Chương 5: YAMATO TAKESHI
Lương Tuyết Băng Nhi
24/04/2018
Tính tình tôi rất kì quái, ngay cả tôi cũng không hiểu được. Lúc thì tôi rất mạnh mẽ, thích chạy nhảy vui đùa, đôi lúc còn điên đến nỗi thích chí la hét om sòm. Lại có lúc tôi thấy mình rất yếu đuối, thích ngồi một chỗ, đôi khi lại thích thêu thùa may vá hay nấu ăn hoặc làm bánh. Có lúc tôi rất người lớn, lo nhiều việc trong gia đình, giúp đỡ mẹ và chị hay bạn bè, trông mấy đứa bé hàng xóm hoặc đọc 1 cuốn tiểu thuyết thú vị. Nhưng cũng có lúc tôi rất trẻ con, lười biếng xem ti vi, làm nũng với bố mẹ hoặc anh chị, nằm dài trên ghế, ăn bánh kẹo hay khóc òa lên vì những việc vặt vãnh. Khi thì vui vẻ, khi thì lạnh nhạt, lúc lại bình tĩnh, lúc thì nóng nảy, mới vừa bạo gan, sau lại nhút nhát,... Có điều, tôi biết cho dù ở bất kì tính cách nào thì tôi cũng có 1 tâm hồn sâu sắc, chỉ tội mỗi cái rất khó nắm bắt. Nói chung con người tôi tập hợp rất nhiều thứ tính cách, hòa quyện lại với nhau tạo nên 1 tính cách khác biệt không giống ai.
Và cái tính cách khác biệt không giống ai đó của tôi đang giúp tôi vặn volume hết cỡ để la hét.
Cái nơ cánh trắng của tôi biến mất rồi. Đó là một trong số ít các món quà của anh tặng tôi, cũng giống như sợi dây đỏ tôi dùng để buộc tóc vậy. Giờ thì tôi để mất nó rồi!!!
Chỉ là một cái nơ mà thôi...
...
...
...
CHUYỆN ĐỘNG TRỜI ĐÓ!!!
Cái nơ quý giá tôi luôn rất yêu quý, không chỉ vì nó là của anh tặng, nó còn là loại chỉ có 100 cái trên cả Nhật Bản thôi đấy!!! Đồ của anh tặng tôi không có bao nhiêu, vậy mà tôi lại làm mất 1 trong số chúng!? Đùa à!?
CÁI NƠ CỦA TÔI!!! TRỜI ƠI!!!
Mẹ, bố, chị Riri, Anh Mono cố hết sức an ủi dỗ dành tôi, đồng thời rất khéo léo nhắc nhở tôi nên bớt ồn ào. Nhưng càng an ủi tôi càng khóc tợn, lúc này bảo tôi im lặng thì gần như là không thể rồi. Cũng may những nhà bên cạnh đã quen với cái tính cách thất thường hơn cả thời tiết của tôi nên chưa có ai nói gì. Ngay cả giọng nói kì lạ lâu nay không thấy cũng lên tiếng nhắc nhở tôi. Cơ mà tôi không có thời gian lo rằng cái thứ giọng quỷ quái đó đến từ đâu vì tôi đang rất cố gắng kìm nén. Cuối cùng, sau những cố gắng gần như vô vọng của cả nhà, tôi cũng chịu giảm bớt cái trò ồn ào của mình để cùng chị Riri đi học. Nhưng cả khi đi cùng chị, tôi cũng không thôi khóc. Chị Riri chán nản nói:
-Thôi nào Yuri, Mama sẽ tìm ra cái nơ mà.
-Hức... Nhưng... Hức... Cái nơ... Hức... Oa oa oa...
Chưa nói hết câu tôi đã lại khóc òa lên, chị Riri cố gắng an ủi tôi. Tôi cố trấn tĩnh bản thân, nhưng không được. Rồi giọng của Kaori vang lên từ phía xa.
-Yuri, sao cậu lại khóc nữa?
Kaori và Naeko chạ tới, nhìn vẻ mặt mếu máo như con nít của tôi mà nhíu mày. Tôi mặc kệ họ và ánh nhìn của những người xung quanh và tiếp tục rống lên. Thật ra thì những lúc tôi trở nên trẻ con thế này cũng khiến tôi cực kỳ đau đầu.
-Lại có chuyện gì nữa vậy? -Kaori hỏi -Lại có tên nào dám chọc cậu!?
Kaori nhìn tôi một cách bất lực, cực kì bực bội. Nhưng cái khuôn mặt kiểu sắp giết người của cậu ấy hoàn toàn không có lấy 1 hạt tác dụng với một kẻ đang khóc không biết trời trăng mây đất gì như tôi hiện tại.
-Cái nơ Yuri gắn sau lưng bị mất, và nó khóc từ sáng sớm tới giờ luôn. -Chị Riri giải thích, nhún vai bất đắc dĩ.
Và tiếp theo đó là một sự nỗ lực kinh khủng khi tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tất nhiên, mọi việc tạm ổn.
----------* * *----------
Tôi ngồi ở 1 góc sân sau trường và nức nở. Lúc này thì đầu óc tôi chỉ có 2 chữ: cái nơ. Nếu bây giờ có ai lại nhắc tới nó, tôi không biết mình sẽ thành cái quái gì nữa. Chị Riri, Kaori, Naeko ngồi cạnh tôi, chúng tôi cùng ăn bữa trưa, nhưng chắc chắn là cái trò nức nở của tôi không để cho bữa trưa của chúng tôi an ổn rồi. Tóm lại thì vẫn cái viễn cảnh ấy thôi, một người khóc và 4 người -bao gồm cả tôi -cố gắng trấn tĩnh. Nói ra cũng thật buồn cười. Trong khi tôi khóc thì chính tôi cũng lại đang cố gắng an ủi mình. Nghe hơi điên rồ 1 chút.
-Xin lỗi, tôi có làm phiền không? -Một giọng nói nghe rất quen vang lên.
Người vừa cắt ngang vấn đề rắc rối của chúng tôi là một chàng trai, rất quen mặt. Tôi đã gặp cậu ta ở đâu rồi ấy nhỉ!? Tôi lau nước mắt nhìn lên. Bỗng nhiên Naeko la lên:
-Yamato Takeshi của lớp 2-B, người luôn giữ vị trí thứ 3 trên bảng điểm.
-Chỉ thứ 3 mà thôi -Takeshi cười ngượng -Vẫn không bằng vị trí thứ nhất và thứ 2.
-Vậy là đủ 2 chữ thiên tài rồi -Đôi mắt Naeko lấp lánh.
Kaori không có mấy bất ngờ, dù sao thì bạn thân của cậu ta cũng là người giữ vị trí thứ 2 trên bảng điểm. Mà tôi đã nói chưa nhỉ!? Vì thành tích học tập cũng khá nên tôi là người giữ vị trí thứ 2 trên bảng điểm, chỉ thua người thứ nhất một hai điểm thôi. Còn việc người thứ nhất là ai, sau này tôi sẽ nhắc tới sau.
-Cậu tìm chúng tôi làm gì? Chúng ta hình như không có quen biết!? -Kaori nói bình thản.
Cậu ta cười cười, không để ý thái độ của Kaori mà quay về phía tôi.
-Chắc cậu còn nhớ? Hôm qua chúng ta va vào nhau...
-A! -Tôi hét lên, bật dậy mà quên cả lau nước mắt -Đúng rồi, là cậu!
Tôi giờ đã nhớ cậu ta thế nào lại trông quen như vậy. Hóa ra là do chúng tôi học cùng trường và có vị trí sát nhau trên bảng điểm. Mà khoan! Không lẽ trí nhớ tôi kém vậy sao? Không nhận ra cả người vừa mới gặp ngày hôm qua luôn!?
-Yamato -kun, Cậu tới tìm tôi có việc gì vậy? -Tôi tự trấn tĩnh mình rồi hỏi.
-À, -Takeshi lục lọi cái túi to đùng cậu ta đang cầm trên tay -Hôm qua lúc về nhà tôi nhìn thấy nó, nghĩ chắc là của cậu nên tìm trả lại. May mà chúng ta học chung trường.
Cậu ta lấy chiếc nơ ra đưa cho tôi. Tôi thoáng sững sờ. Hóa ra là ở chỗ cậu ta. Tôi cầm lấy cái nơ, ôm nó vào lòng rồi lại khóc òa lên làm Takeshi luống cuống. Chị Riri vỗ vai tôi.
-Được rồi Yuri, tìm thấy nó rồi mà!
Tôi lau nước mắt, lục lọi trong túi lấy kim đính cái nơ lại, mặc dù sau cái nơ có kim an toàn. Thấy chưa an toàn, tôi lại dán keo buộc dây đủ các kiểu, tất nhiên là không làm che đi cái nơ. Nói chung là, hoàn hảo. Xong xuôi tôi mới quay lại, cười.
-Cảm ơn cậu, Yamato -kun.
-À, ờ -Takeshi trở nên luống cuống - Không có gì, dù sao giữ nó tôi cũng chẳng dùng vào việc gì. Ừm, với lại lúc sáng, à, tôi thấy cậu khóc nên nghĩ cái nơ đó rất quan trọng với cậu.
Tôi đỏ mặt. Giờ nghĩ lại hành động lúc sáng của mình, tự nhiên thấy xấu hổ. Bao nhiêu tuổi rồi mà hành động như con nít. Thật là...!
-Ừm, vậy... tôi đi đây.
Nói rồi cậu ta đi luôn. Hành động cậu ta có vẻ cứng nhắc, không tự nhiên như lúc đầu.
-Lần nữa cảm ơn cậu nhé! -Tôi hét với theo -Nếu có việc cần cậu cứ đến lớp 2-C tìm tôi. Kinomoto Yuri đấy, nhớ nhé!
Nghe xong Takeshi đứng đơ 1 lát rồi chạy 1 mạch đi mất. Tôi nhìn theo. Sao cậu ta cứ luống cuống vậy ta?
-Yuri -Naeko đụng đụng tay tôi -Mới gặp mặt đã làm người ta rung rinh rồi, lợi hại quá vậy!?
Tôi bất giác đỏ mặt. Chị Riri thấy vậy nở 1 nụ cười quái dị. Tôi hét lên:
-Gì chứ!? Tại cậu ta mà!
-Được rồi. -Naeko cười khúc khích -Là chàng đơn phương, còn nàng đã có hoàng tử nơi xa rồi.
Tôi lặng đi. Naeko nhìn tôi, nói lí nhí:
-Xin lỗi Yuri, tớ lỡ lời...
Tôi lắc đầu xua đi tâm trạng buồn bã, cười nói với Naeko:
-Không sao đâu.
Tôi đưa mắt nhìn bầu trời xanh, thầm nghĩ không biết lúc này anh đang làm gì, có đang nhớ tới tôi!?
----------* * *----------
*Nhân vật này có chút quan trọng đó. Tg lấy tên làm tên chap luôn mà ^.^ Đăng bởi: admin
Và cái tính cách khác biệt không giống ai đó của tôi đang giúp tôi vặn volume hết cỡ để la hét.
Cái nơ cánh trắng của tôi biến mất rồi. Đó là một trong số ít các món quà của anh tặng tôi, cũng giống như sợi dây đỏ tôi dùng để buộc tóc vậy. Giờ thì tôi để mất nó rồi!!!
Chỉ là một cái nơ mà thôi...
...
...
...
CHUYỆN ĐỘNG TRỜI ĐÓ!!!
Cái nơ quý giá tôi luôn rất yêu quý, không chỉ vì nó là của anh tặng, nó còn là loại chỉ có 100 cái trên cả Nhật Bản thôi đấy!!! Đồ của anh tặng tôi không có bao nhiêu, vậy mà tôi lại làm mất 1 trong số chúng!? Đùa à!?
CÁI NƠ CỦA TÔI!!! TRỜI ƠI!!!
Mẹ, bố, chị Riri, Anh Mono cố hết sức an ủi dỗ dành tôi, đồng thời rất khéo léo nhắc nhở tôi nên bớt ồn ào. Nhưng càng an ủi tôi càng khóc tợn, lúc này bảo tôi im lặng thì gần như là không thể rồi. Cũng may những nhà bên cạnh đã quen với cái tính cách thất thường hơn cả thời tiết của tôi nên chưa có ai nói gì. Ngay cả giọng nói kì lạ lâu nay không thấy cũng lên tiếng nhắc nhở tôi. Cơ mà tôi không có thời gian lo rằng cái thứ giọng quỷ quái đó đến từ đâu vì tôi đang rất cố gắng kìm nén. Cuối cùng, sau những cố gắng gần như vô vọng của cả nhà, tôi cũng chịu giảm bớt cái trò ồn ào của mình để cùng chị Riri đi học. Nhưng cả khi đi cùng chị, tôi cũng không thôi khóc. Chị Riri chán nản nói:
-Thôi nào Yuri, Mama sẽ tìm ra cái nơ mà.
-Hức... Nhưng... Hức... Cái nơ... Hức... Oa oa oa...
Chưa nói hết câu tôi đã lại khóc òa lên, chị Riri cố gắng an ủi tôi. Tôi cố trấn tĩnh bản thân, nhưng không được. Rồi giọng của Kaori vang lên từ phía xa.
-Yuri, sao cậu lại khóc nữa?
Kaori và Naeko chạ tới, nhìn vẻ mặt mếu máo như con nít của tôi mà nhíu mày. Tôi mặc kệ họ và ánh nhìn của những người xung quanh và tiếp tục rống lên. Thật ra thì những lúc tôi trở nên trẻ con thế này cũng khiến tôi cực kỳ đau đầu.
-Lại có chuyện gì nữa vậy? -Kaori hỏi -Lại có tên nào dám chọc cậu!?
Kaori nhìn tôi một cách bất lực, cực kì bực bội. Nhưng cái khuôn mặt kiểu sắp giết người của cậu ấy hoàn toàn không có lấy 1 hạt tác dụng với một kẻ đang khóc không biết trời trăng mây đất gì như tôi hiện tại.
-Cái nơ Yuri gắn sau lưng bị mất, và nó khóc từ sáng sớm tới giờ luôn. -Chị Riri giải thích, nhún vai bất đắc dĩ.
Và tiếp theo đó là một sự nỗ lực kinh khủng khi tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tất nhiên, mọi việc tạm ổn.
----------* * *----------
Tôi ngồi ở 1 góc sân sau trường và nức nở. Lúc này thì đầu óc tôi chỉ có 2 chữ: cái nơ. Nếu bây giờ có ai lại nhắc tới nó, tôi không biết mình sẽ thành cái quái gì nữa. Chị Riri, Kaori, Naeko ngồi cạnh tôi, chúng tôi cùng ăn bữa trưa, nhưng chắc chắn là cái trò nức nở của tôi không để cho bữa trưa của chúng tôi an ổn rồi. Tóm lại thì vẫn cái viễn cảnh ấy thôi, một người khóc và 4 người -bao gồm cả tôi -cố gắng trấn tĩnh. Nói ra cũng thật buồn cười. Trong khi tôi khóc thì chính tôi cũng lại đang cố gắng an ủi mình. Nghe hơi điên rồ 1 chút.
-Xin lỗi, tôi có làm phiền không? -Một giọng nói nghe rất quen vang lên.
Người vừa cắt ngang vấn đề rắc rối của chúng tôi là một chàng trai, rất quen mặt. Tôi đã gặp cậu ta ở đâu rồi ấy nhỉ!? Tôi lau nước mắt nhìn lên. Bỗng nhiên Naeko la lên:
-Yamato Takeshi của lớp 2-B, người luôn giữ vị trí thứ 3 trên bảng điểm.
-Chỉ thứ 3 mà thôi -Takeshi cười ngượng -Vẫn không bằng vị trí thứ nhất và thứ 2.
-Vậy là đủ 2 chữ thiên tài rồi -Đôi mắt Naeko lấp lánh.
Kaori không có mấy bất ngờ, dù sao thì bạn thân của cậu ta cũng là người giữ vị trí thứ 2 trên bảng điểm. Mà tôi đã nói chưa nhỉ!? Vì thành tích học tập cũng khá nên tôi là người giữ vị trí thứ 2 trên bảng điểm, chỉ thua người thứ nhất một hai điểm thôi. Còn việc người thứ nhất là ai, sau này tôi sẽ nhắc tới sau.
-Cậu tìm chúng tôi làm gì? Chúng ta hình như không có quen biết!? -Kaori nói bình thản.
Cậu ta cười cười, không để ý thái độ của Kaori mà quay về phía tôi.
-Chắc cậu còn nhớ? Hôm qua chúng ta va vào nhau...
-A! -Tôi hét lên, bật dậy mà quên cả lau nước mắt -Đúng rồi, là cậu!
Tôi giờ đã nhớ cậu ta thế nào lại trông quen như vậy. Hóa ra là do chúng tôi học cùng trường và có vị trí sát nhau trên bảng điểm. Mà khoan! Không lẽ trí nhớ tôi kém vậy sao? Không nhận ra cả người vừa mới gặp ngày hôm qua luôn!?
-Yamato -kun, Cậu tới tìm tôi có việc gì vậy? -Tôi tự trấn tĩnh mình rồi hỏi.
-À, -Takeshi lục lọi cái túi to đùng cậu ta đang cầm trên tay -Hôm qua lúc về nhà tôi nhìn thấy nó, nghĩ chắc là của cậu nên tìm trả lại. May mà chúng ta học chung trường.
Cậu ta lấy chiếc nơ ra đưa cho tôi. Tôi thoáng sững sờ. Hóa ra là ở chỗ cậu ta. Tôi cầm lấy cái nơ, ôm nó vào lòng rồi lại khóc òa lên làm Takeshi luống cuống. Chị Riri vỗ vai tôi.
-Được rồi Yuri, tìm thấy nó rồi mà!
Tôi lau nước mắt, lục lọi trong túi lấy kim đính cái nơ lại, mặc dù sau cái nơ có kim an toàn. Thấy chưa an toàn, tôi lại dán keo buộc dây đủ các kiểu, tất nhiên là không làm che đi cái nơ. Nói chung là, hoàn hảo. Xong xuôi tôi mới quay lại, cười.
-Cảm ơn cậu, Yamato -kun.
-À, ờ -Takeshi trở nên luống cuống - Không có gì, dù sao giữ nó tôi cũng chẳng dùng vào việc gì. Ừm, với lại lúc sáng, à, tôi thấy cậu khóc nên nghĩ cái nơ đó rất quan trọng với cậu.
Tôi đỏ mặt. Giờ nghĩ lại hành động lúc sáng của mình, tự nhiên thấy xấu hổ. Bao nhiêu tuổi rồi mà hành động như con nít. Thật là...!
-Ừm, vậy... tôi đi đây.
Nói rồi cậu ta đi luôn. Hành động cậu ta có vẻ cứng nhắc, không tự nhiên như lúc đầu.
-Lần nữa cảm ơn cậu nhé! -Tôi hét với theo -Nếu có việc cần cậu cứ đến lớp 2-C tìm tôi. Kinomoto Yuri đấy, nhớ nhé!
Nghe xong Takeshi đứng đơ 1 lát rồi chạy 1 mạch đi mất. Tôi nhìn theo. Sao cậu ta cứ luống cuống vậy ta?
-Yuri -Naeko đụng đụng tay tôi -Mới gặp mặt đã làm người ta rung rinh rồi, lợi hại quá vậy!?
Tôi bất giác đỏ mặt. Chị Riri thấy vậy nở 1 nụ cười quái dị. Tôi hét lên:
-Gì chứ!? Tại cậu ta mà!
-Được rồi. -Naeko cười khúc khích -Là chàng đơn phương, còn nàng đã có hoàng tử nơi xa rồi.
Tôi lặng đi. Naeko nhìn tôi, nói lí nhí:
-Xin lỗi Yuri, tớ lỡ lời...
Tôi lắc đầu xua đi tâm trạng buồn bã, cười nói với Naeko:
-Không sao đâu.
Tôi đưa mắt nhìn bầu trời xanh, thầm nghĩ không biết lúc này anh đang làm gì, có đang nhớ tới tôi!?
----------* * *----------
*Nhân vật này có chút quan trọng đó. Tg lấy tên làm tên chap luôn mà ^.^ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.