Chương 43: Trở Về
WindyP
25/06/2023
Nhạc chuông điện thoại của Bạch Hiên vang lên bản remix của bài hát:"
Một bước yêu vạn dặm đau." Tuy bài hát đã ra được khá lâu nhưng Bạch
Hiên vẫn mãi mê mẩn lời của nó:
"Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau, ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau.
Chẳng có nơi nào yên bình, được như em bên anh.
Hạt mưa bỗng hoá thành màu nỗi đau, trời như muốn khóc ngày mình mất nhau..."
Quả thực khi Bạch Hiên thức dậy, trời đang mưa tầm tã như chút nước.
Cậu tự hỏi lòng rằng:" Mưa rơi ngoài trời hay lệ đổ trong tim? Có thật là mình cứ vậy mà đi có ổn không? Không cần nói chuyện với cô như vậy liệu mình sẽ không nhớ cô chứ?"
Tất cả những điều ấy Bạch Hiên đều đã nghĩ qua rồi, chỉ là đột nhiên trời đổ mưa khiến cậu có chút lưỡng lự mà thôi.
Tuy nhiên lòng đã quyết, cậu nhấc máy nghe điện thoại. Là của vị bác sĩ trưởng.
Đầu dây bên kia nói:" Alo, Bạch Hiên đó hả?"
"Vâng, là cháu đây". Bạch Hiên đáp.
"Bảy giờ sáng rồi đó, cháu thu dọn hành lí chuẩn bị đi đi, có cần ta ra sân bay với cháu không?"
Bạch Hiên thẳng thừng từ chối:" Không cần đâu ạ, cháu tự đi được, hơn nữa cũng có mấy người cùng về rồi nên sẽ không có vấn đề gì"
"Được rồi, ta chỉ gọi nhắc cháu vậy thôi, mau chuẩn bị đi"
Bạch Hiên ngắt máy. Cậu vệ sinh cá nhân, rồi bắt một chiếc taxi ra sân bay.
Trời vẫn mưa lớn, ngoài đường mịt mù hệt như ngày tận thế. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống ca bin xe cậu đều cảm nhận được. Một sức ép vô hình như đè đè nén tấm lòng của cậu, nặng trĩu, trùng xuống, như những hạt mưa đang rơi ngoài kia.
Bầu trời tối đen như mực, trong xe bác tài xế mở những bản nhạc trẻ trung, nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể át được tiếng mưa ầm ầm ấy.
Từng chiếc xe cứ lần lượt, lần lượt chạy ngược chiều với cậu. Thỉnh thoảng chạy qua những chỗ có nhiều nước mưa đọng lại, nước bắn lên tung toé, bắn cả vào tâm hồn đang "ướt mưa" của cậu.
Rồi cuối cùng cũng tới sân bay. Một bác sĩ đã chờ ở đó sẵn, thấy xe cậu đi tới, bác liền mang theo một chiếc ô chạy lại.
"Của cháu đây". Bác nói.
"Cháu cảm ơn"
Rồi cứ thế, họ tập hợp cùng vài người khác, đợi ở sảnh. Cho tới khi tiếng nhân viên thông báo qua loa:" Chuyến bay số 2711 sắp tới giờ cất cánh, đề nghị hành khách đi chuyến lúc chín giờ ba mươi phút chuẩn bị đầy đủ hành lí. Xin nhắc lại chuyến bay số 2711 sắp cất cánh, đề nghị hành khách chuẩn bị đầy đủ hành lí, chuẩn bị khởi hành."
Tiếng thông báo ấy vẫn vang bên tai cậu, mãi cho tới khi cậu đã ngồi ổn định trên máy bay cùng những người khác.
Chuyến bay đã cất cánh, Bạch Hiên có thể cảm nhận thấy rõ tiếng động cơ máy bay khởi động.
Mặc dù đã bay đi một lần, nhưng lần này cậu vẫn còn bỡ ngỡ như chưa từng được đi. Bởi khi ấy tâm trí cậu đặt hết vào cô Tiểu Thu, đâu còn thời gian mà suy nghĩ tới những thứ nhỏ nhặt như vậy nữa.
Đang ngồi yên vị tại chỗ, Bạch Hiên bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mùi nước hoa này rất quen, có chút gì đó thật xúc động.
Cậu theo phản xạ bật dậy nhìn qua kính cửa sổ. Mùi này rất quen nhưng cậu lại không nhớ ra của ai, một mùi hương mà trong vô thức đã khắc sâu vào tâm trí cậu lúc nào không hay.
Nhưng khi nhìn qua kính cửa, ngoài cảnh mọi người đứng chờ chuyến tiếp theo thì cậu hoàn toàn không thấy bóng dáng nào quen thuộc cả. Rất nhanh, chiếc máy bay lao vút lên bầu trời, để mình cậu ngẩn ngơ mà cứ mãi nhìn xuống dưới đó.
Thời gian dần trôi, tiếng động cơ cũng êm nhẹ hơn. Bạch Hiên ngồi dựa lưng xuống ghế, có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong cậu.
Chắc chắn rồi, cậu đã chờ đợi rất lâu để nói với cô giáo điều trước tới nay chưa một lần nói ra, mong mỏi cô tỉnh dậy tới mức quên ăn quên ngủ. Chỉ lo nếu cô không tỉnh, cậu sẽ không thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười ấy, nghe giọng nói và xem những hành động trẻ con ấy.
Hẳn là cậu đã phải quyết tâm như nào khi bỏ đi mà không nhìn mặt cô tới một lần. Sự tiếc nuối không phải không có, nhưng có lẽ lựa chọn này là tốt nhất. .
Cậu nhớ lại nội dung bức thư khi viết cho bác Tạ:" Bác Tạ à, cháu đã nghe thấy một chút khi bác nói chuyện với cô Tiểu Thu. Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý đâu. Nhưng xin bác đừng hỏi để cô nhớ lại nữa. Từ trước tới nay cô không thể nhớ tên cháu, nên cháu đoán cô sẽ không nhớ lại được đâu. Có lẽ là từ khi cô thắc mắc tên của cháu, từ khi cháu thắc mắc về sự trẻ con của cô, khi ấy số phận đã định trước sẽ có ngày hôm nay rồi. Bác còn hỏi cô nữa cô sẽ đau đầu mà chết mất. Khi bác đọc những dòng này có thể cháu đã đang ở trên máy bay trở về nước rồi. Cháu sẽ không gặp lại cô nữa, chắc hẳn đây là cách tốt nhất cho cả hai, để cháu có thể hoàn toàn chấm dứt thứ tình cảm không nên có này. Còn đây là số tiền mà cháu kiếm được, xin bác tin cháu, yên tâm mà sử dụng để trả tiền viện phí. Cháu đã giúp bác hết khả năng của mình, nhưng chỉ được có nhiêu đó. Cháu rất cảm ơn bác vì những gì bác đã làm cho cháu thời gian qua, coi cháu như con ruột. Nhưng cô Tiểu Thu còn có người yêu, cô trẻ con nên xứng đáng có một người trưởng thành để che chở, bảo vệ chứ không phải một đứa còn trẻ con hơn như cháu. Cháu xin lỗi, tạm biệt bác, hẹn gặp bác vào một ngày nào đó ở trong nước mình."
"Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau, ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau.
Chẳng có nơi nào yên bình, được như em bên anh.
Hạt mưa bỗng hoá thành màu nỗi đau, trời như muốn khóc ngày mình mất nhau..."
Quả thực khi Bạch Hiên thức dậy, trời đang mưa tầm tã như chút nước.
Cậu tự hỏi lòng rằng:" Mưa rơi ngoài trời hay lệ đổ trong tim? Có thật là mình cứ vậy mà đi có ổn không? Không cần nói chuyện với cô như vậy liệu mình sẽ không nhớ cô chứ?"
Tất cả những điều ấy Bạch Hiên đều đã nghĩ qua rồi, chỉ là đột nhiên trời đổ mưa khiến cậu có chút lưỡng lự mà thôi.
Tuy nhiên lòng đã quyết, cậu nhấc máy nghe điện thoại. Là của vị bác sĩ trưởng.
Đầu dây bên kia nói:" Alo, Bạch Hiên đó hả?"
"Vâng, là cháu đây". Bạch Hiên đáp.
"Bảy giờ sáng rồi đó, cháu thu dọn hành lí chuẩn bị đi đi, có cần ta ra sân bay với cháu không?"
Bạch Hiên thẳng thừng từ chối:" Không cần đâu ạ, cháu tự đi được, hơn nữa cũng có mấy người cùng về rồi nên sẽ không có vấn đề gì"
"Được rồi, ta chỉ gọi nhắc cháu vậy thôi, mau chuẩn bị đi"
Bạch Hiên ngắt máy. Cậu vệ sinh cá nhân, rồi bắt một chiếc taxi ra sân bay.
Trời vẫn mưa lớn, ngoài đường mịt mù hệt như ngày tận thế. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống ca bin xe cậu đều cảm nhận được. Một sức ép vô hình như đè đè nén tấm lòng của cậu, nặng trĩu, trùng xuống, như những hạt mưa đang rơi ngoài kia.
Bầu trời tối đen như mực, trong xe bác tài xế mở những bản nhạc trẻ trung, nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể át được tiếng mưa ầm ầm ấy.
Từng chiếc xe cứ lần lượt, lần lượt chạy ngược chiều với cậu. Thỉnh thoảng chạy qua những chỗ có nhiều nước mưa đọng lại, nước bắn lên tung toé, bắn cả vào tâm hồn đang "ướt mưa" của cậu.
Rồi cuối cùng cũng tới sân bay. Một bác sĩ đã chờ ở đó sẵn, thấy xe cậu đi tới, bác liền mang theo một chiếc ô chạy lại.
"Của cháu đây". Bác nói.
"Cháu cảm ơn"
Rồi cứ thế, họ tập hợp cùng vài người khác, đợi ở sảnh. Cho tới khi tiếng nhân viên thông báo qua loa:" Chuyến bay số 2711 sắp tới giờ cất cánh, đề nghị hành khách đi chuyến lúc chín giờ ba mươi phút chuẩn bị đầy đủ hành lí. Xin nhắc lại chuyến bay số 2711 sắp cất cánh, đề nghị hành khách chuẩn bị đầy đủ hành lí, chuẩn bị khởi hành."
Tiếng thông báo ấy vẫn vang bên tai cậu, mãi cho tới khi cậu đã ngồi ổn định trên máy bay cùng những người khác.
Chuyến bay đã cất cánh, Bạch Hiên có thể cảm nhận thấy rõ tiếng động cơ máy bay khởi động.
Mặc dù đã bay đi một lần, nhưng lần này cậu vẫn còn bỡ ngỡ như chưa từng được đi. Bởi khi ấy tâm trí cậu đặt hết vào cô Tiểu Thu, đâu còn thời gian mà suy nghĩ tới những thứ nhỏ nhặt như vậy nữa.
Đang ngồi yên vị tại chỗ, Bạch Hiên bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mùi nước hoa này rất quen, có chút gì đó thật xúc động.
Cậu theo phản xạ bật dậy nhìn qua kính cửa sổ. Mùi này rất quen nhưng cậu lại không nhớ ra của ai, một mùi hương mà trong vô thức đã khắc sâu vào tâm trí cậu lúc nào không hay.
Nhưng khi nhìn qua kính cửa, ngoài cảnh mọi người đứng chờ chuyến tiếp theo thì cậu hoàn toàn không thấy bóng dáng nào quen thuộc cả. Rất nhanh, chiếc máy bay lao vút lên bầu trời, để mình cậu ngẩn ngơ mà cứ mãi nhìn xuống dưới đó.
Thời gian dần trôi, tiếng động cơ cũng êm nhẹ hơn. Bạch Hiên ngồi dựa lưng xuống ghế, có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong cậu.
Chắc chắn rồi, cậu đã chờ đợi rất lâu để nói với cô giáo điều trước tới nay chưa một lần nói ra, mong mỏi cô tỉnh dậy tới mức quên ăn quên ngủ. Chỉ lo nếu cô không tỉnh, cậu sẽ không thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười ấy, nghe giọng nói và xem những hành động trẻ con ấy.
Hẳn là cậu đã phải quyết tâm như nào khi bỏ đi mà không nhìn mặt cô tới một lần. Sự tiếc nuối không phải không có, nhưng có lẽ lựa chọn này là tốt nhất. .
Cậu nhớ lại nội dung bức thư khi viết cho bác Tạ:" Bác Tạ à, cháu đã nghe thấy một chút khi bác nói chuyện với cô Tiểu Thu. Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý đâu. Nhưng xin bác đừng hỏi để cô nhớ lại nữa. Từ trước tới nay cô không thể nhớ tên cháu, nên cháu đoán cô sẽ không nhớ lại được đâu. Có lẽ là từ khi cô thắc mắc tên của cháu, từ khi cháu thắc mắc về sự trẻ con của cô, khi ấy số phận đã định trước sẽ có ngày hôm nay rồi. Bác còn hỏi cô nữa cô sẽ đau đầu mà chết mất. Khi bác đọc những dòng này có thể cháu đã đang ở trên máy bay trở về nước rồi. Cháu sẽ không gặp lại cô nữa, chắc hẳn đây là cách tốt nhất cho cả hai, để cháu có thể hoàn toàn chấm dứt thứ tình cảm không nên có này. Còn đây là số tiền mà cháu kiếm được, xin bác tin cháu, yên tâm mà sử dụng để trả tiền viện phí. Cháu đã giúp bác hết khả năng của mình, nhưng chỉ được có nhiêu đó. Cháu rất cảm ơn bác vì những gì bác đã làm cho cháu thời gian qua, coi cháu như con ruột. Nhưng cô Tiểu Thu còn có người yêu, cô trẻ con nên xứng đáng có một người trưởng thành để che chở, bảo vệ chứ không phải một đứa còn trẻ con hơn như cháu. Cháu xin lỗi, tạm biệt bác, hẹn gặp bác vào một ngày nào đó ở trong nước mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.