Chương 85: Dự giờ
yenvu18
19/04/2022
Giọng của Dung tuy không phải đặc biệt xuất sắc nhưng ít nhất vẫn rất thuyết phục, chưa bao giờ đứng lớp mà nàng thấy ngại, duy chỉ có hôm nay. Hôm nay có một nữ thanh tra đến dự giờ lớp nàng, vậy nên trong lúc giảng dạy nàng có đảo mắt xuống nhìn người ấy vài lần, thấy nàng nhìn, người ấy cong cong khóe môi lên đùa bỡn.
Dung nhìn xuống đồng hồ nhỏ ở cổ tay mình, đã có thể cho lớp ra về. Bình thường lớp ở trường đại học không quá khắc khe như trung học hoặc tiểu học, không cần phải đúng giờ ra về, giảng viên có thể tự ý cho về sớm trước năm mười phút tùy theo nội dung giảng dạy.
Mà Dung thường hay đến sớm để đợi sinh viên đến, về sớm năm mười phút để các em lấy xe cho tiện, nhưng nàng thường điểm danh ngẫu hứng, hôm điểm hôm không, hôm thì sáng điểm sớm, hôm thì ra chơi vào điểm, có hôm cuối giờ mới điểm qua, thành ra muốn trốn lớp của nàng khá khó, vì không biết vị thần điểm danh như Dung sẽ điểm danh lúc nào.
Sau khi sinh viên ra về hết Dung cũng thu dọn sách vở để ra về, vị nữ thanh tra kia cũng dọn dẹp sách vở, ra vẻ như mình cũng là một cô nàng sinh viên chăm chỉ. Dung đi nán lại vài bước đợi người kia, người kia như biết ý, cố ý đi nhanh hơn để bắt kịp nàng.
"Nhìn chị khi giảng..."
"Ngưng đi." Dung thấp thấp giọng nhắc nhở, nàng biết người này chẳng nói được ra câu gì đàng hoàng, ánh mắt dâm dật đó nãy giờ chiếu lên người nàng, đảm bảo nói ra cũng chỉ liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ.
Người kia cười càng đậm hơn, đúng là mặt vẫn còn vương nét trẻ con cho nên diễn vai sinh viên nữ cũng không có gì quá đáng.
"Con để nhà ai giữ vậy?"
"Ba mẹ giữ, chị không nhớ hôm nay ngày gì hả?"
Hai người sóng bước bên nhau, cùng nhau chạy xe về nhà, trên đường đi Dung mới trả lời lại câu hỏi ban nãy của Hương, dù sao trong khuôn viên sân trường cũng không nên nói về vấn đề yêu đương này.
"Chị nhớ, là ngày kỉ niệm ngày cưới."
"Vậy nên hôm nay là ngày của chúng mình, mình hẹn hò đi!" Hương vui vẻ nên giọng nói cũng như ươm sự hạnh phúc, khi nói ra bất giác khiến Dung cũng vui lây.
"Cũng được."
Hai người quyết định sẽ cùng nhau làm những chuyện các cặp đôi yêu nhau sẽ làm, hai người rủ nhau đi xem phim, sau khi xem phim thì cùng nhau đến một cửa hàng Nhật để ăn tối, ăn tối xong lại cùng nhau ra quán trà sữa ngồi tán dóc. Từ ngày bị bệnh đến giờ Dung đều kiểm soát các bữa ăn của cô, chỉ có hôm nay được xả một ngày, đương nhiên là Hương còn uống trà sữa.
"Một năm nhanh ha, mới đây mà cưới cũng được một năm rồi." Dung nhìn chiếc tay đeo nhẫn của mình, công tình yêu đơn phương Hương cuối cùng cũng có ngày được đền đáp, nàng còn nghĩ một đời này nàng chỉ có thể ôm mối tình đơn phương đó đến cuối đời, chỉ có thể có cô đơn làm bạn, cũng may mà ơn trên không cho nàng đau khổ đến vậy.
Hương đưa tay mình sang nắm bàn tay Dung đang để trên bàn, cô hôn nhẹ lên bàn tay của chị một cái, thật sự mà nói một năm hay mười năm cô đều muốn ở bên chị, được chị yêu đối với cô chẳng khác gì một sự may mắn, giống như cô đã chơi xổ số và trúng giải độc đắc, cảm giác ngày nào cũng không thật.
"Một xíu mình về nhà có mua gì cho ba mẹ không, nhà có nấu gì chưa em?" Dung hỏi, bỏ qua cảm giác bẽn lẽn khi em ấy hôn tay mình ở chốn đông người như thế này.
Nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của hai người, Hương đã kiếm sẵn nơi trú ẩn cho hai người, chỉ cần đi chơi xong là có thể đến ngủ. Cô mướn một phòng ở khách sạn lớn, chỉ một đêm ngủ thôi cũng mất của cả hai người cả vài triệu bạc, nhưng mà Hương thấy xứng đáng, chỉ cần vợ cô không phát hiện ra giá của nó siêu mắc là được.
Khi hai người lên đến phòng rồi, Hương đem chiếc hộp đựng túi xách mà mình đã chuẩn bị trước từ buổi chiều ra tặng cho chị, khi cầm túi xách trong tay chị rưng rưng nước mắt, để chiếc túi xách xuống giường rồi ôm lấy cô mà khóc. Hai người biết chiếc túi xách này tượng trưng cho thứ gì, là khổ cực, là thứ mình yêu thích bị đem bán đi, là thứ mà Dung vun vén để cứu người mình yêu từ cõi chết sống lại, nay nó lại quay về, vẹn nguyên như ngày nó rời đi.
"Làm sao em mua lại được?"
Hương lau đi nước mắt trên mặt chị, hơi cười trêu vì chị mít ướt như một đứa trẻ.
"Em tìm xem chị bán cho ai để hỏi mua lại, vậy thôi."
Nói ra thì đơn giản nhưng cũng là một quá trình, chiếc túi này được người chủ hiện tại rất thích, cô ngỏ ý mua lại người ta nhất định không chịu. Khi cô kể ra vì sao chiếc túi này bị bán, người kia mủi lòng, cuối cùng cũng bán lại chúng cho cô, còn mua lại đúng với giá mà Dung bán, sáu mươi triệu.
Chiếc túi xinh đẹp được người thân bên nước ngoài tặng có giá hơn hai trăm triệu mà Dung lại mạnh dạn bán chỉ sáu mươi triệu, người mua cũng bảo rằng có thể mua lại với giá thấp hơn nhưng không muốn sỉ nhục chiếc túi này, vậy nên mua với giá sáu mươi triệu. Còn bảo với Hương rằng khi mua chiếc túi này người chủ rất sợ bị lừa, vì Dung lúc đó nhìn khá cực khổ, da dẻ thì bị nắng làm cho đen đi, quần áo cũng không trau chuốt, tuy là dáng vẻ đài các vốn có nhưng bị ngoại cảnh làm cho nghèo nàn, chẳng có chút gì là của người có thể sở hữu chiếc túi mấy trăm triệu.
"Cám ơn em." Dung dụi dụi nước mắt của mình vào áo Hương, cảm ơn vì sau tất cả những gì nàng làm, em ấy thương xót. Cảm ơn vì sau tất cả nàng cũng cứu được người nàng yêu, cảm ơn vì cuộc sống có em ấy...
Hương hôn lên những giọt nước mắt ẩm ướt trên mặt của chị ấy, hôn luôn cả những tổn thương mà chị chịu bởi vì cô, cuộc sống này của cô nợ chị quá nhiều, cho dù có một đời này để trả cô cũng không trả hết.
"Đã là vợ chồng thì nói gì đến chuyện ơn nghĩa, đúng không?" Cô lặp lại lời chị thường nói, mỗi khi cô biết ơn chị về việc gì đó chị đều dùng câu này để khiến cô bớt áy náy, vợ chồng thì không có ơn nghĩa, có duyên đến với nhau ắt hẳn phải có nợ để sống đời đời kiếp kiếp.
Dung nhẹ nhàng gật đầu, đúng là như vậy, đã là vợ chồng thì nào còn chuyện ơn nghĩa.
Màn đêm bên ngoài rất đẹp, nhìn từ góc độ này có thể thấy được bao quát cả Sài Gòn rộng lớn, Dung nằm gối đầu lên tay Hương, bên ngoài cho dù có đẹp cỡ nào cũng không thể nào bằng em ấy, mỗi khi ở bên cạnh em ấy thì điện thoại nàng còn không muốn sử dụng, tất cả thời gian đều dành cho người mình thương.
Hương cuối người xuống lần tìm bờ môi mềm của chị, khẽ khàng ngậm lấy chúng nhẹ nhàng, khơi gợi chúng đáp trả lại mình.
Chị ngoan ngoãn xoay người để cô có thể thuận lợi đảo người lên trên chị, lúc này cô biết rằng chị đồng ý với chuyện này rồi, chị cũng có chút trông chờ.
Ngón tay Hương vùi vào mái tóc mềm mượt của chị, nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển thành gấp gát thâu tóm hơi thở mỏng manh của chị. Yêu nhau đến bây giờ cũng đã lâu, đương nhiên Hương biết chị ấy sẽ có những phản ứng sinh lý thế nào.
Tối đó là một đêm mất ngủ.
Dung nhìn xuống đồng hồ nhỏ ở cổ tay mình, đã có thể cho lớp ra về. Bình thường lớp ở trường đại học không quá khắc khe như trung học hoặc tiểu học, không cần phải đúng giờ ra về, giảng viên có thể tự ý cho về sớm trước năm mười phút tùy theo nội dung giảng dạy.
Mà Dung thường hay đến sớm để đợi sinh viên đến, về sớm năm mười phút để các em lấy xe cho tiện, nhưng nàng thường điểm danh ngẫu hứng, hôm điểm hôm không, hôm thì sáng điểm sớm, hôm thì ra chơi vào điểm, có hôm cuối giờ mới điểm qua, thành ra muốn trốn lớp của nàng khá khó, vì không biết vị thần điểm danh như Dung sẽ điểm danh lúc nào.
Sau khi sinh viên ra về hết Dung cũng thu dọn sách vở để ra về, vị nữ thanh tra kia cũng dọn dẹp sách vở, ra vẻ như mình cũng là một cô nàng sinh viên chăm chỉ. Dung đi nán lại vài bước đợi người kia, người kia như biết ý, cố ý đi nhanh hơn để bắt kịp nàng.
"Nhìn chị khi giảng..."
"Ngưng đi." Dung thấp thấp giọng nhắc nhở, nàng biết người này chẳng nói được ra câu gì đàng hoàng, ánh mắt dâm dật đó nãy giờ chiếu lên người nàng, đảm bảo nói ra cũng chỉ liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ.
Người kia cười càng đậm hơn, đúng là mặt vẫn còn vương nét trẻ con cho nên diễn vai sinh viên nữ cũng không có gì quá đáng.
"Con để nhà ai giữ vậy?"
"Ba mẹ giữ, chị không nhớ hôm nay ngày gì hả?"
Hai người sóng bước bên nhau, cùng nhau chạy xe về nhà, trên đường đi Dung mới trả lời lại câu hỏi ban nãy của Hương, dù sao trong khuôn viên sân trường cũng không nên nói về vấn đề yêu đương này.
"Chị nhớ, là ngày kỉ niệm ngày cưới."
"Vậy nên hôm nay là ngày của chúng mình, mình hẹn hò đi!" Hương vui vẻ nên giọng nói cũng như ươm sự hạnh phúc, khi nói ra bất giác khiến Dung cũng vui lây.
"Cũng được."
Hai người quyết định sẽ cùng nhau làm những chuyện các cặp đôi yêu nhau sẽ làm, hai người rủ nhau đi xem phim, sau khi xem phim thì cùng nhau đến một cửa hàng Nhật để ăn tối, ăn tối xong lại cùng nhau ra quán trà sữa ngồi tán dóc. Từ ngày bị bệnh đến giờ Dung đều kiểm soát các bữa ăn của cô, chỉ có hôm nay được xả một ngày, đương nhiên là Hương còn uống trà sữa.
"Một năm nhanh ha, mới đây mà cưới cũng được một năm rồi." Dung nhìn chiếc tay đeo nhẫn của mình, công tình yêu đơn phương Hương cuối cùng cũng có ngày được đền đáp, nàng còn nghĩ một đời này nàng chỉ có thể ôm mối tình đơn phương đó đến cuối đời, chỉ có thể có cô đơn làm bạn, cũng may mà ơn trên không cho nàng đau khổ đến vậy.
Hương đưa tay mình sang nắm bàn tay Dung đang để trên bàn, cô hôn nhẹ lên bàn tay của chị một cái, thật sự mà nói một năm hay mười năm cô đều muốn ở bên chị, được chị yêu đối với cô chẳng khác gì một sự may mắn, giống như cô đã chơi xổ số và trúng giải độc đắc, cảm giác ngày nào cũng không thật.
"Một xíu mình về nhà có mua gì cho ba mẹ không, nhà có nấu gì chưa em?" Dung hỏi, bỏ qua cảm giác bẽn lẽn khi em ấy hôn tay mình ở chốn đông người như thế này.
Nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của hai người, Hương đã kiếm sẵn nơi trú ẩn cho hai người, chỉ cần đi chơi xong là có thể đến ngủ. Cô mướn một phòng ở khách sạn lớn, chỉ một đêm ngủ thôi cũng mất của cả hai người cả vài triệu bạc, nhưng mà Hương thấy xứng đáng, chỉ cần vợ cô không phát hiện ra giá của nó siêu mắc là được.
Khi hai người lên đến phòng rồi, Hương đem chiếc hộp đựng túi xách mà mình đã chuẩn bị trước từ buổi chiều ra tặng cho chị, khi cầm túi xách trong tay chị rưng rưng nước mắt, để chiếc túi xách xuống giường rồi ôm lấy cô mà khóc. Hai người biết chiếc túi xách này tượng trưng cho thứ gì, là khổ cực, là thứ mình yêu thích bị đem bán đi, là thứ mà Dung vun vén để cứu người mình yêu từ cõi chết sống lại, nay nó lại quay về, vẹn nguyên như ngày nó rời đi.
"Làm sao em mua lại được?"
Hương lau đi nước mắt trên mặt chị, hơi cười trêu vì chị mít ướt như một đứa trẻ.
"Em tìm xem chị bán cho ai để hỏi mua lại, vậy thôi."
Nói ra thì đơn giản nhưng cũng là một quá trình, chiếc túi này được người chủ hiện tại rất thích, cô ngỏ ý mua lại người ta nhất định không chịu. Khi cô kể ra vì sao chiếc túi này bị bán, người kia mủi lòng, cuối cùng cũng bán lại chúng cho cô, còn mua lại đúng với giá mà Dung bán, sáu mươi triệu.
Chiếc túi xinh đẹp được người thân bên nước ngoài tặng có giá hơn hai trăm triệu mà Dung lại mạnh dạn bán chỉ sáu mươi triệu, người mua cũng bảo rằng có thể mua lại với giá thấp hơn nhưng không muốn sỉ nhục chiếc túi này, vậy nên mua với giá sáu mươi triệu. Còn bảo với Hương rằng khi mua chiếc túi này người chủ rất sợ bị lừa, vì Dung lúc đó nhìn khá cực khổ, da dẻ thì bị nắng làm cho đen đi, quần áo cũng không trau chuốt, tuy là dáng vẻ đài các vốn có nhưng bị ngoại cảnh làm cho nghèo nàn, chẳng có chút gì là của người có thể sở hữu chiếc túi mấy trăm triệu.
"Cám ơn em." Dung dụi dụi nước mắt của mình vào áo Hương, cảm ơn vì sau tất cả những gì nàng làm, em ấy thương xót. Cảm ơn vì sau tất cả nàng cũng cứu được người nàng yêu, cảm ơn vì cuộc sống có em ấy...
Hương hôn lên những giọt nước mắt ẩm ướt trên mặt của chị ấy, hôn luôn cả những tổn thương mà chị chịu bởi vì cô, cuộc sống này của cô nợ chị quá nhiều, cho dù có một đời này để trả cô cũng không trả hết.
"Đã là vợ chồng thì nói gì đến chuyện ơn nghĩa, đúng không?" Cô lặp lại lời chị thường nói, mỗi khi cô biết ơn chị về việc gì đó chị đều dùng câu này để khiến cô bớt áy náy, vợ chồng thì không có ơn nghĩa, có duyên đến với nhau ắt hẳn phải có nợ để sống đời đời kiếp kiếp.
Dung nhẹ nhàng gật đầu, đúng là như vậy, đã là vợ chồng thì nào còn chuyện ơn nghĩa.
Màn đêm bên ngoài rất đẹp, nhìn từ góc độ này có thể thấy được bao quát cả Sài Gòn rộng lớn, Dung nằm gối đầu lên tay Hương, bên ngoài cho dù có đẹp cỡ nào cũng không thể nào bằng em ấy, mỗi khi ở bên cạnh em ấy thì điện thoại nàng còn không muốn sử dụng, tất cả thời gian đều dành cho người mình thương.
Hương cuối người xuống lần tìm bờ môi mềm của chị, khẽ khàng ngậm lấy chúng nhẹ nhàng, khơi gợi chúng đáp trả lại mình.
Chị ngoan ngoãn xoay người để cô có thể thuận lợi đảo người lên trên chị, lúc này cô biết rằng chị đồng ý với chuyện này rồi, chị cũng có chút trông chờ.
Ngón tay Hương vùi vào mái tóc mềm mượt của chị, nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển thành gấp gát thâu tóm hơi thở mỏng manh của chị. Yêu nhau đến bây giờ cũng đã lâu, đương nhiên Hương biết chị ấy sẽ có những phản ứng sinh lý thế nào.
Tối đó là một đêm mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.