Chương 40
Paula Hawkins
29/09/2019
RACHEL
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi chiều
TRONG PHÒNG KHÁCH, chúng tôi ngồi thành hình tam giác: Tom ngồi trên sô pha, một người cha đáng kính và người chồng có trách nhiệm, với đứa con gái trên đùi, và vợ ngồi bên cạnh. Và vợ cũ ngồi đối diện, nhấp từng ngụm trà. Rất văn minh. Tôi ngồi trên chiếc ghế mà chúng tôi từng mua ở quán Heal ngay sau khi cưới - đó là thứ đồ đầu tiên mà chúng tôi mua sau khi trở thành vợ chồng: một chiếc ghế da màu nâu đắt đỏ. Tôi nhớ mình đã phấn khích nhường nào khi nó được chuyển đến. Tôi nhớ mình đã nằm cuộn tròn trong đó, cảm thấy an toàn và hạnh phúc, nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình cũng như vậy - an toàn, ấm áp và thoải mái.
Tom đang theo dõi tôi. Anh đang nghĩ về việc nên làm gì với tôi, làm cách nào để sửa chữa mọi thứ. Anh không lo lắng về Anna, tôi có thể thấy điều đó. Tôi mới chính là vấn đề.
“Cô ấy có vẻ giống em đấy” anh bỗng nhiên nói. Anh tựa vào sô pha, chuyển đứa bé sang một chỗ thoải mái hơn trên đùi. “Trừ việc cô ấy...làm mọi chuyện rối tung lên. Anh không thể chịu nổi chuyện đó.” anh cười với tôi. “Anh như một chiếc gươm của bộ giáp sắt vậy.”
“Anh chẳng phải là gươm gì hết” tôi nói nhẹ nhàng.
“Rach, đừng có như thế. Em không nhớ à? Em đã rất buồn chán khi Bố Yêu chết mà, và chỉ đợi ai đó yêu em thôi mà. Anh đã cho em mọi thứ. Anh khiến em cảm thấy an toàn. Và rồi em quyết định gạt hết mọi thứ sang một bên, nhưng em không thể đổ lỗi cho anh.”
“Em có thể đổ lỗi cho anh rất nhiều chuyện, Tom.”
“Không, không.” anh đưa một ngón tay về phía tôi. “Đừng có bắt đầu lập lại lịch sử. Anh đã đối xử tốt với em. Thỉnh thoảng em đã buộc anh phải nóng giận. Nhưng anh đã rất tốt. Anh chăm sóc cho em” anh nói, và đến lúc đó, anh mới bắt đầu lộ bộ mặt thật: anh tự nói dối đúng như cái cách anh đã nói dối tôi. Anh tin điều đó. Anh thực sự tin rằng anh đã đối tốt với tôi.
Đứa bé bắt đầu vùng vẫy và la hét, Anna đứng bật dậy.
“Em phải thay tã cho con bé” cô ta nói. “Không phải bây giờ.”
“Nó ướt hết rồi, Tom. Nó cần thay tã. Đừng có nhẫn tâm như vậy.”
Anh nhìn Anna sắc lạnh, nhưng cũng đưa đứa bé đang khóc cho cô ta. Tôi cố nhìn vào mắt cô ta, nhưng cô ta không nhìn tôi. Tim tôi đập mạnh khi cô ta đi lên gác, nhưng nó lại bình thường lại khi anh kéo tay cô ta lại. “Làm ở đây thôi” anh nói. “Em có thể thay tã luôn ở đây.”
Anna đi vào bếp và thay tã cho đứa bé trên bàn. Mùi phân tràn ngập căn phòng, bụng tôi quặn lại.
“Anh có định nói cho em tại sao không?” tôi hỏi anh. Anna dừng lại và nhìn ra. Căn phòng lại một lần nữa im lặng, trừ tiếng bập bẹ của đứa bé.
Tom lắc đầu, gần như không tin vào tai mình. “Cô ta rất giống em, Rach. Cô ta không chịu để yên mọi thứ. Cô ta không biết thế nào là giới hạn. Cô ta...cô ta không chịu nghe lời. Nhớ khi em cãi nhau với anh không, em luôn muốn là người thắng? Megan cũng như vậy. Cô ta không bao giờ nhượng bộ.”Anh chuyển tư thế và nghiêng ra trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, như thể anh đang kể một câu chuyện. “Lúc đầu, chuyện đó rất thú vị, chỉ quan hệ thôi. Cô ta khiến anh tin rằng cô ta chỉ cần có vậy. Nhưng rồi cô ta đổi ý. Anh không biết tại sao. Cô ta bắt đầu xuất hiện mọi lúc. Cô ta có một ngày tồi tệ với Scott, hay chỉ buồn chán, và bắt đầu nói tới việc hai bọn anh có thể trốn đi đâu đó cùng nhau, bắt đầu lại, như khi anh bỏ em vì Anna và Evie. Cô ta nói như thể anh sẽ làm vậy! Và nếu anh không rảnh khi cô ta muốn, cô ta sẽ tức giận, gọi đến đây và đe doạ anh, nói là cô ta sẽ đến đây và nói cho Anna tất cả.
“Nhưng rồi nó cũng dừng lại. Anh đã rất nhẹ nhõm. Anh đã nghĩ cuối cùng cô ta cũng chịu cho qua và không còn hứng thú anh nữa. Nhưng hôm thứ bảy đó, cô ta gọi và nói có chuyện quan trọng cần gặp. Anh lờ cô ta đi và cô ta lại bắt đầu đe doạ - nói rằng cô ta sẽ đến nhà, đại loại thế. Lúc đầu anh không quá bận tâm, vì Anna không có ở nhà. Em nhớ chứ em yêu? Hôm đó em đi ăn với bạn. Anh nghĩ có lẽ đó lại là một chuyện tốt - cô ta sẽ đến đây và anh sẽ giải quyết với cô ta. Anh sẽ khiến cô ta phải hiểu. Nhưng rồi em đến, Rachel, và làm mọi chuyện rối tung lên.”
Anh tựa vào sô pha, hai chân dạng rộng ra, chiếm hết chỗ. “Đó là lỗi của em. Mọi chuyện thực ra đều là lỗi của em, Rachel. Anna không đi ăn với bạn nữa - mà thay vào đó là tức tối, buồn bã quay về sau năm phút vì em đã ở đó, như mọi khi, loạng choạng như một kẻ vô gia cư ở ga tàu. Cô ấy sợ là em sẽ đến đây. Cô ấy lo lắng về Evie.
“Nên thay vì giải quyết chuyện với Megan, anh phải giải quyết em.” môi anh cong lên. “Chúa ơi. Nhìn em như thể rác rưởi vậy, sặc mùi rượu...em cố hôn anh, em nhớ không?” Anh giả vờ há miệng ra, rồi anh bắt đầu cười. Anna cũng cười, và tôi không hiểu là cô ta thực sự thấy chuyện đó buồn cười hay chỉ đang cố nhượng bộ với anh.
“Anh đã cố khiến em hiểu rằng anh không muốn em ở gần anh - hay Anna. Nên anh kéo em vào đường hầm để không khiến mọi người chú ý. Anh bảo em tránh xa khỏi đây. Rồi em khóc lóc, than vãn, nên anh phải tát một phát để em im miệng lại, nhưng em lại càng khóc to hơn. “Anh đã rất tức giận, anh chỉ muốn em tránh xa ra và để gia đình anh yên, em và cả Megan. Anh đang có một cuộc sống tuyệt vời.” Anh nhìn sang Anna, cô ta đang cố dỗ đứacon ngồi yên. Mặt anh không cảm xúc. “Anh đã xây dựng một cuộc sống tốt đẹp của mình, mặc kệ em, mặc kệ Megan - mặc kệ mọi thứ.
“Sau đó thì Megan đến. Cô ta đang đi dọc đường Blenheim. Anh không thể để cô ta đến nhà được. Anh không thể để cô ta nói chuyện với Anna. Anh nói với cô ta tìm nơi nào khác để nói chuyện, và anh đã định như vậy - anh chỉ muốn mọi chuyện diễn ra như vậy thôi. Anh lái xe đến rừng Corly. Bọn anh thường đến đó nếu không tìm được phòng. Làm chuyện đó ngay trên xe.
Tôi có thể cảm thấy Anna đang nao núng.
“Em phải tin anh Anna, anh không định khiến mọi thứ trở nên như vậy.” Tom nhìn cô ta, rồi nhìn xuống lòng bàn tay. “Cô ta bắt đầu nói về đứa bé - cô ta còn không biết nó là của anh hay của anh ta. Cô ta muốn nói ra mọi chuyện...anh đã nói là anh không muốn đứa bé đó, nó không có liên quan gì đến anh.” Anh lắc đầu. “Cô ta thất vọng, nhưng khi Megan thất vọng...cô ta không như Rachel. Không có chuyện khóc lóc và than vãn. Cô ta hét vào mặt anh, chửi thề và nguyền rủa, và nói rằng cô ta sẽ đến thẳng chỗ Anna, cô ta sẽ không chịu bị lờ đi, đứa bé của cô ta phải được công nhận...Chúa ơi, cô ta không chịu im đi. Nên, anh không biết nữa, anh cần cô ta dừng lại. Nên anh đã cầm một hòn đá...” - anh nhìn xuống bàn tay phải, như thể anh có thể nhìn thấy chúng - và anh...” Anh nhắm mắt lại và thở dài. “Anh mới chỉ đập một cái, nhưung cô ta đã...” Anh thở nhẹ ra. “Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn cô ta dừng lại. Cô ta đã chảy rất nhiều máu. Cô ta khóc và kêu những tiếng khó chịu. Cô ta cố bò đi khỏi anh. Anh không thể làm gì hơn. Anh phải kết thúc chuyện đó.”Mặt trời đã khuất dần, căn phòng tối lại. Bầu không khí im lặng, ngoại trừ tiếng thở của Tom, cục và nông. Ngoài đường cũng không có tiếng ồn. Tôi không thể nhớ được lần cuối tôi nghe thấy tiếng tàu là khi nào.
“Anh nhét cô ta vào cốp xe” anh nói. “Lái sâu vào trong rừng, xa khỏi đường chính. Không có ai ở xung quanh. Anh đã phải đào...” Hơi thở anh vẫn ngắn, nhưng đã nhanh hơn. “Anh phải tự đào bằng tay. Anh đã rất sợ.” Anh nhìn tôi, mắt mở to. “Sợ hãi rằng ai đó sẽ đến. Và anh rất đau, ngón tay anh phải đào sâu xuống lớp đất. Mất một khoảng thời gian dài. Anh phải dừng lại để gọi điện cho Anna, nói với cô ấy là anh đang đi tìm em.”
Anh hắng giọng. “Mặt đất thực ra rất mềm, nhưng anh vẫn không thể đào quá sâu được. Anh đã quá sợ hãi rằng ai đó sẽ đến. Anh nghĩ là sẽ có cơ hội nào đó khi mọi chuyện đã xuôi xuống và sẽ quay lại để chuyển cô ta đến nơi nào đó...tốt hơn. Nhưng trời bắt đầu mưa và anh không thể thực hiện được.”
Anh nhìn lên tôi và cau mày. “Anh gần như đã chắc chắn rằng cảnh sát sẽ nghi ngờ Scott. Cô ta kể rằng anh ta đang có những hoang tưởng, anh đã đọc trộm email và thường kiểm tra cô ta. Anh đã nghĩ...anh sẽ để lại điện thoại của cô ta vào căn nhà đó. Anh nghĩ mình có thể ghé qua và uống một ly bia hoặc gì đó, như một người hàng xóm thân thiện. Anh không biết nữa. Anh không có một kế hoạch nào cả.Anh đã không nghĩ gì hết. Nó không giống như một điều đã được tính toán trước. Đó chỉ là một tai nạn khủng khiếp.”
Nhưng sau đó thái độ của anh thay đổi một lần nữa. Nó giống như những đám mây trôi trên bầu trời, lúc tối, lúc sáng. Anh đứng dậy và bước chậm rãi về phía nhà bếp, nơi Anna đang ngồi ở bàn ăn, cho Evie ăn. Anh hôn vào đỉnh đầu cô ta, sau đó bế con gái của mình ra khỏi ghế.
“Tom...” Anna bắt đầu phản đối.
“Không sao đâu.” Anh cười. “Anh chỉ muốn âu yếm con bé một chút thôi. Được không em yêu?” Anh tiến gần tử lạnh và lấy một chai bia. Anh nhìn qua tôi. “Em có muốn một chai không?”
Tôi lắc đầu.
“Có lẽ như vậy là tốt nhất.”
Tôi hầu như không nghe thấy anh nói gì. Tôi đang tính toán xem liệu tôi có thể chạy tới cửa trước từ đây trước khi anh có thể giữ được tôi. Nếu nó mở, tôi nghĩ tôi có thể làm được. Nhưng nếu anh đã bị khóa nó, thì tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi liệng bản thân mình về phía trước và chạy. Tôi chạy ra hành lang - tay tôi đã gần như với được tay nắm cửa khi tôi cảm thấy chai bia đập trúng vào hộp sọ. Tôi đau đớn, trước mắt tôi chỉ một màu trắng và tôi khuỵu xuống đầu gối. Những ngón tay của anh xoắn vào tóc tôi khi anh cầm một nắm và kéo, kéo tôi vào phòng khách. Anh đứng trên tôi, một chân ở bên hông của tôi. Con gái anh vẫn đang ở trong vòng tay anh nhưng Anna đứng bên cạnh, cố lôi con bé ra.
“Đưa nó cho em Tom, xin anh đấy. Anh đang làm nó đau. Làm ơn, đưa nó cho em.”
Anh đưa đứa con đang vùng vẫy cho Anna.
Tôi nghe thấy tiếng anh nói, nhưng như thể anh đang cách rất xa, như thể tôi đang nghe ở dưới nước. Tôi không thể nghe rõ chữ nhưng dường như nó không liên quan đến tôi. Mọi thứ đang diễn ra rất nhanh chóng.
“Lên gác đi” anh nói. “Lên phòng ngủ rồi đóng cửa. Em không được gọi ai, được chưa, Anna. Em không muốn gọi cho ai chứ. Không phải khi Evie còn ở đây. Chúng ta không muốn mọi chuyện xấu đi.” Anna không nhìn tôi. Cô ta ghì chặt đứa bé vào ngực rồi bước qua tôi.
Tom cúi xuống, luồn tay vào thắt lưng tôi và kéo tôi vào bếp. Tôi đạp chân, cố nắm vào thứ gì đó, nhưng tôi không thể. Tôi không thể nhìn rõ – nước mắt bắt đầu chảy ra, mọi thứ mờ dần. Vết đập trên đầu tôi càng đau hơn khi tôi bị kéo trên sàn và tôi cảm thấy buồn nôn. Có thứ gì đó nóng, đau xót. Rồi chẳng gì hết.
ANNA
Chú nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi tối
CÔ TA NẰM SÕNG SOÀI trên sàn bếp. Cô ta đang chảy máu, nhưng tôi không nghĩ là nó quá nghiêm trọng. Anh đã không kết thúc nó. Tôi không chắc là anh đang đợi điều gì. Tôi nghĩ chuyện này thật không dễ dàng với anh. Anh đã từng yêu cô ta.
Tôi đang trên lầu, để Evie ngồi xuống, và tôi nghĩ rằng đây là những gì tôi muốn, phải không? Cuối cùng Rachel cũng biến mất, và không bao giờ trở lại. Đây là những gì tôi đã từng mong đợi. Nhưng tất nhiên không phải chuyện này. Nhưng tôi đã muốn cô ta biến mất. Tôi đã mơ về một cuộc sống mà không có Rachel, và bây giờ tôi có thể có nó. Sẽ chỉ còn ba chúng tôi, tôi Tom và Evie, mọi chuyện nên như vậy.
Trong một khoảnh khắc, tôi để cho bản thân mình tưởng tượng, nhưng sau đó tôi nhìn xuống đứa con gái đang ngủ của tôi và tôi biết tôi có thể có được. Một sự tưởng tượng. Tôi hôn lên ngón tay và chạm vào đôi môi hoàn hảo của con bé và tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ được an toàn. Tôi sẽ không bao giờ được an toàn, bởi vì tôi biết, và anh sẽ không thể tin tưởng tôi. Và ai có thể chắc chắn một Megan nữa sẽ không đến? Hoặc - tồi tệ hơn - một Anna khác?
Tôi đi xuống cầu thang và anh đang ngồi ở bàn ăn, uống một ly bia. Tôi không thể nhìn thấy cô ta lúc đầu, nhưng sau đó tôi nhìn thấy đôi chân, và tôi nghĩ mọi chuyện đã xong, nhưng anh nói cô ta vẫn ổn.
“Chỉ bị thương chút thôi” anh nói. Anh sẽ không thể nói đây là một tai nạn.
Vì vậy, chúng tôi chờ đợi. Tôi lấy cho mình một ly bia, và chúng tôi cùng uống. Anh nói anh thực sự xin lỗi về chuyện về Megan. Anh hôn tôi, anh nói với tôi rằng anh sẽ đền bù cho tôi, và chúng tôi sẽ lại như cũ, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Chúng ta sẽ dọn khỏi đây, như em luôn muốn. Chúng ta sẽ đi bất cứ nơi nào em muốn. Bất cứ nơi nào.” Anh hỏi tôi nếu tôi có thể tha thứ cho anh, và tôi nói rằng tôi có thể, chỉ cần thời gian, và anh tin tôi. Tôi nghĩ là anh ấy tin tôi.
Cơn bão đã bắt đầu nổi lên đúng như dự báo. Tiếng ầm ầm của sấm sét đánh thức cô ta. Cô ta bắt đầu làm ồn, cố di chuyển xung quanh trên sàn nhà.
“Em nên đi đi” anh nói với tôi. “Lên gác đi.”
Tôi hôn lên môi anh và đi, nhưng tôi không đi lên lầu. Thay vào đó tôi lấy chiếc điện thoại trong hành lang, ngồi phía dưới cầu thang và lắng nghe, chiếc điện thoại trong tay tôi, chờ thời điểm thích hợp.
Tôi có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện, rồi có tiếng của cô ta. Tôi nghĩ là cô ta đang khóc.
Chủ nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi chiều
TRONG PHÒNG KHÁCH, chúng tôi ngồi thành hình tam giác: Tom ngồi trên sô pha, một người cha đáng kính và người chồng có trách nhiệm, với đứa con gái trên đùi, và vợ ngồi bên cạnh. Và vợ cũ ngồi đối diện, nhấp từng ngụm trà. Rất văn minh. Tôi ngồi trên chiếc ghế mà chúng tôi từng mua ở quán Heal ngay sau khi cưới - đó là thứ đồ đầu tiên mà chúng tôi mua sau khi trở thành vợ chồng: một chiếc ghế da màu nâu đắt đỏ. Tôi nhớ mình đã phấn khích nhường nào khi nó được chuyển đến. Tôi nhớ mình đã nằm cuộn tròn trong đó, cảm thấy an toàn và hạnh phúc, nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình cũng như vậy - an toàn, ấm áp và thoải mái.
Tom đang theo dõi tôi. Anh đang nghĩ về việc nên làm gì với tôi, làm cách nào để sửa chữa mọi thứ. Anh không lo lắng về Anna, tôi có thể thấy điều đó. Tôi mới chính là vấn đề.
“Cô ấy có vẻ giống em đấy” anh bỗng nhiên nói. Anh tựa vào sô pha, chuyển đứa bé sang một chỗ thoải mái hơn trên đùi. “Trừ việc cô ấy...làm mọi chuyện rối tung lên. Anh không thể chịu nổi chuyện đó.” anh cười với tôi. “Anh như một chiếc gươm của bộ giáp sắt vậy.”
“Anh chẳng phải là gươm gì hết” tôi nói nhẹ nhàng.
“Rach, đừng có như thế. Em không nhớ à? Em đã rất buồn chán khi Bố Yêu chết mà, và chỉ đợi ai đó yêu em thôi mà. Anh đã cho em mọi thứ. Anh khiến em cảm thấy an toàn. Và rồi em quyết định gạt hết mọi thứ sang một bên, nhưng em không thể đổ lỗi cho anh.”
“Em có thể đổ lỗi cho anh rất nhiều chuyện, Tom.”
“Không, không.” anh đưa một ngón tay về phía tôi. “Đừng có bắt đầu lập lại lịch sử. Anh đã đối xử tốt với em. Thỉnh thoảng em đã buộc anh phải nóng giận. Nhưng anh đã rất tốt. Anh chăm sóc cho em” anh nói, và đến lúc đó, anh mới bắt đầu lộ bộ mặt thật: anh tự nói dối đúng như cái cách anh đã nói dối tôi. Anh tin điều đó. Anh thực sự tin rằng anh đã đối tốt với tôi.
Đứa bé bắt đầu vùng vẫy và la hét, Anna đứng bật dậy.
“Em phải thay tã cho con bé” cô ta nói. “Không phải bây giờ.”
“Nó ướt hết rồi, Tom. Nó cần thay tã. Đừng có nhẫn tâm như vậy.”
Anh nhìn Anna sắc lạnh, nhưng cũng đưa đứa bé đang khóc cho cô ta. Tôi cố nhìn vào mắt cô ta, nhưng cô ta không nhìn tôi. Tim tôi đập mạnh khi cô ta đi lên gác, nhưng nó lại bình thường lại khi anh kéo tay cô ta lại. “Làm ở đây thôi” anh nói. “Em có thể thay tã luôn ở đây.”
Anna đi vào bếp và thay tã cho đứa bé trên bàn. Mùi phân tràn ngập căn phòng, bụng tôi quặn lại.
“Anh có định nói cho em tại sao không?” tôi hỏi anh. Anna dừng lại và nhìn ra. Căn phòng lại một lần nữa im lặng, trừ tiếng bập bẹ của đứa bé.
Tom lắc đầu, gần như không tin vào tai mình. “Cô ta rất giống em, Rach. Cô ta không chịu để yên mọi thứ. Cô ta không biết thế nào là giới hạn. Cô ta...cô ta không chịu nghe lời. Nhớ khi em cãi nhau với anh không, em luôn muốn là người thắng? Megan cũng như vậy. Cô ta không bao giờ nhượng bộ.”Anh chuyển tư thế và nghiêng ra trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, như thể anh đang kể một câu chuyện. “Lúc đầu, chuyện đó rất thú vị, chỉ quan hệ thôi. Cô ta khiến anh tin rằng cô ta chỉ cần có vậy. Nhưng rồi cô ta đổi ý. Anh không biết tại sao. Cô ta bắt đầu xuất hiện mọi lúc. Cô ta có một ngày tồi tệ với Scott, hay chỉ buồn chán, và bắt đầu nói tới việc hai bọn anh có thể trốn đi đâu đó cùng nhau, bắt đầu lại, như khi anh bỏ em vì Anna và Evie. Cô ta nói như thể anh sẽ làm vậy! Và nếu anh không rảnh khi cô ta muốn, cô ta sẽ tức giận, gọi đến đây và đe doạ anh, nói là cô ta sẽ đến đây và nói cho Anna tất cả.
“Nhưng rồi nó cũng dừng lại. Anh đã rất nhẹ nhõm. Anh đã nghĩ cuối cùng cô ta cũng chịu cho qua và không còn hứng thú anh nữa. Nhưng hôm thứ bảy đó, cô ta gọi và nói có chuyện quan trọng cần gặp. Anh lờ cô ta đi và cô ta lại bắt đầu đe doạ - nói rằng cô ta sẽ đến nhà, đại loại thế. Lúc đầu anh không quá bận tâm, vì Anna không có ở nhà. Em nhớ chứ em yêu? Hôm đó em đi ăn với bạn. Anh nghĩ có lẽ đó lại là một chuyện tốt - cô ta sẽ đến đây và anh sẽ giải quyết với cô ta. Anh sẽ khiến cô ta phải hiểu. Nhưng rồi em đến, Rachel, và làm mọi chuyện rối tung lên.”
Anh tựa vào sô pha, hai chân dạng rộng ra, chiếm hết chỗ. “Đó là lỗi của em. Mọi chuyện thực ra đều là lỗi của em, Rachel. Anna không đi ăn với bạn nữa - mà thay vào đó là tức tối, buồn bã quay về sau năm phút vì em đã ở đó, như mọi khi, loạng choạng như một kẻ vô gia cư ở ga tàu. Cô ấy sợ là em sẽ đến đây. Cô ấy lo lắng về Evie.
“Nên thay vì giải quyết chuyện với Megan, anh phải giải quyết em.” môi anh cong lên. “Chúa ơi. Nhìn em như thể rác rưởi vậy, sặc mùi rượu...em cố hôn anh, em nhớ không?” Anh giả vờ há miệng ra, rồi anh bắt đầu cười. Anna cũng cười, và tôi không hiểu là cô ta thực sự thấy chuyện đó buồn cười hay chỉ đang cố nhượng bộ với anh.
“Anh đã cố khiến em hiểu rằng anh không muốn em ở gần anh - hay Anna. Nên anh kéo em vào đường hầm để không khiến mọi người chú ý. Anh bảo em tránh xa khỏi đây. Rồi em khóc lóc, than vãn, nên anh phải tát một phát để em im miệng lại, nhưng em lại càng khóc to hơn. “Anh đã rất tức giận, anh chỉ muốn em tránh xa ra và để gia đình anh yên, em và cả Megan. Anh đang có một cuộc sống tuyệt vời.” Anh nhìn sang Anna, cô ta đang cố dỗ đứacon ngồi yên. Mặt anh không cảm xúc. “Anh đã xây dựng một cuộc sống tốt đẹp của mình, mặc kệ em, mặc kệ Megan - mặc kệ mọi thứ.
“Sau đó thì Megan đến. Cô ta đang đi dọc đường Blenheim. Anh không thể để cô ta đến nhà được. Anh không thể để cô ta nói chuyện với Anna. Anh nói với cô ta tìm nơi nào khác để nói chuyện, và anh đã định như vậy - anh chỉ muốn mọi chuyện diễn ra như vậy thôi. Anh lái xe đến rừng Corly. Bọn anh thường đến đó nếu không tìm được phòng. Làm chuyện đó ngay trên xe.
Tôi có thể cảm thấy Anna đang nao núng.
“Em phải tin anh Anna, anh không định khiến mọi thứ trở nên như vậy.” Tom nhìn cô ta, rồi nhìn xuống lòng bàn tay. “Cô ta bắt đầu nói về đứa bé - cô ta còn không biết nó là của anh hay của anh ta. Cô ta muốn nói ra mọi chuyện...anh đã nói là anh không muốn đứa bé đó, nó không có liên quan gì đến anh.” Anh lắc đầu. “Cô ta thất vọng, nhưng khi Megan thất vọng...cô ta không như Rachel. Không có chuyện khóc lóc và than vãn. Cô ta hét vào mặt anh, chửi thề và nguyền rủa, và nói rằng cô ta sẽ đến thẳng chỗ Anna, cô ta sẽ không chịu bị lờ đi, đứa bé của cô ta phải được công nhận...Chúa ơi, cô ta không chịu im đi. Nên, anh không biết nữa, anh cần cô ta dừng lại. Nên anh đã cầm một hòn đá...” - anh nhìn xuống bàn tay phải, như thể anh có thể nhìn thấy chúng - và anh...” Anh nhắm mắt lại và thở dài. “Anh mới chỉ đập một cái, nhưung cô ta đã...” Anh thở nhẹ ra. “Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn cô ta dừng lại. Cô ta đã chảy rất nhiều máu. Cô ta khóc và kêu những tiếng khó chịu. Cô ta cố bò đi khỏi anh. Anh không thể làm gì hơn. Anh phải kết thúc chuyện đó.”Mặt trời đã khuất dần, căn phòng tối lại. Bầu không khí im lặng, ngoại trừ tiếng thở của Tom, cục và nông. Ngoài đường cũng không có tiếng ồn. Tôi không thể nhớ được lần cuối tôi nghe thấy tiếng tàu là khi nào.
“Anh nhét cô ta vào cốp xe” anh nói. “Lái sâu vào trong rừng, xa khỏi đường chính. Không có ai ở xung quanh. Anh đã phải đào...” Hơi thở anh vẫn ngắn, nhưng đã nhanh hơn. “Anh phải tự đào bằng tay. Anh đã rất sợ.” Anh nhìn tôi, mắt mở to. “Sợ hãi rằng ai đó sẽ đến. Và anh rất đau, ngón tay anh phải đào sâu xuống lớp đất. Mất một khoảng thời gian dài. Anh phải dừng lại để gọi điện cho Anna, nói với cô ấy là anh đang đi tìm em.”
Anh hắng giọng. “Mặt đất thực ra rất mềm, nhưng anh vẫn không thể đào quá sâu được. Anh đã quá sợ hãi rằng ai đó sẽ đến. Anh nghĩ là sẽ có cơ hội nào đó khi mọi chuyện đã xuôi xuống và sẽ quay lại để chuyển cô ta đến nơi nào đó...tốt hơn. Nhưng trời bắt đầu mưa và anh không thể thực hiện được.”
Anh nhìn lên tôi và cau mày. “Anh gần như đã chắc chắn rằng cảnh sát sẽ nghi ngờ Scott. Cô ta kể rằng anh ta đang có những hoang tưởng, anh đã đọc trộm email và thường kiểm tra cô ta. Anh đã nghĩ...anh sẽ để lại điện thoại của cô ta vào căn nhà đó. Anh nghĩ mình có thể ghé qua và uống một ly bia hoặc gì đó, như một người hàng xóm thân thiện. Anh không biết nữa. Anh không có một kế hoạch nào cả.Anh đã không nghĩ gì hết. Nó không giống như một điều đã được tính toán trước. Đó chỉ là một tai nạn khủng khiếp.”
Nhưng sau đó thái độ của anh thay đổi một lần nữa. Nó giống như những đám mây trôi trên bầu trời, lúc tối, lúc sáng. Anh đứng dậy và bước chậm rãi về phía nhà bếp, nơi Anna đang ngồi ở bàn ăn, cho Evie ăn. Anh hôn vào đỉnh đầu cô ta, sau đó bế con gái của mình ra khỏi ghế.
“Tom...” Anna bắt đầu phản đối.
“Không sao đâu.” Anh cười. “Anh chỉ muốn âu yếm con bé một chút thôi. Được không em yêu?” Anh tiến gần tử lạnh và lấy một chai bia. Anh nhìn qua tôi. “Em có muốn một chai không?”
Tôi lắc đầu.
“Có lẽ như vậy là tốt nhất.”
Tôi hầu như không nghe thấy anh nói gì. Tôi đang tính toán xem liệu tôi có thể chạy tới cửa trước từ đây trước khi anh có thể giữ được tôi. Nếu nó mở, tôi nghĩ tôi có thể làm được. Nhưng nếu anh đã bị khóa nó, thì tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi liệng bản thân mình về phía trước và chạy. Tôi chạy ra hành lang - tay tôi đã gần như với được tay nắm cửa khi tôi cảm thấy chai bia đập trúng vào hộp sọ. Tôi đau đớn, trước mắt tôi chỉ một màu trắng và tôi khuỵu xuống đầu gối. Những ngón tay của anh xoắn vào tóc tôi khi anh cầm một nắm và kéo, kéo tôi vào phòng khách. Anh đứng trên tôi, một chân ở bên hông của tôi. Con gái anh vẫn đang ở trong vòng tay anh nhưng Anna đứng bên cạnh, cố lôi con bé ra.
“Đưa nó cho em Tom, xin anh đấy. Anh đang làm nó đau. Làm ơn, đưa nó cho em.”
Anh đưa đứa con đang vùng vẫy cho Anna.
Tôi nghe thấy tiếng anh nói, nhưng như thể anh đang cách rất xa, như thể tôi đang nghe ở dưới nước. Tôi không thể nghe rõ chữ nhưng dường như nó không liên quan đến tôi. Mọi thứ đang diễn ra rất nhanh chóng.
“Lên gác đi” anh nói. “Lên phòng ngủ rồi đóng cửa. Em không được gọi ai, được chưa, Anna. Em không muốn gọi cho ai chứ. Không phải khi Evie còn ở đây. Chúng ta không muốn mọi chuyện xấu đi.” Anna không nhìn tôi. Cô ta ghì chặt đứa bé vào ngực rồi bước qua tôi.
Tom cúi xuống, luồn tay vào thắt lưng tôi và kéo tôi vào bếp. Tôi đạp chân, cố nắm vào thứ gì đó, nhưng tôi không thể. Tôi không thể nhìn rõ – nước mắt bắt đầu chảy ra, mọi thứ mờ dần. Vết đập trên đầu tôi càng đau hơn khi tôi bị kéo trên sàn và tôi cảm thấy buồn nôn. Có thứ gì đó nóng, đau xót. Rồi chẳng gì hết.
ANNA
Chú nhật, ngày 18 tháng Tám 2013
Buổi tối
CÔ TA NẰM SÕNG SOÀI trên sàn bếp. Cô ta đang chảy máu, nhưng tôi không nghĩ là nó quá nghiêm trọng. Anh đã không kết thúc nó. Tôi không chắc là anh đang đợi điều gì. Tôi nghĩ chuyện này thật không dễ dàng với anh. Anh đã từng yêu cô ta.
Tôi đang trên lầu, để Evie ngồi xuống, và tôi nghĩ rằng đây là những gì tôi muốn, phải không? Cuối cùng Rachel cũng biến mất, và không bao giờ trở lại. Đây là những gì tôi đã từng mong đợi. Nhưng tất nhiên không phải chuyện này. Nhưng tôi đã muốn cô ta biến mất. Tôi đã mơ về một cuộc sống mà không có Rachel, và bây giờ tôi có thể có nó. Sẽ chỉ còn ba chúng tôi, tôi Tom và Evie, mọi chuyện nên như vậy.
Trong một khoảnh khắc, tôi để cho bản thân mình tưởng tượng, nhưng sau đó tôi nhìn xuống đứa con gái đang ngủ của tôi và tôi biết tôi có thể có được. Một sự tưởng tượng. Tôi hôn lên ngón tay và chạm vào đôi môi hoàn hảo của con bé và tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ được an toàn. Tôi sẽ không bao giờ được an toàn, bởi vì tôi biết, và anh sẽ không thể tin tưởng tôi. Và ai có thể chắc chắn một Megan nữa sẽ không đến? Hoặc - tồi tệ hơn - một Anna khác?
Tôi đi xuống cầu thang và anh đang ngồi ở bàn ăn, uống một ly bia. Tôi không thể nhìn thấy cô ta lúc đầu, nhưng sau đó tôi nhìn thấy đôi chân, và tôi nghĩ mọi chuyện đã xong, nhưng anh nói cô ta vẫn ổn.
“Chỉ bị thương chút thôi” anh nói. Anh sẽ không thể nói đây là một tai nạn.
Vì vậy, chúng tôi chờ đợi. Tôi lấy cho mình một ly bia, và chúng tôi cùng uống. Anh nói anh thực sự xin lỗi về chuyện về Megan. Anh hôn tôi, anh nói với tôi rằng anh sẽ đền bù cho tôi, và chúng tôi sẽ lại như cũ, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Chúng ta sẽ dọn khỏi đây, như em luôn muốn. Chúng ta sẽ đi bất cứ nơi nào em muốn. Bất cứ nơi nào.” Anh hỏi tôi nếu tôi có thể tha thứ cho anh, và tôi nói rằng tôi có thể, chỉ cần thời gian, và anh tin tôi. Tôi nghĩ là anh ấy tin tôi.
Cơn bão đã bắt đầu nổi lên đúng như dự báo. Tiếng ầm ầm của sấm sét đánh thức cô ta. Cô ta bắt đầu làm ồn, cố di chuyển xung quanh trên sàn nhà.
“Em nên đi đi” anh nói với tôi. “Lên gác đi.”
Tôi hôn lên môi anh và đi, nhưng tôi không đi lên lầu. Thay vào đó tôi lấy chiếc điện thoại trong hành lang, ngồi phía dưới cầu thang và lắng nghe, chiếc điện thoại trong tay tôi, chờ thời điểm thích hợp.
Tôi có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện, rồi có tiếng của cô ta. Tôi nghĩ là cô ta đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.