Chương 16:
Jussi Adler-Olsen
23/07/2021
Chiếc Peugeot 607 đáng lẽ là một phương tiện khá yên ắng, nhưng màn đỗ xe rồ dại của Assad ngay dưới cửa sổ phòng ngủ của Carl lại không hề như thế.
- Đỉnh quá đỉnh. - Jesper lẩm bẩm trong khi nhìn qua cửa sổ.
Carl không nhớ nổi lần cuối cùng thằng con riêng của anh mở miệng nói dù chỉ một chữ vào buổi sáng là khi nào nữa. Nhưng nó nói rất chuẩn.
- Em có để cho anh lời nhắn của Vigga này. - Morten gọi với theo khi Carl đã ra khỏi cửa.
Carl sẽ không đọc bất cứ thư từ gì của Vigga. Viễn cảnh nhận được một lời mời đi xem gallery của cô ta cùng với một gã Hugin hông thon chuyên bôi màu lên vải không làm anh hứng thú vào lúc này.
- Chào sếp. - Assad cất tiếng chào, tựa người vào cửa trước của chiếc xe.
Anh chàng đội một cái mũ lông lạc đà không rõ xuất xứ. Trông anh ta chẳng giống chút nào với hình ảnh một tài xế riêng của phòng cảnh sát hình sự, nếu chức danh đó từng tồn tại. Carl liếc nhìn trời. Màu xanh trong, không gợn mây. Nhiệt độ chấp nhận được.
- Tôi biết vị trí chính xác của Egely. - Assad vừa nói vừa chỉ vào thiết bị GPS trong lúc Carl ngồi vào ghế hành khách.
Carl lo ngại nhìn màn hình của thiết bị. Anh thấy một chữ X trên một con đường nằm cách khá xa bờ vịnh hẹp Roskilde, đủ xa để cho các cư dân của viện an dưỡng không thể rơi xuống biển, nhưng đù gần để ngài giám đốc có một tầm nhìn bao quát hầu hết các cành đẹp của mạn bắc đảo Zealand, nếu ông ta chịu ngó nghiêng qua cửa sổ. Các dưỡng trí viện thường được đặt tại đây, nhưng có trời mới biết lý do tại sao.
Assad khởi động máy, cài số lùi và lùi xe thật nhanh trên ngõ Mộc Lan, chỉ dừng lại khi đuôi xe đã chờm lên bãi cỏ công viên Ronneholt. Trước khi cơ thể của Carl kịp phản ứng, Assad đã vào số, đạp ga và phóng đi với vận tốc chín mươi cây số một giờ, gần gấp đôi tốc độ giới hạn của con đường.
- Dừng lại, quỷ tha ma bắt! - Carl hét lên ngay trước khi chiếc xe phóng đến bùng binh ở cuối đường.
Nhưng Assad chỉ ranh mãnh liếc nhìn Carl đúng như kiểu một anh lái taxi ở Beirut, rồi đánh mạnh tay lái sang phải. Vài giây sau họ đã tiến vào quốc lộ.
- Con xe này ngon phết! - Assad thốt lên và đạp chân ga lút cán để hòa vào dòng xe đang lưu thông. Có lẽ Carl phải kéo sụp cái mũ kia xuống bộ mặt tươi hơn hớn của Assad thì mới kìm anh ta lại được.
Là một tòa nhà màu trắng như vôi, Egely bộc lộ rất rõ mục đích sử dụng của nó. Không có ai tự nguyện vào bên trong, và để ra khỏi đó cũng không hề dễ dàng. Rõ ràng đây không phải nơi để vui chơi giải trí, mà là chỗ dành cho những người có tiền và địa vị giam hãm các thành viên yếu đuối trong gia tộc.
Một bệnh viện tâm thần tư nhân, đúng theo tinh thần của Bộ Y tế.
Văn phòng của giám đốc bệnh viện rất tương xứng với ấn tượng chung, và bản thân ông ta, một người nghiêm nghị, xanh xao và xương xẩu, cũng hợp với nội thất trong phòng như thể được thiết kế dành riêng cho nó.
- Mọi chi phí cho Uffe Lynggaard tại đây được thanh toán từ lợi tức đầu tư của quỹ Lynggaard. - Ông giám đốc giải đáp thắc mắc của Carl.
Carl liếc nhìn giá sách, nơi để nhiều bìa hồ sơ dán nhãn “quỹ”.
- Tôi hiểu rồi. Và quỹ đó đã được thành lập như thế nào, ông có biết không?
- Nó được tạo ra từ di sản thừa kế của cha mẹ cậu ta, hai người đều qua đời trong chính vụ tai nạn xe hơi đã làm Uffe thành ra thế này. Tất nhiên là cộng thêm khoản thừa kế từ chị gái cậu ta nữa.
- Cô ấy là một nghị sĩ quốc hội, nên tôi đoán khoản tiền đó không nhiều.
- Đúng vậy, nhưng việc bán ngôi nhà của họ cũng đem về hai triệu krone, sau khi tòa án tuyên bố cô ấy đã chết trước đó ít lâu. ơn trời. Hiện tại, giá trị của quỹ ở vào khoảng hai mươi hai triệu krone, nhưng tôi tin chắc anh đã biết điều này.
Carl huýt sáo khe khẽ. Anh không hề biết.
- Hai mươi hai triệu krone, với lãi suất năm phần trăm. Tôi đoán chừng đó thừa sức bảo đảm cho các khoản chỉ tiêu của Uffe, đúng không?
- Ồ, vâng, nó vừa đủ để thanh toán các thứ, sau khi trừ thuế. Carl nhìn ông giám đốc với ánh mắt ranh mãnh.
- Và từ khi đến đây, cậu ta không hé răng nửa lời về sự mất tích của chị gái?
- Không. Cậu ta không nói nàng gì từ sau vụ tai nạn xe hơi, theo như tôi được biết.
- Ông có làm gì để giúp cậu ta nói trở lại hay không?
Nghe đến đó ông giám đốc tháo mắt kính và nhìn Carl từ bên dưới cặp lông mày rậm rạp. Ông ta đúng là điển hình của sự nghiêm túc.
- Uffe Lynggaard đã được kiểm tra toàn diện. Cậu ta có các mô sẹo hậu xuất huyết trong trung khu ngôn ngữ của bộ não, điều đó cũng đủ để giải thích cho việc cậu ta không nói được. Ngoài ra, Uffe còn bị nhiều sang chấn sau vụ tai nạn. Cái chết của cha mẹ, những thương tích của bản thân. Như anh có thể đã biết, Uffe bị thương khá nặng.
- Vâng, tôi đã đọc báo cáo. - Thực ra thì Carl chưa đọc, nhưng Assad đã đọc rồi và không ngừng kể về nó trên suốt đoạn đường đi. - Cậu ta đã nằm viện năm tháng trời, do bị xuất huyết trong gan, lách và phổi. Thị lực của cậu ta cũng bị ảnh hưởng.
Ông giám đốc gật đầu.
- Đúng vậy. Theo hồ sơ y khoa, Uffe Lynggaard không thể nhìn được trong vài tuần lễ. Cậu ta bị xuất huyết võng mạc trầm trọng.
- Vậy còn bây giờ? Cơ thể cậu ta có vận hành bình thường dưới góc độ sinh lý hay không?
- Theo các chỉ số thì có. Cậu ta là một thanh niên khỏe mạnh.
- Cậu ta đã gần ba mươi tư tuổi. Như vậy là tình trạng này của cậu ta đã kéo dài hai mươi mốt năm. Ông giám đốc xanh tái lại gật đầu.
- Vậy nên anh có thể hiểu vì sao anh sẽ chẳng đi được đến đâu với cậu ta.
- Ông vẫn không cho tôi gặp cậu ta à?
- Tôi nghĩ cuộc gặp đó sẽ chẳng thu được ích lợi gì.
- Cậu ta là người cuối cùng nhìn thấy Merete Lynggaard còn sống. Tôi muốn gặp cậu ta. Ông giám đốc đứng dậy và đưa mắt nhìn ra ngoài vịnh, đúng như dự đoán của Carl.
- Tôi không nghĩ mình sẽ cho phép chuyện này.
Những gã ngốc vênh váo như ông ta xứng đáng bị xóa sổ khỏi trái đất.
- Ông không tin tôi sẽ cư xử đúng mực, nhưng ông nên tin.
- Vì sao vậy?
- Ông hiểu cảnh sát đến mức nào?
Ông giám đốc quay lại nhìn Carl. Khuôn mặt ông ta xám ngoét, lông mày nhăn tít lại. Những năm tháng ngồi sau bàn giấy đã làm cơ thể ông ta rệu rã, nhưng đầu óc ông ta vẫn minh mẫn. Ông ta không biết Carl hàm ý điều gì, chỉ biết là mình sẽ không có lợi nếu giữ im lặng.
- Chính xác thì anh đang nhắm tới điều gì?
- Cánh cảnh sát chúng tôi là những người rất tọc mạch. Đôi khi chúng tôi bị một câu hỏi bám riết trong đầu và buộc phải đi tìm câu trả lời. Lần này cũng vậy.
- Thế câu hỏi của anh là gì?
- Các bệnh nhân của ông nhận được gì với khoản tiền của họ? Năm phần trăm của hai mươi hai triệu, tất nhiên là sau khi trừ thuế, cũng là một khoản kha khá. Họ có nhận được đầy đủ các giá trị tương xứng với đồng tiền của mình, hay là mức giá dịch vụ của các ông quá cao, đặc biệt là với sự tài trỢ của chính phủ? Ngoài ra, có phải tất cả mọi người đều chịu một mức giá như nhau hay không? - Carl gật đầu tư lự và đón nhận ánh nắng từ ngoài vịnh hắt vào. - Những câu hỏi mới liên tục xuất hiện khi chúng tôi không thể có câu trả lời cho câu hỏi ban đầu. Cảnh sát là như thế đấy. Chúng tôi không thể làm khác được. Có lẽ nó là một căn bệnh, nhưng chúng tôi phải đi gặp ai để chạy chữa đây?
Giờ thì khuôn mặt của ông giám đốc đã hồng hào hơn một chút.
- Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đạt được bất cứ thỏa thuận gì ở đây
- Thôi nào, tại sao ông không để cho tôi trông thấy Uffe Lynggaard? Thành thực mà nói, chuyện đó thì có hại gì đâu? Đừng có nói là ông nhốt cậu ta trong một cái lồng có khóa hay thứ gì đại loại như thế nhé?
Những hình ảnh có trong hồ sơ vụ mất tích của Merete Lynggaard không hề tương xứng với cậu em trai của cô. Từ ảnh chụp của cảnh sát, các phác họa chân dung trong quá trình điều tra sơ bộ, cho đến vài tấm hình đăng trên báo, tất cả đều cho thấy một thanh niên có ngoại hình còm nhom, xanh xao, giống như con người của cậu ta: thụ động, ù lì, chậm phát triển về năng lực cảm xúc. Thực tế lại khác hẳn.
Uffe ngồi trong một căn phòng tiện nghi với những bức tranh treo trên tường và một tầm quan sát cảnh quan bên ngoài ít nhất cũng tốt như phòng của ông giám đốc. Giường ngủ của cậu vừa được dọn, đôi giày cậu đi đã được đánh bóng. Quần áo cậu sạch sẽ và không có vẻ gì giống với quần áo bệnh nhân. Cậu có đôi tay khỏe, mái tóc vàng dài, đôi vai rộng và dường như khá cao lớn. Cậu có thể được coi là đẹp trai trong mắt nhiều người. Trông Uffe Lynggaard chẳng có vẻ gì là bệnh hoạn hay đần độn cả.
Ông giám đốc và người y tá trưởng đứng quan sát trên ngưỡng cửa trong khi Carl tiến vào phòng, nhưng anh sẽ không cho họ bất cứ cơ hội chỉ trích nào. Anh sẽ sớm quay lại, mặc dù không thực sự mong muốn. Lần tới anh sẽ chuẩn bị tốt hơn, và khi đó anh sẽ trò chuyện với Uffe. Việc chuyện trò có thể để sau, bù lại anh có nhiều thời gian để xem xét căn phòng của Uffe. Tấm ảnh người chị gái cậu ta đang tươi cười nhìn anh. Bố mẹ họ cũng đang choàng tay ôm nhau và cười tươi trong một tấm ảnh khác. Những bức vẽ trên tường không giống với những bức tranh nguệch ngoạc kiểu trẻ con như thường thấy ở những nơi thế này. Không có cái nào thể hiện lại biến cố bi thảm đã làm cho Uffe mất khả năng nói chuyện.
- Có các bức vẽ khác không nhỉ? Trong này có không? - Carl vừa hỏi vừa chỉ tay vào tủ quần áo và tủ nhiều ngăn.
- Không. - Người y tá đáp. - Uffe chẳng hề vẽ gì từ khi tới đây. Những bức tranh đó được lấy từ nhà cậu ấy.
- Thể cậu ta làm gì hàng ngày? Bà ta mỉm cười.
- Nhiều thứ lắm. Đi dạo với các hộ lý chạy bộ ngoài công viên, xem ti vi. Cậu ấy rất thích xem ti vi. Bà y tá có vẻ là một người tử tế. Lần tới anh sẽ hỏi chuyện bà ta.
- Cậu ta xem gì trên ti vi vậy?
- Bất cứ thứ gì.
- Cậu ta có phản ứng với các chương trình ti vi hay không?
- Thỉnh thoảng thì có. Cậu ấy cười thành tiếng. - Bà y tá vui vẻ lắc đầu, mỉm cười rộng miệng hơn nữa.
- Cười á?
- Phải. Cậu ấy cười như trẻ nít. Vô tư lắm.
Carl liếc nhìn ông giám đốc đang đứng im như tượng đá, rồi quan sát Uffe. Cậu ta đã nhìn anh không rời mắt từ lúc anh bước vào phòng. Carl đã không nhận thấy chuyện đó. Uffe là một người hay quan sát, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy một chút ngây dại trong ánh mắt của cậu ta. Đôi mắt không vô hồn, nhưng có vẻ như những thứ mà Uffe quan sát không đi sâu vào trong đầu cậu ta được. Carl chỉ muốn làm cậu ta bất ngờ để xem điều gì sẽ xảy ra, nhưng chuyện đó cũng có thể tạm gác lại.
Carl đến đứng bên cạnh cửa sổ và cố gắng nắm bắt ánh mắt của Uffe. Rõ ràng cậu ta ghi nhận được mọi thứ, nhưng không thể hiểu trọn vẹn những gì mình nhìn thấy. Có một điều gì đó vừa hiện diện, lại vừa không trong đôi mắt ấy.
- Anh ngồi sang ghế bên kia đi, Assad. - Carl nói với tay trợ lý đang ngồi đợi trước vô lăng.
- Ghế bên kia? Anh không muốn tôi lái à?
- Tôi muốn giữ cái xe này lâu hơn. Nó có phanh chống bó và thiết bị trợ lực cho vô lăng, nên tôi muốn giữ nó.
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Nghĩa là anh sẽ ngồi cạnh tôi và chú ý quan sát xem tôi muốn anh lái xe như thế nào. Nếu tôi còn để cho anh lái một lần nữa. Thế thôi.
Carl nhập điểm đến tiếp theo vào thiết bị GPS, phớt lờ tràng tiếng Ả Rập đang tuôn tràn từ miệng Assad khi anh chàng đi vòng qua bên kia chiếc xe hơi.
- Anh có bao giờ lái xe ở Đan Mạch không vậy? - Carl hỏi ngay khi họ lên đường đi Stevns. Sự im lặng của Assad là một câu trả lời quá rõ ràng.
Họ tìm thấy ngôi nhà ở Magleby trên một con đường nhỏ chạy giữa những cánh đồng. Không phải là một điền trang hoặc một nông trại được cải tạo, như hầu hết nhà cửa trong vùng, mà là một ngôi nhà gạch chính cống, xây từ cái thời mà mặt tiền thể hiện linh hổn của cả tòa nhà. Mặc dù quanh nhà có một rặng thủy tùng khá dày, ngôi nhà vẫn vươn cao hơn hẳn. Nếu cơ ngơi này được bán chỉ với giá hai triệu krone, thì ai đó đã kiếm được một món hời. Và ai đó khác đã bị lừa gạt.
Trên tấm biển đồng ở cửa nhà có để dòng chữ: Mua bán đồ cổ - Peter &Erling Moller-Hansen”. Tuy vậy, người ra mở cửa trông giống như một quý tộc thì đúng hơn. Làn da mỏng, đôi mắt xanh sâu thẳm, và mùi nước hoa nồng đượm.
Người đàn ông tỏ ra hợp tác và dễ tính. Ông lịch sự đỡ lấy cái mũ của Assad rồi mời cả hai vào một tiền sảnh chất đẩy đồ nội thất thời đế chế và các món đồ lưu niệm.
Không, ông và người bạn đời không quen biết chị em nhà Lynggaard. Mặc dù phần lớn đồ đạc của hai chị em được bán cùng với ngôi nhà, chúng không có giá trị gì cả.
Người đàn ông mời Carl và Assad uống trà xanh trong những cái tách sứ mỏng như tờ giấy. Ông ngồi xuống mép chiếc sofa, đầu gối chụm lại và hai bàn chân choãi ra, sẵn sàng nhập vai một công dân gương mẫu một cách tối đa trong khả năng của mình.
- Thật kinh khủng khi cô gái chết đuối như thế. Một kiểu chết thật ghê rợn. Chồng tôi có lần suýt thiệt mạng tại một thác nước ở Nam Tư, và tôi phải nói rằng đó là một trải nghiệm khủng khiếp.
Carl nhận thấy sự bối rối của Assad khi nghe người đàn ông sử dụng cụm từ “chồng tôi”, nhưng chỉ một cái liếc mắt là đủ xóa tan vẻ mặt đó. Assad rõ ràng vẫn cần phải học nhiều về sự phong phú trong các kiểu đời sống hôn phối của người Đan Mạch.
- Cảnh sát đã thu thập tất cả những tài liệu thuộc về hai chị em. - Carl nói. - Nhưng từ đó tới giờ, ông có tìm thấy bất kỳ sổ nhật ký, thư từ, fax hay thậm chí là những tin nhắn điện thoại cho phép làm sáng tỏ vụ việc đó hay không?
Người đàn ông lắc đầu.
- Mọi thứ đều đã được lấy đi. - Ông khoát tay ra hiệu, bao quát hết toàn bộ phòng khách. - Đồ nội thất vẫn còn đó, nhưng chẳng có gì đặc biệt. Trong các ngăn kéo chẳng còn gì ngoài văn phòng phẩm và một vài món đồ lưu niệm. Những cuốn sổ lưu niệm có dán hình ảnh, vài tấm hình, và những thứ tương tự như thế. Tôi nghĩ họ là những người khá bình thường.
- Vậy còn những người hàng xóm thì sao? Họ có biết gia đình Lynggaard không?
- Thật ra chúng tôi không giao du nhiều với hàng xóm láng giềng, và dù sao thì gia đình họ cũng sống ở đây chưa lâu. Hình như họ từ nước ngoài quay về định cư tại Đan Mạch. Tôi không nghĩ gia đình Lynggaard thân thiết với bất kỳ ai ở đây. Rất nhiều người thậm chí còn không biết cô ta có một người em trai.
- Vậy là ông chưa từng gặp người nào quen biết họ?
- Có chứ. Helle Andersen. Cô ấy là người chăm sóc cậu em trai.
- Cô ta là người giúp việc. - Assad cho biết. - Cảnh sát đã thẩm vấn Helle, nhưng cô ta không biết gì hết, ngoại trừ một lá thư được gửi đến cho Merete Lynggaard ngay trước hôm cô chết đuối. Helle chính là người đã nhận lá thư đó.
Carl nhướng mày. Anh cần phải tự mình đọc hết chỗ tài liệu chết tiệt đó mới được.
- Cảnh sát có tìm thấy lá thư không, Assad? Anh chàng lắc đầu.
Carl lại quay sang hỏi ông chủ nhà:
- Cô Helle Andersen đó có sống ở gần đây không?
- Không. Cô ấy sống ở Holtug, phía bên kia lâu đài Gjorslev. Nhưng mười phút nữa Helle sẽ có mặt ở đây.
- Ở đây á?
- Phải, chồng tôi đang bị ốm. - Ông chủ nhà nhìn xuống sàn. - Ốm rất nặng. Do đó Helle đến để chăm sóc anh ấy.
Mèo mù vớ được cá rán, Carl nghĩ bụng, trước khi hỏi xem họ có đi ngó nghiêng ngôi nhà được không.
Chuyến tham quan hóa ra là một cuộc phiêu lưu kỳ thú len qua các món đồ nội thất và những bức tranh lông trong khung gỗ mạ vàng đồ sộ. Đó là những thứ tích cóp trong cả cuộc đời làm việc ở một nhà đấu giá. Tuy nhiên nhà bếp đã được cải tạo hoàn toàn, các bức tường được sơn mới, và sàn nhà được hoàn thiện lại. Nếu trong ngôi nhà còn sót lại thứ gì từ cái thời Merete Lynggaard còn sống tại đây, chắc chỉ có thể là lũ nhậy chạy thoăn thoắt trên mặt sàn sẫm màu của phòng vệ sinh.
- Cậu Uffe là người rất hiền.
Khuôn mặt to bè với quầng thâm dưới mắt và cặp má đào, đó là những nét đặc trưng của Helle Andersen. Phần còn lại của cô ta bị bao bọc bởi một cái tạp dề màu xanh da trời có kích cỡ khác thường, thứ mà người ta khó lòng tìm thấy ở những cửa hàng quần áo quanh đây.
- Chỉ có điên mới nghĩ cậu ta có thể làm hại chị mình. Đó là điều tôi đã nói với cảnh sát. Tôi đã nói là họ đang phạm sai lầm nghiêm trọng.
- Nhưng các nhân chứng đã thấy Uffe đánh chị gái. - Carl nói.
- Đôi khi cậu ta cũng lên cơn một chút. Nhưng cậu ta không hề có ác ý.
- Tuy nhiên, cậu ta là một người đàn ông khỏe mạnh, to lớn. Biết đầu cậu ta nhỡ tay làm chị gái ngã xuống nước thì sao?
Helle Andersen đưa mắt nhìn lên trần nhà.
- Không thể nào. Uffe là điển hình của sự hiền lành. Thỉnh thoảng cậu ta tỏ ra khó ở vì chuyện gì đó, đến nỗi làm tôi cũng mệt mỏi lây, nhưng không thường xuyên.
- Cô nấu ăn cho cậu ta?
- Tôi phụ trách tất cả mọi việc, cốt sao cho ngôi nhà sạch đẹp ngăn nắp khi Merete về nhà.
- Cô có gặp Merete thường xuyên không?
- Lâu lâu mới gặp một lần.
- Nhưng trong những ngày trước khi cô ấy chết đuối thì không?
- Có chứ. Vào một buổi tối, khi tôi đang trông Uffe, cậu ấy tỏ ra khó ở đến nỗi tôi phải gọi điện yêu cầu Merete về nhà. Và cô ấy đã về ngay. Lần đó tình trạng của Uffe thực sự tồi tệ.
- Có chuyện gì bất thường xảy ra trong buổi tối hôm đó không?
- Chẳng qua là Merete không về nhà vào lúc sáu giờ tối như thường lệ. Uffe không thích chuyện đó. Cậu ấy không hiểu đó là điều mà chúng tôi đã bàn bạc và thu xếp.
- Nhưng Merete là một nghị sĩ quốc hội. Về nhà trễ chắc phải là một chuyện thường xảy ra chứ?
- Không, không hẳn thế. Hãn hữu lắm mới có chuyện đó, khi cô ấy phải đi công tác. Và mỗi lần cũng chỉ một, hai đêm mà thôi.
- Vậy tối hôm đó Merete đi công tác à?
Nghe đến đây thì Assad lắc đầu. Thật bực mình quá thể khi anh ta biết nhiều như thế.
- Không. Cô ấy ra ngoài ăn tối. - Helle đáp.
- Tôi hiểu rồi. Merete đi ăn tối với ai, cô có biết không?
- Không, không ai biết cả.
- Chi tiết này cũng có trong báo cáo chứ, Assad?
Anh chàng gật đầu.
- Søs Norup, thư ký mới của Merete, đã nhìn thấy cô ấy viết tên của quán cà phê vào sổ tay. Và có người ở quán nhớ là đã thấy Merete tại đó. Chỉ không rõ là với ai.
Rõ ràng trong hồ sơ có nhiều thứ mà Carl cần phải nghiên cứu
- Tên của quán đó là gì vậy, Assad?
- Hình như là quán cà phê Bankeråt. Có đúng không nhỉ? Carl lại quay sang phía Helle Andersen.
- Theo cô liệu có phải Merete hẹn hò với ai đó hay không? Có phải cô ấy đi ăn tối với bạn trai không? Một lúm đồng tiền sâu xuất hiện trên má của Helle.
- Có thể. Nhưng cô ấy không nói gì về chuyện đó với tôi.
- Merete cũng không đề cập đến bất cứ chuyện gì khi về đến nhà à? Ý tôi là sau cú điện thoại mà cô gọi ấy?
- Không, lúc đó tôi chỉ ra về thôi. Uffe rất khó ở.
Họ nghe thấy một tiếng lạch cạch, và người chủ mới của ngôi nhà bước vào phòng một cách trịnh trọng, như thể khay trà mà ông ta đang bưng chứa đựng mọi bí quyết của ngành ẩm thực.
- Của nhà trồng được. - Ông ta chỉ nói vỏn vẹn có thế khi đặt những chiếc bánh cupcake xuống trước mặt họ.
Chúng làm gợi lên những ký ức của một thời thơ ấu đã xa. Không phải là những ký ức vui, nhưng dù sao vẫn là ký ức.
Ông chủ nhà chia bánh cho mọi người, và Assad lập tức tỏ ra cảm kích trước lời mời.
- Helle này, trong báo cáo có viết là ai đó đã đưa cho cô một lá thư vào trước hôm Merete Lynggaard biến mất một ngày. Cô có thể mô tả chi tiết về nó được không?
Lời khai của Helle chắc chắn đã được đưa vào báo cáo, nhưng cô sẽ phải lặp lại những gì mình đã khai.
- Nó là một cái phong bì màu vàng, chất giấy gần giống như giấy da.
- Nó to cỡ nào?
Helle giơ bàn tay lên. Một cái phong bì khổ A5.
- Trên phong bì có gì không? Một con tem, hoặc một cái tên chẳng hạn?
- Không, không có gì hết.
- Vậy ai là người đem nó tới? Cô có biết người đó không?
- Không, tôi không biết. Khi có tiếng chuông cửa, tôi thấy một người đàn ông đứng bên ngoài. Người đó đưa cho tôi cái phong bì.
- Chuyện này khá lạ lùng, cô không nghĩ vậy sao? Thường thì thư từ được gửi qua bưu điện. Helle mỉm cười và huých nhẹ Carl.
- Chúng tôi có một người đi phát thư vào buổi sáng. Nhưng thời điểm mà tôi nhắc đến muộn hơn. Nó trùng với bản tin trên đài.
- Tức là giữa trưa? Helle gật đầu.
- Anh ta chỉ đưa cho tôi cái phong bì, rồi ra về.
- Anh ta không nói gì sao?
- Có, anh ta nói bức thư dành cho Merete Lynggaard. Có vậy thôi.
- Tại sao anh ta không bỏ nó vào thùng thư?
- Tôi nghĩ là do nó khẩn cấp. Có lẽ anh ta sợ rằng cô ấy sẽ không ngó ngàng đến thùng thư khi quay về nhà.
- Nhưng Merete hẳn phải biết người giao thư. Cô ấy có nói gì không?
- Tôi không biết. Khi cô ấy về thì tôi đã đi.
Assad lại gật đầu. Vậy là chi tiết này cũng nằm trong báo cáo.
Carl tặng cho anh chàng trợ lý một cái nhìn đầy vẻ chuyên nghiệp, ngụ ý rằng việc lặp lại những câu hỏi này là quy trình chuẩn. Cứ để cho anh ta tin như thế cái đã.
- Tôi tưởng Uffe không thể bị bỏ lại một mình trong nhà? - Carl hỏi tiếp.
- Ồ, không hẳn thế. - Helle đáp, mắt sáng lên. - Chỉ là không được để cậu ta ở nhà một mình vào lúc tối muộn thôi.
Đến đây thì Carl thẩm ước mình đang ngồi ở cái bàn dưới tầng hầm trụ sở cảnh sát. Sau chừng ấy năm mọi thông tin từ người khác, giờ đây việc thẩm vấn khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Một vài câu hỏi nữa, rồi anh và Assad sẽ ra vể. Vụ Lynggaard rõ ràng đã lầm vào ngõ cụt. Cô nàng đã ngã xuống biển. Những chuyện như thế không phải hiếm.
- Và sẽ là quá trễ nếu tôi đã không đặt phong bì đó ở nơi mà Merete dễ tìm thấy. - Helle nói tiếp.
Carl nhận thấy đôi mắt cô ta lảng đi trong một tích tắc. Không phải về phía mấy cái bánh. Lảng tránh.
- Ý cô là sao?
- Ờ thì, chẳng phải ngày hôm sau cô ấy thiệt mạng đó thôi?
- Đó không phải là suy nghĩ của cô lúc ấy, đúng không?
- Dĩ nhiên rồi.
Ngồi bên cạnh Carl, Assad đặt miếng bánh xuống bàn. Anh cũng đã nhận thấy thái độ lảng tránh của cô gái.
- Cô đã nghĩ tới một điều gì đó khác. Tôi có thể khẳng định như vậy. Cô ngụ ý gì khi nói sẽ là quá trễ?
- Thì tôi đã nói rồi đấy. Bởi vì Merete qua đời ngay ngày hôm sau. Carl ngước nhìn ông chủ nhà hiếu khách.
- Ông vui lòng để chúng tôi được nói chuyện riêng với Helle Andersen được không ạ?
Ông ta tỏ ra không thoải mái, và Helle cũng vậy. Cô vuốt lại cái tạp dề, nhưng không tài nào làm phẳng được những nếp gấp đã thành hình.
- Nói cho tôi nghe nào, Helle. - Carl nghiêng người về phía cô gái sau khi ông chủ nhà đã rời khỏi phòng.
- Nếu cô biết một chuyện gì đó mà bấy lâu nay không nói với ai, giờ là lúc nên nói ra. Cô có hiểu không?
- Tôi đã nói hết rồi.
- Cô có con chưa?
Khóe miệng cô gái trễ xuống. Chuyện con cái thì liên quan gì với vụ việc này?
- Thôi được. Cô đã mở cái phong bì đó, đúng không? Helle ngửa đầu ra sau, hoảng hốt.
- Tôi không mở nó.
- Đây là hành vi khai man, Helle Andersen. Các con của cô sẽ phải tự xoay xở mà không có cô một thời gian.
Đối với một cô gái quê mập mạp, Helle phản ứng nhanh một cách đáng kinh ngạc. Hai bàn tay cô ta nhanh chóng đưa lên che miệng, đôi bàn chân rúc vào trong gầm ghế, và toàn bộ phần bụng cô ta thót lại, như thể Helle đang cố tạo ra một khoảng cách an toàn giữa mình và tay cảnh sát đáng sợ.
- Tôi không hề mở nó. - Cô ta nói liến thoắng. - Tôi chỉ soi nó dưới ánh sáng thôi.
- Lá thư nói gì?
Đôi lông mày của cô gái gần như chập vào nhau.
- Nó chỉ có một dòng chữ. “Đi Berlin vui nhé!”
- Cô có biết Merete định làm gì ở Berlin hay không?
- Đó chỉ là một chuyến đi chơi cùng với Uffe. Họ đã từng đi với nhau như thế nhiều lần trước đây.
- Tại sao lời chúc đó lại quan trọng đến thế?
- Tôi không biết.
- Ai có thể biết về chuyến đi đó, Helle? Merete có một cuộc sống khá khép kín với Uffe, theo như tôi hiểu.
Cô ta nhún vai.
- Có lẽ là người nào đó ở Quốc hội. Tôi không biết.
- Sao họ không gửi email cho rồi?
- Tôi thực tình không biết.
Rõ ràng Helle Andersen đang bị áp lực. Có thể cô ta nói dối. Cũng có thể cô ta chịu áp lực kém.
- Có thể là từ ai đó trong vùng. - Helle nói bừa. Lại là một ngõ cụt.
- Như vậy lá thư viết là “Đi Berlin vui nhé!”. Còn gì nữa không?
- Không. Chỉ có thế. Thật đấy.
- Không có chữ ký?
- Không. Có mỗi dòng chữ đó thôi.
- Thế còn người đưa thư, trông người đó như thế nào? Helle Andersen vùi mặt vào hai bàn tay một lúc.
- Tất cả những gì tôi nhận thấy là anh ta mặc một cái áo choàng rất đẹp. - Cô ta nói với giọng quy phục.
- Cô không thấy thứ gì khác à? Không thể như thế được.
- Thật mà. Anh ta cao hơn tôi, mặc dù đứng dưới bậc thềm. Anh ta có quàng một cái khăn. Nó có màu xanh lá cây. Cái khăn che mất nửa dưới khuôn mặt của anh ta. Chắc là do trời mưa. Anh ta cũng hơi bị cảm, chí ít là căn cứ theo giọng nói.
- Anh ta có hắt hơi không?
- Không, anh ta chỉ nói chuyện với giọng nghèn nghẹt như bị cảm. Sụt sịt một chút thôi.
- Mắt anh ta thì sao? Xanh hay nâu?
- Tôi khá chắc chắn chúng có màu xanh. Ít ra tôi cũng nghĩ như vậy. Có thể chúng có màu xám. Nhưng nếu gặp lại lần nữa, tôi sẽ nhận ra chúng.
- Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi?
- Trạc tuổi tôi, tôi nghĩ vậy.
- Thế cô bao nhiêu tuổi?
Helle nhìn Carl với ánh mắt hơi bực bội.
- Chưa đầy ba mươi lăm. - Cô trả lời, mắt nhìn xuống sàn nhà.
- Anh ta lái xe hiệu gì?
- Theo như tôi thấy thì anh ta không đi xe hơi. Không có chiếc xe nào đỗ ở phía ngoài nhà cả.
- Cô không nghĩ anh ta cuốc bộ đến tận đây chứ?
- Đúng là tôi cũng không nghĩ như vậy.
- Nhưng cô không quan sát lúc anh ta ra về?
- Không. Tôi phải cho Uffe ăn. Cậu ấy luôn dùng bữa trưa trong khi tôi nghe chương trình tin tức trên đài.
Hai người nói chuyện về lá thư trong lúc lái xe. Assad không biết gì thêm về nó. Hướng điều tra này của cảnh sát lúc trước cũng đã rơi vào ngõ cụt.
- Nhưng làm thế quái nào việc chuyển một tin nhắn như vậy lại quan trọng đến thế? Ý nghĩa thực của nó là gì? Tôi có thể hiểu được nếu lá thư đến từ một phụ nữ khác, được tầm nước hoa và gửi trong phong bì in hoa. Nhưng một lời nhắn không ký tên nhét trong một cái phong bì vớ vẩn thì tôi chịu.
- Tôi nghĩ là cô Helle đó không biết gì nhiều. - Assad đáp khi họ rẽ vào đường Bjælkerup, ở đó có trung tâm y tế của Stevns.
Carl quan sát tòa nhà. Sẽ rất hay nếu anh có một cái trát của tòa trong túi trước khi vào trong đó.
- Ngồi đây nhé. - Anh nói với Assad và anh chàng bất bình ra mặt.
Carl tìm được văn phòng của giám đốc trung tâm sau khi hỏi han vài người.
- Quả thực, Uffe Lynggaard được hưởng dịch vụ chăm sóc tại nhà của chương trình hộ lý gia đình. - Bà ta nói trong khi Carl nhét phù hiệu cảnh sát vào túi áo trở lại. - Nhưng chúng tôi hơi kém trong việc lưu trữ hồ sơ cũ. Anh cũng biết đấy, trung tâm này đã qua mấy lần cải cách rồi.
Vậy là người phụ nữ ngồi trước mặt anh không biết gì về vụ việc. Anh sẽ phải nói chuyện với một người khác. Chắc chắn phải có ai đó ở đây còn nhớ Uffe Lynggaard và chị gái. Chỉ một chút thông tin cũng có thể hữu ích. Có thể người nào đó đã đến nhà họ nhiều lần và cung cấp cho anh được một manh mối.
- Tôi có thể hỏi chuyện người đã từng chăm sóc cho cậu ta hồi đó được không?
- Tôi e là bà ấy đã nghỉ hưu.
- Bà có thể cho tôi xin tên của bà ấy được không?
- Không được, tôi rất tiếc. Chỉ có những người còn làm việc ở đây như chúng tôi mới được phép thảo luận về các ca bệnh cũ.
- Nhưng ở đây không có nhân viên nào biết Uffe Lynggaard, đúng không?
- Ồ, tôi nghĩ là có chứ. Nhưng, như tôi đã nói, chúng tôi không được quyền thảo luận tự do về các ca bệnh.
- Tôi biết đây là vấn đề bảo mật, và tôi cũng biết Uffe Lynggaard đang không được giám hộ. Nhưng lẽ nào tôi lái xe cả quãng đường dài đến đây để ra về tay không? Bà có thể cho tôi xem hồ sơ của cậu ta được không?
- Anh biết rõ là tôi không thể cho phép anh làm chuyện đó được mà. Nếu anh muốn nói chuyện với luật sư của chúng tôi thì xin cứ việc. Dù sao thì hồ sơ của cậu ta cũng không thể tiếp cận được ngay bây giờ. Uffe Lynggaard không còn sống trong khu vực này nữa.
- Vậy là nó đã được chuyển tới Frederikssund?
- Tôi không được quyền xác nhận chuyện đó. Đúng là một bà sếp khó chịu.
Carl rời khỏi phòng làm việc của bà giám đốc và đứng trong hành lang một lúc, đưa mắt nhìn quanh.
- Xin lỗi chị. - Anh nói với một phụ nữ đang tiến thẳng đến chỗ mình và có vẻ khá mệt mỏi. Anh rút phù hiệu cảnh sát trong túi ra rồi tự giới thiệu. - Chị có thể tìm giúp tôi tên của người đã từng chăm sóc bệnh nhân tại nhà ở khu vực Magleby mười năm trước đây được không?
- Vào đây mà hỏi. - Người phụ nữ đáp, tay chỉ vào văn phòng mà Carl vừa bước ra.
Vậy là sẽ phải xin lệnh của tòa án. Điền giấy tờ, gọi điện thoại, chờ đợi, rồi lại gọi điện thoại… Anh không có sức lực để làm những chuyện đó.
- Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này khi chị cần sự giúp đỡ của tôi. - Anh nghiêng mình nói với người phụ nữ.
Chỗ dừng chân cuối cùng trong chuyến đi của họ là Viện chấn thương tủy sống ở Hornbæk.
- Tôi có thể tự lái từ đây, Assad. Anh bắt tàu về nhà được không? Có một tuyến tàu nhanh tới nhà ga trung tâm đấy.
Assad gật đầu nhưng không được hào hứng cho lắm. Carl hoàn toàn không biết anh ta sống ở đâu. Một lúc nào đó anh sẽ hỏi Assad.
Anh nhìn tay trợ lý lập dị của mình.
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào một vụ án khác, Assad. Vụ này chẳng đi tới đâu cả. Lời hứa hẹn của Carl không thắp lên được chút vui vẻ nào trên khuôn mặt của Assad.
Tại bệnh viện, Hardy đã được chuyển sang khu khác, và trông có vẻ không được khỏe. Làn da của anh vẫn ổn, nhưng đôi mắt xanh của anh thâm quầng thấy rõ.
Carl đặt tay lên vai Hardy và nói:
- Tôi đã nghĩ về điều cậu nói lần trước. Nhưng chuyện đó không được đâu. Tôi rất tiếc. Tôi không thể làm chuyện đó. Cậu có hiểu không?
Hardy không nói gì. Tất nhiên là anh đã hiểu, nhưng đồng thời cũng vẫn chưa hiểu.
- Nếu thay vào đó cậu giúp tôi một tay thì sao, Hardy? Tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chi tiết, và cậu có thể dành thời gian của mình để nghiền ngẫm chúng. Tôi cần được hỗ trợ, cậu biết đấy. Hiện giờ tôi chẳng thiết tha gì vụ này, nhưng nếu cậu giúp tôi, ít nhất chúng ta cũng có cái để mà cười hả hê sung sướng cùng nhau.
- Anh nghĩ tôi muốn được cười hả Carl? - Hardy đáp, quay mặt đi - Ngày hôm nay đúng là tệ hại từ đầu đến cuối.
- Đỉnh quá đỉnh. - Jesper lẩm bẩm trong khi nhìn qua cửa sổ.
Carl không nhớ nổi lần cuối cùng thằng con riêng của anh mở miệng nói dù chỉ một chữ vào buổi sáng là khi nào nữa. Nhưng nó nói rất chuẩn.
- Em có để cho anh lời nhắn của Vigga này. - Morten gọi với theo khi Carl đã ra khỏi cửa.
Carl sẽ không đọc bất cứ thư từ gì của Vigga. Viễn cảnh nhận được một lời mời đi xem gallery của cô ta cùng với một gã Hugin hông thon chuyên bôi màu lên vải không làm anh hứng thú vào lúc này.
- Chào sếp. - Assad cất tiếng chào, tựa người vào cửa trước của chiếc xe.
Anh chàng đội một cái mũ lông lạc đà không rõ xuất xứ. Trông anh ta chẳng giống chút nào với hình ảnh một tài xế riêng của phòng cảnh sát hình sự, nếu chức danh đó từng tồn tại. Carl liếc nhìn trời. Màu xanh trong, không gợn mây. Nhiệt độ chấp nhận được.
- Tôi biết vị trí chính xác của Egely. - Assad vừa nói vừa chỉ vào thiết bị GPS trong lúc Carl ngồi vào ghế hành khách.
Carl lo ngại nhìn màn hình của thiết bị. Anh thấy một chữ X trên một con đường nằm cách khá xa bờ vịnh hẹp Roskilde, đủ xa để cho các cư dân của viện an dưỡng không thể rơi xuống biển, nhưng đù gần để ngài giám đốc có một tầm nhìn bao quát hầu hết các cành đẹp của mạn bắc đảo Zealand, nếu ông ta chịu ngó nghiêng qua cửa sổ. Các dưỡng trí viện thường được đặt tại đây, nhưng có trời mới biết lý do tại sao.
Assad khởi động máy, cài số lùi và lùi xe thật nhanh trên ngõ Mộc Lan, chỉ dừng lại khi đuôi xe đã chờm lên bãi cỏ công viên Ronneholt. Trước khi cơ thể của Carl kịp phản ứng, Assad đã vào số, đạp ga và phóng đi với vận tốc chín mươi cây số một giờ, gần gấp đôi tốc độ giới hạn của con đường.
- Dừng lại, quỷ tha ma bắt! - Carl hét lên ngay trước khi chiếc xe phóng đến bùng binh ở cuối đường.
Nhưng Assad chỉ ranh mãnh liếc nhìn Carl đúng như kiểu một anh lái taxi ở Beirut, rồi đánh mạnh tay lái sang phải. Vài giây sau họ đã tiến vào quốc lộ.
- Con xe này ngon phết! - Assad thốt lên và đạp chân ga lút cán để hòa vào dòng xe đang lưu thông. Có lẽ Carl phải kéo sụp cái mũ kia xuống bộ mặt tươi hơn hớn của Assad thì mới kìm anh ta lại được.
Là một tòa nhà màu trắng như vôi, Egely bộc lộ rất rõ mục đích sử dụng của nó. Không có ai tự nguyện vào bên trong, và để ra khỏi đó cũng không hề dễ dàng. Rõ ràng đây không phải nơi để vui chơi giải trí, mà là chỗ dành cho những người có tiền và địa vị giam hãm các thành viên yếu đuối trong gia tộc.
Một bệnh viện tâm thần tư nhân, đúng theo tinh thần của Bộ Y tế.
Văn phòng của giám đốc bệnh viện rất tương xứng với ấn tượng chung, và bản thân ông ta, một người nghiêm nghị, xanh xao và xương xẩu, cũng hợp với nội thất trong phòng như thể được thiết kế dành riêng cho nó.
- Mọi chi phí cho Uffe Lynggaard tại đây được thanh toán từ lợi tức đầu tư của quỹ Lynggaard. - Ông giám đốc giải đáp thắc mắc của Carl.
Carl liếc nhìn giá sách, nơi để nhiều bìa hồ sơ dán nhãn “quỹ”.
- Tôi hiểu rồi. Và quỹ đó đã được thành lập như thế nào, ông có biết không?
- Nó được tạo ra từ di sản thừa kế của cha mẹ cậu ta, hai người đều qua đời trong chính vụ tai nạn xe hơi đã làm Uffe thành ra thế này. Tất nhiên là cộng thêm khoản thừa kế từ chị gái cậu ta nữa.
- Cô ấy là một nghị sĩ quốc hội, nên tôi đoán khoản tiền đó không nhiều.
- Đúng vậy, nhưng việc bán ngôi nhà của họ cũng đem về hai triệu krone, sau khi tòa án tuyên bố cô ấy đã chết trước đó ít lâu. ơn trời. Hiện tại, giá trị của quỹ ở vào khoảng hai mươi hai triệu krone, nhưng tôi tin chắc anh đã biết điều này.
Carl huýt sáo khe khẽ. Anh không hề biết.
- Hai mươi hai triệu krone, với lãi suất năm phần trăm. Tôi đoán chừng đó thừa sức bảo đảm cho các khoản chỉ tiêu của Uffe, đúng không?
- Ồ, vâng, nó vừa đủ để thanh toán các thứ, sau khi trừ thuế. Carl nhìn ông giám đốc với ánh mắt ranh mãnh.
- Và từ khi đến đây, cậu ta không hé răng nửa lời về sự mất tích của chị gái?
- Không. Cậu ta không nói nàng gì từ sau vụ tai nạn xe hơi, theo như tôi được biết.
- Ông có làm gì để giúp cậu ta nói trở lại hay không?
Nghe đến đó ông giám đốc tháo mắt kính và nhìn Carl từ bên dưới cặp lông mày rậm rạp. Ông ta đúng là điển hình của sự nghiêm túc.
- Uffe Lynggaard đã được kiểm tra toàn diện. Cậu ta có các mô sẹo hậu xuất huyết trong trung khu ngôn ngữ của bộ não, điều đó cũng đủ để giải thích cho việc cậu ta không nói được. Ngoài ra, Uffe còn bị nhiều sang chấn sau vụ tai nạn. Cái chết của cha mẹ, những thương tích của bản thân. Như anh có thể đã biết, Uffe bị thương khá nặng.
- Vâng, tôi đã đọc báo cáo. - Thực ra thì Carl chưa đọc, nhưng Assad đã đọc rồi và không ngừng kể về nó trên suốt đoạn đường đi. - Cậu ta đã nằm viện năm tháng trời, do bị xuất huyết trong gan, lách và phổi. Thị lực của cậu ta cũng bị ảnh hưởng.
Ông giám đốc gật đầu.
- Đúng vậy. Theo hồ sơ y khoa, Uffe Lynggaard không thể nhìn được trong vài tuần lễ. Cậu ta bị xuất huyết võng mạc trầm trọng.
- Vậy còn bây giờ? Cơ thể cậu ta có vận hành bình thường dưới góc độ sinh lý hay không?
- Theo các chỉ số thì có. Cậu ta là một thanh niên khỏe mạnh.
- Cậu ta đã gần ba mươi tư tuổi. Như vậy là tình trạng này của cậu ta đã kéo dài hai mươi mốt năm. Ông giám đốc xanh tái lại gật đầu.
- Vậy nên anh có thể hiểu vì sao anh sẽ chẳng đi được đến đâu với cậu ta.
- Ông vẫn không cho tôi gặp cậu ta à?
- Tôi nghĩ cuộc gặp đó sẽ chẳng thu được ích lợi gì.
- Cậu ta là người cuối cùng nhìn thấy Merete Lynggaard còn sống. Tôi muốn gặp cậu ta. Ông giám đốc đứng dậy và đưa mắt nhìn ra ngoài vịnh, đúng như dự đoán của Carl.
- Tôi không nghĩ mình sẽ cho phép chuyện này.
Những gã ngốc vênh váo như ông ta xứng đáng bị xóa sổ khỏi trái đất.
- Ông không tin tôi sẽ cư xử đúng mực, nhưng ông nên tin.
- Vì sao vậy?
- Ông hiểu cảnh sát đến mức nào?
Ông giám đốc quay lại nhìn Carl. Khuôn mặt ông ta xám ngoét, lông mày nhăn tít lại. Những năm tháng ngồi sau bàn giấy đã làm cơ thể ông ta rệu rã, nhưng đầu óc ông ta vẫn minh mẫn. Ông ta không biết Carl hàm ý điều gì, chỉ biết là mình sẽ không có lợi nếu giữ im lặng.
- Chính xác thì anh đang nhắm tới điều gì?
- Cánh cảnh sát chúng tôi là những người rất tọc mạch. Đôi khi chúng tôi bị một câu hỏi bám riết trong đầu và buộc phải đi tìm câu trả lời. Lần này cũng vậy.
- Thế câu hỏi của anh là gì?
- Các bệnh nhân của ông nhận được gì với khoản tiền của họ? Năm phần trăm của hai mươi hai triệu, tất nhiên là sau khi trừ thuế, cũng là một khoản kha khá. Họ có nhận được đầy đủ các giá trị tương xứng với đồng tiền của mình, hay là mức giá dịch vụ của các ông quá cao, đặc biệt là với sự tài trỢ của chính phủ? Ngoài ra, có phải tất cả mọi người đều chịu một mức giá như nhau hay không? - Carl gật đầu tư lự và đón nhận ánh nắng từ ngoài vịnh hắt vào. - Những câu hỏi mới liên tục xuất hiện khi chúng tôi không thể có câu trả lời cho câu hỏi ban đầu. Cảnh sát là như thế đấy. Chúng tôi không thể làm khác được. Có lẽ nó là một căn bệnh, nhưng chúng tôi phải đi gặp ai để chạy chữa đây?
Giờ thì khuôn mặt của ông giám đốc đã hồng hào hơn một chút.
- Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đạt được bất cứ thỏa thuận gì ở đây
- Thôi nào, tại sao ông không để cho tôi trông thấy Uffe Lynggaard? Thành thực mà nói, chuyện đó thì có hại gì đâu? Đừng có nói là ông nhốt cậu ta trong một cái lồng có khóa hay thứ gì đại loại như thế nhé?
Những hình ảnh có trong hồ sơ vụ mất tích của Merete Lynggaard không hề tương xứng với cậu em trai của cô. Từ ảnh chụp của cảnh sát, các phác họa chân dung trong quá trình điều tra sơ bộ, cho đến vài tấm hình đăng trên báo, tất cả đều cho thấy một thanh niên có ngoại hình còm nhom, xanh xao, giống như con người của cậu ta: thụ động, ù lì, chậm phát triển về năng lực cảm xúc. Thực tế lại khác hẳn.
Uffe ngồi trong một căn phòng tiện nghi với những bức tranh treo trên tường và một tầm quan sát cảnh quan bên ngoài ít nhất cũng tốt như phòng của ông giám đốc. Giường ngủ của cậu vừa được dọn, đôi giày cậu đi đã được đánh bóng. Quần áo cậu sạch sẽ và không có vẻ gì giống với quần áo bệnh nhân. Cậu có đôi tay khỏe, mái tóc vàng dài, đôi vai rộng và dường như khá cao lớn. Cậu có thể được coi là đẹp trai trong mắt nhiều người. Trông Uffe Lynggaard chẳng có vẻ gì là bệnh hoạn hay đần độn cả.
Ông giám đốc và người y tá trưởng đứng quan sát trên ngưỡng cửa trong khi Carl tiến vào phòng, nhưng anh sẽ không cho họ bất cứ cơ hội chỉ trích nào. Anh sẽ sớm quay lại, mặc dù không thực sự mong muốn. Lần tới anh sẽ chuẩn bị tốt hơn, và khi đó anh sẽ trò chuyện với Uffe. Việc chuyện trò có thể để sau, bù lại anh có nhiều thời gian để xem xét căn phòng của Uffe. Tấm ảnh người chị gái cậu ta đang tươi cười nhìn anh. Bố mẹ họ cũng đang choàng tay ôm nhau và cười tươi trong một tấm ảnh khác. Những bức vẽ trên tường không giống với những bức tranh nguệch ngoạc kiểu trẻ con như thường thấy ở những nơi thế này. Không có cái nào thể hiện lại biến cố bi thảm đã làm cho Uffe mất khả năng nói chuyện.
- Có các bức vẽ khác không nhỉ? Trong này có không? - Carl vừa hỏi vừa chỉ tay vào tủ quần áo và tủ nhiều ngăn.
- Không. - Người y tá đáp. - Uffe chẳng hề vẽ gì từ khi tới đây. Những bức tranh đó được lấy từ nhà cậu ấy.
- Thể cậu ta làm gì hàng ngày? Bà ta mỉm cười.
- Nhiều thứ lắm. Đi dạo với các hộ lý chạy bộ ngoài công viên, xem ti vi. Cậu ấy rất thích xem ti vi. Bà y tá có vẻ là một người tử tế. Lần tới anh sẽ hỏi chuyện bà ta.
- Cậu ta xem gì trên ti vi vậy?
- Bất cứ thứ gì.
- Cậu ta có phản ứng với các chương trình ti vi hay không?
- Thỉnh thoảng thì có. Cậu ấy cười thành tiếng. - Bà y tá vui vẻ lắc đầu, mỉm cười rộng miệng hơn nữa.
- Cười á?
- Phải. Cậu ấy cười như trẻ nít. Vô tư lắm.
Carl liếc nhìn ông giám đốc đang đứng im như tượng đá, rồi quan sát Uffe. Cậu ta đã nhìn anh không rời mắt từ lúc anh bước vào phòng. Carl đã không nhận thấy chuyện đó. Uffe là một người hay quan sát, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy một chút ngây dại trong ánh mắt của cậu ta. Đôi mắt không vô hồn, nhưng có vẻ như những thứ mà Uffe quan sát không đi sâu vào trong đầu cậu ta được. Carl chỉ muốn làm cậu ta bất ngờ để xem điều gì sẽ xảy ra, nhưng chuyện đó cũng có thể tạm gác lại.
Carl đến đứng bên cạnh cửa sổ và cố gắng nắm bắt ánh mắt của Uffe. Rõ ràng cậu ta ghi nhận được mọi thứ, nhưng không thể hiểu trọn vẹn những gì mình nhìn thấy. Có một điều gì đó vừa hiện diện, lại vừa không trong đôi mắt ấy.
- Anh ngồi sang ghế bên kia đi, Assad. - Carl nói với tay trợ lý đang ngồi đợi trước vô lăng.
- Ghế bên kia? Anh không muốn tôi lái à?
- Tôi muốn giữ cái xe này lâu hơn. Nó có phanh chống bó và thiết bị trợ lực cho vô lăng, nên tôi muốn giữ nó.
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Nghĩa là anh sẽ ngồi cạnh tôi và chú ý quan sát xem tôi muốn anh lái xe như thế nào. Nếu tôi còn để cho anh lái một lần nữa. Thế thôi.
Carl nhập điểm đến tiếp theo vào thiết bị GPS, phớt lờ tràng tiếng Ả Rập đang tuôn tràn từ miệng Assad khi anh chàng đi vòng qua bên kia chiếc xe hơi.
- Anh có bao giờ lái xe ở Đan Mạch không vậy? - Carl hỏi ngay khi họ lên đường đi Stevns. Sự im lặng của Assad là một câu trả lời quá rõ ràng.
Họ tìm thấy ngôi nhà ở Magleby trên một con đường nhỏ chạy giữa những cánh đồng. Không phải là một điền trang hoặc một nông trại được cải tạo, như hầu hết nhà cửa trong vùng, mà là một ngôi nhà gạch chính cống, xây từ cái thời mà mặt tiền thể hiện linh hổn của cả tòa nhà. Mặc dù quanh nhà có một rặng thủy tùng khá dày, ngôi nhà vẫn vươn cao hơn hẳn. Nếu cơ ngơi này được bán chỉ với giá hai triệu krone, thì ai đó đã kiếm được một món hời. Và ai đó khác đã bị lừa gạt.
Trên tấm biển đồng ở cửa nhà có để dòng chữ: Mua bán đồ cổ - Peter &Erling Moller-Hansen”. Tuy vậy, người ra mở cửa trông giống như một quý tộc thì đúng hơn. Làn da mỏng, đôi mắt xanh sâu thẳm, và mùi nước hoa nồng đượm.
Người đàn ông tỏ ra hợp tác và dễ tính. Ông lịch sự đỡ lấy cái mũ của Assad rồi mời cả hai vào một tiền sảnh chất đẩy đồ nội thất thời đế chế và các món đồ lưu niệm.
Không, ông và người bạn đời không quen biết chị em nhà Lynggaard. Mặc dù phần lớn đồ đạc của hai chị em được bán cùng với ngôi nhà, chúng không có giá trị gì cả.
Người đàn ông mời Carl và Assad uống trà xanh trong những cái tách sứ mỏng như tờ giấy. Ông ngồi xuống mép chiếc sofa, đầu gối chụm lại và hai bàn chân choãi ra, sẵn sàng nhập vai một công dân gương mẫu một cách tối đa trong khả năng của mình.
- Thật kinh khủng khi cô gái chết đuối như thế. Một kiểu chết thật ghê rợn. Chồng tôi có lần suýt thiệt mạng tại một thác nước ở Nam Tư, và tôi phải nói rằng đó là một trải nghiệm khủng khiếp.
Carl nhận thấy sự bối rối của Assad khi nghe người đàn ông sử dụng cụm từ “chồng tôi”, nhưng chỉ một cái liếc mắt là đủ xóa tan vẻ mặt đó. Assad rõ ràng vẫn cần phải học nhiều về sự phong phú trong các kiểu đời sống hôn phối của người Đan Mạch.
- Cảnh sát đã thu thập tất cả những tài liệu thuộc về hai chị em. - Carl nói. - Nhưng từ đó tới giờ, ông có tìm thấy bất kỳ sổ nhật ký, thư từ, fax hay thậm chí là những tin nhắn điện thoại cho phép làm sáng tỏ vụ việc đó hay không?
Người đàn ông lắc đầu.
- Mọi thứ đều đã được lấy đi. - Ông khoát tay ra hiệu, bao quát hết toàn bộ phòng khách. - Đồ nội thất vẫn còn đó, nhưng chẳng có gì đặc biệt. Trong các ngăn kéo chẳng còn gì ngoài văn phòng phẩm và một vài món đồ lưu niệm. Những cuốn sổ lưu niệm có dán hình ảnh, vài tấm hình, và những thứ tương tự như thế. Tôi nghĩ họ là những người khá bình thường.
- Vậy còn những người hàng xóm thì sao? Họ có biết gia đình Lynggaard không?
- Thật ra chúng tôi không giao du nhiều với hàng xóm láng giềng, và dù sao thì gia đình họ cũng sống ở đây chưa lâu. Hình như họ từ nước ngoài quay về định cư tại Đan Mạch. Tôi không nghĩ gia đình Lynggaard thân thiết với bất kỳ ai ở đây. Rất nhiều người thậm chí còn không biết cô ta có một người em trai.
- Vậy là ông chưa từng gặp người nào quen biết họ?
- Có chứ. Helle Andersen. Cô ấy là người chăm sóc cậu em trai.
- Cô ta là người giúp việc. - Assad cho biết. - Cảnh sát đã thẩm vấn Helle, nhưng cô ta không biết gì hết, ngoại trừ một lá thư được gửi đến cho Merete Lynggaard ngay trước hôm cô chết đuối. Helle chính là người đã nhận lá thư đó.
Carl nhướng mày. Anh cần phải tự mình đọc hết chỗ tài liệu chết tiệt đó mới được.
- Cảnh sát có tìm thấy lá thư không, Assad? Anh chàng lắc đầu.
Carl lại quay sang hỏi ông chủ nhà:
- Cô Helle Andersen đó có sống ở gần đây không?
- Không. Cô ấy sống ở Holtug, phía bên kia lâu đài Gjorslev. Nhưng mười phút nữa Helle sẽ có mặt ở đây.
- Ở đây á?
- Phải, chồng tôi đang bị ốm. - Ông chủ nhà nhìn xuống sàn. - Ốm rất nặng. Do đó Helle đến để chăm sóc anh ấy.
Mèo mù vớ được cá rán, Carl nghĩ bụng, trước khi hỏi xem họ có đi ngó nghiêng ngôi nhà được không.
Chuyến tham quan hóa ra là một cuộc phiêu lưu kỳ thú len qua các món đồ nội thất và những bức tranh lông trong khung gỗ mạ vàng đồ sộ. Đó là những thứ tích cóp trong cả cuộc đời làm việc ở một nhà đấu giá. Tuy nhiên nhà bếp đã được cải tạo hoàn toàn, các bức tường được sơn mới, và sàn nhà được hoàn thiện lại. Nếu trong ngôi nhà còn sót lại thứ gì từ cái thời Merete Lynggaard còn sống tại đây, chắc chỉ có thể là lũ nhậy chạy thoăn thoắt trên mặt sàn sẫm màu của phòng vệ sinh.
- Cậu Uffe là người rất hiền.
Khuôn mặt to bè với quầng thâm dưới mắt và cặp má đào, đó là những nét đặc trưng của Helle Andersen. Phần còn lại của cô ta bị bao bọc bởi một cái tạp dề màu xanh da trời có kích cỡ khác thường, thứ mà người ta khó lòng tìm thấy ở những cửa hàng quần áo quanh đây.
- Chỉ có điên mới nghĩ cậu ta có thể làm hại chị mình. Đó là điều tôi đã nói với cảnh sát. Tôi đã nói là họ đang phạm sai lầm nghiêm trọng.
- Nhưng các nhân chứng đã thấy Uffe đánh chị gái. - Carl nói.
- Đôi khi cậu ta cũng lên cơn một chút. Nhưng cậu ta không hề có ác ý.
- Tuy nhiên, cậu ta là một người đàn ông khỏe mạnh, to lớn. Biết đầu cậu ta nhỡ tay làm chị gái ngã xuống nước thì sao?
Helle Andersen đưa mắt nhìn lên trần nhà.
- Không thể nào. Uffe là điển hình của sự hiền lành. Thỉnh thoảng cậu ta tỏ ra khó ở vì chuyện gì đó, đến nỗi làm tôi cũng mệt mỏi lây, nhưng không thường xuyên.
- Cô nấu ăn cho cậu ta?
- Tôi phụ trách tất cả mọi việc, cốt sao cho ngôi nhà sạch đẹp ngăn nắp khi Merete về nhà.
- Cô có gặp Merete thường xuyên không?
- Lâu lâu mới gặp một lần.
- Nhưng trong những ngày trước khi cô ấy chết đuối thì không?
- Có chứ. Vào một buổi tối, khi tôi đang trông Uffe, cậu ấy tỏ ra khó ở đến nỗi tôi phải gọi điện yêu cầu Merete về nhà. Và cô ấy đã về ngay. Lần đó tình trạng của Uffe thực sự tồi tệ.
- Có chuyện gì bất thường xảy ra trong buổi tối hôm đó không?
- Chẳng qua là Merete không về nhà vào lúc sáu giờ tối như thường lệ. Uffe không thích chuyện đó. Cậu ấy không hiểu đó là điều mà chúng tôi đã bàn bạc và thu xếp.
- Nhưng Merete là một nghị sĩ quốc hội. Về nhà trễ chắc phải là một chuyện thường xảy ra chứ?
- Không, không hẳn thế. Hãn hữu lắm mới có chuyện đó, khi cô ấy phải đi công tác. Và mỗi lần cũng chỉ một, hai đêm mà thôi.
- Vậy tối hôm đó Merete đi công tác à?
Nghe đến đây thì Assad lắc đầu. Thật bực mình quá thể khi anh ta biết nhiều như thế.
- Không. Cô ấy ra ngoài ăn tối. - Helle đáp.
- Tôi hiểu rồi. Merete đi ăn tối với ai, cô có biết không?
- Không, không ai biết cả.
- Chi tiết này cũng có trong báo cáo chứ, Assad?
Anh chàng gật đầu.
- Søs Norup, thư ký mới của Merete, đã nhìn thấy cô ấy viết tên của quán cà phê vào sổ tay. Và có người ở quán nhớ là đã thấy Merete tại đó. Chỉ không rõ là với ai.
Rõ ràng trong hồ sơ có nhiều thứ mà Carl cần phải nghiên cứu
- Tên của quán đó là gì vậy, Assad?
- Hình như là quán cà phê Bankeråt. Có đúng không nhỉ? Carl lại quay sang phía Helle Andersen.
- Theo cô liệu có phải Merete hẹn hò với ai đó hay không? Có phải cô ấy đi ăn tối với bạn trai không? Một lúm đồng tiền sâu xuất hiện trên má của Helle.
- Có thể. Nhưng cô ấy không nói gì về chuyện đó với tôi.
- Merete cũng không đề cập đến bất cứ chuyện gì khi về đến nhà à? Ý tôi là sau cú điện thoại mà cô gọi ấy?
- Không, lúc đó tôi chỉ ra về thôi. Uffe rất khó ở.
Họ nghe thấy một tiếng lạch cạch, và người chủ mới của ngôi nhà bước vào phòng một cách trịnh trọng, như thể khay trà mà ông ta đang bưng chứa đựng mọi bí quyết của ngành ẩm thực.
- Của nhà trồng được. - Ông ta chỉ nói vỏn vẹn có thế khi đặt những chiếc bánh cupcake xuống trước mặt họ.
Chúng làm gợi lên những ký ức của một thời thơ ấu đã xa. Không phải là những ký ức vui, nhưng dù sao vẫn là ký ức.
Ông chủ nhà chia bánh cho mọi người, và Assad lập tức tỏ ra cảm kích trước lời mời.
- Helle này, trong báo cáo có viết là ai đó đã đưa cho cô một lá thư vào trước hôm Merete Lynggaard biến mất một ngày. Cô có thể mô tả chi tiết về nó được không?
Lời khai của Helle chắc chắn đã được đưa vào báo cáo, nhưng cô sẽ phải lặp lại những gì mình đã khai.
- Nó là một cái phong bì màu vàng, chất giấy gần giống như giấy da.
- Nó to cỡ nào?
Helle giơ bàn tay lên. Một cái phong bì khổ A5.
- Trên phong bì có gì không? Một con tem, hoặc một cái tên chẳng hạn?
- Không, không có gì hết.
- Vậy ai là người đem nó tới? Cô có biết người đó không?
- Không, tôi không biết. Khi có tiếng chuông cửa, tôi thấy một người đàn ông đứng bên ngoài. Người đó đưa cho tôi cái phong bì.
- Chuyện này khá lạ lùng, cô không nghĩ vậy sao? Thường thì thư từ được gửi qua bưu điện. Helle mỉm cười và huých nhẹ Carl.
- Chúng tôi có một người đi phát thư vào buổi sáng. Nhưng thời điểm mà tôi nhắc đến muộn hơn. Nó trùng với bản tin trên đài.
- Tức là giữa trưa? Helle gật đầu.
- Anh ta chỉ đưa cho tôi cái phong bì, rồi ra về.
- Anh ta không nói gì sao?
- Có, anh ta nói bức thư dành cho Merete Lynggaard. Có vậy thôi.
- Tại sao anh ta không bỏ nó vào thùng thư?
- Tôi nghĩ là do nó khẩn cấp. Có lẽ anh ta sợ rằng cô ấy sẽ không ngó ngàng đến thùng thư khi quay về nhà.
- Nhưng Merete hẳn phải biết người giao thư. Cô ấy có nói gì không?
- Tôi không biết. Khi cô ấy về thì tôi đã đi.
Assad lại gật đầu. Vậy là chi tiết này cũng nằm trong báo cáo.
Carl tặng cho anh chàng trợ lý một cái nhìn đầy vẻ chuyên nghiệp, ngụ ý rằng việc lặp lại những câu hỏi này là quy trình chuẩn. Cứ để cho anh ta tin như thế cái đã.
- Tôi tưởng Uffe không thể bị bỏ lại một mình trong nhà? - Carl hỏi tiếp.
- Ồ, không hẳn thế. - Helle đáp, mắt sáng lên. - Chỉ là không được để cậu ta ở nhà một mình vào lúc tối muộn thôi.
Đến đây thì Carl thẩm ước mình đang ngồi ở cái bàn dưới tầng hầm trụ sở cảnh sát. Sau chừng ấy năm mọi thông tin từ người khác, giờ đây việc thẩm vấn khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Một vài câu hỏi nữa, rồi anh và Assad sẽ ra vể. Vụ Lynggaard rõ ràng đã lầm vào ngõ cụt. Cô nàng đã ngã xuống biển. Những chuyện như thế không phải hiếm.
- Và sẽ là quá trễ nếu tôi đã không đặt phong bì đó ở nơi mà Merete dễ tìm thấy. - Helle nói tiếp.
Carl nhận thấy đôi mắt cô ta lảng đi trong một tích tắc. Không phải về phía mấy cái bánh. Lảng tránh.
- Ý cô là sao?
- Ờ thì, chẳng phải ngày hôm sau cô ấy thiệt mạng đó thôi?
- Đó không phải là suy nghĩ của cô lúc ấy, đúng không?
- Dĩ nhiên rồi.
Ngồi bên cạnh Carl, Assad đặt miếng bánh xuống bàn. Anh cũng đã nhận thấy thái độ lảng tránh của cô gái.
- Cô đã nghĩ tới một điều gì đó khác. Tôi có thể khẳng định như vậy. Cô ngụ ý gì khi nói sẽ là quá trễ?
- Thì tôi đã nói rồi đấy. Bởi vì Merete qua đời ngay ngày hôm sau. Carl ngước nhìn ông chủ nhà hiếu khách.
- Ông vui lòng để chúng tôi được nói chuyện riêng với Helle Andersen được không ạ?
Ông ta tỏ ra không thoải mái, và Helle cũng vậy. Cô vuốt lại cái tạp dề, nhưng không tài nào làm phẳng được những nếp gấp đã thành hình.
- Nói cho tôi nghe nào, Helle. - Carl nghiêng người về phía cô gái sau khi ông chủ nhà đã rời khỏi phòng.
- Nếu cô biết một chuyện gì đó mà bấy lâu nay không nói với ai, giờ là lúc nên nói ra. Cô có hiểu không?
- Tôi đã nói hết rồi.
- Cô có con chưa?
Khóe miệng cô gái trễ xuống. Chuyện con cái thì liên quan gì với vụ việc này?
- Thôi được. Cô đã mở cái phong bì đó, đúng không? Helle ngửa đầu ra sau, hoảng hốt.
- Tôi không mở nó.
- Đây là hành vi khai man, Helle Andersen. Các con của cô sẽ phải tự xoay xở mà không có cô một thời gian.
Đối với một cô gái quê mập mạp, Helle phản ứng nhanh một cách đáng kinh ngạc. Hai bàn tay cô ta nhanh chóng đưa lên che miệng, đôi bàn chân rúc vào trong gầm ghế, và toàn bộ phần bụng cô ta thót lại, như thể Helle đang cố tạo ra một khoảng cách an toàn giữa mình và tay cảnh sát đáng sợ.
- Tôi không hề mở nó. - Cô ta nói liến thoắng. - Tôi chỉ soi nó dưới ánh sáng thôi.
- Lá thư nói gì?
Đôi lông mày của cô gái gần như chập vào nhau.
- Nó chỉ có một dòng chữ. “Đi Berlin vui nhé!”
- Cô có biết Merete định làm gì ở Berlin hay không?
- Đó chỉ là một chuyến đi chơi cùng với Uffe. Họ đã từng đi với nhau như thế nhiều lần trước đây.
- Tại sao lời chúc đó lại quan trọng đến thế?
- Tôi không biết.
- Ai có thể biết về chuyến đi đó, Helle? Merete có một cuộc sống khá khép kín với Uffe, theo như tôi hiểu.
Cô ta nhún vai.
- Có lẽ là người nào đó ở Quốc hội. Tôi không biết.
- Sao họ không gửi email cho rồi?
- Tôi thực tình không biết.
Rõ ràng Helle Andersen đang bị áp lực. Có thể cô ta nói dối. Cũng có thể cô ta chịu áp lực kém.
- Có thể là từ ai đó trong vùng. - Helle nói bừa. Lại là một ngõ cụt.
- Như vậy lá thư viết là “Đi Berlin vui nhé!”. Còn gì nữa không?
- Không. Chỉ có thế. Thật đấy.
- Không có chữ ký?
- Không. Có mỗi dòng chữ đó thôi.
- Thế còn người đưa thư, trông người đó như thế nào? Helle Andersen vùi mặt vào hai bàn tay một lúc.
- Tất cả những gì tôi nhận thấy là anh ta mặc một cái áo choàng rất đẹp. - Cô ta nói với giọng quy phục.
- Cô không thấy thứ gì khác à? Không thể như thế được.
- Thật mà. Anh ta cao hơn tôi, mặc dù đứng dưới bậc thềm. Anh ta có quàng một cái khăn. Nó có màu xanh lá cây. Cái khăn che mất nửa dưới khuôn mặt của anh ta. Chắc là do trời mưa. Anh ta cũng hơi bị cảm, chí ít là căn cứ theo giọng nói.
- Anh ta có hắt hơi không?
- Không, anh ta chỉ nói chuyện với giọng nghèn nghẹt như bị cảm. Sụt sịt một chút thôi.
- Mắt anh ta thì sao? Xanh hay nâu?
- Tôi khá chắc chắn chúng có màu xanh. Ít ra tôi cũng nghĩ như vậy. Có thể chúng có màu xám. Nhưng nếu gặp lại lần nữa, tôi sẽ nhận ra chúng.
- Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi?
- Trạc tuổi tôi, tôi nghĩ vậy.
- Thế cô bao nhiêu tuổi?
Helle nhìn Carl với ánh mắt hơi bực bội.
- Chưa đầy ba mươi lăm. - Cô trả lời, mắt nhìn xuống sàn nhà.
- Anh ta lái xe hiệu gì?
- Theo như tôi thấy thì anh ta không đi xe hơi. Không có chiếc xe nào đỗ ở phía ngoài nhà cả.
- Cô không nghĩ anh ta cuốc bộ đến tận đây chứ?
- Đúng là tôi cũng không nghĩ như vậy.
- Nhưng cô không quan sát lúc anh ta ra về?
- Không. Tôi phải cho Uffe ăn. Cậu ấy luôn dùng bữa trưa trong khi tôi nghe chương trình tin tức trên đài.
Hai người nói chuyện về lá thư trong lúc lái xe. Assad không biết gì thêm về nó. Hướng điều tra này của cảnh sát lúc trước cũng đã rơi vào ngõ cụt.
- Nhưng làm thế quái nào việc chuyển một tin nhắn như vậy lại quan trọng đến thế? Ý nghĩa thực của nó là gì? Tôi có thể hiểu được nếu lá thư đến từ một phụ nữ khác, được tầm nước hoa và gửi trong phong bì in hoa. Nhưng một lời nhắn không ký tên nhét trong một cái phong bì vớ vẩn thì tôi chịu.
- Tôi nghĩ là cô Helle đó không biết gì nhiều. - Assad đáp khi họ rẽ vào đường Bjælkerup, ở đó có trung tâm y tế của Stevns.
Carl quan sát tòa nhà. Sẽ rất hay nếu anh có một cái trát của tòa trong túi trước khi vào trong đó.
- Ngồi đây nhé. - Anh nói với Assad và anh chàng bất bình ra mặt.
Carl tìm được văn phòng của giám đốc trung tâm sau khi hỏi han vài người.
- Quả thực, Uffe Lynggaard được hưởng dịch vụ chăm sóc tại nhà của chương trình hộ lý gia đình. - Bà ta nói trong khi Carl nhét phù hiệu cảnh sát vào túi áo trở lại. - Nhưng chúng tôi hơi kém trong việc lưu trữ hồ sơ cũ. Anh cũng biết đấy, trung tâm này đã qua mấy lần cải cách rồi.
Vậy là người phụ nữ ngồi trước mặt anh không biết gì về vụ việc. Anh sẽ phải nói chuyện với một người khác. Chắc chắn phải có ai đó ở đây còn nhớ Uffe Lynggaard và chị gái. Chỉ một chút thông tin cũng có thể hữu ích. Có thể người nào đó đã đến nhà họ nhiều lần và cung cấp cho anh được một manh mối.
- Tôi có thể hỏi chuyện người đã từng chăm sóc cho cậu ta hồi đó được không?
- Tôi e là bà ấy đã nghỉ hưu.
- Bà có thể cho tôi xin tên của bà ấy được không?
- Không được, tôi rất tiếc. Chỉ có những người còn làm việc ở đây như chúng tôi mới được phép thảo luận về các ca bệnh cũ.
- Nhưng ở đây không có nhân viên nào biết Uffe Lynggaard, đúng không?
- Ồ, tôi nghĩ là có chứ. Nhưng, như tôi đã nói, chúng tôi không được quyền thảo luận tự do về các ca bệnh.
- Tôi biết đây là vấn đề bảo mật, và tôi cũng biết Uffe Lynggaard đang không được giám hộ. Nhưng lẽ nào tôi lái xe cả quãng đường dài đến đây để ra về tay không? Bà có thể cho tôi xem hồ sơ của cậu ta được không?
- Anh biết rõ là tôi không thể cho phép anh làm chuyện đó được mà. Nếu anh muốn nói chuyện với luật sư của chúng tôi thì xin cứ việc. Dù sao thì hồ sơ của cậu ta cũng không thể tiếp cận được ngay bây giờ. Uffe Lynggaard không còn sống trong khu vực này nữa.
- Vậy là nó đã được chuyển tới Frederikssund?
- Tôi không được quyền xác nhận chuyện đó. Đúng là một bà sếp khó chịu.
Carl rời khỏi phòng làm việc của bà giám đốc và đứng trong hành lang một lúc, đưa mắt nhìn quanh.
- Xin lỗi chị. - Anh nói với một phụ nữ đang tiến thẳng đến chỗ mình và có vẻ khá mệt mỏi. Anh rút phù hiệu cảnh sát trong túi ra rồi tự giới thiệu. - Chị có thể tìm giúp tôi tên của người đã từng chăm sóc bệnh nhân tại nhà ở khu vực Magleby mười năm trước đây được không?
- Vào đây mà hỏi. - Người phụ nữ đáp, tay chỉ vào văn phòng mà Carl vừa bước ra.
Vậy là sẽ phải xin lệnh của tòa án. Điền giấy tờ, gọi điện thoại, chờ đợi, rồi lại gọi điện thoại… Anh không có sức lực để làm những chuyện đó.
- Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này khi chị cần sự giúp đỡ của tôi. - Anh nghiêng mình nói với người phụ nữ.
Chỗ dừng chân cuối cùng trong chuyến đi của họ là Viện chấn thương tủy sống ở Hornbæk.
- Tôi có thể tự lái từ đây, Assad. Anh bắt tàu về nhà được không? Có một tuyến tàu nhanh tới nhà ga trung tâm đấy.
Assad gật đầu nhưng không được hào hứng cho lắm. Carl hoàn toàn không biết anh ta sống ở đâu. Một lúc nào đó anh sẽ hỏi Assad.
Anh nhìn tay trợ lý lập dị của mình.
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào một vụ án khác, Assad. Vụ này chẳng đi tới đâu cả. Lời hứa hẹn của Carl không thắp lên được chút vui vẻ nào trên khuôn mặt của Assad.
Tại bệnh viện, Hardy đã được chuyển sang khu khác, và trông có vẻ không được khỏe. Làn da của anh vẫn ổn, nhưng đôi mắt xanh của anh thâm quầng thấy rõ.
Carl đặt tay lên vai Hardy và nói:
- Tôi đã nghĩ về điều cậu nói lần trước. Nhưng chuyện đó không được đâu. Tôi rất tiếc. Tôi không thể làm chuyện đó. Cậu có hiểu không?
Hardy không nói gì. Tất nhiên là anh đã hiểu, nhưng đồng thời cũng vẫn chưa hiểu.
- Nếu thay vào đó cậu giúp tôi một tay thì sao, Hardy? Tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chi tiết, và cậu có thể dành thời gian của mình để nghiền ngẫm chúng. Tôi cần được hỗ trợ, cậu biết đấy. Hiện giờ tôi chẳng thiết tha gì vụ này, nhưng nếu cậu giúp tôi, ít nhất chúng ta cũng có cái để mà cười hả hê sung sướng cùng nhau.
- Anh nghĩ tôi muốn được cười hả Carl? - Hardy đáp, quay mặt đi - Ngày hôm nay đúng là tệ hại từ đầu đến cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.