Chương 20: Nụ hôn ngọt ngào
NG Nguyen 1119
05/10/2024
Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa. Cô khẽ lên tiếng.
"Để em chuẩn bị bữa tối."
Anh nắm lấy tay cô giữ lại.
"Không cần đâu. Sẽ có người mang đến."
Dư Nguyệt nhìn anh.
"Sau này không cần như vậy. Em có thể nấu ăn sẽ ít tốn kém một chút. Thời gian này, anh hẳn là tốn không ít rồi."
Câu cuối cô thật sự áy náy. Từ lúc dọn đến đây cô chưa làm gì cho anh cả.
"Kiếm tiền để tiêu xài thôi không phải sao. Còn nữa, nếu em vẫn cứ phân biệt tiền ạnh tiền em thì không cần nói nữa."
Anh rõ ràng là không vui.
"Không phải, em..."
Dư Nguyệt hơi lúng túng sợ anh giận.
"Được rồi, em không như vậy nữa. Anh đừng giận."
"Xem em biểu hiện thế nào."
"Hả?"
Dư Nguyệt không hiểu. Biểu hiện cái gì.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
"Để..."
Dư Nguyệt muốn đứng dậy.
Anh ấn cô ngồi xuống ghế.
"Để anh."
Dư Nguyệt thật sự là không chịu được với sự dịu dàng này mất. Mấy hôm trước còn phải chạy khắp nơi xin việc, bán hàng rong ở chợ đêm. Kết hôn mơ hồ rồi khi tỉnh giấc lại thành công chúa rồi.
Là nhân viên giao thức ăn.
Anh mang vào đặt lên bàn.
"Cố Thừa Trạch, anh biết nấu ăn không?"
"Không biết. Nếu em muốn anh sẽ thử."
Anh thản nhiên trả lời.
"Haha... Nếu em nói muốn ăn thức ăn do chính tay anh làm thì sao."
Cô nghe anh không biết liền trêu.
"Ừm!"
Anh nhẹ nhàng đáp.
Dư Nguyệt khẽ cười. Thôi, không trêu anh nữa.
Anh sắp xếp thức ăn lên bàn.
"Em vào rửa tay."
Dư Nguyệt vui vẻ chạy vào trong rửa tay. Trái ngược với sự ấm ức, buồn bã vừa rồi. Dường như khi ở cạnh anh cô luôn cảm thấy thoải mái vui vẻ đến lạ.
Quả thật nhìn anh ăn thôi cũng đủ thích rồi.
Cố Thừa Trạch nâng mắt nhìn cô.
Dư Nguyệt cúi xuống gấp thức ăn cho anh.
"Anh ăn nhiều một chút."
Khoảng thời gian này cô thấy anh đều ăn thức ăn đạm bạc. Nhưng đều gọi rất nhiều món ngon cho cô.
"Cố Thừa Trạch, anh biết vị Cố gia ở Giang Thành không?"
Anh nhìn cô.
"Sao em hỏi vậy?"
Anh lau miệng, cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.
"Hôm nay, có một người đàn ông nói là con của lão ta. Đúng là những kẻ giàu có đều hóng hách."
"Cố gia Giang Thành."
"Anh đến từ Giang Thành mà không biết sao. Ông ta cũng có tên giống như anh Cố Thừa Trạch."
"Khụ!"
Dư Nguyệt lo lắng nhìn anh.
"Anh không sao chứ?"
Cố Thừa Trạch xém chút nữa là sặc với câu này.
"Không sao. Ai nói với em chuyện này?"
"Hừ! Con trai ông ta tên Cố Tâm gì đó rất đáng ghét."
"..." Cố Thừa Trạch. Thịt còn chưa ăn thì con ở đâu ra.
Xong anh lại cảm thấy buồn cười.
Dư Nguyệt mắt chớp chớp.
"Sao anh lại cười."
"Cố gia dạo này đúng là con rơi hơi nhiều."
"Bởi em nói với anh những kẻ có tiền đều không đáng tin. Quyền cao chức trọng thì sao."
Cố Thừa Trạch cũng không nói gì. Trò chơi này càng lúc càng thú vị rồi đây.
"Em dọn cho."
"Cùng dọn."
Dư Nguyệt mỉm cười. Ánh mắt không hề giấu được hạnh phúc. Dù là việc nhỏ nhặt cũng đủ để cô cảm nhận được anh muốn vun đắp cuộc hôn nhân này. Và cô cũng như vậy.
Cả ngày hôm nay anh phải đến công trường còn cổng cô cả một đoạn đường dài. Hẳn là anh đã rất cố gắng. Nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau lòng rồi.
Nằm trên giường lăn lộn mãi cũng không thể nào ngủ được. Ngồi dậy, cô lại bước ra ngoài.
Vẫn là thói quen cũ nhìn vào trong.
Lần này lại khác.
Cô thấy anh ngồi trên giường, gọng kính bạc cùng bộ đồ ngủ thôi cũng khiến trái tim nhỏ rộn ràng. Tự hào mà khoe khoang, anh ấy chính là chồng cô.
"Không ngủ được à?"
Cô thấy anh gấp lại một tập giấy gì đó nhưng không biết là gì.
"Em..."
"Đến đây."
Dư Nguyệt gật đầu bước về phía anh.
Cô tay xoa xoa vào nhau.
Anh nắm lấy tay cô kéo xuống ngồi trên chân mình.
Dư Nguyệt có chút hốt hoảng trước sự thân mật bất ngờ này. Cả người cô căng thẳng.
Anh ôm lấy cô, đầu tựa vào hõm vai.
"Em, em..."
Cô lắp bắp khi hơi thở nóng rực phả vào cổ. Sắc mặt cô ửng hồng.
"Em đừng sợ. Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi. Anh sẽ chờ khi nào em sẵn sàng."
Giọng anh dịu dàng, rất êm ái. Dư Nguyệt sắp chìm trong hủ mật này mất rồi.
Cô khẽ quay lại.
Cũng cùng lúc anh ngẩng mặt lên.
Chóp mũi khẽ chạm vào nhau. Cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Dư Nguyệt vội vàng né tránh. Đứng dậy.
Anh nắm lấy tay cô kéo lại.
"A... Ưm..."
Anh áp lên môi cô. Đầu lưỡi ấm áp tách a hàm răng trắng đi vào trong khoang miệng. Một thứ cảm xúc dâng trào.
Dư Nguyệt cả người như tê dại trước nụ hôn bá đạo này mất rồi.
Anh ném kính sang một bên.
Nụ hôn ngọt ngào đầu tiên của hai người từ khi chính thức về chung một nhà.
Dư Nguyệt có cảm giác mình bị anh hút cả linh hồn luôn rồi.
Cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi đôi môi ngọt ngào đầy hấp dẫn ấy.
Dư Nguyệt cố gắng ổn định nhịp thở đẩy anh ra.
"Em buồn ngủ rồi. Ngủ ngon!"
Cô chạy một mạch trở về phòng. Cứ như thỏ con chạy trốn vậy.
Cố Thừa Trạch cong môi.
"Thỏ con! Em có thể chạy được bao lâu."
[...]
"Để em chuẩn bị bữa tối."
Anh nắm lấy tay cô giữ lại.
"Không cần đâu. Sẽ có người mang đến."
Dư Nguyệt nhìn anh.
"Sau này không cần như vậy. Em có thể nấu ăn sẽ ít tốn kém một chút. Thời gian này, anh hẳn là tốn không ít rồi."
Câu cuối cô thật sự áy náy. Từ lúc dọn đến đây cô chưa làm gì cho anh cả.
"Kiếm tiền để tiêu xài thôi không phải sao. Còn nữa, nếu em vẫn cứ phân biệt tiền ạnh tiền em thì không cần nói nữa."
Anh rõ ràng là không vui.
"Không phải, em..."
Dư Nguyệt hơi lúng túng sợ anh giận.
"Được rồi, em không như vậy nữa. Anh đừng giận."
"Xem em biểu hiện thế nào."
"Hả?"
Dư Nguyệt không hiểu. Biểu hiện cái gì.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
"Để..."
Dư Nguyệt muốn đứng dậy.
Anh ấn cô ngồi xuống ghế.
"Để anh."
Dư Nguyệt thật sự là không chịu được với sự dịu dàng này mất. Mấy hôm trước còn phải chạy khắp nơi xin việc, bán hàng rong ở chợ đêm. Kết hôn mơ hồ rồi khi tỉnh giấc lại thành công chúa rồi.
Là nhân viên giao thức ăn.
Anh mang vào đặt lên bàn.
"Cố Thừa Trạch, anh biết nấu ăn không?"
"Không biết. Nếu em muốn anh sẽ thử."
Anh thản nhiên trả lời.
"Haha... Nếu em nói muốn ăn thức ăn do chính tay anh làm thì sao."
Cô nghe anh không biết liền trêu.
"Ừm!"
Anh nhẹ nhàng đáp.
Dư Nguyệt khẽ cười. Thôi, không trêu anh nữa.
Anh sắp xếp thức ăn lên bàn.
"Em vào rửa tay."
Dư Nguyệt vui vẻ chạy vào trong rửa tay. Trái ngược với sự ấm ức, buồn bã vừa rồi. Dường như khi ở cạnh anh cô luôn cảm thấy thoải mái vui vẻ đến lạ.
Quả thật nhìn anh ăn thôi cũng đủ thích rồi.
Cố Thừa Trạch nâng mắt nhìn cô.
Dư Nguyệt cúi xuống gấp thức ăn cho anh.
"Anh ăn nhiều một chút."
Khoảng thời gian này cô thấy anh đều ăn thức ăn đạm bạc. Nhưng đều gọi rất nhiều món ngon cho cô.
"Cố Thừa Trạch, anh biết vị Cố gia ở Giang Thành không?"
Anh nhìn cô.
"Sao em hỏi vậy?"
Anh lau miệng, cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.
"Hôm nay, có một người đàn ông nói là con của lão ta. Đúng là những kẻ giàu có đều hóng hách."
"Cố gia Giang Thành."
"Anh đến từ Giang Thành mà không biết sao. Ông ta cũng có tên giống như anh Cố Thừa Trạch."
"Khụ!"
Dư Nguyệt lo lắng nhìn anh.
"Anh không sao chứ?"
Cố Thừa Trạch xém chút nữa là sặc với câu này.
"Không sao. Ai nói với em chuyện này?"
"Hừ! Con trai ông ta tên Cố Tâm gì đó rất đáng ghét."
"..." Cố Thừa Trạch. Thịt còn chưa ăn thì con ở đâu ra.
Xong anh lại cảm thấy buồn cười.
Dư Nguyệt mắt chớp chớp.
"Sao anh lại cười."
"Cố gia dạo này đúng là con rơi hơi nhiều."
"Bởi em nói với anh những kẻ có tiền đều không đáng tin. Quyền cao chức trọng thì sao."
Cố Thừa Trạch cũng không nói gì. Trò chơi này càng lúc càng thú vị rồi đây.
"Em dọn cho."
"Cùng dọn."
Dư Nguyệt mỉm cười. Ánh mắt không hề giấu được hạnh phúc. Dù là việc nhỏ nhặt cũng đủ để cô cảm nhận được anh muốn vun đắp cuộc hôn nhân này. Và cô cũng như vậy.
Cả ngày hôm nay anh phải đến công trường còn cổng cô cả một đoạn đường dài. Hẳn là anh đã rất cố gắng. Nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau lòng rồi.
Nằm trên giường lăn lộn mãi cũng không thể nào ngủ được. Ngồi dậy, cô lại bước ra ngoài.
Vẫn là thói quen cũ nhìn vào trong.
Lần này lại khác.
Cô thấy anh ngồi trên giường, gọng kính bạc cùng bộ đồ ngủ thôi cũng khiến trái tim nhỏ rộn ràng. Tự hào mà khoe khoang, anh ấy chính là chồng cô.
"Không ngủ được à?"
Cô thấy anh gấp lại một tập giấy gì đó nhưng không biết là gì.
"Em..."
"Đến đây."
Dư Nguyệt gật đầu bước về phía anh.
Cô tay xoa xoa vào nhau.
Anh nắm lấy tay cô kéo xuống ngồi trên chân mình.
Dư Nguyệt có chút hốt hoảng trước sự thân mật bất ngờ này. Cả người cô căng thẳng.
Anh ôm lấy cô, đầu tựa vào hõm vai.
"Em, em..."
Cô lắp bắp khi hơi thở nóng rực phả vào cổ. Sắc mặt cô ửng hồng.
"Em đừng sợ. Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi. Anh sẽ chờ khi nào em sẵn sàng."
Giọng anh dịu dàng, rất êm ái. Dư Nguyệt sắp chìm trong hủ mật này mất rồi.
Cô khẽ quay lại.
Cũng cùng lúc anh ngẩng mặt lên.
Chóp mũi khẽ chạm vào nhau. Cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Dư Nguyệt vội vàng né tránh. Đứng dậy.
Anh nắm lấy tay cô kéo lại.
"A... Ưm..."
Anh áp lên môi cô. Đầu lưỡi ấm áp tách a hàm răng trắng đi vào trong khoang miệng. Một thứ cảm xúc dâng trào.
Dư Nguyệt cả người như tê dại trước nụ hôn bá đạo này mất rồi.
Anh ném kính sang một bên.
Nụ hôn ngọt ngào đầu tiên của hai người từ khi chính thức về chung một nhà.
Dư Nguyệt có cảm giác mình bị anh hút cả linh hồn luôn rồi.
Cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi đôi môi ngọt ngào đầy hấp dẫn ấy.
Dư Nguyệt cố gắng ổn định nhịp thở đẩy anh ra.
"Em buồn ngủ rồi. Ngủ ngon!"
Cô chạy một mạch trở về phòng. Cứ như thỏ con chạy trốn vậy.
Cố Thừa Trạch cong môi.
"Thỏ con! Em có thể chạy được bao lâu."
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.