Chương 31: Thông Tin Sai Sự Thật
WindyP
14/06/2023
Cây bút chì và cục tẩy mà Tiểu Thu tặng vẫn nằm nguyên vẹn trong chiếc
hộp chưa được mở ra thêm lần nào nữa. Bạch Hiên những lúc rảnh rỗi chỉ
nhâm nhi tách trà, xem ti vi và vuốt ve chú mèo mà cậu gọi nó là: "Tiểu
Bạch", tại vì lúc ấy Bạch Hiên nhìn nó rất giống Tiểu Thu ở cái nết chân ngắn tũn. Nhưng cho đến giờ, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà cậu cũng quên
mất nguồn gốc của cái tên Tiểu Bạch ấy rồi.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi trôi qua nhưng Bạch Hiên đã có sự thay đổi rõ rệt cả trong suy nghĩ đến hành động, dường như những bạn học đồng trang lứa khác chỉ là những đứa nhóc vậy. Nhưng có thật là Bạch Hiên đã lớn rồi hay không? Một sự trưởng thành trước tuổi, hay chính xác hơn là "ông cụ non" hay sao? Điều này chỉ có mình Bạch Hiên mới biết.
Một ngày dài trôi qua, người ta thường hay nói đêm là khoảng thời gian tâm trạng nảy số, với Bạch Hiên thì cũng không ngoại lệ. Vẫn cái bàn máy tính của cậu, vẫn những bản nhạc lofi với chiếc tai nghe. Bạch Hiên tựa đầu ra sau ghế, nước mắt cứ từ từ theo đó mà rơi xuống nền nhà. Nhưng không đau đớn, không tuyệt vọng, mà có lẽ đó là nước mắt của nỗi nhớ. Bạch Hiên chủ động không tìm đến cô, cậu có thể nhắn tin, gọi điện,... nhưng cậu đã không làm vậy. Bởi vì cô đã có nửa kia của mình, nếu làm vậy chỉ khiến Tiểu Thu thêm khó xử thôi.
Ban ngày là một con người lạnh lùng, vẻ bất cần đời, không có Tiểu Thu cũng chẳng sao. Cậu tự lừa dối bản thân mình rằng không còn nhớ Tiểu Thu nữa, nhưng mỗi khi đêm về, trong căn phòng nhỏ đó lại chất chứa nhiều tâm sự. Thực chất không phải Bạch Hiên đã quên Tiểu Thu, chỉ là cậu cất giữ thứ tình cảm thiêng liêng ấy nơi sâu nhất của trái tim, để rồi mỗi khi màn đêm buông xuống, tình cảm ấy lại trào dâng lên một cách mạnh mẽ khiến Bạch Hiên không làm chủ được mà phải rơi lệ. Đâu ai biết rằng bên ngoài vỏ bọc cứng rắn ấy là một trái tim đa cảm tới mức nào.
Cứ thế ngày qua ngày, tuy là hoạt động nào Bạch Hiên cũng tham gia với mong muốn tích lũy thêm kiến thức thực tế, tuy nhiên lại không rõ nguyên nhân mọi người càng cảm thấy Bạch Hiên đáng sợ hơn. Có lẽ bởi khoảng trống trong lòng mà Tiểu Thu để lại quá lớn, đến ngay bản thân cậu cũng không nhận ra sự thay đổi ấy, chỉ có các bạn, những người tiếp xúc với cậu cả ở quá khứ và hiện tại, mới có thể biết được Bạch Hiên đã trở nên đáng sợ ra sao.
Hôm nay là tiết sinh hoạt lần thứ bao nhiêu kể từ khi Tiểu Thu đi rồi, Bạch Hiên cũng chẳng nhớ nổi nữa. Trong đầu cậu luôn tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Thu cầm thước chống lên bàn vừa như in, rồi còn bước hụt xuống bục giảng do chân ngắn. Những hình ảnh về cô giáo Tiểu Thu say sưa giảng bài trong ba tháng thực tập ngắn ngủi ấy có lẽ cả đời Bạch Hiên cũng không quên, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Tiết sinh hoạt không có Tiểu Thu thật chán, tuy rằng các trò chơi của Tiểu Thu, Bạch Hiên đều không tham gia, nhưng chỉ cần được thấy nụ cười tươi rói ấy là bao nhiêu muộn phiền trong lòng Bạch Hiên đều tan biến hết. Có thể khẳng định rằng khi nhìn Tiểu Thu cười, Bạch Hiên luôn cảm thấy nhẹ nhõm, đâu đó một sự yên bình giống như mùa thu vậy.
Bạch Hiên về nhà cùng bác tài xế, nhưng quãng đường về nhà mỗi ngày của cậu đều giống nhau, cả hai không ai nói với nhau một câu nào. Chỉ có chào lúc lên xe và lúc xuống xe thôi. Bác tài tập trung lái xe, còn Bạch Hiên thì lấy điện thoại của mình ra lướt xem các tin tức.
Nhưng hôm nay, Bạch Hiên đọc được một tin khiến cậu sững sờ:" Cô giáo thực tập Tạ Tiểu Thu tán tỉnh học sinh trong thư viện"
Bạch Hiên chỉ mong mình nhìn nhầm, cậu dụi mắt thật mạnh, cố đọc từng chữ trên đó. Quả thực không sai một chữ nào.
Giây phút ấy trái tim Bạch Hiên như bị ai đó bóp chặt đến không thở nổi. Khuân mặt cậu tái mét không còn giọt máu nào. Bàn tay cậu run run nhưng vẫn cố cầm lấy điện thoại đọc đi đọc lại để chắc chắn rằng mình không hề nhìn nhầm.
Nhưng là thật rồi, thông tin này do một tài khoản ẩn danh đăng lên trang cá nhân của trường học Bạch Hiên. Hơn nữa còn có hình ảnh cậu đang đè lên Tiểu Thu nữa. Nhưng mà ở góc chụp này thì hoàn toàn không thấy giá sách ở phía sau, nhìn hệt như đôi tình nhân đang làm trò ở thư viện trường vậy.
Bạch Hiên dục bác tài xế:" Bác ơi, bác đi nhanh về nhà giúp cháu"
Bác tài xế thắc mắc:" Có chuyện gì vậy cậu chủ?" Nhưng mà thứ bác ấy nhận được là sự gắt gỏng của Bạch Hiên:" Nhanh lên! Tôi nói đi nhanh lên!"
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng bác vẫn làm theo. Chỉ thoáng chốc đã về đến nhà. Bạch Hiên đẩy cửa:" Quản gia đâu?". Cậu hét lớn trong chính căn nhà của mình. Người quản gia đang trong bếp vội chạy ra, bố cậu cũng từ trong phòng mà bước ra. Nhìn thấy bố, Bạch Hiên lao ngay tới chỗ ông, cậu chất vấn bằng giọng điệu rất hùng hổ, giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống đối phương đến nơi:" Ông là đồ khốn, tôi đã hứa với ông rồi mà ông còn làm vậy, ông có phải con người không? Rồi uy tín của Tiểu Thu không còn, uy tín của ông trong mắt tôi liệu còn có ư?"
Bố Bạch Hiên vẫn bình tĩnh hỏi lại:""Tiểu Thu?" Con gọi cô giáo mình thân mật như vậy từ bao giờ? Ngay cả từ "cô" con cũng dám lược đi à?"
Bạch Hiên rất nóng giận sau khi thấy bài đăng đó, thông tin sai sự thật ấy có thể hủy hoại cả sự nghiệp giáo viên của Tiểu Thu sau này, một giáo viên với lượng kiến thức rộng lớn như cô mà lại bị mai một không thể làm giáo viên, chính cậu còn cảm thấy tiếc chứ đừng nói đến người bị hại là Tiểu Thu. Một cô giáo tốt và đáng yêu như vậy, cậu thật không dám tưởng tượng nếu Tiểu Thi gặp phải chuyện này cô sẽ xử lí như nào đây.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi trôi qua nhưng Bạch Hiên đã có sự thay đổi rõ rệt cả trong suy nghĩ đến hành động, dường như những bạn học đồng trang lứa khác chỉ là những đứa nhóc vậy. Nhưng có thật là Bạch Hiên đã lớn rồi hay không? Một sự trưởng thành trước tuổi, hay chính xác hơn là "ông cụ non" hay sao? Điều này chỉ có mình Bạch Hiên mới biết.
Một ngày dài trôi qua, người ta thường hay nói đêm là khoảng thời gian tâm trạng nảy số, với Bạch Hiên thì cũng không ngoại lệ. Vẫn cái bàn máy tính của cậu, vẫn những bản nhạc lofi với chiếc tai nghe. Bạch Hiên tựa đầu ra sau ghế, nước mắt cứ từ từ theo đó mà rơi xuống nền nhà. Nhưng không đau đớn, không tuyệt vọng, mà có lẽ đó là nước mắt của nỗi nhớ. Bạch Hiên chủ động không tìm đến cô, cậu có thể nhắn tin, gọi điện,... nhưng cậu đã không làm vậy. Bởi vì cô đã có nửa kia của mình, nếu làm vậy chỉ khiến Tiểu Thu thêm khó xử thôi.
Ban ngày là một con người lạnh lùng, vẻ bất cần đời, không có Tiểu Thu cũng chẳng sao. Cậu tự lừa dối bản thân mình rằng không còn nhớ Tiểu Thu nữa, nhưng mỗi khi đêm về, trong căn phòng nhỏ đó lại chất chứa nhiều tâm sự. Thực chất không phải Bạch Hiên đã quên Tiểu Thu, chỉ là cậu cất giữ thứ tình cảm thiêng liêng ấy nơi sâu nhất của trái tim, để rồi mỗi khi màn đêm buông xuống, tình cảm ấy lại trào dâng lên một cách mạnh mẽ khiến Bạch Hiên không làm chủ được mà phải rơi lệ. Đâu ai biết rằng bên ngoài vỏ bọc cứng rắn ấy là một trái tim đa cảm tới mức nào.
Cứ thế ngày qua ngày, tuy là hoạt động nào Bạch Hiên cũng tham gia với mong muốn tích lũy thêm kiến thức thực tế, tuy nhiên lại không rõ nguyên nhân mọi người càng cảm thấy Bạch Hiên đáng sợ hơn. Có lẽ bởi khoảng trống trong lòng mà Tiểu Thu để lại quá lớn, đến ngay bản thân cậu cũng không nhận ra sự thay đổi ấy, chỉ có các bạn, những người tiếp xúc với cậu cả ở quá khứ và hiện tại, mới có thể biết được Bạch Hiên đã trở nên đáng sợ ra sao.
Hôm nay là tiết sinh hoạt lần thứ bao nhiêu kể từ khi Tiểu Thu đi rồi, Bạch Hiên cũng chẳng nhớ nổi nữa. Trong đầu cậu luôn tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Thu cầm thước chống lên bàn vừa như in, rồi còn bước hụt xuống bục giảng do chân ngắn. Những hình ảnh về cô giáo Tiểu Thu say sưa giảng bài trong ba tháng thực tập ngắn ngủi ấy có lẽ cả đời Bạch Hiên cũng không quên, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Tiết sinh hoạt không có Tiểu Thu thật chán, tuy rằng các trò chơi của Tiểu Thu, Bạch Hiên đều không tham gia, nhưng chỉ cần được thấy nụ cười tươi rói ấy là bao nhiêu muộn phiền trong lòng Bạch Hiên đều tan biến hết. Có thể khẳng định rằng khi nhìn Tiểu Thu cười, Bạch Hiên luôn cảm thấy nhẹ nhõm, đâu đó một sự yên bình giống như mùa thu vậy.
Bạch Hiên về nhà cùng bác tài xế, nhưng quãng đường về nhà mỗi ngày của cậu đều giống nhau, cả hai không ai nói với nhau một câu nào. Chỉ có chào lúc lên xe và lúc xuống xe thôi. Bác tài tập trung lái xe, còn Bạch Hiên thì lấy điện thoại của mình ra lướt xem các tin tức.
Nhưng hôm nay, Bạch Hiên đọc được một tin khiến cậu sững sờ:" Cô giáo thực tập Tạ Tiểu Thu tán tỉnh học sinh trong thư viện"
Bạch Hiên chỉ mong mình nhìn nhầm, cậu dụi mắt thật mạnh, cố đọc từng chữ trên đó. Quả thực không sai một chữ nào.
Giây phút ấy trái tim Bạch Hiên như bị ai đó bóp chặt đến không thở nổi. Khuân mặt cậu tái mét không còn giọt máu nào. Bàn tay cậu run run nhưng vẫn cố cầm lấy điện thoại đọc đi đọc lại để chắc chắn rằng mình không hề nhìn nhầm.
Nhưng là thật rồi, thông tin này do một tài khoản ẩn danh đăng lên trang cá nhân của trường học Bạch Hiên. Hơn nữa còn có hình ảnh cậu đang đè lên Tiểu Thu nữa. Nhưng mà ở góc chụp này thì hoàn toàn không thấy giá sách ở phía sau, nhìn hệt như đôi tình nhân đang làm trò ở thư viện trường vậy.
Bạch Hiên dục bác tài xế:" Bác ơi, bác đi nhanh về nhà giúp cháu"
Bác tài xế thắc mắc:" Có chuyện gì vậy cậu chủ?" Nhưng mà thứ bác ấy nhận được là sự gắt gỏng của Bạch Hiên:" Nhanh lên! Tôi nói đi nhanh lên!"
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng bác vẫn làm theo. Chỉ thoáng chốc đã về đến nhà. Bạch Hiên đẩy cửa:" Quản gia đâu?". Cậu hét lớn trong chính căn nhà của mình. Người quản gia đang trong bếp vội chạy ra, bố cậu cũng từ trong phòng mà bước ra. Nhìn thấy bố, Bạch Hiên lao ngay tới chỗ ông, cậu chất vấn bằng giọng điệu rất hùng hổ, giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống đối phương đến nơi:" Ông là đồ khốn, tôi đã hứa với ông rồi mà ông còn làm vậy, ông có phải con người không? Rồi uy tín của Tiểu Thu không còn, uy tín của ông trong mắt tôi liệu còn có ư?"
Bố Bạch Hiên vẫn bình tĩnh hỏi lại:""Tiểu Thu?" Con gọi cô giáo mình thân mật như vậy từ bao giờ? Ngay cả từ "cô" con cũng dám lược đi à?"
Bạch Hiên rất nóng giận sau khi thấy bài đăng đó, thông tin sai sự thật ấy có thể hủy hoại cả sự nghiệp giáo viên của Tiểu Thu sau này, một giáo viên với lượng kiến thức rộng lớn như cô mà lại bị mai một không thể làm giáo viên, chính cậu còn cảm thấy tiếc chứ đừng nói đến người bị hại là Tiểu Thu. Một cô giáo tốt và đáng yêu như vậy, cậu thật không dám tưởng tượng nếu Tiểu Thi gặp phải chuyện này cô sẽ xử lí như nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.