Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 20:
Căng Dĩ
12/07/2024
So với bầu không khí sôi nổi, người luôn cô độc như Thời Uẩn càng thích sự yên tĩnh bây giờ hơn, cô bình tĩnh mở vòng trí não của mình ra, bắt đầu lật xem sách chuyên ngành.
Kế hoạch học tập đã được vạch ra, vì để đảm bảo có thể ngủ đủ giấc, cô phải chạy đua với thời gian để học tập.
Các thành viên cùng tổ sẽ được sắp xếp ngồi cùng nhau, từ lúc lên tàu Giang Dư Phong đã ngồi vào vị trí gần cửa sổ, quay mặt nhìn ra cửa sổ, làm ra tư thế cách ly với cả thế giới.
Thiếu niên tóc xoăn tên là Văn Khiêm, cậu ta lên xe trước Thời Uẩn nên đành phải ngồi ở vị trí chính giữa, cho nên Thời Uẩn đành ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ.
Học thần ở bên trái không có ý định hạ thấp thần tính của mình, sinh viên kém bên phải cũng không có ý định khuấy động bầu không khí, Văn Khiêm ngồi ở giữa chỉ có thể như ngồi trên đống lửa.
Cậu ta cố gắng hết sức để bản thân không trở thành kẻ lạc lõng trong tổ này, áp chế tiếng gào thét trong lòng, định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc nghiêng đầu qua lại nhìn thấy Thời Uẩn đang lấy giấy và bút trong túi ra, cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong thời đại hoàn toàn được số liệu hóa như thời đại các hành tinh, giấy và bút đã không còn là thứ không thể thay thế, sau khi Thời Uẩn lấy giấy bút ra, còn mở cái bàn nhỏ ở ghế của mình ra, chuẩn bị viết.
Xuất phát từ sự tò mò, Văn Khiêm khó khăn di chuyển tầm mắt của mình nhìn lướt qua.
Là những điểm kiến thức cơ bản nhất.
Cậu ta không nhịn được hỏi: “Cậu viết mấy cái này để làm gì?”
Vừa nói ra, cậu ta liền hối hận.
Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng cậu ta không hiểu biết quá nhiều về Thời Uẩn, người nọ cũng không thường trao đổi với các bạn khác trong lớp, còn từng bị người khác hình dung là mặt mọc trên đầu.
Bây giờ cậu ta lại tùy tiện hỏi một câu, sẽ không bị liếc trắng mắt chứ?
Thời Uẩn còn nghĩ rằng tóc xoăn sẽ tránh xa cô ngàn dặm, dù sao từ khi được phân về cùng một tổ, chưa có ai trong ba người bọn họ chủ động nói chuyện.
Cô chỉ đơn giản là sợ bị lộ, dù sao trong ký ức có hạn của mình, nguyên chủ chưa bao giờ hòa thuận với các bạn học khác.
Đã có bàn đạp, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Thời Uẩn cũng nhân cơ hội này đáp: “Chuẩn bị thi lại.”
Cô không hề cảm thấy xấu hổ với thân phận sinh viên kém của mình.
Có qua có lại mối quan hệ mới trở nên tốt hơn, Văn Khiêm xấu hổ cọ cọ ngón chân, không ngờ cô sẽ trả lời cậu ta, đành cười một tiếng đáp: “Thi lại là tốt rồi, thi lại…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta chỉ muốn đánh cho bản thân một trận, thi lại có cái gì tốt! Sao cậu ta có thể nói chuyện không mang theo não như vậy!
Thời Uẩn sẽ không nghĩ rằng cậu ta đang chế giễu cô đó chứ?
Nụ cười lạnh như dự đoán không xuất hiện, Văn Khiêm nhìn thấy cô cong môi cười.
“Thi lại thật sự rất tốt, có thể tăng thành tích trước đó một chút.” Không giống như trường đại học trước khi cô xuyên không, chỉ cần trượt môn, thì cho dù điểm thi lại có cao đến đây cũng chỉ được cho đủ điểm đậu.”
Nghe ra không có vẻ như đang tự chế giễu.
Văn Khiêm chớp chớp mắt, không dám liên tưởng cô gái đang cười trước mặt với sinh viên kém của Đông Thanh trong lời đồn.
Cậu ta không lên tiếng quấy rầy nữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát động tác tay của Thời Uẩn, cô ghi chép rất trôi chảy, tỉ mỉ.
Kế hoạch học tập đã được vạch ra, vì để đảm bảo có thể ngủ đủ giấc, cô phải chạy đua với thời gian để học tập.
Các thành viên cùng tổ sẽ được sắp xếp ngồi cùng nhau, từ lúc lên tàu Giang Dư Phong đã ngồi vào vị trí gần cửa sổ, quay mặt nhìn ra cửa sổ, làm ra tư thế cách ly với cả thế giới.
Thiếu niên tóc xoăn tên là Văn Khiêm, cậu ta lên xe trước Thời Uẩn nên đành phải ngồi ở vị trí chính giữa, cho nên Thời Uẩn đành ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ.
Học thần ở bên trái không có ý định hạ thấp thần tính của mình, sinh viên kém bên phải cũng không có ý định khuấy động bầu không khí, Văn Khiêm ngồi ở giữa chỉ có thể như ngồi trên đống lửa.
Cậu ta cố gắng hết sức để bản thân không trở thành kẻ lạc lõng trong tổ này, áp chế tiếng gào thét trong lòng, định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc nghiêng đầu qua lại nhìn thấy Thời Uẩn đang lấy giấy và bút trong túi ra, cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong thời đại hoàn toàn được số liệu hóa như thời đại các hành tinh, giấy và bút đã không còn là thứ không thể thay thế, sau khi Thời Uẩn lấy giấy bút ra, còn mở cái bàn nhỏ ở ghế của mình ra, chuẩn bị viết.
Xuất phát từ sự tò mò, Văn Khiêm khó khăn di chuyển tầm mắt của mình nhìn lướt qua.
Là những điểm kiến thức cơ bản nhất.
Cậu ta không nhịn được hỏi: “Cậu viết mấy cái này để làm gì?”
Vừa nói ra, cậu ta liền hối hận.
Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng cậu ta không hiểu biết quá nhiều về Thời Uẩn, người nọ cũng không thường trao đổi với các bạn khác trong lớp, còn từng bị người khác hình dung là mặt mọc trên đầu.
Bây giờ cậu ta lại tùy tiện hỏi một câu, sẽ không bị liếc trắng mắt chứ?
Thời Uẩn còn nghĩ rằng tóc xoăn sẽ tránh xa cô ngàn dặm, dù sao từ khi được phân về cùng một tổ, chưa có ai trong ba người bọn họ chủ động nói chuyện.
Cô chỉ đơn giản là sợ bị lộ, dù sao trong ký ức có hạn của mình, nguyên chủ chưa bao giờ hòa thuận với các bạn học khác.
Đã có bàn đạp, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Thời Uẩn cũng nhân cơ hội này đáp: “Chuẩn bị thi lại.”
Cô không hề cảm thấy xấu hổ với thân phận sinh viên kém của mình.
Có qua có lại mối quan hệ mới trở nên tốt hơn, Văn Khiêm xấu hổ cọ cọ ngón chân, không ngờ cô sẽ trả lời cậu ta, đành cười một tiếng đáp: “Thi lại là tốt rồi, thi lại…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta chỉ muốn đánh cho bản thân một trận, thi lại có cái gì tốt! Sao cậu ta có thể nói chuyện không mang theo não như vậy!
Thời Uẩn sẽ không nghĩ rằng cậu ta đang chế giễu cô đó chứ?
Nụ cười lạnh như dự đoán không xuất hiện, Văn Khiêm nhìn thấy cô cong môi cười.
“Thi lại thật sự rất tốt, có thể tăng thành tích trước đó một chút.” Không giống như trường đại học trước khi cô xuyên không, chỉ cần trượt môn, thì cho dù điểm thi lại có cao đến đây cũng chỉ được cho đủ điểm đậu.”
Nghe ra không có vẻ như đang tự chế giễu.
Văn Khiêm chớp chớp mắt, không dám liên tưởng cô gái đang cười trước mặt với sinh viên kém của Đông Thanh trong lời đồn.
Cậu ta không lên tiếng quấy rầy nữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát động tác tay của Thời Uẩn, cô ghi chép rất trôi chảy, tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.