Chương 60: Bóng Ma Từ Thế Kỉ Trước (12)
Rainy
19/02/2024
Chiếc bình bay trên không trung, lướt qua mặt Triệu Giai Nhân rồi đập vào tường vỡ toang. Cô ấy giật mình hét toáng lên “Này lão già kia, làm trò gì đấy.”
“Thì phá cái bình.” Quan Tử Vân đáp, hắn ta không có ý định nhận lỗi, dường như với hắn việc này không có gì là quá đáng cả.
Triệu Giai Nhân hậm hực, càng lúc càng không thể ưa tên đạo trưởng này. Nhưng việc cá nhân sẽ để sau, bây giờ không nên tính toán.
Sự chú ý của mọi người tập trung vào chiếc bình vừa bị vỡ kia.
Từ trong chiếc bình bị vỡ, một bóng ma hiện ra, ban đầu chỉ mờ mờ ảo ảo, sau đó bóng hình dần rõ nét. Một ông cụ với gương mặt phúc hậu, hiền lành.
Nhìn thấy khuôn mặt của Đường Thân, Đường Mộc Nhi vui mừng lao tới ôm lấy ông, gọi lớn “Ông nội ơi.”
Nhưng cô đã quên mất bây giờ ông là một hồn ma, thế nên Đường Mộc Nhi xuyên qua người ông, đập mặt vào tường. Triệu Giai Nhân vội đỡ cô để cô không ngã vào đống mảnh vỡ.
Đường Thân quay sang nhìn Đường Mộc Nhi, vui vẻ nói “Lâu rồi mới gặp lại cháu yêu của ông. Gần đây cháu thế nào? Có vẻ cháu có nhiều bạn mới nhỉ?”
Đường Mộc Nhi cũng vui vẻ mỉm cười lại với ông.
Ông nhìn quanh một lượt từng gương mặt rồi dừng lại ở chỗ Quan Tử Vân. Hắn ta nhìn lại ông, nói “Nếu ông nghĩ sao nhìn giống cái tên ở nhà Tô Giang và giống cái tên đã đặt bẫy nhốt linh hồn ông thì phải, đúng là tôi đây.”
Chưa cần quan tâm vì sao một người như Quan Tử Vân lại ở đây, Đường Thân lại nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, ông nói “Đa phần toàn bùa chú cơ bản và các trận pháp đơn giản, nhưng với người mới như cháu thì thế cũng ổn rồi.”
“Thật ra đây không phải của cháu.” Cô chỉ về phía Tạ Lương Tâm, ông đang có vẻ mất mặt khi nghe lời nhận xét của Đường Thân. Ông vẫn luôn nghĩ mình khá giỏi nhưng cuối cùng lại bị nhận xét là cơ bản và đơn giản, Quan Tử Vân cũng từng nói tương tự nhưng Tạ Lương Tâm luôn nghĩ là hắn đùa.
Cuối cùng, Đường Thân hỏi câu quan trọng nhất “Vương Lân và Triệu Chính Nhân đâu? Còn 4 hồn ma ông để lại cho cháu thế nào rồi?”
Một thoáng im lặng, Đường Thân cảm nhận được không khí chùng xuống, cũng đoán được là có chuyện không hay. Mọi người lần lượt kể lại hết mọi chuyện cho Đường Thân nghe. Ông vô cùng đau xót khi hai đệ tử trẻ của mình đều đã chết dưới tay Mã Quân. Và ông cũng rất tự hào khi Đường Mộc Nhi và các bạn đã có thể thanh tẩy ba hồn ma kia.
Tươi cười khen ngợi cả nhóm xong, ông lại chuyển sang gương mặt nghiêm túc “Lúc trước, ông và Vương Lân cũng chỉ ngang sức với hắn. Bây giờ sợ rằng đã không còn là đối thủ của hắn nữa.”
Tất cả đều tỏ ra tuyệt vọng, không khí vô cùng ảm đảm. Đường Mộc Nhi nói “Nếu chúng ta tăng kích thước của vật tế của ngũ hành trận pháp lên thì sao ạ?”
“Đó là một cách, nhưng khó khăn nhất đó chính là làm cách nào để di chuyển vật tế. Nếu vật tế quá lớn thì sẽ rất khó bày trận, đó là lí do vì sao các thầy trừ ma vẫn mang theo các vật tế nhỏ mặc dù ít hiệu quả hơn vật tế lớn.” Đường Thân giải thích, ông còn nói thêm “Trước đây từng có trường hợp một thầy trừ ma đặt tượng gỗ, tượng kim loại, tượng đất, bể nước và một thùng dầu lớn xung quanh ngôi nhà của ác ma nhằm gia tăng hiệu quả của ngũ hành trận pháp. Nhưng lần này Mã Quân đã là hồn ma tự do, không bị gò bó trong một không gian nên cách này cũng không hiệu quả.”
“Nếu chúng ta dụ hắn vào ngũ hành trận pháp đã đặt sẵn thì liệu có được không ạ?” Tạ Lâm đưa ra ý kiến.
“Về cơ bản là được, ông nghĩ mình vẫn đủ sức cướp sợi dây chuyền từ hắn một lần. Nhưng nếu phải nói thật thì với pháp lực của Mã Quân, so với người có pháp lực lớn nhất ở đây là Đường Mộc Nhi thì vẫn cần năm vật tế lớn hơn bức tượng nhiều. Ngoài ra Mã Quân cũng không dễ dàng rơi vào bẫy đâu. Trận pháp càng lớn thì hiệu quả sẽ càng nhỏ, ngược lại trận pháp càng nhỏ thì cái bẫy sẽ càng lộ liễu.” Đường Thân giải thích.
Kích thước vật tế, kích thước trận pháp, vị trí hồn ma, pháp lực người thi triển, để đạt được hiểu quả phải đảm bảo đủ bốn yếu tố đó. Vấn đề là phải làm thế nào?
Đưởng Mộc Nhi chìm vào suy nghĩ, cô bỗng có cảm giác nghĩ ra được gì đó. Mọi người dường như đều đặt kỳ vọng vào cô, tất cả chăm chú nhìn Đường Mộc Nhi, im lặng không nói lời nào.
Cô mở điện thoại lên, tra cứu bản đồ, sau đó lại chuyển sang bảng tin. Tạ Lương Tâm lên tiếng “Bây giờ đâu phải là lúc cắm mặt vào điện thoại.”
Quan Tử Vân liếc xéo ông ta, tỏ ý bảo Tạ Lương Tâm im lặng, hắn lờ mờ đoán được ý định của Đường Mộc Nhi. Khi đặt điện thoại xuống, Đường Mộc Nhi mỉm cười nói với mọi người “Đã có cách để chống lại Mã Quân rồi.”
“Thì phá cái bình.” Quan Tử Vân đáp, hắn ta không có ý định nhận lỗi, dường như với hắn việc này không có gì là quá đáng cả.
Triệu Giai Nhân hậm hực, càng lúc càng không thể ưa tên đạo trưởng này. Nhưng việc cá nhân sẽ để sau, bây giờ không nên tính toán.
Sự chú ý của mọi người tập trung vào chiếc bình vừa bị vỡ kia.
Từ trong chiếc bình bị vỡ, một bóng ma hiện ra, ban đầu chỉ mờ mờ ảo ảo, sau đó bóng hình dần rõ nét. Một ông cụ với gương mặt phúc hậu, hiền lành.
Nhìn thấy khuôn mặt của Đường Thân, Đường Mộc Nhi vui mừng lao tới ôm lấy ông, gọi lớn “Ông nội ơi.”
Nhưng cô đã quên mất bây giờ ông là một hồn ma, thế nên Đường Mộc Nhi xuyên qua người ông, đập mặt vào tường. Triệu Giai Nhân vội đỡ cô để cô không ngã vào đống mảnh vỡ.
Đường Thân quay sang nhìn Đường Mộc Nhi, vui vẻ nói “Lâu rồi mới gặp lại cháu yêu của ông. Gần đây cháu thế nào? Có vẻ cháu có nhiều bạn mới nhỉ?”
Đường Mộc Nhi cũng vui vẻ mỉm cười lại với ông.
Ông nhìn quanh một lượt từng gương mặt rồi dừng lại ở chỗ Quan Tử Vân. Hắn ta nhìn lại ông, nói “Nếu ông nghĩ sao nhìn giống cái tên ở nhà Tô Giang và giống cái tên đã đặt bẫy nhốt linh hồn ông thì phải, đúng là tôi đây.”
Chưa cần quan tâm vì sao một người như Quan Tử Vân lại ở đây, Đường Thân lại nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, ông nói “Đa phần toàn bùa chú cơ bản và các trận pháp đơn giản, nhưng với người mới như cháu thì thế cũng ổn rồi.”
“Thật ra đây không phải của cháu.” Cô chỉ về phía Tạ Lương Tâm, ông đang có vẻ mất mặt khi nghe lời nhận xét của Đường Thân. Ông vẫn luôn nghĩ mình khá giỏi nhưng cuối cùng lại bị nhận xét là cơ bản và đơn giản, Quan Tử Vân cũng từng nói tương tự nhưng Tạ Lương Tâm luôn nghĩ là hắn đùa.
Cuối cùng, Đường Thân hỏi câu quan trọng nhất “Vương Lân và Triệu Chính Nhân đâu? Còn 4 hồn ma ông để lại cho cháu thế nào rồi?”
Một thoáng im lặng, Đường Thân cảm nhận được không khí chùng xuống, cũng đoán được là có chuyện không hay. Mọi người lần lượt kể lại hết mọi chuyện cho Đường Thân nghe. Ông vô cùng đau xót khi hai đệ tử trẻ của mình đều đã chết dưới tay Mã Quân. Và ông cũng rất tự hào khi Đường Mộc Nhi và các bạn đã có thể thanh tẩy ba hồn ma kia.
Tươi cười khen ngợi cả nhóm xong, ông lại chuyển sang gương mặt nghiêm túc “Lúc trước, ông và Vương Lân cũng chỉ ngang sức với hắn. Bây giờ sợ rằng đã không còn là đối thủ của hắn nữa.”
Tất cả đều tỏ ra tuyệt vọng, không khí vô cùng ảm đảm. Đường Mộc Nhi nói “Nếu chúng ta tăng kích thước của vật tế của ngũ hành trận pháp lên thì sao ạ?”
“Đó là một cách, nhưng khó khăn nhất đó chính là làm cách nào để di chuyển vật tế. Nếu vật tế quá lớn thì sẽ rất khó bày trận, đó là lí do vì sao các thầy trừ ma vẫn mang theo các vật tế nhỏ mặc dù ít hiệu quả hơn vật tế lớn.” Đường Thân giải thích, ông còn nói thêm “Trước đây từng có trường hợp một thầy trừ ma đặt tượng gỗ, tượng kim loại, tượng đất, bể nước và một thùng dầu lớn xung quanh ngôi nhà của ác ma nhằm gia tăng hiệu quả của ngũ hành trận pháp. Nhưng lần này Mã Quân đã là hồn ma tự do, không bị gò bó trong một không gian nên cách này cũng không hiệu quả.”
“Nếu chúng ta dụ hắn vào ngũ hành trận pháp đã đặt sẵn thì liệu có được không ạ?” Tạ Lâm đưa ra ý kiến.
“Về cơ bản là được, ông nghĩ mình vẫn đủ sức cướp sợi dây chuyền từ hắn một lần. Nhưng nếu phải nói thật thì với pháp lực của Mã Quân, so với người có pháp lực lớn nhất ở đây là Đường Mộc Nhi thì vẫn cần năm vật tế lớn hơn bức tượng nhiều. Ngoài ra Mã Quân cũng không dễ dàng rơi vào bẫy đâu. Trận pháp càng lớn thì hiệu quả sẽ càng nhỏ, ngược lại trận pháp càng nhỏ thì cái bẫy sẽ càng lộ liễu.” Đường Thân giải thích.
Kích thước vật tế, kích thước trận pháp, vị trí hồn ma, pháp lực người thi triển, để đạt được hiểu quả phải đảm bảo đủ bốn yếu tố đó. Vấn đề là phải làm thế nào?
Đưởng Mộc Nhi chìm vào suy nghĩ, cô bỗng có cảm giác nghĩ ra được gì đó. Mọi người dường như đều đặt kỳ vọng vào cô, tất cả chăm chú nhìn Đường Mộc Nhi, im lặng không nói lời nào.
Cô mở điện thoại lên, tra cứu bản đồ, sau đó lại chuyển sang bảng tin. Tạ Lương Tâm lên tiếng “Bây giờ đâu phải là lúc cắm mặt vào điện thoại.”
Quan Tử Vân liếc xéo ông ta, tỏ ý bảo Tạ Lương Tâm im lặng, hắn lờ mờ đoán được ý định của Đường Mộc Nhi. Khi đặt điện thoại xuống, Đường Mộc Nhi mỉm cười nói với mọi người “Đã có cách để chống lại Mã Quân rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.