Chương 16: Ngày Hội III
WindyP
05/06/2023
Bạch Hiên ngồi một góc quan sát, không phải là tận hưởng lễ hội, mà là
đang quan sát từng cử chỉ dù nhỏ nhất của Tiểu Thu. Không biết từ khi
nào, Bạch Hiên lại có cái sở thích "ngắm" cô kì lạ ấy. Cô cũng chỉ là
giáo viên, chỉ là một người chị hơn năm tuổi mà thôi mà. Nhưng sự rạo
rực trong lòng, cảm giác khó tả ấy càng khiến Bạch Hiên tò mò, muốn nhìn cô lâu hơn chút nữa.
Bạch Hiên chọn ngồi một chỗ, một vị trí thuận lợi để có thể thấy hết được sự đáng yêu đến ngây người của Tiểu Thu. Cậu làm bộ chống tay giống Tiểu Thu, những suy nghĩ vu vơ cũng theo đó mà lần lượt suất hiện trong tâm trí cậu.
Không rõ tại sao trong lúc này, Bạch Hiên lại nhớ tới lời của bài thơ mà cậu từng đọc được trên giá sách của bố, cũng không thể nhớ rõ tác giả là ai, chỉ giống như một làn gió nhẹ thoảng qua:
Nàng là tiên nữ hay thiên thần?
Mà khiến tôi ngày đêm mong nhớ
Khiến con tim tôi thổn thức nỗi niềm
Nỗi nhớ nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười và giọng nói du dương
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương
Nụ cười người là hàng vạn tia nắng
Giọng hát người tựa bầy chim sơn ca
Tất cả khiến cho tôi biết yêu
Biết nhung nhớ và cho tôi mơ mộng
Và cũng biết, người không thuộc về tôi.
Bạch Hiên cứ ngẩn người ra nhìn Tiểu Thu giống như người mất hồn vậy. Mãi cho đến khi cậu bạn học cùng lớp tới vỗ vai thì Bạch Hiên mới trở lại hiện thực. Cậu bạn giọng gấp gáp nói:" Còn ở đây làm gì vậy? Đến giờ đấu rồi kìa."
Bạch Hiên giật mình nhận ra. Phải ha, suýt nữa thì cậu quên mất tiêu. 14 giờ 25 phút à? Còn những năm phút, vẫn kịp đi thay đồ.
Bạch Hiên trước mặt mọi người vẫn là thái độ bình thản và từ tốn ấy, giống như một tảng băng lạnh buốt giữa mùa hè nóng nực. Không có linh hồn, không có sức sống, cứ như là một xác sống biết đi. Tất cả khiến Bạch Hiên toả ra một nỗi sợ vô hình. Không một ai dám bắt chuyện tay tiếp cận cậu ta. Duy chỉ có Hạ Vũ, cô rất muốn tới xem, nhưng do cuộc thi còn chưa kết thúc, còn chưa chấm đến lớp 11A nên cô không thể bỏ dở giữa chừng được.
Lần này là thật rồi, Bạch Hiên phải thi đấu mà không có sự động viên từ Hạ Vũ. Tuy rằng cậu vẫn sẽ thi đấu tốt nhưng không thể tránh khỏi chút bồn chồn trong lòng. Trước tới nay, vì hay đi cùng bố đến những nơi để ngoại giao với đối tác làm ăn nên trước những sự kiện lớn Bạch Hiên đều không cảm thấy hồi hộp hay lo lắng. Bởi cậu đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy khi đi cùng bố rồi. Bị trêu ghẹo, những tình huống mắc cỡ có đủ cả thành ra không còn bận tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh nữa. Thế nhưng dù vậy, Bạch Hiên vẫn luôn bối rối, lúng túng khi đối mặt với Tiểu Thu. Một hiện tượng "kì lạ" như vậy thì bảo sao Bạch Hiên không thể không để ý chứ?
Dù sao thi trận đấu lần này nhất định phải giành chiến thắng cho bằng được. Lúc vừa ra sân, huấn luyện viên kiêm lớp trưởng lớp 11A, Mạn Nhu cô ấy có hỏi Bạch Hiên: "Còn thi đấu được không, đã đỡ chút nào chưa để tớ thay người cũng được" Bạch Hiên đã từ chối: "Có thể chơi được. Nếu giữa trận thấy không ổn thì có thể xin thay người. "
Và cứ như vậy, tiếng còi bắt đầu trận đấu ngân dài, vang khắp cả căn phòng. Quả xứng đáng là trận chung kết trong mơ, hai đội đang thi đấu ngang tài ngang sức. Trong những phút đầu hiệp đấu, hai bên tranh giành nhau từng chút một, không bên nào chịu thua bên nào. Phải nói là ăn miếng trả miếng. 1-0, rồi 1-1, rồi 2-1, rồi lại 2-2. Có vẻ lần này Bạch Hiên thực sự gặp đối thủ rồi, các anh lớp 12B còn được mệnh danh là "những cây trụ cột" bởi họ rất cao, có người còn hơn hẳn Bạch Hiên một cái đầu.
Giữa hiệp đấu thứ nhất, tỉ số là 4-3 nghiêng về phía lớp 11A. Mọi cầu thủ đều mồ hôi nhễ nhại, chảy thành dòng trên trán, rồi từ từ lăn xuống má, xuống cằm. Nhưng có thể cảm nhận được họ đang rất vui, nỗ lực hết mình cho trận đấu. Những lúc Bạch Hiên bật lên cướp bóng hay ghi bàn, hai tay vươn cao để lộ ra một cơ bụng của dân tập gym lâu năm. Sau khi đáp đất cậu đưa tay lên vuốt ngược mái tóc đã thấm mồ hôi. Khi ấy nhìn Bạch Hiên hệt như nam thần soái ca bước ra từ trong các bộ truyện ngôn tình. Dáng vẻ còm có phần lạnh lùng, thu hút mọi ánh nhìn từ những khán giả nữ. Có một vài người không kìm được mà hét lên khe khẽ:" Oa, đỉnh quá". Có giọng ghen tị khác đến từ bạn nam bên cạnh: "Cái gì đỉnh? Là cậu ta chơi đỉnh hay sự đẹp trai của cậu ta đỉnh đây?"
Tuy vậy nhưng Bạch Hiên thường không để ý tới, cậu ta tập trung cao độ vào trận đấu, hết sức cẩn trọng, di chuyển cũng hạn chế để tránh lại tụt huyết áp.
Bạch Hiên để ý các anh 11B có vẻ gì đó là lạ, họ liên tục nháy mắt hoặc vẩy vẩy tay giống như đang ra ám hiệu gì đó, một chiến thuật gì chăng?
Đột nhiên trong một pha tranh chấp bóng, thay vì giữ vị trí thì Bạch Hiên bị những ba người đội bạn chèn để lấy bóng. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không thể truyền bóng vì ở góc hẹp này truyền ra ngoài chính xác là cực kì khó khăn. Bạch Hiên đành chấp nhận có truyền ra ngoài để rồi mất bóng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Bạch Hiên bị một anh chơi tiểu sảo đạp lên cái chân phải bị trật khớp trong lúc luyện tập. Bạch Hiên đau điếng mà ngồi sụp xuống ôm lấy cổ chân của mình. Không hề có phạt đến từ vị trí của trọng tài. Bởi thầy đã bị hai người khác che mất tầm nhìn khi ấy, thầy cho rằng cho rằng Bạch Hiên do cố gắng truyền bóng lên cao nên đã vô tình trượt chân. Cứ thế lớp 11A chỉ được một pha đưa bóng lên.
Nhưng lúc này Bạch Hiên không thể cố đứng dậy được nữa. Khó chịu bên trong thì có thể cố gắng, nhưng bị đau bên ngoài không đứng vững được thì cậu đành chịu. Bạch Hiên gọi Mạn Nhu tới nói muốn thay người. Tuy rất tiếc nhưng Mạn Nhu không còn cách nào khác. Bạch Hiên được rìu ra ngoài sân dưới sự tiếc nuối của khán giả lớp mình và cả lớp khác.
"Thật sự chịu rồi, hi vọng họ thể chiến thắng" Bạch Hiên nghĩ. Rồi một lần nữa trong ngày, cậu lại phải xuống phòng y tế
Bạch Hiên chọn ngồi một chỗ, một vị trí thuận lợi để có thể thấy hết được sự đáng yêu đến ngây người của Tiểu Thu. Cậu làm bộ chống tay giống Tiểu Thu, những suy nghĩ vu vơ cũng theo đó mà lần lượt suất hiện trong tâm trí cậu.
Không rõ tại sao trong lúc này, Bạch Hiên lại nhớ tới lời của bài thơ mà cậu từng đọc được trên giá sách của bố, cũng không thể nhớ rõ tác giả là ai, chỉ giống như một làn gió nhẹ thoảng qua:
Nàng là tiên nữ hay thiên thần?
Mà khiến tôi ngày đêm mong nhớ
Khiến con tim tôi thổn thức nỗi niềm
Nỗi nhớ nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười và giọng nói du dương
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương
Nụ cười người là hàng vạn tia nắng
Giọng hát người tựa bầy chim sơn ca
Tất cả khiến cho tôi biết yêu
Biết nhung nhớ và cho tôi mơ mộng
Và cũng biết, người không thuộc về tôi.
Bạch Hiên cứ ngẩn người ra nhìn Tiểu Thu giống như người mất hồn vậy. Mãi cho đến khi cậu bạn học cùng lớp tới vỗ vai thì Bạch Hiên mới trở lại hiện thực. Cậu bạn giọng gấp gáp nói:" Còn ở đây làm gì vậy? Đến giờ đấu rồi kìa."
Bạch Hiên giật mình nhận ra. Phải ha, suýt nữa thì cậu quên mất tiêu. 14 giờ 25 phút à? Còn những năm phút, vẫn kịp đi thay đồ.
Bạch Hiên trước mặt mọi người vẫn là thái độ bình thản và từ tốn ấy, giống như một tảng băng lạnh buốt giữa mùa hè nóng nực. Không có linh hồn, không có sức sống, cứ như là một xác sống biết đi. Tất cả khiến Bạch Hiên toả ra một nỗi sợ vô hình. Không một ai dám bắt chuyện tay tiếp cận cậu ta. Duy chỉ có Hạ Vũ, cô rất muốn tới xem, nhưng do cuộc thi còn chưa kết thúc, còn chưa chấm đến lớp 11A nên cô không thể bỏ dở giữa chừng được.
Lần này là thật rồi, Bạch Hiên phải thi đấu mà không có sự động viên từ Hạ Vũ. Tuy rằng cậu vẫn sẽ thi đấu tốt nhưng không thể tránh khỏi chút bồn chồn trong lòng. Trước tới nay, vì hay đi cùng bố đến những nơi để ngoại giao với đối tác làm ăn nên trước những sự kiện lớn Bạch Hiên đều không cảm thấy hồi hộp hay lo lắng. Bởi cậu đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy khi đi cùng bố rồi. Bị trêu ghẹo, những tình huống mắc cỡ có đủ cả thành ra không còn bận tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh nữa. Thế nhưng dù vậy, Bạch Hiên vẫn luôn bối rối, lúng túng khi đối mặt với Tiểu Thu. Một hiện tượng "kì lạ" như vậy thì bảo sao Bạch Hiên không thể không để ý chứ?
Dù sao thi trận đấu lần này nhất định phải giành chiến thắng cho bằng được. Lúc vừa ra sân, huấn luyện viên kiêm lớp trưởng lớp 11A, Mạn Nhu cô ấy có hỏi Bạch Hiên: "Còn thi đấu được không, đã đỡ chút nào chưa để tớ thay người cũng được" Bạch Hiên đã từ chối: "Có thể chơi được. Nếu giữa trận thấy không ổn thì có thể xin thay người. "
Và cứ như vậy, tiếng còi bắt đầu trận đấu ngân dài, vang khắp cả căn phòng. Quả xứng đáng là trận chung kết trong mơ, hai đội đang thi đấu ngang tài ngang sức. Trong những phút đầu hiệp đấu, hai bên tranh giành nhau từng chút một, không bên nào chịu thua bên nào. Phải nói là ăn miếng trả miếng. 1-0, rồi 1-1, rồi 2-1, rồi lại 2-2. Có vẻ lần này Bạch Hiên thực sự gặp đối thủ rồi, các anh lớp 12B còn được mệnh danh là "những cây trụ cột" bởi họ rất cao, có người còn hơn hẳn Bạch Hiên một cái đầu.
Giữa hiệp đấu thứ nhất, tỉ số là 4-3 nghiêng về phía lớp 11A. Mọi cầu thủ đều mồ hôi nhễ nhại, chảy thành dòng trên trán, rồi từ từ lăn xuống má, xuống cằm. Nhưng có thể cảm nhận được họ đang rất vui, nỗ lực hết mình cho trận đấu. Những lúc Bạch Hiên bật lên cướp bóng hay ghi bàn, hai tay vươn cao để lộ ra một cơ bụng của dân tập gym lâu năm. Sau khi đáp đất cậu đưa tay lên vuốt ngược mái tóc đã thấm mồ hôi. Khi ấy nhìn Bạch Hiên hệt như nam thần soái ca bước ra từ trong các bộ truyện ngôn tình. Dáng vẻ còm có phần lạnh lùng, thu hút mọi ánh nhìn từ những khán giả nữ. Có một vài người không kìm được mà hét lên khe khẽ:" Oa, đỉnh quá". Có giọng ghen tị khác đến từ bạn nam bên cạnh: "Cái gì đỉnh? Là cậu ta chơi đỉnh hay sự đẹp trai của cậu ta đỉnh đây?"
Tuy vậy nhưng Bạch Hiên thường không để ý tới, cậu ta tập trung cao độ vào trận đấu, hết sức cẩn trọng, di chuyển cũng hạn chế để tránh lại tụt huyết áp.
Bạch Hiên để ý các anh 11B có vẻ gì đó là lạ, họ liên tục nháy mắt hoặc vẩy vẩy tay giống như đang ra ám hiệu gì đó, một chiến thuật gì chăng?
Đột nhiên trong một pha tranh chấp bóng, thay vì giữ vị trí thì Bạch Hiên bị những ba người đội bạn chèn để lấy bóng. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không thể truyền bóng vì ở góc hẹp này truyền ra ngoài chính xác là cực kì khó khăn. Bạch Hiên đành chấp nhận có truyền ra ngoài để rồi mất bóng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Bạch Hiên bị một anh chơi tiểu sảo đạp lên cái chân phải bị trật khớp trong lúc luyện tập. Bạch Hiên đau điếng mà ngồi sụp xuống ôm lấy cổ chân của mình. Không hề có phạt đến từ vị trí của trọng tài. Bởi thầy đã bị hai người khác che mất tầm nhìn khi ấy, thầy cho rằng cho rằng Bạch Hiên do cố gắng truyền bóng lên cao nên đã vô tình trượt chân. Cứ thế lớp 11A chỉ được một pha đưa bóng lên.
Nhưng lúc này Bạch Hiên không thể cố đứng dậy được nữa. Khó chịu bên trong thì có thể cố gắng, nhưng bị đau bên ngoài không đứng vững được thì cậu đành chịu. Bạch Hiên gọi Mạn Nhu tới nói muốn thay người. Tuy rất tiếc nhưng Mạn Nhu không còn cách nào khác. Bạch Hiên được rìu ra ngoài sân dưới sự tiếc nuối của khán giả lớp mình và cả lớp khác.
"Thật sự chịu rồi, hi vọng họ thể chiến thắng" Bạch Hiên nghĩ. Rồi một lần nữa trong ngày, cậu lại phải xuống phòng y tế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.