Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 11:
Căng Dĩ
12/07/2024
[35L (Chủ topic): [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]
[41L: Khá thật, cậu ta đang chạy bộ sao? Trông dáng vẻ còn rất nghiêm túc.]
[57L: Cười chết, tốc độ của máy chạy bộ chậm như vậy, có chắc tạo được hiệu quả huấn luyện không?]
[62L: Giang Hài đâu? Giang Hài, cậu ta lại đến sân huấn luyện ngồi đợi cậu rồi kìa [loa] [loa] [loa]]
[69L: Ngày hôm qua cậu ta còn nói không thích Giang Hài ha ha ha, nhanh như vậy đã chạy quỳ xuống rồi à?]
Tiếng cười nhạo khắp nơi, bỗng nhiên có người lên tiếng.
[143L: Có thể còn một khả năng, cậu ta muốn hoàn thành hình phạt chạy mười vòng vì đến tập hợp muộn lúc rèn luyện buổi sáng.]
[153L: 143L, cậu tin sao?]
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán trong trường quân sự có thể khiến diễn đàn trở nên vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là chuyện đã xảy ra trong buổi chào cờ sáng nay, có không ít người tò mò có phải Thời Uẩn uống nhầm thuốc hay không, làm hiệu trưởng mất mặt không nói, còn khiến Giang Hài bị phạt huấn luyện khép kín một tháng sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.
Có người đoán, lẽ nào là ăn không được nên phá cho hôi?
Hô hấp của Thời Uẩn trở nên nặng nề hơn, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, con số trên máy chạy bộ không ngừng nhảy lên, đã sáu kilomet.
Quãng đường chạy bộ này đối với cô trước khi xuyên không thật sự chính là một khoảng cách vô cùng lớn, nhưng mà hiện tại, cô chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, hai chân đau nhức, miệng có chút khô khốc.
Rất rõ ràng, cô vẫn có thể tiếp tục chạy.
Thật đúng là một thế giới thần kỳ.
Thể năng cấp C gần như bình thường lại có thể lực tốt như vậy, Thời Uẩn thật sự muốn biết những người ở cấp S và trên cấp S sẽ còn mạnh đến mức nào?
Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô rời mắt khỏi số liệu trên máy chạy bộ, nheo mắt tiếp tục tập luyện.
Bên cạnh có những ánh mắt như có như không, có người nhìn thoáng qua số liệu trên máy chạy bộ của cô rồi khẽ khịt mũi một tiếng.
Là Học viện quân sự hàng đầu của tinh vực Đông Thanh, Học viện quân sự Đông Thanh có rất nhiều thiên tài, ngoại trừ một số chuyên ngành đặc biệt, thì điều kiện để trúng tuyển vào các chuyên ngành còn lại đều yêu cầu sinh viên phải có thể năng đạt từ cấp A trở lên, Thời Uẩn là sinh viên duy nhất có thể năng cấp C ở trường quân sự.
Hơn nữa Học viện quân sự Đông Thanh còn có một kế hoạch huấn luyện thống nhất đối với sinh viên, một tháng sẽ thống kê một lần, những người không thể hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sẽ bị trừng phạt bằng cách khấu trừ tín chỉ.
Cơ thể trời sinh yếu ớt khiến cô không thể theo kịp tiết tấu giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh, cho nên nghiễm nhiên trở thành sinh viên kém, cũng không thể tránh khỏi chuyện bị bạn học khinh thường.
Quy định khấu trừ vào tín chỉ lại càng khiến tình cảnh của cô trở nên tồi tệ hơn, hầu hết các tín chỉ cô tích lũy được đều bị khấu trừ.
Thời Uẩn không có suy nghĩ sẽ điều khiển cơ giáp để giết người, thể năng cấp C đối với cô mà nói đã quá đủ, là người từng chết một lần, nguyện vọng của cô là muốn có một cuộc sống bình thường ở thời đại các hành tinh này cho đến lúc chết già.
Suy nghĩ trở thành động lực, thời gian cũng trôi qua lúc nào không hay, sự mệt mỏi trong cơ thể không ngừng dâng lên, hai chân dần trở nên nặng trĩu khó nhấc lên.
Vẫn chưa đến giới hạn, nhưng như vậy đã đủ rồi.
[41L: Khá thật, cậu ta đang chạy bộ sao? Trông dáng vẻ còn rất nghiêm túc.]
[57L: Cười chết, tốc độ của máy chạy bộ chậm như vậy, có chắc tạo được hiệu quả huấn luyện không?]
[62L: Giang Hài đâu? Giang Hài, cậu ta lại đến sân huấn luyện ngồi đợi cậu rồi kìa [loa] [loa] [loa]]
[69L: Ngày hôm qua cậu ta còn nói không thích Giang Hài ha ha ha, nhanh như vậy đã chạy quỳ xuống rồi à?]
Tiếng cười nhạo khắp nơi, bỗng nhiên có người lên tiếng.
[143L: Có thể còn một khả năng, cậu ta muốn hoàn thành hình phạt chạy mười vòng vì đến tập hợp muộn lúc rèn luyện buổi sáng.]
[153L: 143L, cậu tin sao?]
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán trong trường quân sự có thể khiến diễn đàn trở nên vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là chuyện đã xảy ra trong buổi chào cờ sáng nay, có không ít người tò mò có phải Thời Uẩn uống nhầm thuốc hay không, làm hiệu trưởng mất mặt không nói, còn khiến Giang Hài bị phạt huấn luyện khép kín một tháng sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.
Có người đoán, lẽ nào là ăn không được nên phá cho hôi?
Hô hấp của Thời Uẩn trở nên nặng nề hơn, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, con số trên máy chạy bộ không ngừng nhảy lên, đã sáu kilomet.
Quãng đường chạy bộ này đối với cô trước khi xuyên không thật sự chính là một khoảng cách vô cùng lớn, nhưng mà hiện tại, cô chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, hai chân đau nhức, miệng có chút khô khốc.
Rất rõ ràng, cô vẫn có thể tiếp tục chạy.
Thật đúng là một thế giới thần kỳ.
Thể năng cấp C gần như bình thường lại có thể lực tốt như vậy, Thời Uẩn thật sự muốn biết những người ở cấp S và trên cấp S sẽ còn mạnh đến mức nào?
Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô rời mắt khỏi số liệu trên máy chạy bộ, nheo mắt tiếp tục tập luyện.
Bên cạnh có những ánh mắt như có như không, có người nhìn thoáng qua số liệu trên máy chạy bộ của cô rồi khẽ khịt mũi một tiếng.
Là Học viện quân sự hàng đầu của tinh vực Đông Thanh, Học viện quân sự Đông Thanh có rất nhiều thiên tài, ngoại trừ một số chuyên ngành đặc biệt, thì điều kiện để trúng tuyển vào các chuyên ngành còn lại đều yêu cầu sinh viên phải có thể năng đạt từ cấp A trở lên, Thời Uẩn là sinh viên duy nhất có thể năng cấp C ở trường quân sự.
Hơn nữa Học viện quân sự Đông Thanh còn có một kế hoạch huấn luyện thống nhất đối với sinh viên, một tháng sẽ thống kê một lần, những người không thể hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sẽ bị trừng phạt bằng cách khấu trừ tín chỉ.
Cơ thể trời sinh yếu ớt khiến cô không thể theo kịp tiết tấu giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh, cho nên nghiễm nhiên trở thành sinh viên kém, cũng không thể tránh khỏi chuyện bị bạn học khinh thường.
Quy định khấu trừ vào tín chỉ lại càng khiến tình cảnh của cô trở nên tồi tệ hơn, hầu hết các tín chỉ cô tích lũy được đều bị khấu trừ.
Thời Uẩn không có suy nghĩ sẽ điều khiển cơ giáp để giết người, thể năng cấp C đối với cô mà nói đã quá đủ, là người từng chết một lần, nguyện vọng của cô là muốn có một cuộc sống bình thường ở thời đại các hành tinh này cho đến lúc chết già.
Suy nghĩ trở thành động lực, thời gian cũng trôi qua lúc nào không hay, sự mệt mỏi trong cơ thể không ngừng dâng lên, hai chân dần trở nên nặng trĩu khó nhấc lên.
Vẫn chưa đến giới hạn, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.