Chương 8:
SonSam
14/01/2024
Ở nhà cô Mai Phương…
Cốp cốp cốp – Cô Phương khỏ liên tục 3 cú đau thấu trời xanh vào đầu tôi.
– Sao cô cốc đầu em – Tôi nhăn mặt quay lên.
– Khỏ thêm bây giờ, làm sai từa lưa mà còn sừng sộ nữa hả? 16 x 5 bằng bao nhiêu?
– Dạ là 80 cô – Vài đứa trong lớp đồng thanh.
– Thì là 80 mà! Ủa… À nhầm xíu, hehe – Tôi cười cầu tài.
– He cái gì mà he, 80 mà viết 70 cho được. Rồi (15a x 5) đâu ra vậy? Cô nhớ là cô đâu có cho – Cô giáo trẻ sùng máu tiếp.
– Rõ ràng là… – Nhìn trên bảng được 2s, thôi chết mồ, viết lộn cha nó rồi – Hì hì, em nhầm..!
– Lại nhầm? Vầy mai mốt thi có bảo là nhầm được không? – Cô nhìn tôi nheo mắt.
– Cô yên tâm, hê, nói gì chứ thi thì em cẩn thận lắm.
– Nó nói cho qua chuyện đó cô.
– Xạo đó cô…
Bờ mờ lũ bạn ác ôn, ai mượn chúng mày đâm… Trước mặt bạn học yêu dấu hả?
– Lộn chút làm ghê. Hic! Cú nứt đầu rồi nè – Tôi bất giác đưa tay lên xoa xoa mà quên mất cô Phương hãy còn đứng đó.
Cốp cốp
– Cú cho bể luôn, rồi xem có cái gì trong đó!!
Thế là tiếp tục ôm đầu xuýt xoa mấy cục u tổ nái vừa hiện hình. Nhưng 20 phút sau, lại có chuyện:
– Ai có giải bài này – Cô Phương ngồi trên cái ghế đẩu, chống cằm nhìn bài toán mà cô vừa chép lên.
Nhìn vào bài thì bước đầu tương đối dễ nhưng sau thì có cái định lý hờ, tức là biết chắc chắn đúng nhưng phải ngồi lại chứng minh nó, mấy bước sau đó là tính toán ra đáp số thôi, dễ òm. Nghĩ đến đó, tôi hào hứng:
– Cô, nếu giải được thì sao?
– Dám vòi cô? – Vầng, my teacher đang nhướng mày lên, trong đôi mắt hãy còn quạu, giận dai quá hà.
– Đâu có, em hỏi thăm thôi mà, hề hề.
– Ừ thì… Sẽ miễn làm mấy bài sau, được về sớm luôn – Uầy, cô ấy lại cười mỉm chi đầy thách thức, giết người không dao đây mà.
– Giờ còn sớm, mới 8 giờ, nếu không muốn về thì sao cô? – Tôi lại vặn vẹo bằng được, gì chứ trò này thì đây khoái lắm.
– Nói thế thì em biết giải rồi chứ gì, lên làm đi rồi muốn gì cũng được.
– Há há, dễ ẹc – Tôi bước lên bảng hiên ngang, lấy viết lông ghi lên bảng nghe tiếng két két với tác phong… Chảnh cờ hó.
Lúc bấy giờ thú thật tôi vẫn chưa nghĩ ra là tôi muốn cái gì ở cô đâu, nhưng cứ thích vậy đó, giờ nghĩ lại công nhận hồi đó tôi xấc thật.
Thế là bạn Nguyên lên bảng, loay hoay viết viết xóa xóa, tụi bạn ở dưới cắm đầu làm những bài tập tiếp theo mà cô cho. Nhưng kỳ một cái là bạn Nguyên thấy hơi là lạ sau lưng mình, quay ngoắc xuống thì ai làm việc nấy. Kỳ vậy ta, sao nghe lạnh sống lưng dữ.
– Xong rồi đó cô, hehe! – Tôi để cây bút lên bàn cái cộp đầy tự tin.
– Cô cho em một cơ hội, em nhìn lại toàn bài đi – Cô giáo lại nheo mắt, tỏ thái độ đắc ý.
– Là sao trời – Đến méo mỏ nhìn lại cái bài dài hai mươi mấy dòng của mình, rõ ràng là có mùi khét ở chỗ nào đó. Nhưng thôi, mặc kệ – Thôi cô xử đi, giờ em chả biết nữa.
– Em sai từ đầu luôn rồi, cách làm hướng đi thì đúng, nhưng 72 chia 3 bằng?
Gì, 72 chia 3 thì… vừa há miệng ra nhìn lại bài toán trên bảng, lia từ trên xuống dưới. A kia rồi… hàng số 2, chợt cái mỏ ngay đơ luôn. Lại sai nữa rồi. Hôm nay là ngày gì vậy trời.
– Vậy giờ sao ta!!!
– Dạ? – Tôi đâm ngơ ngác khi cô hỏi – Thì sai rồi chứ sao cô!?
– Sửa nhanh!! – Đột nhiên cô giáo nghiêm mặt.
– Dạ, hic, toàn bài luôn đó trời!!!
…
Sau khi sửa xong và quay lại chỗ ngồi thì:
– Nãy hùng hồn lắm mà sao giờ xụi lơ vậy? – Cô Phương 2 tay chống cằm lại cười mỉm chi, biết ngay thế nào cũng chọc nhau mà.
– Do em hơi nhầm tí thôi chứ bộ – Tôi cười chống chế cho cái sự ẩu vô đối của mình.
– Vậy giờ sao? Làm đúng thì thưởng, sai phải có phạt chớ – Vẫn không chịu buông tha.
– Ớ, có vụ đó nữa hả cô – Tôi méo mặt đến nơi rồi đó.
– Có chứ sao không, với cô là có hết à.
Ngay lúc đó, loáng thoáng bên tôi có vài tiếng bơm đểu…
– Cô cho nó làm bài chết luôn đi cô…
– Cô cho nó bài tập khó thật khó đó cô…
– Hic, vậy giờ sao cô – Tôi nhìn cô giáo với ánh mắt ngây thơ nhất có thể, tiếp theo cũng không quên lừ mắt về lũ khốn lạn mất lếch kia.
– Nè, làm từ bài 30 đến 35 rồi về – Cô giáo để cuốn sách dày cộm những bài tập trên vở tôi. Giây phút đó, tim tôi như ngừng đập, tay run run, nước mắt như muốn trào ra đến nơi vậy.
– Sao bài nào bài nấy “ít” quá vậy cô?
– Giỡn mặt sao? Muốn thêm không? – Cô giáo làm mặt dữ (Dù thế nào cũng làm cho tôi đổ như ngã rạ các bác ạ)
Nghe cô giáo hù, tôi cười hì hì nhớ đến vụ trả giá bị ông thầy thể dục sát phạt hôm đầu năm, ba chân bốn cẳng liền cắm đầu vào sách mà cố đọc những đề bài, thiệt chứ, đề nào đề nấy dài hơn cả 10 dòng chứ ít ỏi gì…
– Côôôôô!!! – Tôi cố kéo dài hết ga nhưng lại nhận được cái nhìn vô cảm từ cô giáo nên biết không ép phê gì rồi.
Trong phòng học lúc bấy giờ có vài tiếng cười hích hích vang lên, ai cũng “tiếc thương” cho vị tướng tài bại trận, do tội quá ẩu tả. Sau này vì cái trình độ siêu ẩu của tôi buộc cô Giang phải đặt luôn cái biệt danh mới là “Ẩu Đại Ca”… Bản thân tôi thì không ghiền gì chứ bọn bạn trong lớp học thêm chúng nó khoái lắm, lan truyền ra với tốc độ chóng mặt cả với tụi bạn cùng lớp lẫn thầy cô bộ môn.
“Ủa mà sao đề kêu chứng minh kỳ vậy ta? Bất đẳng thức là sao? Bài ở dưới này tự dưng kêu áp dụng bất đẳng thức Bu – nhia – cốp – xki? Gì vậy trời???” Nghĩ nghĩ tôi lật sang đằng trước vài trang quả có khái niệm về bất đẳng thức thật… “Mà sao khái niệm này chưa nghe qua ta? Hay là do đây là toán nâng cao nên có khái niệm mới?” Dòm qua dòm lại tôi bắt tay vào phân tích đề dưới con mắt theo dõi của cô giáo. Chắc đang canh me mà bắt tì bắt lỗi nữa đây mà.
– Sao, làm hết chưa? – Cô Phương đứng sau lưng chăm chú xem bài giải của tôi khi cả lớp học thêm về hết.
– Em mệt quá à, làm muốn choáng luôn mà được có 3 bài à. – Tôi đánh cái thở hắt ra.
– Vậy là giỏi rồi – Cô giáo vừa nói lấy ghế ra ngồi cạnh bên.
– Vậy hẻ? Hehe, em mờ – Tự dưng được cô khen, mà là lần đầu luôn mới ghê.
Rồi nhìn qua thì thấy nụ cười của cô giáo này có chút không ổn, nó không giống như bình thường, mặc dù công nhận vẫn đẹp như tiên đó… Nhưng mà sao gian manh thế nào ấy nhỉ.
– Lật cái bìa ra coi đi.
– Hở? – Kỳ vậy ta, lại đánh hơi ra mùi khét lẹt là sao? Hay là mấy dạng này mình học hồi lớp 9 rồi? Khổ đến nơi rồi, hic!
Nghĩ thì nghĩ chứ tôi cũng dùng hết can đảm lật lại xem cái bìa… BỒI DƯỠNG TOÁN 10 – HỌC kỳ 2… Nhìn cái tựa mà hàm dưới của tôi nó bị lực hút Trái đất quá lớn, há miệng ra mãi không khép lại được. Gặp cỡ đứa bạn dám chơi đểu vậy là tôi đáp gạch lâu rồi, tiếc thay là cô giáo, lại là người… Có chết cũng không chạm đến được nữa chứ.
– Cô à, sao cô ác vậy? – Tôi nhìn con người vừa “chơi” tôi một cú nhớ đời.
– Đâu ác, em giỏi mà, bổ sung kiến thức sớm thôi, hì hì…
Lúc đầu tôi còn định trách móc, chứ sau cái câu nói cộng cái điệu cười đẹp mê hồn của cô là tự dưng quên hết mọi sự trên đời, thiệt, liền ngay và lập tức luôn (đi đánh trận mà gặp cô thì giơ tay chịu trói luôn cho xong).
– Nên giờ cô phải chuộc lỗi – Tôi cố vớt vát chút gì đó sau khi bị mê hoặc.
– Trời, có vụ đó nữa hả?
– Chứ sao không? Với em là có hết à – Nhái lại giọng cô.
Nheo mắt nhìn tôi một hồi, cô giáo lắc đầu thở dài bèn đi xuống nhà bếp.
– Cô… Đi đâu vậy?
– Thì đi lấy đồ thưởng cho em chứ gì – Cô nói vọng lại.
Hề hề, gì chứ cũng biết cách chuộc lỗi ấy nhệ… nhân dịp này… Hehe…
Cốp cốp cốp – Cô Phương khỏ liên tục 3 cú đau thấu trời xanh vào đầu tôi.
– Sao cô cốc đầu em – Tôi nhăn mặt quay lên.
– Khỏ thêm bây giờ, làm sai từa lưa mà còn sừng sộ nữa hả? 16 x 5 bằng bao nhiêu?
– Dạ là 80 cô – Vài đứa trong lớp đồng thanh.
– Thì là 80 mà! Ủa… À nhầm xíu, hehe – Tôi cười cầu tài.
– He cái gì mà he, 80 mà viết 70 cho được. Rồi (15a x 5) đâu ra vậy? Cô nhớ là cô đâu có cho – Cô giáo trẻ sùng máu tiếp.
– Rõ ràng là… – Nhìn trên bảng được 2s, thôi chết mồ, viết lộn cha nó rồi – Hì hì, em nhầm..!
– Lại nhầm? Vầy mai mốt thi có bảo là nhầm được không? – Cô nhìn tôi nheo mắt.
– Cô yên tâm, hê, nói gì chứ thi thì em cẩn thận lắm.
– Nó nói cho qua chuyện đó cô.
– Xạo đó cô…
Bờ mờ lũ bạn ác ôn, ai mượn chúng mày đâm… Trước mặt bạn học yêu dấu hả?
– Lộn chút làm ghê. Hic! Cú nứt đầu rồi nè – Tôi bất giác đưa tay lên xoa xoa mà quên mất cô Phương hãy còn đứng đó.
Cốp cốp
– Cú cho bể luôn, rồi xem có cái gì trong đó!!
Thế là tiếp tục ôm đầu xuýt xoa mấy cục u tổ nái vừa hiện hình. Nhưng 20 phút sau, lại có chuyện:
– Ai có giải bài này – Cô Phương ngồi trên cái ghế đẩu, chống cằm nhìn bài toán mà cô vừa chép lên.
Nhìn vào bài thì bước đầu tương đối dễ nhưng sau thì có cái định lý hờ, tức là biết chắc chắn đúng nhưng phải ngồi lại chứng minh nó, mấy bước sau đó là tính toán ra đáp số thôi, dễ òm. Nghĩ đến đó, tôi hào hứng:
– Cô, nếu giải được thì sao?
– Dám vòi cô? – Vầng, my teacher đang nhướng mày lên, trong đôi mắt hãy còn quạu, giận dai quá hà.
– Đâu có, em hỏi thăm thôi mà, hề hề.
– Ừ thì… Sẽ miễn làm mấy bài sau, được về sớm luôn – Uầy, cô ấy lại cười mỉm chi đầy thách thức, giết người không dao đây mà.
– Giờ còn sớm, mới 8 giờ, nếu không muốn về thì sao cô? – Tôi lại vặn vẹo bằng được, gì chứ trò này thì đây khoái lắm.
– Nói thế thì em biết giải rồi chứ gì, lên làm đi rồi muốn gì cũng được.
– Há há, dễ ẹc – Tôi bước lên bảng hiên ngang, lấy viết lông ghi lên bảng nghe tiếng két két với tác phong… Chảnh cờ hó.
Lúc bấy giờ thú thật tôi vẫn chưa nghĩ ra là tôi muốn cái gì ở cô đâu, nhưng cứ thích vậy đó, giờ nghĩ lại công nhận hồi đó tôi xấc thật.
Thế là bạn Nguyên lên bảng, loay hoay viết viết xóa xóa, tụi bạn ở dưới cắm đầu làm những bài tập tiếp theo mà cô cho. Nhưng kỳ một cái là bạn Nguyên thấy hơi là lạ sau lưng mình, quay ngoắc xuống thì ai làm việc nấy. Kỳ vậy ta, sao nghe lạnh sống lưng dữ.
– Xong rồi đó cô, hehe! – Tôi để cây bút lên bàn cái cộp đầy tự tin.
– Cô cho em một cơ hội, em nhìn lại toàn bài đi – Cô giáo lại nheo mắt, tỏ thái độ đắc ý.
– Là sao trời – Đến méo mỏ nhìn lại cái bài dài hai mươi mấy dòng của mình, rõ ràng là có mùi khét ở chỗ nào đó. Nhưng thôi, mặc kệ – Thôi cô xử đi, giờ em chả biết nữa.
– Em sai từ đầu luôn rồi, cách làm hướng đi thì đúng, nhưng 72 chia 3 bằng?
Gì, 72 chia 3 thì… vừa há miệng ra nhìn lại bài toán trên bảng, lia từ trên xuống dưới. A kia rồi… hàng số 2, chợt cái mỏ ngay đơ luôn. Lại sai nữa rồi. Hôm nay là ngày gì vậy trời.
– Vậy giờ sao ta!!!
– Dạ? – Tôi đâm ngơ ngác khi cô hỏi – Thì sai rồi chứ sao cô!?
– Sửa nhanh!! – Đột nhiên cô giáo nghiêm mặt.
– Dạ, hic, toàn bài luôn đó trời!!!
…
Sau khi sửa xong và quay lại chỗ ngồi thì:
– Nãy hùng hồn lắm mà sao giờ xụi lơ vậy? – Cô Phương 2 tay chống cằm lại cười mỉm chi, biết ngay thế nào cũng chọc nhau mà.
– Do em hơi nhầm tí thôi chứ bộ – Tôi cười chống chế cho cái sự ẩu vô đối của mình.
– Vậy giờ sao? Làm đúng thì thưởng, sai phải có phạt chớ – Vẫn không chịu buông tha.
– Ớ, có vụ đó nữa hả cô – Tôi méo mặt đến nơi rồi đó.
– Có chứ sao không, với cô là có hết à.
Ngay lúc đó, loáng thoáng bên tôi có vài tiếng bơm đểu…
– Cô cho nó làm bài chết luôn đi cô…
– Cô cho nó bài tập khó thật khó đó cô…
– Hic, vậy giờ sao cô – Tôi nhìn cô giáo với ánh mắt ngây thơ nhất có thể, tiếp theo cũng không quên lừ mắt về lũ khốn lạn mất lếch kia.
– Nè, làm từ bài 30 đến 35 rồi về – Cô giáo để cuốn sách dày cộm những bài tập trên vở tôi. Giây phút đó, tim tôi như ngừng đập, tay run run, nước mắt như muốn trào ra đến nơi vậy.
– Sao bài nào bài nấy “ít” quá vậy cô?
– Giỡn mặt sao? Muốn thêm không? – Cô giáo làm mặt dữ (Dù thế nào cũng làm cho tôi đổ như ngã rạ các bác ạ)
Nghe cô giáo hù, tôi cười hì hì nhớ đến vụ trả giá bị ông thầy thể dục sát phạt hôm đầu năm, ba chân bốn cẳng liền cắm đầu vào sách mà cố đọc những đề bài, thiệt chứ, đề nào đề nấy dài hơn cả 10 dòng chứ ít ỏi gì…
– Côôôôô!!! – Tôi cố kéo dài hết ga nhưng lại nhận được cái nhìn vô cảm từ cô giáo nên biết không ép phê gì rồi.
Trong phòng học lúc bấy giờ có vài tiếng cười hích hích vang lên, ai cũng “tiếc thương” cho vị tướng tài bại trận, do tội quá ẩu tả. Sau này vì cái trình độ siêu ẩu của tôi buộc cô Giang phải đặt luôn cái biệt danh mới là “Ẩu Đại Ca”… Bản thân tôi thì không ghiền gì chứ bọn bạn trong lớp học thêm chúng nó khoái lắm, lan truyền ra với tốc độ chóng mặt cả với tụi bạn cùng lớp lẫn thầy cô bộ môn.
“Ủa mà sao đề kêu chứng minh kỳ vậy ta? Bất đẳng thức là sao? Bài ở dưới này tự dưng kêu áp dụng bất đẳng thức Bu – nhia – cốp – xki? Gì vậy trời???” Nghĩ nghĩ tôi lật sang đằng trước vài trang quả có khái niệm về bất đẳng thức thật… “Mà sao khái niệm này chưa nghe qua ta? Hay là do đây là toán nâng cao nên có khái niệm mới?” Dòm qua dòm lại tôi bắt tay vào phân tích đề dưới con mắt theo dõi của cô giáo. Chắc đang canh me mà bắt tì bắt lỗi nữa đây mà.
– Sao, làm hết chưa? – Cô Phương đứng sau lưng chăm chú xem bài giải của tôi khi cả lớp học thêm về hết.
– Em mệt quá à, làm muốn choáng luôn mà được có 3 bài à. – Tôi đánh cái thở hắt ra.
– Vậy là giỏi rồi – Cô giáo vừa nói lấy ghế ra ngồi cạnh bên.
– Vậy hẻ? Hehe, em mờ – Tự dưng được cô khen, mà là lần đầu luôn mới ghê.
Rồi nhìn qua thì thấy nụ cười của cô giáo này có chút không ổn, nó không giống như bình thường, mặc dù công nhận vẫn đẹp như tiên đó… Nhưng mà sao gian manh thế nào ấy nhỉ.
– Lật cái bìa ra coi đi.
– Hở? – Kỳ vậy ta, lại đánh hơi ra mùi khét lẹt là sao? Hay là mấy dạng này mình học hồi lớp 9 rồi? Khổ đến nơi rồi, hic!
Nghĩ thì nghĩ chứ tôi cũng dùng hết can đảm lật lại xem cái bìa… BỒI DƯỠNG TOÁN 10 – HỌC kỳ 2… Nhìn cái tựa mà hàm dưới của tôi nó bị lực hút Trái đất quá lớn, há miệng ra mãi không khép lại được. Gặp cỡ đứa bạn dám chơi đểu vậy là tôi đáp gạch lâu rồi, tiếc thay là cô giáo, lại là người… Có chết cũng không chạm đến được nữa chứ.
– Cô à, sao cô ác vậy? – Tôi nhìn con người vừa “chơi” tôi một cú nhớ đời.
– Đâu ác, em giỏi mà, bổ sung kiến thức sớm thôi, hì hì…
Lúc đầu tôi còn định trách móc, chứ sau cái câu nói cộng cái điệu cười đẹp mê hồn của cô là tự dưng quên hết mọi sự trên đời, thiệt, liền ngay và lập tức luôn (đi đánh trận mà gặp cô thì giơ tay chịu trói luôn cho xong).
– Nên giờ cô phải chuộc lỗi – Tôi cố vớt vát chút gì đó sau khi bị mê hoặc.
– Trời, có vụ đó nữa hả?
– Chứ sao không? Với em là có hết à – Nhái lại giọng cô.
Nheo mắt nhìn tôi một hồi, cô giáo lắc đầu thở dài bèn đi xuống nhà bếp.
– Cô… Đi đâu vậy?
– Thì đi lấy đồ thưởng cho em chứ gì – Cô nói vọng lại.
Hề hề, gì chứ cũng biết cách chuộc lỗi ấy nhệ… nhân dịp này… Hehe…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.