Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
Chương 25: Về quà tặng năm mới
Cật Hóa Nhất Mai
27/10/2014
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Ngày đầu tiên của năm mới, cô nhận được hai món quá kỳ cực đặc biệt.
Thứ nhất là một chuyện tình bi đát, là câu chuyện thời thanh xuân của Cổ Dật Nam, mang tới cho cô muôn vàn thổn thức.
Và món quà khóc, là tuyệt đối không ngờ rằng , bởi vì —— Tiếu Bạch đến thành phố Z!
Đồng thời với món quà kinh sợ này, cho tới khi nó đến đây thì đã hoàn toàn thổi bay sự nghiêm túc mà món quà thứ nhất đem đến cho cô, khiến cái tâm trạng u buồn cô mới nuôi dưỡng được một chút kia, lập tức bay sạch sành sanh.
Lại nói, vốn lúc Cổ Dật Nam đưa cô về nhà, tâm tình cô vẫn còn nặng nề.Nghĩ đến quãng thời gian thanh xuân của anh, anh bỏ lỡ tình yêu, còn quá khứ của cô, cũng như vậy khiến cô không thoát ra được.
Nhưng khi cô lướt qua màn hình thấy vô số cuộc gọi nhỡ trên đó, thấy được dãy số quen thuộc gửi tới một tin nhắn không đầu không đuổi khiến trái tim cô không thể không kích động cho được.
Tin nhắn rất ngắn gọn, trên đó viết: quảng trường Trung Sơn khách sạn Hoàng Quan phòng 1603, đến thì cho em quà năm mới nhé, không đến không về.
Trong lòng cũng không nghĩ bản thân mình nên di hay không, thì cơ thể đã hành động trước rồi Trực tiếp cầm chìa khóa xe của mẹ, chạy vọt ra khỏi nhà.
Vừa lái chiếc POLO nhỏ của mẹ, cô vừa lẩm bẩm câu nói trong lòng —— không thể nào là Tiếu Bạch được, không thể nào là Tiếu Bạch.
Một mặt còn dùng tay nhấn phím gọi lại—— đường dây bận? ! Shit! Đây là cố ý đúng không?
Mà khi cô đi vào đại sảnh khách sạn thì cảm thấy mọi người đi ngang qua nhìn cô rất kỳ lạ, cô mới phát hiện, hình như bản thân mình có chút gì đó quái lạ —— mọi thứ trên người đều được, chỉ ngoại trừ —— đôi dép thỏ bằng nhung trên chân cô. . . . Được rồi. . . cô thừa nhận, cái từ bình tĩnh này , cách cô rất chi là xa. . . .
. . . . . Ừm. . . . . trước cửa phòng 1603
Càng gần cửa thì càng e sợ, chợtì có một tia chần chờ. Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, là đàn ông, nhưng không biết có phải Tiếu Bạch hay không?
Đang lúc tai cô ép sát cửa để nghe rõ bên trong là ai đang nói chuyện thì. . . . . Cửa. . . . . Chợt. . . . . Mở ra. . . . . .
Đúng, cuộc sống của chúng ta. . . Cẩu huyết hơn trong phim truyền hình rất là nhiều. . . Tư tưởng có thể là hai nhưng hành động có thể là nhiều hơn hai. . . .
Chị đây có thể nói, cái gì mà lòng đầy cõi hương ngọc chứ, cái gì mà They Kiss Again, đều là gạt người.
Mọi người có thể tưởng tượng được bức tranh về tình hình bây giờ. .
Người đẹp đang đứng ở cửa với đôi dép to —— chính là cô, không hề do dự hôn lên tấm thảm tản ra mùi thơm đặc trưng của khách sạn, túi xách cầm trên tay văng vào tận giữa phòng, bởi vì không kéo khóa lại nên tất cảm đồ vật lỉnh kỉnh bên trong—— bao gồm —— băng vệ sinh của cô~
. . . . Sau một hồi yên lặng, trên đỉnh đầu cô rốt cuộc cũng vang lên tiếng cười sảng khoái quen thuộc kia. . . . Cô không thể không. . . . Ngước lên nhìn vị đại hiệp này. . . Đợi chút, tại sao mỗi lần cô đều phải “ngước lên nhìn” cậu ta vậy chứ?
Và thấy người kia — không nghi ngờ chút nào, đúng là Tiếu Bạch, trong tay cầm điện thoại di động, cười đến xiêu vẹo, tay vịn eo, người gập lại.
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. . . .Cô không nói hai lời, nhổm mông rồi bò dậy, yên lặng ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt hết mấy thứ trên mặt đất. . . . . Không nhìn tên đê tiện đang đứng bên cạnh vừa cười vừa nói chuyện điện thoại kia.
Cúp điện thoại mà vẫn còn cười cho được. . . Không thể nhịn được nữa! Cô vung tay hốt hết đồ trên đấy vô một lượt rồi đứng dậy đánh cậu ta một trận! !
"Này này! Chính do em tự ngã mà, tự nhiên giận lay sang anh là sao. . ! !"
. . . . . .Sau khi thông suốt, hai bọn cô mới dừng lại, ngồi trên thảm, cười đến mức quai hàm suýt trật qua một bên. Ai, đáng tiếc trên người cậu ấy bây giờ là một bộ đồ Tây, thật vất vả mới thấy cậu ấy ăn mặc chỉnh tề một lần, nhưng lại bị “long trảo thủ” của cô làm nhàu nát bét.
"Tên nhóc đê tiện này! Sao lại đến đây? " Cô vừa thở vừa hỏi.
"Tới đây đưa quà năm mới cho em. Anh biết rõ em cũng nhớ anh mà, cũng không cần vừa thấy mặt đã làm lễ lớn như vậy đâu ~ vãn bối cảm thấy ngại quá~~" đôi tay ôm thành đấm.
"Lại muốn ăn đòn đúng không?"
"Cô à, làm ơn đi, người có thể giữ vừng hình tượng tốt đẹp trong trí tưởng tượng của tôi được không~~"
“Đối với cái loại người như cậu, không cần giữ vững cái hình tượng gì làm chi!"
"Là em căn bản không giữ hình tượng trước mặt anh thì có! Lần đó gặp mặt không phải đầu cúi đầu xuống đất đó à. . 诶, làm sao em lại hại độc thủ như vậy, giờ còn tính ăn vạ ~~~ "
"Nói, rốt cuộc tới đây làm gì? !"
"Nhớ em, thì tới đây chứ sao." Liếc mắt xem thường, một đôi bàn tay bày ra trước mặt cô.
"Năm hết tết đến rồi, cậu đến đây rồi thì tôi cũng không rảnh đếm xỉa đến cậu. Chị rất bận bịu."
Gương mặt Tiếu Bạch không phục: " Ôi, anh thấy em trở mặt quá nhanh rồi đấy! Tối hôm qua còn mềm mại như nước đối với người ta đấy nha. " Kéo âm cuối ra thật dài, giọng nói thì hài hước, ánh mắt lại bắn thẳng tắp tới đây, làm cho người nào đó không dám nhìn thẳng.
. . . . Làm ơn, tối hôm qua cả nước vui mừng, tâm trạng thì cô đơn, uống xoàng mấy chén, mơ mơ màng màng, cho nên không giữ được lời nói trong miệng mình mà thôi! Trời ạ, rốt cuộc cô đã nói những thứ gì, khiến người này sáng sớm mua vé báy bay đến đây. . Sai rồi sai rồi . . .
"Tối hôm qua không phái nói ổn lắm à, anh làm em vui không~~ hôm nay anh tự mình mang quà tới đấy, quà tặng là —๖— một chàng trai đẹp ~~~" Anh đi tới, lấy tay nâng cằm mình lên, vài cọng tóc rơi lòa xòa trước mặt, khẽ chặn lại ánh cười trong khóe mắt."Như thế nào, mặt hàng này không tệ chứ?"
Đẩy cái mặt cười ti tiện của cậu ra; "Thôi đi! Tôi đối với một đứa trẻ con chưa cởi yếm không có hứng thú đâu! Đúng là đem mình làm chuyện tầm bậy rồi!"
Khuôn mặt ti tiện đang cười kia lại mò đến trước mặt: "Này, là em nói người nhà ép em đi xem mặt, thay vì gặp mấy thằng kia thì không bằng gặp anh đi. Em xem, tôi đã giao hàng tới tận nơi rồi, ngài nên suy tính một chút đúng không?"
. . . . . ."Cái người xem mắt kia đẹp trai hơn cậu nhiều. . ."
"Nhưng em lại không thích anh ta!" Giọng nói vô cùng khẳng định.
". . . Cậu biết à? Nói không chừng hai bọn tôi đang bàn chuyện cưới nhau đấy, dự định chuyện cả đời. . ." Miệng nhã đầy pháo. . .
Âm thanh cười đùa vừa vang ra, bả vai liền bị một đôi tay kiềm chế lại."Tiểu Mỹ, ngày hôm qua em nới nhớ anh. Anh biết, em đang nói thật." Trời ạ, thì ra cậu ấy nghe được. . Quả nhiên, không thể nói lời thật lòng. . . .
"Ngày hôm qua anh đã đánh cuộc, đánh cuộc đáp án của em. " Tiếu Bạch chợt đổi đề tài nghiêm túc."Ngày hôm qua em đã đồng ý với anh, vậy anh tuyệt đối sẽ không cho em có cơ hội chạy trốn. Cho nên phải trực tiếp tới sân bay mua vé sớm nhất để tới đây."
Trời, là cô đang uống say có phải không? Nhất định là. . . . Bằng không, tại sao cảm thấy hoảng hốt như vậy đây?. . .
"Anh hiểu rõ tính cách của em, nếu như anh không nắm chặt cơ hội này, qua hôm nay, em nhất định không thừa nhận chuyện này đâu.
Hai bọn mình đã nói rồi đấy, ở trong trường học, em là giáo viên, anh là sinh viên. Thế nhưng giờ không phải ở thành phố G, em cũng không là giáo viên.
Như vậy, đưa cho anh một cơ hội, cho dù bản thân anh ở lại đây mấy ngày ngắn ngủi này, cùng với anh, được không?"
Cô cố gắng khiến mình nhìn mình vào đôi dép thỏ nhung trên chân, khiến mình tập trung tinh thần, nhưng không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.Tiếu Bạch đã nói, cô là người giỏi trốn tránh vấn đề. Đối với Tiếu Bạch, cô chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chắc chắn trước mặt cậu ấy cả— trừ tối hôm qua.
Cho nên mới nói, tối hôm qua cô uống lộn thuốc phải không? Biết rõ không thể được rồi mà thôi, cứ vậy tổn thương chính mình, tổn thương cậu ấy hay sao?
Phần cảm tình này đối với cô mà nói, tựa như một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đôt cơ thể, tràn đầy nồng đậm sắc thái cám dỗ. Cô đang mong đợi, một mối tính oanh oanh liệt liệt, lại sợ, bản thân mình phải chịu đựng những kích thích kinh khủng nhất.
Tựa như lời Cổ Dật Nam đã nói: "Đến cái tuổi này của chúng ta, tình yêu, đã là cái rất xa xỉ rồi. Hôn nhân, cũng chẳng qua là, tìm người thích hợp đi hết cả cuộc đời mà thôi."
Ở nơi này bàn luận chuyện hôn nhân mà không phải tình yêu, bước vào một cuộc tình yêu thiêu đốt tâm hồn này, có phải hay không, vừa ngây thơ mà vừa buồn cười?
Càng buồn cười hơn nữa chính là, vào giờ phút này, cô lại xao động?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì bất thình lình Tiếu Bạch cởi dép cô ra .. Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Tiểu Mỹ, em biết không, em mạnh miệng nữa cũng vô ích. Bởi vì, đôi dép này, chính là chúng cứ cho thấy em yêu anh" Trong tay nắm chiến lợi phẩm buồn cười này, đôi mắt màu nâu thâm thúy của Tiếu Bạch giờ lại đáng sợ, giống như chỉ cần liếc mắt một cái, có thể đem linh hồn của cô và của Tiếu Bạch trầm luân vào cuộc tình cảm kích thích này.
Cô mê sảng. ."Tiếu Bạch. . . Chúng ta. . . . Là không thể nào . . . . ."
"Vậy, đem không thể biến thành có thể. " Giọng nói Tiếu Bạch trầm thấp mà có lực, từng chữ từng câu gõ vào nội tâm sau trong lòng cô."Đưa cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh, chúng ta là có thể. Đừng kháng cự nữa, được không?"
Một chữ cuối cùng, biến mất trong cái hôn khẽ của Tiếu Bạch dành cho cô.
Đúng, cuối cùng cô vẫn còn sự khuất phục. CÔ không muốn nghĩ nữa, rốt cuộc ngày mai ở đâu, không muốn đi tính toán cái khả năng trong tình yêu.
Sẽ để cho ta, phóng túng mình, tùy hứng lần này thôi.
Ngày đầu tiên của năm mới, cô nhận được hai món quá kỳ cực đặc biệt.
Thứ nhất là một chuyện tình bi đát, là câu chuyện thời thanh xuân của Cổ Dật Nam, mang tới cho cô muôn vàn thổn thức.
Và món quà khóc, là tuyệt đối không ngờ rằng , bởi vì —— Tiếu Bạch đến thành phố Z!
Đồng thời với món quà kinh sợ này, cho tới khi nó đến đây thì đã hoàn toàn thổi bay sự nghiêm túc mà món quà thứ nhất đem đến cho cô, khiến cái tâm trạng u buồn cô mới nuôi dưỡng được một chút kia, lập tức bay sạch sành sanh.
Lại nói, vốn lúc Cổ Dật Nam đưa cô về nhà, tâm tình cô vẫn còn nặng nề.Nghĩ đến quãng thời gian thanh xuân của anh, anh bỏ lỡ tình yêu, còn quá khứ của cô, cũng như vậy khiến cô không thoát ra được.
Nhưng khi cô lướt qua màn hình thấy vô số cuộc gọi nhỡ trên đó, thấy được dãy số quen thuộc gửi tới một tin nhắn không đầu không đuổi khiến trái tim cô không thể không kích động cho được.
Tin nhắn rất ngắn gọn, trên đó viết: quảng trường Trung Sơn khách sạn Hoàng Quan phòng 1603, đến thì cho em quà năm mới nhé, không đến không về.
Trong lòng cũng không nghĩ bản thân mình nên di hay không, thì cơ thể đã hành động trước rồi Trực tiếp cầm chìa khóa xe của mẹ, chạy vọt ra khỏi nhà.
Vừa lái chiếc POLO nhỏ của mẹ, cô vừa lẩm bẩm câu nói trong lòng —— không thể nào là Tiếu Bạch được, không thể nào là Tiếu Bạch.
Một mặt còn dùng tay nhấn phím gọi lại—— đường dây bận? ! Shit! Đây là cố ý đúng không?
Mà khi cô đi vào đại sảnh khách sạn thì cảm thấy mọi người đi ngang qua nhìn cô rất kỳ lạ, cô mới phát hiện, hình như bản thân mình có chút gì đó quái lạ —— mọi thứ trên người đều được, chỉ ngoại trừ —— đôi dép thỏ bằng nhung trên chân cô. . . . Được rồi. . . cô thừa nhận, cái từ bình tĩnh này , cách cô rất chi là xa. . . .
. . . . . Ừm. . . . . trước cửa phòng 1603
Càng gần cửa thì càng e sợ, chợtì có một tia chần chờ. Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, là đàn ông, nhưng không biết có phải Tiếu Bạch hay không?
Đang lúc tai cô ép sát cửa để nghe rõ bên trong là ai đang nói chuyện thì. . . . . Cửa. . . . . Chợt. . . . . Mở ra. . . . . .
Đúng, cuộc sống của chúng ta. . . Cẩu huyết hơn trong phim truyền hình rất là nhiều. . . Tư tưởng có thể là hai nhưng hành động có thể là nhiều hơn hai. . . .
Chị đây có thể nói, cái gì mà lòng đầy cõi hương ngọc chứ, cái gì mà They Kiss Again, đều là gạt người.
Mọi người có thể tưởng tượng được bức tranh về tình hình bây giờ. .
Người đẹp đang đứng ở cửa với đôi dép to —— chính là cô, không hề do dự hôn lên tấm thảm tản ra mùi thơm đặc trưng của khách sạn, túi xách cầm trên tay văng vào tận giữa phòng, bởi vì không kéo khóa lại nên tất cảm đồ vật lỉnh kỉnh bên trong—— bao gồm —— băng vệ sinh của cô~
. . . . Sau một hồi yên lặng, trên đỉnh đầu cô rốt cuộc cũng vang lên tiếng cười sảng khoái quen thuộc kia. . . . Cô không thể không. . . . Ngước lên nhìn vị đại hiệp này. . . Đợi chút, tại sao mỗi lần cô đều phải “ngước lên nhìn” cậu ta vậy chứ?
Và thấy người kia — không nghi ngờ chút nào, đúng là Tiếu Bạch, trong tay cầm điện thoại di động, cười đến xiêu vẹo, tay vịn eo, người gập lại.
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. . . .Cô không nói hai lời, nhổm mông rồi bò dậy, yên lặng ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt hết mấy thứ trên mặt đất. . . . . Không nhìn tên đê tiện đang đứng bên cạnh vừa cười vừa nói chuyện điện thoại kia.
Cúp điện thoại mà vẫn còn cười cho được. . . Không thể nhịn được nữa! Cô vung tay hốt hết đồ trên đấy vô một lượt rồi đứng dậy đánh cậu ta một trận! !
"Này này! Chính do em tự ngã mà, tự nhiên giận lay sang anh là sao. . ! !"
. . . . . .Sau khi thông suốt, hai bọn cô mới dừng lại, ngồi trên thảm, cười đến mức quai hàm suýt trật qua một bên. Ai, đáng tiếc trên người cậu ấy bây giờ là một bộ đồ Tây, thật vất vả mới thấy cậu ấy ăn mặc chỉnh tề một lần, nhưng lại bị “long trảo thủ” của cô làm nhàu nát bét.
"Tên nhóc đê tiện này! Sao lại đến đây? " Cô vừa thở vừa hỏi.
"Tới đây đưa quà năm mới cho em. Anh biết rõ em cũng nhớ anh mà, cũng không cần vừa thấy mặt đã làm lễ lớn như vậy đâu ~ vãn bối cảm thấy ngại quá~~" đôi tay ôm thành đấm.
"Lại muốn ăn đòn đúng không?"
"Cô à, làm ơn đi, người có thể giữ vừng hình tượng tốt đẹp trong trí tưởng tượng của tôi được không~~"
“Đối với cái loại người như cậu, không cần giữ vững cái hình tượng gì làm chi!"
"Là em căn bản không giữ hình tượng trước mặt anh thì có! Lần đó gặp mặt không phải đầu cúi đầu xuống đất đó à. . 诶, làm sao em lại hại độc thủ như vậy, giờ còn tính ăn vạ ~~~ "
"Nói, rốt cuộc tới đây làm gì? !"
"Nhớ em, thì tới đây chứ sao." Liếc mắt xem thường, một đôi bàn tay bày ra trước mặt cô.
"Năm hết tết đến rồi, cậu đến đây rồi thì tôi cũng không rảnh đếm xỉa đến cậu. Chị rất bận bịu."
Gương mặt Tiếu Bạch không phục: " Ôi, anh thấy em trở mặt quá nhanh rồi đấy! Tối hôm qua còn mềm mại như nước đối với người ta đấy nha. " Kéo âm cuối ra thật dài, giọng nói thì hài hước, ánh mắt lại bắn thẳng tắp tới đây, làm cho người nào đó không dám nhìn thẳng.
. . . . Làm ơn, tối hôm qua cả nước vui mừng, tâm trạng thì cô đơn, uống xoàng mấy chén, mơ mơ màng màng, cho nên không giữ được lời nói trong miệng mình mà thôi! Trời ạ, rốt cuộc cô đã nói những thứ gì, khiến người này sáng sớm mua vé báy bay đến đây. . Sai rồi sai rồi . . .
"Tối hôm qua không phái nói ổn lắm à, anh làm em vui không~~ hôm nay anh tự mình mang quà tới đấy, quà tặng là —๖— một chàng trai đẹp ~~~" Anh đi tới, lấy tay nâng cằm mình lên, vài cọng tóc rơi lòa xòa trước mặt, khẽ chặn lại ánh cười trong khóe mắt."Như thế nào, mặt hàng này không tệ chứ?"
Đẩy cái mặt cười ti tiện của cậu ra; "Thôi đi! Tôi đối với một đứa trẻ con chưa cởi yếm không có hứng thú đâu! Đúng là đem mình làm chuyện tầm bậy rồi!"
Khuôn mặt ti tiện đang cười kia lại mò đến trước mặt: "Này, là em nói người nhà ép em đi xem mặt, thay vì gặp mấy thằng kia thì không bằng gặp anh đi. Em xem, tôi đã giao hàng tới tận nơi rồi, ngài nên suy tính một chút đúng không?"
. . . . . ."Cái người xem mắt kia đẹp trai hơn cậu nhiều. . ."
"Nhưng em lại không thích anh ta!" Giọng nói vô cùng khẳng định.
". . . Cậu biết à? Nói không chừng hai bọn tôi đang bàn chuyện cưới nhau đấy, dự định chuyện cả đời. . ." Miệng nhã đầy pháo. . .
Âm thanh cười đùa vừa vang ra, bả vai liền bị một đôi tay kiềm chế lại."Tiểu Mỹ, ngày hôm qua em nới nhớ anh. Anh biết, em đang nói thật." Trời ạ, thì ra cậu ấy nghe được. . Quả nhiên, không thể nói lời thật lòng. . . .
"Ngày hôm qua anh đã đánh cuộc, đánh cuộc đáp án của em. " Tiếu Bạch chợt đổi đề tài nghiêm túc."Ngày hôm qua em đã đồng ý với anh, vậy anh tuyệt đối sẽ không cho em có cơ hội chạy trốn. Cho nên phải trực tiếp tới sân bay mua vé sớm nhất để tới đây."
Trời, là cô đang uống say có phải không? Nhất định là. . . . Bằng không, tại sao cảm thấy hoảng hốt như vậy đây?. . .
"Anh hiểu rõ tính cách của em, nếu như anh không nắm chặt cơ hội này, qua hôm nay, em nhất định không thừa nhận chuyện này đâu.
Hai bọn mình đã nói rồi đấy, ở trong trường học, em là giáo viên, anh là sinh viên. Thế nhưng giờ không phải ở thành phố G, em cũng không là giáo viên.
Như vậy, đưa cho anh một cơ hội, cho dù bản thân anh ở lại đây mấy ngày ngắn ngủi này, cùng với anh, được không?"
Cô cố gắng khiến mình nhìn mình vào đôi dép thỏ nhung trên chân, khiến mình tập trung tinh thần, nhưng không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.Tiếu Bạch đã nói, cô là người giỏi trốn tránh vấn đề. Đối với Tiếu Bạch, cô chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chắc chắn trước mặt cậu ấy cả— trừ tối hôm qua.
Cho nên mới nói, tối hôm qua cô uống lộn thuốc phải không? Biết rõ không thể được rồi mà thôi, cứ vậy tổn thương chính mình, tổn thương cậu ấy hay sao?
Phần cảm tình này đối với cô mà nói, tựa như một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đôt cơ thể, tràn đầy nồng đậm sắc thái cám dỗ. Cô đang mong đợi, một mối tính oanh oanh liệt liệt, lại sợ, bản thân mình phải chịu đựng những kích thích kinh khủng nhất.
Tựa như lời Cổ Dật Nam đã nói: "Đến cái tuổi này của chúng ta, tình yêu, đã là cái rất xa xỉ rồi. Hôn nhân, cũng chẳng qua là, tìm người thích hợp đi hết cả cuộc đời mà thôi."
Ở nơi này bàn luận chuyện hôn nhân mà không phải tình yêu, bước vào một cuộc tình yêu thiêu đốt tâm hồn này, có phải hay không, vừa ngây thơ mà vừa buồn cười?
Càng buồn cười hơn nữa chính là, vào giờ phút này, cô lại xao động?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì bất thình lình Tiếu Bạch cởi dép cô ra .. Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Tiểu Mỹ, em biết không, em mạnh miệng nữa cũng vô ích. Bởi vì, đôi dép này, chính là chúng cứ cho thấy em yêu anh" Trong tay nắm chiến lợi phẩm buồn cười này, đôi mắt màu nâu thâm thúy của Tiếu Bạch giờ lại đáng sợ, giống như chỉ cần liếc mắt một cái, có thể đem linh hồn của cô và của Tiếu Bạch trầm luân vào cuộc tình cảm kích thích này.
Cô mê sảng. ."Tiếu Bạch. . . Chúng ta. . . . Là không thể nào . . . . ."
"Vậy, đem không thể biến thành có thể. " Giọng nói Tiếu Bạch trầm thấp mà có lực, từng chữ từng câu gõ vào nội tâm sau trong lòng cô."Đưa cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh, chúng ta là có thể. Đừng kháng cự nữa, được không?"
Một chữ cuối cùng, biến mất trong cái hôn khẽ của Tiếu Bạch dành cho cô.
Đúng, cuối cùng cô vẫn còn sự khuất phục. CÔ không muốn nghĩ nữa, rốt cuộc ngày mai ở đâu, không muốn đi tính toán cái khả năng trong tình yêu.
Sẽ để cho ta, phóng túng mình, tùy hứng lần này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.