Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 1: Nghịch thiên cải mệnh, tá thi hoàn hồn

Băng Băng

10/05/2016

Mây đen vần vũ, gió mạnh gào thét, trên một tế đàn cao ngàn trượng, có một thiếu nữ mặc hồng y đang ngồi xếp bằng.

Vô số linh quang màu vàng bao quanh thiếu nữ, làm nổi bật lên khuôn mặt thánh thiện của nàng.

"Xem âm dương, nhìn nhân quả, nghịch thiên cải mệnh!"

Đột nhiên, thiếu nữ mặc hồng y hét lớn một tiếng, bàn tay đánh ra một đạo pháp quyết huyền ảo, trong phút chốc, vô số linh quang màu vàng hóa thành một đồ án bát quái âm dương thật lớn chiếu thẳng lên bầu trời.

Ầm ầm . . . . . .

Tiếng sấm vang dội phía chân trời, mây đen phẫn nộ quay cuồng, gào thét, trong chớp mắt, phía chân trời liền nứt ra một khe hở thật lớn, một cột sáng màu vàng chiếu xuống, rơi vào trên người thiếu nữ.

Bên trong cột sáng, kiếp trước kiếp này, một màn lại một màn hiện lên.

Mười kiếp luân hồi, gần ngàn năm, thiếu nữ thấy được mười kiếp luân hồi chuyển thế của mình, vẫn như trước tìm không được cái nàng muốn xem.

Nàng không thể tin, thì thào nói: "Này. . . . . . Đến tột cùng là vì sao?"

Tô Vũ, được mệnh danh là thông linh sư cường đại nhất trong lịch sử, đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới. Khi nàng bốn tuổi, vô tình nhặt được một quyển thông linh trong bảo khố, bắt đầu con đường tu hành. Ngắn ngủn mười mấy năm, liền tu luyện tới tầng cao nhất của thông linh sư: xem âm dương, nhìn nhân quả, nghịch thiên cải mệnh.

Thế nhưng, trong lòng nàng lại chôn dấu một bí mật to lớn. Từ lúc nàng có trí nhớ, buổi tối mỗi ngày, sẽ mơ thấy một giấc mơ kì quái, đó là một mảnh hắc ám vô biên vô hạn, dường như bên tai có một người nam tử thâm tình hứa hẹn với nàng, "Vũ, ngàn năm luân hồi, ta ở đây chờ ngươi!"

Tô Vũ biết đây là kiếp nạn của kiếp trước. Nên thời điểm nàng tu luyện tới tầng cao nhất của thông linh sư, vì muốn chấm dứt kiếp nạn, đã thi triển pháp thuật nghịch thiên cải mệnh, chặt đứt nhân quả ràng buộc kiếp trước, mới có thể không dính nhân quả, yên tâm tiến thêm một bước.

Thế nhưng, khi nàng quan sát quá khứ mười kiếp luân hồi, vẫn như trước dò xét không ra một tia manh mối đoạn nhân quả này.

Ầm ầm . . . . . .

Bên trong mây đen, một đạo lôi điện Thiên Khiển* to như cánh tay giống như một con Cự Long rống giận, từ trên cao đánh xuống, trong giây lát nuốt trọn bóng dáng màu đỏ của Tô Vũ.



Ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Tô Vũ chỉ có một ý niệm trong đầu: "Nghịch thiên cải mệnh, hay là. . . . . . nạn không thể tránh?"

. . . . . .

Thị xã Lâm Giang, trấn Thanh Sơn, trường trung học.

"Bút tiên, bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu bạn đã đến, xin hãy vẽ vòng tròn trên giấy."

Ban đêm hơn mười giờ, ngọn đèn u ám, âm thanh yên tĩnh, bên cạnh sân thể dục có một ký túc xá 514 bị bỏ hoang, trên tầng năm ký túc xá truyền đến từng đợt tiếng nói tụng kinh làm người ta run rẩy.

Bốn nữ sinh, vây quanh một cái bàn cũ nát, hết sức chăm chú chơi trò triệu hồi bút tiên .

"A. . . . . ." Thật lâu sau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong nhóm thoáng ngẩng đầu, dường như nhìn thấy cái gì ở phía sau ba cô gái, cả người run lên, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh gào khóc phá vỡ bầu trời đêm.

. . . . . .

"Lạnh, lạnh quá!" Tô Vũ mơ màng có ý thức, trong lòng thầm nghĩ: "Cô không phải thi triển pháp thuật nghịch thiên cải mệnh, gặp phải Thiên Khiển*. Bị lôi điện đánh nên hồn phi phách tán sao, vì sao còn sống?" (vì qua hiện đại rồi nên ta đổi từ nàng sang cô).

"Không, không đúng!" Tô vũ phát hiện trong đầu mình có thêm nhiều đoạn trí nhớ không rõ, vừa rồi hình như cô thấy được một nữ quỷ mặc hồng y, nên bị hù chết?

"Điều này cũng không đúng!" Tô Vũ lắc đầu, Tô Vũ đường đường đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thông linh sư, làm sao có thể bị một nữ quỷ mặc Hồng Y dọa sợ?

"Tô Vũ, vừa rồi cậu gọi ai là quỷ, làm bổn tiểu thư bị cậu dọa chết khiếp!"

"Hừ, Đình Đình, cậu xem bộ dáng uất ức của cậu ta kìa, bị mắng cũng không có cảm giác, đến, chúng ta tiếp tục chơi!"

Đúng lúc này, bên tai Tô Vũ nghe được hai giọng nói khinh thường, trong lòng cô cười lạnh, đột nhiên mở ra đôi mắt sắc bén bức người: "Nhiều năm như vậy, chưa có người nào dám mắng thẳng mặt cô, cô muốn nhìn xem ai lại to gan như vậy."

"Này. . . . . . Nơi này là nơi nào?" Khi Tô Vũ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngây dại, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, ở giữa có một cái bàn cũ nát, trên bàn có ba nữ sinh xa lạ đang ngồi, trong tay các cô cầm một cây bút, dưới ngòi bút viết ra đầy chữ trên giấy trắng, miệng đọc chú ngữ, "Các cô. . . . . . đang chơi trò gọi hồn ma quỷ?"



Tô Vũ cúi đầu, trên người cô đang mặc một bộ quần áo màu trắng kì quái, dưới chân mang một đôi giầy kì quái, hai tay của cô vừa nhỏ lại gầy, đây tuyệt đối không phải tay của cô. Quan trọng là, cô cảm giác được trong cơ thể mình không có một tia linh lực, Tô Vũ cười khổ: "Hay là, tuy cô gặp phải Thiên Khiển*, nhưng may mắn tránh được một kiếp, Tá Thi Hoàn Hồn, trọng sinh đến địa phương xa lạ này?"

Cô sắp xếp lại một chút trí nhớ xa lạ trong đầu, đối với chỗ này cũng có một chút hiểu biết. Nguyên chủ cũng tên là Tô Vũ, sống cùng với mẹ, mười bốn tuổi, là học sinh năm ba của trường trung học nhỏ, nhát gan yếu đuối, bị ba nữ sinh Trương Đình Đình, Triệu Viện, Hà Tâm Kì ép buộc tham gia trò chơi bút tiên, trong lúc vô tình thấy được một nữ quỷ khủng bố mặc Hồng Y phía sau ba người, bị hù chết ngay tại chỗ .

Mà cô, thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, Tô Vũ, Tá Thi Hoàn Hồn, đi tới thế giới này.

"Oán khí thật mạnh!" Tô Vũ nhắm mắt lại cảm thụ một chút, tuy rằng linh lực toàn thân đã mất, gần như biến thành một người bình thường, nhưng năng lực cảm ứng linh thể vẫn như trước có cảm giác sâu sắc, nơi này tràn ngập một cỗ oán khí vô cùng cường đại.

"Bút tiên đến đây, bút tiên đến đây!" Trên bàn, ba người hồn nhiên không biết nguy hiểm đang dần tiếp cận, ngược lại vì triệu hồi được bút tiên mà hưng phấn không thôi.

Trương Đình Đình tuy sợ hãi nhưng rất hưng phấn, giành hỏi trước: "Bút tiên, tôi hỏi bạn, sang năm tôi có thể đậu vào trường trung học trọng điểm hay không?"

Bút tiên trong tay ba người di chuyển, trong chốc lát, ngòi bút chỉ về chữ, "Có thể" .

Trương Đình Đình hưng phấn không thôi, hoan hô nói : "A, thật tốt quá! Bút tiên, tôi rất thích bạn nha!"

Ngay sau đó, Triệu Viện hỏi: "Bút tiên, nói mau, nói mau, bạn trai của tôi có yêu tôi hay không?"

Bút lại một lần nữa di chuyển, lần này dừng lại trên chữ "Không".

Triệu Viện bĩu môi, cô căn bản không tin bút tiên nói như thế, vốn chỉ cầu để an ủi bản thân, vậy mà bút tiên lại hắt nước lạnh, nhất thời khó chịu, bất mãn châm chọc nói :"Bút tiên, tôi nghĩ thời điểm bạn còn sống, bị đàn ông bỏ rơi, nên mới ghen tị vì tôi có bạn trai yêu tôi như vậy đi! Đúng rồi, rốt cuộc bạn chết như thế nào?"

Lập tức, Tô Vũ cảm giác được oán khí trong không khí tăng mạnh mấy lần, gần như đọng lại ở trong phòng học nho nhỏ, phần phật một tiếng, cửa sổ bị gió thổi mở, gió lạnh mạnh mẽ bay vào, giấy trên bàn bay hơn phân nửa, bốn người cảm giác được một hàn ý lạnh thấu xương.

Hà Tâm Kì cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nói: "Ôi chao, Triệu Viện, sao cậu lại nói như thế? Bút tiên, thật xin lỗi, bạn không nên tức giận, cậu ấy không phải cố ý xúc phạm bạn đâu!"

Vậy mà, trong phòng học u ám, hình như truyền đến một tiếng cười lạnh thê lương.

"Răng rắc" một tiếng, cây bút trong tay ba người gãy làm đôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Thông Linh Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook