Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 22:
Căng Dĩ
12/07/2024
Lần này, Học viện quân sự Đông Thanh đã lấy nó làm nội dung kiểm tra thực hành, không thể nói là quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua.
Thời Uẩn đã tìm đọc tài liệu liên quan đến tinh thần lực, cũng từng “nghịch” tinh thần lực, giống như viên thạch trái cây mềm mại vô hình vô chất, có thể thẩm thấu các góc, còn có thể dựa theo suy nghĩ của cô kết nối với các thiết bị thông minh khác.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có thêm một bàn tay vô hình, nhưng bàn tay này lại rất thực dụng.
Đoàn tàu lơ lửng tiến vào nhà máy khai thác khoáng sản, nhóm sinh viên Học viện quân sự theo thứ tự bước xuống xe, người phụ trách nhà máy đã sớm biết về hành trình của Học viện quân sự Đông Thanh, đang đứng chờ đợi ở đó.
Thời Uẩn quan sát xung quanh.
Hình dạng của cơ giáp khai thác khoáng sản khác với cơ giáp bình thường, một số cánh tay cơ giới của bọn chúng có hình bánh răng lưỡi liềm rất lớn, một số là miệng khai quật, còn trang bị cả máy khoan từ, phần lớn đều là thiết kế bánh xích.
Khu mỏ quặng Thu Sơn là khai thác lithium đỏ, ở trung tâm khai thác khoáng sản tạo thành một chiếc đĩa lớn lõm xuống: “kim tự tháp” lõm xuống này rải rác toàn bộ khu vực khai thác mỏ, mà bên dưới kim tự tháp ngược có mỏ quặng thông suốt bốn bề.
Cơ giáp khai thác với bánh xích nặng nề nghiền nát những viên đá rơi xuống từ từ lái vào mạch khoáng, từng chiếc xe lithium đỏ được máy bay vận chuyển ra ngoài từ trong mạch khoáng.
Xung quanh rất ồn, bởi vì nồng độ sương đỏ quá cao, nên tầm nhìn vô cùng hạn hẹp còn chưa tới năm mươi mét.
Thời Uẩn đi theo đội ngũ tiến về phía trước, nghe trợ giảng nói lần này tiến hành kiểm tra trong vòng ba ngày, mà trong ba ngày này mỗi tổ nhỏ sẽ được phân đến cơ giáp khai thác khoáng sản, để tiến hành kiểm tra và giữ gìn sửa chữa cơ giáp.
Mỗi một thao tác sinh viên Học viện quân sự đều phải tiến hành ghi chép và báo cáo, đợi sau khi giáo viên hướng dẫn dẫn đội kiểm tra xác nhận không có sai lầm gì mới có thể tính thành tích.
Người phụ trách nhà máy đang nói chuyện với Hạ Lan Khỉ, Thời Uẩn đang đi ở hàng đầu tiên, nên chỉ nghe thấy loáng thoáng.
“Gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nồng độ của sương đỏ cao hơn trước đây rất nhiều, luôn bám trên cơ giáp, dẫn tới linh kiện rỉ sắt, làm chậm trễ tiến độ khai thác của chúng ta, làm phiền mọi người rồi…”
Nồng độ sương đỏ sẽ thay đổi theo mùa, mùa hạ có nồng độ khá thấp, còn mùa đông thì nồng độ khá cao, đôi khi còn sền sệt thành mưa, sương đỏ ở nồng độ này chưa chắc đồ cách ly đã ngăn chặn được, vì thế vào mùa đông rất nhiều khu vực khai thác mỏ sẽ ngừng khai thác.
Tiến độ khai thác khoáng sản không liên quan đến nhóm sinh viên Học viện quân sự, sau khi tiến vào bên trong nhà máy, Hạ Lan Khỉ nhìn lướt qua dáng người thẳng tắp của nhóm sinh viên Học viện quân sự nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, mười phút sau sẽ phân chia nhiệm vụ.”
Mặc dù Diệt Tuyệt Sư Thái đã lên tiếng được nghỉ ngơi, nhưng nhóm sinh viên Học viện quân sự không dám sôi nổi thái quá, mà ngồi tại chỗ, xì xào bàn tán với thành viên trong tổ nhỏ.
Thời Uẩn liếc nhìn Văn Khiêm và Giang Dư Phong bị đồ cách ly ngăn cách không nhìn thấy rõ sắc mặt. Sau một hồi ngẫm nghĩ cô đã dịch người đến bên cạnh Văn Khiêm nói nhỏ: “Người anh em, vốn kiến thức của tôi có hạn, nếu lát nữa có chỗ nào làm không đúng vị trí, làm phiền cậu hãy nói cho tôi biết.”
Thời Uẩn đã tìm đọc tài liệu liên quan đến tinh thần lực, cũng từng “nghịch” tinh thần lực, giống như viên thạch trái cây mềm mại vô hình vô chất, có thể thẩm thấu các góc, còn có thể dựa theo suy nghĩ của cô kết nối với các thiết bị thông minh khác.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có thêm một bàn tay vô hình, nhưng bàn tay này lại rất thực dụng.
Đoàn tàu lơ lửng tiến vào nhà máy khai thác khoáng sản, nhóm sinh viên Học viện quân sự theo thứ tự bước xuống xe, người phụ trách nhà máy đã sớm biết về hành trình của Học viện quân sự Đông Thanh, đang đứng chờ đợi ở đó.
Thời Uẩn quan sát xung quanh.
Hình dạng của cơ giáp khai thác khoáng sản khác với cơ giáp bình thường, một số cánh tay cơ giới của bọn chúng có hình bánh răng lưỡi liềm rất lớn, một số là miệng khai quật, còn trang bị cả máy khoan từ, phần lớn đều là thiết kế bánh xích.
Khu mỏ quặng Thu Sơn là khai thác lithium đỏ, ở trung tâm khai thác khoáng sản tạo thành một chiếc đĩa lớn lõm xuống: “kim tự tháp” lõm xuống này rải rác toàn bộ khu vực khai thác mỏ, mà bên dưới kim tự tháp ngược có mỏ quặng thông suốt bốn bề.
Cơ giáp khai thác với bánh xích nặng nề nghiền nát những viên đá rơi xuống từ từ lái vào mạch khoáng, từng chiếc xe lithium đỏ được máy bay vận chuyển ra ngoài từ trong mạch khoáng.
Xung quanh rất ồn, bởi vì nồng độ sương đỏ quá cao, nên tầm nhìn vô cùng hạn hẹp còn chưa tới năm mươi mét.
Thời Uẩn đi theo đội ngũ tiến về phía trước, nghe trợ giảng nói lần này tiến hành kiểm tra trong vòng ba ngày, mà trong ba ngày này mỗi tổ nhỏ sẽ được phân đến cơ giáp khai thác khoáng sản, để tiến hành kiểm tra và giữ gìn sửa chữa cơ giáp.
Mỗi một thao tác sinh viên Học viện quân sự đều phải tiến hành ghi chép và báo cáo, đợi sau khi giáo viên hướng dẫn dẫn đội kiểm tra xác nhận không có sai lầm gì mới có thể tính thành tích.
Người phụ trách nhà máy đang nói chuyện với Hạ Lan Khỉ, Thời Uẩn đang đi ở hàng đầu tiên, nên chỉ nghe thấy loáng thoáng.
“Gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nồng độ của sương đỏ cao hơn trước đây rất nhiều, luôn bám trên cơ giáp, dẫn tới linh kiện rỉ sắt, làm chậm trễ tiến độ khai thác của chúng ta, làm phiền mọi người rồi…”
Nồng độ sương đỏ sẽ thay đổi theo mùa, mùa hạ có nồng độ khá thấp, còn mùa đông thì nồng độ khá cao, đôi khi còn sền sệt thành mưa, sương đỏ ở nồng độ này chưa chắc đồ cách ly đã ngăn chặn được, vì thế vào mùa đông rất nhiều khu vực khai thác mỏ sẽ ngừng khai thác.
Tiến độ khai thác khoáng sản không liên quan đến nhóm sinh viên Học viện quân sự, sau khi tiến vào bên trong nhà máy, Hạ Lan Khỉ nhìn lướt qua dáng người thẳng tắp của nhóm sinh viên Học viện quân sự nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, mười phút sau sẽ phân chia nhiệm vụ.”
Mặc dù Diệt Tuyệt Sư Thái đã lên tiếng được nghỉ ngơi, nhưng nhóm sinh viên Học viện quân sự không dám sôi nổi thái quá, mà ngồi tại chỗ, xì xào bàn tán với thành viên trong tổ nhỏ.
Thời Uẩn liếc nhìn Văn Khiêm và Giang Dư Phong bị đồ cách ly ngăn cách không nhìn thấy rõ sắc mặt. Sau một hồi ngẫm nghĩ cô đã dịch người đến bên cạnh Văn Khiêm nói nhỏ: “Người anh em, vốn kiến thức của tôi có hạn, nếu lát nữa có chỗ nào làm không đúng vị trí, làm phiền cậu hãy nói cho tôi biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.