Chương 3:
Tống Bắc Bắc
16/02/2024
Thổi kèn dưới gầm bàn
“Tôi chiếm tiện nghi cậu?!” Bach Tố Tố gần như tức phát ngất , cô trợn tròn mắt tức giận, nhìn vào cậu học sinh Không biết xấu hổ trước mặt này.
“Cộc cộc cộc “ phía sau chuyền đến âm thanh gõ cửa
Bạch Tố Tố điều chỉnh lại biểu cảm của mình, làm một cử chỉ ngậm miệng về phía Trình Minh. Sau khi thấy Cậu biết điều gật đầu, cô quay sang mở cửa.
“Bạch lão sư? Như thế nào lại khóa cửa vậy ?” Ngay khi cô đẩy cửa ra, chủ nhiệm Vương nghi ngờ hỏi.
Bạch Tố Tố cười ngượng, nhìn chàng trai phía đằng sau, không trả lời.
Chu nhiệm Vuơn đã rõ ràng, nghĩ rằng cô đang chỉ trích sinh viên, nhưng cũng sợ rằng người ngoài sẽ nhìn thấy họ làm cho các sinh viên xấu hổ.
Chỉ vỗ vai cô và nói, “cô quan tâm đến thằng nhóc này đúng là rất tốt , nhưng hiệu trưởng trường chúng ta không thích văn phòng của giáo viên đóng cửa …” Cô nói đến khi thấy Bạch Tố Tố hiểu, liếc nhìn Trình Minh phía sau cô , quay người rời đi.
Bacj Tố Tố quay đầu lại lườm cậu , thấp giọng “cậu còn muốn đe dọa tôi không?”
Trinh Minh nhún vai, “Sao vậy, lão sư , chỉ là … Em ăn mềm không ăn cứng, và em đặc biệt thích nói về những giấc mơ. Vạn nhất trong lúc ngủ , em nói ra những lời không nên nói thì … · · ”
Bạch Tố Tố run rẩy, siết chặt nắm đấm của mình. “Vậy cậu muốn gì? Vừa nãy chủ nhiệm Vương cũng đã nói đã nói gì? Cậu cũng nghe thấy, them nữa chỉ còn vài phút là vào lớp!” Cô đưa mắt ra bên ngò ai nhìn cả tầng 4 đều là văn phòng . Mặc dù không có nhiều người bên ngoài hành lang , nhưng cũng có nhiều người đến và đi. Không ít ngươi đi ngang qua thăm dò ở đây điều này khiến cô lo lắng.
Trình Minh khóe miệng nhếch lên”tiết sau là thể dục, em có đơn xin nghỉ học của đội tuyển trường, không đi cũng được, còn về việc đóng cửa, bàn của lão sư cũng rất lớn, em trốn ở dưới gầm bàn không phải là được rồi sao.. “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tố Tố bỗng trở nên nóng lạ thường . “Làm thế nào thể làm điều này?” Nhìn bộ dạng vô lại của Trình Minh cô chỉ đành nhượng bộ một bước nói , “Nếu không, tan học được không , tôi, tôi đợi cậu ở văn phòng sau giờ học?”
Trình Minh thì thầm, “Không, em muốn ngay bây giờ.” Ngay khi giọng nói rơi xuống, chuông reo.
Các học sinh đến nộp bài tập về nhà trên hành lang dường như thanh tịnh lại toàn bộ tòa nhà trở nên yên tĩnh.
Đây là một cái bàn
“Lão Sư , bây giờ không còn ai nữa. Chúng ta bắt đầu sớm để kết thúc sớm ~” Trình Minh mỉm cười, chống lên bàn xoay người , rồi ngồi xổm xuống chui xuống gầm bàn.
Trường tam trung giàu có khí thế bàn của giáo viên có tổ gấp 4 bàn trường khác, vì vậy bên trong không hề chật hẹp
“lão sư, nhanh đến nào ” Trình Minhđợi nửa ngày không thấy cô bước đến không thể nhịn được thò đầu ra nhìn.
Bạch Tố Tố bị dọa sợ vội vàng nhìn lại. Khi kkhẳng định không thấy ai cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sợ Trinh Minh sẽ lại làm lọan lên, cô đành phải xoắn xúy bước đến vị trí của mình.
Ngay khi cô ngồi xuống, đôi chân của cô bị tách ra bởi Trình Minh . Bàn tay to của cậu trực tiếp vén chiếc váy rồi chạm chân trong của cô.
Mặt của Bạch Tố Tố đột nhiên đỏ lên cô cắn môi để không phát ra tiếng lên.
Sau đó, Trình Minh chạm vào mép quần lo̶t̶"̶ của cô và thì thầm: “Thưa cô, em sẽ cởi đồ lót và váy của trước, để không bị ướt.”
Bạch Tố Tố nghiến răng đành phải hợp tác với anh rồi nâng mông của mình lên , cho phép đồ lót và váy của mình được cởi ra.
Mông trơn tru, ngay khi chạm vào ghế, bị ghế lạnh run lên
Cô nhịn không đựơc rên lên “ ư… “
Nhưng sợ người khác nhìn thấy sự kỳ lạ trên khuôn mặt mình, cô nhanh chóng xếp những cuốn sách ở bên cạnh bàn đặt trước bàn làm lá chắn.
Cô cúi đầu xuống nhiều hơn, đặt
một tay lên trán, giả vờ viết một cái gì đó.
“Tôi chiếm tiện nghi cậu?!” Bach Tố Tố gần như tức phát ngất , cô trợn tròn mắt tức giận, nhìn vào cậu học sinh Không biết xấu hổ trước mặt này.
“Cộc cộc cộc “ phía sau chuyền đến âm thanh gõ cửa
Bạch Tố Tố điều chỉnh lại biểu cảm của mình, làm một cử chỉ ngậm miệng về phía Trình Minh. Sau khi thấy Cậu biết điều gật đầu, cô quay sang mở cửa.
“Bạch lão sư? Như thế nào lại khóa cửa vậy ?” Ngay khi cô đẩy cửa ra, chủ nhiệm Vương nghi ngờ hỏi.
Bạch Tố Tố cười ngượng, nhìn chàng trai phía đằng sau, không trả lời.
Chu nhiệm Vuơn đã rõ ràng, nghĩ rằng cô đang chỉ trích sinh viên, nhưng cũng sợ rằng người ngoài sẽ nhìn thấy họ làm cho các sinh viên xấu hổ.
Chỉ vỗ vai cô và nói, “cô quan tâm đến thằng nhóc này đúng là rất tốt , nhưng hiệu trưởng trường chúng ta không thích văn phòng của giáo viên đóng cửa …” Cô nói đến khi thấy Bạch Tố Tố hiểu, liếc nhìn Trình Minh phía sau cô , quay người rời đi.
Bacj Tố Tố quay đầu lại lườm cậu , thấp giọng “cậu còn muốn đe dọa tôi không?”
Trinh Minh nhún vai, “Sao vậy, lão sư , chỉ là … Em ăn mềm không ăn cứng, và em đặc biệt thích nói về những giấc mơ. Vạn nhất trong lúc ngủ , em nói ra những lời không nên nói thì … · · ”
Bạch Tố Tố run rẩy, siết chặt nắm đấm của mình. “Vậy cậu muốn gì? Vừa nãy chủ nhiệm Vương cũng đã nói đã nói gì? Cậu cũng nghe thấy, them nữa chỉ còn vài phút là vào lớp!” Cô đưa mắt ra bên ngò ai nhìn cả tầng 4 đều là văn phòng . Mặc dù không có nhiều người bên ngoài hành lang , nhưng cũng có nhiều người đến và đi. Không ít ngươi đi ngang qua thăm dò ở đây điều này khiến cô lo lắng.
Trình Minh khóe miệng nhếch lên”tiết sau là thể dục, em có đơn xin nghỉ học của đội tuyển trường, không đi cũng được, còn về việc đóng cửa, bàn của lão sư cũng rất lớn, em trốn ở dưới gầm bàn không phải là được rồi sao.. “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tố Tố bỗng trở nên nóng lạ thường . “Làm thế nào thể làm điều này?” Nhìn bộ dạng vô lại của Trình Minh cô chỉ đành nhượng bộ một bước nói , “Nếu không, tan học được không , tôi, tôi đợi cậu ở văn phòng sau giờ học?”
Trình Minh thì thầm, “Không, em muốn ngay bây giờ.” Ngay khi giọng nói rơi xuống, chuông reo.
Các học sinh đến nộp bài tập về nhà trên hành lang dường như thanh tịnh lại toàn bộ tòa nhà trở nên yên tĩnh.
Đây là một cái bàn
“Lão Sư , bây giờ không còn ai nữa. Chúng ta bắt đầu sớm để kết thúc sớm ~” Trình Minh mỉm cười, chống lên bàn xoay người , rồi ngồi xổm xuống chui xuống gầm bàn.
Trường tam trung giàu có khí thế bàn của giáo viên có tổ gấp 4 bàn trường khác, vì vậy bên trong không hề chật hẹp
“lão sư, nhanh đến nào ” Trình Minhđợi nửa ngày không thấy cô bước đến không thể nhịn được thò đầu ra nhìn.
Bạch Tố Tố bị dọa sợ vội vàng nhìn lại. Khi kkhẳng định không thấy ai cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sợ Trinh Minh sẽ lại làm lọan lên, cô đành phải xoắn xúy bước đến vị trí của mình.
Ngay khi cô ngồi xuống, đôi chân của cô bị tách ra bởi Trình Minh . Bàn tay to của cậu trực tiếp vén chiếc váy rồi chạm chân trong của cô.
Mặt của Bạch Tố Tố đột nhiên đỏ lên cô cắn môi để không phát ra tiếng lên.
Sau đó, Trình Minh chạm vào mép quần lo̶t̶"̶ của cô và thì thầm: “Thưa cô, em sẽ cởi đồ lót và váy của trước, để không bị ướt.”
Bạch Tố Tố nghiến răng đành phải hợp tác với anh rồi nâng mông của mình lên , cho phép đồ lót và váy của mình được cởi ra.
Mông trơn tru, ngay khi chạm vào ghế, bị ghế lạnh run lên
Cô nhịn không đựơc rên lên “ ư… “
Nhưng sợ người khác nhìn thấy sự kỳ lạ trên khuôn mặt mình, cô nhanh chóng xếp những cuốn sách ở bên cạnh bàn đặt trước bàn làm lá chắn.
Cô cúi đầu xuống nhiều hơn, đặt
một tay lên trán, giả vờ viết một cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.