Chương 23: (Những) Nỗi Cô Đơn
Guillaume Musso
04/05/2016
Cô đơn là đáy sâu nhất trong phận làm người. Con người là sinh vật duy nhất cảm thấy cô đơn và đi tìm kiếm đồng loại.
Octavio PAZ
Vùng La Paz
Đầu giờ chiều
Đeo túi trên lưng, Carole nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác dọc theo bờ biển lồi lõm.
Cô dừng lại nhìn bầu trời. Cơn mưa rào chưa đến mười phút nhưng đủ khiến cô ướt rượt từ đầu đến chân. Quần áo ướt đẫm còn gương mặt ròng ròng nước mưa, cô cảm thấy làn nước âm ấm thấm qua cả lần áo phông.
Lạnh quá! cô nghĩ rồi dùng tay vắt nước trên tóc. Cô đã nghĩ tới chuyện mang hộp dụng cụ y tế và một chiếc ô nhưng lại không mang khăn tắm và quần áo để thay!
Mặt trời một ngày thu nắng đẹp đã thế chỗ những đám mây nhưng không đủ nóng để hong khô quần áo cô. Để không bị lạnh, cô quyết định tiếp tục chạy, vừa giữ vận tốc đều đều, vừa say sưa với vẻ đẹp của những vũng nhỏ nằm liền kề nhau, phía sau là những rặng núi phủ đầy xương rồng.
Đến chỗ ngoặt vào một con đường mòn thoai thoải, ngay gần bãi cát sỏi, một người đàn ông đột nhiên từ bụi rậm lao ra chặn đường. Cô vòng ra tránh người đàn ông nhưng chân vấp phải một đoạn rễ cây. Cô hét lên, không tránh được cú ngã oái oăm vào vòng tay kẻ quấy rầy.
- Là tớ đây, Carole! Milo trấn an và nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
- Cậu làm cái quái gì ở đây thế? cô quát lên rồi gỡ tay Milo ra. Cậu đi theo tớ đấy à? Cậu điên thật rồi!
- Cậu vu khống tớ ngay được...
- Và đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế nữa, cô hét lên khi chợt nhận ra quần áo đẫm nước đã để lộ những đường cong trên cơ thể cô.
- Tớ có mang khăn đây, anh đề nghị rồi lục tìm trong túi. Và cả quần áo khô nữa.
Cô bắt lấy cái túi và đi ra thay đồ sau một cây thông tán.
- Đừng có lợi dụng cơ hội để nhìn trộm, anh bạn đồi bại ạ. Tớ không phải là một trong những cô nàng người mẫu playboy của cậu đâu!
- Làm sao mà nhìn thấy được gì đằng sau tấm bình phong của cậu, anh nhận xét rồi đưa tay bắt lấy chiếc áo phông cùng quần soóc ẩm cô vừa ném ra.
- Sao cậu lại đi theo tớ ?
- Tớ muốn ở bên cậu một lúc vả lại tớ cũng có một điều muốn hỏi cậu.
- Tớ nghe đây.
- Vì sao lúc trước cậu nói rằng câu chuyện trong Bộ ba Thiên thần đã cứu cuộc đời cậu?
Cô im lặng một lát rồi trả lời dứt khoát:
- Khi nào cậu đỡ ngốc hơn có thể tớ sẽ giải thích cho cậu.
Thật lạ. Anh hiếm khi thấy cô có vẻ chua cay như thế. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng tiếp tục chuyện trò:
- Sao cậu không rủ tớ đi dạo cùng?
- Tớ muốn được ở một mình Milo ạ. Như thế không phiền gì cậu chứ? cô vừa hỏi vừa xỏ vào người chiếc áo len vặn thừng.
- Nhưng cô đơn thì đến chết mất! Phải ở một mình là điều tồi tệ nhất.
Carole bước ra khỏi chỗ ẩn trong bộ quần áo đàn ông rộng thùng thình.
- Không đâu, Milo, điều tồi tệ nhất chính là buộc phải cáng đáng một gã như cậu.
Anh lãnh trọn cú đòn.
- Đúng ra thì cậu chê trách tớ điều gì?
- Thôi bỏ qua đi, phải mất hàng tiếng đồng hồ mới liệt kê ra hết được, cô nói rồi tiếp tục đi xuống bãi biển.
- Không, nói đi! Tớ tò mò quá, anh thừa nhận rồi chặn ngang bước chân cô.
- Ba sáu tuổi rồi nhưng cậu xử sự cứ như mới mười tám vậy, cô bắt đầu. Cậu vô trách nhiệm và vụng về, cậu chỉ là một gã được chăng hay chớ, với cậu chỉ có ba thứ quan trọng...
- Ba thứ?
- Xe, bia và gái, cô nói rõ hơn.
- Hết chưa?
- Chưa: tớ còn thấy rằng cậu hầu như chẳng đáng tin với một người phụ nữ, cô ném vào mặt anh khi đi tới bãi cát.
- Nói rõ hơn chút nữa đi.
Cô đứng trước mặt anh, tay chống nạnh và nhìn thẳng vào mắt anh:
- Cậu là kiểu đàn ông “qua đường”: những gã cao bồi mà phụ nữ sẵn sàng vui vẻ vào những lúc cô đơn và họ có thể đồng ý qua đêm với cậu, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện để cậu trở thành bố những đứa con của họ.
- Không phải tất cả đều nghĩ như cậu! anh cãi.
- Tất cả đều nghĩ thế, Milo ạ. Mọi phụ nữ biết suy nghĩ một chút đều nghĩ hệt như tớ. Từ trước đến giờ cậu đã giới thiệu được với bọn tớ bao nhiêu cô gái đứng đắn rồi? Không một ai! Bọn tớ đã gặp hàng tá bạn gái cậu, nhưng đều không khác gì nhau: gái thoát y, loại gái gần như gái điếm, hoặc những cô nhân tình nghèo khổ mà cậu lợi dụng sự yếu đuối của họ để lượm về từ những hộp đêm thảm hại lúc tờ mờ sáng!
- Thế còn cậu, có thể biết cậu đã dẫn gã tử tế nào đến gặp chúng tớ chưa? À không, đúng rồi: tớ chưa bao giờ thấy cậu đi cùng một người đàn ông! Như thế không có gì là kỳ cục, đúng không, cô bạn? Cậu đã ba mươi và chưa một mối tình vắt vai!
- Có lẽ chỉ là bởi vì tớ đã không gửi fax thông báo cho cậu mỗi lần tớ hẹn hò với ai đó.
- Xem cậu nói kìa! Cậu hẳn đã thấy mình rất hợp với vai vợ một nhà văn, phải thế không? Rất hợp với cái thứ người ta thường viết ở bìa bốn. Đợi chút, tớ sẽ viết cho cậu: “Tom Boyd sống tại Boston, Massachusetts, cùng vợ Carole, hai con và một chú chó giống Labrador.” Đó chính là thứ cậu chờ đợi, không phải sao?
- Cậu điên rồi. Đừng nói những điều nực cười nữa.
- Còn cậu, cậu dối trá giỏi như một cái áo nịt ngực.
- Cậu lúc nào cũng ám chỉ đến chuyện tình dục: đúng là cậu có vấn đề về tình dục rồi, anh bạn tội nghiệp ạ.
- Cậu mới là người có vấn đề! anh đáp trả. Tại sao cậu không bao giờ mặc váy hoặc juýp? Tại sao cậu không bao giờ mặc áo tắm? Tại sao cậu lại nổi da gà mỗi lần người ta vuốt tay cậu? Cậu chỉ thích đàn bà hay bị làm sao?
Trước khi Milo kịp nói hết câu thì một cái tát ra trò đã giáng xuống mặt anh, mạnh như một cú đấm. Anh chỉ kịp nắm lấy cổ tay Carole để tránh một cái nữa.
- Thả tay tớ ra!
- Không, cậu phải bình tĩnh lại đã!
Cô giãy giụa dữ dội, dùng hết sức mình kéo tay ra để làm cho đối thủ mất thăng bằng. Cuối cùng cô ngã lăn ra cát, kéo theo cả Milo. Anh ngã đè lên người cô và đang định đứng dậy thì thấy nòng súng lục kề vào thái dương mình.
- Buông ra! cô vừa ra lệnh vừa lên cò súng.
Cô đã kịp chộp được khẩu súng trong túi xách của mình. Có thể cô đã quên không mang quần áo để thay nhưng không bao giờ quên mang theo súng.
- Được lắm, Milo lạnh lùng nói.
Anh lảo đảo đứng dậy buồn bã nhìn cô bạn lùi xa dần, hai tay siết chặt lấy báng súng.
Sau khi cô đã đi khuất, anh bần thần ngồi lại một mình hồi lâu bên một vũng nhỏ ven biển, bao quanh là cát và làn nước xanh trong.
Chiều hôm ấy, bóng những tòa nhà rẻ tiền tại khu MacArthur Park đổ đến tận mũi đất này ở Mêhicô.
Octavio PAZ
Vùng La Paz
Đầu giờ chiều
Đeo túi trên lưng, Carole nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác dọc theo bờ biển lồi lõm.
Cô dừng lại nhìn bầu trời. Cơn mưa rào chưa đến mười phút nhưng đủ khiến cô ướt rượt từ đầu đến chân. Quần áo ướt đẫm còn gương mặt ròng ròng nước mưa, cô cảm thấy làn nước âm ấm thấm qua cả lần áo phông.
Lạnh quá! cô nghĩ rồi dùng tay vắt nước trên tóc. Cô đã nghĩ tới chuyện mang hộp dụng cụ y tế và một chiếc ô nhưng lại không mang khăn tắm và quần áo để thay!
Mặt trời một ngày thu nắng đẹp đã thế chỗ những đám mây nhưng không đủ nóng để hong khô quần áo cô. Để không bị lạnh, cô quyết định tiếp tục chạy, vừa giữ vận tốc đều đều, vừa say sưa với vẻ đẹp của những vũng nhỏ nằm liền kề nhau, phía sau là những rặng núi phủ đầy xương rồng.
Đến chỗ ngoặt vào một con đường mòn thoai thoải, ngay gần bãi cát sỏi, một người đàn ông đột nhiên từ bụi rậm lao ra chặn đường. Cô vòng ra tránh người đàn ông nhưng chân vấp phải một đoạn rễ cây. Cô hét lên, không tránh được cú ngã oái oăm vào vòng tay kẻ quấy rầy.
- Là tớ đây, Carole! Milo trấn an và nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
- Cậu làm cái quái gì ở đây thế? cô quát lên rồi gỡ tay Milo ra. Cậu đi theo tớ đấy à? Cậu điên thật rồi!
- Cậu vu khống tớ ngay được...
- Và đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế nữa, cô hét lên khi chợt nhận ra quần áo đẫm nước đã để lộ những đường cong trên cơ thể cô.
- Tớ có mang khăn đây, anh đề nghị rồi lục tìm trong túi. Và cả quần áo khô nữa.
Cô bắt lấy cái túi và đi ra thay đồ sau một cây thông tán.
- Đừng có lợi dụng cơ hội để nhìn trộm, anh bạn đồi bại ạ. Tớ không phải là một trong những cô nàng người mẫu playboy của cậu đâu!
- Làm sao mà nhìn thấy được gì đằng sau tấm bình phong của cậu, anh nhận xét rồi đưa tay bắt lấy chiếc áo phông cùng quần soóc ẩm cô vừa ném ra.
- Sao cậu lại đi theo tớ ?
- Tớ muốn ở bên cậu một lúc vả lại tớ cũng có một điều muốn hỏi cậu.
- Tớ nghe đây.
- Vì sao lúc trước cậu nói rằng câu chuyện trong Bộ ba Thiên thần đã cứu cuộc đời cậu?
Cô im lặng một lát rồi trả lời dứt khoát:
- Khi nào cậu đỡ ngốc hơn có thể tớ sẽ giải thích cho cậu.
Thật lạ. Anh hiếm khi thấy cô có vẻ chua cay như thế. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng tiếp tục chuyện trò:
- Sao cậu không rủ tớ đi dạo cùng?
- Tớ muốn được ở một mình Milo ạ. Như thế không phiền gì cậu chứ? cô vừa hỏi vừa xỏ vào người chiếc áo len vặn thừng.
- Nhưng cô đơn thì đến chết mất! Phải ở một mình là điều tồi tệ nhất.
Carole bước ra khỏi chỗ ẩn trong bộ quần áo đàn ông rộng thùng thình.
- Không đâu, Milo, điều tồi tệ nhất chính là buộc phải cáng đáng một gã như cậu.
Anh lãnh trọn cú đòn.
- Đúng ra thì cậu chê trách tớ điều gì?
- Thôi bỏ qua đi, phải mất hàng tiếng đồng hồ mới liệt kê ra hết được, cô nói rồi tiếp tục đi xuống bãi biển.
- Không, nói đi! Tớ tò mò quá, anh thừa nhận rồi chặn ngang bước chân cô.
- Ba sáu tuổi rồi nhưng cậu xử sự cứ như mới mười tám vậy, cô bắt đầu. Cậu vô trách nhiệm và vụng về, cậu chỉ là một gã được chăng hay chớ, với cậu chỉ có ba thứ quan trọng...
- Ba thứ?
- Xe, bia và gái, cô nói rõ hơn.
- Hết chưa?
- Chưa: tớ còn thấy rằng cậu hầu như chẳng đáng tin với một người phụ nữ, cô ném vào mặt anh khi đi tới bãi cát.
- Nói rõ hơn chút nữa đi.
Cô đứng trước mặt anh, tay chống nạnh và nhìn thẳng vào mắt anh:
- Cậu là kiểu đàn ông “qua đường”: những gã cao bồi mà phụ nữ sẵn sàng vui vẻ vào những lúc cô đơn và họ có thể đồng ý qua đêm với cậu, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện để cậu trở thành bố những đứa con của họ.
- Không phải tất cả đều nghĩ như cậu! anh cãi.
- Tất cả đều nghĩ thế, Milo ạ. Mọi phụ nữ biết suy nghĩ một chút đều nghĩ hệt như tớ. Từ trước đến giờ cậu đã giới thiệu được với bọn tớ bao nhiêu cô gái đứng đắn rồi? Không một ai! Bọn tớ đã gặp hàng tá bạn gái cậu, nhưng đều không khác gì nhau: gái thoát y, loại gái gần như gái điếm, hoặc những cô nhân tình nghèo khổ mà cậu lợi dụng sự yếu đuối của họ để lượm về từ những hộp đêm thảm hại lúc tờ mờ sáng!
- Thế còn cậu, có thể biết cậu đã dẫn gã tử tế nào đến gặp chúng tớ chưa? À không, đúng rồi: tớ chưa bao giờ thấy cậu đi cùng một người đàn ông! Như thế không có gì là kỳ cục, đúng không, cô bạn? Cậu đã ba mươi và chưa một mối tình vắt vai!
- Có lẽ chỉ là bởi vì tớ đã không gửi fax thông báo cho cậu mỗi lần tớ hẹn hò với ai đó.
- Xem cậu nói kìa! Cậu hẳn đã thấy mình rất hợp với vai vợ một nhà văn, phải thế không? Rất hợp với cái thứ người ta thường viết ở bìa bốn. Đợi chút, tớ sẽ viết cho cậu: “Tom Boyd sống tại Boston, Massachusetts, cùng vợ Carole, hai con và một chú chó giống Labrador.” Đó chính là thứ cậu chờ đợi, không phải sao?
- Cậu điên rồi. Đừng nói những điều nực cười nữa.
- Còn cậu, cậu dối trá giỏi như một cái áo nịt ngực.
- Cậu lúc nào cũng ám chỉ đến chuyện tình dục: đúng là cậu có vấn đề về tình dục rồi, anh bạn tội nghiệp ạ.
- Cậu mới là người có vấn đề! anh đáp trả. Tại sao cậu không bao giờ mặc váy hoặc juýp? Tại sao cậu không bao giờ mặc áo tắm? Tại sao cậu lại nổi da gà mỗi lần người ta vuốt tay cậu? Cậu chỉ thích đàn bà hay bị làm sao?
Trước khi Milo kịp nói hết câu thì một cái tát ra trò đã giáng xuống mặt anh, mạnh như một cú đấm. Anh chỉ kịp nắm lấy cổ tay Carole để tránh một cái nữa.
- Thả tay tớ ra!
- Không, cậu phải bình tĩnh lại đã!
Cô giãy giụa dữ dội, dùng hết sức mình kéo tay ra để làm cho đối thủ mất thăng bằng. Cuối cùng cô ngã lăn ra cát, kéo theo cả Milo. Anh ngã đè lên người cô và đang định đứng dậy thì thấy nòng súng lục kề vào thái dương mình.
- Buông ra! cô vừa ra lệnh vừa lên cò súng.
Cô đã kịp chộp được khẩu súng trong túi xách của mình. Có thể cô đã quên không mang quần áo để thay nhưng không bao giờ quên mang theo súng.
- Được lắm, Milo lạnh lùng nói.
Anh lảo đảo đứng dậy buồn bã nhìn cô bạn lùi xa dần, hai tay siết chặt lấy báng súng.
Sau khi cô đã đi khuất, anh bần thần ngồi lại một mình hồi lâu bên một vũng nhỏ ven biển, bao quanh là cát và làn nước xanh trong.
Chiều hôm ấy, bóng những tòa nhà rẻ tiền tại khu MacArthur Park đổ đến tận mũi đất này ở Mêhicô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.