Cô Giáo Đáng Ghét, Anh Yêu Em Mất Rồi
Chương 30: Một Ngày Thôi Là Đủ Rồi
Thỏ
02/12/2015
- Tuy vậy nhưng chỉ là quen giả thôi đấy. Tôi ... dù sao cũng là chị
Hân. Tôi muốn tìm hiểu ý kiến của nó trước khi quen với cậu._Linh
- Thôi được rồi. Nếu chị đã nói vậy em sẽ cho chị ngày hôm nay. Mai phải trả lời đấy biết chưa._Thiên cười phì. Ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc
- Nè! Xuống dưới đi cái cậu này. Tôi không mang đồ lên cho cậu ăn đâu._Linh vừa nói vừa kéo tay Thiên đi xuống dưới nhà.
Linh không dám nói gì với Thiên, cứ thế lôi tay Thiên đi. Thiên cũng để Linh kéo đi. Mọi người xung quanh nhìn cặp đôi với ánh mắt trầm trồ, thầm khen ngợi. Ánh mắt Tùng và My từ phía xa nhìn thẳng vào "cặp đôi trái ngược" đang kéo nhau đi xuống. Hân vui vẻ ngồi xuống bàn và nhấm nháp li rượu vừa mới lấy được. Chưa kịp đưa vào miệng uống thì Linh bỗng kéo cả người Hân đi luôn. Hân liếc mắt qua phía Thiên, thấy có sát khí Thiên tỏ vẻ vô tội và nhìn chằm chằm vào cô nàng đang kéo cậu đi. Ra tới sân sau, Linh buông tay và ngồi xuống ghế trong sân vườn
- Trăng hôm nay đẹp quá nhỉ?_Nói xong, miệng Linh cười nhếch mép.
- Chị làm em sợ đấy biết không? Mỗi lần thấy chị như vậy là lần đó sẽ có chuyện không hay cho xem._Hân tái mặt
- Thưa chị, sắp đến giờ tổ chức rồi. Muốn ở đây mãi luôn sao? Để bánh sinh nhật đó ai cắt đây?_Thiên cười
Bên trong bàn ăn đã chuẩn bị xong. Khách khứa cũng đã đến đầy đủ. Giờ chỉ còn đợi chủ nhân của bữa tiệc này để bắt đầu thôi. Ngồi được một chút, cả ba lại cùng nhau quay vào trong. Thiên dẫn tay Linh vào bên trong, tới chỗ của mẹ Linh thì Thiên mới buông tay và ngồi vào chỗ của mình. Thấy hai đứa tình cảm như thế, bà cảm thấy rất vui. Dù Linh không phải là người con ruột của bà nhưng từng ấy năm qua, được yêu thương đứa con gái ngoan thế này là bà hạnh phúc rồi. Giờ nó cũng lớn rồi, bà rất muốn tìm cho nó một người chồng tốt để nó dựa dẫm, để nó không phải buồn vì cái quá khứ đó.
- Hôm nay là ngày sinh nhật con gái tôi tròn 18 tuổi. Cái ngày này tôi chờ cũng quá lâu rồi. Tôi chỉ muốn gửi đến đứa con gái này rằng: Tìm một người chồng thật tốt đi con nhé. Lớn rồi không được nhõng nhẽo với mẹ như trước kia nữa đấy. Mãi luôn vui tươi và hạnh phúc đấy con gái. Hạnh phúc con nhé! Con mãi mãi là đứa con gái bé bỏng của mẹ.
- Con yêu mẹ!!_Linh nghẹn ngào_Mẹ luôn là người mẹ mà con yêu nhất.
Sau khi mọi người đi về hết. Linh cùng Thiên, Tùng, My... đi vào bar gần đó. Ai nấy đều hướng mắt nhìn vào đám của Linh vừa đi vào. Mina cũng đã ở đó sẵn rồi
- Này, bà chị kia. Sinh nhật con em bà cũng không đến là...sao?_Linh bật dừng lại, không hiểu vì sao Mina lại khóc_Này, sao thế?
Mina vội lau những giọt nước mắt lăn trên gò má. Không nói gì ngoài cái nụ cười che dấu đi nỗi buồn đó. Dù con em đang ngồi bên cạnh có ngốc đối với người khác, nhưng đối với Mina thì nó không hề ngốc, Mina biết dù không nói thì Linh cũng tìm cách để phơi bày sự thật này. Tâm trạng của chị không tốt, nên Linh bảo mọi người về hết để hai người đi chơi.
Sau khi ai nấy đều về nhà hết, Linh dẫn Mina vào chợ đêm. Khung cảnh của chợ đêm tấp nập như vừa diễn ra một lễ hội gì đó thú vị lắm. Hai người mua nào là quần áo, giày dép,... nhưng sắc mặt của Mina không thay đổi chút nào. Linh kéo Mina vào một tiệm cắt tóc ở gần đó. Vừa bước vào, cô ngồi "phịch" xuống ghế sofa. Nói chuyện với anh chàng hớt tóc bên cạnh, cô chạy tới kéo Mina ngồi vào chiếc ghế trước gương. Linh biết mỗi lúc tâm trạng không tốt, Mina thường thích tạo nhưng kiểu tóc "khác người". Anh chàng hớt tóc điệu nghệ làm mái tóc cho Mina. Còn Linh thì chạy tới bàn trang điểm gần đó, không phá hết phấn thì cũng phá hết chai dầu gội, sữa tắm. Ai nấy cũng đau đầu không ngăn được cô.
Riêng Mina, dù có bớt buồn hơn một chút nhưng vẫn không nguôi ngoai được. Ba cô do bị lừa hết tài sản, giờ bị vỡ nợ và cô là người phải gánh cả số nợ lên đến hàng tỷ của ba cô. Nhưng điều cô quan tâm lúc này là ba và mẹ của cô đã đi đâu? Họ có bị sao không? Ăn uống có no đủ không? Mọi câu hỏi cứ tuôn ra nhưng lại không có lời giải đáp.
Tiếng chuông điện thoại của Linh reo lên. Trên màn hình điện thoại là số khá quen thuộc.
+ Alo. Con nghe!_Linh nhấc máy
+ Linh à con. Lâu quá chưa gặp con, dạo này con thế nào rồi, ba mẹ con khỏe chứ?_Mẹ Mina
+ Con vẫn bình thường. Ba mẹ con cũng khỏe ạ. Hai bác thế nào rồi?_Linh hỏi
+ ...Bác..._Mẹ Mina ngập ngừng
+ Sao thế bác?
+ Công ty của bác trai bị phá sản rồi. Giờ bác cùng bác trai đang ở ...ABC..., con cố gắng khuyên nhủ Mina giúp bác. Vậy nhé, chào con!
+ Chào bác.
Tút...tút...tút... Linh dường như không thể tin vào đôi tai mình nữa. Thì ra là vì Mina đã biết rồi, thế nhưng cũng không nói cho ai biết. Linh chạy tới kéo Mina về, mặc dù đầu tóc chưa làm xong, nhìn như tổ quạ. Trên đường về Linh im lặng, không thể làm gì ngoài việc cho chị mình một khoảng không gian để bình tâm lại. Cô không thể khuyên được Mina cứng đầu, dễ bị tổn thương vì mọi chuyện.
- Sao phải buồn hả đồ hâm? Muốn khóc thì khóc đi. Giấu đi thì làm sao giải tỏa được._Linh cô gắng an ủi
Vừa dứt câu, hai hàng nước mắt đã rơi xuống, nỗi buồn như được trút ra. Không gian tĩnh lặng giờ đây chỉ còn tiếng khóc của Mina.
Qua hôm sau, Linh vừa đến cổng trường, liền chạy vào phòng hiệu trưởng. Cứ tưởng Mina sẽ không đến nhưng ai ngờ, Mina đã ở lại trường từ hôm qua rồi. Bất ngờ tiếng gõ cửa từ phía sau Linh, cô giật mình quay lại, bỗng mặt cô đỏ ửng khi mặt Thiên sát mặt cô. Thiên tự ý chủ động kéo Linh lại gần hơn, vì tay Thiên khỏe quá nên cô không thể kéo ra được.
- Hai người ra chỗ khác mà tình cảm. Đây là phòng hiệu trưởng đấy._Mina bật nói, miệng cười như không có chuyện gì xảy ra.
- Biết rồi._Thiên quay mặt đi ra. Linh cũng rời đi ngay sau đó
*******************
Có chap mới rồi nha! Chap này hình như hơi ít cảnh của nam chính nhỉ. Chap sau có lẽ sẽ nhiều hơn ^^!!
- Thôi được rồi. Nếu chị đã nói vậy em sẽ cho chị ngày hôm nay. Mai phải trả lời đấy biết chưa._Thiên cười phì. Ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc
- Nè! Xuống dưới đi cái cậu này. Tôi không mang đồ lên cho cậu ăn đâu._Linh vừa nói vừa kéo tay Thiên đi xuống dưới nhà.
Linh không dám nói gì với Thiên, cứ thế lôi tay Thiên đi. Thiên cũng để Linh kéo đi. Mọi người xung quanh nhìn cặp đôi với ánh mắt trầm trồ, thầm khen ngợi. Ánh mắt Tùng và My từ phía xa nhìn thẳng vào "cặp đôi trái ngược" đang kéo nhau đi xuống. Hân vui vẻ ngồi xuống bàn và nhấm nháp li rượu vừa mới lấy được. Chưa kịp đưa vào miệng uống thì Linh bỗng kéo cả người Hân đi luôn. Hân liếc mắt qua phía Thiên, thấy có sát khí Thiên tỏ vẻ vô tội và nhìn chằm chằm vào cô nàng đang kéo cậu đi. Ra tới sân sau, Linh buông tay và ngồi xuống ghế trong sân vườn
- Trăng hôm nay đẹp quá nhỉ?_Nói xong, miệng Linh cười nhếch mép.
- Chị làm em sợ đấy biết không? Mỗi lần thấy chị như vậy là lần đó sẽ có chuyện không hay cho xem._Hân tái mặt
- Thưa chị, sắp đến giờ tổ chức rồi. Muốn ở đây mãi luôn sao? Để bánh sinh nhật đó ai cắt đây?_Thiên cười
Bên trong bàn ăn đã chuẩn bị xong. Khách khứa cũng đã đến đầy đủ. Giờ chỉ còn đợi chủ nhân của bữa tiệc này để bắt đầu thôi. Ngồi được một chút, cả ba lại cùng nhau quay vào trong. Thiên dẫn tay Linh vào bên trong, tới chỗ của mẹ Linh thì Thiên mới buông tay và ngồi vào chỗ của mình. Thấy hai đứa tình cảm như thế, bà cảm thấy rất vui. Dù Linh không phải là người con ruột của bà nhưng từng ấy năm qua, được yêu thương đứa con gái ngoan thế này là bà hạnh phúc rồi. Giờ nó cũng lớn rồi, bà rất muốn tìm cho nó một người chồng tốt để nó dựa dẫm, để nó không phải buồn vì cái quá khứ đó.
- Hôm nay là ngày sinh nhật con gái tôi tròn 18 tuổi. Cái ngày này tôi chờ cũng quá lâu rồi. Tôi chỉ muốn gửi đến đứa con gái này rằng: Tìm một người chồng thật tốt đi con nhé. Lớn rồi không được nhõng nhẽo với mẹ như trước kia nữa đấy. Mãi luôn vui tươi và hạnh phúc đấy con gái. Hạnh phúc con nhé! Con mãi mãi là đứa con gái bé bỏng của mẹ.
- Con yêu mẹ!!_Linh nghẹn ngào_Mẹ luôn là người mẹ mà con yêu nhất.
Sau khi mọi người đi về hết. Linh cùng Thiên, Tùng, My... đi vào bar gần đó. Ai nấy đều hướng mắt nhìn vào đám của Linh vừa đi vào. Mina cũng đã ở đó sẵn rồi
- Này, bà chị kia. Sinh nhật con em bà cũng không đến là...sao?_Linh bật dừng lại, không hiểu vì sao Mina lại khóc_Này, sao thế?
Mina vội lau những giọt nước mắt lăn trên gò má. Không nói gì ngoài cái nụ cười che dấu đi nỗi buồn đó. Dù con em đang ngồi bên cạnh có ngốc đối với người khác, nhưng đối với Mina thì nó không hề ngốc, Mina biết dù không nói thì Linh cũng tìm cách để phơi bày sự thật này. Tâm trạng của chị không tốt, nên Linh bảo mọi người về hết để hai người đi chơi.
Sau khi ai nấy đều về nhà hết, Linh dẫn Mina vào chợ đêm. Khung cảnh của chợ đêm tấp nập như vừa diễn ra một lễ hội gì đó thú vị lắm. Hai người mua nào là quần áo, giày dép,... nhưng sắc mặt của Mina không thay đổi chút nào. Linh kéo Mina vào một tiệm cắt tóc ở gần đó. Vừa bước vào, cô ngồi "phịch" xuống ghế sofa. Nói chuyện với anh chàng hớt tóc bên cạnh, cô chạy tới kéo Mina ngồi vào chiếc ghế trước gương. Linh biết mỗi lúc tâm trạng không tốt, Mina thường thích tạo nhưng kiểu tóc "khác người". Anh chàng hớt tóc điệu nghệ làm mái tóc cho Mina. Còn Linh thì chạy tới bàn trang điểm gần đó, không phá hết phấn thì cũng phá hết chai dầu gội, sữa tắm. Ai nấy cũng đau đầu không ngăn được cô.
Riêng Mina, dù có bớt buồn hơn một chút nhưng vẫn không nguôi ngoai được. Ba cô do bị lừa hết tài sản, giờ bị vỡ nợ và cô là người phải gánh cả số nợ lên đến hàng tỷ của ba cô. Nhưng điều cô quan tâm lúc này là ba và mẹ của cô đã đi đâu? Họ có bị sao không? Ăn uống có no đủ không? Mọi câu hỏi cứ tuôn ra nhưng lại không có lời giải đáp.
Tiếng chuông điện thoại của Linh reo lên. Trên màn hình điện thoại là số khá quen thuộc.
+ Alo. Con nghe!_Linh nhấc máy
+ Linh à con. Lâu quá chưa gặp con, dạo này con thế nào rồi, ba mẹ con khỏe chứ?_Mẹ Mina
+ Con vẫn bình thường. Ba mẹ con cũng khỏe ạ. Hai bác thế nào rồi?_Linh hỏi
+ ...Bác..._Mẹ Mina ngập ngừng
+ Sao thế bác?
+ Công ty của bác trai bị phá sản rồi. Giờ bác cùng bác trai đang ở ...ABC..., con cố gắng khuyên nhủ Mina giúp bác. Vậy nhé, chào con!
+ Chào bác.
Tút...tút...tút... Linh dường như không thể tin vào đôi tai mình nữa. Thì ra là vì Mina đã biết rồi, thế nhưng cũng không nói cho ai biết. Linh chạy tới kéo Mina về, mặc dù đầu tóc chưa làm xong, nhìn như tổ quạ. Trên đường về Linh im lặng, không thể làm gì ngoài việc cho chị mình một khoảng không gian để bình tâm lại. Cô không thể khuyên được Mina cứng đầu, dễ bị tổn thương vì mọi chuyện.
- Sao phải buồn hả đồ hâm? Muốn khóc thì khóc đi. Giấu đi thì làm sao giải tỏa được._Linh cô gắng an ủi
Vừa dứt câu, hai hàng nước mắt đã rơi xuống, nỗi buồn như được trút ra. Không gian tĩnh lặng giờ đây chỉ còn tiếng khóc của Mina.
Qua hôm sau, Linh vừa đến cổng trường, liền chạy vào phòng hiệu trưởng. Cứ tưởng Mina sẽ không đến nhưng ai ngờ, Mina đã ở lại trường từ hôm qua rồi. Bất ngờ tiếng gõ cửa từ phía sau Linh, cô giật mình quay lại, bỗng mặt cô đỏ ửng khi mặt Thiên sát mặt cô. Thiên tự ý chủ động kéo Linh lại gần hơn, vì tay Thiên khỏe quá nên cô không thể kéo ra được.
- Hai người ra chỗ khác mà tình cảm. Đây là phòng hiệu trưởng đấy._Mina bật nói, miệng cười như không có chuyện gì xảy ra.
- Biết rồi._Thiên quay mặt đi ra. Linh cũng rời đi ngay sau đó
*******************
Có chap mới rồi nha! Chap này hình như hơi ít cảnh của nam chính nhỉ. Chap sau có lẽ sẽ nhiều hơn ^^!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.