Chương 2: Tạ Tiểu Thu
WindyP
31/05/2023
Tiểu Thu tuy lớn tuổi hơn mấy đứa nhóc kia, nhưng bản thân cô cũng tự cảm thấy tính cách mình còn khá trẻ con. Vì vậy mỗi khi gặp mấy đứa học sinh chúng nó, cô hay thường cố gắng tỏ ra trưởng thành hết mức có thể, sao cho xứng đáng để được gọi hai tiếng "Cô giáo".
Nói không ngoa khi khẳng định chắc rằng Tiểu Thu sẽ là một giáo viên tốt, dù gì cũng là thủ khoa của đại học Sư Phạm danh giá cả nước, nhưng lại dấu nhẹm chuyện này với học sinh, chỉ có thầy cô giáo trong trường biết.
Để làm quen và hiểu học sinh một cách nhanh nhất, Tiểu Thu đã nghĩ ra kế khá hay. Cô tạo một form câu hỏi để học sinh tự trả lời ở nhà. Cụ thể trong đó bao gồm: Sở trường, sở đoản, môn học yêu thích, muốn nói gì với cô giáo,... và thêm 1 số câu trắc nghiệm khác nữa.
Chỉ vừa gửi câu hỏi thôi đã nhận được nhiều phản hồi từ học sinh khiến Tiểu Thu vui như đứa trẻ nhận được quà. Nhưng do hiện tại là buổi chiều, cô ấy đang còn dạy gia sư cho một em học sinh nên đành để dành những dòng trả lời đó tới tối.
Các bạn học sinh hầu hết ai nấy đều động viên và an ủi cô, hứa sẽ giúp cô giáo của chúng nó và sẽ để lại cho cô giáo một kỉ niệm đáng nhớ về lần đầu tiên đi dạy học.
Sở dĩ Tiểu Thu mải mê đọc những câu trả lời của mấy đứa nhóc này là vì trước đó 5 năm cô cũng ngồi đây như chúng nó vậy. Mấy đứa nó cho cô cảm giác mình được trẻ ra bao nhiêu, cảm giác đang ngồi trên ghế nhà trường để nghe giảng.
Tài năng trí nhớ của cô cũng phải gọi là siêu đỉnh chứ không phải chỉ là trí nhớ tốt nữa. Từng đứa, từng đứa học sinh cô nhớ không sót bất kì một chi tiết nào, kể cả khuân mặt chúng nó hồi sáng lớp trưởng giới thiệu, cô ấy vẫn có thể hình dung trong đầu.
Vào giây phút Tiểu Thu đọc đến câu trả lời của một học sinh, cô bỗng sững người lại... "Đây là ai?" Tiểu Thu hoang mang, cô không nhớ tên cậu ta có trong lớp.
"Xem nào... tên là... Bạch Hiên?"
Tiểu Thu mở danh sách lớp ra, hoá ra đúng là có người tên Bạch Hiên thật, nhưng cô lại không tài nào nhớ nổi là ai nữa, chắc chắn là khi ấy lớp trưởng Mạn Nhu có giới thiệu toàn bộ học sinh của lớp rồi.
Cô tò mò xem câu trả lời của Bạch Hiên.
"Sở trường: Vẽ"
"Sở đoản: Không có"
Điều này càng làm Tiểu Thu cảm thấy cậu nhóc này có gì đó bí ẩn, Tại sao lại không có sở đoản? là do nó không muốn chia sẻ cho cô nó biết, hay nó thực sự không có điểm yếu nào? Cô lướt xuống dòng dưới xem Bạch Hiên này muốn nói gì với mình.
"Điều em muốn nói với cô Tiểu Thu: kì lạ"
"Kì lạ? Mình kì lạ chỗ nào vậy?"- Tiểu Thu rất thắc mắc.
Cô mở bảng điểm thi kì 1 của lớp 11A ra xem, để coi lực học của cậu ta ra sao. Tất cả các môn chỉ ở mức vừa đủ để không bị loại khỏi lớp chọn này. Chỉ ở mức trung bình thôi mà, xếp hạng cũng gần cuối lớp, nhưng cũng không hẳn là kém, chỉ là...
Thế rồi Tiểu Thu cũng không suy nghĩ nhiều mà đi ngủ. Sáng thì luôn luôn có 15 phút truy bài đầu giờ, cô muốn tranh thủ giờ đó để lên nói chuyện với lớp như một giáo viên chủ nghiệm thực thụ.
Ngày hôm sau, Tiểu Thu lên trường từ rất sớm để nhìn học sinh đến trường, cảm giác này thật hoài niệm với cô.
Đúng 7 giờ kém 15, bác bảo vệ đánh trống vào lớp. Khi học sinh đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, Tiểu Thu nói với lớp:
- Ngày hôm qua cô có gửi một form câu hỏi vào nhóm lớp, rất cảm ơn các bạn đã hợp tác với cô nhé.
Lớp trưởng Mạn Nhu nhanh nhảu đáp:
- Vâng không có gì đâu cô ạ, bọn em cũng coi cô như chị của mình thôi mà.
- Nhưng cô có một thắc mắc, bạn...
- Bạn nào hả cô?-Lớp trưởng hỏi.
Tiểu Thu thấy kì lạ khi mình lại không nhớ được tên cậu ta. Thế rồi cô phải mở quyển sổ tay gì đó của mình ra để xem:
- A, đúng rồi, Bạch Hiên? Bạn ấy ngồi chỗ nào vậy mấy đứa?
Ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía cậu học sinh đang nằm ngủ ở bàn cuối:
- Là bạn ấy ạ.
- Ui trời ơi, sao lên lớp lại ngủ thế, cô kì lạ chỗ nào hả thằng lười kia!-Tiểu Thu vờ quát.
Ngay sau đó, tự nhiên cô nhận ra mình vừa mới trẻ con rồi, "phải trưởng thành, phải trưởng thành"
Cô nghiêm giọng lại và không cười nữa:
- Dậy đi Bạch Hiên ơi.
Cậu ta tỉnh dậy, mắt vẫn ngái ngủ nhìn cô:
- Dạ?
- Còn dạ với vâng cái gì, chị ghi... chết quên, cô ghi vào sổ đầu bài bây giờ.
Bị doạ thế nhưng Bạch Hiên chỉ ngồi dậy 15 phút truy bài đó, rồi cậu ta lại nằm ngủ hết những tiết sau, nếu không phải có cô giáo gọi hay việc gì cần thì sẽ không dậy.
Có vẻ như Tiểu Thu vẫn chưa quen được với việc làm cô thì phải. Căn bản là lớn tuổi hơn chúng nó thật, nhưng tuổi này làm cô giáo rồi thì vẫn phải hơi bỡ ngỡ.
Trong cuốn sổ tay của Tiểu Thu, cô viết rằng sẽ trở thành một giáo viên vui tính, thân thiện với học sinh và không quá nghiêm khắc, để cho chúng nó cảm thấy thoải mái trò chuyện cùng cô là vui rồi. Như thế này bước đầu của cô coi như khá thành công.
Nói không ngoa khi khẳng định chắc rằng Tiểu Thu sẽ là một giáo viên tốt, dù gì cũng là thủ khoa của đại học Sư Phạm danh giá cả nước, nhưng lại dấu nhẹm chuyện này với học sinh, chỉ có thầy cô giáo trong trường biết.
Để làm quen và hiểu học sinh một cách nhanh nhất, Tiểu Thu đã nghĩ ra kế khá hay. Cô tạo một form câu hỏi để học sinh tự trả lời ở nhà. Cụ thể trong đó bao gồm: Sở trường, sở đoản, môn học yêu thích, muốn nói gì với cô giáo,... và thêm 1 số câu trắc nghiệm khác nữa.
Chỉ vừa gửi câu hỏi thôi đã nhận được nhiều phản hồi từ học sinh khiến Tiểu Thu vui như đứa trẻ nhận được quà. Nhưng do hiện tại là buổi chiều, cô ấy đang còn dạy gia sư cho một em học sinh nên đành để dành những dòng trả lời đó tới tối.
Các bạn học sinh hầu hết ai nấy đều động viên và an ủi cô, hứa sẽ giúp cô giáo của chúng nó và sẽ để lại cho cô giáo một kỉ niệm đáng nhớ về lần đầu tiên đi dạy học.
Sở dĩ Tiểu Thu mải mê đọc những câu trả lời của mấy đứa nhóc này là vì trước đó 5 năm cô cũng ngồi đây như chúng nó vậy. Mấy đứa nó cho cô cảm giác mình được trẻ ra bao nhiêu, cảm giác đang ngồi trên ghế nhà trường để nghe giảng.
Tài năng trí nhớ của cô cũng phải gọi là siêu đỉnh chứ không phải chỉ là trí nhớ tốt nữa. Từng đứa, từng đứa học sinh cô nhớ không sót bất kì một chi tiết nào, kể cả khuân mặt chúng nó hồi sáng lớp trưởng giới thiệu, cô ấy vẫn có thể hình dung trong đầu.
Vào giây phút Tiểu Thu đọc đến câu trả lời của một học sinh, cô bỗng sững người lại... "Đây là ai?" Tiểu Thu hoang mang, cô không nhớ tên cậu ta có trong lớp.
"Xem nào... tên là... Bạch Hiên?"
Tiểu Thu mở danh sách lớp ra, hoá ra đúng là có người tên Bạch Hiên thật, nhưng cô lại không tài nào nhớ nổi là ai nữa, chắc chắn là khi ấy lớp trưởng Mạn Nhu có giới thiệu toàn bộ học sinh của lớp rồi.
Cô tò mò xem câu trả lời của Bạch Hiên.
"Sở trường: Vẽ"
"Sở đoản: Không có"
Điều này càng làm Tiểu Thu cảm thấy cậu nhóc này có gì đó bí ẩn, Tại sao lại không có sở đoản? là do nó không muốn chia sẻ cho cô nó biết, hay nó thực sự không có điểm yếu nào? Cô lướt xuống dòng dưới xem Bạch Hiên này muốn nói gì với mình.
"Điều em muốn nói với cô Tiểu Thu: kì lạ"
"Kì lạ? Mình kì lạ chỗ nào vậy?"- Tiểu Thu rất thắc mắc.
Cô mở bảng điểm thi kì 1 của lớp 11A ra xem, để coi lực học của cậu ta ra sao. Tất cả các môn chỉ ở mức vừa đủ để không bị loại khỏi lớp chọn này. Chỉ ở mức trung bình thôi mà, xếp hạng cũng gần cuối lớp, nhưng cũng không hẳn là kém, chỉ là...
Thế rồi Tiểu Thu cũng không suy nghĩ nhiều mà đi ngủ. Sáng thì luôn luôn có 15 phút truy bài đầu giờ, cô muốn tranh thủ giờ đó để lên nói chuyện với lớp như một giáo viên chủ nghiệm thực thụ.
Ngày hôm sau, Tiểu Thu lên trường từ rất sớm để nhìn học sinh đến trường, cảm giác này thật hoài niệm với cô.
Đúng 7 giờ kém 15, bác bảo vệ đánh trống vào lớp. Khi học sinh đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, Tiểu Thu nói với lớp:
- Ngày hôm qua cô có gửi một form câu hỏi vào nhóm lớp, rất cảm ơn các bạn đã hợp tác với cô nhé.
Lớp trưởng Mạn Nhu nhanh nhảu đáp:
- Vâng không có gì đâu cô ạ, bọn em cũng coi cô như chị của mình thôi mà.
- Nhưng cô có một thắc mắc, bạn...
- Bạn nào hả cô?-Lớp trưởng hỏi.
Tiểu Thu thấy kì lạ khi mình lại không nhớ được tên cậu ta. Thế rồi cô phải mở quyển sổ tay gì đó của mình ra để xem:
- A, đúng rồi, Bạch Hiên? Bạn ấy ngồi chỗ nào vậy mấy đứa?
Ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía cậu học sinh đang nằm ngủ ở bàn cuối:
- Là bạn ấy ạ.
- Ui trời ơi, sao lên lớp lại ngủ thế, cô kì lạ chỗ nào hả thằng lười kia!-Tiểu Thu vờ quát.
Ngay sau đó, tự nhiên cô nhận ra mình vừa mới trẻ con rồi, "phải trưởng thành, phải trưởng thành"
Cô nghiêm giọng lại và không cười nữa:
- Dậy đi Bạch Hiên ơi.
Cậu ta tỉnh dậy, mắt vẫn ngái ngủ nhìn cô:
- Dạ?
- Còn dạ với vâng cái gì, chị ghi... chết quên, cô ghi vào sổ đầu bài bây giờ.
Bị doạ thế nhưng Bạch Hiên chỉ ngồi dậy 15 phút truy bài đó, rồi cậu ta lại nằm ngủ hết những tiết sau, nếu không phải có cô giáo gọi hay việc gì cần thì sẽ không dậy.
Có vẻ như Tiểu Thu vẫn chưa quen được với việc làm cô thì phải. Căn bản là lớn tuổi hơn chúng nó thật, nhưng tuổi này làm cô giáo rồi thì vẫn phải hơi bỡ ngỡ.
Trong cuốn sổ tay của Tiểu Thu, cô viết rằng sẽ trở thành một giáo viên vui tính, thân thiện với học sinh và không quá nghiêm khắc, để cho chúng nó cảm thấy thoải mái trò chuyện cùng cô là vui rồi. Như thế này bước đầu của cô coi như khá thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.