Chương 38:
Jussi Adler-Olsen
26/07/2021
Công việc tốn nhiều thời gian vì sàn nhà trơn nhẵn, và cô không muốn những cử động giật cục đều đặn của thần trên làm dấy lên nghi ngờ nơi những kẻ đang quan sát mình trên màn hình.
Cô đã ngồi trên sàn nhà ở giữa phòng trong phần lớn thời gian ban đêm, lưng quay về phía các camera, để mài sắc mẩu dài của cái gọng nhựa mà cô đã vặn xoắn cho tới khi bẻ làm đôi ngày hôm qua. Cho dù trông nó dở hơi đến thế nào, nó cũng sẽ là chiếc vé đi khỏi thế giới này của cô.
Cô đặt hai mẩu que nhựa trên đùi và lướt ngón tay trên chúng. Một mẩu sẽ sớm có mũi nhọn như một chiếc kim. Mẩu kia đã được cô mài thành một lưỡi dao với một cạnh sắc. Có lẽ đây là thứ sẽ được cô sử dụng khi cần. Cô sợ mũi kim sẽ không tạo ra lỗ đủ lớn ở động mạch, và nếu không nhanh thì vết máu dưới sàn sẽ làm cô bại lộ. Cô chắc chắn bọn chúng sẽ hạ áp suất trong phòng ngay khi phát hiện ra mưu đồ của cô. Như vậy, việc tự sát của cô phải được thực hiện một cách hiệu quả và nhanh chóng.
Cô không muốn chết theo cách khác.
Khi nghe thấy những giọng nói trong loa, cô nhét hai dụng cụ tự sát vào trong túi áo và cong người lại, như thể đã ngủ thiếp đi trong tư thế đó. Khi cô ngồi như vậy, Lasse thường quát cô nhưng cô từ chối trả lời, nên chuyện này không có gì là bất thường.
Cô ngồi khoanh chân nhìn cái bóng của cơ thể mình do ánh đèn hắt lên tường. Đó chính là cô. Dáng hình rõ nét của một con người đang tàn lụi. Những mớ tóc lòa xòa trên vai, một chiếc áo khoác cũ sờn phủ trên tấm thân gầy guộc. Chút tàn dư của quá khứ sắp biến mất khi ánh sáng tắt. Hôm nay là ngày 4 tháng Tư năm 2007. Cô còn bốn mươi mốt ngày, nhưng cô dự định sẽ tự kết liễu mình sớm năm ngày, vào ngày 10 tháng Năm. Đó là ngày Uffe tròn ba mươi tư tuổi, và cô sẽ nghĩ về cậu. Cô sẽ gửi những suy nghĩ yêu thương, sẽ nói với Uffe là cuộc sống này có thể đẹp đẽ đến nhường nào, trong lúc cắt mạch máu cổ tay. Khuôn mặt ngời sáng của cậu sẽ là thứ cuối cùng cô nhìn thấy. Uffe, em trai thân yêu của cô.
- Ta phải nhanh lên! - Cô nghe thấy tiếng mụ đàn bà vang lên trong loa. - Lasse sẽ có mặt sau mười phút nữa, nên ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Bình tĩnh đi con trai!
Giọng bà ta nghe có vẻ bồn chồn. Merete nghe thấy tiếng lách cách ở phía bên kia lớp kính và nhìn về phía cửa lật. Không có cái xô nào xuất hiện, và đồng hồ sinh học của cô cũng thông báo là hãy còn quá sớm.
- Nhưng chúng ta cần một cái ắc quy nữa, mẹ ơi! - Người đàn ông cao lêu nghêu hét lên đáp lại. - Cái này không đủ. Chúng ta không thể kích nổ nếu không sạc đầy nó. Hôm trước anh Lasse đã bảo con thế.
Nổ ư? Một cơn lạnh toát lan ra khắp cơ thể Merete. Có phải chuyện đó sắp diễn ra hay không?
Cô quỳ lên và cố nghĩ đến Uffe trong lúc dồn toàn bộ sức lực để mài cái cạnh sắc của lưỡi dao nhựa trên mặt sàn bê tông. Có lẽ cô chỉ còn khoảng mười phút. Nếu cô cắt đủ sâu, cô sẽ mất ý thức sau năm phút. Quan trọng là ở chỗ đó.
Cô thở hổn hển, rên rỉ trong khi mẩu gọng nhựa chậm rãi thay đổi hình dạng. Nó vẫn còn chưa đủ sắc.
Cô liếc về phía cái kìm, nhưng nó đã bị cùn đi sau khi cô đục thông điệp vào sàn bê tông.
- Ôi trời ơi. - Cô thì thầm. - Chỉ thêm một ngày nữa thôi là mình sẽ sẵn sàng.
Cô lau mồ hôi trán và đưa cổ tay lên miệng. Cô có thể dùng răng xé rách động mạch được không? Cô gặm thử, nhưng răng của cô trượt đi trên lớp da. Cô cố sử dụng răng nanh, nhưng cánh tay cô quá gầy. Răng cô không đủ sắc, và phần xương ở cổ tay ngăn cản cô cắn tới động mạch.
- Nó đang làm gì thế kia? - Mụ phù thủy già ré lên lanh lảnh, mặt áp vào kính cửa sổ. Đôi mắt mở to là thứ duy nhất thấy được trong khi phần còn lại của khuôn mặt mụ chìm trong bóng tối trên nền sáng của đèn rọi.
- Mở cửa chốt gió. Ngay lập tức! - Mụ ra lệnh.
Merete nhìn cây đèn pin đã nằm sẵn sàng cạnh cái lỗ cô đào bên dưới mấu của cửa lật. Cô buông cái que nhựa xuống và lổm cồm bò tới chốt gió trong lúc mụ đàn bà buông lời chế nhạo. Trong lòng cô kêu khóc van xin được sống.
Nhờ hệ thống loa, cô có thể nghe thấy tiếng người đàn ông thao tác với cửa chốt gió trong lúc cô nầm chặt đèn pin và nhét nó vào cái lỗ dưới sàn.
Một tiếng tách vang lên, cơ cấu mở cửa bắt đầu vận hành. Cô nhìn cái cửa chốt gió, tim đập thình thịch. Nếu đèn pin và cái mấu sắt không cầm cự được, cô sẽ thua. Áp suất trong cơ thể cô sẽ bung ra như một quà lựu đạn, như hình dung của cô.
- Chúa ơi, đừng để chuyện đó diễn ra. - Cô vừa khóc vừa bò trở lại chỗ cũ để tìm cái que nhựa, trong lúc mấu sắt nghiến vào cây đèn pin.
Cô quay đầu quan sát và thấy cây đèn pin hơi nhúc nhích. Rồi cô nghe thấy một âm thanh chưa từng xuất hiện trước đây. Tựa như tiếng chuyển động của một ống kính máy ảnh, tiếng rì rì của một cỗ máy được khởi động suôn sẻ, tiếp nối bởi một tiếng thình vang lên từ cái cửa chốt gió. Vậy là lớp cửa ngoài của chốt gió đã được mở. Mọi áp lực giờ đây dồn cả vào cửa trong, và cây đèn pin là thứ duy nhất ngăn giữa cô với cái chết khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được. Nhưng cây đèn pin không nhúc nhích nữa. Cánh cửa có lẽ đã hé mở ra khoảng một phần trăm mi-li-mét, vì tiếng rít của không khí len lỏi ra khỏi phòng bắt đầu lớn dần, cho đến khi nó to như một tiếng huýt gió lanh lảnh.
Cô cảm thấy nó ngay sau vài giây, khi mạch máu đập mạnh trong tai cô, và cô nhận thấy một áp lực nhỏ trong xoang, giống như khi bị cảm.
- Mẹ, cô ta đã chặn cửa. - Tiếng người đàn ông vang lên.
- Vậy thì tắt đi rồi bật lại, đồ ngu. - Mụ đàn bà quát.
Ngay lập tức, tiếng rít nhỏ hẳn đi. Rồi cô nghe thấy tiếng cơ cấu mở cửa chốt gió khởi động trở lại, và tiếng rít lại to lên.
Bọn chúng thử mở cửa trong của chốt gió vài lần, nhưng vô ích. Trong lúc đó Merete tiếp tục mài sắc mẩu que nhựa.
- Chúng ta cần phải giết nó ngay bây giờ và mang nó ra khỏi đây. Mày có hiểu không? - Mụ phù thủy già gào lên. - Chạy đi lấy cái búa tạ. Nó ở sau nhà ấy.
Merete nhìn lên hai ô cửa kính. Trong vài năm qua, chúng vừa đóng vai trò chấn song nhà tù, lại vừa là lớp bảo vệ cô khỏi những con quỷ bên ngoài. Nếu bọn chúng đập vỡ kính, cô sẽ chết ngay. Áp suất sẽ cân bằng chỉ trong vài giây. Thậm chí có lẽ cô sẽ không kịp cảm thấy gì khi sự sống rời bỏ mình.
Cô đặt hai bàn tay vào lòng và đưa con dao nhựa tự chế tới cổ tay trái. Cô đã nghiên cứu động mạch ở đó cả ngàn lần. Đó là nơi cô cần phải cứa đứt. Nó nằm đó, mảnh và sẫm màu, trần trụi bên dưới lớp da mỏng manh của cô.
Thế rồi cô nắm tay lại, ấn mạnh và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mình chưa làm đúng. Cô thấy đau, nhưng lớp da của cô chưa chịu đầu hàng. Cô nhìn vào dấu vết trên cổ tay. Nó dài và có vẻ khá sâu, nhưng thực ra không phải. Thậm chí không có chút máu nào chảy ra. Đơn giản là lưỡi dao nhựa không đủ sắc.
Cô vứt nó sang một bên và vớ lấy cái kim nhựa đang nằm dưới sàn. Cô căng mắt tìm xem vị trí nào của động mạch có da mỏng nhất. Rồi cô chọc mạnh. Nó không đau như cô tưởng. Máu lập tức nhuộm đỏ vết chọc, cho cô một cảm giác nhẹ lòng. Cô nhìn máu rỉ ra với một sự thanh thản trong tâm hồn.
- Đồ khốn, mày dám tự cắt tay à! - Mụ đàn bà ré lên và đập tay vào cửa sổ. Tiếng thình thình vang động khắp căn phòng. Nhưng Merete bỏ ngoài tai và không cảm thấy gì hết. Cô lặng lẽ nằm xuống sàn, vén mớ tóc che mặt, và nhìn lên bóng đèn huỳnh quang duy nhất còn hoạt động trên trần.
- Chị xin lỗi em, Uffe. - Cô thì thầm. - Chị không thể đợi được.
Cô mỉm cười trước hình ảnh của cậu em trai đang trôi lãng đãng trong phòng và mỉm cười đáp lại với cô.
Tiếng thình của nhát búa đầu tiên lôi cô ra khỏi ảo ảnh mơ màng. Cô nhìn về phía cửa sổ bằng kính giờ đây đang rung lên sau từng cú đập. Những nhát búa làm cho lớp kính hóa đục, nhưng không có gì xảy ra ngoài chuyện đó. Mỗi nhát búa được tiếp nối bởi một tiếng thở hộc, cô biết hắn đang gắng sức. Tên đàn ông cố đập vỡ cửa sổ còn lại, nhưng nó cũng không chịu vỡ. Rõ ràng hai cánh tay gầy guộc của hắn không quen
với việc phải sử dụng một vật dụng nặng như vậy. Khoảng thời gian nghỉ giữa các nhát búa tăng dần.
Cô mỉm cười và nhìn xuống cơ thể đang nằm thư thái trên sàn của mình. Vậy là cô, Merete Lynggaard, sẽ trông như thế này khi chết. Không lâu nữa, thân xác cô sẽ bị quẳng cho chó gặm, nhưng chuyện đó chẳng làm cô bận lòng. Khi đó thì linh hồn cô đã tự do rồi. Cô đã đi qua địa ngục trần gian, và cô đã đau buồn trong phần lớn cuộc đời mình. Có những người đã phải chịu đựng vì cô. Kiếp sau của cô, nếu có, chắc cũng không thể tệ hơn thế. Còn nếu không có kiếp sau, thì có gì phải sợ nào?
Cô nhìn sang bên cạnh và nhận ra vệt máu trên sàn có màu đỏ thẫm, nhưng nó không lớn hơn lòng bàn tay. Cô bèn quay cổ tay lại để quan sát vết châm. Máu đã gần như ngừng chảy. Một vài giọt cuối cùng rỉ ra, nhập lại như những bàn tay của một cặp sinh đôi đi tim nhau, và từ từ đông đặc.
Trong khi đó, tiếng búa đập kính đã ngừng lại. Âm thanh duy nhất cô nghe thấy là tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng mạch đập thình thình trong tai. Nó to hơn lúc nãy, và cô bắt đầu cảm thấy nhức đầu. Cùng lúc đó, toàn thân cô bất đầu đau nhức giống như bị cúm.
Cô lại nhặt cái que nhọn lên và đâm sâu nó vào vết thương vừa đóng miệng. Cô đâm nó tới lui để làm cho cái lỗ to ra.
- Con đây, mẹ ơi! - Một giọng nói vang lên. Chính là Lasse. Giọng của em trai hắn hốt hoảng phát ra từ loa:
- Em muốn sạc ắc quy, nhưng mẹ bảo em đi lấy búa. Em đã cố đập vỡ kính nhưng không thể. Em đã làm
hết sức rồi.
- Không thể đập vỡ kính bằng búa tạ được đâu. Nhưng em chưa làm hỏng các khối chất nổ chứ hả?
- Không, em đâu có đập bừa. Em đập rất cẩn thận.
Merete rút cái que ra và ngước nhìn hai ô kính chằng chịt vết rạn. Vết thương trên tay cô lại chảy máu, nhưng không nhiều. Trời ơi, tại sao thế nhỉ? Hay là cô đã đâm vào tĩnh mạch thay vì động mạch?
Thế là cô chọc kim vào cổ tay còn lại. Mạnh và sâu. Nó chảy máu nhanh hơn. ơn trời.
- Chúng ta không thể ngăn cản cảnh sát tới đây. - Mụ phù thủy đột ngột lên tiếng.
Merete nín thở. Cô nhìn thấy máu bắt đầu tuôn ra nhanh hơn qua vết thương. Cảnh sát ư? Họ đã tới đây sao?
Cô cắn môi và cảm thấy cơn đau đầu trở nên tồi tệ hơn, trong khi nhịp tim mình chậm lại.
- Bọn họ biết Hale đã từng làm chủ nơi này. - Mụ đàn bà nói tiếp. - Một trong hai đứa nói là mình không biết Daniel Hale thiệt mạng ở gần đây, nhưng nó nói dối đấy, Lasse. Mẹ có thể khẳng định điều đó.
Giờ thì cô bắt đầu cảm thấy ù tai. Nó giống như khi một chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh, nhưng nặng hơn. Cô cố ngáp, nhưng không thể.
- Bọn họ muốn gì ở con? Nó có liên quan gì với thứ được viết trên báo không? Tay cớm ở cái đơn vị mới thành lập ấy? - Lasse hỏi.
Do cô bị ù tai, những giọng nói nghe thật xa xôi, nhưng cô muốn nghe những gì chúng trao đổi với nhau.
Cô muốn nghe mọi thứ.
Mụ đàn bà gần như phát khóc.
- Mẹ không biết, Lasse ơi. - Mụ cứ lặp đi lặp lại như vậy.
- Sao mẹ nghĩ bọn họ sẽ quay lại đây? - Lasse hỏi. - Mẹ đã nói là con đang đi biển mà?
- Đúng, nhưng bọn họ đã biết con làm cho hãng tàu nào. Và họ cũng đã biết về chiếc xe tải hay đến đây. Gã da màu đã lỡ miệng nói ra, khiến cho tay da trắng giận dữ ra mặt. Có lẽ bọn họ đã biết con ngưng đi biển từ vài tháng nay và chuyển sang cung ứng thức ăn. Bọn họ sẽ lần ra con, Lasse ơi. Mẹ biết họ sẽ làm được. Cũng như việc con đã gửi thức ăn thừa cho mẹ và em bằng xe của công ty. Chỉ một cú điện thoại là ra hết, và con không thể làm gì được. Khi đó họ sẽ quay lại. Mẹ nghĩ họ chỉ đi để xin lệnh xét nhà. Họ đã hỏi xem có đi ngó nghiêng quanh nhà được không.
Merete nín thở. Cảnh sát sẽ quay lại ư? Cùng với lệnh khám nhà? Bọn chúng đang tin như vậy ư? Cô nhìn cổ tay tứa máu của mình và ấn ngón cái vào vết thương. Máu rỉ ra từ bên dưới và chậm rãi theo nếp da ở cổ tay của cô chảy xuống đùi. Cô không thể buông xuôi chừng nào chưa bị thuyết phục rằng mình đã thua cuộc. Bọn chúng có thể thắng, nhưng hiện tại chúng đang bị mắc kẹt. Một cảm giác thật tuyệt vời.
- Bọn họ lấy lý do gì mà đòi xem nhà? - Lasse hỏi lại.
Sức ép trong tai Merete mạnh thêm. Cô gặp khó khăn trong việc cân bằng áp suất. Cô cố ngáp trong lúc tập trung nghe những gì bọn chúng nói. Cô cũng cảm thấy sức ép ở hông và ở răng.
- Thằng cha cảnh sát người Đan Mạch nói là mình có người anh làm việc cho Novo và muốn đi xem nơi khởi nghiệp của một công ty lớn như InterLab.
- Vớ vẩn.
- Bởi vậy mẹ mới gọi con.
- Bọn họ tới đây chính xác là lúc nào?
- Gần hai mươi phút trước.
- Vậy là chúng ta chỉ còn chưa đầy một giờ đồng hồ. Chúng ta cần phải thanh toán cái xác, nhưng không kịp nữa rồi. Chưa kể ta phải dọn dẹp và tẩy rửa sạch sẽ sau đó. Không, chúng ta sẽ làm sau vậy. Ngay bây giờ, việc quan trọng nhất là bảo đảm sao cho bọn họ không tìm được gì hết và để chúng ta yên.
Merete cố gạt ra khỏi đầu mấy chữ “thanh toán cái xác”. Lasse đang nói đến cô đấy sao? Làm sao một con người có thể trở nên kinh tởm và cay độc như vậy?
- Tôi mong sao họ đến đây thộp cổ tất cả các người trước khi các người tẩu thoát được! - Cô gào lên. - Cầu cho các người rũ xác trong tù, đồ khốn khiếp. Tôi căm thù các người. Có nghe tôi nói không? Tôi căm thù tất cả các người!
Cô từ từ đứng lên trong khi những bóng người tụ lại phía bên kia hai ô cửa rạn chằng chịt. Giọng nói của Lasse lạnh băng:
- Vậy là rốt cuộc cô cũng hiểu thế nào là căm thù! Có khi cô còn hiểu rõ ấy chứ!
- Lasse, con không nghĩ chúng ta nên cho nổ cả tòa nhà bây giờ sao? - Mụ đàn bà xen vào. Merete dỏng tai lắng nghe.
Phía ngoài im lặng một lúc. Chắc hắn ta đang suy nghĩ. Mạng sống của cô giờ đây đã được định đoạt. Hắn đang nghĩ cách để thoát tội sau khi giết cô. Vấn đề không còn là mạng sống của cô nữa. Mà là mạng sống của chúng.
- Không, theo diễn biến hiện tại thì ta không thể làm chuyện đó. Ta sẽ phải chờ. Bọn họ không được phép nghi ngờ gì cả. Nếu bây giờ cho nổ mọi thứ, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng bét. Chúng ta sẽ không được bảo hiểm bồi thường. Chúng ta sẽ phải biến đi. Mãi mãi.
- Chuyện đó nằm ngoài khả năng của mẹ.
Vậy thì chết cùng ta đi, đồ phù thủy, Merete nhủ thấm.
- Con biết mà mẹ. Con biết mà.
Kể từ cái ngày mà cô nhìn vào trong mắt Lasse tại quán cà phê Bankeråt, cô mới lại nghe thấy hắn nói chuyện một cách nhẹ nhàng như thế. Lasse gần như trở lại là một con người trong chốc lát, nhưng rồi câu hỏi tiếp theo của hắn khiến Merete ấn mạnh hơn vào vết thương trên cổ tay của mình.
- Mẹ nói là cô ta đã chặn cửa chốt gió sao?
- Phải. Con không nghe thấy à? Áp suất đang được cân bằng quá chậm.
- Vậy thì con sẽ bật bộ định thời.
- Bộ định thời á? Phải mất hai mươi phút thì mấy cái vòi mới mở. Có giải pháp nào khác không? Cô ta đã cắt cố tay mình, Lasse. Chúng ta có thể ngắt hệ thống thông gió được không?
Đồng hồ? Chẳng phải bọn chúng đã nói là có thể xả khí bất cứ khi nào chúng muốn hay sao? Và cô sẽ không có đủ thời gian để tự sát trước khi chúng làm điều đó? Chúng đã nói dối ư?
Sự kích động bắt đầu dâng lên trong lòng cô. Cẩn thận đấy, Merete, cô tự nhủ. Hãy đối phó với nó. Đừng co rúm lại.
- Tắt hệ thống thông gió thì ích gì? - Lasse bực bội thấy rõ. - Không khí đã được đổi mới hôm qua. Phải mất ít nhất tám ngày cô ta mới dùng hết lượng oxy trong phòng. Không, con sẽ bật bộ định thời.
- Có vấn đề rồi hả, Lasse? Rốt cuộc cái hệ thống chết tiệt này không chịu hoạt động à? - Cô la lớn.
Hắn cố giả vờ cười khẩy, nhưng cô không bị lừa. Rõ ràng câu nói khiêu khích của cô khiến hắn sôi máu.
- Yên tâm đi. - Hắn nói, cố trấn tĩnh lại. - Cha tôi đã xây dựng hệ thống này. Nó là hệ thống thử áp suất tinh vi nhất thế giới. Đây là nơi làm ra các thùng chứa bằng thép tốt nhất và được thử nghiệm đầy đủ nhất.
Đa phần các nhà sản xuất chỉ bơm nước vào trong để thử nội áp suất, còn công ty của cha tôi thì thử cả ngoại áp suất. Mọi thứ đều được làm với một sự chính xác cao nhất. Bộ định thời kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm trong phòng, đồng thời ấn định mọi thông số sao cho áp suất không bị cân bằng quá nhanh. Nếu không thì các thùng chứa sẽ nứt trong quá trình kiểm tra chất lượng. Chính vì vậy nên nó mới tốn thời gian, Merete! Chỉ vậy thôi.
Bọn chúng điên rồi. Tất cả bọn chúng.
- Các người có vấn đề hết rồi. - Cô hét lên. - Các người là một lũ điên. Các người tiêu đời rồi, giống như tôi.
- Vấn đề á? Tôi sẽ cho cô thấy vấn đề của cô là gì! - Lasse gầm lên.
Merete nghe thấy tiếng lách tách ở phía bên ngoài và tiếng những bước chân vội vã. Rồi một cái bóng xuất hiện ở rìa của lớp kính, và hai tiếng ồn chát chúa vang lên trong hệ thống loa, trước khi một trong hai ô cửa kính gần như trắng đục hoàn toàn.
- Tốt hơn hết các người nên thổi bay toàn bộ tòa nhà này, vì tôi đã để lại ở đây nhiều chỉ dẫn đến mức các người không thể xóa sạch chúng. - Cô cười thành tiếng. - Các người sẽ không thoát tội được đâu. Tôi đã làm cho chuyện đó trở thành bất khả thi.
Trong vòng một phút tiếp theo, cô nghe thêm sáu tiếng ồn chát chúa nữa. Rõ ràng chúng vang lên theo nhịp, hai cú một. Nhưng cả hai ô cửa sổ đều vững vàng.
Ít lâu sau, cô bắt đầu cảm thấy sức ép ở khớp vai. Không quá nhiều, nhưng vẫn gây khó chịu. Cô cũng cảm thấy sức ép ở trán, xoang và cằm. Da cô có cảm giác như bị căng lên. Nếu đây là hệ quả của sự hạ áp suất nhẹ do khe hở nhỏ ở cửa chốt gió, thì khi bọn chúng cân bằng áp suất trong ngoài đột ngột, cô sẽ không thể chịu đựng nổi.
- Cảnh sát đang đến đấy. - Cô hét lên. - Tôi cảm nhận được đấy.
Cô cúi nhìn cánh tay đang chảy máu. Cảnh sát sẽ không đến kịp, cô biết vậy. Không lâu nữa cô sẽ buộc phải bỏ ngón cái ra khỏi vết thương. Sau hai mươi phút nữa các vòi xả khí sẽ mở.
Cô cảm thấy thứ gì âm ấm chạy xuôi cánh tay kia, và nhận ra vết thương đầu tiên đã tự há miệng trở lại một cách đáng sợ. Tiên đoán của Lasse sắp thành hiện thực. Khi áp suất bên trong cơ thể cô tăng lên, máu sẽ tuôn trào ra ngoài.
Cô khẽ vặn người để có thể ép cổ tay kia vào đầu gối. Cô bật cười. Tư thế của cô sao mà giống một trò chơi trẻ con của một thời đã xa.
- Tôi bật bộ định thời đây, Merete. - Lasse nói. - Sau hai mươi phút nữa, các vòi sẽ mở và xả không khí ra khỏi phòng. Sẽ mất khoảng nửa tiếng nữa để căn phòng quay trở về áp suất khí quyển. Đúng là cô có thời gian để tự sát. Tôi không nghi ngờ điều đó. Nhưng tôi cũng đâu thể nào chứng kiến được chuyện đó, cô hiểu chưa nào, Merete? Tôi không thể trông thấy cô vì kính cửa sổ đã đục hoàn toàn. Và nếu tôi không thể nhìn thấy cô, thì bất kỳ ai khác cũng vậy. Chúng tôi sẽ che chắn căn phòng này lại, Merete à. Chúng tôi có rất nhiều tấm thạch cao ở ngoài này. Do vậy, đằng nào thì cô cũng sẽ chết mà thôi.
Cô nghe thấy tiếng cười của mụ đàn bà.
- Nào, giúp anh một tay nâng cái này. - Cô nghe thấy Lasse nói như vậy. Giọng của hắn ta đã vững vàng trở lại.
Những tiếng kèn kẹt vang lên, và căn phòng mỗi lúc một tối đi. Sau đó, bọn chúng tắt luôn đèn rọi, và những tấm thạch cao tiếp tục được chồng chất phía bên ngoài cho đến khi căn phòng tối hẳn.
- Chúc ngủ ngon, Merete. - Lasse nói một cách nhẹ nhàng. - Chúc cô cháy tốt dưới địa ngục. Sau đó, hắn ngắt loa, và mọi thứ im bặt.
Cô đã ngồi trên sàn nhà ở giữa phòng trong phần lớn thời gian ban đêm, lưng quay về phía các camera, để mài sắc mẩu dài của cái gọng nhựa mà cô đã vặn xoắn cho tới khi bẻ làm đôi ngày hôm qua. Cho dù trông nó dở hơi đến thế nào, nó cũng sẽ là chiếc vé đi khỏi thế giới này của cô.
Cô đặt hai mẩu que nhựa trên đùi và lướt ngón tay trên chúng. Một mẩu sẽ sớm có mũi nhọn như một chiếc kim. Mẩu kia đã được cô mài thành một lưỡi dao với một cạnh sắc. Có lẽ đây là thứ sẽ được cô sử dụng khi cần. Cô sợ mũi kim sẽ không tạo ra lỗ đủ lớn ở động mạch, và nếu không nhanh thì vết máu dưới sàn sẽ làm cô bại lộ. Cô chắc chắn bọn chúng sẽ hạ áp suất trong phòng ngay khi phát hiện ra mưu đồ của cô. Như vậy, việc tự sát của cô phải được thực hiện một cách hiệu quả và nhanh chóng.
Cô không muốn chết theo cách khác.
Khi nghe thấy những giọng nói trong loa, cô nhét hai dụng cụ tự sát vào trong túi áo và cong người lại, như thể đã ngủ thiếp đi trong tư thế đó. Khi cô ngồi như vậy, Lasse thường quát cô nhưng cô từ chối trả lời, nên chuyện này không có gì là bất thường.
Cô ngồi khoanh chân nhìn cái bóng của cơ thể mình do ánh đèn hắt lên tường. Đó chính là cô. Dáng hình rõ nét của một con người đang tàn lụi. Những mớ tóc lòa xòa trên vai, một chiếc áo khoác cũ sờn phủ trên tấm thân gầy guộc. Chút tàn dư của quá khứ sắp biến mất khi ánh sáng tắt. Hôm nay là ngày 4 tháng Tư năm 2007. Cô còn bốn mươi mốt ngày, nhưng cô dự định sẽ tự kết liễu mình sớm năm ngày, vào ngày 10 tháng Năm. Đó là ngày Uffe tròn ba mươi tư tuổi, và cô sẽ nghĩ về cậu. Cô sẽ gửi những suy nghĩ yêu thương, sẽ nói với Uffe là cuộc sống này có thể đẹp đẽ đến nhường nào, trong lúc cắt mạch máu cổ tay. Khuôn mặt ngời sáng của cậu sẽ là thứ cuối cùng cô nhìn thấy. Uffe, em trai thân yêu của cô.
- Ta phải nhanh lên! - Cô nghe thấy tiếng mụ đàn bà vang lên trong loa. - Lasse sẽ có mặt sau mười phút nữa, nên ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Bình tĩnh đi con trai!
Giọng bà ta nghe có vẻ bồn chồn. Merete nghe thấy tiếng lách cách ở phía bên kia lớp kính và nhìn về phía cửa lật. Không có cái xô nào xuất hiện, và đồng hồ sinh học của cô cũng thông báo là hãy còn quá sớm.
- Nhưng chúng ta cần một cái ắc quy nữa, mẹ ơi! - Người đàn ông cao lêu nghêu hét lên đáp lại. - Cái này không đủ. Chúng ta không thể kích nổ nếu không sạc đầy nó. Hôm trước anh Lasse đã bảo con thế.
Nổ ư? Một cơn lạnh toát lan ra khắp cơ thể Merete. Có phải chuyện đó sắp diễn ra hay không?
Cô quỳ lên và cố nghĩ đến Uffe trong lúc dồn toàn bộ sức lực để mài cái cạnh sắc của lưỡi dao nhựa trên mặt sàn bê tông. Có lẽ cô chỉ còn khoảng mười phút. Nếu cô cắt đủ sâu, cô sẽ mất ý thức sau năm phút. Quan trọng là ở chỗ đó.
Cô thở hổn hển, rên rỉ trong khi mẩu gọng nhựa chậm rãi thay đổi hình dạng. Nó vẫn còn chưa đủ sắc.
Cô liếc về phía cái kìm, nhưng nó đã bị cùn đi sau khi cô đục thông điệp vào sàn bê tông.
- Ôi trời ơi. - Cô thì thầm. - Chỉ thêm một ngày nữa thôi là mình sẽ sẵn sàng.
Cô lau mồ hôi trán và đưa cổ tay lên miệng. Cô có thể dùng răng xé rách động mạch được không? Cô gặm thử, nhưng răng của cô trượt đi trên lớp da. Cô cố sử dụng răng nanh, nhưng cánh tay cô quá gầy. Răng cô không đủ sắc, và phần xương ở cổ tay ngăn cản cô cắn tới động mạch.
- Nó đang làm gì thế kia? - Mụ phù thủy già ré lên lanh lảnh, mặt áp vào kính cửa sổ. Đôi mắt mở to là thứ duy nhất thấy được trong khi phần còn lại của khuôn mặt mụ chìm trong bóng tối trên nền sáng của đèn rọi.
- Mở cửa chốt gió. Ngay lập tức! - Mụ ra lệnh.
Merete nhìn cây đèn pin đã nằm sẵn sàng cạnh cái lỗ cô đào bên dưới mấu của cửa lật. Cô buông cái que nhựa xuống và lổm cồm bò tới chốt gió trong lúc mụ đàn bà buông lời chế nhạo. Trong lòng cô kêu khóc van xin được sống.
Nhờ hệ thống loa, cô có thể nghe thấy tiếng người đàn ông thao tác với cửa chốt gió trong lúc cô nầm chặt đèn pin và nhét nó vào cái lỗ dưới sàn.
Một tiếng tách vang lên, cơ cấu mở cửa bắt đầu vận hành. Cô nhìn cái cửa chốt gió, tim đập thình thịch. Nếu đèn pin và cái mấu sắt không cầm cự được, cô sẽ thua. Áp suất trong cơ thể cô sẽ bung ra như một quà lựu đạn, như hình dung của cô.
- Chúa ơi, đừng để chuyện đó diễn ra. - Cô vừa khóc vừa bò trở lại chỗ cũ để tìm cái que nhựa, trong lúc mấu sắt nghiến vào cây đèn pin.
Cô quay đầu quan sát và thấy cây đèn pin hơi nhúc nhích. Rồi cô nghe thấy một âm thanh chưa từng xuất hiện trước đây. Tựa như tiếng chuyển động của một ống kính máy ảnh, tiếng rì rì của một cỗ máy được khởi động suôn sẻ, tiếp nối bởi một tiếng thình vang lên từ cái cửa chốt gió. Vậy là lớp cửa ngoài của chốt gió đã được mở. Mọi áp lực giờ đây dồn cả vào cửa trong, và cây đèn pin là thứ duy nhất ngăn giữa cô với cái chết khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được. Nhưng cây đèn pin không nhúc nhích nữa. Cánh cửa có lẽ đã hé mở ra khoảng một phần trăm mi-li-mét, vì tiếng rít của không khí len lỏi ra khỏi phòng bắt đầu lớn dần, cho đến khi nó to như một tiếng huýt gió lanh lảnh.
Cô cảm thấy nó ngay sau vài giây, khi mạch máu đập mạnh trong tai cô, và cô nhận thấy một áp lực nhỏ trong xoang, giống như khi bị cảm.
- Mẹ, cô ta đã chặn cửa. - Tiếng người đàn ông vang lên.
- Vậy thì tắt đi rồi bật lại, đồ ngu. - Mụ đàn bà quát.
Ngay lập tức, tiếng rít nhỏ hẳn đi. Rồi cô nghe thấy tiếng cơ cấu mở cửa chốt gió khởi động trở lại, và tiếng rít lại to lên.
Bọn chúng thử mở cửa trong của chốt gió vài lần, nhưng vô ích. Trong lúc đó Merete tiếp tục mài sắc mẩu que nhựa.
- Chúng ta cần phải giết nó ngay bây giờ và mang nó ra khỏi đây. Mày có hiểu không? - Mụ phù thủy già gào lên. - Chạy đi lấy cái búa tạ. Nó ở sau nhà ấy.
Merete nhìn lên hai ô cửa kính. Trong vài năm qua, chúng vừa đóng vai trò chấn song nhà tù, lại vừa là lớp bảo vệ cô khỏi những con quỷ bên ngoài. Nếu bọn chúng đập vỡ kính, cô sẽ chết ngay. Áp suất sẽ cân bằng chỉ trong vài giây. Thậm chí có lẽ cô sẽ không kịp cảm thấy gì khi sự sống rời bỏ mình.
Cô đặt hai bàn tay vào lòng và đưa con dao nhựa tự chế tới cổ tay trái. Cô đã nghiên cứu động mạch ở đó cả ngàn lần. Đó là nơi cô cần phải cứa đứt. Nó nằm đó, mảnh và sẫm màu, trần trụi bên dưới lớp da mỏng manh của cô.
Thế rồi cô nắm tay lại, ấn mạnh và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mình chưa làm đúng. Cô thấy đau, nhưng lớp da của cô chưa chịu đầu hàng. Cô nhìn vào dấu vết trên cổ tay. Nó dài và có vẻ khá sâu, nhưng thực ra không phải. Thậm chí không có chút máu nào chảy ra. Đơn giản là lưỡi dao nhựa không đủ sắc.
Cô vứt nó sang một bên và vớ lấy cái kim nhựa đang nằm dưới sàn. Cô căng mắt tìm xem vị trí nào của động mạch có da mỏng nhất. Rồi cô chọc mạnh. Nó không đau như cô tưởng. Máu lập tức nhuộm đỏ vết chọc, cho cô một cảm giác nhẹ lòng. Cô nhìn máu rỉ ra với một sự thanh thản trong tâm hồn.
- Đồ khốn, mày dám tự cắt tay à! - Mụ đàn bà ré lên và đập tay vào cửa sổ. Tiếng thình thình vang động khắp căn phòng. Nhưng Merete bỏ ngoài tai và không cảm thấy gì hết. Cô lặng lẽ nằm xuống sàn, vén mớ tóc che mặt, và nhìn lên bóng đèn huỳnh quang duy nhất còn hoạt động trên trần.
- Chị xin lỗi em, Uffe. - Cô thì thầm. - Chị không thể đợi được.
Cô mỉm cười trước hình ảnh của cậu em trai đang trôi lãng đãng trong phòng và mỉm cười đáp lại với cô.
Tiếng thình của nhát búa đầu tiên lôi cô ra khỏi ảo ảnh mơ màng. Cô nhìn về phía cửa sổ bằng kính giờ đây đang rung lên sau từng cú đập. Những nhát búa làm cho lớp kính hóa đục, nhưng không có gì xảy ra ngoài chuyện đó. Mỗi nhát búa được tiếp nối bởi một tiếng thở hộc, cô biết hắn đang gắng sức. Tên đàn ông cố đập vỡ cửa sổ còn lại, nhưng nó cũng không chịu vỡ. Rõ ràng hai cánh tay gầy guộc của hắn không quen
với việc phải sử dụng một vật dụng nặng như vậy. Khoảng thời gian nghỉ giữa các nhát búa tăng dần.
Cô mỉm cười và nhìn xuống cơ thể đang nằm thư thái trên sàn của mình. Vậy là cô, Merete Lynggaard, sẽ trông như thế này khi chết. Không lâu nữa, thân xác cô sẽ bị quẳng cho chó gặm, nhưng chuyện đó chẳng làm cô bận lòng. Khi đó thì linh hồn cô đã tự do rồi. Cô đã đi qua địa ngục trần gian, và cô đã đau buồn trong phần lớn cuộc đời mình. Có những người đã phải chịu đựng vì cô. Kiếp sau của cô, nếu có, chắc cũng không thể tệ hơn thế. Còn nếu không có kiếp sau, thì có gì phải sợ nào?
Cô nhìn sang bên cạnh và nhận ra vệt máu trên sàn có màu đỏ thẫm, nhưng nó không lớn hơn lòng bàn tay. Cô bèn quay cổ tay lại để quan sát vết châm. Máu đã gần như ngừng chảy. Một vài giọt cuối cùng rỉ ra, nhập lại như những bàn tay của một cặp sinh đôi đi tim nhau, và từ từ đông đặc.
Trong khi đó, tiếng búa đập kính đã ngừng lại. Âm thanh duy nhất cô nghe thấy là tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng mạch đập thình thình trong tai. Nó to hơn lúc nãy, và cô bắt đầu cảm thấy nhức đầu. Cùng lúc đó, toàn thân cô bất đầu đau nhức giống như bị cúm.
Cô lại nhặt cái que nhọn lên và đâm sâu nó vào vết thương vừa đóng miệng. Cô đâm nó tới lui để làm cho cái lỗ to ra.
- Con đây, mẹ ơi! - Một giọng nói vang lên. Chính là Lasse. Giọng của em trai hắn hốt hoảng phát ra từ loa:
- Em muốn sạc ắc quy, nhưng mẹ bảo em đi lấy búa. Em đã cố đập vỡ kính nhưng không thể. Em đã làm
hết sức rồi.
- Không thể đập vỡ kính bằng búa tạ được đâu. Nhưng em chưa làm hỏng các khối chất nổ chứ hả?
- Không, em đâu có đập bừa. Em đập rất cẩn thận.
Merete rút cái que ra và ngước nhìn hai ô kính chằng chịt vết rạn. Vết thương trên tay cô lại chảy máu, nhưng không nhiều. Trời ơi, tại sao thế nhỉ? Hay là cô đã đâm vào tĩnh mạch thay vì động mạch?
Thế là cô chọc kim vào cổ tay còn lại. Mạnh và sâu. Nó chảy máu nhanh hơn. ơn trời.
- Chúng ta không thể ngăn cản cảnh sát tới đây. - Mụ phù thủy đột ngột lên tiếng.
Merete nín thở. Cô nhìn thấy máu bắt đầu tuôn ra nhanh hơn qua vết thương. Cảnh sát ư? Họ đã tới đây sao?
Cô cắn môi và cảm thấy cơn đau đầu trở nên tồi tệ hơn, trong khi nhịp tim mình chậm lại.
- Bọn họ biết Hale đã từng làm chủ nơi này. - Mụ đàn bà nói tiếp. - Một trong hai đứa nói là mình không biết Daniel Hale thiệt mạng ở gần đây, nhưng nó nói dối đấy, Lasse. Mẹ có thể khẳng định điều đó.
Giờ thì cô bắt đầu cảm thấy ù tai. Nó giống như khi một chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh, nhưng nặng hơn. Cô cố ngáp, nhưng không thể.
- Bọn họ muốn gì ở con? Nó có liên quan gì với thứ được viết trên báo không? Tay cớm ở cái đơn vị mới thành lập ấy? - Lasse hỏi.
Do cô bị ù tai, những giọng nói nghe thật xa xôi, nhưng cô muốn nghe những gì chúng trao đổi với nhau.
Cô muốn nghe mọi thứ.
Mụ đàn bà gần như phát khóc.
- Mẹ không biết, Lasse ơi. - Mụ cứ lặp đi lặp lại như vậy.
- Sao mẹ nghĩ bọn họ sẽ quay lại đây? - Lasse hỏi. - Mẹ đã nói là con đang đi biển mà?
- Đúng, nhưng bọn họ đã biết con làm cho hãng tàu nào. Và họ cũng đã biết về chiếc xe tải hay đến đây. Gã da màu đã lỡ miệng nói ra, khiến cho tay da trắng giận dữ ra mặt. Có lẽ bọn họ đã biết con ngưng đi biển từ vài tháng nay và chuyển sang cung ứng thức ăn. Bọn họ sẽ lần ra con, Lasse ơi. Mẹ biết họ sẽ làm được. Cũng như việc con đã gửi thức ăn thừa cho mẹ và em bằng xe của công ty. Chỉ một cú điện thoại là ra hết, và con không thể làm gì được. Khi đó họ sẽ quay lại. Mẹ nghĩ họ chỉ đi để xin lệnh xét nhà. Họ đã hỏi xem có đi ngó nghiêng quanh nhà được không.
Merete nín thở. Cảnh sát sẽ quay lại ư? Cùng với lệnh khám nhà? Bọn chúng đang tin như vậy ư? Cô nhìn cổ tay tứa máu của mình và ấn ngón cái vào vết thương. Máu rỉ ra từ bên dưới và chậm rãi theo nếp da ở cổ tay của cô chảy xuống đùi. Cô không thể buông xuôi chừng nào chưa bị thuyết phục rằng mình đã thua cuộc. Bọn chúng có thể thắng, nhưng hiện tại chúng đang bị mắc kẹt. Một cảm giác thật tuyệt vời.
- Bọn họ lấy lý do gì mà đòi xem nhà? - Lasse hỏi lại.
Sức ép trong tai Merete mạnh thêm. Cô gặp khó khăn trong việc cân bằng áp suất. Cô cố ngáp trong lúc tập trung nghe những gì bọn chúng nói. Cô cũng cảm thấy sức ép ở hông và ở răng.
- Thằng cha cảnh sát người Đan Mạch nói là mình có người anh làm việc cho Novo và muốn đi xem nơi khởi nghiệp của một công ty lớn như InterLab.
- Vớ vẩn.
- Bởi vậy mẹ mới gọi con.
- Bọn họ tới đây chính xác là lúc nào?
- Gần hai mươi phút trước.
- Vậy là chúng ta chỉ còn chưa đầy một giờ đồng hồ. Chúng ta cần phải thanh toán cái xác, nhưng không kịp nữa rồi. Chưa kể ta phải dọn dẹp và tẩy rửa sạch sẽ sau đó. Không, chúng ta sẽ làm sau vậy. Ngay bây giờ, việc quan trọng nhất là bảo đảm sao cho bọn họ không tìm được gì hết và để chúng ta yên.
Merete cố gạt ra khỏi đầu mấy chữ “thanh toán cái xác”. Lasse đang nói đến cô đấy sao? Làm sao một con người có thể trở nên kinh tởm và cay độc như vậy?
- Tôi mong sao họ đến đây thộp cổ tất cả các người trước khi các người tẩu thoát được! - Cô gào lên. - Cầu cho các người rũ xác trong tù, đồ khốn khiếp. Tôi căm thù các người. Có nghe tôi nói không? Tôi căm thù tất cả các người!
Cô từ từ đứng lên trong khi những bóng người tụ lại phía bên kia hai ô cửa rạn chằng chịt. Giọng nói của Lasse lạnh băng:
- Vậy là rốt cuộc cô cũng hiểu thế nào là căm thù! Có khi cô còn hiểu rõ ấy chứ!
- Lasse, con không nghĩ chúng ta nên cho nổ cả tòa nhà bây giờ sao? - Mụ đàn bà xen vào. Merete dỏng tai lắng nghe.
Phía ngoài im lặng một lúc. Chắc hắn ta đang suy nghĩ. Mạng sống của cô giờ đây đã được định đoạt. Hắn đang nghĩ cách để thoát tội sau khi giết cô. Vấn đề không còn là mạng sống của cô nữa. Mà là mạng sống của chúng.
- Không, theo diễn biến hiện tại thì ta không thể làm chuyện đó. Ta sẽ phải chờ. Bọn họ không được phép nghi ngờ gì cả. Nếu bây giờ cho nổ mọi thứ, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng bét. Chúng ta sẽ không được bảo hiểm bồi thường. Chúng ta sẽ phải biến đi. Mãi mãi.
- Chuyện đó nằm ngoài khả năng của mẹ.
Vậy thì chết cùng ta đi, đồ phù thủy, Merete nhủ thấm.
- Con biết mà mẹ. Con biết mà.
Kể từ cái ngày mà cô nhìn vào trong mắt Lasse tại quán cà phê Bankeråt, cô mới lại nghe thấy hắn nói chuyện một cách nhẹ nhàng như thế. Lasse gần như trở lại là một con người trong chốc lát, nhưng rồi câu hỏi tiếp theo của hắn khiến Merete ấn mạnh hơn vào vết thương trên cổ tay của mình.
- Mẹ nói là cô ta đã chặn cửa chốt gió sao?
- Phải. Con không nghe thấy à? Áp suất đang được cân bằng quá chậm.
- Vậy thì con sẽ bật bộ định thời.
- Bộ định thời á? Phải mất hai mươi phút thì mấy cái vòi mới mở. Có giải pháp nào khác không? Cô ta đã cắt cố tay mình, Lasse. Chúng ta có thể ngắt hệ thống thông gió được không?
Đồng hồ? Chẳng phải bọn chúng đã nói là có thể xả khí bất cứ khi nào chúng muốn hay sao? Và cô sẽ không có đủ thời gian để tự sát trước khi chúng làm điều đó? Chúng đã nói dối ư?
Sự kích động bắt đầu dâng lên trong lòng cô. Cẩn thận đấy, Merete, cô tự nhủ. Hãy đối phó với nó. Đừng co rúm lại.
- Tắt hệ thống thông gió thì ích gì? - Lasse bực bội thấy rõ. - Không khí đã được đổi mới hôm qua. Phải mất ít nhất tám ngày cô ta mới dùng hết lượng oxy trong phòng. Không, con sẽ bật bộ định thời.
- Có vấn đề rồi hả, Lasse? Rốt cuộc cái hệ thống chết tiệt này không chịu hoạt động à? - Cô la lớn.
Hắn cố giả vờ cười khẩy, nhưng cô không bị lừa. Rõ ràng câu nói khiêu khích của cô khiến hắn sôi máu.
- Yên tâm đi. - Hắn nói, cố trấn tĩnh lại. - Cha tôi đã xây dựng hệ thống này. Nó là hệ thống thử áp suất tinh vi nhất thế giới. Đây là nơi làm ra các thùng chứa bằng thép tốt nhất và được thử nghiệm đầy đủ nhất.
Đa phần các nhà sản xuất chỉ bơm nước vào trong để thử nội áp suất, còn công ty của cha tôi thì thử cả ngoại áp suất. Mọi thứ đều được làm với một sự chính xác cao nhất. Bộ định thời kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm trong phòng, đồng thời ấn định mọi thông số sao cho áp suất không bị cân bằng quá nhanh. Nếu không thì các thùng chứa sẽ nứt trong quá trình kiểm tra chất lượng. Chính vì vậy nên nó mới tốn thời gian, Merete! Chỉ vậy thôi.
Bọn chúng điên rồi. Tất cả bọn chúng.
- Các người có vấn đề hết rồi. - Cô hét lên. - Các người là một lũ điên. Các người tiêu đời rồi, giống như tôi.
- Vấn đề á? Tôi sẽ cho cô thấy vấn đề của cô là gì! - Lasse gầm lên.
Merete nghe thấy tiếng lách tách ở phía bên ngoài và tiếng những bước chân vội vã. Rồi một cái bóng xuất hiện ở rìa của lớp kính, và hai tiếng ồn chát chúa vang lên trong hệ thống loa, trước khi một trong hai ô cửa kính gần như trắng đục hoàn toàn.
- Tốt hơn hết các người nên thổi bay toàn bộ tòa nhà này, vì tôi đã để lại ở đây nhiều chỉ dẫn đến mức các người không thể xóa sạch chúng. - Cô cười thành tiếng. - Các người sẽ không thoát tội được đâu. Tôi đã làm cho chuyện đó trở thành bất khả thi.
Trong vòng một phút tiếp theo, cô nghe thêm sáu tiếng ồn chát chúa nữa. Rõ ràng chúng vang lên theo nhịp, hai cú một. Nhưng cả hai ô cửa sổ đều vững vàng.
Ít lâu sau, cô bắt đầu cảm thấy sức ép ở khớp vai. Không quá nhiều, nhưng vẫn gây khó chịu. Cô cũng cảm thấy sức ép ở trán, xoang và cằm. Da cô có cảm giác như bị căng lên. Nếu đây là hệ quả của sự hạ áp suất nhẹ do khe hở nhỏ ở cửa chốt gió, thì khi bọn chúng cân bằng áp suất trong ngoài đột ngột, cô sẽ không thể chịu đựng nổi.
- Cảnh sát đang đến đấy. - Cô hét lên. - Tôi cảm nhận được đấy.
Cô cúi nhìn cánh tay đang chảy máu. Cảnh sát sẽ không đến kịp, cô biết vậy. Không lâu nữa cô sẽ buộc phải bỏ ngón cái ra khỏi vết thương. Sau hai mươi phút nữa các vòi xả khí sẽ mở.
Cô cảm thấy thứ gì âm ấm chạy xuôi cánh tay kia, và nhận ra vết thương đầu tiên đã tự há miệng trở lại một cách đáng sợ. Tiên đoán của Lasse sắp thành hiện thực. Khi áp suất bên trong cơ thể cô tăng lên, máu sẽ tuôn trào ra ngoài.
Cô khẽ vặn người để có thể ép cổ tay kia vào đầu gối. Cô bật cười. Tư thế của cô sao mà giống một trò chơi trẻ con của một thời đã xa.
- Tôi bật bộ định thời đây, Merete. - Lasse nói. - Sau hai mươi phút nữa, các vòi sẽ mở và xả không khí ra khỏi phòng. Sẽ mất khoảng nửa tiếng nữa để căn phòng quay trở về áp suất khí quyển. Đúng là cô có thời gian để tự sát. Tôi không nghi ngờ điều đó. Nhưng tôi cũng đâu thể nào chứng kiến được chuyện đó, cô hiểu chưa nào, Merete? Tôi không thể trông thấy cô vì kính cửa sổ đã đục hoàn toàn. Và nếu tôi không thể nhìn thấy cô, thì bất kỳ ai khác cũng vậy. Chúng tôi sẽ che chắn căn phòng này lại, Merete à. Chúng tôi có rất nhiều tấm thạch cao ở ngoài này. Do vậy, đằng nào thì cô cũng sẽ chết mà thôi.
Cô nghe thấy tiếng cười của mụ đàn bà.
- Nào, giúp anh một tay nâng cái này. - Cô nghe thấy Lasse nói như vậy. Giọng của hắn ta đã vững vàng trở lại.
Những tiếng kèn kẹt vang lên, và căn phòng mỗi lúc một tối đi. Sau đó, bọn chúng tắt luôn đèn rọi, và những tấm thạch cao tiếp tục được chồng chất phía bên ngoài cho đến khi căn phòng tối hẳn.
- Chúc ngủ ngon, Merete. - Lasse nói một cách nhẹ nhàng. - Chúc cô cháy tốt dưới địa ngục. Sau đó, hắn ngắt loa, và mọi thứ im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.