Chương 80: Con đường của Trương Phóng
Trương Lang Vương
09/10/2017
Trương Phóng vác thiết côn trên vai, lưng đeo Vương Lang cắm đầu chạy về hướng Nha Trang thành. Bỏ qua mấy khuyết điểm rõ ràng, Trương Phóng có
nhiều cái tốt, ngoài tấm lòng lương thiện ra, cái đáng nhắc đến tiếp
theo chính là sự chuyên tâm của hắn. Hắn làm gì cũng chuyên tâm, việc
luyện tập chiêu thức cơ bản là điển hình nhất.
Gần chục năm từ nhỏ cho đến khi khai mở, rồi thêm bốn năm lang thang trong vùng sinh tồn, chưa có ngày nào hắn bỏ lỡ việc luyện tập các chiêu thức cơ bản đó, ngày luyện hai lần, mỗi lần bốn tiếng, quan trọng nhất là mỗi động tác một, hắn luôn toàn tâm toàn ý. Nhưng vấn đề là chưa từng nghe thấy có ai có thể chỉ nhờ động tác cơ bản mà có thể trở thành võ sư.
Thế nào là một võ sư.
Nếu việc khai mở vùng chứa thuộc về bẩm sinh, chưa ai có thể tiên đoán hay khống chế được. Chỉ có thể dựa vào các số liệu thực tế để ra phương pháp chủ quan, như cách kén rể của Tạ gia. May mắn tăng lên tỉ lệ thành công, nhưng cái giá cả gia tộc phải gánh cũng không nhỏ. Huyết thống chính dòng ngày một giảm, về lâu dài sẽ là hai chữ tuyệt tự, người ngồi trong từ đường Tạ gia, sẽ không còn gốc rễ họ Tạ nữa.
Còn các gia tộc khác thì chọn cách rải thảm, cho con cháu đẻ thật nhiều, lấy số lượng mà tinh lọc, rồi phân ra dòng chính dòng phụ. Như vậy mới đảm bảo truyền thừa mỗi đời không đứt quãng.
Còn con đường để trở thành một võ sư, vốn không phải là bí mật to lớn gì. Tùy tiện chọn một võ đường để học, sẽ được truyền thụ đầy đủ không dấu giếm. Tiện hơn thì ra nhà sách mà mua, khi xưa thì gọi là điển tịch, còn bây giờ đã thành hệ thống tu luyện, viết thành sách giáo khoa. Được các võ sư bậc thầy biên soạn, phân ra thành từng chương cụ thể, ghi chép rõ ràng đầy đủ, kinh nghiệm cá nhân đút kết cũng không thiếu, đảm bảo chỉ cần biết chữ là sẽ đọc hiểu được.
Nhờ có hiệp hội sinh tồn giả thực hiện chính sách trợ giá, bản quyền công khai, giá tiền của những quyển sách hệ thống tu luyện đó, còn rẻ hơn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hay đống tiên hiệp khoa huyễn vớ vẩn. Có nơi còn mua một tặng một,cho thuê đọc miễn phí, vậy mà đống sách đó vẫn nằm phủi bụi bao năm, thỉnh thoảng ăn ổ bánh, thấy tờ giấy gói ghi cái gì mà võ học võ huyết, võ sư võ sĩ...thì người dân cũng không thèm đọc, ăn cũng mất ngon, vo lại vứt ngay.
Bởi vì con đường để trở thành một võ sư chân chính, chính là tử lộ. Hại nhiều hơn lợi, chỉ có kẻ cuồng mới cắm đầu theo. Người thực tế không ai muốn bước chân vào. Lý do thì nhiều lắm.
+ Ngươi trở thành võ sư, công nhận ngươi lợi hại, nhưng ngươi đâu đánh ta giữa đường được, luật pháp bảo vệ người dân mà, với lại cũng hạ thấp thân phận của ngươi, kiến đi đường kiến, voi đi đường voi, ta cũng không ngu mà chọc ngươi làm gì. Ngươi chỉ dùng được ở vùng sinh tồn, nơi đó thì ta xin kiếu, ở nhà còn có nệm êm, nước ấm, bật máy truyền hình lên coi chút rồi ngủ không tốt hơn sao.
+ Võ sư là phải luyện tập cả đời, làm sao phân tâm cưới vợ sinh con, lo cơm áo gạo tiền được, mà lúc thành công rồi thì tuổi thọ cũng gần hết, tiền kiếm được lúc trẻ không sài hết để dành cũng chẳng để làm gì, chết rồi cũng kiếm không ra người thắp nhang. Thà ta ra đường lăn lộn nhiều một chút, kiếm thật nhiều tiền, cưới vợ rồi nuôi thêm vợ bé, đẻ một đàn con, may ra đẻ ra có đứa khai mở được, đầu tư vậy không chắc hơn sao. Mà lỡ đầu tư không thành, thì hưởng thụ quá trình tạo ra đàn con đó, ta cũng đâu có lỗ, chẳng qua về già thêm rung chân chút thôi.
+ Làm công nhân quèn về già cũng có bảo hiểm, lương hưu, chịu khó tập dưỡng sinh với sài thuốc thì cũng còn chấm mút được, có ông già tám mươi vẫn đóng phim tình cảm với mấy em mười tám, hai mươi đó thôi, tấm gương sáng của bao người. Võ sư về già nếu không chết cũng chỉ có tàn với phế, may mắn được hiệp hội nuôi thì không nói gì, bằng không thì thảm rồi. Như ông võ sư hàng xóm của ta, lúc trước đấm một phát khoét luôn quả núi, bây giờ đang nằm trong cái hốc núi đó mà xin ăn.
+ Quan trọng nhất, cứ tập võ lâu năm thì thành võ sĩ, dừng lại ở đó đi làm vệ sĩ hay bốc vác là tốt nhất. Còn muốn bước thêm một bước nữa, nhìn cái tỉ lệ thành công đi, chưa tới một phần ngàn, lại phải từ chiến đấu mới thành công được, người chết dọc đường thật không ít, đa phần là chết mà không được chôn, thân làm thức ăn cho tinh thú. Cũng câu nói cũ, về nhà đắp chăn sướng hơn. Muốn mạo hiểm thì thuê phim kinh dị mà coi.
Chuột sống trong hang, gián chui gầm bàn, còn sư tử thì ngửa người mà ngủ trên thảo nguyên.
Bỏ qua mấy suy nghĩ của đám người an phận đó, còn có thấp kém hay hèn hạ hay không thì tùy vào chỗ đứng của mỗi người mà suy xét, sinh ra đều tay chân mắt mũi như nhau, có khác chăng là ngọn lửa trong tim của mỗi người, đem con chuột mà thả ra thảo nguyên, nó cũng lại đào hang mà thôi.
Ta nói về con đường để một người trở thành võ sư, người có thể vượt qua hàng rào số phận, thay đổi chỗ đứng của mình, có thể tham gia vào cuộc chơi sinh tồn của hành tinh.
+ Đầu tiên là phải trở thành võ sĩ, học tập võ thuật, rèn luyện được gân cốt kinh mạch, tố chất cơ thể thông qua đó được nâng cao.
+ Kế tiếp phải đạt được võ sĩ đỉnh cao, nhuần nhuyễn mọi chiêu thức từ đơn giản đến phức tạp, biến vạn chiêu thành nhất chiêu, có thể dùng vô chiêu thắng thực chiêu, cơ thể phải cứng cáp như đồng sắt, tay không bóp nát đá cuội, nhưng phải dẻo dai như tơ nhện, mềm mại như tơ tằm, cảm nhận sức mạnh thiên địa mà hình thành được nội công, cảm nhận được sự lưu chuyển khí lực trong cơ thể mình, có thể tụ lại tại các huyệt khiếu chính.+ Rồi phải tìm cách để cơ thể chứa đựng được năng lượng của địa cầu, dùng khí công để dẫn động vào ra cơ thể, cố gắng tăng lên từng chút một, đau đớn của việc này so với rửa tội chỉ có hơn chứ không thấp, quá trình này nếu cơ thể chưa được rèn luyện đủ mức, thiếu cứng cáp hay dẻo dai, chắc chắn sẽ bị vỡ hết kinh mạch, thân thể thành một túi máu mà chết.
+ Khi có thể dùng kinh mạch, huyệt đạo, máu thịt xương cốt để làm nơi chứa rồi, thì phải tìm cách để nạp năng lượng tinh thuần vào. Nên nhớ năng lượng tinh thuần chỉ chứa được trong vòng sáng, thứ mà người khai mở mượn được từ địa cầu. Bản chất của nó vẫn là một dạng năng lượng, máu thịt tế bào sống của nhân loại không thể chứa đựng được, muốn dễ hiểu thì canh trời mưa ra cho thiên lôi đánh vài cái, rồi xem thử cái xác đen thui đó có làm sáng bóng đèn được hay không.
Cách tốt nhất là thông qua những sinh vật đã chứa đựng sẵn năng lượng tinh thuần, cụ thể là thịt của tinh thú. Khi ăn vào đến liều lượng và thời gian nhất định, tế bào cơ thể con người sẽ tạo ra sự cộng hưởng, bắt đầu tiến hóa. Không thể bằng năng lực bẩm sinh của tinh thú được, nhưng cũng bước đầu chứa đựng năng lượng tinh thuần nồng độ thấp.
Nhân loại cũng có những sản vật có tác dụng tương tự như vậy, nhưng người đông tài nguyên ít, độ hiếm với quí thì khỏi bàn. Mà đứng đầu là một loại trà nào đó, nhất thời không nhớ tên, loại trà đó không thuộc sở hữu của thất đại gia tộc hay liên minh, mà thuộc về một gia tộc khác, gia tộc mà mỗi đời đều sản sinh ra những thế hệ cực kỳ thông minh, dùng tài trí để xoay vần thiên hạ. Chỉ tiếc là số lượng loại trà quá ít, hơn ba mươi năm nay chưa thấy xuất hiện công khai trên thị trường.
Đằng sau sự việc đó cũng có nhiều câu chuyện phía sau, phổ biến nhất là câu chuyện như thế này, khoảng mấy chục năm về trước. Người kế thừa của gia tộc thông minh đó, trong đêm bị hai kẻ bịt mặt tấn công, cướp hết số trà gia tộc cất giữ nhiều năm. Đã vậy còn ném người kế thừa đó vào thanh lâu, lấy cớ kêu đào không trả tiền mà giam giữ suốt mấy tháng, lúc thả ra còn bịa chuyện bầu bì mà bôi nhọ. Người kia tức quá phun ra cả lít máu không biết sống chết. Chuyện vừa nghe là biết ngay không có thật, chắc chắn là của mấy kẻ rảnh rỗi trà dư tửu hậu không có việc gì làm rồi bịa đặt ra. Trên đời này làm gì có người lại vô sỉ thiếu nhân cách tới thế, lại còn có tới hai người, làm sao mà tin được.
Công năng của loại trà đó vô cùng đặc biệt, chuyên dùng để tiến hóa tế bào thần kinh, tăng tốc độ truyền dẫn của xung thần kinh, làm tăng trí nhớ, tốc độ suy nghĩ, khả năng tập trung, óc tư duy.. quan trọng nhất là làm tăng hiệu xuất sử dụng năng lượng tinh thuần, nhất là theo hướng tiểu vi, độ chính xác, đó là khát vọng của bất kỳ người đã khai mở nào, nói đơn giản thì mất mấy năm ở học viện cũng chỉ để học viên tìm cách tăng hiệu xuất lên mà thôi. Hệ thống thần kinh là quan trọng nhất, lại khó luyện tập nhất, không thể ôm tạ mà nâng như cơ bắp được, không lẽ đập đầu vào tường để luyện. Mà có ai luyện vậy thật thì phải nhớ một điều sau, là tri thức được kế thừa từ nhiều lần ăn nhậu. Lỡ mà não có bị bay ra, lụm lên phải rửa cho cẩn thận, dùng nước sôi có pha muối mà rửa, lúc gắn lại phải chú ý xoay cho đúng chiều, nếu không dáng đi sẽ kì lắm.
+ Võ sĩ cao cấp sau khi thành công hoàn thành hết những việc đó rồi, thì phải chuẩn bị bước tiến theo, rèn luyện tâm cảnh, phải là người có tâm trí kiên định thì mới hoàn thành bước cuối cùng được.
Phải hiểu thấu từng ngóc ngách trong cơ thể mình, hiểu được chỗ đứng của mình trong tự nhiên, hiểu được cách vận động của cuộc sống, khắc ghi mục đích hướng tới của mình, hòa hợp bản thân với môi trường, để cơ thể không bị năng lượng tinh thuần bài xích. Phải coi năng lượng tinh thuần là một phần cơ thể mình, như vậy mới vận dụng tự nhiên được, có thể chỉ bằng suy nghĩ, chiêu thức đã phóng ra tự nhiên.
+ Cuối cùng là bước cực khổ nhất, trăm người thì hết 99 dừng lại ở bước này, lý do đa phần là do các bước trước chưa chuẩn bị được đầy đủ, hay tâm cảnh có điểm yếu ẩn dấu, mà thường được gọi là tâm ma. Suy cho cùng hỉ nộ ái ố, là thiên tính của nhân loại, khó ai gột sạch hết được, lý do các võ sư đều chọn cô độc, cũng là vì thế.
Bước này cũng giống như quá trình hình thành tinh hạch của tin thú. Chỉ khác là thay vì một duy nhất, võ sư sẽ hình thành vô số các tinh hạch nhỏ li ti, chứa đựng trong các huyệt đạo, mỗi huyệt đạo sẽ có một viên năng lượng tinh thuần tương ứng, to nhỏ khác nhau. Quá trình này cực kỳ đau đớn, nhưng tâm trí phải mạnh mẽ để giữ đầu óc được minh mẫn, chỉ một chút tư tưởng bỏ cuộc, hay muốn ngừng lại giữa chừng, các viên tinh hạch nhỏ mới hình thành, chưa ổn định sẽ tan vỡ, chết đến không thể chết hơn được. Nếu thành công thì vẫn cần bế quan thời gian dài để cơ thể thích nghi hòa hợp.
Ngay khi trở thành một võ sư đạt chuẩn, thì cơ thể người đó sẽ có rất nhiều biến đổi. Đơn giản như nhịp tim sẽ đập chậm đi, từ bây giờ tim chỉ cần bơm máu để nuôi sống bộ não. Các cơ bắp khác sẽ hoạt động bằng năng lượng tinh thuần đến từ các hạt nhân tinh hạch, đồng thời cơ thể sẽ bắt đầu hấp thu năng lượng tinh thuần giống như tinh thú, chỉ lấy từ môi trường tự nhiên, lúc vào cơ thể sẽ kết hợp với máu thịt mà thành năng lượng riêng của mình, võ sư không thể hấp thụ từ thanh năng lượng, quá nhiều năng lượng nồng độ cao truyền vào sẽ vượt quá tốc độ kết hợp của cơ thể. Tràn ra sẽ gây tổn thương, khó cứu chữa được.
Đó là cách để trở thành một võ sư đạt chuẩn, còn cách một võ sư dùng năng lượng hấp thu được để chiến đấu còn phức tạp gấp nhiều lần nữa, việc nghiên cứu đến nay vẫn chưa có mức cuối cùng. Chỉ biết gia tộc dẫn đầu trong vấn đề này chính là Trương gia. Mà Trương Phóng là một thành viên cực kỳ có " trọng lượng " của gia tộc.
Vừa nghĩ là thấy ngay Trương Phóng bị khúc mắc chỗ nào trên con đường trở thành võ sư. Đường xa vạn dặm, hắn đi được mấy dặm đầu thì đứng lại, dậm chân tại chỗ ở đó luôn, chính là cái khúc vạn chiêu gì gì đó. Tính ra tới nay Trương phóng ngoài động tác cơ bản ra, đã luyện được ba chiêu hắn vừa múa lúc vừa rồi. Cần cố thêm chút nữa, cũng không khó gì mấy, luyện được 9997 chiêu nữa là sẽ thành công bước đầu.
Vương Lang không phải chỉ nằm không trên lưng Trương Phóng, hắn đang làm một việc vô cùng quan trọng, là dùng tiềm thức, thông qua huy chương sao bắt đẩu, thâm nhập vào vùng zone z, bắt đầu buổi học đầu tiên tại học viện bắc đẩu.
Bonus: Nhật ký về quê
Ngày 10: Vì gặp lần đầu ở suối, nên tôi gọi nó là ướt át, nó cũng thích tên đó lắm. Ướt át cũng giống tôi, đều có sứ mệnh của mình. Nhưng tôi có gia đình, còn nó thì không. Ướt át coi tôi là gia đình của nó, tôi cũng vậy. Ướt át nói với tôi, sẽ rất lâu, rất lâu, rất lâu nữa, khi nó chết đi, mới có một Ướt át mới sinh ra, hi vọng tôi có thể làm bạn với nó đến lúc đó. Tôi đồng ý, việc đó với tôi cũng dễ thôi.
Gần chục năm từ nhỏ cho đến khi khai mở, rồi thêm bốn năm lang thang trong vùng sinh tồn, chưa có ngày nào hắn bỏ lỡ việc luyện tập các chiêu thức cơ bản đó, ngày luyện hai lần, mỗi lần bốn tiếng, quan trọng nhất là mỗi động tác một, hắn luôn toàn tâm toàn ý. Nhưng vấn đề là chưa từng nghe thấy có ai có thể chỉ nhờ động tác cơ bản mà có thể trở thành võ sư.
Thế nào là một võ sư.
Nếu việc khai mở vùng chứa thuộc về bẩm sinh, chưa ai có thể tiên đoán hay khống chế được. Chỉ có thể dựa vào các số liệu thực tế để ra phương pháp chủ quan, như cách kén rể của Tạ gia. May mắn tăng lên tỉ lệ thành công, nhưng cái giá cả gia tộc phải gánh cũng không nhỏ. Huyết thống chính dòng ngày một giảm, về lâu dài sẽ là hai chữ tuyệt tự, người ngồi trong từ đường Tạ gia, sẽ không còn gốc rễ họ Tạ nữa.
Còn các gia tộc khác thì chọn cách rải thảm, cho con cháu đẻ thật nhiều, lấy số lượng mà tinh lọc, rồi phân ra dòng chính dòng phụ. Như vậy mới đảm bảo truyền thừa mỗi đời không đứt quãng.
Còn con đường để trở thành một võ sư, vốn không phải là bí mật to lớn gì. Tùy tiện chọn một võ đường để học, sẽ được truyền thụ đầy đủ không dấu giếm. Tiện hơn thì ra nhà sách mà mua, khi xưa thì gọi là điển tịch, còn bây giờ đã thành hệ thống tu luyện, viết thành sách giáo khoa. Được các võ sư bậc thầy biên soạn, phân ra thành từng chương cụ thể, ghi chép rõ ràng đầy đủ, kinh nghiệm cá nhân đút kết cũng không thiếu, đảm bảo chỉ cần biết chữ là sẽ đọc hiểu được.
Nhờ có hiệp hội sinh tồn giả thực hiện chính sách trợ giá, bản quyền công khai, giá tiền của những quyển sách hệ thống tu luyện đó, còn rẻ hơn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hay đống tiên hiệp khoa huyễn vớ vẩn. Có nơi còn mua một tặng một,cho thuê đọc miễn phí, vậy mà đống sách đó vẫn nằm phủi bụi bao năm, thỉnh thoảng ăn ổ bánh, thấy tờ giấy gói ghi cái gì mà võ học võ huyết, võ sư võ sĩ...thì người dân cũng không thèm đọc, ăn cũng mất ngon, vo lại vứt ngay.
Bởi vì con đường để trở thành một võ sư chân chính, chính là tử lộ. Hại nhiều hơn lợi, chỉ có kẻ cuồng mới cắm đầu theo. Người thực tế không ai muốn bước chân vào. Lý do thì nhiều lắm.
+ Ngươi trở thành võ sư, công nhận ngươi lợi hại, nhưng ngươi đâu đánh ta giữa đường được, luật pháp bảo vệ người dân mà, với lại cũng hạ thấp thân phận của ngươi, kiến đi đường kiến, voi đi đường voi, ta cũng không ngu mà chọc ngươi làm gì. Ngươi chỉ dùng được ở vùng sinh tồn, nơi đó thì ta xin kiếu, ở nhà còn có nệm êm, nước ấm, bật máy truyền hình lên coi chút rồi ngủ không tốt hơn sao.
+ Võ sư là phải luyện tập cả đời, làm sao phân tâm cưới vợ sinh con, lo cơm áo gạo tiền được, mà lúc thành công rồi thì tuổi thọ cũng gần hết, tiền kiếm được lúc trẻ không sài hết để dành cũng chẳng để làm gì, chết rồi cũng kiếm không ra người thắp nhang. Thà ta ra đường lăn lộn nhiều một chút, kiếm thật nhiều tiền, cưới vợ rồi nuôi thêm vợ bé, đẻ một đàn con, may ra đẻ ra có đứa khai mở được, đầu tư vậy không chắc hơn sao. Mà lỡ đầu tư không thành, thì hưởng thụ quá trình tạo ra đàn con đó, ta cũng đâu có lỗ, chẳng qua về già thêm rung chân chút thôi.
+ Làm công nhân quèn về già cũng có bảo hiểm, lương hưu, chịu khó tập dưỡng sinh với sài thuốc thì cũng còn chấm mút được, có ông già tám mươi vẫn đóng phim tình cảm với mấy em mười tám, hai mươi đó thôi, tấm gương sáng của bao người. Võ sư về già nếu không chết cũng chỉ có tàn với phế, may mắn được hiệp hội nuôi thì không nói gì, bằng không thì thảm rồi. Như ông võ sư hàng xóm của ta, lúc trước đấm một phát khoét luôn quả núi, bây giờ đang nằm trong cái hốc núi đó mà xin ăn.
+ Quan trọng nhất, cứ tập võ lâu năm thì thành võ sĩ, dừng lại ở đó đi làm vệ sĩ hay bốc vác là tốt nhất. Còn muốn bước thêm một bước nữa, nhìn cái tỉ lệ thành công đi, chưa tới một phần ngàn, lại phải từ chiến đấu mới thành công được, người chết dọc đường thật không ít, đa phần là chết mà không được chôn, thân làm thức ăn cho tinh thú. Cũng câu nói cũ, về nhà đắp chăn sướng hơn. Muốn mạo hiểm thì thuê phim kinh dị mà coi.
Chuột sống trong hang, gián chui gầm bàn, còn sư tử thì ngửa người mà ngủ trên thảo nguyên.
Bỏ qua mấy suy nghĩ của đám người an phận đó, còn có thấp kém hay hèn hạ hay không thì tùy vào chỗ đứng của mỗi người mà suy xét, sinh ra đều tay chân mắt mũi như nhau, có khác chăng là ngọn lửa trong tim của mỗi người, đem con chuột mà thả ra thảo nguyên, nó cũng lại đào hang mà thôi.
Ta nói về con đường để một người trở thành võ sư, người có thể vượt qua hàng rào số phận, thay đổi chỗ đứng của mình, có thể tham gia vào cuộc chơi sinh tồn của hành tinh.
+ Đầu tiên là phải trở thành võ sĩ, học tập võ thuật, rèn luyện được gân cốt kinh mạch, tố chất cơ thể thông qua đó được nâng cao.
+ Kế tiếp phải đạt được võ sĩ đỉnh cao, nhuần nhuyễn mọi chiêu thức từ đơn giản đến phức tạp, biến vạn chiêu thành nhất chiêu, có thể dùng vô chiêu thắng thực chiêu, cơ thể phải cứng cáp như đồng sắt, tay không bóp nát đá cuội, nhưng phải dẻo dai như tơ nhện, mềm mại như tơ tằm, cảm nhận sức mạnh thiên địa mà hình thành được nội công, cảm nhận được sự lưu chuyển khí lực trong cơ thể mình, có thể tụ lại tại các huyệt khiếu chính.+ Rồi phải tìm cách để cơ thể chứa đựng được năng lượng của địa cầu, dùng khí công để dẫn động vào ra cơ thể, cố gắng tăng lên từng chút một, đau đớn của việc này so với rửa tội chỉ có hơn chứ không thấp, quá trình này nếu cơ thể chưa được rèn luyện đủ mức, thiếu cứng cáp hay dẻo dai, chắc chắn sẽ bị vỡ hết kinh mạch, thân thể thành một túi máu mà chết.
+ Khi có thể dùng kinh mạch, huyệt đạo, máu thịt xương cốt để làm nơi chứa rồi, thì phải tìm cách để nạp năng lượng tinh thuần vào. Nên nhớ năng lượng tinh thuần chỉ chứa được trong vòng sáng, thứ mà người khai mở mượn được từ địa cầu. Bản chất của nó vẫn là một dạng năng lượng, máu thịt tế bào sống của nhân loại không thể chứa đựng được, muốn dễ hiểu thì canh trời mưa ra cho thiên lôi đánh vài cái, rồi xem thử cái xác đen thui đó có làm sáng bóng đèn được hay không.
Cách tốt nhất là thông qua những sinh vật đã chứa đựng sẵn năng lượng tinh thuần, cụ thể là thịt của tinh thú. Khi ăn vào đến liều lượng và thời gian nhất định, tế bào cơ thể con người sẽ tạo ra sự cộng hưởng, bắt đầu tiến hóa. Không thể bằng năng lực bẩm sinh của tinh thú được, nhưng cũng bước đầu chứa đựng năng lượng tinh thuần nồng độ thấp.
Nhân loại cũng có những sản vật có tác dụng tương tự như vậy, nhưng người đông tài nguyên ít, độ hiếm với quí thì khỏi bàn. Mà đứng đầu là một loại trà nào đó, nhất thời không nhớ tên, loại trà đó không thuộc sở hữu của thất đại gia tộc hay liên minh, mà thuộc về một gia tộc khác, gia tộc mà mỗi đời đều sản sinh ra những thế hệ cực kỳ thông minh, dùng tài trí để xoay vần thiên hạ. Chỉ tiếc là số lượng loại trà quá ít, hơn ba mươi năm nay chưa thấy xuất hiện công khai trên thị trường.
Đằng sau sự việc đó cũng có nhiều câu chuyện phía sau, phổ biến nhất là câu chuyện như thế này, khoảng mấy chục năm về trước. Người kế thừa của gia tộc thông minh đó, trong đêm bị hai kẻ bịt mặt tấn công, cướp hết số trà gia tộc cất giữ nhiều năm. Đã vậy còn ném người kế thừa đó vào thanh lâu, lấy cớ kêu đào không trả tiền mà giam giữ suốt mấy tháng, lúc thả ra còn bịa chuyện bầu bì mà bôi nhọ. Người kia tức quá phun ra cả lít máu không biết sống chết. Chuyện vừa nghe là biết ngay không có thật, chắc chắn là của mấy kẻ rảnh rỗi trà dư tửu hậu không có việc gì làm rồi bịa đặt ra. Trên đời này làm gì có người lại vô sỉ thiếu nhân cách tới thế, lại còn có tới hai người, làm sao mà tin được.
Công năng của loại trà đó vô cùng đặc biệt, chuyên dùng để tiến hóa tế bào thần kinh, tăng tốc độ truyền dẫn của xung thần kinh, làm tăng trí nhớ, tốc độ suy nghĩ, khả năng tập trung, óc tư duy.. quan trọng nhất là làm tăng hiệu xuất sử dụng năng lượng tinh thuần, nhất là theo hướng tiểu vi, độ chính xác, đó là khát vọng của bất kỳ người đã khai mở nào, nói đơn giản thì mất mấy năm ở học viện cũng chỉ để học viên tìm cách tăng hiệu xuất lên mà thôi. Hệ thống thần kinh là quan trọng nhất, lại khó luyện tập nhất, không thể ôm tạ mà nâng như cơ bắp được, không lẽ đập đầu vào tường để luyện. Mà có ai luyện vậy thật thì phải nhớ một điều sau, là tri thức được kế thừa từ nhiều lần ăn nhậu. Lỡ mà não có bị bay ra, lụm lên phải rửa cho cẩn thận, dùng nước sôi có pha muối mà rửa, lúc gắn lại phải chú ý xoay cho đúng chiều, nếu không dáng đi sẽ kì lắm.
+ Võ sĩ cao cấp sau khi thành công hoàn thành hết những việc đó rồi, thì phải chuẩn bị bước tiến theo, rèn luyện tâm cảnh, phải là người có tâm trí kiên định thì mới hoàn thành bước cuối cùng được.
Phải hiểu thấu từng ngóc ngách trong cơ thể mình, hiểu được chỗ đứng của mình trong tự nhiên, hiểu được cách vận động của cuộc sống, khắc ghi mục đích hướng tới của mình, hòa hợp bản thân với môi trường, để cơ thể không bị năng lượng tinh thuần bài xích. Phải coi năng lượng tinh thuần là một phần cơ thể mình, như vậy mới vận dụng tự nhiên được, có thể chỉ bằng suy nghĩ, chiêu thức đã phóng ra tự nhiên.
+ Cuối cùng là bước cực khổ nhất, trăm người thì hết 99 dừng lại ở bước này, lý do đa phần là do các bước trước chưa chuẩn bị được đầy đủ, hay tâm cảnh có điểm yếu ẩn dấu, mà thường được gọi là tâm ma. Suy cho cùng hỉ nộ ái ố, là thiên tính của nhân loại, khó ai gột sạch hết được, lý do các võ sư đều chọn cô độc, cũng là vì thế.
Bước này cũng giống như quá trình hình thành tinh hạch của tin thú. Chỉ khác là thay vì một duy nhất, võ sư sẽ hình thành vô số các tinh hạch nhỏ li ti, chứa đựng trong các huyệt đạo, mỗi huyệt đạo sẽ có một viên năng lượng tinh thuần tương ứng, to nhỏ khác nhau. Quá trình này cực kỳ đau đớn, nhưng tâm trí phải mạnh mẽ để giữ đầu óc được minh mẫn, chỉ một chút tư tưởng bỏ cuộc, hay muốn ngừng lại giữa chừng, các viên tinh hạch nhỏ mới hình thành, chưa ổn định sẽ tan vỡ, chết đến không thể chết hơn được. Nếu thành công thì vẫn cần bế quan thời gian dài để cơ thể thích nghi hòa hợp.
Ngay khi trở thành một võ sư đạt chuẩn, thì cơ thể người đó sẽ có rất nhiều biến đổi. Đơn giản như nhịp tim sẽ đập chậm đi, từ bây giờ tim chỉ cần bơm máu để nuôi sống bộ não. Các cơ bắp khác sẽ hoạt động bằng năng lượng tinh thuần đến từ các hạt nhân tinh hạch, đồng thời cơ thể sẽ bắt đầu hấp thu năng lượng tinh thuần giống như tinh thú, chỉ lấy từ môi trường tự nhiên, lúc vào cơ thể sẽ kết hợp với máu thịt mà thành năng lượng riêng của mình, võ sư không thể hấp thụ từ thanh năng lượng, quá nhiều năng lượng nồng độ cao truyền vào sẽ vượt quá tốc độ kết hợp của cơ thể. Tràn ra sẽ gây tổn thương, khó cứu chữa được.
Đó là cách để trở thành một võ sư đạt chuẩn, còn cách một võ sư dùng năng lượng hấp thu được để chiến đấu còn phức tạp gấp nhiều lần nữa, việc nghiên cứu đến nay vẫn chưa có mức cuối cùng. Chỉ biết gia tộc dẫn đầu trong vấn đề này chính là Trương gia. Mà Trương Phóng là một thành viên cực kỳ có " trọng lượng " của gia tộc.
Vừa nghĩ là thấy ngay Trương Phóng bị khúc mắc chỗ nào trên con đường trở thành võ sư. Đường xa vạn dặm, hắn đi được mấy dặm đầu thì đứng lại, dậm chân tại chỗ ở đó luôn, chính là cái khúc vạn chiêu gì gì đó. Tính ra tới nay Trương phóng ngoài động tác cơ bản ra, đã luyện được ba chiêu hắn vừa múa lúc vừa rồi. Cần cố thêm chút nữa, cũng không khó gì mấy, luyện được 9997 chiêu nữa là sẽ thành công bước đầu.
Vương Lang không phải chỉ nằm không trên lưng Trương Phóng, hắn đang làm một việc vô cùng quan trọng, là dùng tiềm thức, thông qua huy chương sao bắt đẩu, thâm nhập vào vùng zone z, bắt đầu buổi học đầu tiên tại học viện bắc đẩu.
Bonus: Nhật ký về quê
Ngày 10: Vì gặp lần đầu ở suối, nên tôi gọi nó là ướt át, nó cũng thích tên đó lắm. Ướt át cũng giống tôi, đều có sứ mệnh của mình. Nhưng tôi có gia đình, còn nó thì không. Ướt át coi tôi là gia đình của nó, tôi cũng vậy. Ướt át nói với tôi, sẽ rất lâu, rất lâu, rất lâu nữa, khi nó chết đi, mới có một Ướt át mới sinh ra, hi vọng tôi có thể làm bạn với nó đến lúc đó. Tôi đồng ý, việc đó với tôi cũng dễ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.