Chương 111: Không để tâm. . .
YangYangQ
06/10/2022
"Cũng may là thời điểm đó có rất đông người, chị khó khăn lắm mới chen
chúc qua dòng người xuống được cổng sau trung tâm thương mại. Ngay lúc
đang nấp ở phía sau xe đẩy hàng để gọi người đến hỗ trợ thì tình cờ gặp
được em." Nói đến đây, Khương Nhã Tịnh liền mỉm cười, rướn đến hôn lên
môi Diệp Ân thay cho lời cảm kích.
Ý cười trên môi Diệp Ân dịu dàng hơn bao giờ hết, cô ôm siết nữ nhân của mình, cọ cọ chiếc cằm lên tóc đối phương nuông chiều vô hạn.
Sau hôm đó, Liễm Văn cũng đã điều tra được Mrs. K chính là Khương Nhã Tịnh, nhưng đáng tiếc thế lực Khương gia quá hùng mạnh, lại có thêm Khương Vỹ chống lưng nên Liễm Văn không có biện pháp kết tội vị tiểu thư này.
"Nếu không phải Liễm Văn gây cản trở, có lẽ chị đã tìm được em từ sớm. . ." Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh hiện rõ sự tiếc nuối, nhưng trong nháy mắt lại mỉm cười mãn nguyện: "Nhưng bây giờ cũng tốt. Sau tất cả chúng ta cũng có thể ở bên cạnh nhau thế này. . . chị hạnh phúc lắm."
Nói rồi lại chui vào lòng Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh hôn lên lớp da thịt nhẵn mịn trước ngực người mình yêu một cách âu yếm.
"Nhã Tịnh." Diệp Ân mân mê mái tóc đen xoã dài trên vai Khương Nhã Tịnh, mềm giọng hỏi: "Chị đến trường BD chỉ vì muốn báo thù cho em trai của mình có phải không?"
Khương Nhã Tịnh ngước lên nhìn Diệp Ân, cô đáp: "Phải. Sau khi Tiểu Trạch qua đời, chị đã nhờ bác can thiệp, chặn đứng mọi thông tin liên quan đến em ấy. Tránh để tên trùm đứng sau đảng Báo Đen biết rõ Trịnh Nhàn có liên quan đến Khương gia."
Căn cứ vào thái độ của Khương Tử Trạch, Khương Nhã Tịnh cùng ba mình đã đưa ra suy luận. Có lẽ, Trịnh Nhàn đã bị tên trùm bắt giữ, sau đó dùng cô để uy hϊếp đứa con trai là Khương Tử Trạch phải đến trường BD lôi kéo các học sinh ở đây giúp hắn giao dịch ma tuý.
Trên thực tế, Trịnh Nhàn sở hữu dung mạo sắc sảo, lại thêm tư chất thông minh khéo ăn khéo nói, Khương Nhã Tịnh ngầm đoán nếu Trịnh Nhàn thật sự đang bị giam cầm hiển nhiên sẽ biết cách lấy lòng tên trùm để giữ lại mạng sống, chờ người đến cứu. Cho nên, tin chắc cô sẽ không ngu ngốc mà tiết lộ thân phận của mình.
Chính vì lẽ đó, Khương Nhã Tịnh đã cùng Khương Hán lên kế hoạch cặn kẽ. Trước tiên là thâu tóm trường Cao Trung BD, Khương Hán chính thức trở thành vị hiệu trưởng ẩn danh mà giang hồ đồn đãi.
Đương nhiên, những tin đồn này cũng do một tay Khương Nhã Tịnh sắp xếp, nhằm để lôi kéo nhiều thế lực đàn anh đàn chị trên giang hồ cho con mình đến đây nhập học. Và tất cả những học sinh hiền lành, ưu tú của ngôi trường này đều bị doạ xanh mặt mà phải nhanh chóng chuyển trường.
Từng bước biến trường BD trở thành một nơi tệ nạn bậc nhất quốc gia tồn tại trong thành phố X, giúp cô dễ dàng tiếp cận đám người Nhậm Phú Cường một cách tự nhiên, không chút gượng ép.
Xới tung nội quy của nhà trường chính là việc đầu tiên Khương Nhã Tịnh cần làm, hòng để kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thói hư tật xấu của đám học sinh du côn đến đây nhập học. Cũng vì vậy, chỉ sau vài tháng trường BD đã "lột xác" hoàn toàn theo đúng nghĩa tiêu cực.
Đối với cô mà nói, bước đi đầu tiên đã thành công mỹ mãn khi ngay cả Nhậm Phú Cường cũng đưa con trai của hắn đến học tại chính ngôi trường này.
Nghe đến đây, Diệp Ân không khỏi kinh ngạc. Cô không ngờ hai cha con họ Khương lại suy tính kỹ lưỡng đến mức này. . .
Đừng nói là một cô ngốc như Diệp Ân, nếu Liễm Văn biết được chuyện này, tin chắc cô cảnh sát cũng sẽ kinh ngạc không kém!
"Chị đã mất hơn 2 năm để tạo dựng lòng tin ở phía Nhậm Phú Cường, từng bước khiến hắn tin rằng chị cũng như bọn hắn, buộc hắn phải buông bỏ cảnh giác đối với chị. Trời không phụ lòng người, cho đến thời điểm hiện tại chị đã được diện kiến tướng mạo tên trùm đứng sau đảng Báo Đen." Khi nhắc đến vấn đề này, ánh mắt Khương Nhã Tịnh loé lên một đạo hàn quang sắc bén.
Đan năm ngón tay vào tay Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân kéo lên môi mình hôn hít vài cái, vẻ mặt không giấu được lo lắng: "Nhã Tịnh. . . có nguy hiểm lắm không? Sau này có thể đưa em đi cùng chị được không?"
"Không được." Khương Nhã Tịnh khẽ lắc đầu, ngữ điệu nghiêm túc: "Chuyện này rất nguy hiểm, chị không muốn em can thiệp. Huống hồ, Nhậm Phú Cường đã biết em là tình báo viên, hắn lý nào lại để yên cho em theo sát bên cạnh?"
Diệp Ân cụp mi mắt thở dài, cô nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Chị cố tình đẩy đi hết những học sinh ưu tú để họ không bị vấy bẩn có phải không? Thế còn Tưởng Doanh cùng đám nhóc từng học cùng em thì thế nào. . . ?"
Trước đó, Diệp Ân nghĩ rằng Khương Nhã Tịnh áy náy vì đã dồn ép đám học trò đến hoàn cảnh éo le, cho nên mới đối xử tốt với họ như vậy. Nhưng hiện tại sau khi nghe Khương Nhã Tịnh giải thích, cô biết mình đã nghĩ sai về nữ nhân này.
"Theo những gì chị điều tra được, Tiểu Trạch không chỉ lôi kéo học sinh ở trường, mà còn lôi kéo cả những bậc phụ huynh có con cái theo học tại đây. Em ấy đã móc nối từ ba của Tưởng Doanh, báo hại cô nhóc tan nhà nát cửa chỉ sau một thời gian ngắn. . ." Khương Nhã Tịnh rũ mi, dáng vẻ vô cùng ảm đạm.
Diệp Ân chợt vỡ lẽ, cô thả giọng mềm mại an ủi nữ nhân của mình: "Cho nên, chị cất công tìm kiếm lũ nhỏ là để bù đắp lại những lỗi lầm mà em trai chị đã gây ra có phải không?"
Khương Nhã Tịnh gật đầu: "Phải. Tiểu Trạch tuy bị kẻ xấu sai khiến, nhưng cũng đã gián tiếp gây ra cái chết cho nhiều người vô tội. Chị đương nhiên phải thay em trai mình bù đắp, để em ấy có thể an lòng yên nghỉ. . ."
Thay vì ngày ngày phải đối mặt với đám học sinh du côn tệ hại, cô đã giữ bên cạnh một đám học trò ngoan hiền, thay mặt ba mẹ chúng để răn dạy thật kỹ lưỡng.
Cho đến khi rời đi, cô không yên lòng nên mới chuyển trường cho cả lớp, không để chúng tiếp tục học ở một nơi đầy rẫy tệ nạn.
Nghe Khương Nhã Tịnh tường thuật lại mọi chuyện, nội tâm Diệp Ân lúc này đã hỗn tạp rất nhiều tư vị khác nhau.
Diệp Ân cảm thán, nữ nhân mà cô yêu chính là đẹp từ trong ra ngoài. Bất luận là diện mạo hay tính cách của Khương Nhã Tịnh đều đạt điểm tuyệt đối trong lòng cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hình tượng cô giáo Khương ôn nhu nội liễm, sở hữu tấm lòng bác ái ngay lập tức đã được xây dựng ngay ngắn trở lại, vững chãi hiện diện trong tâm trí như thuở ban đầu.
"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân kéo Khương Nhã Tịnh nép kỹ vào lòng, siết mạnh cái ôm lắc lư vài cái, cất giọng nũng nịu: "Sao trên đời lại có một nữ nhân tuyệt vời như chị kia chứ?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười khe khẽ, nâng mặt nhìn Diệp Ân ở khoảng cách rất gần, ấm giọng hỏi: "Em thật sự không để tâm sao. . . ? Chị vì muốn kế hoạch được tiến hành thuận lợi. . . nên đã từng thẳng tay trừng trị một số người do cảnh sát phái đến. . ."
Thời điểm cô trở thành giáo viên theo dạy tại trường BD, phía cảnh sát đã lần lượt cử vài tên gián điệp đột nhập vào trường để theo dõi cô gây ra không ít cản trở. Nhưng đáng tiếc lần nào cũng bị cô phát hiện.
Vì không muốn Nhậm Phú Cường đề cao cảnh giác, càng không muốn kế hoạch bị gián đoạn nên Khương Nhã Tịnh đã cho người đánh đuổi bọn họ. Các gián điệp được cài đến bên cạnh cô, chỉ sau một thời gian nếu không phải bị đánh gãy tay phải thì cũng là tàn phế tay trái.
Bất quá, sau mỗi lần "tiêu diệt" một gián điệp của phía cảnh sát, cô đều bồi thường cho họ số tiền rất lớn, đủ để nạn nhân của cô an hưởng cả quãng đời còn lại.
Sau nhiều lần bị Khương Nhã Tịnh xuống tay cảnh cáo, đương nhiên không một ai dám xung phong đảm nhận nhiệm vụ đáng khϊếp sợ như thế này. . . !
Chính vì lẽ đó, Chung Giai Kỳ mới phải đích thân đến trường BD, từng nước đi đều trở nên chậm rãi, cẩn trọng hơn hẳn.
"Nhã Tịnh." Diệp Ân hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, cong môi cười yêu chiều: "Em không để tâm. Kể từ giờ phút này, em sẽ luôn đứng về phía chị."
"Như lúc nãy em đã nói, nếu thật sự phải xuống địa ngục, chúng ta sẽ nắm tay nhau để cùng xuống. Em sẽ luôn ở bên cạnh che chở cho chị, có được không?" Diệp Ân nói bằng tất cả chân thành.
Nếu làm chuyện xấu thật sự sẽ bị đày xuống nơi tăm tối nhất của địa ngục, cô cũng nguyện lòng nắm chặt tay Khương Nhã Tịnh. Nữ nhân này đi đến đâu, cô sẽ theo đến đó.
Tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải gánh chịu một mình, cô đơn tịch mịch.
Khương Nhã Tịnh nghe xong, hốc mắt lại vô thức đỏ lên. Cô kiềm không được liền áp môi đến cạy mở hàm răng đối phương, vươn ra đầu lưỡi càn quét như muốn chiếm đoạt từng hơi thở.
Chiếm đoạt khuôn miệng nhỏ nhắn đã thốt ra những lời ngọt ngào khiến nội tâm cô không ngừng rung động.
Ý cười trên môi Diệp Ân dịu dàng hơn bao giờ hết, cô ôm siết nữ nhân của mình, cọ cọ chiếc cằm lên tóc đối phương nuông chiều vô hạn.
Sau hôm đó, Liễm Văn cũng đã điều tra được Mrs. K chính là Khương Nhã Tịnh, nhưng đáng tiếc thế lực Khương gia quá hùng mạnh, lại có thêm Khương Vỹ chống lưng nên Liễm Văn không có biện pháp kết tội vị tiểu thư này.
"Nếu không phải Liễm Văn gây cản trở, có lẽ chị đã tìm được em từ sớm. . ." Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh hiện rõ sự tiếc nuối, nhưng trong nháy mắt lại mỉm cười mãn nguyện: "Nhưng bây giờ cũng tốt. Sau tất cả chúng ta cũng có thể ở bên cạnh nhau thế này. . . chị hạnh phúc lắm."
Nói rồi lại chui vào lòng Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh hôn lên lớp da thịt nhẵn mịn trước ngực người mình yêu một cách âu yếm.
"Nhã Tịnh." Diệp Ân mân mê mái tóc đen xoã dài trên vai Khương Nhã Tịnh, mềm giọng hỏi: "Chị đến trường BD chỉ vì muốn báo thù cho em trai của mình có phải không?"
Khương Nhã Tịnh ngước lên nhìn Diệp Ân, cô đáp: "Phải. Sau khi Tiểu Trạch qua đời, chị đã nhờ bác can thiệp, chặn đứng mọi thông tin liên quan đến em ấy. Tránh để tên trùm đứng sau đảng Báo Đen biết rõ Trịnh Nhàn có liên quan đến Khương gia."
Căn cứ vào thái độ của Khương Tử Trạch, Khương Nhã Tịnh cùng ba mình đã đưa ra suy luận. Có lẽ, Trịnh Nhàn đã bị tên trùm bắt giữ, sau đó dùng cô để uy hϊếp đứa con trai là Khương Tử Trạch phải đến trường BD lôi kéo các học sinh ở đây giúp hắn giao dịch ma tuý.
Trên thực tế, Trịnh Nhàn sở hữu dung mạo sắc sảo, lại thêm tư chất thông minh khéo ăn khéo nói, Khương Nhã Tịnh ngầm đoán nếu Trịnh Nhàn thật sự đang bị giam cầm hiển nhiên sẽ biết cách lấy lòng tên trùm để giữ lại mạng sống, chờ người đến cứu. Cho nên, tin chắc cô sẽ không ngu ngốc mà tiết lộ thân phận của mình.
Chính vì lẽ đó, Khương Nhã Tịnh đã cùng Khương Hán lên kế hoạch cặn kẽ. Trước tiên là thâu tóm trường Cao Trung BD, Khương Hán chính thức trở thành vị hiệu trưởng ẩn danh mà giang hồ đồn đãi.
Đương nhiên, những tin đồn này cũng do một tay Khương Nhã Tịnh sắp xếp, nhằm để lôi kéo nhiều thế lực đàn anh đàn chị trên giang hồ cho con mình đến đây nhập học. Và tất cả những học sinh hiền lành, ưu tú của ngôi trường này đều bị doạ xanh mặt mà phải nhanh chóng chuyển trường.
Từng bước biến trường BD trở thành một nơi tệ nạn bậc nhất quốc gia tồn tại trong thành phố X, giúp cô dễ dàng tiếp cận đám người Nhậm Phú Cường một cách tự nhiên, không chút gượng ép.
Xới tung nội quy của nhà trường chính là việc đầu tiên Khương Nhã Tịnh cần làm, hòng để kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thói hư tật xấu của đám học sinh du côn đến đây nhập học. Cũng vì vậy, chỉ sau vài tháng trường BD đã "lột xác" hoàn toàn theo đúng nghĩa tiêu cực.
Đối với cô mà nói, bước đi đầu tiên đã thành công mỹ mãn khi ngay cả Nhậm Phú Cường cũng đưa con trai của hắn đến học tại chính ngôi trường này.
Nghe đến đây, Diệp Ân không khỏi kinh ngạc. Cô không ngờ hai cha con họ Khương lại suy tính kỹ lưỡng đến mức này. . .
Đừng nói là một cô ngốc như Diệp Ân, nếu Liễm Văn biết được chuyện này, tin chắc cô cảnh sát cũng sẽ kinh ngạc không kém!
"Chị đã mất hơn 2 năm để tạo dựng lòng tin ở phía Nhậm Phú Cường, từng bước khiến hắn tin rằng chị cũng như bọn hắn, buộc hắn phải buông bỏ cảnh giác đối với chị. Trời không phụ lòng người, cho đến thời điểm hiện tại chị đã được diện kiến tướng mạo tên trùm đứng sau đảng Báo Đen." Khi nhắc đến vấn đề này, ánh mắt Khương Nhã Tịnh loé lên một đạo hàn quang sắc bén.
Đan năm ngón tay vào tay Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân kéo lên môi mình hôn hít vài cái, vẻ mặt không giấu được lo lắng: "Nhã Tịnh. . . có nguy hiểm lắm không? Sau này có thể đưa em đi cùng chị được không?"
"Không được." Khương Nhã Tịnh khẽ lắc đầu, ngữ điệu nghiêm túc: "Chuyện này rất nguy hiểm, chị không muốn em can thiệp. Huống hồ, Nhậm Phú Cường đã biết em là tình báo viên, hắn lý nào lại để yên cho em theo sát bên cạnh?"
Diệp Ân cụp mi mắt thở dài, cô nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Chị cố tình đẩy đi hết những học sinh ưu tú để họ không bị vấy bẩn có phải không? Thế còn Tưởng Doanh cùng đám nhóc từng học cùng em thì thế nào. . . ?"
Trước đó, Diệp Ân nghĩ rằng Khương Nhã Tịnh áy náy vì đã dồn ép đám học trò đến hoàn cảnh éo le, cho nên mới đối xử tốt với họ như vậy. Nhưng hiện tại sau khi nghe Khương Nhã Tịnh giải thích, cô biết mình đã nghĩ sai về nữ nhân này.
"Theo những gì chị điều tra được, Tiểu Trạch không chỉ lôi kéo học sinh ở trường, mà còn lôi kéo cả những bậc phụ huynh có con cái theo học tại đây. Em ấy đã móc nối từ ba của Tưởng Doanh, báo hại cô nhóc tan nhà nát cửa chỉ sau một thời gian ngắn. . ." Khương Nhã Tịnh rũ mi, dáng vẻ vô cùng ảm đạm.
Diệp Ân chợt vỡ lẽ, cô thả giọng mềm mại an ủi nữ nhân của mình: "Cho nên, chị cất công tìm kiếm lũ nhỏ là để bù đắp lại những lỗi lầm mà em trai chị đã gây ra có phải không?"
Khương Nhã Tịnh gật đầu: "Phải. Tiểu Trạch tuy bị kẻ xấu sai khiến, nhưng cũng đã gián tiếp gây ra cái chết cho nhiều người vô tội. Chị đương nhiên phải thay em trai mình bù đắp, để em ấy có thể an lòng yên nghỉ. . ."
Thay vì ngày ngày phải đối mặt với đám học sinh du côn tệ hại, cô đã giữ bên cạnh một đám học trò ngoan hiền, thay mặt ba mẹ chúng để răn dạy thật kỹ lưỡng.
Cho đến khi rời đi, cô không yên lòng nên mới chuyển trường cho cả lớp, không để chúng tiếp tục học ở một nơi đầy rẫy tệ nạn.
Nghe Khương Nhã Tịnh tường thuật lại mọi chuyện, nội tâm Diệp Ân lúc này đã hỗn tạp rất nhiều tư vị khác nhau.
Diệp Ân cảm thán, nữ nhân mà cô yêu chính là đẹp từ trong ra ngoài. Bất luận là diện mạo hay tính cách của Khương Nhã Tịnh đều đạt điểm tuyệt đối trong lòng cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hình tượng cô giáo Khương ôn nhu nội liễm, sở hữu tấm lòng bác ái ngay lập tức đã được xây dựng ngay ngắn trở lại, vững chãi hiện diện trong tâm trí như thuở ban đầu.
"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân kéo Khương Nhã Tịnh nép kỹ vào lòng, siết mạnh cái ôm lắc lư vài cái, cất giọng nũng nịu: "Sao trên đời lại có một nữ nhân tuyệt vời như chị kia chứ?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười khe khẽ, nâng mặt nhìn Diệp Ân ở khoảng cách rất gần, ấm giọng hỏi: "Em thật sự không để tâm sao. . . ? Chị vì muốn kế hoạch được tiến hành thuận lợi. . . nên đã từng thẳng tay trừng trị một số người do cảnh sát phái đến. . ."
Thời điểm cô trở thành giáo viên theo dạy tại trường BD, phía cảnh sát đã lần lượt cử vài tên gián điệp đột nhập vào trường để theo dõi cô gây ra không ít cản trở. Nhưng đáng tiếc lần nào cũng bị cô phát hiện.
Vì không muốn Nhậm Phú Cường đề cao cảnh giác, càng không muốn kế hoạch bị gián đoạn nên Khương Nhã Tịnh đã cho người đánh đuổi bọn họ. Các gián điệp được cài đến bên cạnh cô, chỉ sau một thời gian nếu không phải bị đánh gãy tay phải thì cũng là tàn phế tay trái.
Bất quá, sau mỗi lần "tiêu diệt" một gián điệp của phía cảnh sát, cô đều bồi thường cho họ số tiền rất lớn, đủ để nạn nhân của cô an hưởng cả quãng đời còn lại.
Sau nhiều lần bị Khương Nhã Tịnh xuống tay cảnh cáo, đương nhiên không một ai dám xung phong đảm nhận nhiệm vụ đáng khϊếp sợ như thế này. . . !
Chính vì lẽ đó, Chung Giai Kỳ mới phải đích thân đến trường BD, từng nước đi đều trở nên chậm rãi, cẩn trọng hơn hẳn.
"Nhã Tịnh." Diệp Ân hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, cong môi cười yêu chiều: "Em không để tâm. Kể từ giờ phút này, em sẽ luôn đứng về phía chị."
"Như lúc nãy em đã nói, nếu thật sự phải xuống địa ngục, chúng ta sẽ nắm tay nhau để cùng xuống. Em sẽ luôn ở bên cạnh che chở cho chị, có được không?" Diệp Ân nói bằng tất cả chân thành.
Nếu làm chuyện xấu thật sự sẽ bị đày xuống nơi tăm tối nhất của địa ngục, cô cũng nguyện lòng nắm chặt tay Khương Nhã Tịnh. Nữ nhân này đi đến đâu, cô sẽ theo đến đó.
Tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải gánh chịu một mình, cô đơn tịch mịch.
Khương Nhã Tịnh nghe xong, hốc mắt lại vô thức đỏ lên. Cô kiềm không được liền áp môi đến cạy mở hàm răng đối phương, vươn ra đầu lưỡi càn quét như muốn chiếm đoạt từng hơi thở.
Chiếm đoạt khuôn miệng nhỏ nhắn đã thốt ra những lời ngọt ngào khiến nội tâm cô không ngừng rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.