Chương 68: Gián điệp
YangYangQ
11/09/2022
*
Sáng hôm sau
Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh thức dậy cùng một lúc, hai người thay phiên nhau đánh răng rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo.
Đứng trước gương, Khương Nhã Tịnh quan sát những dấu hoa in trên cổ mình, lặng lẽ thở dài.
Cái này. . . còn không phải là cố ý sao?
Rõ ràng đêm qua nữ nhân kia đã dùng lực rất mạnh, mút mát liên tục khiến cô tê rần cả cổ!
Muốn đánh dấu chủ quyền đây mà!
Nghĩ rồi lại bật cười, Khương Nhã Tịnh không phủ nhận bản thân rất thích điều này. . .
Vì nó chứng minh rằng Diệp Ân cũng yêu cô rất nhiều. Không phải loại tình cảm qua loa như cô đã từng nghĩ!
Phải, cô đã từng nghĩ Diệp Ân sẽ để tâm đến chuyện cô cất giữ bí mật, cho rằng cô làm ăn phi pháp mà dần dần xa lánh cô. . .
Tình cảm sẽ theo đó nhanh chóng nguội lạnh.
Nhưng may mắn thay, nữ nhân mà cô yêu vẫn bên cạnh cô cho đến lúc này!
Vẫn yêu cô, vẫn dành cho cô tình cảm chân thành khiến cô không thể không trân trọng.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy rất mãn nguyện!
Loay hoay một lúc, cuối cùng Khương Nhã Tịnh cũng hoàn tất trở ra.
Lần này cô không mang theo áo cổ lọ, nên đành phải dùng phấn che đi những vết hôn đáng xấu hổ.
Đến trước giường Tưởng Doanh, cô đứng khoanh tay, lườm mắt nhìn Diệp Ân.
Đầy ý vị trách móc.
Ngồi bắt chéo chân bên cạnh giường, Diệp Ân ngơ ngác nhìn đáp lại.
Không hiểu ánh mắt kia mang theo hàm ý gì?
Rất nhanh Khương Nhã Tịnh liền dặn dò: "Tôi sang phòng Nghiêm Đình thăm hỏi bác gái. Em ở đây giúp tôi trông chừng Tưởng Doanh, chút nữa tôi sẽ trở lại."
"Không được." Diệp Ân đứng phắt dậy, nhăn mặt nói: "Tôi muốn đi cùng cô!"
Cô đương nhiên không để Khương Nhã Tịnh có thời gian riêng tư với. . . tình địch!
Dù sao thì Nghiêm Đình cũng từng yêu Khương Nhã Tịnh say đắm. . .
À không, phải nói là đến lúc này vẫn thầm thương trộm nhớ nữ nhân của cô, chỉ cần thông qua ánh mắt cô có thể nhận ra điều này!
Dường như hiểu rõ Diệp Ân đang lo lắng vấn đề gì, Khương Nhã Tịnh buồn cười, nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi. Em ngoan đi, sức khoẻ Tưởng Doanh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần có người bên cạnh chăm sóc."
Cô tiến đến một bước, ghé sát tai Diệp Ân, nói khẽ: "Tôi sẽ giữ khoảng cách, sẽ không quá thân mật với Nghiêm Đình, được rồi chứ?"
Diệp Ân có chút do dự, cô nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, nghĩ đến gì đó liền giơ lên ngón út.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười, đồng thời giơ lên ngón út ngoéo tay cùng Diệp Ân.
Căn dặn Diệp Ân vài lời, Khương Nhã Tịnh sau đó cũng đi khỏi.
Diệp Ân ngồi xuống, chống tay lên cằm hướng mắt nhìn theo. Mặc dù thân ảnh Khương Nhã Tịnh vừa đi khuất chưa đến 5 giây, cô đã cảm thấy cổ họng dâng lên vị chua. . .
Phi thường khó chịu!
"Sư phụ." Tưởng Doanh lay lay cánh tay cô bạn học của mình: "Lấy giúp tôi remote có được không? Tôi muốn xem tivi."
Với tới cầm lấy remote để ở trên kệ, Diệp Ân đặt vào lòng bàn tay Tưởng Doanh, cô hỏi: "Tôi muốn ra ngoài một lúc, cô nằm yên ở đây một mình có ổn không?"
Tưởng Doanh gật đầu: "Cô đi đi, tôi chỉ nằm xem tivi thôi, sẽ không có việc gì."
Nghe vậy, Diệp Ân liền lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô lớp trưởng: "Ngoan. Chút nữa tôi sẽ quay lại."
Tưởng Doanh: ". . ."
Những ngày vừa qua Diệp Ân đều có những cử chỉ ôn nhu ân cần, khiến Tưởng Doanh có chút không quen.
Bất quá, hành động vừa rồi thật sự làm cô đỏ hết cả mặt luôn rồi!
Cô rất thích dáng vẻ này của Diệp Ân. . . tựa như có ma lực thúc đẩy tim cô nhảy lên "thình thịch". . .
Cảm giác rất ấm áp!
Nhìn theo bóng lưng Diệp Ân đi khỏi, Tưởng Doanh mím môi, ngồi cười tủm tỉm hệt như đứa trẻ vừa được phát cho kẹo ngọt.
*
Khương Nhã Tịnh ngồi bên giường bệnh trò chuyện vui vẻ cùng hai mẹ con Nghiêm Đình.
Nghiêm Quý San, mẹ của Nghiêm Đình là thẩm phán đã về hưu của Pháp viện tối cao tại thành phố X.
Hồi còn trẻ, thời điểm bà hơn 30 tuổi vì một tai nạn thương tâm dẫn đến mất cả chồng lẫn con chỉ trong một đêm. Chính vì vậy bà đã đến cô nhi viện tìm kiếm cho mình một đứa trẻ để an ủi bầu bạn, đứa trẻ đó cũng chính là Nghiêm Đình bây giờ.
Tuy bà đã ngoài 60, nhưng gương mặt vẫn giữ được độ trẻ trung như chỉ vừa bước qua ngưỡng tuổi 40 đầy trăn trở.
Bất quá, sức khoẻ lại không như mong đợi, càng lúc càng suy yếu do di chứng để lại từ vụ tai nạn năm đó.
Nằm trên giường quan sát Khương Nhã Tịnh, Nghiêm Quý San cười rất phúc hậu, bà nói: "Vài năm trước con cùng Đình Đình đột nhiên mất liên lạc, ta còn nghĩ giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì. Nay gặp lại con ta vui quá."
Trong trí nhớ của Nghiêm Quý San, Khương Nhã Tịnh là một cô bé rất hiền lành, hơn nữa còn ngoan ngoãn lại lễ độ.
Mặc dù gia thế hiển hách, nhưng Khương Nhã Tịnh chưa bao giờ cậy thế hϊếp người, cũng chưa từng khoe mẽ xuất thân của mình mà lên mặt với bất kỳ ai.
Là một cô bé rất được lòng các bậc tiền bối!
Nghe Nghiêm Quý San nói, Khương Nhã Tịnh nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cũng may là lúc đó Nghiêm Đình đã giải vây, cô lên tiếng chuyển đổi đề tài.
"Mẹ, Nhã Tịnh có mang một ít trái cây đến. Để con gọt cho mẹ ăn nhé?"
Vừa nói, Nghiêm Đình duỗi tay vừa định chụp lấy con dao đã bị Khương Nhã Tịnh ngăn lại: "Không được. Vừa phẫu thuật xong chỉ được ăn cháo loãng thôi. Trái cây em mua ngày mai bác mới có thể dùng đến."
Nghiêm Đình chợt nhớ ra, lúc nãy bác sĩ cũng đã căn dặn chỉ được cho mẹ mình ăn cháo loãng.
Cô bật cười, dù là lúc trước hay hiện tại, Khương Nhã Tịnh vẫn là nữ nhân tận tình chu đáo, không chút thay đổi.
"Cảm ơn em, suýt nữa chị cũng quên mất." Nghiêm Đình gãi đầu, cười cười cho qua chuyện.
Diệp Ân lúc này đang đi dọc theo các dãy hành lang trên đường đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Liễm Văn.
Cô không chần chừ, vội đứng nép sang một góc lướt màn hình nghe điện thoại.
"Diệp Ân. Có chuyện không hay rồi!" Liễm Văn khẩn trương.
Diệp Ân nhíu mày, cô thấp thỏm muốn nghe Liễm Văn nói tiếp.
"Trước đó chị có cài gián điệp vào băng đảng Báo Đen. Anh ta tên là Lưu Tân, vụ việc lần trước ở bìa rừng BR cũng là do anh ta mật báo. Không may lần này lại bị Nhậm Phú Cường tóm được, có lẽ đang đứng trước tình huống nguy cấp."
Nghe Liễm Văn nói, Diệp Ân xanh xao cả mặt.
Cô thừa biết Nhậm Phú Cường cầm thú đến bực nào, hắn chắc chắn sẽ không để yên cho anh chàng gián điệp kia. . .
Xem ra sẽ lành ít dữ nhiều!
"Lão đại. . . bây giờ phải làm thế nào?" Diệp Ân bối rối.
"Trước khi bị tóm, Lưu Tân đã kịp thời gửi cho chị địa điểm. Tối nay Nhậm Phú Cường sẽ thực hiện cuộc giao dịch thứ hai cùng Khương Nhã Tịnh. Em phải tìm mọi cách theo chân cô ta đến đó, giúp chị xem xét tình hình."
"Chị sẽ bố trí sẵn lực lượng ở bên ngoài, lựa chọn thời điểm thích hợp để xông vào giải cứu Lưu Tân, đồng thời tóm gọn bọn hắn!"
Nghe đến đây, bàn tay đang cầm điện thoại vô thức run lên. Diệp Ân cố hít sâu một hơi để bình tĩnh, sau đó đáp: "Vâng. . . em hiểu rồi."
"Diệp Ân." Liễm Văn nghiêm giọng: "Sự việc trọng đại liên quan đến mạng người. Em phải nhớ kỹ thân phận của mình, giữ vững tâm lý có biết không?"
"Khương Nhã Tịnh, cô ta là kẻ xấu. Là nữ nhân thâm độc đã gián tiếp hại chết không biết bao nhiêu người. Cô ta cùng em, mãi mãi là hai thế giới tách biệt!"
Thanh âm Liễm Văn trầm xuống: "Là một tình báo viên, em không được phép để tình cảm lu mờ lý trí. Có nghe rõ không?!"
Sáng hôm sau
Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh thức dậy cùng một lúc, hai người thay phiên nhau đánh răng rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo.
Đứng trước gương, Khương Nhã Tịnh quan sát những dấu hoa in trên cổ mình, lặng lẽ thở dài.
Cái này. . . còn không phải là cố ý sao?
Rõ ràng đêm qua nữ nhân kia đã dùng lực rất mạnh, mút mát liên tục khiến cô tê rần cả cổ!
Muốn đánh dấu chủ quyền đây mà!
Nghĩ rồi lại bật cười, Khương Nhã Tịnh không phủ nhận bản thân rất thích điều này. . .
Vì nó chứng minh rằng Diệp Ân cũng yêu cô rất nhiều. Không phải loại tình cảm qua loa như cô đã từng nghĩ!
Phải, cô đã từng nghĩ Diệp Ân sẽ để tâm đến chuyện cô cất giữ bí mật, cho rằng cô làm ăn phi pháp mà dần dần xa lánh cô. . .
Tình cảm sẽ theo đó nhanh chóng nguội lạnh.
Nhưng may mắn thay, nữ nhân mà cô yêu vẫn bên cạnh cô cho đến lúc này!
Vẫn yêu cô, vẫn dành cho cô tình cảm chân thành khiến cô không thể không trân trọng.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy rất mãn nguyện!
Loay hoay một lúc, cuối cùng Khương Nhã Tịnh cũng hoàn tất trở ra.
Lần này cô không mang theo áo cổ lọ, nên đành phải dùng phấn che đi những vết hôn đáng xấu hổ.
Đến trước giường Tưởng Doanh, cô đứng khoanh tay, lườm mắt nhìn Diệp Ân.
Đầy ý vị trách móc.
Ngồi bắt chéo chân bên cạnh giường, Diệp Ân ngơ ngác nhìn đáp lại.
Không hiểu ánh mắt kia mang theo hàm ý gì?
Rất nhanh Khương Nhã Tịnh liền dặn dò: "Tôi sang phòng Nghiêm Đình thăm hỏi bác gái. Em ở đây giúp tôi trông chừng Tưởng Doanh, chút nữa tôi sẽ trở lại."
"Không được." Diệp Ân đứng phắt dậy, nhăn mặt nói: "Tôi muốn đi cùng cô!"
Cô đương nhiên không để Khương Nhã Tịnh có thời gian riêng tư với. . . tình địch!
Dù sao thì Nghiêm Đình cũng từng yêu Khương Nhã Tịnh say đắm. . .
À không, phải nói là đến lúc này vẫn thầm thương trộm nhớ nữ nhân của cô, chỉ cần thông qua ánh mắt cô có thể nhận ra điều này!
Dường như hiểu rõ Diệp Ân đang lo lắng vấn đề gì, Khương Nhã Tịnh buồn cười, nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi. Em ngoan đi, sức khoẻ Tưởng Doanh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần có người bên cạnh chăm sóc."
Cô tiến đến một bước, ghé sát tai Diệp Ân, nói khẽ: "Tôi sẽ giữ khoảng cách, sẽ không quá thân mật với Nghiêm Đình, được rồi chứ?"
Diệp Ân có chút do dự, cô nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, nghĩ đến gì đó liền giơ lên ngón út.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười, đồng thời giơ lên ngón út ngoéo tay cùng Diệp Ân.
Căn dặn Diệp Ân vài lời, Khương Nhã Tịnh sau đó cũng đi khỏi.
Diệp Ân ngồi xuống, chống tay lên cằm hướng mắt nhìn theo. Mặc dù thân ảnh Khương Nhã Tịnh vừa đi khuất chưa đến 5 giây, cô đã cảm thấy cổ họng dâng lên vị chua. . .
Phi thường khó chịu!
"Sư phụ." Tưởng Doanh lay lay cánh tay cô bạn học của mình: "Lấy giúp tôi remote có được không? Tôi muốn xem tivi."
Với tới cầm lấy remote để ở trên kệ, Diệp Ân đặt vào lòng bàn tay Tưởng Doanh, cô hỏi: "Tôi muốn ra ngoài một lúc, cô nằm yên ở đây một mình có ổn không?"
Tưởng Doanh gật đầu: "Cô đi đi, tôi chỉ nằm xem tivi thôi, sẽ không có việc gì."
Nghe vậy, Diệp Ân liền lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô lớp trưởng: "Ngoan. Chút nữa tôi sẽ quay lại."
Tưởng Doanh: ". . ."
Những ngày vừa qua Diệp Ân đều có những cử chỉ ôn nhu ân cần, khiến Tưởng Doanh có chút không quen.
Bất quá, hành động vừa rồi thật sự làm cô đỏ hết cả mặt luôn rồi!
Cô rất thích dáng vẻ này của Diệp Ân. . . tựa như có ma lực thúc đẩy tim cô nhảy lên "thình thịch". . .
Cảm giác rất ấm áp!
Nhìn theo bóng lưng Diệp Ân đi khỏi, Tưởng Doanh mím môi, ngồi cười tủm tỉm hệt như đứa trẻ vừa được phát cho kẹo ngọt.
*
Khương Nhã Tịnh ngồi bên giường bệnh trò chuyện vui vẻ cùng hai mẹ con Nghiêm Đình.
Nghiêm Quý San, mẹ của Nghiêm Đình là thẩm phán đã về hưu của Pháp viện tối cao tại thành phố X.
Hồi còn trẻ, thời điểm bà hơn 30 tuổi vì một tai nạn thương tâm dẫn đến mất cả chồng lẫn con chỉ trong một đêm. Chính vì vậy bà đã đến cô nhi viện tìm kiếm cho mình một đứa trẻ để an ủi bầu bạn, đứa trẻ đó cũng chính là Nghiêm Đình bây giờ.
Tuy bà đã ngoài 60, nhưng gương mặt vẫn giữ được độ trẻ trung như chỉ vừa bước qua ngưỡng tuổi 40 đầy trăn trở.
Bất quá, sức khoẻ lại không như mong đợi, càng lúc càng suy yếu do di chứng để lại từ vụ tai nạn năm đó.
Nằm trên giường quan sát Khương Nhã Tịnh, Nghiêm Quý San cười rất phúc hậu, bà nói: "Vài năm trước con cùng Đình Đình đột nhiên mất liên lạc, ta còn nghĩ giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì. Nay gặp lại con ta vui quá."
Trong trí nhớ của Nghiêm Quý San, Khương Nhã Tịnh là một cô bé rất hiền lành, hơn nữa còn ngoan ngoãn lại lễ độ.
Mặc dù gia thế hiển hách, nhưng Khương Nhã Tịnh chưa bao giờ cậy thế hϊếp người, cũng chưa từng khoe mẽ xuất thân của mình mà lên mặt với bất kỳ ai.
Là một cô bé rất được lòng các bậc tiền bối!
Nghe Nghiêm Quý San nói, Khương Nhã Tịnh nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cũng may là lúc đó Nghiêm Đình đã giải vây, cô lên tiếng chuyển đổi đề tài.
"Mẹ, Nhã Tịnh có mang một ít trái cây đến. Để con gọt cho mẹ ăn nhé?"
Vừa nói, Nghiêm Đình duỗi tay vừa định chụp lấy con dao đã bị Khương Nhã Tịnh ngăn lại: "Không được. Vừa phẫu thuật xong chỉ được ăn cháo loãng thôi. Trái cây em mua ngày mai bác mới có thể dùng đến."
Nghiêm Đình chợt nhớ ra, lúc nãy bác sĩ cũng đã căn dặn chỉ được cho mẹ mình ăn cháo loãng.
Cô bật cười, dù là lúc trước hay hiện tại, Khương Nhã Tịnh vẫn là nữ nhân tận tình chu đáo, không chút thay đổi.
"Cảm ơn em, suýt nữa chị cũng quên mất." Nghiêm Đình gãi đầu, cười cười cho qua chuyện.
Diệp Ân lúc này đang đi dọc theo các dãy hành lang trên đường đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Liễm Văn.
Cô không chần chừ, vội đứng nép sang một góc lướt màn hình nghe điện thoại.
"Diệp Ân. Có chuyện không hay rồi!" Liễm Văn khẩn trương.
Diệp Ân nhíu mày, cô thấp thỏm muốn nghe Liễm Văn nói tiếp.
"Trước đó chị có cài gián điệp vào băng đảng Báo Đen. Anh ta tên là Lưu Tân, vụ việc lần trước ở bìa rừng BR cũng là do anh ta mật báo. Không may lần này lại bị Nhậm Phú Cường tóm được, có lẽ đang đứng trước tình huống nguy cấp."
Nghe Liễm Văn nói, Diệp Ân xanh xao cả mặt.
Cô thừa biết Nhậm Phú Cường cầm thú đến bực nào, hắn chắc chắn sẽ không để yên cho anh chàng gián điệp kia. . .
Xem ra sẽ lành ít dữ nhiều!
"Lão đại. . . bây giờ phải làm thế nào?" Diệp Ân bối rối.
"Trước khi bị tóm, Lưu Tân đã kịp thời gửi cho chị địa điểm. Tối nay Nhậm Phú Cường sẽ thực hiện cuộc giao dịch thứ hai cùng Khương Nhã Tịnh. Em phải tìm mọi cách theo chân cô ta đến đó, giúp chị xem xét tình hình."
"Chị sẽ bố trí sẵn lực lượng ở bên ngoài, lựa chọn thời điểm thích hợp để xông vào giải cứu Lưu Tân, đồng thời tóm gọn bọn hắn!"
Nghe đến đây, bàn tay đang cầm điện thoại vô thức run lên. Diệp Ân cố hít sâu một hơi để bình tĩnh, sau đó đáp: "Vâng. . . em hiểu rồi."
"Diệp Ân." Liễm Văn nghiêm giọng: "Sự việc trọng đại liên quan đến mạng người. Em phải nhớ kỹ thân phận của mình, giữ vững tâm lý có biết không?"
"Khương Nhã Tịnh, cô ta là kẻ xấu. Là nữ nhân thâm độc đã gián tiếp hại chết không biết bao nhiêu người. Cô ta cùng em, mãi mãi là hai thế giới tách biệt!"
Thanh âm Liễm Văn trầm xuống: "Là một tình báo viên, em không được phép để tình cảm lu mờ lý trí. Có nghe rõ không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.