Chương 38: Sự thật
Đan Hy
22/05/2024
Lúc này Tần Quyên bước vào nhà thì thấy Tố Di đang khóc,mặt mày thì tèm lem không rất là đáng thương …
" A Di sao cậu lại khóc vậy …"
" Mình… mình đâu có khóc đâu. "
" Cậu đừng có gạt mình, cậu mau kể cho mình nghe đi.."
" Mình đã gặp lại anh ấy …"
" Là mối tình đầu của cậu sao "’
" Ừm "
" Vậy anh ta nói gì với cậu. …"
" Anh ấy muốn quay lại với mình nhưng mình đã từ chối rồi, mình không muốn quá khứ lặp lại một lần nữa đâu.."
'" Tố Di cậu đừng nói với mình bạn trai của cậu là ảnh đế nha. Mình vừa thấy anh ấy ra khỏi đây. "
" Ừm "
" Cậu sướng thật nha,quen người nổi tiếng luôn. Mình không ngờ suy đoán của mình lại là sự thật …"
" Tố Di 6 năm qua cậu đã chịu đựng những gì rồi,cậu phải chờ Tử Nam bù đắp lại tất cả chứ.Còn người phụ nữ kia nữa riết rồi mình không biết bà ta có phải là mẹ ruột của Tử Nam không nữa,sao bà ta lúc nào cũng thích đi phá tình yêu của hai người hết vậy."
" Đã thế còn thêm con nhỏ Vân Kiều đó nữa chứ,tại nó mà cậu mới bị mù như thế này nè …"
" Cho dù hai người họ có hôn ước đi chăng nữa thì cô ta cũng không làm như vậy với cậu.Hai người là yêu nhau thật lòng mà,nó có gan thì cạnh tranh công bằng đi …"
" Tần Quyên mình …"
" Tố Di mình phải nói cho cậu nhớ rõ là bây giờ cậu nên yêu thương chính mình đi,lúc trước bà ta đe doạ cậu là vì cậu còn có cha mẹ và anh trai. Nhưng mà bây giờ họ đã bỏ cậu đi hết rồi,cho nên hiện tại cậu cứ sống cho chính mình đi và đừng lo cho những người khác nữa.. ‘’
" Mình và anh ấy vẫn còn có thể sao.."
" Đương nhiên rồi,cậu xinh đẹp như thế này mà …"
" Nhưng mà mình bị mù, mình vô dụng lắm …"
" Đối với mình cậu không có vô dụng,cậu xứng đáng có được tình yêu …".
" Tần Quyên cảm ơn cậu.."
" Không có gì đâu,6 năm qua mình thấy cậu đã rất khổ sở rồi cho nên mình không muốn cậu sống ở trong bóng tối nữa …"…
Thế là cả đêm Tố Di cứ suy nghĩ mãi về những gì mà Tần Quyên đã nói,6 năm qua không có ngày nào mà Tố Di không nhớ đến anh cả, thật sự rất nhớ anh. Chiếc nhẫn đôi năm xưa cô vẫn còn giữ,đây là kỷ vật duy nhất của cả hai …
__##
Qua hôm sau Tố Di không có đi làm,cô ở nhà ngủ bù cho mấy ngày qua vì đã bị mất ngủ …
Đến trưa thì có người đến cô cứ nghĩ là Tử Nam đến, nhưng không lần này là Thừa Hương và Vân Kiều. Cuối cùng thì họ cũng đã biết nơi ở mới của cô rồi.
" Tố Di …cô cũng giỏi lắm đấy.Con trai tôi nó về vừa nước không lâu mà cô đã câu dẫn lại nó rồi,năm xưa tôi đã nói những gì bộ cô quên hết rồi à …"
" Cháu,cháu chỉ vô tình gặp lại anh ấy mà thôi "
" Hừ …vô tình hả..nhờ cô mà còn trai tôi nó đã từ mặt người mẹ này rồi "
" Cháu không biết chuyện này …"
" Vậy giờ cô đã biết rồi đó,vậy cho nên mau cút khỏi người con trai tôi nhanh lên.Thân phận thì nghèo hèn mà muốn trèo cao.Cô bị mù rồi cho nên bây giờ muốn bị què hay là bị câm đây.."
" Bác..cháu xin bác …"_ Tố Di liền quỳ xuống van xin bà ta …
" Cháu xin bác đấy,cháu không muốn bị què đâu..hức …hức …"
" Tố Di à mình thấy cậu đáng thương quá đi, nhưng tiếc là cậu không có xứng đáng với anh ấy.Anh ấy bây giờ là người thành đạt rồi còn cậu chỉ là đứa mù,đứa con gái mồ côi mà thôi…"’
Vân Kiều nhân cơ hội này liền nắm tóc của Tố Di lên rồi hâm doạ …
"“6 năm trước cậu có thấy đau đớn không,nếu muốn mình có thể cho lịch sử lập lại một lần nữa..”
" Sao. …hai người lại ác với tôi như vậy chứ.."
" Là bởi vì mày tranh giành anh ấy với tao,mày chỉ là một đứa con rơi mà thôi…"
" Rầm …"
Tử Nam đạp mạnh cửa vào, cuối cùng thì anh cũng biết hết tất cả sự thật rồi.Hoá ra là 6 năm nay anh đã hiểu lầm cô ấy,là do mẹ anh và Vân Kiều đã ép Tố Di rời khỏi anh và chính họ cũng là người khiến cho cô ấy bị mù mắt.
" Tử Nam.""
" Tử Nam…mẹ. …mẹ.."
" Riết rồi tôi không biết Mạc Tử Nam này có phải là con ruột của bà hay không nữa.Bà là người đã hại cô ấy,bà khiến cho cô ấy bị mù …Cô ấy là người mà tôi yêu nhất mà mấy người lại đối xử như vậy … “”’
“” Tử Nam…mẹ …mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi,nó đâu có xứng với con … "
" Tôi yêu cô ấy vì chính là cô ấy,còn chuyện xứng hay không xứng thì không cần quan tâm đến…"
" Anh Nam,bà ấy là mẹ của anh mà sao anh lại có thể nói chuyện như vậy chứ …"
" Cô câm miệng lại cho tôi…"
" Chát. …chát …" _ Đúng là anh không dám đánh mẹ mình, nhưng còn Vân Kiều thì anh sẽ không nương tay đâu.
Ngay sau đó Vân Kiều liền ăn hai bạt tay của Tử Nam,trên má của cô ta đã in rõ 5 ngón tay luôn.
" Cái này là tôi trả lại cho cô ấy, nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa xong đâu. Hai người mà đụng vào cô ấy một lần nào nữa thì không xong với tôi đâu.."
" Mạc Tử Nam con điên rồi sao,con vì con nhỏ đầu đường xó chợ này mà đánh Vân Kiều…’"
" Điên! Đúng là tôi đang điên lên đấy, nhưng mà tôi vẫn chưa bùng phát hết mức.Hai người mà làm quá lên nữa thì đừng trách sao tôi lại ác …""
Nói xong Tử Nam liền cúi người xuống bế Tố Di lên rồi đưa cô rời khỏi đây,cả người của cô bây giờ vẫn còn run thìn thịch. Hai tay thì bấu víu lên vai của anh để không bị té..
" A Di sao cậu lại khóc vậy …"
" Mình… mình đâu có khóc đâu. "
" Cậu đừng có gạt mình, cậu mau kể cho mình nghe đi.."
" Mình đã gặp lại anh ấy …"
" Là mối tình đầu của cậu sao "’
" Ừm "
" Vậy anh ta nói gì với cậu. …"
" Anh ấy muốn quay lại với mình nhưng mình đã từ chối rồi, mình không muốn quá khứ lặp lại một lần nữa đâu.."
'" Tố Di cậu đừng nói với mình bạn trai của cậu là ảnh đế nha. Mình vừa thấy anh ấy ra khỏi đây. "
" Ừm "
" Cậu sướng thật nha,quen người nổi tiếng luôn. Mình không ngờ suy đoán của mình lại là sự thật …"
" Tố Di 6 năm qua cậu đã chịu đựng những gì rồi,cậu phải chờ Tử Nam bù đắp lại tất cả chứ.Còn người phụ nữ kia nữa riết rồi mình không biết bà ta có phải là mẹ ruột của Tử Nam không nữa,sao bà ta lúc nào cũng thích đi phá tình yêu của hai người hết vậy."
" Đã thế còn thêm con nhỏ Vân Kiều đó nữa chứ,tại nó mà cậu mới bị mù như thế này nè …"
" Cho dù hai người họ có hôn ước đi chăng nữa thì cô ta cũng không làm như vậy với cậu.Hai người là yêu nhau thật lòng mà,nó có gan thì cạnh tranh công bằng đi …"
" Tần Quyên mình …"
" Tố Di mình phải nói cho cậu nhớ rõ là bây giờ cậu nên yêu thương chính mình đi,lúc trước bà ta đe doạ cậu là vì cậu còn có cha mẹ và anh trai. Nhưng mà bây giờ họ đã bỏ cậu đi hết rồi,cho nên hiện tại cậu cứ sống cho chính mình đi và đừng lo cho những người khác nữa.. ‘’
" Mình và anh ấy vẫn còn có thể sao.."
" Đương nhiên rồi,cậu xinh đẹp như thế này mà …"
" Nhưng mà mình bị mù, mình vô dụng lắm …"
" Đối với mình cậu không có vô dụng,cậu xứng đáng có được tình yêu …".
" Tần Quyên cảm ơn cậu.."
" Không có gì đâu,6 năm qua mình thấy cậu đã rất khổ sở rồi cho nên mình không muốn cậu sống ở trong bóng tối nữa …"…
Thế là cả đêm Tố Di cứ suy nghĩ mãi về những gì mà Tần Quyên đã nói,6 năm qua không có ngày nào mà Tố Di không nhớ đến anh cả, thật sự rất nhớ anh. Chiếc nhẫn đôi năm xưa cô vẫn còn giữ,đây là kỷ vật duy nhất của cả hai …
__##
Qua hôm sau Tố Di không có đi làm,cô ở nhà ngủ bù cho mấy ngày qua vì đã bị mất ngủ …
Đến trưa thì có người đến cô cứ nghĩ là Tử Nam đến, nhưng không lần này là Thừa Hương và Vân Kiều. Cuối cùng thì họ cũng đã biết nơi ở mới của cô rồi.
" Tố Di …cô cũng giỏi lắm đấy.Con trai tôi nó về vừa nước không lâu mà cô đã câu dẫn lại nó rồi,năm xưa tôi đã nói những gì bộ cô quên hết rồi à …"
" Cháu,cháu chỉ vô tình gặp lại anh ấy mà thôi "
" Hừ …vô tình hả..nhờ cô mà còn trai tôi nó đã từ mặt người mẹ này rồi "
" Cháu không biết chuyện này …"
" Vậy giờ cô đã biết rồi đó,vậy cho nên mau cút khỏi người con trai tôi nhanh lên.Thân phận thì nghèo hèn mà muốn trèo cao.Cô bị mù rồi cho nên bây giờ muốn bị què hay là bị câm đây.."
" Bác..cháu xin bác …"_ Tố Di liền quỳ xuống van xin bà ta …
" Cháu xin bác đấy,cháu không muốn bị què đâu..hức …hức …"
" Tố Di à mình thấy cậu đáng thương quá đi, nhưng tiếc là cậu không có xứng đáng với anh ấy.Anh ấy bây giờ là người thành đạt rồi còn cậu chỉ là đứa mù,đứa con gái mồ côi mà thôi…"’
Vân Kiều nhân cơ hội này liền nắm tóc của Tố Di lên rồi hâm doạ …
"“6 năm trước cậu có thấy đau đớn không,nếu muốn mình có thể cho lịch sử lập lại một lần nữa..”
" Sao. …hai người lại ác với tôi như vậy chứ.."
" Là bởi vì mày tranh giành anh ấy với tao,mày chỉ là một đứa con rơi mà thôi…"
" Rầm …"
Tử Nam đạp mạnh cửa vào, cuối cùng thì anh cũng biết hết tất cả sự thật rồi.Hoá ra là 6 năm nay anh đã hiểu lầm cô ấy,là do mẹ anh và Vân Kiều đã ép Tố Di rời khỏi anh và chính họ cũng là người khiến cho cô ấy bị mù mắt.
" Tử Nam.""
" Tử Nam…mẹ. …mẹ.."
" Riết rồi tôi không biết Mạc Tử Nam này có phải là con ruột của bà hay không nữa.Bà là người đã hại cô ấy,bà khiến cho cô ấy bị mù …Cô ấy là người mà tôi yêu nhất mà mấy người lại đối xử như vậy … “”’
“” Tử Nam…mẹ …mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi,nó đâu có xứng với con … "
" Tôi yêu cô ấy vì chính là cô ấy,còn chuyện xứng hay không xứng thì không cần quan tâm đến…"
" Anh Nam,bà ấy là mẹ của anh mà sao anh lại có thể nói chuyện như vậy chứ …"
" Cô câm miệng lại cho tôi…"
" Chát. …chát …" _ Đúng là anh không dám đánh mẹ mình, nhưng còn Vân Kiều thì anh sẽ không nương tay đâu.
Ngay sau đó Vân Kiều liền ăn hai bạt tay của Tử Nam,trên má của cô ta đã in rõ 5 ngón tay luôn.
" Cái này là tôi trả lại cho cô ấy, nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa xong đâu. Hai người mà đụng vào cô ấy một lần nào nữa thì không xong với tôi đâu.."
" Mạc Tử Nam con điên rồi sao,con vì con nhỏ đầu đường xó chợ này mà đánh Vân Kiều…’"
" Điên! Đúng là tôi đang điên lên đấy, nhưng mà tôi vẫn chưa bùng phát hết mức.Hai người mà làm quá lên nữa thì đừng trách sao tôi lại ác …""
Nói xong Tử Nam liền cúi người xuống bế Tố Di lên rồi đưa cô rời khỏi đây,cả người của cô bây giờ vẫn còn run thìn thịch. Hai tay thì bấu víu lên vai của anh để không bị té..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.