Chương 25: Hồn Ma Trong Biệt Thự (11)
Rainy
18/01/2024
“Vậy nghĩa là chỉ cần đập bỏ trận pháp hắn đã xếp là được nhỉ?” Tạ Lâm kết luận lại sau khi Đường Mộc Nhi đọc xong.
Trận pháp số 8 là thứ mà Hứa Văn đã dùng. Điều kiện để sử dụng chỉ đơn giản là xếp sẵn trận pháp tại nơi sắp có người chết. Trong trường hợp này là Hứa Văn, hắn đã chết trong biệt thự, có nghĩa là trận pháp đó cũng ở trong biệt thự. Nhược điểm lớn nhất của trận pháp này là rất dễ phá giải, chỉ cần làm hư hại trận pháp, hồn ma sẽ tự động tan biến.
“Mọi người có thấy trận pháp này Hứa Văn đặt ở đâu không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
Tạ Lâm lắc đầu, Vương Lân thì đang cố nhớ lại. Đường Mộc Nhi nhìn sang Triệu Giai Nhân, cô ấy nói “Sao lại nhìn chị, chị đâu có mặt lần trước đâu.”
“À phải, em quên.” Đường Mộc Nhi nói.
“Theo tôi nghĩ, một thứ như vậy, chắc chắn Hứa Văn phải giấu nó rất kĩ, sẽ rất kì quặc nếu anh trai hay chị dâu hắn thấy trận pháp đó. Vì lẽ đó, khả năng lớn là trận pháp đó ở trong phòng của hắn.” Vương Lân nêu ý kiến.
“Lần trước vào phòng hắn, tôi không nhớ có trận pháp nào cả.” Tạ Lâm nói.
“Cậu còn nhớ cái tủ quần áo rất lớn trong phòng hắn không? Cậu nghĩ trong đó có gì?” Vương Lân gợi ý.
“Quần áo à?” Đường Mộc Nhi nói.
“Không, có thể là trận pháp đã được giấu trong tủ quần áo.” Tạ Lâm đáp.
Lúc này xe đã tới trước cửa biệt thự, Tạ Lâm một lần nữa nhắc lại “Triệu Giai Nhân, cô suy nghĩ kĩ chưa? Hứa Văn có làm gì thì chúng tôi cũng không bảo vệ cô nổi đâu.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không sợ mấy cái hồn ma đó.” Triệu Giai Nhân khẳng định lần nữa.
“Hai người đừng cãi nhau nữa, tôi mới nghĩ ra một ý.” Đường Mộc Nhi lên tiếng, cô lấy điện thoại ra bấm số của Trang Thanh.
****
Hứa Văn đang vô cùng điên tiếc, cô gái trừ ma kia dám đùa cợt với hắn. Một người bình thường không thể không ngủ, hắn chắc rằng giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là chìm vào giấc ngủ và tại đó, hắn sẽ không tốn thời gian nữa mà lập tức đoạt mạng cô, hai là phải tới tìm cách thanh tẩy hắn càng sớm càng tốt, và hắn cũng chắc rằng mình sẽ giành phần thắng.
****
Đường Mộc Nhi, Tạ Lâm và Vương Lân bước xuyên qua vườn, đối mặt với cánh cổng biệt thự. Tạ Lâm nói “Lần này có lẽ Hứa Văn đã có phòng bị, chúng ta cần đề cao cảnh giác.”
Đường Mộc Nhi mở cửa ra, cả ba liền nhanh chóng chạy qua phòng khách để tới hành lang. Bỗng sợ dây chuyền trên cổ Đường Mộc Nhi như bị dán keo giữa không trung, giữ cô không chạy tiếp được.
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Lâm hỏi.
“Vương Lân bị mắc kẹt ở ngoài rồi.” Cô quay đầu lại quan sát, phát hiện ra ngôi biệt thự đã bị dán bùa ngăn cản ma quỷ. Làm như vậy thì hồn ma không thể ra hoặc vào, Hứa Văn bản thân hắn có muốn ra cũng không được nên điều đó không còn quan trọng, mục đích của hắn là ngăn không cho Vương Lân bước vào hỗ trợ cô và Tạ Lâm.
Không có nhiều thời gian để giải bùa, Đường Mộc Nhi đánh để dây chuyền lại phòng khách và để Vương Lân ở ngoài. Cô cùng Tạ Lâm nhanh chóng vào hành lang, chạy tới phòng của Hứa Văn.
Tạ Lâm nhanh chóng nhìn thấy chiếc tủ lớn trong phòng, anh mở cửa tủ ra, bên trong treo đầy quần áo.
“Sao lại là quần áo?” Tạ Lâm nói.
“Thì đây là tủ quần áo mà.” Đường Mộc Nhi vén quần áo của hắn sang một bên, phía sau vẫn còn một khoảng trống, đúng là trận pháp của Hứa Văn được đặt tại đó.
Đường Mộc Nhi cảm thấy một luồng âm khí lớn sau lưng, Hứa Văn đã có mặt trong phòng. Hắn cười khẩy trong cơn tức giận “Con ranh kia, ban sáng mày dám đem tao làm trò đùa. Bây giờ đã đến lúc phải trả giá rồi. Thằng bạn ma của mày không có ở đây, kế hoạch lần trước không có tác dụng nữa đâu.”
“Lần này thì chúng tôi không phải chạy nữa, vì bí mật đã được bật mí.” Tạ Lâm tự tin nói và vung chân đạp vỡ trận pháp trong tủ.
Hứa Văn cười lớn, hắn nói “Thật không ngờ là bọn mày có thể khám phá ra cách giải trận pháp này. Nhưng nói cho mà biết, tao đã tu luyện để lên một tầm cao mới, và bây giờ thì dù trận pháp đã bị phá thì tao cũng không bị gì cả.”
“Có thể như vậy nữa sao?” Đường Mộc Nhi nói.
“Chạy thôi, kế hoạch lại thất bại rồi.” Tạ Lâm nói lớn, nhưng anh không còn sức để di chuyển nữa, sau đó nhận ra Hứa Văn đã kín đáo sắp đặt một trận pháp xung quanh tủ.
“Đây là loại trận pháp có thể gây nhiễu loạn âm dương cúa người bên trong, khiến họ kiệt quệ. Còn đối với hồn ma chỉ có âm khí thì nó lại vô hại. Lần này tao đã nắm chắc phần thắng rồi.” Hứa Văn từ từ bước tới, hắn quấn bùa chú quanh tay thứ giúp hắn có thể tác động lên sự vật.
Đường Mộc Nhi có khả năng cân bằng âm dương tốt hơn Tạ Lâm, cô vẫn có thể cử động một chút, cô rút ra một lá bùa trừ ma niệm chú ngăn Hứa Văn tới gần. Tuy nhiên, trong trận pháp này, Đường Mộc Nhi không thể sử dụng tốt pháp lực của mình, cô không thể cầm cự được lâu nữa.
Trận pháp số 8 là thứ mà Hứa Văn đã dùng. Điều kiện để sử dụng chỉ đơn giản là xếp sẵn trận pháp tại nơi sắp có người chết. Trong trường hợp này là Hứa Văn, hắn đã chết trong biệt thự, có nghĩa là trận pháp đó cũng ở trong biệt thự. Nhược điểm lớn nhất của trận pháp này là rất dễ phá giải, chỉ cần làm hư hại trận pháp, hồn ma sẽ tự động tan biến.
“Mọi người có thấy trận pháp này Hứa Văn đặt ở đâu không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
Tạ Lâm lắc đầu, Vương Lân thì đang cố nhớ lại. Đường Mộc Nhi nhìn sang Triệu Giai Nhân, cô ấy nói “Sao lại nhìn chị, chị đâu có mặt lần trước đâu.”
“À phải, em quên.” Đường Mộc Nhi nói.
“Theo tôi nghĩ, một thứ như vậy, chắc chắn Hứa Văn phải giấu nó rất kĩ, sẽ rất kì quặc nếu anh trai hay chị dâu hắn thấy trận pháp đó. Vì lẽ đó, khả năng lớn là trận pháp đó ở trong phòng của hắn.” Vương Lân nêu ý kiến.
“Lần trước vào phòng hắn, tôi không nhớ có trận pháp nào cả.” Tạ Lâm nói.
“Cậu còn nhớ cái tủ quần áo rất lớn trong phòng hắn không? Cậu nghĩ trong đó có gì?” Vương Lân gợi ý.
“Quần áo à?” Đường Mộc Nhi nói.
“Không, có thể là trận pháp đã được giấu trong tủ quần áo.” Tạ Lâm đáp.
Lúc này xe đã tới trước cửa biệt thự, Tạ Lâm một lần nữa nhắc lại “Triệu Giai Nhân, cô suy nghĩ kĩ chưa? Hứa Văn có làm gì thì chúng tôi cũng không bảo vệ cô nổi đâu.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không sợ mấy cái hồn ma đó.” Triệu Giai Nhân khẳng định lần nữa.
“Hai người đừng cãi nhau nữa, tôi mới nghĩ ra một ý.” Đường Mộc Nhi lên tiếng, cô lấy điện thoại ra bấm số của Trang Thanh.
****
Hứa Văn đang vô cùng điên tiếc, cô gái trừ ma kia dám đùa cợt với hắn. Một người bình thường không thể không ngủ, hắn chắc rằng giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là chìm vào giấc ngủ và tại đó, hắn sẽ không tốn thời gian nữa mà lập tức đoạt mạng cô, hai là phải tới tìm cách thanh tẩy hắn càng sớm càng tốt, và hắn cũng chắc rằng mình sẽ giành phần thắng.
****
Đường Mộc Nhi, Tạ Lâm và Vương Lân bước xuyên qua vườn, đối mặt với cánh cổng biệt thự. Tạ Lâm nói “Lần này có lẽ Hứa Văn đã có phòng bị, chúng ta cần đề cao cảnh giác.”
Đường Mộc Nhi mở cửa ra, cả ba liền nhanh chóng chạy qua phòng khách để tới hành lang. Bỗng sợ dây chuyền trên cổ Đường Mộc Nhi như bị dán keo giữa không trung, giữ cô không chạy tiếp được.
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Lâm hỏi.
“Vương Lân bị mắc kẹt ở ngoài rồi.” Cô quay đầu lại quan sát, phát hiện ra ngôi biệt thự đã bị dán bùa ngăn cản ma quỷ. Làm như vậy thì hồn ma không thể ra hoặc vào, Hứa Văn bản thân hắn có muốn ra cũng không được nên điều đó không còn quan trọng, mục đích của hắn là ngăn không cho Vương Lân bước vào hỗ trợ cô và Tạ Lâm.
Không có nhiều thời gian để giải bùa, Đường Mộc Nhi đánh để dây chuyền lại phòng khách và để Vương Lân ở ngoài. Cô cùng Tạ Lâm nhanh chóng vào hành lang, chạy tới phòng của Hứa Văn.
Tạ Lâm nhanh chóng nhìn thấy chiếc tủ lớn trong phòng, anh mở cửa tủ ra, bên trong treo đầy quần áo.
“Sao lại là quần áo?” Tạ Lâm nói.
“Thì đây là tủ quần áo mà.” Đường Mộc Nhi vén quần áo của hắn sang một bên, phía sau vẫn còn một khoảng trống, đúng là trận pháp của Hứa Văn được đặt tại đó.
Đường Mộc Nhi cảm thấy một luồng âm khí lớn sau lưng, Hứa Văn đã có mặt trong phòng. Hắn cười khẩy trong cơn tức giận “Con ranh kia, ban sáng mày dám đem tao làm trò đùa. Bây giờ đã đến lúc phải trả giá rồi. Thằng bạn ma của mày không có ở đây, kế hoạch lần trước không có tác dụng nữa đâu.”
“Lần này thì chúng tôi không phải chạy nữa, vì bí mật đã được bật mí.” Tạ Lâm tự tin nói và vung chân đạp vỡ trận pháp trong tủ.
Hứa Văn cười lớn, hắn nói “Thật không ngờ là bọn mày có thể khám phá ra cách giải trận pháp này. Nhưng nói cho mà biết, tao đã tu luyện để lên một tầm cao mới, và bây giờ thì dù trận pháp đã bị phá thì tao cũng không bị gì cả.”
“Có thể như vậy nữa sao?” Đường Mộc Nhi nói.
“Chạy thôi, kế hoạch lại thất bại rồi.” Tạ Lâm nói lớn, nhưng anh không còn sức để di chuyển nữa, sau đó nhận ra Hứa Văn đã kín đáo sắp đặt một trận pháp xung quanh tủ.
“Đây là loại trận pháp có thể gây nhiễu loạn âm dương cúa người bên trong, khiến họ kiệt quệ. Còn đối với hồn ma chỉ có âm khí thì nó lại vô hại. Lần này tao đã nắm chắc phần thắng rồi.” Hứa Văn từ từ bước tới, hắn quấn bùa chú quanh tay thứ giúp hắn có thể tác động lên sự vật.
Đường Mộc Nhi có khả năng cân bằng âm dương tốt hơn Tạ Lâm, cô vẫn có thể cử động một chút, cô rút ra một lá bùa trừ ma niệm chú ngăn Hứa Văn tới gần. Tuy nhiên, trong trận pháp này, Đường Mộc Nhi không thể sử dụng tốt pháp lực của mình, cô không thể cầm cự được lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.