Chương 32: Em mới là người cần thẳng thắn không phải sao?
YangYangQ
11/09/2022
Trong một khắc, ánh mắt Khương Nhã Tịnh lướt ngang qua khuỷu tay Diệp Ân, nơi vết thương hôm qua đã được băng kín cẩn thận.
Nội tâm giằng co một lúc, cuối cùng Diệp Ân cũng quyết định buông tay.
Nữ nhân mặt lạnh cứ thế rời đi không chút luyến tiếc.
Khiến Diệp Ân đứng đó trơ trơ mắt nhìn, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi.
Lặng lẽ thở dài, cô đành phải lên lớp, ngồi trầm tư suy nghĩ, xem nên làm cách nào để lấy lòng Khương Nhã Tịnh.
Rõ ràng tối qua ánh mắt kia vẫn còn chứa độ ấm, không lý nào mới đó lại thay đổi nhanh như vậy?
Có uẩn khúc gì chăng?
Hay bản thân đã vô tình gây ra chuyện gì để nữ nhân kia phát hiện?
Diệp Ân tập trung cao độ, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì lý do gì Khương Nhã Tịnh lại lạnh nhạt với mình?
*
Quanh quẩn một lúc cũng đến giờ nghỉ trưa, cả lớp ùn ùn kéo xuống nhà ăn xếp hàng nhận suất cơm, ngồi vào vị trí để dùng bữa.
Lóng ngóng một hồi cũng không thấy thân ảnh người kia, Diệp Ân thiểu não không màng đến việc ăn uống.
Cũng may là 10 phút sau, Khương Nhã Tịnh đột nhiên lại xuất hiện, tiến đến ngồi xuống bàn giáo viên để ăn cơm như mọi lần.
Không chút do dự, Diệp Ân vội cầm lấy khay thức ăn, chậm rãi bước đến, ngồi xuống chiếc ghế dài ngay bên cạnh Khương Nhã Tịnh.
Xoay mặt nhìn sang, Khương Nhã Tịnh rũ xuống mi mắt, lãnh đạm nói: "Về chỗ ngồi của mình đi."
"Không muốn." Diệp Ân cười, nụ cười có chút yếu ớt, tựa như đang làm nũng.
Hơi nghiêng đầu lại, Diệp Ân nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, dùng ánh mắt thăm dò từng biểu cảm trên gương mặt kia, mềm giọng hỏi: "Cô Khương, có phải em lại gây ra chuyện gì khiến cô không vui rồi không?"
Không đáp lại, cũng chẳng buồn nhìn sang, Khương Nhã Tịnh tập trung gắp thức ăn cho vào miệng.
Diệp Ân ảo não cất tiếng: "Cô Khương, nếu em lại gây ra chuyện gì, cô có thể nói cho em biết. Em nhất định sẽ sửa đổi!"
Vẫn như cũ, ánh mắt Khương Nhã Tịnh dán lên khay thức ăn, không chút xoay chuyển.
"Cô Khương——"
"Đừng luôn miệng gọi tôi là cô Khương như thế nữa." Giọng Khương Nhã Tịnh lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
Diệp Ân: ". . ."
Ý gì đây?
Có phải muốn nói tôi không xứng đáng làm học trò của cô có đúng không?
Chết tiệt! Chỉ vì chuyện tôi không chia sẻ rắc rối với cô thôi sao?
Đồ nhỏ mọn!!!
Nghĩ mãi không thông, Diệp Ân áp người đến gần hơn, cô lấy tay chống cằm, nhìn chăm chăm Khương Nhã Tịnh, nói: "Không gọi là cô Khương thì biết gọi thế nào mới phải đây?"
"Chẳng lẽ gọi là. . ."
Hai chữ "Nhã Tịnh" còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, bất ngờ nữ nhân xinh đẹp lại quay mặt nhìn sang, khiến Diệp Ân cứng đơ như tượng đá.
Cô thầm nhủ, có lẽ không phải lúc thích hợp để trêu ghẹo nữ nhân này.
Đành phải ngậm chặt miệng, con ngươi đảo tới đảo lui không giấu được sự bối rối.
Chẳng thốt nên lời.
Quan sát từ đầu đến cuối, Khương Nhã Tịnh thở nhạt một hơi.
Sau đó tiếp tục dùng bữa.
*
Ăn trưa xong, mọi người lũ lượt kéo nhau trở về lớp.
Ngồi trên bàn giáo viên, Khương Nhã Tịnh an tĩnh đọc sách, Diệp Ân ngồi bên dưới lẳng lặng dán mắt nhìn.
Nhìn đến mê mẩn.
Sau cùng cũng không nhịn được, cô tiến lên bục giảng, chống tay lên bàn, hạ người xuống gọi khẽ: "Cô Khương, cô cứ giận em thế này, sẽ khiến em ăn không ngon, ngủ không yên đó có biết không?"
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh vẫn rơi vào trang sách, cô đáp nhạt: "Thì thế nào? Có liên quan đến tôi sao?"
Diệp Ân: ". . ."
Mới đó mà bản thân đã. . . thất sủng đến vậy rồi sao?
Không cam tâm chút nào!!!
"Cô Khương. . ." Diệp Ân giả vờ thút thít: "Em thật sự biết lỗi rồi. Sau này em sẽ không giấu cô chuyện gì nữa, cô tha lỗi cho em có được không?"
Quyển sách lúc này được hạ xuống, Khương Nhã Tịnh gác tay lên bàn, nghiêng người, chuyên chú ánh mắt đối diện Diệp Ân.
Lạnh giọng hỏi: "Vậy bây giờ em có đang giấu tôi chuyện gì không?"
Diệp Ân: ". . ."
Đột ngột bị chất vất khiến Diệp Ân cứng họng, ấp a ấp úng: "Không. . . không có."
Khương Nhã Tịnh đanh mắt, khí sắc chuyển sang u trầm.
"Về chỗ đi." Nói rồi, cô liền cầm lại quyển sách, quay trở lại bộ dáng thờ ơ lãnh đạm.
Diệp Ân xoa xoa hai lòng bàn tay, cất giọng bất đắc dĩ: "Cô Khương. . . nếu cô cảm thấy em giấu cô chuyện gì, cảm thấy em không tốt điểm nào xin cứ thẳng thắn nói với em. . ."
Một giọng "hừ" trong mũi ngâm lên, nhẹ nhàng không kém phần gay gắt.
Khương Nhã Tịnh dời mắt nhìn Diệp Ân, nhìn rất chặt chẽ.
Ẩn sâu trong đó có một sự thất vọng không sao tả được.
Cô nói: "Em mới là người cần thẳng thắn không phải sao?"
Không biết có phải ảo giác không, Diệp Ân cảm nhận được thái độ Khương Nhã Tịnh hôm nay rất bất thường.
Dường như đang ghét cô lắm thì phải?
Tiếng "hừ" cùng với biểu cảm kia rốt cuộc là sao đây?
Hàng mi khẽ run lên.
Lồng ngực nặng nề, có chút khó thở.
Tâm trạng thoáng chốc bị dìm xuống nơi vực sâu không thấy đáy.
Cô yên lặng rời đi, trở về chỗ ngồi của mình.
Nằm lười biếng trên bàn, hướng mắt ra khung cửa tìm đến bóng dáng cây ngô đồng.
Như thể tìm kiếm một sự an ủi.
Khương Nhã Tịnh đánh mắt nhìn xuống, trong lòng thoáng phức tạp.
Âm thầm lắc đầu, khẽ thở một hơi dài, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang sách.
Từ nãy đến giờ, cô vẫn chưa đọc trôi chữ nào cả.
*
Kết thúc ngày học tẻ nhạt, chiều hôm đó Diệp Ân ngồi tựa lên xe đạp, đứng trước cổng trường quan sát Triệu Lâm như mọi khi.
Tên nhóc vẫy tay tạm biệt Diệp Ân, sau đó lên xe cho tài xế đưa về nhà.
"Diệp Ân!"
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Ân ngoái đầu nhìn lại.
Không thể không nói, nhìn thấy Chung Giai Kỳ cứ như nhìn thấy một nỗi khϊếp đảm, khiến cô muốn quay xe rời đi ngay lập tức.
Tâm trạng không tốt, cô không muốn gặp nữ nhân này.
Lúc trước, dù chỉ cách vài tháng mới gặp một lần cũng đủ khiến cô thân tàn ma dại.
Bây giờ lại phải đối mặt mỗi ngày, còn sợ bản thân chưa đủ khổ hay sao?
"Em đứng lại cho chị!" Chung Giai Kỳ gọi lớn.
Bánh xe chưa kịp lăn đã khựng lại trong chốc lát, Chung Giai Kỳ tiến chậm từng bước, vỗ mạnh vào vai Diệp Ân, gằn giọng mắng: "Dám tránh mặt chị sao? Lâu rồi không phạt em, em nhờn với chị có đúng không?"
Diệp Ân: ". . ."
Ghé người sát hơn một chút, Chung Giai Kỳ nói khẽ: "Đưa chị về nhà mau lên, lão đại đang chờ chị."
Diệp Ân phùng mang trợn má: "Lại. . . lại nữa sao?!"
"Lại cái gì mà lại. Nhanh lên xem nào." Chung Giai Kỳ leo lên yên sau xe đạp, ngoắc môi nói: "Em có biết suốt hai tháng nay bọn chị xa cách đến mức nào không? Bây giờ có cơ hội phải tranh thủ hâm nóng tình cảm!"
"Nhưng cũng không liên quan đến em có đúng không?" Diệp Ân phản pháo.
Chung Giai Kỳ trực tiếp cú vào cái đầu nhỏ kia một phát, cô nghiến răng nói: "Em giỏi thì đi mà nói trước mặt lão đại!"
"Chạy nhanh đi!" Chung Giai Kỳ quát.
Dằn xuống bao nhiêu ấm ức không thể phát tiết, Diệp Ân đành phải đạp xe, đưa nữ nhân phía sau trở về nhà.
Cách đó một khoảng xa, nữ nhân ngồi trong chiếc Rolls Royce xám đen hướng mắt nhìn theo.
Mi tâm chợt nhíu lại.
Cầm điện thoại trên tay, cô lướt vào danh bạ phát đi một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy: "Tiểu thư."
Chất giọng Khương Nhã Tịnh trầm xuống, biểu hiện tâm trạng không được thoải mái, cô nói: "Tiếp tục cho người theo sát Chung Giai Kỳ."
"Vâng."
Nội tâm giằng co một lúc, cuối cùng Diệp Ân cũng quyết định buông tay.
Nữ nhân mặt lạnh cứ thế rời đi không chút luyến tiếc.
Khiến Diệp Ân đứng đó trơ trơ mắt nhìn, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi.
Lặng lẽ thở dài, cô đành phải lên lớp, ngồi trầm tư suy nghĩ, xem nên làm cách nào để lấy lòng Khương Nhã Tịnh.
Rõ ràng tối qua ánh mắt kia vẫn còn chứa độ ấm, không lý nào mới đó lại thay đổi nhanh như vậy?
Có uẩn khúc gì chăng?
Hay bản thân đã vô tình gây ra chuyện gì để nữ nhân kia phát hiện?
Diệp Ân tập trung cao độ, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì lý do gì Khương Nhã Tịnh lại lạnh nhạt với mình?
*
Quanh quẩn một lúc cũng đến giờ nghỉ trưa, cả lớp ùn ùn kéo xuống nhà ăn xếp hàng nhận suất cơm, ngồi vào vị trí để dùng bữa.
Lóng ngóng một hồi cũng không thấy thân ảnh người kia, Diệp Ân thiểu não không màng đến việc ăn uống.
Cũng may là 10 phút sau, Khương Nhã Tịnh đột nhiên lại xuất hiện, tiến đến ngồi xuống bàn giáo viên để ăn cơm như mọi lần.
Không chút do dự, Diệp Ân vội cầm lấy khay thức ăn, chậm rãi bước đến, ngồi xuống chiếc ghế dài ngay bên cạnh Khương Nhã Tịnh.
Xoay mặt nhìn sang, Khương Nhã Tịnh rũ xuống mi mắt, lãnh đạm nói: "Về chỗ ngồi của mình đi."
"Không muốn." Diệp Ân cười, nụ cười có chút yếu ớt, tựa như đang làm nũng.
Hơi nghiêng đầu lại, Diệp Ân nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, dùng ánh mắt thăm dò từng biểu cảm trên gương mặt kia, mềm giọng hỏi: "Cô Khương, có phải em lại gây ra chuyện gì khiến cô không vui rồi không?"
Không đáp lại, cũng chẳng buồn nhìn sang, Khương Nhã Tịnh tập trung gắp thức ăn cho vào miệng.
Diệp Ân ảo não cất tiếng: "Cô Khương, nếu em lại gây ra chuyện gì, cô có thể nói cho em biết. Em nhất định sẽ sửa đổi!"
Vẫn như cũ, ánh mắt Khương Nhã Tịnh dán lên khay thức ăn, không chút xoay chuyển.
"Cô Khương——"
"Đừng luôn miệng gọi tôi là cô Khương như thế nữa." Giọng Khương Nhã Tịnh lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
Diệp Ân: ". . ."
Ý gì đây?
Có phải muốn nói tôi không xứng đáng làm học trò của cô có đúng không?
Chết tiệt! Chỉ vì chuyện tôi không chia sẻ rắc rối với cô thôi sao?
Đồ nhỏ mọn!!!
Nghĩ mãi không thông, Diệp Ân áp người đến gần hơn, cô lấy tay chống cằm, nhìn chăm chăm Khương Nhã Tịnh, nói: "Không gọi là cô Khương thì biết gọi thế nào mới phải đây?"
"Chẳng lẽ gọi là. . ."
Hai chữ "Nhã Tịnh" còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, bất ngờ nữ nhân xinh đẹp lại quay mặt nhìn sang, khiến Diệp Ân cứng đơ như tượng đá.
Cô thầm nhủ, có lẽ không phải lúc thích hợp để trêu ghẹo nữ nhân này.
Đành phải ngậm chặt miệng, con ngươi đảo tới đảo lui không giấu được sự bối rối.
Chẳng thốt nên lời.
Quan sát từ đầu đến cuối, Khương Nhã Tịnh thở nhạt một hơi.
Sau đó tiếp tục dùng bữa.
*
Ăn trưa xong, mọi người lũ lượt kéo nhau trở về lớp.
Ngồi trên bàn giáo viên, Khương Nhã Tịnh an tĩnh đọc sách, Diệp Ân ngồi bên dưới lẳng lặng dán mắt nhìn.
Nhìn đến mê mẩn.
Sau cùng cũng không nhịn được, cô tiến lên bục giảng, chống tay lên bàn, hạ người xuống gọi khẽ: "Cô Khương, cô cứ giận em thế này, sẽ khiến em ăn không ngon, ngủ không yên đó có biết không?"
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh vẫn rơi vào trang sách, cô đáp nhạt: "Thì thế nào? Có liên quan đến tôi sao?"
Diệp Ân: ". . ."
Mới đó mà bản thân đã. . . thất sủng đến vậy rồi sao?
Không cam tâm chút nào!!!
"Cô Khương. . ." Diệp Ân giả vờ thút thít: "Em thật sự biết lỗi rồi. Sau này em sẽ không giấu cô chuyện gì nữa, cô tha lỗi cho em có được không?"
Quyển sách lúc này được hạ xuống, Khương Nhã Tịnh gác tay lên bàn, nghiêng người, chuyên chú ánh mắt đối diện Diệp Ân.
Lạnh giọng hỏi: "Vậy bây giờ em có đang giấu tôi chuyện gì không?"
Diệp Ân: ". . ."
Đột ngột bị chất vất khiến Diệp Ân cứng họng, ấp a ấp úng: "Không. . . không có."
Khương Nhã Tịnh đanh mắt, khí sắc chuyển sang u trầm.
"Về chỗ đi." Nói rồi, cô liền cầm lại quyển sách, quay trở lại bộ dáng thờ ơ lãnh đạm.
Diệp Ân xoa xoa hai lòng bàn tay, cất giọng bất đắc dĩ: "Cô Khương. . . nếu cô cảm thấy em giấu cô chuyện gì, cảm thấy em không tốt điểm nào xin cứ thẳng thắn nói với em. . ."
Một giọng "hừ" trong mũi ngâm lên, nhẹ nhàng không kém phần gay gắt.
Khương Nhã Tịnh dời mắt nhìn Diệp Ân, nhìn rất chặt chẽ.
Ẩn sâu trong đó có một sự thất vọng không sao tả được.
Cô nói: "Em mới là người cần thẳng thắn không phải sao?"
Không biết có phải ảo giác không, Diệp Ân cảm nhận được thái độ Khương Nhã Tịnh hôm nay rất bất thường.
Dường như đang ghét cô lắm thì phải?
Tiếng "hừ" cùng với biểu cảm kia rốt cuộc là sao đây?
Hàng mi khẽ run lên.
Lồng ngực nặng nề, có chút khó thở.
Tâm trạng thoáng chốc bị dìm xuống nơi vực sâu không thấy đáy.
Cô yên lặng rời đi, trở về chỗ ngồi của mình.
Nằm lười biếng trên bàn, hướng mắt ra khung cửa tìm đến bóng dáng cây ngô đồng.
Như thể tìm kiếm một sự an ủi.
Khương Nhã Tịnh đánh mắt nhìn xuống, trong lòng thoáng phức tạp.
Âm thầm lắc đầu, khẽ thở một hơi dài, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang sách.
Từ nãy đến giờ, cô vẫn chưa đọc trôi chữ nào cả.
*
Kết thúc ngày học tẻ nhạt, chiều hôm đó Diệp Ân ngồi tựa lên xe đạp, đứng trước cổng trường quan sát Triệu Lâm như mọi khi.
Tên nhóc vẫy tay tạm biệt Diệp Ân, sau đó lên xe cho tài xế đưa về nhà.
"Diệp Ân!"
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Ân ngoái đầu nhìn lại.
Không thể không nói, nhìn thấy Chung Giai Kỳ cứ như nhìn thấy một nỗi khϊếp đảm, khiến cô muốn quay xe rời đi ngay lập tức.
Tâm trạng không tốt, cô không muốn gặp nữ nhân này.
Lúc trước, dù chỉ cách vài tháng mới gặp một lần cũng đủ khiến cô thân tàn ma dại.
Bây giờ lại phải đối mặt mỗi ngày, còn sợ bản thân chưa đủ khổ hay sao?
"Em đứng lại cho chị!" Chung Giai Kỳ gọi lớn.
Bánh xe chưa kịp lăn đã khựng lại trong chốc lát, Chung Giai Kỳ tiến chậm từng bước, vỗ mạnh vào vai Diệp Ân, gằn giọng mắng: "Dám tránh mặt chị sao? Lâu rồi không phạt em, em nhờn với chị có đúng không?"
Diệp Ân: ". . ."
Ghé người sát hơn một chút, Chung Giai Kỳ nói khẽ: "Đưa chị về nhà mau lên, lão đại đang chờ chị."
Diệp Ân phùng mang trợn má: "Lại. . . lại nữa sao?!"
"Lại cái gì mà lại. Nhanh lên xem nào." Chung Giai Kỳ leo lên yên sau xe đạp, ngoắc môi nói: "Em có biết suốt hai tháng nay bọn chị xa cách đến mức nào không? Bây giờ có cơ hội phải tranh thủ hâm nóng tình cảm!"
"Nhưng cũng không liên quan đến em có đúng không?" Diệp Ân phản pháo.
Chung Giai Kỳ trực tiếp cú vào cái đầu nhỏ kia một phát, cô nghiến răng nói: "Em giỏi thì đi mà nói trước mặt lão đại!"
"Chạy nhanh đi!" Chung Giai Kỳ quát.
Dằn xuống bao nhiêu ấm ức không thể phát tiết, Diệp Ân đành phải đạp xe, đưa nữ nhân phía sau trở về nhà.
Cách đó một khoảng xa, nữ nhân ngồi trong chiếc Rolls Royce xám đen hướng mắt nhìn theo.
Mi tâm chợt nhíu lại.
Cầm điện thoại trên tay, cô lướt vào danh bạ phát đi một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy: "Tiểu thư."
Chất giọng Khương Nhã Tịnh trầm xuống, biểu hiện tâm trạng không được thoải mái, cô nói: "Tiếp tục cho người theo sát Chung Giai Kỳ."
"Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.