Chương 4: Kết hôn mơ hồ
NG Nguyen 1119
05/10/2024
Hứa Đạt bên cạnh nhíu mày ,tay siết chặt tay Trần Ngọc Liên.
"Em đừng ấu trĩ như vậy. Anh và Ngọc Liên sẽ kết hôn. Dù em có đến cũng không thể ngăn được. Em đừng để người khác thêm chê cười."
Vừa nghe câu này, Dư Nguyệt tức giận đến bật cười.
"Anh đừng tự đề cao mình quá."
Ánh mắt cô vô tình gặp lại người vừa rồi. Cứu tinh của cô đến rồi.
Cô đi đến vòng tay ôm lấy cánh tay anh.
"Sao anh đến muộn như vậy."
Anh nhíu mày, muốn rút tay lại thì ánh mắt cầu cứu lại hướng về phía anh. Anh khẽ nâng mắt nhìn về phía hai người họ.
"..." Hứa Đạt.
"..." Trần Ngọc Liên.
Hai người họ sau một lúc liền cười phá lên.
"Haha... Cô bị anh Đạt bỏ rơi nên phát điên à. Nếu thuê một người giả làm bạn trai cũng nên lựa chọn một chút. Còn đằng này chỉ là một công nhân, còn bị què. Đi đến cục dân chính lại ăn mặc lấm lem, không kể đến chắc gương mặt xấu đến nỗi không dám nhìn ai mới bịt khẩu trang kín mít như vậy."
Trần Ngọc Liên xem thường nói.
"Đúng là miệng thối không thể nào nói được lời hay. Công nhân xây dựng thì sao, anh ấy kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình. Dù anh ấy có xấu đi chăng nữa cũng hơn một số người. Bề ngoài ăn mặc đẹp đẽ, xinh đẹp nhưng mở miệng ra là thối cả con phố."
"Cô ám chỉ ai hả?"
"Ai lên tiếng thì là kẻ đó."
"Cô..."
Anh rũ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn ôm chặt cánh tay mình.
[...]
Hứa Đạt im lặng từ nảy giờ cũng lên tiếng.
"Em đừng đùa giỡn như vậy. Yêu đương cũng không thể tùy tiện."
"Tùy tiện. Giống anh không?"
Dư Nguyệt chế giễu.
"Hừ! Một người ở nơi xa xôi đến đây còn muốn lên mặt à. Em không muốn an ổn ở đây sao?"
Anh ta lạnh giọng như đang đe doạ.
"Cũng không liên quan đến anh."
Dư Nguyệt siết chặt tay anh một cách vô thức. Cứ như bám víu vào để bản thân mình không yếu đuối trước mặt bọn họ.
Anh rũ mắt xuống nhìn cái đầu nhỏ đang áp lên tay mình. Không tệ! Trong thời gian ngắn lại trưởng thành hơn rất nhiều. Anh nhận ra cô từ lần đầu tiên. Tuy nhiên, chắc cô sẽ không nhận ra anh.
Lại nghe Trần Ngọc Liên lên tiếng.
"Mặc kệ cô ta đi. Rõ ràng muốn đến đây phá đám để chúng ta không kịp thời gian đăng ký."
Dư Nguyệt nhếch môi.
"Tôi cũng không rảnh rỗi đến đây để gây sự. Hai người có thể đến đây đăng ký kết hôn. Chúng tôi thì không sao."
Lời vừa thốt lên, cô thật sự muốn cắn lưỡi mình cho rồi. Đúng là cái miệng hại cái thân.
"Cái gì?"
Cả hai cùng lên tiếng. Sau đó liền bật cười vô cùng ăn ý như khinh thường.
"Sao, hai người có thể đến đây lãnh chứng được. Tôi thì không thể à. Hay là cục dân chính này của hai người."
Cô nhướn mày, nở nụ cười chế giễu.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên nhìn anh nháy mắt.
Lại nghe giọng cô ta chế giễu.
"Vậy chúng tôi ở bên ngoài chóng mắt lên xem cô diễn đến khi nào."
"Chúng ta vào thôi."
Dư Nguyệt cũng không ngờ người này lại phối hợp như vậy. Hai người bước vào cục dân chính.
Dư Nguyệt liền thở phào, buông tay ra.
"Cám ơn anh!"
"Đi như vậy sao?"
"Hả?"
Dư Nguyệt mắt chớp chớp ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Xem như là duyên phận. Nếu cô không chê tôi nghèo. Chúng ta kết hôn đi."
"Hả?"
Dư Nguyệt càng ngơ ra.
Vừa định lên tiếng lại nhớ đến lời cô bạn mình. Còn cả giọng nói của hai kẻ cô không ưa đang ở bên ngoài.
"Em nói cô ta giả vờ để níu kéo anh. Chúng ta cứ chờ xem."
Dư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người họ. Hít sâu một hơi, cô quay lại.
"Được, lãnh chứng thôi."
Vì thời tiết có chút không đẹp nên không có nhiều người. Rất nhanh đã đến lượt hai người. Nhưng quần áo trên người có chút không hợp khi chụp ảnh thì phải.
Cô quay sang.
"Hay là chúng ta quay lại sau đi."
"Hối hận à."
Giọng anh vẫn điềm tĩnh như vậy.
"Không phải. Quần áo này e là không hợp để chụp ảnh."
Cô có chút không tự nhiên nói.
Anh gật đầu.
Cô chưa kịp thở phào, anh đã cởi bỏ chiếc áo công nhân in dòng chữ Lam Thiên xuống. Bên trong là chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc mũ bảo hộ cũng để sang một bên, khẩu trang cũng đã tháo xuống.
Dư Nguyệt ngẩn người nhìn anh, nuốt nước bọt. Không ngờ, anh lại đẹp trai như vậy.
"Có thể chứ."
Cô chưa kịp lên tiếng nhân viên trong cục dân chính đã gọi tên hai người.
"Số không ba ba."
"Có!"
Dư Nguyệt miệng nhanh hơn não lên tiếng.
Hai người ngồi vào bàn điền thông tin, kí tên lăn tay. Sau cùng là chụp ảnh.
"Ngồi sát vào nhau một chút."
Tách! Âm thanh máy ảnh vang lên.
[...]
Bước ra khỏi cửa cục dân chính, Dư Nguyệt nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ trên tay mình.
Cứ như vậy là kết hôn rồi sao. Nhưng cái tên này dường như mình đã nghe ở đâu rồi.
Vừa nhìn thấy hai người đáng ghét đó, cô liền rời khỏi dòng suy nghĩ lấy lại tinh thần.
"Chúng tôi đã lãnh chứng xong rồi. Còn hai người thì sao? Hay là hối hận rồi."
Hứa Đạt nhíu mày nhìn quyển sổ nhỏ trên tay cô.
"Em phải hối tiếc vì quyết định hôm nay. Còn không nói đến người này... Đúng là nực cười."
Trần Ngọc Liên vòng tay ôm lấy anh ta.
"Cô ta bị anh bỏ rơi nên phát ngốc rồi. Chúng ta đi thôi."
"Được, chúng ta đi."
"Không tiễn!"
Dư Nguyệt nhếch môi cười lạnh.
Khi thấy họ đã đi xa cô thở hắt ra, quay lại.
"Em đừng ấu trĩ như vậy. Anh và Ngọc Liên sẽ kết hôn. Dù em có đến cũng không thể ngăn được. Em đừng để người khác thêm chê cười."
Vừa nghe câu này, Dư Nguyệt tức giận đến bật cười.
"Anh đừng tự đề cao mình quá."
Ánh mắt cô vô tình gặp lại người vừa rồi. Cứu tinh của cô đến rồi.
Cô đi đến vòng tay ôm lấy cánh tay anh.
"Sao anh đến muộn như vậy."
Anh nhíu mày, muốn rút tay lại thì ánh mắt cầu cứu lại hướng về phía anh. Anh khẽ nâng mắt nhìn về phía hai người họ.
"..." Hứa Đạt.
"..." Trần Ngọc Liên.
Hai người họ sau một lúc liền cười phá lên.
"Haha... Cô bị anh Đạt bỏ rơi nên phát điên à. Nếu thuê một người giả làm bạn trai cũng nên lựa chọn một chút. Còn đằng này chỉ là một công nhân, còn bị què. Đi đến cục dân chính lại ăn mặc lấm lem, không kể đến chắc gương mặt xấu đến nỗi không dám nhìn ai mới bịt khẩu trang kín mít như vậy."
Trần Ngọc Liên xem thường nói.
"Đúng là miệng thối không thể nào nói được lời hay. Công nhân xây dựng thì sao, anh ấy kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình. Dù anh ấy có xấu đi chăng nữa cũng hơn một số người. Bề ngoài ăn mặc đẹp đẽ, xinh đẹp nhưng mở miệng ra là thối cả con phố."
"Cô ám chỉ ai hả?"
"Ai lên tiếng thì là kẻ đó."
"Cô..."
Anh rũ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn ôm chặt cánh tay mình.
[...]
Hứa Đạt im lặng từ nảy giờ cũng lên tiếng.
"Em đừng đùa giỡn như vậy. Yêu đương cũng không thể tùy tiện."
"Tùy tiện. Giống anh không?"
Dư Nguyệt chế giễu.
"Hừ! Một người ở nơi xa xôi đến đây còn muốn lên mặt à. Em không muốn an ổn ở đây sao?"
Anh ta lạnh giọng như đang đe doạ.
"Cũng không liên quan đến anh."
Dư Nguyệt siết chặt tay anh một cách vô thức. Cứ như bám víu vào để bản thân mình không yếu đuối trước mặt bọn họ.
Anh rũ mắt xuống nhìn cái đầu nhỏ đang áp lên tay mình. Không tệ! Trong thời gian ngắn lại trưởng thành hơn rất nhiều. Anh nhận ra cô từ lần đầu tiên. Tuy nhiên, chắc cô sẽ không nhận ra anh.
Lại nghe Trần Ngọc Liên lên tiếng.
"Mặc kệ cô ta đi. Rõ ràng muốn đến đây phá đám để chúng ta không kịp thời gian đăng ký."
Dư Nguyệt nhếch môi.
"Tôi cũng không rảnh rỗi đến đây để gây sự. Hai người có thể đến đây đăng ký kết hôn. Chúng tôi thì không sao."
Lời vừa thốt lên, cô thật sự muốn cắn lưỡi mình cho rồi. Đúng là cái miệng hại cái thân.
"Cái gì?"
Cả hai cùng lên tiếng. Sau đó liền bật cười vô cùng ăn ý như khinh thường.
"Sao, hai người có thể đến đây lãnh chứng được. Tôi thì không thể à. Hay là cục dân chính này của hai người."
Cô nhướn mày, nở nụ cười chế giễu.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên nhìn anh nháy mắt.
Lại nghe giọng cô ta chế giễu.
"Vậy chúng tôi ở bên ngoài chóng mắt lên xem cô diễn đến khi nào."
"Chúng ta vào thôi."
Dư Nguyệt cũng không ngờ người này lại phối hợp như vậy. Hai người bước vào cục dân chính.
Dư Nguyệt liền thở phào, buông tay ra.
"Cám ơn anh!"
"Đi như vậy sao?"
"Hả?"
Dư Nguyệt mắt chớp chớp ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Xem như là duyên phận. Nếu cô không chê tôi nghèo. Chúng ta kết hôn đi."
"Hả?"
Dư Nguyệt càng ngơ ra.
Vừa định lên tiếng lại nhớ đến lời cô bạn mình. Còn cả giọng nói của hai kẻ cô không ưa đang ở bên ngoài.
"Em nói cô ta giả vờ để níu kéo anh. Chúng ta cứ chờ xem."
Dư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người họ. Hít sâu một hơi, cô quay lại.
"Được, lãnh chứng thôi."
Vì thời tiết có chút không đẹp nên không có nhiều người. Rất nhanh đã đến lượt hai người. Nhưng quần áo trên người có chút không hợp khi chụp ảnh thì phải.
Cô quay sang.
"Hay là chúng ta quay lại sau đi."
"Hối hận à."
Giọng anh vẫn điềm tĩnh như vậy.
"Không phải. Quần áo này e là không hợp để chụp ảnh."
Cô có chút không tự nhiên nói.
Anh gật đầu.
Cô chưa kịp thở phào, anh đã cởi bỏ chiếc áo công nhân in dòng chữ Lam Thiên xuống. Bên trong là chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc mũ bảo hộ cũng để sang một bên, khẩu trang cũng đã tháo xuống.
Dư Nguyệt ngẩn người nhìn anh, nuốt nước bọt. Không ngờ, anh lại đẹp trai như vậy.
"Có thể chứ."
Cô chưa kịp lên tiếng nhân viên trong cục dân chính đã gọi tên hai người.
"Số không ba ba."
"Có!"
Dư Nguyệt miệng nhanh hơn não lên tiếng.
Hai người ngồi vào bàn điền thông tin, kí tên lăn tay. Sau cùng là chụp ảnh.
"Ngồi sát vào nhau một chút."
Tách! Âm thanh máy ảnh vang lên.
[...]
Bước ra khỏi cửa cục dân chính, Dư Nguyệt nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ trên tay mình.
Cứ như vậy là kết hôn rồi sao. Nhưng cái tên này dường như mình đã nghe ở đâu rồi.
Vừa nhìn thấy hai người đáng ghét đó, cô liền rời khỏi dòng suy nghĩ lấy lại tinh thần.
"Chúng tôi đã lãnh chứng xong rồi. Còn hai người thì sao? Hay là hối hận rồi."
Hứa Đạt nhíu mày nhìn quyển sổ nhỏ trên tay cô.
"Em phải hối tiếc vì quyết định hôm nay. Còn không nói đến người này... Đúng là nực cười."
Trần Ngọc Liên vòng tay ôm lấy anh ta.
"Cô ta bị anh bỏ rơi nên phát ngốc rồi. Chúng ta đi thôi."
"Được, chúng ta đi."
"Không tiễn!"
Dư Nguyệt nhếch môi cười lạnh.
Khi thấy họ đã đi xa cô thở hắt ra, quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.