Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 36:
Căng Dĩ
15/07/2024
Lúc nguyên chủ mười tám tuổi nhập học Học viện quân sự Đông Thanh đã từng kiểm tra tinh thần lực, là cấp B bình thường, không mạnh hơn người bình thường là mấy, nhưng lại kém xa không đạt được tiêu chuẩn nhập học của Học viện quân sự Đông Thanh.
Trước đây, tinh thần lực của Thời Uẩn ổn định đến mức có thể dùng từ âm u đầy tử khí để hình dung.
Nhưng bây giờ nó giống như có được ý thức của riêng mình, nhảy tới nhảy lui trong nguồn suối tinh thần lực của cô, còn rục rịch muốn rời khỏi cơ thể cô để chạy ra bên ngoài ăn một bữa no nê.
Sau khi Thời Uẩn vỗ vào trán, nó đã an phận hơn rất nhiều, kéo đốm sáng màu vàng lam tạo thành một vòng tròn nhỏ, rồi thăm dò thò đầu ra bên ngoài bám vào gò má của cô, còn dè dặt cọ cọ như đang làm nũng.
Cảm giác kỳ lạ khiến Thời Uẩn mở to mắt, cô vừa chạy vừa di chuyển tầm mắt, thấy đốm sáng giống như U Linh đang tụ tập lượn vòng bên gò má cô.
Phần đầu của Tiểu U Linh được tập hợp từ tia sáng màu vàng nhạt, càng là nơi trung tâm thì màu vàng càng đậm, bề ngoài là tia sáng màu xanh thẫm nhàn nhạt, theo động tác lúc ẩn lúc hiện của nó đã tạo ra một chiếc đuôi nhỏ màu xanh thẫm.
Vẻ mặt của Thời học yếu của chủ nghĩa duy vật chết lặng.
Cô gần như mơ màng nghĩ, rốt cuộc tinh thần lực là cái quỷ gì vậy? Tinh thần lực của mấy người khác cũng như vậy ư?
Chẳng phải nói sương đỏ có tính ăn mòn rất mạnh đối với tinh thần lực hay sao, tại sao tinh thần lực của cô lộ ra ngoài sương đỏ, không những không suy yếu trái lại còn ngày càng hưng phấn vậy?
Còn đói nữa chứ?
Có phải cô nên đăng một bài cầu cứu lên trên diễn đàn hay không? Ví dụ như “Tinh thần lực bị đói thì nên ăn cái gì online đợi gấp”.
Trong đầu liên tục hiện ra dấu chấm hỏi, như thể là vì cách Xích Tinh Thiên Túc ngày càng xa, Tiểu U Linh thò đầu ra ngoài phát ra tiếng ao ước và ấm ức.
Nó lẳng lặng nằm nhoài lên cổ của Thời Uẩn, liên tục cọ vào cổ cô như đang làm nũng, rất nhiều lúc cô không quay đầu lại sẽ không chịu ngừng.
Khóe miệng của Thời Uẩn khẽ giật, hoàn toàn phớt lờ vật nhỏ không biết đang suy nghĩ điều gì, bước chân càng lúc càng nhanh.
Quay lại thì không có khả năng rồi, cả đời này cũng không thể.
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, chỉ nghe thấy một tiếng vang rất lớn, con đường mà mọi người đang chạy trốn bỗng xuất hiện một con Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ.
Con ở trước mắt này có thân hình nhỏ hơn, nhưng cũng dài bảy tám mét, Thời Uẩn trợn tròn mắt, cơ thể càng nhanh hơn đầu óc, chẳng thèm nghĩ ngợi đã quay đầu bỏ chạy.
Tiểu U Linh đang cuộn tròn trên bả vai cô bỗng đứng thẳng, còn vui sướng vẫy đuôi nhỏ.
Thời Uẩn ngơ ngác.
Xích Tinh Thiên Túc từ trên trời giáng xuống vui sướng múa máy vô số chân, nóng lòng muốn đẻ trứng vào trong cơ thể con mồi trước mắt, để chúng nhanh chóng trưởng thành.
Trước là sói, sau có hổ.
Hai con Xích Tinh Thiên Túc với thân hình khổng lồ lần lượt xuất hiện, đủ để nói rõ khu mỏ quặng Thu Sơn đã xảy ra dị biến trọng đại mà con người vẫn chưa thăm dò được.
Có con thứ hai cũng có nghĩa là sẽ có con thứ ba thứ tư và thứ năm…
Chạy trốn đã không còn tác dụng gì nữa, có lẽ nhà máy là bị Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ bao vây tấn công, dẫn đến đạn tín hiệu mà bọn họ bắn ra không thể nào nhận được hồi đáp, trái lại còn phát ra chuông cảnh báo cầu cứu phòng không cấp một.
Trước đây, tinh thần lực của Thời Uẩn ổn định đến mức có thể dùng từ âm u đầy tử khí để hình dung.
Nhưng bây giờ nó giống như có được ý thức của riêng mình, nhảy tới nhảy lui trong nguồn suối tinh thần lực của cô, còn rục rịch muốn rời khỏi cơ thể cô để chạy ra bên ngoài ăn một bữa no nê.
Sau khi Thời Uẩn vỗ vào trán, nó đã an phận hơn rất nhiều, kéo đốm sáng màu vàng lam tạo thành một vòng tròn nhỏ, rồi thăm dò thò đầu ra bên ngoài bám vào gò má của cô, còn dè dặt cọ cọ như đang làm nũng.
Cảm giác kỳ lạ khiến Thời Uẩn mở to mắt, cô vừa chạy vừa di chuyển tầm mắt, thấy đốm sáng giống như U Linh đang tụ tập lượn vòng bên gò má cô.
Phần đầu của Tiểu U Linh được tập hợp từ tia sáng màu vàng nhạt, càng là nơi trung tâm thì màu vàng càng đậm, bề ngoài là tia sáng màu xanh thẫm nhàn nhạt, theo động tác lúc ẩn lúc hiện của nó đã tạo ra một chiếc đuôi nhỏ màu xanh thẫm.
Vẻ mặt của Thời học yếu của chủ nghĩa duy vật chết lặng.
Cô gần như mơ màng nghĩ, rốt cuộc tinh thần lực là cái quỷ gì vậy? Tinh thần lực của mấy người khác cũng như vậy ư?
Chẳng phải nói sương đỏ có tính ăn mòn rất mạnh đối với tinh thần lực hay sao, tại sao tinh thần lực của cô lộ ra ngoài sương đỏ, không những không suy yếu trái lại còn ngày càng hưng phấn vậy?
Còn đói nữa chứ?
Có phải cô nên đăng một bài cầu cứu lên trên diễn đàn hay không? Ví dụ như “Tinh thần lực bị đói thì nên ăn cái gì online đợi gấp”.
Trong đầu liên tục hiện ra dấu chấm hỏi, như thể là vì cách Xích Tinh Thiên Túc ngày càng xa, Tiểu U Linh thò đầu ra ngoài phát ra tiếng ao ước và ấm ức.
Nó lẳng lặng nằm nhoài lên cổ của Thời Uẩn, liên tục cọ vào cổ cô như đang làm nũng, rất nhiều lúc cô không quay đầu lại sẽ không chịu ngừng.
Khóe miệng của Thời Uẩn khẽ giật, hoàn toàn phớt lờ vật nhỏ không biết đang suy nghĩ điều gì, bước chân càng lúc càng nhanh.
Quay lại thì không có khả năng rồi, cả đời này cũng không thể.
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, chỉ nghe thấy một tiếng vang rất lớn, con đường mà mọi người đang chạy trốn bỗng xuất hiện một con Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ.
Con ở trước mắt này có thân hình nhỏ hơn, nhưng cũng dài bảy tám mét, Thời Uẩn trợn tròn mắt, cơ thể càng nhanh hơn đầu óc, chẳng thèm nghĩ ngợi đã quay đầu bỏ chạy.
Tiểu U Linh đang cuộn tròn trên bả vai cô bỗng đứng thẳng, còn vui sướng vẫy đuôi nhỏ.
Thời Uẩn ngơ ngác.
Xích Tinh Thiên Túc từ trên trời giáng xuống vui sướng múa máy vô số chân, nóng lòng muốn đẻ trứng vào trong cơ thể con mồi trước mắt, để chúng nhanh chóng trưởng thành.
Trước là sói, sau có hổ.
Hai con Xích Tinh Thiên Túc với thân hình khổng lồ lần lượt xuất hiện, đủ để nói rõ khu mỏ quặng Thu Sơn đã xảy ra dị biến trọng đại mà con người vẫn chưa thăm dò được.
Có con thứ hai cũng có nghĩa là sẽ có con thứ ba thứ tư và thứ năm…
Chạy trốn đã không còn tác dụng gì nữa, có lẽ nhà máy là bị Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ bao vây tấn công, dẫn đến đạn tín hiệu mà bọn họ bắn ra không thể nào nhận được hồi đáp, trái lại còn phát ra chuông cảnh báo cầu cứu phòng không cấp một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.