Cô Gái Trên Tàu

Chương 24

Paula Hawkins

08/12/2016

Buổi tối

Hầu như cả ngày tôi chỉ ở trên giường. Tôi cố gắng mường tượng lại mọi thứ trong đầu. Tôi cố lắp ghép từng chi tiết, từ những kí ức, hồi tưởng và cả giấc mơ về những gì đã xảy ra vào tối thứ bảy. Trong nỗ lực làm mọi thứ rõ ràng, tôi viết tất cả lại. Tiếng bút xoèn xoẹt trên giấy như ai đó đang thì thầm với tôi, tôi có cảm giác như ai đó cố đưa tôi lời giải thích, như là nó chỉ ngay phía kia cánh cửa, và tôi không thể dừng việc tưởng tượng ra cô ấy.

Tôi đã gần như quá sợ hãi để mở cửa phòng ngủ ra, nhưng khi tôi làm thế, tất nhiên chẳng có ai ở đó cả. Tôi xuống dưới nhà và bật ti vi lên. Vẫn là bức ảnh đó: cánh rừng ngập trong nước mưa, xe cảnh sát đi tới đi lui qua ray tàu lấm đầy bùn, và cái lều trắng tồi tệ đó, tất cả giờ chỉ còn là màu xám mờ, và rồi đột nhiên, trước máy quay là Megan, vẫn xinh đẹp, vẫn bình thường. Rồi đến Scott, cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của những tay săn ảnh để lách qua cửa trước cùng với Riley bên cạnh. Rồi đến văn phòng của Kamal nhưng lại không có dấu hiệu của anh ta.

Tôi không muốn nghe thấy tiếng nhạc nền, nhưng tôi vẫn phải mở loa to lên, để có gì đó ngăn chặn sự im lặng trong tôi. Cảnh sát nói rằng người đàn bà đó vẫn chưa được xác nhận, đã chết trong một khoảng thời gian, có thể là vài tuần. Họ nói là nguyên nhân gây ra cái chết vẫn chưa được kiểm chứng. Họ nói rằng không có bất kì chứng cứ nào của việc bị xâm hại tình dục dẫn đến cái chết.

Đối với tôi thì điều đó thực sự ngu ngốc. Tôi biết họ có ý gì – họ không nghĩ là cô ấy bị xâm hại, điều đó tất nhiên là một dấu hiệu tốt, nhưng nó không có nghĩa là không có bất kì động cơ về tình dục nào. Dường như là Kamal muốn có cô nhưng không thể chinh phục được, cô ấy đã cố chấm dứt chuyện đó và Kamal không chấp nhận. Đó là động cơ về tình dục đúng không?

Tôi không thể xem tin tức nữa, nên tôi đi lên nhà và chùm kín chăn. Tôi lấy tất cả những thứ trong túi xách ra, nhìn qua các ghi chú mà tôi đã viết vội trong mảnh giấy, những mẩu thông tin tôi đã lượm lặt được, tất cả nhwunxg kí ức trôi qua như một màn đen, và tôi tự hỏi, tại sao mình lại làm việc này? Nó phục vụ cho mục đích gì?

MEGAN

Thứ năm, ngày 13 tháng Sáu 2013

Buổi sáng

TÔI KHÔNG THỂ NGỦ ĐƯỢC trong thời tiết này. Những con bọ vô hình cựa quậy liên tục dưới da, tôi bị phát ban dưới ngực và tôi không thể thoải mái. Và dường như Scott đang tỏa ra hơi ấm; nằm cạnh anh có cảm giác như nằm cạnh một ngọn lửa. Tôi không thể rời khỏi anh quá xa, tôi đang bám víu vào mép giường. Điều này không thể chấp nhận được. Tôi nghĩ đến việc xuống phòng khách nằm, nhưng anh ấy rất ghét khi tỉnh dậy mà không thấy tôi đâu, nó luôn dẫn tới những trận cãi vã hoặc gì đó kiểu vậy. Phòng khách có thể hữu dụng trong nhiều trường hợp, tôi thường nghĩ về ai đó trong khi nằm dài một mình. Thỉnh thoảng tôi chỉ muốn hét lên với anh. Hãy để em đi đi. Để em đi. Để em thở một chút có được không. Vì thế, tôi không thể ngủ được, và tôi trở nên giận dữ. Tôi có cảm giác như chúng tôi đã đang trong một trận cãi vã rồi, mặc dù nó mới chỉ ở trong trí tưởng tượng của tôi.

Và trong đầu tôi, những ý nghĩ cứ xoay vòng.

Tôi cảm thấy như mình đang nghẹt thở.

Từ khi nào mà ngôi nhà này lại trở nên nhỏ bé như vậy? Từ khi nào mà cuộc sống của tôi trở nên quá nhàm chán? Đây có phải là điều tôi thực sự muốn không? Tôi không thể nhớ nổi. Tất cả những gì tôi biết là vài tháng trước, tôi vẫn còn cảm thấy khá hơn, và giờ thì tôi không thể nghĩ được gì nữa, không thể đi ngủ, không thể vẽ, và dường như việc chính của tôi bây giờ là chạy trốn. Vào buổi tối khi tôi nằm mất ngủ, tôi có thể nghe thấy nó, khẽ nhưng dồn dập và không thể phủ nhận: một giọng thì thầm trong đầu tôi, Trốn đi. Khi tôi nhắm mắt lại, đầu tôi ngập trong những hình ảnh về quá khứ và tương lai, những thứ tôi từng mong muốn và mơ ước, những thứ tôi đã có nhưng lại vứt bỏ. Tôi không thể cảm thấy thoải mái, bởi vì mỗi đường tôi đi đều biến thành ngõ cụt: phòng trưng bày bị đóng cửa, những ngôi nhà trên đoạn đường này, sự quan tâm khiến tôi cảm thấy ngột ngạt của những người phụ nữ cùng lớp thể hình, đường ray ở phía cuối mảnh vườn với con tàu, luôn luôn đưa những người nào đó đến những nơi nào đó, nhắc nhở tôi đi đi lại lại, hàng tá lần mỗi ngày, rằng tôi nên ở yên đây.

Tôi có cảm giác như mình chuẩn bị phát điên.

Và chỉ mới vài tháng trước, tôi đã đang cảm thấy tốt hơn. Tôi đã rất ổn. Tôi đã có thể ngủ được. Tôi không phải sống trong nỗi sợ hãi về những nỗi ác mộng. Tôi đã có thể thở. Tuy tôi đã có ý định chạy trốn. Thỉnh thoảng, chứ không phải mọi ngày.

Nói chuyện với Kamal đã thực sự giúp tôi, không thể phủ nhận điều đó. Tôi thích nó. Tôi thích anh. Anh khiến tôi hạnh phúc hơn. Và giờ thì mọi thứ dường như vẫn chưa kết thúc – tôi không bao giờ tìm được mấu chốt của vấn đề. Đó là lỗi của tôi, tất nhiên, vì tôi đã hành xử một cách ngu ngốc, như một đứa trẻ con, vì tôi không thích cảm giác bị từ chối. Tôi cần học cách chịu thua. Giờ thì tôi xấu hổ, nhục nhã. Mặt tôi nóng bừng khi tôi nghĩ về nó. Tôi không muốn đó là ấn tượng cuối cùng của anh về tôi. Tôi muốn gặp anh lần nữa, để anh thấy tối đã trở nên tốt hơn. Và tôi có thể cảm thấy điều đó khi đến gần anh, anh có thể giúp.

Tôi cần kết thúc câu chuyện. Tôi cần kể cho ai đó, chỉ một lần thôi. Nói to ra. Nếu nó không thoát ra khỏi tôi thì có lẽ tôi sẽ mục rữa vì nó mất. Lỗ hổng trong tôi, cái mà họ đã để lại, nó sẽ chỉ lớn dần lên đến khi nó có thể chiếm lấy tôi.

Tôi sẽ phải hi sinh lòng tự trọng và nỗi kiêu hãnh của mình để đến gặp anh. Anh sẽ phải lắng nghe. Tôi sẽ bắt anh phải làm thế.

Buổi tối

Scott nghĩ là tôi đi xem phim với Tara. Tôi đã đợi ở ngoài căn hộ của Kamal khoảng mười lăm phút, thúc giục bản thân gõ cửa. Tôi rất sợ cái cách anh sẽ nhìn tôi sau vụ việc lần trước. Tôi phải tỏ ra rằng mình rất xin lỗi nên đã ăn mặc hợp tâm trạng: nhạt màu và đơn giản, quần bò và áo phông, gần như không trang điểm. Tôi không đến đây để quyến rũ anh, anh sẽ nhận thấy điều đó.

Tôi có thể cảm thấy trái tim mình đang đập như chạy đua trong lồng ngực khi đứng trước cửa nhà anh và ấn chuông cửa. Không có ai ra. Đèn vẫn sáng, nhưng không ai ra hết. Có lẽ anh đã nhìn thấy tôi đứng cúm rúm bên ngoài; có thể là anh đang ở trên gác, mong rằng nếu cứ lờ đi thì tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi sẽ không làm như vậy. Anh không biết rằng tôi rất quyết tâm. Một khi tôi đã quyết định, tôi sẽ tạo ra một sức ép và bắt anh phải làm theo.

Tôi nhấn chuông lần nữa, rồi lần thứ ba, cuối cùng thì tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang và cánh cửa mở ra. Anh đang mặc một bộ quần áo thể thao và một chiếc áo sơ mi trắng. Anh đi chân trần, tóc ướt và má anh đỏ bừng lên.

"Megan" anh ngạc nhiên, nhưng không giận, đây là một khởi đầu tốt. "Cô có ổn không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Tôi xin lỗi" tôi nói, và anh lùi lại để tôi vào. Tôi cảm thấy một sự biết ơn dâng lên, và nó có cảm giác như khi tôi đang yêu vậy.



Anh dẫn tôi vào nhà bếp. Nơi đây thật lộn xộn: bát đĩa bẩn chất đống trên bồn rửa, những chiếc lon và bìa các tông đầy ứ trong thùng rác. Tôi tự hỏi liệu anh có một cuộc sống chán nản đến vậy. Tôi đứng ở thềm cửa; còn anh tựa vào chiếc bàn đối diện tôi, khoanh tay trước ngực.

"Tôi có thể làm gì cho cô" anh hỏi. Gương mặt anh gần như không thay đổi, bộ mặt thường thấy của những bác sĩ tâm lí. Điều đó khiến tôi muốn đấm anh, chỉ để khiến anh cười.

"Tôi phải nói chuyện này với anh" - tôi bắt đầu, và rồi dừng lại vì tôi không biết bắt đầu từ đâu, tôi cần một lời mở đầu. Vì thế tôi thay đổi chiến thuật. "Tôi muốn xin lỗi anh" tôi nói "vì những chuyện xảy ra hôm trước."

"Không sao đâu" anh nói. "Đừng lo về chuyện đó. Nếu cô cần tư vấn thì tôi có thể giới thiệu cho cô một người khác, nhưng tôi không thể - "

"Xin anh đấy Kamal."

"Megan tôi không thể tư vấn cho cô được nữa."

"Tôi biết, tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi không thể bắt đầu lại với một người mới. Tôi không thể. Chúng ta đã đi quá xa rồi. Chúng ta đã rất gần gũi. Tôi chỉ muốn nói với anh một điều. Chỉ một điều nữa thôi. Rồi tôi sẽ ra đi, tôi hứa đấy. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

Anh nghiêng đầu về một bên. Anh không tin tôi, tôi có thể nhận ra điều đó. Anh nghĩ là nếu anh để tôi kể lể một lần nữa, anh sẽ không bao giờ có thể đuổi tôi đi.

"Hãy lắng nghe tôi đi mà. Chuyện này sẽ không kéo dài đâu, tôi chỉ cần ai đó lắng nghe thôi."

"Chồng của cô?" anh hỏi và tôi lắc đầu.

"Tôi không thể - tôi không thể nói chuyện này với anh. Không phải sau tất cả những chuyện này. Anh ấy sẽ không...anh ấy sẽ không muốn nhìn mặt tôi nữa. Anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Làm ơn, Kamal. Nếu tôi không thể hút hết những chất độc ra thì tôi sẽ không bao giờ có thể ngủ ngon được nữa, làm ơn, hãy lắng nghe như một người bạn chứ không phải một bác sĩ tâm lí."

Vai anh hạ xuống một chút khi anh quay đi, và tôi nghĩ chuyện này đã kết thúc. Trái tim tôi như chìm xuống. Và rồi anh mở tủ lấy ra hai chiếc cốc.

"Như là một người bạn. Cô có muốn một chút rượu không?"

Anh dẫn tôi vào phòng khách. Nó hơi tối vì chiếc đèn lờ mờ, có mùi bị bỏ bê giống như nhà bếp. Chúng tôi ngồi hai phía đối diện của chiếc bàn kính rải đầy sách, báo và thực đơn mang về. Tôi nắm tay lại. Tôi uống một ngụm rượu nhỏ. Nó là rượu đỏ những lạnh và hơi có sạn. Tôi nuốt và nhấp một ngụm nữa. Anh đang đợi tôi bắt đầu, nhưng điều này thật khó, khó hơn tôi nghĩ. Tôi đã giữ bí mật này quá lâu - một thập kỉ, hơn một phần ba cuộc đời tôi. Nói ra nó không dễ. Nhưng tôi biết mình vẫn phải nói. Nếu tôi không nói bây giờ, tôi sẽ không bao giờ có đủ can đảm để nói ra nữa, tôi sẽ mất hết, nó sẽ dính lấy tôi và xuất hiện khi tôi nhắm mắt.

"Sau khi tôi rời Ipswich, tôi chuyển đến ở với Mac, trong một căn nhà nhỏ ngoài Holkham ở cuối ngõ. Tôi đã nói với anh chuyện đó rồi đúng không? Nó rất tách biệt, cách người hàng xóm gần nhất khoảng vài dặm, và một vài dặm nữa mới đến tiệm tạp hóa gần nhất. Lúc đầu, chúng tôi có nhiều bạn, một số người đến chơi ở ngoài phòng khách hoặc nằm võng bên ngoài vào mùa hè. Nhưng chúng tôi đã quá mệt mỏi vì điều đó, và Mac cuối cùng cũng bỏ rơi tất cả mọi người, và họ không đến nữa, rồi chỉ còn hai chúng tôi. Ngày cứ trôi qua và chúng tôi không thấy ai nữa. Chúng tôi mua sắm ở tiệm xăng. Điều đó thật lạ lùng, nhưng khi nghĩ lại thì tôi đã rất cần chúng, sau tất cả - sau Ipswich và tất cả những người đàn ông đó, sau những gì tôi đã làm. Tôi đã rất thích nó, chỉ Mac và tôi, và đường ray cũ, và bãi cỏ, bãi cát cùng bãi biển xám kéo dài tận chân trời."

Kamal nghiêng đầu về một bên, nở nụ cười nửa miệng. "Nghe hay đó. Nhưng cô có nghĩ là cô đang lãng mạng hóa nó không? "Biển xám kéo dài tận chân trời"?"

"Đừng chú ý đến điều đó" tôi nói, vẫy tay xua nó đi. "Dù gì thì câu trả lời cũng là không. Anh đã đến Bắc Norfolk bao giờ chưa? Không phải ở Adriatic. Nó trải rất rộng và có màu xám."

Anh nắm tay lại, cười và nói "OK".

Tôi cảm thấy tốt hơn ngay lập tức, sự căng thẳng ở cổ và vai tôi đã không còn. Tôi nhấp một ngụm rượu nữa, giờ thì nó có vị hơi đắng.

"Tôi và Mac đã rất hạnh phúc. Tôi biết nơi đó không giống những gì tôi thích, cuộc sống đó cũng không giống như tôi từng mong đợi, nhưng rồi sau cái chết của Ben và mọi việc sau đó. Mac đã cứu tôi. Anh đón tôi về, yêu tôi và chăm sóc tôi. Và anh ấy cũng không hề tẻ nhạt. Nói thật thì, chúng tôi đã sử dụng thuốc phiện, và thật khó để cảm thấy buồn chán. Tôi đã hạnh phúc. Thực sự hạnh phúc."

Kamal gật đầu. "Tôi hiểu, mặc dù nghe nó không giống như một cuộc sống hạnh phúc thật sự" anh nói "Không phải kiểu hạnh phúc có thể duy trì."

Tôi cười. "Tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi ở cùng với người đàn ông yêu tôi. Tôi chạy trốn khỏi bố mẹ, xa khỏi căn nhà nơi mọi thứ đều gợi lại cho tôi kỉ niệm về người anh đã chết. Tôi không cần phải duy trì nó. Tôi chỉ cần nó ngay lúc đó."

"Vậy điều gì đã xảy ra?"



Dường như căn phòng trở nên ngày càng tôi. Và câu chuyện đã đến chỗ tôi chưa từng nói với ai.

"Tôi mang thai."

Anh gật đầu, đợi tôi tiếp tục. Một phần trong tôi chỉ mong anh sẽ bắt tôi dừng lại, để hỏi thêm, nhưng anh không làm vậy, anh chỉ đợi. Căn phòng vẫn tiếp tục tối dần đi.

"Đã quá trễ khi tôi nhận ra mình cần ... bỏ nó đi. Bỏ con bé. Đó là những gì tôi đã nên làm nếu tôi không quá ngu ngốc. Sự thật thì cả hai chúng tôi đều không muốn có con bé."

Kamal đứng dậy, đi vào bếp và lấy hộp khăn giấy ra để tôi có thể lau mắt. Anh đưa nó cho tôi và ngồi xuống. Phải mất một lúc tôi mới có thể tiếp tục. Kamal ngồi như những buổi điều trị tâm lí cho tôi, mắt anh không rời tôi, anh khoanh tay đặt lên đùi, kiên nhẫn và không di chuyển. Để làm việc này cần một sự kiểm soát tuyệt vời, sự tĩnh lặng và thụ động, anh chắc hẳn đang rất mệt mỏi.

Chân tôi run lên, đầu gối thì co giật như một con rối. Tôi đứng lên để đôi chân ngừng run rẩy. Tôi đi đến cửa bếp và quay lại, cọ xát hai lòng bàn tay.

"Chúng tôi đã rất ngu ngốc" tôi nói với anh. "Chúng tôi còn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi cứ tiếp tục. Tôi không đi khám, cũng không ăn những thứ cần thiết hay uống sữa bổ sung, tôi không làm bất cứ chuyện gì mà mình đáng ra phải làm. Chúng tôi cứ tiếp tục sống như vậy. Chúng tôi không quan tâm đến những sự thay đôi. Tôi bắt đầu béo lên và trở nên mệt mỏi, cả hai chúng tôi đều rất chán nản và cố chống cự thời gian. Nhưng mọi thứ không thay đổi hẳn cho đến khi con bé ra đời."

Anh để tôi khóc. Và trong khi đó, anh di chuyển cái ghế đến gần tôi và ngồi cạnh tôi đểđầu gối gần như chạm vào đùi tôi. Anh nghiêng người về phía trước. Anh không chạm vào tôi, nhưng người chúng tôi rất gần nhau, tôi có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh, rất thơm so với căn phòng bừa bộn này.

Giọng tôi chỉ còn lại là những lời thì thầm, tôi cảm thấy không nên nói những lời này một cách rõ ràng. "Tôi sinh con bé ở nhà" tôi nói. "Điều đó thật ngu ngốc, nhwung tôi rất sợ phải đến bệnh viện, vì lần cuối tôi đến đó là khi Ben chết. Hơn nữa, tôi chưa từng đi khám thai. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã hút thuốc, uống rượu, tôi không thể đối mặt với bác sĩ trong tình trạng đó. Tôi nghĩ...đến tận lúc đó, nó mới bắt đầu khiến tôi cảm thấy chuyện này sẽ thật sự xảy ra.

"Mac có một người bạn làm y tá, cô ta cũng từng có vài khóa học về chuyện này. Cô ta đến, và mọi chuyện cũng ổn. Nó không tệ lắm. Ý tôi là, nó tất nhiên rất kinh khủng, đau đớn và hoảng sợ, nhưng rồi con bé đã ra đời. Nó rất nhỏ. Tôi không nhớ chính xác con bé nặng bao nhiêu. Điều đó thật tồi tệ phải không?" Kamal không nói gì, anh không chuyển động. "Con bé rất xinh xắn. Nó có đôi mắt nâu và mái tóc vàng. Nó không khóc nhiều, ngủ ngoan ngay từ lúc mới sinh. Nó là một cô bé ngoan." Tôi phải dừng lại ở đó một lúc. "Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ rất khó khăn, nhưng hóa ra lại không phải."

Trời vẫn tối dần, nhưng khi tôi nhìn lên và Kamal vẫn ở đó, mắt anh vẫn nhìn vào tôi với một vẻ mặt dễ chịu. Anh đang lắng nghe. Anh muốn tôi nói cho anh nghe. Miệng tôi khô cong, vì vậy tôi nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Khi nuốt, họng tôi đau nhói. "Chúng tôi gọi nó là Elizabeth. Libby." Điều này thật lạ lùng, gọi tên con bé sau khoảng thời gian dài như vậy. "Libby" tôi nói lần nữa và thích thú với cảm giác được nói to tên con bé. Tôi muốn nói đi nói lại. Cuối cùng thì Kamal cũng với tay ra và nắm lấy tay tôi, ngón tay anh đặt lên cổ tay tôi.

"Rồi một ngày chúng tôi cãi nhau, Mac và tôi. Toi không nhớ là chúng tôi cãi nhau về cái gì. Chúng tôi vẫn thường hay xung đột như vậy – những trận cãi vã nhỏ rồi bị thổi bùng lên một trận lớn, nhưng chúng tôi không đánh nhau, không có gì tệ đến mức đó, chúng tôi chỉ hét lên với nhau và tôi đe dọa anh là tôi sẽ đi, hoặc anh ấy sẽ đi và không quay lại trong vài ngày.

"Đó là lần đầu tiên xảy ra từ khi con bé ra đời – lần đầu tiên anh ra đi. Lúc đó con bé mới vài tháng tuổi. Mái nhà thì bị dột. Tôi nhớ âm thanh của nước nhỏ giọt vào cái xô để trong nhà bếp. Trời rất lạnh, gió thổi từ ngoài biển vào; trời đã mưa liên tục vài ngày. Tôi đốt một ngọn nến ngoài phòng khách nhưng nó cứ bị tắt. Tôi đã rất mệt mỏi. Tôi uống rượu để cơ thể ấm lên nhưng cũng không hiệu quả, nên tôi quyết định đi vào bồn tắm. Tôi bế Libby vào cùng, đặt con bé lên ngực, đầu nó tựa vào cằm tôi."

Căn phòng cứ tối dần và tối dần khi tôi kể đến đoạn này, tôi nằm dưới nước, cơ thể con bé tựa vào tôi, một ngọn nến chập chờn trên đầu tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước xối bên ngoài, ngửi thấy mùi sáp của nến và cảm nhận được cái lạnh quanh cổ và vai. Cơ thể tôi chìm vào dòng nước ấm. Tôi đã kiệt sức. Rồi đột nhiên ngọn nến lại tắt và tôi lạnh. Thật sự lạnh, răng tôi đập vào nhau, toàn bộ cơ thể tôi run lên. Tôi có cảm giác ngôi nhà cũng run lên theo, gió bên ngoài đang gào thét như xé toạc những viên ngói trên mái nhà.

"Tôi thiếp đi" tôi nói, và rồi tôi không thể nói gì nữa, vì tôi có thể cảm nhận thấy con bé, không còn trên ngực tôi nữa, cơ thể nó nằm giữa tay tôi và các cạnh bồn tắm, mặt nó ngập dưới nước. Cả hai chúng tôi đều lạnh cóng.

Trong một lúc, cả hai chúng tôi đều chuyển động. Tôi không thể nhìn vào mặt anh, nhưng khi tôi nhìn, anh không từ chối. Anh không nói gì. Anh vòng tay qua vai tôi và kéo tôi lại gần, mặt tôi áp vào ngực anh. Tôi thở dài và đợi một sự thay đổi. để cảm thấy nhẹ hơn, cảm thấy tốt hơn hoặc xấu đi vì giờ đây đã có một linh hồn còn sống khác biết chuyện này. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tôi nghĩ thế, vì tôi biết từ phản ứng của anh, tôi đã làm điều đúng đắn. Anh không giận tôi, anh không nghĩ tôi là một con quỷ dữ. Tôi đã an toàn, hoàn toàn an toàn khi ở với anh.

Tôi không biết tôi đã ở trong vòng tay của anh trong bao lâu, nhưng khi tôi trở lại với bản thân, điện thoại tôi rung lên. Tôi không bắt máy, nhưng một lúc sau, có một tiếng bíp báo hiệu rằng tôi có tin nhắn. Nó là từ Scott. Em đang ở đâu? Và một lúc sau nữa, điện thoại lại rung. Lần này là từ Tara. Gỡ bản thân là khỏi vòng tay của Kamal, tôi bắt máy.

"Megan, tôi không biết là cô định làm gì nhưng cô cần gọi cho Scott. Anh ta đã gọi cho tôi bốn lần rồi. Tôi nói với anh ta là cô đi ra quầy để lấy ít rượu, nhưng tôi khoogn nghĩ là anh ta tin tôi. Anh ta nói là cô không trả lời điện thoại." Nghe giọng bà ta có vẻ tức, và tôi biết tôi nên xoa dịu bà ta, nhưng tôi không còn chút năng lượng nào hết.

"OK" tôi nói. "Cảm ơn. Tôi sẽ gọi cho anh ấy."

"Megan –" bà ta nói, nhưng tôi cúp máy trước khi nghe thêm bất cứ từ nào.

Giờ đã là hơn mười giờ. Tôi đã ở đây hơn hai tiếng. Tôi tắt máy đi và đối mặt với Kamal.

"Tôi không muốn phải về nhà" tôi nói.

Anh gật đầu, nhưng anh không mời tôi ở lại. Thay vào đó anh nói "Cô có thể quay lại nếu cô muốn. Vào một dịp khác."

Tôi bước đến, rút ngắn khoảng cách giữa cơ thể chúng tôi, nhón chân lên và hôn vào môi anh. Anh không đẩy tôi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Trên Tàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook