Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?
Chương 34
Chocobai
15/04/2022
Một buổi sáng đã đến, ông mặt trời đã lên cao từ lâu, những chú chim đã hót muốn mệt mỏi nhưng hai người trên giường vẫn chưa chịu dậy. Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên làm phá vỡ giấc ngủ êm ấm của hai người trên chiếc giường king size.
- Nó: Alo???- nó mắt nhắm mắt mở bốc điện thoại lên nghe
Vừa nghe tiếng trả lời bên đầu dây bên kia, mẹ cô không quan tâm người nghe máy có phải là con gái mình không mà xả một tràng dài.
- Mẹ cô: Con đi đâu mà hôm qua giờ không về hả??? Cũng không báo cho hai ông bà già này một tiếng. Con có biết chúng ta lo lắng không hả???
- Nó: Cô có nhầm số không cô ơi???
- Mẹ cô: Đây là số con tôi sao mà nhầm được. Cậu là ai??? Hai người đã làm gì đêm qua hả- mẹ cô hét toáng lên trong điện thoại làm nó phải đưa điện thoại ra xa để tránh sự hư hại về tai. Khi nhìn lại chiếc điện thoại nó mới phát hiện ra đây không phải là điện thoại của nó.
- Tút…tút…tút…- nó lật đật cúp điện thoại
Sau một phút định thần, liếc sang người đang ngủ say bên cạnh. Từng dòng ký ức nóng bỏng đêm qua hiện lên thật chi tiết trong đầu nó. Những tiếng rêи ɾỉ, những đường cong nóng bỏng còn có mùi hương mê hoặc đã làm nó mê mụi ngay lần gặp đầu tiên. Tất cả đều tái hiện thật rõ ràng trong đầu nó.
- Nó: Aizzz…Đúng là uống rượu hại thân mà *vò đầu bứt tóc*
- Cô: Ưm….*lăn qua ôm nó*
- Nó: ==”
- Cô: Chào buổi sáng *mỉm cười*
- Nó: Chào…chào buổi sáng *cười gượng*
Bỗng nhiên cô cảm thấy một sự thoáng mát lạ thường, còn có cả sự ma sát trực tiếp lên những khối cơ bắp cứng cứng. Nhìn xuống cơ thể mình không một mảnh vải che thân đang ôm lấy nó. Mặt cô bỗng chốc đỏ như trái cà chua.
- Cô: Cô…cô…cô….
- Nó: Ưm….hưn…cô dậy đi. Để em đi làm đồ ăn sáng- nó nhanh chóng chạy ào ra khỏi cửa, chạy qua phòng bên cạnh vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
- Cô: Chuyện gì đã xảy ra vậy nè. Mình…mình…đã cưỡng bức em ấy ư… Xấu hổ chết đi mất- ôm dụi mặt vào gối mà than thở
Do nhà hết nguyên liệu nên hôm nay nó chỉ làm một bữa sáng đơn giản cho cô với trứng ốp la, sandwhich, một ít bánh ngọt tráng miệng và một ly sữa mà thôi. Sau một hồi nấu nướng thì nó bưng lên phòng cho cô. Vừa mở cửa ra đập vào mặt nó là hình ảnh cô đang cuộn tròn trong chăn chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ với mái tóc đen dài, cong cong như tảo biển. Khuôn mặt thì đỏ ửng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn nó làm cho nó chỉ muốn tiếng lại gần mà cắn một miếng.
- Nó: (Gia An tỉnh táo…tỉnh táo lên nào)*lắc lắc đầu*
- Nó: Cô…cô…cô…ăn sáng đi
Phải mất nữa ngày thì nó mới thôi cà lăm mà nói được câu ăn sáng với cô. Nó nhìn vệt máu trên chiếc drag giường màu đen lòng suy nghĩ miên mang. Bỗng chốc nó thốt ra một câu làm cho cô đang gặm cái sandwhich cũng phải mắc nghẹn.
- Nó: EM SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM *ánh mắt quyết tâm*
- Cô: Khụ…khụ…em…em nói cái gì???
- Nó: Em nói em sẽ chịu trách nhiệm. Em đã lấy đi lần đầu tiên của cô, em sẽ chịu trách nhiệm với cô
- Cô: Tôi không cần em chịu trách nhiệm. Em coi tôi là gì???- cô kích động đứng dậy định bỏ đi nhưng toàn thân cô như muốn rã rời làm cho cô vừa mới đặt chân xuống thềm đã khuỵ xuống, cộng với nơi giữa hai chân của cô bị kẻ nào đó tàn phá nặng nề làm cho cô mỗi cử động đều cảm thấy đau nhói.
Nó thấy cô bước xuống giường thì nhanh chân chạy tới đỡ cô ngồi lại trên giường.
- Nó: Cô cẩn thận. Cô còn yếu lắm
- Cô: Tại ai hả??? Tôi không cần em quan tâm *xoay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn nó*
- Nó: Cô hiểu lầm ý em rồi, ý em không phải như vậy đâu
- Cô: Hiểu lầm gì chứ. Em nghĩ tôi cần em chịu trách nhiệm sao??? Còn có cả tá người đang chờ tôi kia kìa. Hứ
- Nó: Cô đã là của em rồi. Em cấm cô có suy nghĩ đến người khác, dù cùng giới hay khác giới đều không được.
- Cô: Em lấy tư cách gì mà quản tôi??? *cô nhìn nó bằng ánh mắt thách thức*
- Nó: Vậy cô có muốn em nhắc lại cho cô nhớ em lấy tư cách gì để quản cô không???- nó áp sát cô dưới thân, không ngừng nói những lời ái muội với cô. Làm mặt cô đỏ như tôm luộc
- Cô: Em…em…lưu manh…-cô đẩy nó ra nhưng sức người có hạn, một người yếu đuối như cô sao có thể đẩy được một đứa chăm chỉ tập gym mấy năm trời để cải thiện vóc dáng chứ.
- Nó: Em chỉ lưu manh với mình cô thôi
- Cô: Hứ. Em nặng quá đi, mau mau xuống dưới đi. Dạo này em ăn cái gì mà mập thế hả???
- Nó: Dáng em là dáng chuẩn đó nha. Cô nhìn xem, 6 múi đàng hoàng đó nha- nó cầm tay cô đưa xuống những khối cơ của nó
- Cô: Hừ. Mỡ không thì có *đỏ mặt*
- Nó: Thôi cô ăn sáng đi.
Nó định bước ra ngoài thì cô níu tay nó lại.
- Nó: Sao vậy???
- Cô: Cô…cô…cô…*đỏ mặt*
- Nó: Cô sao vậy??? Hay là cô “muốn”- nó nhìn cô bằng ánh mắt dâm dê
- Cô: Đồ biếи ŧɦái. Cô chỉ muốn tắm thôi
- Nó: Thì sao???
- Cô: Đồ. Đáng ghét- cô lấy cái gối chọi vào đầu nó.
- Nó: Haha. Đi nào, em bế cô vào phòng tắm.
- Nó: Có cần em tắm dùm luôn không???
- Cô: Biếи ŧɦái… mau đi ra cho cô
- Nó: Có chỗ nào của cô mà em chưa nhìn chưa sờ đâu chứ >.>
- Cô: *muốn bùng nổ*
- Nó: Được rồi, được rồi. Em đi ra đây
Cánh cửa vừa đóng lại thì cả hai đều nở một nụ cười. Một nụ cười thể hiện sự hạnh phúc mà họ đã phải lãng phí bao nhiêu năm để có được.
- Nó: Alo???- nó mắt nhắm mắt mở bốc điện thoại lên nghe
Vừa nghe tiếng trả lời bên đầu dây bên kia, mẹ cô không quan tâm người nghe máy có phải là con gái mình không mà xả một tràng dài.
- Mẹ cô: Con đi đâu mà hôm qua giờ không về hả??? Cũng không báo cho hai ông bà già này một tiếng. Con có biết chúng ta lo lắng không hả???
- Nó: Cô có nhầm số không cô ơi???
- Mẹ cô: Đây là số con tôi sao mà nhầm được. Cậu là ai??? Hai người đã làm gì đêm qua hả- mẹ cô hét toáng lên trong điện thoại làm nó phải đưa điện thoại ra xa để tránh sự hư hại về tai. Khi nhìn lại chiếc điện thoại nó mới phát hiện ra đây không phải là điện thoại của nó.
- Tút…tút…tút…- nó lật đật cúp điện thoại
Sau một phút định thần, liếc sang người đang ngủ say bên cạnh. Từng dòng ký ức nóng bỏng đêm qua hiện lên thật chi tiết trong đầu nó. Những tiếng rêи ɾỉ, những đường cong nóng bỏng còn có mùi hương mê hoặc đã làm nó mê mụi ngay lần gặp đầu tiên. Tất cả đều tái hiện thật rõ ràng trong đầu nó.
- Nó: Aizzz…Đúng là uống rượu hại thân mà *vò đầu bứt tóc*
- Cô: Ưm….*lăn qua ôm nó*
- Nó: ==”
- Cô: Chào buổi sáng *mỉm cười*
- Nó: Chào…chào buổi sáng *cười gượng*
Bỗng nhiên cô cảm thấy một sự thoáng mát lạ thường, còn có cả sự ma sát trực tiếp lên những khối cơ bắp cứng cứng. Nhìn xuống cơ thể mình không một mảnh vải che thân đang ôm lấy nó. Mặt cô bỗng chốc đỏ như trái cà chua.
- Cô: Cô…cô…cô….
- Nó: Ưm….hưn…cô dậy đi. Để em đi làm đồ ăn sáng- nó nhanh chóng chạy ào ra khỏi cửa, chạy qua phòng bên cạnh vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
- Cô: Chuyện gì đã xảy ra vậy nè. Mình…mình…đã cưỡng bức em ấy ư… Xấu hổ chết đi mất- ôm dụi mặt vào gối mà than thở
Do nhà hết nguyên liệu nên hôm nay nó chỉ làm một bữa sáng đơn giản cho cô với trứng ốp la, sandwhich, một ít bánh ngọt tráng miệng và một ly sữa mà thôi. Sau một hồi nấu nướng thì nó bưng lên phòng cho cô. Vừa mở cửa ra đập vào mặt nó là hình ảnh cô đang cuộn tròn trong chăn chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ với mái tóc đen dài, cong cong như tảo biển. Khuôn mặt thì đỏ ửng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn nó làm cho nó chỉ muốn tiếng lại gần mà cắn một miếng.
- Nó: (Gia An tỉnh táo…tỉnh táo lên nào)*lắc lắc đầu*
- Nó: Cô…cô…cô…ăn sáng đi
Phải mất nữa ngày thì nó mới thôi cà lăm mà nói được câu ăn sáng với cô. Nó nhìn vệt máu trên chiếc drag giường màu đen lòng suy nghĩ miên mang. Bỗng chốc nó thốt ra một câu làm cho cô đang gặm cái sandwhich cũng phải mắc nghẹn.
- Nó: EM SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM *ánh mắt quyết tâm*
- Cô: Khụ…khụ…em…em nói cái gì???
- Nó: Em nói em sẽ chịu trách nhiệm. Em đã lấy đi lần đầu tiên của cô, em sẽ chịu trách nhiệm với cô
- Cô: Tôi không cần em chịu trách nhiệm. Em coi tôi là gì???- cô kích động đứng dậy định bỏ đi nhưng toàn thân cô như muốn rã rời làm cho cô vừa mới đặt chân xuống thềm đã khuỵ xuống, cộng với nơi giữa hai chân của cô bị kẻ nào đó tàn phá nặng nề làm cho cô mỗi cử động đều cảm thấy đau nhói.
Nó thấy cô bước xuống giường thì nhanh chân chạy tới đỡ cô ngồi lại trên giường.
- Nó: Cô cẩn thận. Cô còn yếu lắm
- Cô: Tại ai hả??? Tôi không cần em quan tâm *xoay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn nó*
- Nó: Cô hiểu lầm ý em rồi, ý em không phải như vậy đâu
- Cô: Hiểu lầm gì chứ. Em nghĩ tôi cần em chịu trách nhiệm sao??? Còn có cả tá người đang chờ tôi kia kìa. Hứ
- Nó: Cô đã là của em rồi. Em cấm cô có suy nghĩ đến người khác, dù cùng giới hay khác giới đều không được.
- Cô: Em lấy tư cách gì mà quản tôi??? *cô nhìn nó bằng ánh mắt thách thức*
- Nó: Vậy cô có muốn em nhắc lại cho cô nhớ em lấy tư cách gì để quản cô không???- nó áp sát cô dưới thân, không ngừng nói những lời ái muội với cô. Làm mặt cô đỏ như tôm luộc
- Cô: Em…em…lưu manh…-cô đẩy nó ra nhưng sức người có hạn, một người yếu đuối như cô sao có thể đẩy được một đứa chăm chỉ tập gym mấy năm trời để cải thiện vóc dáng chứ.
- Nó: Em chỉ lưu manh với mình cô thôi
- Cô: Hứ. Em nặng quá đi, mau mau xuống dưới đi. Dạo này em ăn cái gì mà mập thế hả???
- Nó: Dáng em là dáng chuẩn đó nha. Cô nhìn xem, 6 múi đàng hoàng đó nha- nó cầm tay cô đưa xuống những khối cơ của nó
- Cô: Hừ. Mỡ không thì có *đỏ mặt*
- Nó: Thôi cô ăn sáng đi.
Nó định bước ra ngoài thì cô níu tay nó lại.
- Nó: Sao vậy???
- Cô: Cô…cô…cô…*đỏ mặt*
- Nó: Cô sao vậy??? Hay là cô “muốn”- nó nhìn cô bằng ánh mắt dâm dê
- Cô: Đồ biếи ŧɦái. Cô chỉ muốn tắm thôi
- Nó: Thì sao???
- Cô: Đồ. Đáng ghét- cô lấy cái gối chọi vào đầu nó.
- Nó: Haha. Đi nào, em bế cô vào phòng tắm.
- Nó: Có cần em tắm dùm luôn không???
- Cô: Biếи ŧɦái… mau đi ra cho cô
- Nó: Có chỗ nào của cô mà em chưa nhìn chưa sờ đâu chứ >.>
- Cô: *muốn bùng nổ*
- Nó: Được rồi, được rồi. Em đi ra đây
Cánh cửa vừa đóng lại thì cả hai đều nở một nụ cười. Một nụ cười thể hiện sự hạnh phúc mà họ đã phải lãng phí bao nhiêu năm để có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.