Chương 19: Trung Thu
An Thiếu Vũ
22/03/2017
Tiếu Khắc trở về phòng mình, trong phòng còn bày một cái máy tính cũ cậu mua trước khi đi bộ đội. Hiện tại trên cơ bản, có thể gọi nó là: Một
đống nhựa có thể hoạt động được.
Tiếu Viễn cũng về phòng rồi, Tiếu Khắc dù sao cũng không có việc gì làm, vậy là cậu mở máy tính ra. Cùng với tiếng động thật lớn từ case, máy tính bắt đầu khởi động. Tiếu Khắc ngồi xổm, đập đập case, cậu nghĩ tiếng ồn có thể là do âm thanh của quạt tản nhiệt quá lớn, có khi nên đi rửa quạt sạch một chút, may ra cái thứ đồ cổ này còn có thể dùng tiếp.
Máy tính khởi động mất ba phút rưỡi. Tiếu Khắc thấy tin nhắn từ 360 trên màn hình. Tốc độ khởi động này có thể vượt qua 0% máy tính cả nước. Trên màn hình có cả đống biểu tượng linh tinh, Tiếu Khắc nhìn nhìn xóa hết những thứ vô dụng, đặt những thứ có ích vào trong một folder ở ổ E.
Trong ổ E cũng không có gì mấy, Tiếu Khắc cho hiển thị lên những folder ẩn trong đó, phát hiện tất cả đều là những tư liệu năm đó mình tra ở trên mạng liên quan đến TXL (同性恋 /Tóngxìngliàn/ Đồng tính luyến). Khi đó tìm đọc mấy thứ này, tay cậu lúc nào cũng run run, chỉ sợ cha hoặc dì đột nhiên đẩy cửa vào, lại sợ Tiếu Viễn chơi game phát hiện mấy thứ này. Mình của khi ấy luôn sợ hãi như vậy, lại không có một ai để có thể tâm sự, nếu lúc ấy có một người có thể nói với mình: Cho dù cậu có phải gay hay không, cậu chính là cậu, không liên quan đến bất cứ cái gì hết. Có lẽ bản thân mình khi đó đã có thể sống thoải mái hơn không ít.
Có một số việc vào thời điểm xảy ra, bản thân nghĩ lại cứ tưởng rằng mình đã phải chống đỡ bao nhiêu áp lực, bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ lúc ấy còn quá trẻ, thời gian cùng trưởng thành chính là liều thuốc tốt nhất.
Tình cảm của Tiếu Khắc và cha mẹ cũng không tốt, cha ở bên ngoài có người phụ nữ khác, mẹ Tiếu Khắc cũng biết, nhưng mà bà không muốn hỏi đến mà thôi. Bà đối với Tiếu Khắc rất tốt, khi Tiếu Khắc được bảy tuổi, mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, chưa đến nửa năm sau, Tiếu cha đã kết hôn với dì. Ngày kết hôn Tiếu Khắc cũng không biết, ngày ấy, Tiếu cha khóa một Tiếu Khắc mới bảy tuổi ở nhà.
Tiếu Khắc nghĩ ông sẽ trở về rất nhanh, cậu mang ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, đợi Tiếu cha về. Cậu khóc rồi lại ngủ đến khi đói bụng tỉnh dậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới nghe được tiếng mở cửa. Tiếu cha uống say đến không còn biết gì được bạn đỡ, một dì mặc sườn xám màu hồng nhạt không ngừng lấy tay vuốt vuốt cho Tiếu cha. Đêm hôm đó thật sự là cực kỳ rối loạn, Tiếu Khắc nhìn những người lớn xa lạ bận rộn ở trong nhà mình, sau khi những người đó rời đi, Tiếu cha mới tỉnh. Ông lớn tiếng gọi tên dì và Tiếu Viễn, Tiếu cha ôm hai người họ khóc lớn ở trên giường, nói: “Cuối cùng chúng ta đã có thể bên nhau rồi.”
Tiếu Khắc ôm chặt lấy cái gối ôm trên ghế sa lông, hoảng sợ đứng trong hành lang tối tăm, nhìn cha mình gào khóc ôm lấy một người phụ nữ và một đứa trẻ lớn tương đương mình. Đêm hôm đó Tiếu Khắc sẽ vĩnh viễn không quên. Thật ra nếu không phải lúc đó Tiếu Khắc mới có gần bảy tuổi, cậu sẽ sớm có thể hiểu được, cậu đã sớm bị cô lập khỏi gia đình rồi.
Lúc đầu, Tiếu Khắc vừa mới mất mẹ rất thích dì xinh đẹp này, luôn bám theo bà. Dần dần cậu mới nhận ra, người phụ nữ xinh đẹp này tuy rằng ăn, mặc, ở, đi lại đều không bạc đãi cậu, nhưng lại không bao giờ nói chuyện với cậu, ngay cả một câu hỏi thăm đơn giản cũng không có. Bà luôn dùng giọng nói dịu dàng với Tiếu Viễn, luôn mỉm cười giúp Tiếu cha thắt cà vạt, lại luôn dùng vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt đối diện với Tiếu Khắc. Khuôn mặt kia không có biểu tình gì, cũng không có bất cứ thái độ gì, đã trở thành cơn ác mộng sâu nhất trong thời thơ ấu của Tiếu Khắc.
Thật ra đôi khi nghĩ lại, hành động của dì năm đó cũng quá tốt rồi, không nói đến trên pháp luật hai người không có quan hệ thân thuộc gì, cho dù là người xa lạ làm được đến thế này là cũng đủ rồi.
Đến khi Tiếu cha phát hiện ra đứa con lớn của mình có vấn đề, thì Tiếu Khắc của lúc ấy đã không nói câu nào nữa.
Tiếu Khắc hiện tại đã biết rõ, lúc ấy dì chẳng qua là đem những bất mãn với mẹ Tiếu Khắc trút hết lên người cậu, lúc ấy Tiếu Khắc chính là vết mực đen sì trong cuộc đời bà. Trong cuộc đời con người ta chung quy làm rất nhiều chuyện như vậy, vào lúc ấy thì nghĩ là đương nhiên, mình chính là hóa thân của chính nghĩa, làm thế nào cũng không đủ, hiện tại nhìn lại, lúc ấy chẳng qua là còn trẻ, chưa trưởng thành, ba chữ này (?) đã khắc phủ lên những năm tháng đó như một cái biểu tượng cho kết thúc.
Có thể là hiện tại dì đã lớn tuổi nên đối với những việc làm năm đó có chút hối hận, luôn như có như không bắt đầu thật sự quan tâm đến Tiếu Khắc. Có khi Tiếu Khắc muốn nói với bà, hà tất phải làm vậy, nhiều năm như vậy cũng là quá khứ hết rồi, những chăm quan tâm của dì mà để dành cho một người xa lạ, người đó còn nhớ đến dì như một người tốt, dành cho cậu, chỉ lãng phí mà thôi.
Về phần Tiếu Viễn, Tiếu Khắc đã sớm thông suốt. Có một số người nếu đã giữ không được, thì hãy để bọn họ ra đi. Vào lúc mình cực lạnh lẽo, nó đã cho chính mình một hơi ấm, chẳng lẽ còn muốn không biết xấu hổ bắt nó trở thành mặt trời trong cuộc sống của mình.
Tiếu Khắc nhìn thấy trong folder còn có một vài tấm ảnh ngày xưa, không nhiều lắm, dù sao thì sự tồn tại của bản thân mờ nhạt như vậy, ai sẽ chụp ảnh kỷ niệm cậu đây, có khi bọn họ còn ước gì mình nhanh chóng biến mất khỏi nhân gian, không quấy rầy bọn họ nữa. Trong số đó có một tấm ảnh, Tiếu Khắc dừng lại, trong đó là một nam sinh chừng mười bốn mười lăm tuổi ôm chính cậu mới có mười tuổi vào trong ngực, cậu vặn vẹo đòi ra.
Khóe mắt của nam sinh đang nhìn về phía Tiếu Khắc như thể đang thông báo cho cậu biết, anh ta, chính là Tiêu Vũ Khải.
Thì ra Tiêu Vũ Khải là không nói sai, nhưng mà tấm ảnh này chụp khi nào không biết, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Chỉ mơ hồ nhớ rằng lúc ấy có một người cực kì xấu xa cực kì đê tiện, so sánh như vậy, khác xa so với Tiêu Vũ Khải bây giờ.
Tiếu Khắc lấy một cái USB trong ngăn kéo ra cop ảnh vào, những thứ khác đều xóa hết. Đống ảnh rồi GV trong ổ cậu đều xóa hết, mấy thứ này, hiên tại cậu cũng không cần nữa. Còn có một folder nhật kí của mình, Tiếu Khắc vốn đã bỏ vào thùng rác, cuối cùng vẫn mở thùng rác ra khôi phục lại, chuyển hết vào trong USB. Tuy những thứ này đều là lịch sử đen tối của mình, nhưng lịch sử đen tối còn tốt hơn là không có lịch sử. Mấy thứ này sẽ nhắc nhở cậu, ngốc một lần là quá đủ rồi, đừng ngốc thêm nữa.
Sau khi dọn dẹp máy tính sạch sẽ, tốc độ vận hành của máy tính cũng tăng lên không ít. Lúc dọn dẹp đến ổ F, Tiếu Khắc kinh ngạc phát hiện ra client của Người Mạo Hiểm. Năm nay, sau khi bị đuổi, cậu mới bắt đầu chơi Người Mạo Hiểm, trước đó vốn không biết có trò chơi như vậy, vậy mà máy tính của cậu có trò chơi này, chỉ có thể có một lý do, chính là Tiếu Viễn cũng chơi Người Mạo Hiểm.
Tiếu Khắc thử mở client ra xem một chút, nhìn màn hình đăng nhập, vẫn là trước khi Người Mạo Hiểm đổi mới phiên bản. Có thể lúc ấy máy tính của Tiếu Viễn bị hỏng, nên dùng máy tính của cậu. Tiếu Khắc liền giữ client lại, nói không chừng khi nào đó Tiếu Viễn vẫn có thể dùng tới.
“Tiếu Khắc, mẹ tôi gọi điện nói là muốn ăn ở bên ngoài. Tôi lái xe đưa anh đi.” Tiếu Viễn đẩy cửa ra, nhìn Tiếu Khắc đang nhìn máy tính, biểu hiện lên có chút khó chịu.
“Được.” Tiếu Khắc gật đầu, tắt máy tính và rút USB ra, cất vào trong túi áo, theo Tiếu Viễn ra ngoài.
Xe Tiếu Viễn đỗ ở ga ra ngầm, Tiếu Khắc mở cửa bên ghế phụ ngồi xuống.
“Anh thắt dây an toàn vào, tôi không muốn vì anh mà bị cảnh sát giao thông phạt tiền đâu.” Tiếu Viễn ngồi vào trong xe, xoay người thắt dây an toàn.
Tiếu Khắc lặng lẽ thở dài, lúc này đột nhiên thằng nhóc Tiếu Viễn này thật sự là có chút không được tự nhiên, thỉnh thoảng hình như là cố ý nhằm vào cậu thật, nhưng thật ra đang tìm lại cảm giác tồn tại trước kia. Tiếu Khắc nghĩ đến đây chợt cúi đầu cười, Tiếu Viễn đang lái xe, giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Anh cười cái gì?”
Cười cậu quá ngây thơ. Những lời này Tiếu Khắc cũng không dám nói ra, nếu không nhất định sẽ bị Tiếu Viễn đuổi thẳng xuống xe. Tiếu Viễn bị Tiếu Khắc làm cho không sao hiểu nổi, nhịn không được quay đầu nhìn Tiếu Khắc. Lần này đổi thành Tiếu Khắc mặt không chút thay đổi, chỉ về phía trước nói: “Nhìn đường đi.”
Đích đến của bọn họ là một nhà hàng tư nhân, Tiếu Viễn rất quen thuộc với nơi này, Tiếu Khắc thì chưa từng tới. Hiện tại cũng không biết là những người này nghĩ như thế nào, thì ra đều là tìm cái khách sạn sang trọng lộng lẫy mở ở đoạn đường xa hoa này. Bây giờ cho dù có tìm khắp ngóc ngách ở nơi này cũng không ra một khách sạn nhỏ có giấy phép kinh doanh. Hóa ra cái kia gọi là khí thế, hiện tại chỉ coi là không khí.
Nghe đâu nhà hàng này mỗi ngày chỉ làm thức ăn đủ cho mười lăm người, bán hết cho mười lăm người này, cho dù là thị trưởng đến ăn, cũng tuyệt đối không làm nữa. Cứ như vậy liền khiến những kẻ có tiền bị nơi đây thu hút. Thật ra Tiếu Khắc cũng không thấy thức ăn nơi này có gì khác, có khi những người tâng bốc nhà hàng này có thể ăn ra được nhiều hương vị hơn cậu.
Súp trong nồi lẩu là súp thịt, Tiếu Khắc không thích lắm, cậu thích ăn súp cay. Cậu cứ cảm thấy trong súp có mùi thuốc đông y là lạ, nên ăn qua loa một chút rồi để đũa xuống.
“Tiếu Khắc không thích ăn lẩu?” Dì nhìn thấy Tiếu Khắc còn chưa ăn được gì đã để đũa xuống, sửng sốt một chút.“Không có, buổi sáng ăn nhiều.”
Dì nghe thấy câu trả lời của Tiếu Khắc, vớt một ít thịt trong nồi ra, gắp vào trong bát Tiếu Khắc, cười nói: “Con là thanh niên, ngoài miệng nói ăn no, vừa quay một cái lại đói bụng ngay.”
“Mẹ, sao mẹ lại không có hỏi con một chút là đã ăn no chưa?” Tiếu Viễn ở bên cạnh bất mãn nói.
“Hỏi cái gì mà hỏi, hỏi con hơn hai mươi năm, con không chê, nhưng mẹ thấy chán rồi!”
Dì để đũa xuống cười cười, không biết sao lại cảm thấy mắt mình có chút nóng lên. Những năm gần đây bọn họ cố gắng gần gũi hơn với Tiếu Khắc, nhưng cho đến bây giờ, Tiếu Khắc vẫn cứ khách sáo như thế. Cậu luôn tự xem mình chỉ là một vị khách, lúc nào cũng duy trì dáng vẻ thờ ơ. Nghĩ đến lúc ấy chính mình từ chối một đứa trẻ luôn đi theo sau lưng mình mở vòng tay ra xin một cái ôm, đến cuối cùng vẫn từ chối.
Một bữa ăn mặc dù không thể nói là ăn trong buồn bực, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho người ta khó tiêu. Cũng chỉ là những ngày lễ tết phải về nhà Tiếu Khắc mới mệt mỏi như thế. May mà không phải ăn như vậy mỗi ngày, nếu không thì không đau dạ dày cũng mắc bệnh tim gì đó. Còn Tiếu Viễn lại ăn rất vui vẻ, gần như một nửa thức ăn đều vào dạ dày Tiếu Viễn.
“Hôm nay là lễ Trung thu, tối nay Tiếu Khắc ở nhà chứ?” Tiếu cha hỏi.
“Không ạ, sáng mai đi làm.”
“Không phải chỉ là một viên chức nhỏ phòng hậu cần thôi sao, làm gì mà chăm chỉ vậy, ngày mai tôi đưa anh đi làm.” Tiếu Viễn cuối cùng cũng ăn no, bỏ đũa xuống, bưng nước trà trong tay chậm rãi uống, liếc mắt nhìn Tiếu Khắc nói.
Tuy trong lòng Tiếu Khắc khó chịu với lời nói của Tiếu Viễn nhưng vẫn quyết định ở lại đêm nay. Có một số việc, nên làm vẫn phải làm.
Nếu đã phải ở lại một đêm, Tiếu Khắc update lại client Người Mạo Hiểm. Buổi chiều không có việc gì, chi bằng lên game đi dạo, cũng còn tốt hơn ngồi ở phòng khách cùng bọn họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tin tức hệ thống: Toái Tâm đăng nhập.
Mở danh sách bạn tốt ra, người đang onl không nhiều lắm, người cậu quen lại càng không có mấy người. Hạo Kiếp, Công Tử Tiêu, Đũng Quần, Dữ Thú Đồng Hành đều không onl, còn lại những người gọi là quen biết cũng chỉ thừa lại Nắm Gạo Nếp. Còn đang nghĩ ngợi, Nắm Gạo Nếp đã gửi đến một cái mật.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Hé lu
【 mật 】Toái Tâm: Hôm nay tâm trạng tốt nha.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Thường thôi thường thôi, bọn tôi định đi đánh phó bản, anh muốn đi cùng không?
【 mật 】Toái Tâm: Được.
Nắm Gạo Nếp muốn đi đánh phó bản, người trong đội ngũ tất nhiên là người Cấm Vệ Quân. Người Cấm Vệ Quân khác với Nam Đường, bọn họ không tập trung vào PVP, bọn họ còn có một nhóm người là cao thủ PVE, còn có một đội những người từng là cao thủ chuyên giết phó bản. Ví dụ như trong tiểu đội này, kiếm khách tên Tam Giang Thám Hoa, chính là át chủ bài T đứng đầu đội diệt phó bản.
Đội diệt phó bản hàng đầu server của Người Mạo Hiểm bình thường đều là cực kì tàn khốc. Bọn họ tổ đầy 40 người một đội, sau đó bắt đầu đánh phó bản. Bình thường nếu ba lần sai lầm làm cho đoàn bị diệt sẽ bị những người khác bổ sung thay thế, đánh xong Boss chẳng những không được chia trang bị, mà còn bị mời ra khỏi đội ngũ. Đội ngũ giết hàng đầu như vậy căn bản chỉ nhìn năng lực của bạn, không hề nói gì đến nhân tình hay sơ xuất.
Tuy rằng Tiếu Khắc rất không thích đội ngũ như vậy, nhưng cậu không thể phủ nhận tồn tại của loại đội ngũ này. Dù sao, cho dù tồn tại không hợp lí thế nào, cũng chỉ có loại đội ngũ này mới có thể ghi chép lại cách tấn công nhanh nhất, chính xác nhất cho những người khác.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Tôi cảm thấy phiên bản này khá hơn phiên bản trước nhiều.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Cậu cảm thấy phiên bản này tốt hơn so với trước kia? Cậu chắc chắn?
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Oh no, xin cưng đừng nói.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Phiên bản đầu tiên thẻ mười lăm đồng chỉ bán 300G (vàng), mà hiện tại thẻ mười lăm đồng ít nhất đã bán 3000G. Lạm phát khiến cho nhân dânn tệ bị giảm giá trị, mà công sức lao động để kiếm 3000G lớn hơn kiếm 300G rất nhiều, chúng ta lao động càng nhiều đổi lấy càng ít thù lao. Cậu cảm thấy cái gì gây nên? Nếu nói đến như vậy cậu còn kết luận là phiên bản này tiến bộ hơn so với phiên bản trước thì tôi cũng không còn lời nào để nói.
【 công hội 】Hạt Dưa: Cậu đã nói quá nhiều rồi.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: … Cưng, cưng thắng rồi, xin cưng bỏ qua cho tớ.
【 công hội 】Toái Tâm: Xác Không Mang Quần hôm nay làm sao vậy, có cảm giác không giống với trước kia lắm.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Có khi là bị học sinh của cậu ta làm cho tức giận rồi. Cậu ta là giảng viên Kinh tế học phương Tây…
Tiếu Viễn cũng về phòng rồi, Tiếu Khắc dù sao cũng không có việc gì làm, vậy là cậu mở máy tính ra. Cùng với tiếng động thật lớn từ case, máy tính bắt đầu khởi động. Tiếu Khắc ngồi xổm, đập đập case, cậu nghĩ tiếng ồn có thể là do âm thanh của quạt tản nhiệt quá lớn, có khi nên đi rửa quạt sạch một chút, may ra cái thứ đồ cổ này còn có thể dùng tiếp.
Máy tính khởi động mất ba phút rưỡi. Tiếu Khắc thấy tin nhắn từ 360 trên màn hình. Tốc độ khởi động này có thể vượt qua 0% máy tính cả nước. Trên màn hình có cả đống biểu tượng linh tinh, Tiếu Khắc nhìn nhìn xóa hết những thứ vô dụng, đặt những thứ có ích vào trong một folder ở ổ E.
Trong ổ E cũng không có gì mấy, Tiếu Khắc cho hiển thị lên những folder ẩn trong đó, phát hiện tất cả đều là những tư liệu năm đó mình tra ở trên mạng liên quan đến TXL (同性恋 /Tóngxìngliàn/ Đồng tính luyến). Khi đó tìm đọc mấy thứ này, tay cậu lúc nào cũng run run, chỉ sợ cha hoặc dì đột nhiên đẩy cửa vào, lại sợ Tiếu Viễn chơi game phát hiện mấy thứ này. Mình của khi ấy luôn sợ hãi như vậy, lại không có một ai để có thể tâm sự, nếu lúc ấy có một người có thể nói với mình: Cho dù cậu có phải gay hay không, cậu chính là cậu, không liên quan đến bất cứ cái gì hết. Có lẽ bản thân mình khi đó đã có thể sống thoải mái hơn không ít.
Có một số việc vào thời điểm xảy ra, bản thân nghĩ lại cứ tưởng rằng mình đã phải chống đỡ bao nhiêu áp lực, bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ lúc ấy còn quá trẻ, thời gian cùng trưởng thành chính là liều thuốc tốt nhất.
Tình cảm của Tiếu Khắc và cha mẹ cũng không tốt, cha ở bên ngoài có người phụ nữ khác, mẹ Tiếu Khắc cũng biết, nhưng mà bà không muốn hỏi đến mà thôi. Bà đối với Tiếu Khắc rất tốt, khi Tiếu Khắc được bảy tuổi, mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, chưa đến nửa năm sau, Tiếu cha đã kết hôn với dì. Ngày kết hôn Tiếu Khắc cũng không biết, ngày ấy, Tiếu cha khóa một Tiếu Khắc mới bảy tuổi ở nhà.
Tiếu Khắc nghĩ ông sẽ trở về rất nhanh, cậu mang ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, đợi Tiếu cha về. Cậu khóc rồi lại ngủ đến khi đói bụng tỉnh dậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới nghe được tiếng mở cửa. Tiếu cha uống say đến không còn biết gì được bạn đỡ, một dì mặc sườn xám màu hồng nhạt không ngừng lấy tay vuốt vuốt cho Tiếu cha. Đêm hôm đó thật sự là cực kỳ rối loạn, Tiếu Khắc nhìn những người lớn xa lạ bận rộn ở trong nhà mình, sau khi những người đó rời đi, Tiếu cha mới tỉnh. Ông lớn tiếng gọi tên dì và Tiếu Viễn, Tiếu cha ôm hai người họ khóc lớn ở trên giường, nói: “Cuối cùng chúng ta đã có thể bên nhau rồi.”
Tiếu Khắc ôm chặt lấy cái gối ôm trên ghế sa lông, hoảng sợ đứng trong hành lang tối tăm, nhìn cha mình gào khóc ôm lấy một người phụ nữ và một đứa trẻ lớn tương đương mình. Đêm hôm đó Tiếu Khắc sẽ vĩnh viễn không quên. Thật ra nếu không phải lúc đó Tiếu Khắc mới có gần bảy tuổi, cậu sẽ sớm có thể hiểu được, cậu đã sớm bị cô lập khỏi gia đình rồi.
Lúc đầu, Tiếu Khắc vừa mới mất mẹ rất thích dì xinh đẹp này, luôn bám theo bà. Dần dần cậu mới nhận ra, người phụ nữ xinh đẹp này tuy rằng ăn, mặc, ở, đi lại đều không bạc đãi cậu, nhưng lại không bao giờ nói chuyện với cậu, ngay cả một câu hỏi thăm đơn giản cũng không có. Bà luôn dùng giọng nói dịu dàng với Tiếu Viễn, luôn mỉm cười giúp Tiếu cha thắt cà vạt, lại luôn dùng vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt đối diện với Tiếu Khắc. Khuôn mặt kia không có biểu tình gì, cũng không có bất cứ thái độ gì, đã trở thành cơn ác mộng sâu nhất trong thời thơ ấu của Tiếu Khắc.
Thật ra đôi khi nghĩ lại, hành động của dì năm đó cũng quá tốt rồi, không nói đến trên pháp luật hai người không có quan hệ thân thuộc gì, cho dù là người xa lạ làm được đến thế này là cũng đủ rồi.
Đến khi Tiếu cha phát hiện ra đứa con lớn của mình có vấn đề, thì Tiếu Khắc của lúc ấy đã không nói câu nào nữa.
Tiếu Khắc hiện tại đã biết rõ, lúc ấy dì chẳng qua là đem những bất mãn với mẹ Tiếu Khắc trút hết lên người cậu, lúc ấy Tiếu Khắc chính là vết mực đen sì trong cuộc đời bà. Trong cuộc đời con người ta chung quy làm rất nhiều chuyện như vậy, vào lúc ấy thì nghĩ là đương nhiên, mình chính là hóa thân của chính nghĩa, làm thế nào cũng không đủ, hiện tại nhìn lại, lúc ấy chẳng qua là còn trẻ, chưa trưởng thành, ba chữ này (?) đã khắc phủ lên những năm tháng đó như một cái biểu tượng cho kết thúc.
Có thể là hiện tại dì đã lớn tuổi nên đối với những việc làm năm đó có chút hối hận, luôn như có như không bắt đầu thật sự quan tâm đến Tiếu Khắc. Có khi Tiếu Khắc muốn nói với bà, hà tất phải làm vậy, nhiều năm như vậy cũng là quá khứ hết rồi, những chăm quan tâm của dì mà để dành cho một người xa lạ, người đó còn nhớ đến dì như một người tốt, dành cho cậu, chỉ lãng phí mà thôi.
Về phần Tiếu Viễn, Tiếu Khắc đã sớm thông suốt. Có một số người nếu đã giữ không được, thì hãy để bọn họ ra đi. Vào lúc mình cực lạnh lẽo, nó đã cho chính mình một hơi ấm, chẳng lẽ còn muốn không biết xấu hổ bắt nó trở thành mặt trời trong cuộc sống của mình.
Tiếu Khắc nhìn thấy trong folder còn có một vài tấm ảnh ngày xưa, không nhiều lắm, dù sao thì sự tồn tại của bản thân mờ nhạt như vậy, ai sẽ chụp ảnh kỷ niệm cậu đây, có khi bọn họ còn ước gì mình nhanh chóng biến mất khỏi nhân gian, không quấy rầy bọn họ nữa. Trong số đó có một tấm ảnh, Tiếu Khắc dừng lại, trong đó là một nam sinh chừng mười bốn mười lăm tuổi ôm chính cậu mới có mười tuổi vào trong ngực, cậu vặn vẹo đòi ra.
Khóe mắt của nam sinh đang nhìn về phía Tiếu Khắc như thể đang thông báo cho cậu biết, anh ta, chính là Tiêu Vũ Khải.
Thì ra Tiêu Vũ Khải là không nói sai, nhưng mà tấm ảnh này chụp khi nào không biết, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Chỉ mơ hồ nhớ rằng lúc ấy có một người cực kì xấu xa cực kì đê tiện, so sánh như vậy, khác xa so với Tiêu Vũ Khải bây giờ.
Tiếu Khắc lấy một cái USB trong ngăn kéo ra cop ảnh vào, những thứ khác đều xóa hết. Đống ảnh rồi GV trong ổ cậu đều xóa hết, mấy thứ này, hiên tại cậu cũng không cần nữa. Còn có một folder nhật kí của mình, Tiếu Khắc vốn đã bỏ vào thùng rác, cuối cùng vẫn mở thùng rác ra khôi phục lại, chuyển hết vào trong USB. Tuy những thứ này đều là lịch sử đen tối của mình, nhưng lịch sử đen tối còn tốt hơn là không có lịch sử. Mấy thứ này sẽ nhắc nhở cậu, ngốc một lần là quá đủ rồi, đừng ngốc thêm nữa.
Sau khi dọn dẹp máy tính sạch sẽ, tốc độ vận hành của máy tính cũng tăng lên không ít. Lúc dọn dẹp đến ổ F, Tiếu Khắc kinh ngạc phát hiện ra client của Người Mạo Hiểm. Năm nay, sau khi bị đuổi, cậu mới bắt đầu chơi Người Mạo Hiểm, trước đó vốn không biết có trò chơi như vậy, vậy mà máy tính của cậu có trò chơi này, chỉ có thể có một lý do, chính là Tiếu Viễn cũng chơi Người Mạo Hiểm.
Tiếu Khắc thử mở client ra xem một chút, nhìn màn hình đăng nhập, vẫn là trước khi Người Mạo Hiểm đổi mới phiên bản. Có thể lúc ấy máy tính của Tiếu Viễn bị hỏng, nên dùng máy tính của cậu. Tiếu Khắc liền giữ client lại, nói không chừng khi nào đó Tiếu Viễn vẫn có thể dùng tới.
“Tiếu Khắc, mẹ tôi gọi điện nói là muốn ăn ở bên ngoài. Tôi lái xe đưa anh đi.” Tiếu Viễn đẩy cửa ra, nhìn Tiếu Khắc đang nhìn máy tính, biểu hiện lên có chút khó chịu.
“Được.” Tiếu Khắc gật đầu, tắt máy tính và rút USB ra, cất vào trong túi áo, theo Tiếu Viễn ra ngoài.
Xe Tiếu Viễn đỗ ở ga ra ngầm, Tiếu Khắc mở cửa bên ghế phụ ngồi xuống.
“Anh thắt dây an toàn vào, tôi không muốn vì anh mà bị cảnh sát giao thông phạt tiền đâu.” Tiếu Viễn ngồi vào trong xe, xoay người thắt dây an toàn.
Tiếu Khắc lặng lẽ thở dài, lúc này đột nhiên thằng nhóc Tiếu Viễn này thật sự là có chút không được tự nhiên, thỉnh thoảng hình như là cố ý nhằm vào cậu thật, nhưng thật ra đang tìm lại cảm giác tồn tại trước kia. Tiếu Khắc nghĩ đến đây chợt cúi đầu cười, Tiếu Viễn đang lái xe, giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Anh cười cái gì?”
Cười cậu quá ngây thơ. Những lời này Tiếu Khắc cũng không dám nói ra, nếu không nhất định sẽ bị Tiếu Viễn đuổi thẳng xuống xe. Tiếu Viễn bị Tiếu Khắc làm cho không sao hiểu nổi, nhịn không được quay đầu nhìn Tiếu Khắc. Lần này đổi thành Tiếu Khắc mặt không chút thay đổi, chỉ về phía trước nói: “Nhìn đường đi.”
Đích đến của bọn họ là một nhà hàng tư nhân, Tiếu Viễn rất quen thuộc với nơi này, Tiếu Khắc thì chưa từng tới. Hiện tại cũng không biết là những người này nghĩ như thế nào, thì ra đều là tìm cái khách sạn sang trọng lộng lẫy mở ở đoạn đường xa hoa này. Bây giờ cho dù có tìm khắp ngóc ngách ở nơi này cũng không ra một khách sạn nhỏ có giấy phép kinh doanh. Hóa ra cái kia gọi là khí thế, hiện tại chỉ coi là không khí.
Nghe đâu nhà hàng này mỗi ngày chỉ làm thức ăn đủ cho mười lăm người, bán hết cho mười lăm người này, cho dù là thị trưởng đến ăn, cũng tuyệt đối không làm nữa. Cứ như vậy liền khiến những kẻ có tiền bị nơi đây thu hút. Thật ra Tiếu Khắc cũng không thấy thức ăn nơi này có gì khác, có khi những người tâng bốc nhà hàng này có thể ăn ra được nhiều hương vị hơn cậu.
Súp trong nồi lẩu là súp thịt, Tiếu Khắc không thích lắm, cậu thích ăn súp cay. Cậu cứ cảm thấy trong súp có mùi thuốc đông y là lạ, nên ăn qua loa một chút rồi để đũa xuống.
“Tiếu Khắc không thích ăn lẩu?” Dì nhìn thấy Tiếu Khắc còn chưa ăn được gì đã để đũa xuống, sửng sốt một chút.“Không có, buổi sáng ăn nhiều.”
Dì nghe thấy câu trả lời của Tiếu Khắc, vớt một ít thịt trong nồi ra, gắp vào trong bát Tiếu Khắc, cười nói: “Con là thanh niên, ngoài miệng nói ăn no, vừa quay một cái lại đói bụng ngay.”
“Mẹ, sao mẹ lại không có hỏi con một chút là đã ăn no chưa?” Tiếu Viễn ở bên cạnh bất mãn nói.
“Hỏi cái gì mà hỏi, hỏi con hơn hai mươi năm, con không chê, nhưng mẹ thấy chán rồi!”
Dì để đũa xuống cười cười, không biết sao lại cảm thấy mắt mình có chút nóng lên. Những năm gần đây bọn họ cố gắng gần gũi hơn với Tiếu Khắc, nhưng cho đến bây giờ, Tiếu Khắc vẫn cứ khách sáo như thế. Cậu luôn tự xem mình chỉ là một vị khách, lúc nào cũng duy trì dáng vẻ thờ ơ. Nghĩ đến lúc ấy chính mình từ chối một đứa trẻ luôn đi theo sau lưng mình mở vòng tay ra xin một cái ôm, đến cuối cùng vẫn từ chối.
Một bữa ăn mặc dù không thể nói là ăn trong buồn bực, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho người ta khó tiêu. Cũng chỉ là những ngày lễ tết phải về nhà Tiếu Khắc mới mệt mỏi như thế. May mà không phải ăn như vậy mỗi ngày, nếu không thì không đau dạ dày cũng mắc bệnh tim gì đó. Còn Tiếu Viễn lại ăn rất vui vẻ, gần như một nửa thức ăn đều vào dạ dày Tiếu Viễn.
“Hôm nay là lễ Trung thu, tối nay Tiếu Khắc ở nhà chứ?” Tiếu cha hỏi.
“Không ạ, sáng mai đi làm.”
“Không phải chỉ là một viên chức nhỏ phòng hậu cần thôi sao, làm gì mà chăm chỉ vậy, ngày mai tôi đưa anh đi làm.” Tiếu Viễn cuối cùng cũng ăn no, bỏ đũa xuống, bưng nước trà trong tay chậm rãi uống, liếc mắt nhìn Tiếu Khắc nói.
Tuy trong lòng Tiếu Khắc khó chịu với lời nói của Tiếu Viễn nhưng vẫn quyết định ở lại đêm nay. Có một số việc, nên làm vẫn phải làm.
Nếu đã phải ở lại một đêm, Tiếu Khắc update lại client Người Mạo Hiểm. Buổi chiều không có việc gì, chi bằng lên game đi dạo, cũng còn tốt hơn ngồi ở phòng khách cùng bọn họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tin tức hệ thống: Toái Tâm đăng nhập.
Mở danh sách bạn tốt ra, người đang onl không nhiều lắm, người cậu quen lại càng không có mấy người. Hạo Kiếp, Công Tử Tiêu, Đũng Quần, Dữ Thú Đồng Hành đều không onl, còn lại những người gọi là quen biết cũng chỉ thừa lại Nắm Gạo Nếp. Còn đang nghĩ ngợi, Nắm Gạo Nếp đã gửi đến một cái mật.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Hé lu
【 mật 】Toái Tâm: Hôm nay tâm trạng tốt nha.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Thường thôi thường thôi, bọn tôi định đi đánh phó bản, anh muốn đi cùng không?
【 mật 】Toái Tâm: Được.
Nắm Gạo Nếp muốn đi đánh phó bản, người trong đội ngũ tất nhiên là người Cấm Vệ Quân. Người Cấm Vệ Quân khác với Nam Đường, bọn họ không tập trung vào PVP, bọn họ còn có một nhóm người là cao thủ PVE, còn có một đội những người từng là cao thủ chuyên giết phó bản. Ví dụ như trong tiểu đội này, kiếm khách tên Tam Giang Thám Hoa, chính là át chủ bài T đứng đầu đội diệt phó bản.
Đội diệt phó bản hàng đầu server của Người Mạo Hiểm bình thường đều là cực kì tàn khốc. Bọn họ tổ đầy 40 người một đội, sau đó bắt đầu đánh phó bản. Bình thường nếu ba lần sai lầm làm cho đoàn bị diệt sẽ bị những người khác bổ sung thay thế, đánh xong Boss chẳng những không được chia trang bị, mà còn bị mời ra khỏi đội ngũ. Đội ngũ giết hàng đầu như vậy căn bản chỉ nhìn năng lực của bạn, không hề nói gì đến nhân tình hay sơ xuất.
Tuy rằng Tiếu Khắc rất không thích đội ngũ như vậy, nhưng cậu không thể phủ nhận tồn tại của loại đội ngũ này. Dù sao, cho dù tồn tại không hợp lí thế nào, cũng chỉ có loại đội ngũ này mới có thể ghi chép lại cách tấn công nhanh nhất, chính xác nhất cho những người khác.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Tôi cảm thấy phiên bản này khá hơn phiên bản trước nhiều.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Cậu cảm thấy phiên bản này tốt hơn so với trước kia? Cậu chắc chắn?
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Oh no, xin cưng đừng nói.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Phiên bản đầu tiên thẻ mười lăm đồng chỉ bán 300G (vàng), mà hiện tại thẻ mười lăm đồng ít nhất đã bán 3000G. Lạm phát khiến cho nhân dânn tệ bị giảm giá trị, mà công sức lao động để kiếm 3000G lớn hơn kiếm 300G rất nhiều, chúng ta lao động càng nhiều đổi lấy càng ít thù lao. Cậu cảm thấy cái gì gây nên? Nếu nói đến như vậy cậu còn kết luận là phiên bản này tiến bộ hơn so với phiên bản trước thì tôi cũng không còn lời nào để nói.
【 công hội 】Hạt Dưa: Cậu đã nói quá nhiều rồi.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: … Cưng, cưng thắng rồi, xin cưng bỏ qua cho tớ.
【 công hội 】Toái Tâm: Xác Không Mang Quần hôm nay làm sao vậy, có cảm giác không giống với trước kia lắm.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Có khi là bị học sinh của cậu ta làm cho tức giận rồi. Cậu ta là giảng viên Kinh tế học phương Tây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.