Chương 53: Đạo Trưởng (10)
Rainy
12/02/2024
Quan Tử Vân một lần nữa kiểm tra kính chiếu hậu, an tâm rằng không có ai bám theo mình. Có lẽ Tạ Lương Tâm sẽ không xử lý được mớ lộn xộn sau
khi Quan Tử Vân rời đi, nhưng hắn không quan tâm, mối hợp tác lâu dài
giữa ông và hắn đã chính thức kết thúc.
Nhìn sang chiếc lồng bên cạnh, Quan Tử Vân nhắc nhở mình vẫn còn việc cần làm khi về nhà, đó là tách Quỷ Điên và linh hồn bà lão ra, sau đó thực hiện thanh tẩy cho bà. Hắn nhìn lên bầu trời, hoàng hôn hôm nay có màu tím, trông thơ mộng lạ thường.
Rất lâu về trước, Quan Tử Vân đã nghe mẹ hắn kể rằng, ngày hắn sinh ra, hoàng hôn cũng có màu tím, vậy nên tên của hắn mới là Tử Vân, là đám mây tím trôi trên bầu trời.
Màu tím đại diện cho quyền lực, sự sang trọng và sự kiêu hãnh, có lẽ do vậy mà Quan Tử Vân luôn muốn trở nên giàu có và trở thành người đứng đầu. Hôm nay, gặp cảnh tượng này khiến tay đạo trưởng có chút bận tâm, liệu đây có phải điềm báo không?
Hắn không tin vào những điều mê tín, mặc dù ma quỷ và pháp thuật đối với nhiều người đã là không đáng tin rồi, nhưng hắn đã tự mình thấy ma quỷ và tự mình thực hiện pháp thuật nên hắn tin vào đó. Còn với điềm báo, Quan Tử Vân không thấy có lời giải thích hợp lý nào về việc đó.
Lái xe tới nhà của mình, hắn chuẩn bị phải chia tay nơi này để tới một thành phố khác. Là nơi đã gắn bó 15 năm, Quan Tử Vân cũng thấy có phần lưu luyến nơi này. 30 năm ở Bát Xuyên, 15 năm ở Vạn Long, sắp tới hắn dự tính sẽ tới thành phố Hoa Sen thêm 15 năm, cuối cùng thì ra đảo Bích Ngư để tận hưởng cuộc sống về già sau khi đã tích được một số tiền lớn.
Bước tới trước cửa, hắn phát hiện ổ khóa đã bị mở ra. Quan Tử Vân thận trọng quan sát, thấy có dấu vết cạy mở khóa.
“Trộm ư? Hừm, không ngờ lúc sắp dọn đi lại gặp chuyện thế này.” Quan Tử Vân nói khẽ với chính mình. Hắn không cảm thấy lo lắng, vì trong nhà của hắn vốn không có gì trông đáng giá, chỉ có bùa chú và pháp cụ mà kẻ ngoại đạo sẽ không thấy được giá trị của chúng. Ngoài ra, đạo trưởng cũng đã thiết lập một trận pháp, một người bình thường ở trong đó quá 3 phút sẽ bị hút mất một phần dương khí, dẫn đến không còn sức lực. Quan Tử Vân đã cẩn trọng tính toán để không gây chết người, hắn cũng chẳng mong rằng có một hồn ma ăn trộm xuất hiện trong nhà, đối phó với cảnh sát lại càng phiền phức hơn.
Dù sao cũng là ngày cuối cùng ở lại nơi này, Quan Tử Vân dự tính không cần làm ầm ỹ chuyện này, chỉ cần trói tên trộm lại, đem ném bừa một nơi rồi rời đi.
Trước mắt cứ vào nhà xem sao, hắn tự nhủ.
Tên đạo trưởng không ngờ được rằng ở trong nhà không phải một kẻ trộm mà là một người cảnh sát.
“Không phải ăn trộm mà là cảnh sát sao? Cũng chưa chắc, có thể là cả hai.” Quan Tử Vân nghĩ không thể chỉ vì là cảnh sát mà không thể là ăn trộm. “Thôi không cần quan tâm, cứ trói lại đã.”
Hắn tìm được một sợi dây thừng, trói tay của Hạ Vĩnh Thành lại. Sau đó hắn nhìn thấy tấm thẻ cảnh sát thò ra từ trong áo. Cơn tò mò trỗi dậy, Quan Tử Vân lấy ra xem danh tính của kẻ đột nhập này là ai.
“Hạ Vĩnh Thành, cái tên này trông có vẻ quen thế nhỉ?” Quan Tử Vân cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Hắn dùng điện thoại để tra cứu thử cái tên này, không có kết quả. Như vậy nghĩa là hắn đã nghe được cái tên này ở bên ngoài. Quan Tử Vân không thích kết giao, đặc biệt là với cảnh sát nên chắc chắn không phải người quen của hắn.
Ngẫm nghĩ một lúc, tay đạo trưởng nhớ ra đây là bạn thân của Tạ Lâm, con trai Tạ Lương Tâm. Hắn hơi giật mình khi anh ta đã tìm được tới tận đây, nếu kế hoạch di chuyển muộn một chút thì có lẽ đã có rắc rối.
“Khoan đã, bọn lâu la của Đường Thân có biết tới nơi này chưa?” Quan Tử Vân bỗng nghĩ tới vấn đề này. Hắn kiểm tra điện thoại của Hạ Vĩnh Thành, có khóa mật mã, hắn không tài nào mở ra được.
Cẩn tắc vô áy náy, Quan Tử Vân liền thu dọn những đồ quan trọng vào một vali nhỏ, một tay kéo vali, một tay cầm theo nhà thương điên chuẩn bị ra ngoài, Việc xử lý hồn ma bên trong đành để sau xử lý.
Bước tới cánh cửa, hắn nghe tiếng xe hơi lại gần, dựa vào âm thanh động cơ, Quan Tử Vân lờ mờ đoán được dòng xe.
“Tiếng này là… đừng bảo chúng tới rồi nhé.” Hắn mở tung cửa bước ra.
Trường hợp xấu nhất đã diễn ra, Đường Mộc Nhi, Triệu Giai Nhân, Tạ Lâm, Vương Lân và Tạ Lương Tâm đang đứng thành hàng bao vây trước cửa nhà của hắn.
Một hồn ma pháp lực bình thường, một thầy trừ ma pháp lực cũng bình thường, con trai của thầy trừ ma bình thường kia, một thầy trừ ma đầy tiềm năng nhưng kinh nghiệm còn non trẻ và một con người bình thường. Dù bị áp đảo về số lượng, Quan Tử Vân không cho rằng mình bị yếu thế
Nhìn sang chiếc lồng bên cạnh, Quan Tử Vân nhắc nhở mình vẫn còn việc cần làm khi về nhà, đó là tách Quỷ Điên và linh hồn bà lão ra, sau đó thực hiện thanh tẩy cho bà. Hắn nhìn lên bầu trời, hoàng hôn hôm nay có màu tím, trông thơ mộng lạ thường.
Rất lâu về trước, Quan Tử Vân đã nghe mẹ hắn kể rằng, ngày hắn sinh ra, hoàng hôn cũng có màu tím, vậy nên tên của hắn mới là Tử Vân, là đám mây tím trôi trên bầu trời.
Màu tím đại diện cho quyền lực, sự sang trọng và sự kiêu hãnh, có lẽ do vậy mà Quan Tử Vân luôn muốn trở nên giàu có và trở thành người đứng đầu. Hôm nay, gặp cảnh tượng này khiến tay đạo trưởng có chút bận tâm, liệu đây có phải điềm báo không?
Hắn không tin vào những điều mê tín, mặc dù ma quỷ và pháp thuật đối với nhiều người đã là không đáng tin rồi, nhưng hắn đã tự mình thấy ma quỷ và tự mình thực hiện pháp thuật nên hắn tin vào đó. Còn với điềm báo, Quan Tử Vân không thấy có lời giải thích hợp lý nào về việc đó.
Lái xe tới nhà của mình, hắn chuẩn bị phải chia tay nơi này để tới một thành phố khác. Là nơi đã gắn bó 15 năm, Quan Tử Vân cũng thấy có phần lưu luyến nơi này. 30 năm ở Bát Xuyên, 15 năm ở Vạn Long, sắp tới hắn dự tính sẽ tới thành phố Hoa Sen thêm 15 năm, cuối cùng thì ra đảo Bích Ngư để tận hưởng cuộc sống về già sau khi đã tích được một số tiền lớn.
Bước tới trước cửa, hắn phát hiện ổ khóa đã bị mở ra. Quan Tử Vân thận trọng quan sát, thấy có dấu vết cạy mở khóa.
“Trộm ư? Hừm, không ngờ lúc sắp dọn đi lại gặp chuyện thế này.” Quan Tử Vân nói khẽ với chính mình. Hắn không cảm thấy lo lắng, vì trong nhà của hắn vốn không có gì trông đáng giá, chỉ có bùa chú và pháp cụ mà kẻ ngoại đạo sẽ không thấy được giá trị của chúng. Ngoài ra, đạo trưởng cũng đã thiết lập một trận pháp, một người bình thường ở trong đó quá 3 phút sẽ bị hút mất một phần dương khí, dẫn đến không còn sức lực. Quan Tử Vân đã cẩn trọng tính toán để không gây chết người, hắn cũng chẳng mong rằng có một hồn ma ăn trộm xuất hiện trong nhà, đối phó với cảnh sát lại càng phiền phức hơn.
Dù sao cũng là ngày cuối cùng ở lại nơi này, Quan Tử Vân dự tính không cần làm ầm ỹ chuyện này, chỉ cần trói tên trộm lại, đem ném bừa một nơi rồi rời đi.
Trước mắt cứ vào nhà xem sao, hắn tự nhủ.
Tên đạo trưởng không ngờ được rằng ở trong nhà không phải một kẻ trộm mà là một người cảnh sát.
“Không phải ăn trộm mà là cảnh sát sao? Cũng chưa chắc, có thể là cả hai.” Quan Tử Vân nghĩ không thể chỉ vì là cảnh sát mà không thể là ăn trộm. “Thôi không cần quan tâm, cứ trói lại đã.”
Hắn tìm được một sợi dây thừng, trói tay của Hạ Vĩnh Thành lại. Sau đó hắn nhìn thấy tấm thẻ cảnh sát thò ra từ trong áo. Cơn tò mò trỗi dậy, Quan Tử Vân lấy ra xem danh tính của kẻ đột nhập này là ai.
“Hạ Vĩnh Thành, cái tên này trông có vẻ quen thế nhỉ?” Quan Tử Vân cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Hắn dùng điện thoại để tra cứu thử cái tên này, không có kết quả. Như vậy nghĩa là hắn đã nghe được cái tên này ở bên ngoài. Quan Tử Vân không thích kết giao, đặc biệt là với cảnh sát nên chắc chắn không phải người quen của hắn.
Ngẫm nghĩ một lúc, tay đạo trưởng nhớ ra đây là bạn thân của Tạ Lâm, con trai Tạ Lương Tâm. Hắn hơi giật mình khi anh ta đã tìm được tới tận đây, nếu kế hoạch di chuyển muộn một chút thì có lẽ đã có rắc rối.
“Khoan đã, bọn lâu la của Đường Thân có biết tới nơi này chưa?” Quan Tử Vân bỗng nghĩ tới vấn đề này. Hắn kiểm tra điện thoại của Hạ Vĩnh Thành, có khóa mật mã, hắn không tài nào mở ra được.
Cẩn tắc vô áy náy, Quan Tử Vân liền thu dọn những đồ quan trọng vào một vali nhỏ, một tay kéo vali, một tay cầm theo nhà thương điên chuẩn bị ra ngoài, Việc xử lý hồn ma bên trong đành để sau xử lý.
Bước tới cánh cửa, hắn nghe tiếng xe hơi lại gần, dựa vào âm thanh động cơ, Quan Tử Vân lờ mờ đoán được dòng xe.
“Tiếng này là… đừng bảo chúng tới rồi nhé.” Hắn mở tung cửa bước ra.
Trường hợp xấu nhất đã diễn ra, Đường Mộc Nhi, Triệu Giai Nhân, Tạ Lâm, Vương Lân và Tạ Lương Tâm đang đứng thành hàng bao vây trước cửa nhà của hắn.
Một hồn ma pháp lực bình thường, một thầy trừ ma pháp lực cũng bình thường, con trai của thầy trừ ma bình thường kia, một thầy trừ ma đầy tiềm năng nhưng kinh nghiệm còn non trẻ và một con người bình thường. Dù bị áp đảo về số lượng, Quan Tử Vân không cho rằng mình bị yếu thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.