Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 38:
Căng Dĩ
15/07/2024
Sinh viên Học viện quân sự bị nó khóa chặt chính là Thẩm Viên bị rách đồ cách ly, cậu ta cũng là người đã nổ súng đầu tiên. Trong đám đông tình trạng của cậu ta đã kém cỏi nhất, động tác tránh né cũng khá chậm chạp, rõ ràng sau khi cậu ta kéo thù hận đã bị Xích Tinh Thiên Túc xem là điểm đột phá.
Bịch, Thẩm Viên bị ngã nhào dưới mặt đất, thân hình khổng lồ của Xích Tinh Thiên Túc đè lên, xích tinh tố đậm đặc từ trên người nó nhỏ xuống, hoàn toàn vây quanh cậu ta.
Xong rồi!
Xích Tinh Thiên Túc sắp đẻ trứng rồi.
Nhóm sinh viên Học viện quân sự liên tục nổ súng, bởi vì góc độ, chỉ có thể bắn trúng giáp xác phía sau của Xích Tinh Thiên Túc, đừng nói là cứu người, mà ngay cả việc di chuyển sự chú ý của nó cũng không làm được.
Lúc này, Thời Uẩn hít sâu một hơi, nhân lúc Văn Khiêm không chú ý đã chui ra từ trong lùm cây.
Cô cởi đồ cách ly trên người ra để tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài, còn tiện tay nhặt viên đá từ dưới mặt đất lên ném về phía Xích Tinh Thiên Túc.
Bốp, viên đá đã ném trúng phần đầu giáp xác của Xích Tinh Thiên Túc.
Có người ngừng thở.
Trong rừng rậm yên tĩnh đến đáng sợ.
Xích Tinh Thiên Túc đang định đẻ trứng chợt ngừng động tác, cảm nhận được mê hoặc không thể nào ngăn cản, nó từ bỏ con mồi dễ như trở bàn tay ở dưới cơ thể, đột nhiên xoay người lại.
Văn Khiêm thấy Thời Uẩn không muốn sống lao ra bên ngoài thì sợ tới mức hơi thở ngừng trệ.
Cô điên rồi à? Vào lúc này mà lao ra bên ngoài, là muốn cống nạp bản thân để cứu vớt người khác sao?
Nếu Thời Uẩn biết suy nghĩ của cậu ta, chắc chắn sẽ cho cậu ta một cái lườm nguýt tỏ vẻ mình không có phẩm chất cao thượng như vậy.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng tinh thần lực thật sự có thể tiêu diệt Xích Tinh Thiên Túc, hơn nữa còn mang đến lợi ích xưa nay chưa từng có cho cô.
Lên chưa chắc sẽ chết, nhưng không lên thì sẽ chết nhiều người hơn, chẳng mấy chốc lại đến đến lượt mình, không bằng lên sớm hơn một chút.
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của Xích Tinh Thiên Túc, Thời Uẩn lặng lẽ nuốt nước miếng, nắm chặt dao găm trong tay. Dưới sương đỏ dày đặc, đôi mắt màu xanh thẫm của nó giống như hai đốm ma trơi đong đưa.
Sau sự tạm dừng ngắn ngủi, hai đốm ma trơi xuyên qua lùm cây, rồi dừng lại trước mặt Thời Uẩn.
Khoảng cách gần trong gang tấc khiến cô cảm nhận rất rõ mùi hôi tanh tỏa ra từ trong xúc tu của nó.
Tinh thần lực bao trùm bên ngoài cơ thể cô đang thể hiện trạng thái cực kỳ sinh động, như thể đang suy xét nên cắn xuống từ chỗ nào mới có thể nuốt đồ ăn thơm ngon ở trước mắt vào bụng.
Xích Tinh Thiên Túc vẫn chưa phát hiện ra nguy hiểm, nó vươn chân đến, cố định thân hình của Thời Uẩn, hành động không phản kháng của cô khiến nó vô cùng vui sướng, nó nằm sấp xuống, xích tinh tố đồng loạt trào ra bên ngoài.
Thời Uẩn nghiến chặt hàm răng, rõ ràng mí mắt đã run dữ dội, nhưng vẫn ép mình mở to mắt để thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Dưới tầm mắt của cô, hình như thế giới đã xảy ra biến hóa nho nhỏ, sương đỏ không còn ngăn cản được tầm mắt của cô nữa, xích tinh tố đậm đặc cũng không thể nào mang đến bất luận ảnh hưởng xấu cho cô nữa.
Tia sáng màu xanh thẫm tỏa ra từ bên ngoài cơ thể cô, sau khi chạm vào xích tinh tố thì giống ma quỷ bị bỏ đói hơn một ngàn năm, chen chúc nhau cắn nuốt.
Bịch, Thẩm Viên bị ngã nhào dưới mặt đất, thân hình khổng lồ của Xích Tinh Thiên Túc đè lên, xích tinh tố đậm đặc từ trên người nó nhỏ xuống, hoàn toàn vây quanh cậu ta.
Xong rồi!
Xích Tinh Thiên Túc sắp đẻ trứng rồi.
Nhóm sinh viên Học viện quân sự liên tục nổ súng, bởi vì góc độ, chỉ có thể bắn trúng giáp xác phía sau của Xích Tinh Thiên Túc, đừng nói là cứu người, mà ngay cả việc di chuyển sự chú ý của nó cũng không làm được.
Lúc này, Thời Uẩn hít sâu một hơi, nhân lúc Văn Khiêm không chú ý đã chui ra từ trong lùm cây.
Cô cởi đồ cách ly trên người ra để tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài, còn tiện tay nhặt viên đá từ dưới mặt đất lên ném về phía Xích Tinh Thiên Túc.
Bốp, viên đá đã ném trúng phần đầu giáp xác của Xích Tinh Thiên Túc.
Có người ngừng thở.
Trong rừng rậm yên tĩnh đến đáng sợ.
Xích Tinh Thiên Túc đang định đẻ trứng chợt ngừng động tác, cảm nhận được mê hoặc không thể nào ngăn cản, nó từ bỏ con mồi dễ như trở bàn tay ở dưới cơ thể, đột nhiên xoay người lại.
Văn Khiêm thấy Thời Uẩn không muốn sống lao ra bên ngoài thì sợ tới mức hơi thở ngừng trệ.
Cô điên rồi à? Vào lúc này mà lao ra bên ngoài, là muốn cống nạp bản thân để cứu vớt người khác sao?
Nếu Thời Uẩn biết suy nghĩ của cậu ta, chắc chắn sẽ cho cậu ta một cái lườm nguýt tỏ vẻ mình không có phẩm chất cao thượng như vậy.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng tinh thần lực thật sự có thể tiêu diệt Xích Tinh Thiên Túc, hơn nữa còn mang đến lợi ích xưa nay chưa từng có cho cô.
Lên chưa chắc sẽ chết, nhưng không lên thì sẽ chết nhiều người hơn, chẳng mấy chốc lại đến đến lượt mình, không bằng lên sớm hơn một chút.
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của Xích Tinh Thiên Túc, Thời Uẩn lặng lẽ nuốt nước miếng, nắm chặt dao găm trong tay. Dưới sương đỏ dày đặc, đôi mắt màu xanh thẫm của nó giống như hai đốm ma trơi đong đưa.
Sau sự tạm dừng ngắn ngủi, hai đốm ma trơi xuyên qua lùm cây, rồi dừng lại trước mặt Thời Uẩn.
Khoảng cách gần trong gang tấc khiến cô cảm nhận rất rõ mùi hôi tanh tỏa ra từ trong xúc tu của nó.
Tinh thần lực bao trùm bên ngoài cơ thể cô đang thể hiện trạng thái cực kỳ sinh động, như thể đang suy xét nên cắn xuống từ chỗ nào mới có thể nuốt đồ ăn thơm ngon ở trước mắt vào bụng.
Xích Tinh Thiên Túc vẫn chưa phát hiện ra nguy hiểm, nó vươn chân đến, cố định thân hình của Thời Uẩn, hành động không phản kháng của cô khiến nó vô cùng vui sướng, nó nằm sấp xuống, xích tinh tố đồng loạt trào ra bên ngoài.
Thời Uẩn nghiến chặt hàm răng, rõ ràng mí mắt đã run dữ dội, nhưng vẫn ép mình mở to mắt để thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Dưới tầm mắt của cô, hình như thế giới đã xảy ra biến hóa nho nhỏ, sương đỏ không còn ngăn cản được tầm mắt của cô nữa, xích tinh tố đậm đặc cũng không thể nào mang đến bất luận ảnh hưởng xấu cho cô nữa.
Tia sáng màu xanh thẫm tỏa ra từ bên ngoài cơ thể cô, sau khi chạm vào xích tinh tố thì giống ma quỷ bị bỏ đói hơn một ngàn năm, chen chúc nhau cắn nuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.