Chương 19:
SonSam
14/01/2024
Trong đời mỗi học sinh, việc đi trễ với học sinh giỏi, ngoan hiền thì đó là một điều hơi ê mặt, còn với học sinh dở dở ương ương thì cũng coi như chuyện thường. Còn tôi? Môn tự nhiên thì còn tí tự hào vênh mặt, chứ mà xã hội thì tạm biệt từ đây em nhé luôn. Kỳ 1 cố lắm mới được 8. 3 tổng trung bình. Vậy liệt tôi vào loại nào?
Mà loại nào thì loại, chứ hiện giờ tôi cũng đang cong mông lên vừa phóng vừa tự nguyền rủa mình.
Số là hôm qua ba tôi có một cuộc “Bạn đến chơi nhà”, toàn những chú thân trong cơ quan, tính làm một bữa tiệc ngoài trời ra trò. Nói tiệc ngoài trời tức là… bê bàn trong nhà ra ngoài trời ngồi, chứ không phải theo kiểu Tây là làm Buffet hay là Bò bít tết gì cả. Và đều đáng nói ở đây là tôi bị chú Dũng “dụ khị”:
– Uống chút rượu nào nhóc, lớn rồi! – Chú buông lời nói đầy tính chết người.
– Nhưng mà con mới lớp 10 mà chú?! Tôi rụt rè, không quên nhìn về phía ba tôi, thấy ba cũng cười cười, chả có biểu hiện gì sất.
– Lớp 10 gì, bằng mày chú nốc chả chai uống một ly nào – Chú Dũng lại đưa ly rượu về phía tôi.
Cầm ly rượu lên, tôi nuốt nước bọt cái ực. Về cái tình sử “rượu bia” thì phải kể đến nhỏ Hạnh khi xưa, thêm vài lần uống vớ vẩn trong sinh nhật và đã bị cô Yến bắt (tôi sẽ kể sau). Còn bây giờ? Tôi nóc cái một, nhưng mà…
– Khừ… ừ… ừ..!! – Tôi nhe răng khè ra.
– Thằng này có khiếu, haha – Đập vai tôi cười ha hả rồi chú Dũng tự rót ly nữa mà uống.
Kết quả: 9 giờ đêm, tôi nằm phè ra ghế dài sau khi nốc cơ hồ hơn 5 ly rượu vang. Bờ mờ, vậy mà nói khiếu khét quái gì. Thêm cái hậu quả vừa thức dậy, đang ôm đầu thì nhìn lên đồng hồ.
– 11 Giờ 40?! Khuya rồi à? Mẹ dọn hết chưa nhỉ? – Tôi ợ phát đắng ngét cả miệng, uể oải đứng lên rồi nhìn ra cửa. – Trời sao lại sáng? Kỳ vậy? Ớ..!! Sáng mà ta… Ớ… thôi chết mồ rồi.
Tôi quáng quàng phóng như tên lửa lên lấy bộ quần áo đồng phục ra mà ủi sơ sơ, tắm táp rồi vừa chạy vừa mặc vào. Mẹ thì đã nấu cơm trưa ngay món tôi thích nên quơ quào được một chén là chạy tuốt. Hic!
Nhưng làm kiểu gì thì làm, vuốt hết cả tốc lực nhưng… Vừa đặt chân tới cổng trường thì…
Reng Reng Reng!!!
Tiếng chuông bắt đầu 15 phút truy bài ngân dài. Thế là xong!
Lót tót dắt xe vào sân trường với cái nhìn như thú lạ của tụi Sao đỏ lẫn Lớp trưởng các lớp, nhục hơn là khi có một vài đứa nhận ra tôi rồi nhe răng ra cười. Và cái điều xui nhất là bắt gặp bác bảo vệ, thông thường tới giờ này bác thường đi ăn trưa lắm. Thế mà làm quái gì hôm nay là đứng trước cổng thế này.
– Sao giờ này mày mới đi học? Đi chơi game rồi quên à? – Bác hỏi.
– Dạ… Dạ không – Cầu trời lạy phật đừng bị bắt lại. Chứ hôm trước nghe thằng Cẩn bảo bác hay bắt mấy thằng trễ ở lại lắm.
– Thôi vô đi, vừa mới reng chuông thôi, lần sau không có như vậy nghe chưa?!
– Dạ dạ…
Tôi mừng húm dắt xe chạy te te ra bãi xe của trường. Nhưng vừa bước vào lớp thì gặp vấn nạn thứ 2:
– Vậy là Sao đỏ đi học trễ nha, nên cho mấy “sẹo” đây ta? – Nhỏ sao đỏ lớp A3 cười khúc khích khi thấy tôi lết vô đến cửa lớp.
– Hả? À… Ừ thì 1 thôi chứ, tui… Cũng như dân thường mà.
– Cái này phải báo cô chủ nhiệm mới được – Nhỏ Duyên nghiêm mặt.
– Thôi mà – Tôi làm mặt khổ rồi tiếp tục công cuộc lết thảm thương.
Và đáng tiếc cho tôi, hôm nay lại là thứ 7, tức là lớp có tiết Sinh hoạt chủ nhiệm, cũng tức là tôi bị “xử”.
Như thường lệ, nhỏ Duyên sẽ báo cáo danh sách xếp loại mới nhất của trường trong tuần sau. Lớp tôi đứng hạng 8, cũng không có gì đáng phàn nàn. Và ngay sau đó, nhỏ đồng thời thông báo luôn những bạn “ngồi” trong sổ đầu bài. Mà không biết thế quái nào thời gian hôm nay trôi nhanh dữ, tôi ngồi chưa ngáp cái nào là tới lượt mình rồi.
Về cái khoản thông báo những bé vi phạm trong sổ Sao đỏ của bên A3 thì tất nhiên sẽ dành cho 2 Sao đỏ lớp A1, và tuần rồi nhỏ Nguyệt đã làm công việc đó. Xui gì đâu, chẳng lẽ đứng lên xướng tên mình lên? Nhục vô đối thì thôi chứ.
Nhưng không muốn cũng phải làm, tôi không có quyền lựa chọn.
– Dạ… Dạ thưa cô và các bạn. Tuần qua lớp mình thi đua rất tốt và được hạng 8, hê! – Tôi làm trò mèo khiến cho cả lớp bật cười, cả cô cũng phải cố nheo mắt lại để không khỏi chửi vô cái mặt tỉnh lịnh của tôi.
– Điên vừa thôi, đọc danh sách đi chứ ba!! – Thằng Khôi dãy bên kia chọt sang, nó tính chơi tôi à? Chắc chắn là còn nhớ vụ sáng này tôi đi trễ chứ quên sao được.
Ném cái ánh nhìn như muốn cắm dao lên đỉnh đầu thằng này ngay lập tức, tôi dòm sổ Sao đỏ từ trên xuống dưới… Và… Chỉ biết nheo mắt bí mật nhìn lên bàn giáo viên khi đang đọc đến tên mình. Thấy cô không biểu hiện gì ngoài việc nhìn chầm chầm vào cái thằng đang đọc, tôi tiếp tục bình tĩnh mà run.
Kết thúc tiết mục, cô Phương chậm rãi nói.
– Vậy giờ những em đi trễ đứng lên bục kiểm điểm đi.
Tính ra tuần này có 2 đứa đi trễ thôi, một là thằng Toàn, 2 là tôi. Vừa đi lên bục giảng, chân thì run, đầu óc thì đóng băng, chẳng biết viện lý do gì, làm quái nào nói được cái chuyện mình say bét nhè kéo theo ngủ dậy muộn chứ.
– Phạt đi cô!! Sao đỏ đi trễ, hehe… – Vài thằng ở dưới bơm đểu, và tôi thì lừ mắt kiểm kê số thằng sẽ bị “bao đánh”.
– Phải xử 2 bạn này thế nào đây lớp trưởng? – Cô Phương ra chiều rất thích thú, giọng châm chọc khỏi bàn.
– Dạ!? – Nhỏ Duyên đứng như tượng nhìn tôi với cái ánh mắt nản vô cùng.
– Mà còn lý do 2 em đi trễ là gì?
Trời ơi cô ơi, sao cô ác vậy? Chẳng lẽ giờ em nói thật hả? Mà không thật thì lại áy náy lương tâm. Giả sử nói ngủ quên đi, học buổi sáng thì còn nghe được, chứ buổi chiều thì nói ra có mà bị chọc cả tuần. Sao giờ trời..!!
– Dạ..!
– Dạ cô… – Nhỏ Duyên đồng thanh với tôi.
– Để cho Nguyên nói – Cô ra dấu cho bên kia im lặng.
– Dạ… Dạ cô… Lúc sáng em ngồi làm bài tập rồi… ngủ quên!! – Tôi không biết trong miệng tôi đang phun ra những từ gì nữa.
– Hửm? Làm bài tập? Bài tập gì?
– Dạ? – Lạy chúa, bài gì bây giờ, không thể nói Lý được, có chết cũng không được, còn Toán, càng không, hôm nay không có tiết…
– Nói cô nghe em phải làm bài tập gì? – Cô giáo hơi gằng giọng, lúc này tôi hết biết trời trăng gì luôn rồi.
– Dạ, làm Hóa – Hê, không Lý không Toán thì chỉ có Hóa là hợp thời nhất thôi.
Nhưng khác với sự “tự tin cùn” của tôi, cả lớp tỏ ra ngao ngán, thật thì đứa điên cũng biết tôi đang nói xạo một cách trắng trợn. Huống gì… Ở đây cô giáo thông minh tinh tế của tôi. Sự thật đã chứng minh, chẳng cần xem lại thời khóa biểu cũng biết… hôm nay cũng làm quái gì có tiết Hóa nào.
– Thôi được rồi, cô hiểu rồi. Duyên nói tiếp đi em – Cô nhìn về phía nhỏ.
– Dạ cô, theo em hình phạt dành cho hai bạn nên trực nhật một ngày trong tuần, rồi danh sách trực nhật sẽ làm ngày tiếp theo như bình thường. – Nhỏ Duyên nể tình bạn học lâu năm cứu rỗi linh hồn tôi.
Tất nhiên nhỏ Duyên đã lên tiếng thì cô Phương cũng không buồn bắt bẻ nữa. Và thế là chúng tôi được thả về, hế hế. Qua đợt này phải mời em nó đi café… À không, đi uống nước mía để tạ ơn mới được.
Và vào cuối giờ, tôi luôn là thằng “bị bắt lại”.
– Em siêng vậy sao Nguyên? – Cô chống cằm hỏi tôi.
– Dạ..! – Tôi chỉ biết cúi xuống, giờ thì tự dưng mong có cái tà áo mà mân mê cho bình tĩnh lại thôi.
– Nói thật đi, hôm nay không có tiết Hóa, đúng không? – Cô nói giọng đanh thép như đang kết tội.
– Dạ… Em làm cho bữa sau cô! – Tôi cố vớt vát.
– Theo cô biết thì em chẳng siêng đến mức đó đâu. Môn Toán của cô mà bài tập còn thiếu lên thiếu xuống, ở đó mà làm Hóa trước. – Cô đập tay nhẹ nhẹ xuống bàn ra chiều tức giận lắm.
– … – Giây phút cứng họng toàn tập bắt đầu!!!
– Em… Em có biết em nói dối rất dễ bị phát hiện không?
– …
– Cô không ngờ em có thể đứng giữa lớp mà nói dối cô và các bạn như vậy!! – Giọng cô có phần lạc đi, tôi chẳng biết làm gì ngoài cuối gầm đầu xuống. Chắc cô đang thất vọng lắm.
– … Cô… Cô à! – Tôi lắp bắp, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ đến nước này phải nói thật thôi.
– Cô biết hết rồi!
– Dạ? Hả? – Tôi ngước lên. Cô biết là biết cái gì chứ?
– Hồi trưa này mẹ em có gọi điện cho cô bảo hôm nay chắc em phải nghỉ học vì hôm qua có uống chút rượu vào người – Cô nói rõ từng từ một, khiến tôi từ hoang mang đến đờ người ra… Rồi! Mẹ con không hiểu ý nhau rồi.
– …
– Không biết uống mà còn bài đặt bon chen – Cô giáo trề môi.
– Cô à… Em… Em xin lỗi!!! Em hứa..!
– Thôi được rồi, em về đi. Sau này không được uống rượu như vậy nữa đó. – Cô cười.
– Dạ không! Ý em… Em sẽ không bao giờ nói dối cô nữa đâu – Lại bắt đầu lúng búng rồi đấy các bác ạ.
– Ừ! Biết thế thì tốt.
Nở nụ cười như hoa như ngọc, cô thu dọn sách vào cặp rồi cùng tôi bước ra khỏi lớp. Tất nhiên, vì tôi cố đứng chờ mà.
– À mà nè! – Cô quay qua nheo mắt nhìn tôi.
– Dạ?
– Hôm nay bác bảo vệ hiền nhỉ, không bắt tì bắt lỗi gì luôn ha! – Cô mỉm mỉm rồi “tách hàng” mà đi đến bãi xe giáo viên. Còn tôi? Đứng bất động + miệng há hốc.
– Gì vậy? Cô… Cô thấy tôi đi trễ luôn sao? Sao thiêng dữ vậy???
Về đến nhà tôi cũng không quên trách mẹ sao lại gọi điện cho cô. Mẹ tôi bật ngay lại, là 11 giờ mấy trưa gọi điện không thấy tôi nghe máy lại tưởng tôi ngủ quèo nên mới gọi điện xin cô chứ đâu có muốn. Uầy, mà số điện thoại cô đâu ra? Vì tôi đã chạy xuống ghi vào danh sách số điện thoại của nhà ngay hôm biết cô là cô giáo chủ nhiệm mà. Hí hửng cho lắm, giờ thì… Haiz..!!
Mà loại nào thì loại, chứ hiện giờ tôi cũng đang cong mông lên vừa phóng vừa tự nguyền rủa mình.
Số là hôm qua ba tôi có một cuộc “Bạn đến chơi nhà”, toàn những chú thân trong cơ quan, tính làm một bữa tiệc ngoài trời ra trò. Nói tiệc ngoài trời tức là… bê bàn trong nhà ra ngoài trời ngồi, chứ không phải theo kiểu Tây là làm Buffet hay là Bò bít tết gì cả. Và đều đáng nói ở đây là tôi bị chú Dũng “dụ khị”:
– Uống chút rượu nào nhóc, lớn rồi! – Chú buông lời nói đầy tính chết người.
– Nhưng mà con mới lớp 10 mà chú?! Tôi rụt rè, không quên nhìn về phía ba tôi, thấy ba cũng cười cười, chả có biểu hiện gì sất.
– Lớp 10 gì, bằng mày chú nốc chả chai uống một ly nào – Chú Dũng lại đưa ly rượu về phía tôi.
Cầm ly rượu lên, tôi nuốt nước bọt cái ực. Về cái tình sử “rượu bia” thì phải kể đến nhỏ Hạnh khi xưa, thêm vài lần uống vớ vẩn trong sinh nhật và đã bị cô Yến bắt (tôi sẽ kể sau). Còn bây giờ? Tôi nóc cái một, nhưng mà…
– Khừ… ừ… ừ..!! – Tôi nhe răng khè ra.
– Thằng này có khiếu, haha – Đập vai tôi cười ha hả rồi chú Dũng tự rót ly nữa mà uống.
Kết quả: 9 giờ đêm, tôi nằm phè ra ghế dài sau khi nốc cơ hồ hơn 5 ly rượu vang. Bờ mờ, vậy mà nói khiếu khét quái gì. Thêm cái hậu quả vừa thức dậy, đang ôm đầu thì nhìn lên đồng hồ.
– 11 Giờ 40?! Khuya rồi à? Mẹ dọn hết chưa nhỉ? – Tôi ợ phát đắng ngét cả miệng, uể oải đứng lên rồi nhìn ra cửa. – Trời sao lại sáng? Kỳ vậy? Ớ..!! Sáng mà ta… Ớ… thôi chết mồ rồi.
Tôi quáng quàng phóng như tên lửa lên lấy bộ quần áo đồng phục ra mà ủi sơ sơ, tắm táp rồi vừa chạy vừa mặc vào. Mẹ thì đã nấu cơm trưa ngay món tôi thích nên quơ quào được một chén là chạy tuốt. Hic!
Nhưng làm kiểu gì thì làm, vuốt hết cả tốc lực nhưng… Vừa đặt chân tới cổng trường thì…
Reng Reng Reng!!!
Tiếng chuông bắt đầu 15 phút truy bài ngân dài. Thế là xong!
Lót tót dắt xe vào sân trường với cái nhìn như thú lạ của tụi Sao đỏ lẫn Lớp trưởng các lớp, nhục hơn là khi có một vài đứa nhận ra tôi rồi nhe răng ra cười. Và cái điều xui nhất là bắt gặp bác bảo vệ, thông thường tới giờ này bác thường đi ăn trưa lắm. Thế mà làm quái gì hôm nay là đứng trước cổng thế này.
– Sao giờ này mày mới đi học? Đi chơi game rồi quên à? – Bác hỏi.
– Dạ… Dạ không – Cầu trời lạy phật đừng bị bắt lại. Chứ hôm trước nghe thằng Cẩn bảo bác hay bắt mấy thằng trễ ở lại lắm.
– Thôi vô đi, vừa mới reng chuông thôi, lần sau không có như vậy nghe chưa?!
– Dạ dạ…
Tôi mừng húm dắt xe chạy te te ra bãi xe của trường. Nhưng vừa bước vào lớp thì gặp vấn nạn thứ 2:
– Vậy là Sao đỏ đi học trễ nha, nên cho mấy “sẹo” đây ta? – Nhỏ sao đỏ lớp A3 cười khúc khích khi thấy tôi lết vô đến cửa lớp.
– Hả? À… Ừ thì 1 thôi chứ, tui… Cũng như dân thường mà.
– Cái này phải báo cô chủ nhiệm mới được – Nhỏ Duyên nghiêm mặt.
– Thôi mà – Tôi làm mặt khổ rồi tiếp tục công cuộc lết thảm thương.
Và đáng tiếc cho tôi, hôm nay lại là thứ 7, tức là lớp có tiết Sinh hoạt chủ nhiệm, cũng tức là tôi bị “xử”.
Như thường lệ, nhỏ Duyên sẽ báo cáo danh sách xếp loại mới nhất của trường trong tuần sau. Lớp tôi đứng hạng 8, cũng không có gì đáng phàn nàn. Và ngay sau đó, nhỏ đồng thời thông báo luôn những bạn “ngồi” trong sổ đầu bài. Mà không biết thế quái nào thời gian hôm nay trôi nhanh dữ, tôi ngồi chưa ngáp cái nào là tới lượt mình rồi.
Về cái khoản thông báo những bé vi phạm trong sổ Sao đỏ của bên A3 thì tất nhiên sẽ dành cho 2 Sao đỏ lớp A1, và tuần rồi nhỏ Nguyệt đã làm công việc đó. Xui gì đâu, chẳng lẽ đứng lên xướng tên mình lên? Nhục vô đối thì thôi chứ.
Nhưng không muốn cũng phải làm, tôi không có quyền lựa chọn.
– Dạ… Dạ thưa cô và các bạn. Tuần qua lớp mình thi đua rất tốt và được hạng 8, hê! – Tôi làm trò mèo khiến cho cả lớp bật cười, cả cô cũng phải cố nheo mắt lại để không khỏi chửi vô cái mặt tỉnh lịnh của tôi.
– Điên vừa thôi, đọc danh sách đi chứ ba!! – Thằng Khôi dãy bên kia chọt sang, nó tính chơi tôi à? Chắc chắn là còn nhớ vụ sáng này tôi đi trễ chứ quên sao được.
Ném cái ánh nhìn như muốn cắm dao lên đỉnh đầu thằng này ngay lập tức, tôi dòm sổ Sao đỏ từ trên xuống dưới… Và… Chỉ biết nheo mắt bí mật nhìn lên bàn giáo viên khi đang đọc đến tên mình. Thấy cô không biểu hiện gì ngoài việc nhìn chầm chầm vào cái thằng đang đọc, tôi tiếp tục bình tĩnh mà run.
Kết thúc tiết mục, cô Phương chậm rãi nói.
– Vậy giờ những em đi trễ đứng lên bục kiểm điểm đi.
Tính ra tuần này có 2 đứa đi trễ thôi, một là thằng Toàn, 2 là tôi. Vừa đi lên bục giảng, chân thì run, đầu óc thì đóng băng, chẳng biết viện lý do gì, làm quái nào nói được cái chuyện mình say bét nhè kéo theo ngủ dậy muộn chứ.
– Phạt đi cô!! Sao đỏ đi trễ, hehe… – Vài thằng ở dưới bơm đểu, và tôi thì lừ mắt kiểm kê số thằng sẽ bị “bao đánh”.
– Phải xử 2 bạn này thế nào đây lớp trưởng? – Cô Phương ra chiều rất thích thú, giọng châm chọc khỏi bàn.
– Dạ!? – Nhỏ Duyên đứng như tượng nhìn tôi với cái ánh mắt nản vô cùng.
– Mà còn lý do 2 em đi trễ là gì?
Trời ơi cô ơi, sao cô ác vậy? Chẳng lẽ giờ em nói thật hả? Mà không thật thì lại áy náy lương tâm. Giả sử nói ngủ quên đi, học buổi sáng thì còn nghe được, chứ buổi chiều thì nói ra có mà bị chọc cả tuần. Sao giờ trời..!!
– Dạ..!
– Dạ cô… – Nhỏ Duyên đồng thanh với tôi.
– Để cho Nguyên nói – Cô ra dấu cho bên kia im lặng.
– Dạ… Dạ cô… Lúc sáng em ngồi làm bài tập rồi… ngủ quên!! – Tôi không biết trong miệng tôi đang phun ra những từ gì nữa.
– Hửm? Làm bài tập? Bài tập gì?
– Dạ? – Lạy chúa, bài gì bây giờ, không thể nói Lý được, có chết cũng không được, còn Toán, càng không, hôm nay không có tiết…
– Nói cô nghe em phải làm bài tập gì? – Cô giáo hơi gằng giọng, lúc này tôi hết biết trời trăng gì luôn rồi.
– Dạ, làm Hóa – Hê, không Lý không Toán thì chỉ có Hóa là hợp thời nhất thôi.
Nhưng khác với sự “tự tin cùn” của tôi, cả lớp tỏ ra ngao ngán, thật thì đứa điên cũng biết tôi đang nói xạo một cách trắng trợn. Huống gì… Ở đây cô giáo thông minh tinh tế của tôi. Sự thật đã chứng minh, chẳng cần xem lại thời khóa biểu cũng biết… hôm nay cũng làm quái gì có tiết Hóa nào.
– Thôi được rồi, cô hiểu rồi. Duyên nói tiếp đi em – Cô nhìn về phía nhỏ.
– Dạ cô, theo em hình phạt dành cho hai bạn nên trực nhật một ngày trong tuần, rồi danh sách trực nhật sẽ làm ngày tiếp theo như bình thường. – Nhỏ Duyên nể tình bạn học lâu năm cứu rỗi linh hồn tôi.
Tất nhiên nhỏ Duyên đã lên tiếng thì cô Phương cũng không buồn bắt bẻ nữa. Và thế là chúng tôi được thả về, hế hế. Qua đợt này phải mời em nó đi café… À không, đi uống nước mía để tạ ơn mới được.
Và vào cuối giờ, tôi luôn là thằng “bị bắt lại”.
– Em siêng vậy sao Nguyên? – Cô chống cằm hỏi tôi.
– Dạ..! – Tôi chỉ biết cúi xuống, giờ thì tự dưng mong có cái tà áo mà mân mê cho bình tĩnh lại thôi.
– Nói thật đi, hôm nay không có tiết Hóa, đúng không? – Cô nói giọng đanh thép như đang kết tội.
– Dạ… Em làm cho bữa sau cô! – Tôi cố vớt vát.
– Theo cô biết thì em chẳng siêng đến mức đó đâu. Môn Toán của cô mà bài tập còn thiếu lên thiếu xuống, ở đó mà làm Hóa trước. – Cô đập tay nhẹ nhẹ xuống bàn ra chiều tức giận lắm.
– … – Giây phút cứng họng toàn tập bắt đầu!!!
– Em… Em có biết em nói dối rất dễ bị phát hiện không?
– …
– Cô không ngờ em có thể đứng giữa lớp mà nói dối cô và các bạn như vậy!! – Giọng cô có phần lạc đi, tôi chẳng biết làm gì ngoài cuối gầm đầu xuống. Chắc cô đang thất vọng lắm.
– … Cô… Cô à! – Tôi lắp bắp, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ đến nước này phải nói thật thôi.
– Cô biết hết rồi!
– Dạ? Hả? – Tôi ngước lên. Cô biết là biết cái gì chứ?
– Hồi trưa này mẹ em có gọi điện cho cô bảo hôm nay chắc em phải nghỉ học vì hôm qua có uống chút rượu vào người – Cô nói rõ từng từ một, khiến tôi từ hoang mang đến đờ người ra… Rồi! Mẹ con không hiểu ý nhau rồi.
– …
– Không biết uống mà còn bài đặt bon chen – Cô giáo trề môi.
– Cô à… Em… Em xin lỗi!!! Em hứa..!
– Thôi được rồi, em về đi. Sau này không được uống rượu như vậy nữa đó. – Cô cười.
– Dạ không! Ý em… Em sẽ không bao giờ nói dối cô nữa đâu – Lại bắt đầu lúng búng rồi đấy các bác ạ.
– Ừ! Biết thế thì tốt.
Nở nụ cười như hoa như ngọc, cô thu dọn sách vào cặp rồi cùng tôi bước ra khỏi lớp. Tất nhiên, vì tôi cố đứng chờ mà.
– À mà nè! – Cô quay qua nheo mắt nhìn tôi.
– Dạ?
– Hôm nay bác bảo vệ hiền nhỉ, không bắt tì bắt lỗi gì luôn ha! – Cô mỉm mỉm rồi “tách hàng” mà đi đến bãi xe giáo viên. Còn tôi? Đứng bất động + miệng há hốc.
– Gì vậy? Cô… Cô thấy tôi đi trễ luôn sao? Sao thiêng dữ vậy???
Về đến nhà tôi cũng không quên trách mẹ sao lại gọi điện cho cô. Mẹ tôi bật ngay lại, là 11 giờ mấy trưa gọi điện không thấy tôi nghe máy lại tưởng tôi ngủ quèo nên mới gọi điện xin cô chứ đâu có muốn. Uầy, mà số điện thoại cô đâu ra? Vì tôi đã chạy xuống ghi vào danh sách số điện thoại của nhà ngay hôm biết cô là cô giáo chủ nhiệm mà. Hí hửng cho lắm, giờ thì… Haiz..!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.