Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 72: Chúng ta về phòng thôi

YangYangQ

12/09/2022

Khương Nhã Tịnh càng tức giận càng khiến Diệp Ân thích thú muốn trêu chọc.

Vẻ mặt vẫn điềm nhiên, Diệp Ân hỏi: "Không phải trước đây cô nói bản thân không có sở thích tranh giành sao?"

Không cần suy nghĩ, Khương Nhã Tịnh híp mắt đáp trả: "Em là ngoại lệ! Tôi không muốn nhường em cho bất kỳ ai khác. Tôi đã trao cả tâm hồn lẫn thể xác dành cho em rồi, em không được phép phản bội tôi, càng không được phép yêu ai khác ngoài tôi. Em hiểu chứ?"

Hiếm thấy Khương Nhã Tịnh lại nổi giận thế này, khiến Diệp Ân buồn cười đến khó nhịn.

Bất ngờ tiến thêm một bước, Khương Nhã Tịnh siết chặt hai hàng mày xinh đẹp, gầm giọng hỏi: "Nữ nhân kia là ai? Em cùng cô ta bắt đầu từ lúc nào?"

Là nữ nhân như thế nào? Có phải Diệp Ân từng rất yêu người đó cho đến khi gặp cô hay không?

Cô đều rất muốn biết!

Diệp Ân đặt quyển sách lên bàn, cô dùng lực khá lớn kéo Khương Nhã Tịnh áp sát người mình, mặc kệ đối phương giãy giụa cô vẫn gắt gao ôm lấy.

"Nhã Tịnh, trước khi gặp cô, tôi chưa từng động tâm với bất kỳ nữ nhân nào khác, nam nhân càng không có."

Giọng trầm khàn phả nhẹ lên vành tai đỏ ửng: "Tính cho đến thời điểm hiện tại, cô chính là người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà tôi đem lòng yêu thích!"

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Khương Nhã Tịnh liền hoà hoãn hơn đôi chút.

Nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, cô xị mặt: "Em. . . em nói thật sao?"

"Là thật." Diệp Ân nâng cằm đối phương, mềm giọng, nói: "Tôi chỉ yêu mỗi mình cô thôi. Ai bảo Nhã Tịnh vừa xinh đẹp, lại vừa biết cách nuông chiều tôi thế này kia chứ?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Nuông chiều sao?

Có phải đang muốn ám chỉ đến chuyện giường chiếu hay không. . . ?

Rất nhanh Diệp Ân liền tiến môi đến, một nụ hôn ướŧ áŧ xâm lấn khoang miệng Khương Nhã Tịnh.

Thanh âm mút mát vang lên trầm thấp, hai chiếc lưỡi cọ xát vào nhau trao đổi từng hương thơm mật ngọt.

Môi lưỡi giao nhau càng lúc càng mãnh liệt, Khương Nhã Tịnh run giọng rên khẽ, xoay mặt vùi đầu lên vai đối phương.

"Hah. . . Diệp Ân. . ."

"Ừm?"

Ngửa mặt lên, đôi má Khương Nhã Tịnh nhuộm thẫm sắc hồng, cô mím môi ngượng ngùng: "Chúng ta. . . chúng ta về phòng thôi."

Diệp Ân cười ranh mãnh: "Để làm gì nào?"

Vừa nói, cô vừa dời hai bàn tay đặt xuống mông Khương Nhã Tịnh, nắn nhẹ vài cái.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Đáng ghét thật a!

Biết rồi vẫn còn cố hỏi!

Cô thẹn đến phát hoả, chôn hẳn mặt mình vào lồng ngực Diệp Ân.



Cúi xuống liếm nhẹ một đường lên vành tai Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân thấp giọng câu dẫn: "Nhã Tịnh, Nhã Tịnh muốn làʍ ŧìиɦ có phải không? Nhã Tịnh nói đi, có phải muốn tôi giày vò cô không nào?"

Cái đầu nhỏ gật gù liên tục, Khương Nhã Tịnh đáp lí nhí: "Muốn. . . ! Tôi rất thích. . . rất thích bị em giày vò."

Nói xong những lời này, Khương Nhã Tịnh đã thẹn đến không thể thẹn hơn.

Sắc đỏ trên mặt dần lan rộng đến mang tai, rải rác từ từ xuống cần cổ trắng như bạch ngọc.

Diệp Ân cắn môi cười khẽ, thầm nhủ hôm nay phải nuốt chửng nữ nhân này vào bụng thì cô mới có thể hài lòng!

Vội vàng bế thốc Khương Nhã Tịnh nằm ngang trên tay mình, Diệp Ân đầy phấn khích rời khỏi thư phòng, di chuyển đến phòng ngủ của Khương Nhã Tịnh ở cách đó không xa.

Vừa vào phòng, cô đặt nữ nhân của mình nằm lên giường, hôn hôn lên trán đối phương sau đó tiến ra khoá chốt cửa.

Nhận rõ dáng vẻ hừng hực của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, rạo rực cháy bỏng.

"Nhã Tịnh." Diệp Ân nằm đè lên người Khương Nhã Tịnh, cọ trán mình lên trán đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Cô đang phấn khích lắm có đúng không? Sao mặt lại đỏ thế này kia chứ?"

Khương Nhã Tịnh liếc xéo Diệp Ân mà không đáp.

Cô rất muốn khoá lại cái miệng nhỏ của người này!

Diệp Ân cười đầy thâm ý, cô vuốt ve gương mặt của người dưới thân, ngắm nghía dung mạo tuyệt sắc mà không khỏi cảm thán.

Khương Nhã Tịnh quả thật rất đẹp, một nét đẹp không đại trà, nét nào ra nét đó toát lên sự quyến rũ thành thục.

Đương nhiên, quyến rũ nhất vẫn là bộ dáng động tình của đối phương, khiến tâm tư Diệp Ân nảy lên từng hồi tự như đang khiêu vũ.

"Nhã Tịnh, cô đẹp quá! Ngay từ lần đầu trông thấy cô, tôi đã cảm thấy cô là nữ nhân xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Khương Nhã Tịnh e thẹn hỏi lại: "Thật sao? Tôi so với Chung Giai Kỳ thì thế nào?"

Diệp Ân: ". . ."

Vẫn còn để tâm chuyện trước đó sao?

"Đừng bao giờ mang bản thân so sánh với Chung Giai Kỳ thêm một lần nào nữa!" Diệp Ân buồn cười, cô lấy tay véo véo chóp mũi Khương Nhã Tịnh.

So với ai lại không so, cứ thích so với lão bà bà đáng ghét đó làm gì kia chứ?

"Nhưng tôi muốn biết." Khương Nhã Tịnh vẫn bám sát chủ đề, không có ý định cho qua.

Cắn nhẹ lên môi Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân cười, đáp: "Trong mắt tôi cô chính là nữ nhân xinh đẹp nhất. Bất cứ ai cũng không thể so sánh được!"

Khương Nhã Tịnh mỉm cười thoả mãn.

"Đến lượt cô nói đi, tôi so với Nghiêm Đình thì thế nào?" Diệp Ân giật nhẹ đuôi mắt.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Bàn tay luồn vào bên trong áo, Diệp Ân siết nhẹ một bên ngực Khương Nhã Tịnh, cả gương mặt đanh lại trong thoáng chốc: "Tôi vẫn nhớ rõ những lời cô ta nói, tôi không quên đâu!"

Sớm biết Diệp Ân sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng dù đã chuẩn bị tinh thần cũng không thể khiến Khương Nhã Tịnh giảm bớt sợ hãi.

Cô mím môi, trả lời một cách cẩn trọng nhất: "Trước đây Nghiêm Đình thật sự rất thích tôi. Cô ấy đã vì tôi làm rất nhiều chuyện, thế nhưng tôi vẫn không thể mở lòng. Nhưng em thì khác, tôi chẳng những đón nhận em, mà hiện tại còn có thể vì em mà. . . đại khai sát giới chẳng hạn? Cho nên, em lợi hại hơn Nghiêm Đình rất nhiều a!"



"Đại khai sát giới?" Diệp Ân bật cười: "Đây là những lời mà một giáo viên như cô sẽ nói sao?"

Khương Nhã Tịnh choàng tay ôm lấy cổ Diệp Ân, cô nghiêng đầu, ý cười sâu không thấy đáy: "Tôi không chỉ là cô giáo Khương, mà tôi còn là Khương Nhã Tịnh, là thiên kim tiểu thư của Khương gia! Em cho đến lúc này vẫn chưa hiểu hết về tôi, có cơ hội tôi sẽ bộc bạch với em mọi thứ, có được không?"

Giọng điệu này. . . khiến Diệp Ân liên tưởng đến những thứ không hay.

Đại khai sát giới gì đó. . . chẳng lẽ Khương Nhã Tịnh đúng như lời Liễm Văn nói, còn có thể xuống tay đoạt cả mạng người luôn sao?

Nếu xác thực là như vậy. . . nữ nhân này, liệu có đáng sợ quá hay không?

Có vượt xa tầm kiểm soát của cô rồi không. . . ?

Ánh mắt đầy gợn sóng, Diệp Ân mở miệng: "Nhã Tịnh. . . cô có thể trả lời cho tôi biết, cô có từng. . . có từng ra tay gϊếŧ hại ai đó vì bảo toàn lợi ích của mình không?"

Nhận rõ sự dè dặt trong câu hỏi kia, Khương Nhã Tịnh thoáng dâng lên chua xót.

Cô buông hạ hàng mi đen nhánh, nhỏ giọng hỏi lại: "Nếu tôi nói có, có phải em sẽ sợ hãi loại người như tôi không?"

Diệp Ân yên lặng vài giây, cô cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh, mân mê mu bàn tay lên gương mặt trắng nõn mịn màng của mình.

Ấm giọng nỉ non: "Nhã Tịnh, trước đây cô thế nào tôi sẽ không để tâm. Nhưng hứa với tôi, kể từ giờ phút này, có thể vì tôi mà không lạm sát người vô tội nữa có được không?"

Khương Nhã Tịnh đau lòng.

Nét mặt dần trở nên méo mó, cô cất giọng rầu rĩ: "Em thật sự nghĩ tôi là loại người đó sao?"

Tâm tư Khương Nhã Tịnh lúc này, chính là khó đoán hơn bao giờ hết.

Diệp Ân chịu thua, chỉ sợ nói thêm sẽ đẩy câu chuyện đi quá xa, đành phải gác lại đề tài.

Bất quá, những vấn đề đó sau ngày hôm nay, hết thảy đều không còn quan trọng nữa. . . !

Nữ nhân này. . . chắc chắn sẽ hận cô đến tận xương tuỷ. Làm gì còn tâm trạng quản đến những lời mà cô vừa nói?

"Không có." Diệp Ân hôn hôn lên chóp mũi người mình yêu, mềm giọng dỗ dành: "Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Bất luận cô có là loại người gì đi chăng nữa, tình yêu tôi dành cho cô vẫn không thay đổi."

Nghe vậy, một tảng đá vừa hình thành nơi đáy lòng Khương Nhã Tịnh mới nhẹ nhàng được buông xuống.

Khiến cô dễ thở hơn, đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều.

Đôi khi, những câu nói đơn giản đến từ người mình yêu, mới là liều thuốc an thần có công dụng tốt nhất. . .

Giúp cô dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ, quên đi hết thảy những gánh nặng đè nén trên vai mình.

--------------//-------

P/s: các b ơi, đánh giá truyện giúp mình thì đừng đánh 1 sao nhé ^^!

Muốn đánh 5-7 sao thì tuỳ các b ạ vì ng thấy hay, ng thấy k hay đến mức 10 sao thì cũng k gì nè.

Nhưng thức dậy thấy tăng lên có 5-6 lượt đánh giá mà tuột 0.2 là các b toàn đánh 1sao k ấy. K phải mình qá mức qan trọng cái đó, nhưng cái đó là công sức, là niềm vui của mình, đôi bên cùng vui vẻ nhé ????????❤️

Chứ mình mà k vui nữa là mình giận lun á ???? đừng có đùaaa qá trớn tui hờn bi giờ! ????

Dỗi dỗi dỗi á~ ???? mà dỗi bị cụt hứng lúm, tha cho tui ikkk ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook