Chương 156: Thả con tép
Trương Lang Vương
20/05/2018
Người ta nói, nghe thánh nhân giảng đạo một ngày, hơn đọc sách ba năm.
Câu nói này quả đúng với Vương Lang, chỉ trò chuyện đôi câu với Thái
Phổ, con đường tài tộ đã mở rộng ra trước mắt hắn.
Chia tay Thái Phổ trong lưu luyến và lòng biết ơn vô hạn, Vương Lang thong thả đặt chân lên con đường lớn, trước mắt hắn là diễn võ trường lớn nhất ở Nha Trang thành, cũng là nơi đang tổ chức đại hội cơ giới sĩ.
Nhưng Vương Lang tới đây không phải để đánh nhau, nay tầm mắt đã cao hơn, mục đích của hắn chỉ có một, chính là kiếm tiền.
Có lệnh bài thân phận sinh mệnh sư mà thái phổ trao cho, nhân viên quản lý của diễn võ trường vừa nhìn thấy đã xoắn xuýt, cung kính dắt Vương Lang đến khu vực dành riêng cho mình.
Đánh nhau thì phải có thương tích, bị thương thì phải chữa thương, đó là lúc vai trò của sinh mệnh sư được bộc lộ.
Khu chữa thương được thiết kế yên tĩnh, biệt lập, trừ nhân viên phục vụ và các sinh mệnh sư ra, người ra vô đa phần đều nằm trên cán.
Có khoảng hơn hai mươi gian phòng chữa bệnh, nhưng lúc này chỉ có 5 phòng sáng đèn hoạt động, Vương Lang chính là phòng số sáu.
Năm phòng kia, đều là các nữ đặc thù sư đến từ nhà họ Tạ, số lượng huy động đến Nha Trang thành có nhiều hơn, nhưng phải chia ca làm việc, nghỉ ngơi tránh suy kiệt, nên trung bình cao nhất cũng không quá 10 sinh mệnh sư cùng chữa trị.
Lúc đầu do có quá nhiều người mến mộ, nhất là giả thương để vào gặp mặt các thiếu nữ Tạ gia, khiến nơi đây vô cùng hỗn loạn. Sau có quy định mới, có chuyên viên kiểm tra bên ngoài, chỉ những ai thương tích nghiêm trọng mới được khiên vào.
Tuy vậy vẫn là quá tải, số người bị thương không ngừng tăng lên, đặc biệt đấu thủ khi vào vòng trong thì thương tích càng nghiêm trọng. Khiến công việc của các sinh mệnh sư vô cùng vất vả, mệt mỏi, thậm chí cả người do chữa bệnh quá nhiệt tình, ngất xỉu, xém rơi vào trạng thái suy kiệt.
Việc này ban tổ chức cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể nhắc nhở thí sinh và cố gắng tài bồi hậu tạ các sinh mệnh sư thật tốt.
Vương Lang không vội đăng đèn chữa bệnh, hắn dạo một vòng, hỏi han tìm hiểu mọi thứ đâu vào đó. Làm ăn, là phải nghiêm túc, đó là điều quan trọng nhất mà Vương Lang học được suốt gần 10 năm trời theo học Lý Khanh sư phụ.
Bước một, Vương Lang cầm lệnh bài tới văn phòng đăng ký công tác. Tại đây hắn ngay lập tức được nhận tiền lương cơ bản 100 thanh năng lượng trung phẩm. Chính 1000 thanh hạ phẩm, mà nếu không tính trượt giá, nó tương đương với 1000 tinh thần tệ trong zone s. Số tiền này không nhỏ, đã gần bằng hai ba tháng lương của một viên chức tinh anh bình thường.
Cầm thanh năng lượng trên tay, Vương Lang không đi ngay mà âm trầm liếm mép nhìn người trung niên nhân, có gương mặt buồn bã hốc hác vừa đưa thanh toán cho hắn. Có vẻ là tổ trưởng của ca trực này, người đó thấy ánh mắt của Vương Lang thì hoảng sợ, không lẽ hắn định đánh cướp. Đến khi thấy bong lưng Vương Lang khuất xa thì mới thở ra một hơi, y tiếp tục buồn bã làm việc.
Về phòng riêng được cấp, Vương Lang lập tức nạp số thanh năng lượng đó vào vùng chứa của mình, hắn còn mở túi không gian mà Tần Phí cúng nạp, lấy hết số thanh năng lượng có trong đó nạp vào. Vậy mà vẫn chỉ mới đầy được vòng sáng thứ hai, vòng thứ ba một phần 10 còn chưa tới.
Vòng sáng coi như là sinh mạng của người tinh anh, vòng sáng còn một nửa thì cái mạng cũng còn một nửa, đạo lý này đương nhiên Vương Lang hiểu rõ. Thanh năng lượng là tiền, mặc dù đau xót, nhưng tiền cũng không hơn được mạng.
Vương Lang thầm nghĩ, giá mà lúc này có cơn bão tinh thần nào đánh xuống, hắn sẽ không ngại đem thân ra chống đỡ, hắn có niềm tin mãnh liệt, là vòng sáng màu xanh dương đang ngủ quên kia, chắc chắn cũng là một con hàng ham ăn.
Bước một xong, bước hai là đóng cửa thả thính.
Vương Lang không nhận bệnh nhân do nhân viên của diễn võ trường đưa đến. Hắn mặc phục trang sinh mệnh sư, tóc búi cao, cắm thêm cái que trên đó, trên mặt gắn thêm hai chòm râu, trước ngực thì đeo lệnh bài thân phận. Tổng thể kết hợp thêm cái mặt non choẹt cố nghiêm nghị của Vương Lang. Coi như xong phần thần thái.
Vương Lang huy động sáu nhân viên hỗ trợ đi theo sau, cố tình chọn những người lanh lợi, ưu tiên những người vừa gặp hắn đã lên tiếng nịnh nọt đầu tiên. Sáu người này cũng có chút bản lĩnh, không biết đồng loạt kiếm đâu ra băn rôn đeo trên đầu, ghi một dòng chữ rất ít khoa trương " Biệt đội cứu thương, sinh mệnh sư vương cấp "
Đoàn người dẫn đầu là Vương Lang, đi dạo một vòng diễn võ trường, cố tình chọn những nơi đông đúc nhất mà chậm rãi lướt qua. Đi đến đâu cũng rộn ràng tiếng chào hỏi, vô cùng có khí thế. Trong phút chốc, Vương Lang đã trở thành tâm điểm chú ý.
Liếc ngang dọc một hồi, thời cơ coi như đã chín muồi, Vương Lang dừng lại, đằng hắng, bay lên trên đầu đám hộ vệ, năng lượng bộc phát, khí thế mãnh liệt.
Chính là bước ba, thả mồi.
Các đấu thủ đều thi đấu trong khu vực riêng, nơi đây là sảnh chung đặt màn hình quan sát. Bình thường mọi người đến đây là để nghỉ ngơi trò chuyện, tìm kiếm thông tin, ai cũng lịch sự khống chế năng lượng bản thân tránh làm phiền người khác. Càng không có ai bay lượn, cơ giới sĩ đều có ngạo khí, không ai thích có người đứng trên đầu mình.
Hành động của Vương Lang quả gây được hiệu ứng thu hút, hàng ngàn con mắt đồng loạt nhìn về phía hắn. May là có phục trang chức vụ, nếu không theo lệ ở đây, người đã bay lên rồi thì không cần phải bay xuống.
Ngay lúc vạn chúng chú mục, Vương Lang hét lên một tiếng, hai tay đưa ra phía trước múa múa, vẽ bùa, miệng lẩm bẩm mấy từ kì lạ. Cùng lúc đó, một khối năng lượng mờ mờ xanh lá hiện ra trước mắt.
Cái này cái này.. hắn là thầy cúng sao?. Lại thêm tổ đội sáu người bên dưới bày trận lắc lư, đúng là chỉ thiếu nhang đèn.
Tạo thanh thế xong, Vương Lang hai mắt trừng trừng, hét lên một tiếng vang động, tiếng hét có kèm năng lượng tinh thần để khuếch âm, có mấy thí sinh đang hôn mê cũng giật mình thức dậy.
Bỗng Vương Lang lao xuống, chính là về phía phòng đăng ký ngay khu vực chính giữa sảnh.
Hắn muốn làm gì, khí thế quá lớn, không lẽ gặp kẻ thù, thật muốn ra tay ngay tại đây?
Người kinh hoảng nhất lúc này chính trung niên nhân viên đang trực tại quầy đăng ký. Vừa nãy thấy Vương Lang liếc qua phía này mấy lần, lòng y đã thấy không ổn. Nay nhìn bộ dáng lao tới hùng hổ, mắt long sòng sọc kia, con tim hắn teo thắt lại, không lẽ thật sự đối phương có thâm thù đại hận gì với hắn. Hay tổ tiên mình với hắn có thù dành gái, đúng rồi, chắc chỉ có vậy mới kết thù lớn đến thế này.
Trung niên nhân đó tên là Hà Nhật, nhưng những người quen thân hay gọi hắn là Hà Tật, Hà Tật hét lên một tiếng cứu mạng, rồi nhắm mắt lại cam chịu, bởi cho dù tâm hắn có muốn chạy, cũng không thể chạy được.
Có nhiều người muốn ngăn cản, nhưng phần vì Vương Lang quá nhanh, mà chủ yếu nhất là do màu áo của Vương Lang. Không ai muốn mất lòng một sinh mệnh sư. Vương Lang lao tới, chụp cổ áo Hà tật, nâng hắn bay lên cao.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, phần thân dưới của Hà tật từ eo trở xuống hoàn toàn teo rút, bàn chân ló ra như khúc củi, thấy rõ từng đốt xương.
Một số người quen biết Hà Nhật, đặc biệt là một số nhân viên đang có mặt, nhắm mắt lại không dám nhìn, chính là không đành lòng.
Hà Nhật mười mấy năm trước, cũng là tinh anh con nhà danh gia, gốc gác từ thành thị cấp một. Không ngờ một lần tham gia thí luyện ngoài không gian, không cẩn thận bị trúng đòn của thôn kim thú hệ độc thẳng vào cột sống. Xương cốt nát bấy, lại bị độc thâm nhập sâu trong tế bào. Gia tộc đã hết lòng cứu chữa, trả giá cực lớn mới giữ được mạng của Hà Nhật.
Thân còn nhưng tâm đã chết, vùng chứa của Hà Nhật vẫn còn nhưng không cách nào điều động, là do một phần hệ thần kinh đã thương tổn.
Hà Nhật bỏ nhà ra đi, mười mấy năm lưu lạc, cuối cùng dừng chân ở Nha Trang thành, may mắn tìm được một công việc không tệ, tưởng sẽ như vậy lầm lũi sống qua hết một đời. Cho đến hôm nay.
Sau phút giây kinh ngạc ban đầu, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn gấp bội khi biết Vương Lang kia đang muốn làm gì.
Năng lượng sinh mệnh mà sinh mệnh sư kia tỏa ra quá nồng đậm, thậm chí chỉ khí tức vương vãi ra đã khiến người ở xung quanh cảm thấy toàn thân lâng lâng, gân cốt giãn nở.
Tiếng rắc rắc, rối rối, rộp rộp vang ra từ cơ thể Hà Nhật. Chính là thay da đổi thịt, thấp rõ từ bên dưới lớp phục trang kia, từng lớp cơ bắp không ngừng phồng ra. Thậm chí những nếp nhăn sớm tới do đau buồn trên gương mặt của hắn, cũng đã giãn ra.
Năng lượng sinh mệnh trong suốt, nhưng ẩn ẩn vài tia xanh lá đầy sức sống thâm nhập vào cơ thể Hà Nhật, mỗi tia như vậy nhập vào thì cơ thể hắn lại cương lên, không ngừng thêm cường tráng.
Một chùm sáng lóe lên, như tiếng bạo nổ.
Vương Lang hét lên một tiếng đau đớn, miệng phun chút máu rồi bay ngược ra, rơi xuống đúng vào chỗ sáu tên đệ tử chờ sẵn, sắc mặt Vương Lang tái nhợt, năng lượng chập chờn, nhịp tim không ổn định, đây là dấu hiệu bước đầu của quá trình suy kiệt.
Sáu người kia đúng là tinh anh được tuyển chọn, đồng loạt nâng Vương Lang lên cao, cố để tà áo bay phần phật, búi tóc bung ra, mái tóc dài đầy hình tượng, bọn họ lượn mấy vòng trong sảnh như tìm đường, vừa chạy vừa la hét không ngừng, phút bối rối nên chỉ nghe rõ được mấy từ như " thần thánh, nhân từ, thiện lương, quên mình, phổ độ chúng sinh, thánh nhân thời đại, tâm tài hoàn mỹ... " sau cùng thì mới khiên Vương Lang về hướng phòng riêng.
Còn Hà Nhật, hắn vẫn đang nằm nghiêng bay lơ lửng trên không trung. Cho đến khi toàn bộ năng lượng sinh mệnh tản mác được cơ thể hắn hấp thu hết. Hàn Nhật mở mắt, miệng cười vang sung sướng.
Hà Nhật gồng mình phóng thích năng lượng, lập tức tay áo, ống quần chịu không nổi bùng nổ, rách tan bay lả tả, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, chất chứa năng lượng dạt dào.
Trong cơn hưng phấn, Hà Nhật lập tức múa bài quyền 108 động tác của chiến sĩ không gian, cực kỳ hoa lệ.
Bỗng Hà Nhật định thần, gương mặt ngưng trọng như nhận ra điều gì. Hắn cởi tung áo bào vứt xuống, lộ ra toàn thân cơ bắp. Sau đó Hà Nhật phóng thích năng lượng tạo thành vòng bảo vệ. Rồi từ từ vòng bảo vệ thu nhỏ lại, ép sát vào da Hà Nhật.
Một ai đó bên dưới kêu lên.
_ Giáp năng lượng, chính là giáp năng lượng. Hà Nhật kia không ngờ đã là bạch ngân chiến sĩ.
_ Không chỉ vậy, nhìn bước sóng của hắn đi, trầm ổn dày đặc, chắc phải là bạch ngân cấp bốn trở lên, đạt ngưỡng chuẩn hoàng kim trong tầm tay.
_ Hà Nhật hơn 10 năm trước bị thương, hôm nay mới ngoài ba mươi, đạt đẳng cấp này cũng không phải là thấp, một thời gian nữa, hậu tích bộc phát, chắc chắn sẽ còn tiến nhanh.
Liên tục là những lời chúc mừng gửi đến Hà Nhật, hắn vui tận tâm can.
Bỗng phía sau vang vọng tiến hò hét dẹp đường, chính là đoàn ca kịch đang nâng Vương Lang trên tay lao tới.
Khi đến trước mặt, Vương Lang như vừa hôn mê tỉnh dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu tươi chưa khô, cố ngẩng đầu nhìn Hà Nhật hòa ái.
Hà Nhật bay xuống, quỳ gối dập đầu, nghẹn ngào lên tiếng:
_ Đa tạ sinh mệnh sư đại nhân, ơn này với Hà Nhật không khác gì tái tạo. Tri ân không gì nói hết, từ bây giờ trời cao chứng giám, mạng Hà Nhật là của đại sư, núi đao biển lửa, chỉ cần là vì đại nhân, quyết không cau mày.
Đám người xung quanh hít hà, lời này của Hà Nhật rất nặng, nhưng nghĩ đến ơn đức hắn vừa được nhận, xứng đáng.
Vương Lang như hồi dương phản chiếu, ho ra một ngụm máu tươi, rung rẩy. Cảnh tượng quá đạt, khiến mọi người không nhân ra ria mép của hắn tróc ra một góc.
_ Đừng nói vậy.. (Rung rung) chiến sĩ.. là phải.. cống hiến.. cho địa cầu.. như vậy.. ta đã.. mãn...
.. nguyện. (Xỉu tiếp) Xong bước bốn, thu cần thả cá nhỏ.
Đám người kia lại tiếp tục khiên Vương Lang chạy vào, vừa đi vừa la hét thất thanh. Để lại Hà Nhật ở đó, cảm động đến tột cùng.
Văng vẳng xa xa lời nói khắc sâu vào tâm can của mọi người " đệ nhất sinh mệnh vương ".. "phổ độ chúng sinh" "cứu nạn toàn địa cầu " " đem lửa nóng vào lòng chiến sĩ. "...
Chia tay Thái Phổ trong lưu luyến và lòng biết ơn vô hạn, Vương Lang thong thả đặt chân lên con đường lớn, trước mắt hắn là diễn võ trường lớn nhất ở Nha Trang thành, cũng là nơi đang tổ chức đại hội cơ giới sĩ.
Nhưng Vương Lang tới đây không phải để đánh nhau, nay tầm mắt đã cao hơn, mục đích của hắn chỉ có một, chính là kiếm tiền.
Có lệnh bài thân phận sinh mệnh sư mà thái phổ trao cho, nhân viên quản lý của diễn võ trường vừa nhìn thấy đã xoắn xuýt, cung kính dắt Vương Lang đến khu vực dành riêng cho mình.
Đánh nhau thì phải có thương tích, bị thương thì phải chữa thương, đó là lúc vai trò của sinh mệnh sư được bộc lộ.
Khu chữa thương được thiết kế yên tĩnh, biệt lập, trừ nhân viên phục vụ và các sinh mệnh sư ra, người ra vô đa phần đều nằm trên cán.
Có khoảng hơn hai mươi gian phòng chữa bệnh, nhưng lúc này chỉ có 5 phòng sáng đèn hoạt động, Vương Lang chính là phòng số sáu.
Năm phòng kia, đều là các nữ đặc thù sư đến từ nhà họ Tạ, số lượng huy động đến Nha Trang thành có nhiều hơn, nhưng phải chia ca làm việc, nghỉ ngơi tránh suy kiệt, nên trung bình cao nhất cũng không quá 10 sinh mệnh sư cùng chữa trị.
Lúc đầu do có quá nhiều người mến mộ, nhất là giả thương để vào gặp mặt các thiếu nữ Tạ gia, khiến nơi đây vô cùng hỗn loạn. Sau có quy định mới, có chuyên viên kiểm tra bên ngoài, chỉ những ai thương tích nghiêm trọng mới được khiên vào.
Tuy vậy vẫn là quá tải, số người bị thương không ngừng tăng lên, đặc biệt đấu thủ khi vào vòng trong thì thương tích càng nghiêm trọng. Khiến công việc của các sinh mệnh sư vô cùng vất vả, mệt mỏi, thậm chí cả người do chữa bệnh quá nhiệt tình, ngất xỉu, xém rơi vào trạng thái suy kiệt.
Việc này ban tổ chức cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể nhắc nhở thí sinh và cố gắng tài bồi hậu tạ các sinh mệnh sư thật tốt.
Vương Lang không vội đăng đèn chữa bệnh, hắn dạo một vòng, hỏi han tìm hiểu mọi thứ đâu vào đó. Làm ăn, là phải nghiêm túc, đó là điều quan trọng nhất mà Vương Lang học được suốt gần 10 năm trời theo học Lý Khanh sư phụ.
Bước một, Vương Lang cầm lệnh bài tới văn phòng đăng ký công tác. Tại đây hắn ngay lập tức được nhận tiền lương cơ bản 100 thanh năng lượng trung phẩm. Chính 1000 thanh hạ phẩm, mà nếu không tính trượt giá, nó tương đương với 1000 tinh thần tệ trong zone s. Số tiền này không nhỏ, đã gần bằng hai ba tháng lương của một viên chức tinh anh bình thường.
Cầm thanh năng lượng trên tay, Vương Lang không đi ngay mà âm trầm liếm mép nhìn người trung niên nhân, có gương mặt buồn bã hốc hác vừa đưa thanh toán cho hắn. Có vẻ là tổ trưởng của ca trực này, người đó thấy ánh mắt của Vương Lang thì hoảng sợ, không lẽ hắn định đánh cướp. Đến khi thấy bong lưng Vương Lang khuất xa thì mới thở ra một hơi, y tiếp tục buồn bã làm việc.
Về phòng riêng được cấp, Vương Lang lập tức nạp số thanh năng lượng đó vào vùng chứa của mình, hắn còn mở túi không gian mà Tần Phí cúng nạp, lấy hết số thanh năng lượng có trong đó nạp vào. Vậy mà vẫn chỉ mới đầy được vòng sáng thứ hai, vòng thứ ba một phần 10 còn chưa tới.
Vòng sáng coi như là sinh mạng của người tinh anh, vòng sáng còn một nửa thì cái mạng cũng còn một nửa, đạo lý này đương nhiên Vương Lang hiểu rõ. Thanh năng lượng là tiền, mặc dù đau xót, nhưng tiền cũng không hơn được mạng.
Vương Lang thầm nghĩ, giá mà lúc này có cơn bão tinh thần nào đánh xuống, hắn sẽ không ngại đem thân ra chống đỡ, hắn có niềm tin mãnh liệt, là vòng sáng màu xanh dương đang ngủ quên kia, chắc chắn cũng là một con hàng ham ăn.
Bước một xong, bước hai là đóng cửa thả thính.
Vương Lang không nhận bệnh nhân do nhân viên của diễn võ trường đưa đến. Hắn mặc phục trang sinh mệnh sư, tóc búi cao, cắm thêm cái que trên đó, trên mặt gắn thêm hai chòm râu, trước ngực thì đeo lệnh bài thân phận. Tổng thể kết hợp thêm cái mặt non choẹt cố nghiêm nghị của Vương Lang. Coi như xong phần thần thái.
Vương Lang huy động sáu nhân viên hỗ trợ đi theo sau, cố tình chọn những người lanh lợi, ưu tiên những người vừa gặp hắn đã lên tiếng nịnh nọt đầu tiên. Sáu người này cũng có chút bản lĩnh, không biết đồng loạt kiếm đâu ra băn rôn đeo trên đầu, ghi một dòng chữ rất ít khoa trương " Biệt đội cứu thương, sinh mệnh sư vương cấp "
Đoàn người dẫn đầu là Vương Lang, đi dạo một vòng diễn võ trường, cố tình chọn những nơi đông đúc nhất mà chậm rãi lướt qua. Đi đến đâu cũng rộn ràng tiếng chào hỏi, vô cùng có khí thế. Trong phút chốc, Vương Lang đã trở thành tâm điểm chú ý.
Liếc ngang dọc một hồi, thời cơ coi như đã chín muồi, Vương Lang dừng lại, đằng hắng, bay lên trên đầu đám hộ vệ, năng lượng bộc phát, khí thế mãnh liệt.
Chính là bước ba, thả mồi.
Các đấu thủ đều thi đấu trong khu vực riêng, nơi đây là sảnh chung đặt màn hình quan sát. Bình thường mọi người đến đây là để nghỉ ngơi trò chuyện, tìm kiếm thông tin, ai cũng lịch sự khống chế năng lượng bản thân tránh làm phiền người khác. Càng không có ai bay lượn, cơ giới sĩ đều có ngạo khí, không ai thích có người đứng trên đầu mình.
Hành động của Vương Lang quả gây được hiệu ứng thu hút, hàng ngàn con mắt đồng loạt nhìn về phía hắn. May là có phục trang chức vụ, nếu không theo lệ ở đây, người đã bay lên rồi thì không cần phải bay xuống.
Ngay lúc vạn chúng chú mục, Vương Lang hét lên một tiếng, hai tay đưa ra phía trước múa múa, vẽ bùa, miệng lẩm bẩm mấy từ kì lạ. Cùng lúc đó, một khối năng lượng mờ mờ xanh lá hiện ra trước mắt.
Cái này cái này.. hắn là thầy cúng sao?. Lại thêm tổ đội sáu người bên dưới bày trận lắc lư, đúng là chỉ thiếu nhang đèn.
Tạo thanh thế xong, Vương Lang hai mắt trừng trừng, hét lên một tiếng vang động, tiếng hét có kèm năng lượng tinh thần để khuếch âm, có mấy thí sinh đang hôn mê cũng giật mình thức dậy.
Bỗng Vương Lang lao xuống, chính là về phía phòng đăng ký ngay khu vực chính giữa sảnh.
Hắn muốn làm gì, khí thế quá lớn, không lẽ gặp kẻ thù, thật muốn ra tay ngay tại đây?
Người kinh hoảng nhất lúc này chính trung niên nhân viên đang trực tại quầy đăng ký. Vừa nãy thấy Vương Lang liếc qua phía này mấy lần, lòng y đã thấy không ổn. Nay nhìn bộ dáng lao tới hùng hổ, mắt long sòng sọc kia, con tim hắn teo thắt lại, không lẽ thật sự đối phương có thâm thù đại hận gì với hắn. Hay tổ tiên mình với hắn có thù dành gái, đúng rồi, chắc chỉ có vậy mới kết thù lớn đến thế này.
Trung niên nhân đó tên là Hà Nhật, nhưng những người quen thân hay gọi hắn là Hà Tật, Hà Tật hét lên một tiếng cứu mạng, rồi nhắm mắt lại cam chịu, bởi cho dù tâm hắn có muốn chạy, cũng không thể chạy được.
Có nhiều người muốn ngăn cản, nhưng phần vì Vương Lang quá nhanh, mà chủ yếu nhất là do màu áo của Vương Lang. Không ai muốn mất lòng một sinh mệnh sư. Vương Lang lao tới, chụp cổ áo Hà tật, nâng hắn bay lên cao.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, phần thân dưới của Hà tật từ eo trở xuống hoàn toàn teo rút, bàn chân ló ra như khúc củi, thấy rõ từng đốt xương.
Một số người quen biết Hà Nhật, đặc biệt là một số nhân viên đang có mặt, nhắm mắt lại không dám nhìn, chính là không đành lòng.
Hà Nhật mười mấy năm trước, cũng là tinh anh con nhà danh gia, gốc gác từ thành thị cấp một. Không ngờ một lần tham gia thí luyện ngoài không gian, không cẩn thận bị trúng đòn của thôn kim thú hệ độc thẳng vào cột sống. Xương cốt nát bấy, lại bị độc thâm nhập sâu trong tế bào. Gia tộc đã hết lòng cứu chữa, trả giá cực lớn mới giữ được mạng của Hà Nhật.
Thân còn nhưng tâm đã chết, vùng chứa của Hà Nhật vẫn còn nhưng không cách nào điều động, là do một phần hệ thần kinh đã thương tổn.
Hà Nhật bỏ nhà ra đi, mười mấy năm lưu lạc, cuối cùng dừng chân ở Nha Trang thành, may mắn tìm được một công việc không tệ, tưởng sẽ như vậy lầm lũi sống qua hết một đời. Cho đến hôm nay.
Sau phút giây kinh ngạc ban đầu, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn gấp bội khi biết Vương Lang kia đang muốn làm gì.
Năng lượng sinh mệnh mà sinh mệnh sư kia tỏa ra quá nồng đậm, thậm chí chỉ khí tức vương vãi ra đã khiến người ở xung quanh cảm thấy toàn thân lâng lâng, gân cốt giãn nở.
Tiếng rắc rắc, rối rối, rộp rộp vang ra từ cơ thể Hà Nhật. Chính là thay da đổi thịt, thấp rõ từ bên dưới lớp phục trang kia, từng lớp cơ bắp không ngừng phồng ra. Thậm chí những nếp nhăn sớm tới do đau buồn trên gương mặt của hắn, cũng đã giãn ra.
Năng lượng sinh mệnh trong suốt, nhưng ẩn ẩn vài tia xanh lá đầy sức sống thâm nhập vào cơ thể Hà Nhật, mỗi tia như vậy nhập vào thì cơ thể hắn lại cương lên, không ngừng thêm cường tráng.
Một chùm sáng lóe lên, như tiếng bạo nổ.
Vương Lang hét lên một tiếng đau đớn, miệng phun chút máu rồi bay ngược ra, rơi xuống đúng vào chỗ sáu tên đệ tử chờ sẵn, sắc mặt Vương Lang tái nhợt, năng lượng chập chờn, nhịp tim không ổn định, đây là dấu hiệu bước đầu của quá trình suy kiệt.
Sáu người kia đúng là tinh anh được tuyển chọn, đồng loạt nâng Vương Lang lên cao, cố để tà áo bay phần phật, búi tóc bung ra, mái tóc dài đầy hình tượng, bọn họ lượn mấy vòng trong sảnh như tìm đường, vừa chạy vừa la hét không ngừng, phút bối rối nên chỉ nghe rõ được mấy từ như " thần thánh, nhân từ, thiện lương, quên mình, phổ độ chúng sinh, thánh nhân thời đại, tâm tài hoàn mỹ... " sau cùng thì mới khiên Vương Lang về hướng phòng riêng.
Còn Hà Nhật, hắn vẫn đang nằm nghiêng bay lơ lửng trên không trung. Cho đến khi toàn bộ năng lượng sinh mệnh tản mác được cơ thể hắn hấp thu hết. Hàn Nhật mở mắt, miệng cười vang sung sướng.
Hà Nhật gồng mình phóng thích năng lượng, lập tức tay áo, ống quần chịu không nổi bùng nổ, rách tan bay lả tả, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, chất chứa năng lượng dạt dào.
Trong cơn hưng phấn, Hà Nhật lập tức múa bài quyền 108 động tác của chiến sĩ không gian, cực kỳ hoa lệ.
Bỗng Hà Nhật định thần, gương mặt ngưng trọng như nhận ra điều gì. Hắn cởi tung áo bào vứt xuống, lộ ra toàn thân cơ bắp. Sau đó Hà Nhật phóng thích năng lượng tạo thành vòng bảo vệ. Rồi từ từ vòng bảo vệ thu nhỏ lại, ép sát vào da Hà Nhật.
Một ai đó bên dưới kêu lên.
_ Giáp năng lượng, chính là giáp năng lượng. Hà Nhật kia không ngờ đã là bạch ngân chiến sĩ.
_ Không chỉ vậy, nhìn bước sóng của hắn đi, trầm ổn dày đặc, chắc phải là bạch ngân cấp bốn trở lên, đạt ngưỡng chuẩn hoàng kim trong tầm tay.
_ Hà Nhật hơn 10 năm trước bị thương, hôm nay mới ngoài ba mươi, đạt đẳng cấp này cũng không phải là thấp, một thời gian nữa, hậu tích bộc phát, chắc chắn sẽ còn tiến nhanh.
Liên tục là những lời chúc mừng gửi đến Hà Nhật, hắn vui tận tâm can.
Bỗng phía sau vang vọng tiến hò hét dẹp đường, chính là đoàn ca kịch đang nâng Vương Lang trên tay lao tới.
Khi đến trước mặt, Vương Lang như vừa hôn mê tỉnh dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu tươi chưa khô, cố ngẩng đầu nhìn Hà Nhật hòa ái.
Hà Nhật bay xuống, quỳ gối dập đầu, nghẹn ngào lên tiếng:
_ Đa tạ sinh mệnh sư đại nhân, ơn này với Hà Nhật không khác gì tái tạo. Tri ân không gì nói hết, từ bây giờ trời cao chứng giám, mạng Hà Nhật là của đại sư, núi đao biển lửa, chỉ cần là vì đại nhân, quyết không cau mày.
Đám người xung quanh hít hà, lời này của Hà Nhật rất nặng, nhưng nghĩ đến ơn đức hắn vừa được nhận, xứng đáng.
Vương Lang như hồi dương phản chiếu, ho ra một ngụm máu tươi, rung rẩy. Cảnh tượng quá đạt, khiến mọi người không nhân ra ria mép của hắn tróc ra một góc.
_ Đừng nói vậy.. (Rung rung) chiến sĩ.. là phải.. cống hiến.. cho địa cầu.. như vậy.. ta đã.. mãn...
.. nguyện. (Xỉu tiếp) Xong bước bốn, thu cần thả cá nhỏ.
Đám người kia lại tiếp tục khiên Vương Lang chạy vào, vừa đi vừa la hét thất thanh. Để lại Hà Nhật ở đó, cảm động đến tột cùng.
Văng vẳng xa xa lời nói khắc sâu vào tâm can của mọi người " đệ nhất sinh mệnh vương ".. "phổ độ chúng sinh" "cứu nạn toàn địa cầu " " đem lửa nóng vào lòng chiến sĩ. "...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.