Chương 32: Người vô ảnh – bát
YY Đích Liệt Tích
24/03/2017
A Tế, A Tế, Tiểu Tế Tử a.
Tiểu Tế Tử vô dụng, Tiểu Tế Tử nghèo hèn!
Ha Ha, ba ba bán khoai lang của mày đâu? Mụ mụ bón phân của mày đâu?Tiểu Tế Tử. Tiểu Tế Tử vô dụng, thật nhiều người biết thật nhiều người biết tới!
Bọn trẻ xướng bài hát chạy quanh, mang theo ác ý non nớt, làm bị thương trái tim cậu bé. Nhưng mà nó chỉ thể đứng im lặng, không cách nào phản bác một câu. Bởi vì nó xác thực rất nghèo, ba ba nó đúng là bán khoai lang, mà mẹ nó mỗi ngày khiêng đòn gánh đi bón phân cho ruộng nhà người khác kiếm một hai khối tiền!
Cậu bé gắt gao nắm chặt hai tay, trong mắt lóe lên quang mang cừu hận.
Tiểu Tế Tử.
Tế cái từ này, ở địa phương bọn họ có rất nhiều ý nghĩa, ý tốt là trong nhà yêu quý, cũng có nghĩa xấu là phế vật tay trói gà không chặt.
A Tế không biết tại sao cha mẹ lại đặt cho nó cái tên này, không lý do bị người cười nhạo!
Đúng vậy, vì cái tên này bị người cười nhạo, vì mấy người trong nhà mà nó bị cười nhạo! Vì sao cố tình là nó, nếu nó không có cái tên này, nó không sinh ra trong cái nhà này có phải tốt biết chừng nào!
So với bất luận kẻ nào cũng tốt hơn!
“A Tế a.”
Trung niên ba ba chà xát tay đi đến, gọi nhũ danh khi bé của nó.
Vương Hi không kiên nhẫn nhíu mày, hỏi:”Chuyện gì?” (=)) hỗn láo)
“Sau khi con tốt nghiệp trung học, hay là tiếp tục chọn một chuyên nghành học đi, hoặc là tìm một trường dạy nghề học thêm một kĩ năng.”
“Chuyện nay không phải đã sớm nói tốt rồi sao, tôi liền trực tiếp tìm một công việc, không học.”
“Việc này không được, bây giờ không năng lực không bằng cấp, con muốn làm công việc gì? Có cơm ăn sao?””Tự tôi có biện pháp!”Lão ba thật sự bị hắn chọc giận, nói:”Mày có biện pháp gì! Nhiểu năm hứng nước tiểu phân mà nuôi lớn mày, cho mày đọc sách không phải vì mong muốn mày có tiền đồ sao? A Tế con không thể giống ba ba không có học thức! Cả đời chỉ có thể trồng trọt bán khoai lang!”
Thực sự là không chịu được nữa, hắn đạp cửa xông ra ngoài, đem tiếng kêu phía sau vứt ra sau đầu.
Cái gì trách nhiệm, cái gì công ơn dưỡng dục, cái gì tiền đồ! Cùng hắn có quan hệ sao?
Hắn tại sao phải đeo trên lưng gánh nặng không thuộc về mình, gia đình kì vọng, ánh mắt của những người khác, vì cái gì hắn phải một mình chịu đựng!
Vốn chính là như vậy, từ ban đầu hắn không hề mong muốn xuất hiện trên thế giới này, không mong muốn sinh ra trong cái gia đình này, không muốn phải gánh vác trách nhiệm này nọ. Hắn không muốn bị trói buộc, không muốn!
Ầm ầm, trên đỉnh đầu sấm chớp đánh điếc tai, Vương Hi cắm đầu chạy trong làn mưa xối xả vào trong rừng.
Từ nay về sau, mãi không đi ra.
Không còn xuất hiện trong mắt người khác nữa.
——Hắn đạt được tân sinh (cuộc sống mới)
Một lần nữa chân chính bắt đầu lại sinh mệnh, một người được mọi người cần đến, được mọi người tôn trọng, khiến hắn cảm thấy giá trị sinh mệnh của mình!
Vì cái này hắn nguyện ý trả bằng mọi giá! Cho dù muốn hắn biến thành một người ban ngày không thể ra ngoài, sống cùng người chết không khác gì lệ quỷ!
Vương Hi hung ác nghĩ, chém xuống trường đao trong tay.
Tại một khắc kia, hắn chờ mong người trước mắt lộ lên sợ hãi, trước khi chết giãy giụa cầu xin hắn làm cho hắn có một loại khoái cảm khi nắm giữ mạng sống người khác!
Tuyệt a, tuyệt a! Mau dùng ánh mắt này nhìn ta, cầu xin đi, sợ hãi đi, tuyệt vọng đi! Cầu ta a!! (=)) biến thái)
Nhưng mà khiến hắn thất vọng chính là người này chẳng những không có những cảm xúc đó thậm chí còn có tia trào phúng khiến hắn trở tay không kịp.
Trào phúng, trào phúng?! Mày có tư cách gì cười nhạo tao! Không ai có tư cách cười nhạo tao!
Vương Hi phẫn nộ, động tác trong tay bởi vì kinh ngạc mà tạm dừng, biến thành càng thêm dùng sức chém xuống!
“Thử——-! Thình thịch!”Một tiếng vang của vật nặng rơi xuống, hắn còn chưa kịp định thần thì đã bị một bàn chân bay đến hung hăng đạp bay ra ngoài.
Người đá bay hắn giống như thân thủ rất tốt, vừa rồi đem Vương Hi đá thật xa, còn khiến hắn cả buổi ngồi phịch trên mặt đất không đứng dậy được.
Hách Phúng trước tiên xông lên đoạt lấy đao trong tay hắn.
“Tên này là ai?”
Cậu nhìn Vương Hi giãy giụa, hỏi Lâm Thâm.
“Cậu không biết sao?” Lâm Thâm nghiêng đầu, chỉ vào ngôi mộ màu xanh:”Đương nhiên là ác quỷ từ địa ngục bò ra.”
“Ha ha, tôi chỉ biết.” Hách Phúng cười lạnh một tiếng, dùng sức đạp một cước vào Vương Hi đang muốn đứng dậy đem hắn một lần nữa nằm úp sấp trên mặt đất, nhân tiện một miệng dính đầy đất.
“Khụ, khụ, khụ! Tụi mày…Khốn kiếp! Buông! Buông!” Vương Hi liều mạng phản kháng, nhưng mà hắn đị Hách Phúng đạp đến không thể động đậy được, cũng không biết cậu dùng chiêu gì, một chân liền có thể khống chế được tên to con này.
“Uy, anh nếu sớm đoán ra bóng đen kia chính là tên này, vì sao không nói sớm cho tôi biết?” Hách Phúng không hài lòng hỏi.
“Nhiều năm không gặp, ai cũng thay đổi. Hơn nữa hắn cùng trước kia mà nói quả thật khác xa rất nhiều, tôi cũng không nhận ra được liền.” Lâm Thâm đứng lên, đi đến quan sát thương thế Vương bá, thật cẩn thận mở ra bẫy kẹp, sau đó thận trọng xem xét vết thương trên đùi Vương bá.
“Vương bá! Bác ấy làm sao vậy?” Hách Phúng phản ứng chậm chạp, bây giờ mới chú ý đến còn có một người nằm bên cạnh Lâm Thâm:”Bị thương?!”
Thật ra vừa rồi trông nháy mắt xông đến cậu chỉ nhìn thấy bóng đen xuống tay với Lâm Thâm, lúc đó lửa giận ngút trời, cũng không có chú ý đến bên cạnh Lâm Thâm còn có một người khác.
“Bị bẫy rập ngoài sân làm bị thương, hoàn hảo không có thương tổn đến xương cốt, tôi bây giờ có thể băng bó đơn giản một chút.”
Lâm Thâm lấy ra ba lô mang theo, lục ra băng vải, đỡ lão nhân đứng lên, bắt đầu quấn từng vòng một.
“Bị thương! Đạp trúng bẫy rập? Chính là bóng đen, không, là tên tiểu tử này sao, như thế nào làm Vương bá bị thương!” Hách Phúng dùng sức đạp vào lưng Vương Hi, hung dữ nói:”Mày là cái đồ bất hiếu! Mày còn cho cha mày đi dò xét bẫy rập? Mày có lương tâm không!”
Vương Hi phun ra một ngụm cỏ.
“Tao không có!”
“Vậy tại sao Vương bá vô duyên vô cớ đạp phải bẫy rập! A?”
“Chuyện đó đâu liên quan đến tao, tao làm sao biết ông già đó đạp trúng gì!”
Ba—–! Hách Phúng dùng sức tát bay đối phương (O.O vợ chồng nhà này máu bạo lực….), đánh cho Vương Hi miệng đầy máu, cười lạnh:”Mày vừa mới nói gì, có gan nói lại một lần nữa? Đồ tiểu súc sinh!”
Vương Hi ánh mát đỏ lên, liều mạng giãy giụa.
“Mày dựa vào gì đánh tao! Mày dựa vào cái gì mắng tao! Mày cút cho tao!”
“Cút cho bổn đại gia! Tao chính là thích muốn đánh mày, tao đánh cho mày liệt nửa người, đánh cho mày hồn phi phách tán, đánh đến khi mày □! Tao đánh ——-!”
( 〣( ºΔº)〣)
Hách Phúng một trận quyền đấm cước đá, đến sau cùng, Vương Hi ngay cả nói cũng không ra hơi, chỉ có thể nha nha mà hô.
Lâm Thâm từ đâu đến cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ quan tâm băng bó vết thương của Vương bá. Nhưng mà không biết có phải phụ tử liên tâm (mối liên kết của cha con),Vương bá vẫn luôn mê mang thế nhưng lúc này lại mơ màng mở mắt.
“A Tế. Tế, không được đánh Tế Nhi của tôi…Con trai a…”
Thanh âm ông lão yếu ớt, nói còn chưa được nửa câu đã ngất đi, cũng không biết vừa rồi thanh tỉnh trông chốc lát là hôn mê hay tỉnh táo.
Cơ thể Hách Phúng cứng đờ, động tay trên tay cũng ngừng lại. Nhìn Vương Hi dưới chân bị đánh đến bầm dập, trong lòng cậu giận không có chỗ phát tiết.
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, Lâm Thâm!”
Cậu không kiên nhẫn, nói:” Tôi bây giờ tâm tình cực kì không tốt, nhanh nói ra những chuyện anh biết! Nếu không tôi chả biết người tiếp theo bị đánh là ai đâu.”
Lâm Thâm thấy biến không sợ cột băng vải, hồi lâu, mới phun ra một câu.
“Cậu đầu tiên nên hỏi tên đó một chút, người dưới chân cậu, đúng cái tên súc sinh đó mấy năm nay trốn ở chỗ nào? Làm việc cho ai?”
Hách Phúng nghe vậy liền nhìn về phía Vương Hi, nhưng tên nhóc này lại mạnh miệng, im lặng không nói một câu nào. Cái loại thề chết không khuất phục, giống như muốn làm bộ dáng nghĩa sĩ không sợ chết này Hách Phúng còn chưa thấy qua?
Loại như cái tên này, cậu biết cách đối phó.
Hách Phúng nhàn nhạt mỉm cười, nói:”Mày cho rằng gạt chúng tao. Không nói ra tin tức thì mày rất vĩ đại? Mày cao thượng, mày muốn thể hiện giá trị của mình? Tao nói cho mày biết nhóc con, đám người kia chính là thấy mày ngốc dễ lừa gạt mới lợi dụng mày.”
“…”
“Còn giả bộ khí phách? Mày khiến tao nghĩ, thời điểm mày bị tao đánh đến sống không bằng chết, những người làm mày bán mạng bây giờ mấy tên đó đang làm gì nhỉ?”
“Còn không phải đang ăn uống thỏa thích sao, chỉ cần ngoắc tay một cái, tự nhiên sẽ có một đám chân chó giống như mày thay bọn hắn làm việc, mày cho là mình ở trong mắt người ta có giá trị cái rắm gì! Nói cho mày biết, súc sinh so với mày còn tốt hơn!”
“Không, không…” Vương Hi liều mạng lắc đầu:”Không phải, không phải! Bọn họ nói tao tài giỏi, nói tao hữu dụng!”
“Đương nhiên là đúng rồi! Làm một tên nghe lời thật tốt, còn là một con chó trung thành không cắn ngược lại chủ nhân, mày quả thật làm rất tốt.” Hách Phúng cười, vỗ vỗ gương mặt bẩn thỉu của hắn:”Nhưng mà mày giống như quân cờ, thiếu một quân cũng không sao. Biết không? Nói không chừng thời điểm lúc phái mày đi, bọn họ tính toán nếu thất bại liền vứt bỏ mày, dù sao cũng là phế vật không có giá trị sử dụng!”
“Không———————!!” Vương Hi thê thảm hét to:”Tao không phải phế vật! Phế vật đã sớm chết tao là tân sinh! Tao có thể làm rất nhiều thứ, tao hữu dụng, hữu dụng!”
“Hữu dụng cái đầu mày!” Hách Phúng không thể nhịn được nữa, một cước giẫm lên đầu hắn(〣( ºΔº)〣):”Mày là tên nhu nhược vứt bỏ cha mẹ mình! Mày hữu dụng cho tao coi! Có bản lĩnh khi sinh ra không cần bú sữa mẹ xem! Có bản lĩnh trước kia đừng để cha mẹ nuôi mày, mày có bản bản lĩnh sao! Mày có bản lĩnh này sao, phế vật!”
“Tao không phải phế vật!” Vương Hi cự tuyệt rống:”Tao có giá trị! Tao không cần dựa vào bọn họ! Bọn họ cùng tao không có quan hệ! Tao—-phốc!”
Lần này không phải Hách Phúng, mà là Lâm Thâm đi đến, một chân đạp lên đầu ngón út hắn. Chỉ đạp đầu ngón tay nhưng mà dùng hết sức, tay đứt ruột xót, đau đớn như trát muối khiến Vương Hi nháy mắt xanh cả mặt, nói không ra lời.
“Không dựa vào? Mày cho rằng người bị thương ở đây là ai?”
Con người màu nâu của Lâm Thâm tối lại, không mang theo một độ ấm nhìn Vương Hi.
“Mày nghĩ là Vương bá vì che dấu ai mới bị thương?”
Hách Phúng kinh ngạc, Vương Hi ngây dại, hai người đồng thanh hỏi:”Anh/Mày có ý gì?!”
Editor lảm nhảm: Á Á Á truyện người ta đi nửa bộ là tình cảm hun hít nhau rồi, sao bộ này chả có gì thế lày, tui muốn anh em! tui muốn tỏ tình! tui muốn hun cơ
(눈_눈) (╥ω╥`)
Tiểu Tế Tử vô dụng, Tiểu Tế Tử nghèo hèn!
Ha Ha, ba ba bán khoai lang của mày đâu? Mụ mụ bón phân của mày đâu?Tiểu Tế Tử. Tiểu Tế Tử vô dụng, thật nhiều người biết thật nhiều người biết tới!
Bọn trẻ xướng bài hát chạy quanh, mang theo ác ý non nớt, làm bị thương trái tim cậu bé. Nhưng mà nó chỉ thể đứng im lặng, không cách nào phản bác một câu. Bởi vì nó xác thực rất nghèo, ba ba nó đúng là bán khoai lang, mà mẹ nó mỗi ngày khiêng đòn gánh đi bón phân cho ruộng nhà người khác kiếm một hai khối tiền!
Cậu bé gắt gao nắm chặt hai tay, trong mắt lóe lên quang mang cừu hận.
Tiểu Tế Tử.
Tế cái từ này, ở địa phương bọn họ có rất nhiều ý nghĩa, ý tốt là trong nhà yêu quý, cũng có nghĩa xấu là phế vật tay trói gà không chặt.
A Tế không biết tại sao cha mẹ lại đặt cho nó cái tên này, không lý do bị người cười nhạo!
Đúng vậy, vì cái tên này bị người cười nhạo, vì mấy người trong nhà mà nó bị cười nhạo! Vì sao cố tình là nó, nếu nó không có cái tên này, nó không sinh ra trong cái nhà này có phải tốt biết chừng nào!
So với bất luận kẻ nào cũng tốt hơn!
“A Tế a.”
Trung niên ba ba chà xát tay đi đến, gọi nhũ danh khi bé của nó.
Vương Hi không kiên nhẫn nhíu mày, hỏi:”Chuyện gì?” (=)) hỗn láo)
“Sau khi con tốt nghiệp trung học, hay là tiếp tục chọn một chuyên nghành học đi, hoặc là tìm một trường dạy nghề học thêm một kĩ năng.”
“Chuyện nay không phải đã sớm nói tốt rồi sao, tôi liền trực tiếp tìm một công việc, không học.”
“Việc này không được, bây giờ không năng lực không bằng cấp, con muốn làm công việc gì? Có cơm ăn sao?””Tự tôi có biện pháp!”Lão ba thật sự bị hắn chọc giận, nói:”Mày có biện pháp gì! Nhiểu năm hứng nước tiểu phân mà nuôi lớn mày, cho mày đọc sách không phải vì mong muốn mày có tiền đồ sao? A Tế con không thể giống ba ba không có học thức! Cả đời chỉ có thể trồng trọt bán khoai lang!”
Thực sự là không chịu được nữa, hắn đạp cửa xông ra ngoài, đem tiếng kêu phía sau vứt ra sau đầu.
Cái gì trách nhiệm, cái gì công ơn dưỡng dục, cái gì tiền đồ! Cùng hắn có quan hệ sao?
Hắn tại sao phải đeo trên lưng gánh nặng không thuộc về mình, gia đình kì vọng, ánh mắt của những người khác, vì cái gì hắn phải một mình chịu đựng!
Vốn chính là như vậy, từ ban đầu hắn không hề mong muốn xuất hiện trên thế giới này, không mong muốn sinh ra trong cái gia đình này, không muốn phải gánh vác trách nhiệm này nọ. Hắn không muốn bị trói buộc, không muốn!
Ầm ầm, trên đỉnh đầu sấm chớp đánh điếc tai, Vương Hi cắm đầu chạy trong làn mưa xối xả vào trong rừng.
Từ nay về sau, mãi không đi ra.
Không còn xuất hiện trong mắt người khác nữa.
——Hắn đạt được tân sinh (cuộc sống mới)
Một lần nữa chân chính bắt đầu lại sinh mệnh, một người được mọi người cần đến, được mọi người tôn trọng, khiến hắn cảm thấy giá trị sinh mệnh của mình!
Vì cái này hắn nguyện ý trả bằng mọi giá! Cho dù muốn hắn biến thành một người ban ngày không thể ra ngoài, sống cùng người chết không khác gì lệ quỷ!
Vương Hi hung ác nghĩ, chém xuống trường đao trong tay.
Tại một khắc kia, hắn chờ mong người trước mắt lộ lên sợ hãi, trước khi chết giãy giụa cầu xin hắn làm cho hắn có một loại khoái cảm khi nắm giữ mạng sống người khác!
Tuyệt a, tuyệt a! Mau dùng ánh mắt này nhìn ta, cầu xin đi, sợ hãi đi, tuyệt vọng đi! Cầu ta a!! (=)) biến thái)
Nhưng mà khiến hắn thất vọng chính là người này chẳng những không có những cảm xúc đó thậm chí còn có tia trào phúng khiến hắn trở tay không kịp.
Trào phúng, trào phúng?! Mày có tư cách gì cười nhạo tao! Không ai có tư cách cười nhạo tao!
Vương Hi phẫn nộ, động tác trong tay bởi vì kinh ngạc mà tạm dừng, biến thành càng thêm dùng sức chém xuống!
“Thử——-! Thình thịch!”Một tiếng vang của vật nặng rơi xuống, hắn còn chưa kịp định thần thì đã bị một bàn chân bay đến hung hăng đạp bay ra ngoài.
Người đá bay hắn giống như thân thủ rất tốt, vừa rồi đem Vương Hi đá thật xa, còn khiến hắn cả buổi ngồi phịch trên mặt đất không đứng dậy được.
Hách Phúng trước tiên xông lên đoạt lấy đao trong tay hắn.
“Tên này là ai?”
Cậu nhìn Vương Hi giãy giụa, hỏi Lâm Thâm.
“Cậu không biết sao?” Lâm Thâm nghiêng đầu, chỉ vào ngôi mộ màu xanh:”Đương nhiên là ác quỷ từ địa ngục bò ra.”
“Ha ha, tôi chỉ biết.” Hách Phúng cười lạnh một tiếng, dùng sức đạp một cước vào Vương Hi đang muốn đứng dậy đem hắn một lần nữa nằm úp sấp trên mặt đất, nhân tiện một miệng dính đầy đất.
“Khụ, khụ, khụ! Tụi mày…Khốn kiếp! Buông! Buông!” Vương Hi liều mạng phản kháng, nhưng mà hắn đị Hách Phúng đạp đến không thể động đậy được, cũng không biết cậu dùng chiêu gì, một chân liền có thể khống chế được tên to con này.
“Uy, anh nếu sớm đoán ra bóng đen kia chính là tên này, vì sao không nói sớm cho tôi biết?” Hách Phúng không hài lòng hỏi.
“Nhiều năm không gặp, ai cũng thay đổi. Hơn nữa hắn cùng trước kia mà nói quả thật khác xa rất nhiều, tôi cũng không nhận ra được liền.” Lâm Thâm đứng lên, đi đến quan sát thương thế Vương bá, thật cẩn thận mở ra bẫy kẹp, sau đó thận trọng xem xét vết thương trên đùi Vương bá.
“Vương bá! Bác ấy làm sao vậy?” Hách Phúng phản ứng chậm chạp, bây giờ mới chú ý đến còn có một người nằm bên cạnh Lâm Thâm:”Bị thương?!”
Thật ra vừa rồi trông nháy mắt xông đến cậu chỉ nhìn thấy bóng đen xuống tay với Lâm Thâm, lúc đó lửa giận ngút trời, cũng không có chú ý đến bên cạnh Lâm Thâm còn có một người khác.
“Bị bẫy rập ngoài sân làm bị thương, hoàn hảo không có thương tổn đến xương cốt, tôi bây giờ có thể băng bó đơn giản một chút.”
Lâm Thâm lấy ra ba lô mang theo, lục ra băng vải, đỡ lão nhân đứng lên, bắt đầu quấn từng vòng một.
“Bị thương! Đạp trúng bẫy rập? Chính là bóng đen, không, là tên tiểu tử này sao, như thế nào làm Vương bá bị thương!” Hách Phúng dùng sức đạp vào lưng Vương Hi, hung dữ nói:”Mày là cái đồ bất hiếu! Mày còn cho cha mày đi dò xét bẫy rập? Mày có lương tâm không!”
Vương Hi phun ra một ngụm cỏ.
“Tao không có!”
“Vậy tại sao Vương bá vô duyên vô cớ đạp phải bẫy rập! A?”
“Chuyện đó đâu liên quan đến tao, tao làm sao biết ông già đó đạp trúng gì!”
Ba—–! Hách Phúng dùng sức tát bay đối phương (O.O vợ chồng nhà này máu bạo lực….), đánh cho Vương Hi miệng đầy máu, cười lạnh:”Mày vừa mới nói gì, có gan nói lại một lần nữa? Đồ tiểu súc sinh!”
Vương Hi ánh mát đỏ lên, liều mạng giãy giụa.
“Mày dựa vào gì đánh tao! Mày dựa vào cái gì mắng tao! Mày cút cho tao!”
“Cút cho bổn đại gia! Tao chính là thích muốn đánh mày, tao đánh cho mày liệt nửa người, đánh cho mày hồn phi phách tán, đánh đến khi mày □! Tao đánh ——-!”
( 〣( ºΔº)〣)
Hách Phúng một trận quyền đấm cước đá, đến sau cùng, Vương Hi ngay cả nói cũng không ra hơi, chỉ có thể nha nha mà hô.
Lâm Thâm từ đâu đến cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ quan tâm băng bó vết thương của Vương bá. Nhưng mà không biết có phải phụ tử liên tâm (mối liên kết của cha con),Vương bá vẫn luôn mê mang thế nhưng lúc này lại mơ màng mở mắt.
“A Tế. Tế, không được đánh Tế Nhi của tôi…Con trai a…”
Thanh âm ông lão yếu ớt, nói còn chưa được nửa câu đã ngất đi, cũng không biết vừa rồi thanh tỉnh trông chốc lát là hôn mê hay tỉnh táo.
Cơ thể Hách Phúng cứng đờ, động tay trên tay cũng ngừng lại. Nhìn Vương Hi dưới chân bị đánh đến bầm dập, trong lòng cậu giận không có chỗ phát tiết.
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, Lâm Thâm!”
Cậu không kiên nhẫn, nói:” Tôi bây giờ tâm tình cực kì không tốt, nhanh nói ra những chuyện anh biết! Nếu không tôi chả biết người tiếp theo bị đánh là ai đâu.”
Lâm Thâm thấy biến không sợ cột băng vải, hồi lâu, mới phun ra một câu.
“Cậu đầu tiên nên hỏi tên đó một chút, người dưới chân cậu, đúng cái tên súc sinh đó mấy năm nay trốn ở chỗ nào? Làm việc cho ai?”
Hách Phúng nghe vậy liền nhìn về phía Vương Hi, nhưng tên nhóc này lại mạnh miệng, im lặng không nói một câu nào. Cái loại thề chết không khuất phục, giống như muốn làm bộ dáng nghĩa sĩ không sợ chết này Hách Phúng còn chưa thấy qua?
Loại như cái tên này, cậu biết cách đối phó.
Hách Phúng nhàn nhạt mỉm cười, nói:”Mày cho rằng gạt chúng tao. Không nói ra tin tức thì mày rất vĩ đại? Mày cao thượng, mày muốn thể hiện giá trị của mình? Tao nói cho mày biết nhóc con, đám người kia chính là thấy mày ngốc dễ lừa gạt mới lợi dụng mày.”
“…”
“Còn giả bộ khí phách? Mày khiến tao nghĩ, thời điểm mày bị tao đánh đến sống không bằng chết, những người làm mày bán mạng bây giờ mấy tên đó đang làm gì nhỉ?”
“Còn không phải đang ăn uống thỏa thích sao, chỉ cần ngoắc tay một cái, tự nhiên sẽ có một đám chân chó giống như mày thay bọn hắn làm việc, mày cho là mình ở trong mắt người ta có giá trị cái rắm gì! Nói cho mày biết, súc sinh so với mày còn tốt hơn!”
“Không, không…” Vương Hi liều mạng lắc đầu:”Không phải, không phải! Bọn họ nói tao tài giỏi, nói tao hữu dụng!”
“Đương nhiên là đúng rồi! Làm một tên nghe lời thật tốt, còn là một con chó trung thành không cắn ngược lại chủ nhân, mày quả thật làm rất tốt.” Hách Phúng cười, vỗ vỗ gương mặt bẩn thỉu của hắn:”Nhưng mà mày giống như quân cờ, thiếu một quân cũng không sao. Biết không? Nói không chừng thời điểm lúc phái mày đi, bọn họ tính toán nếu thất bại liền vứt bỏ mày, dù sao cũng là phế vật không có giá trị sử dụng!”
“Không———————!!” Vương Hi thê thảm hét to:”Tao không phải phế vật! Phế vật đã sớm chết tao là tân sinh! Tao có thể làm rất nhiều thứ, tao hữu dụng, hữu dụng!”
“Hữu dụng cái đầu mày!” Hách Phúng không thể nhịn được nữa, một cước giẫm lên đầu hắn(〣( ºΔº)〣):”Mày là tên nhu nhược vứt bỏ cha mẹ mình! Mày hữu dụng cho tao coi! Có bản lĩnh khi sinh ra không cần bú sữa mẹ xem! Có bản lĩnh trước kia đừng để cha mẹ nuôi mày, mày có bản bản lĩnh sao! Mày có bản lĩnh này sao, phế vật!”
“Tao không phải phế vật!” Vương Hi cự tuyệt rống:”Tao có giá trị! Tao không cần dựa vào bọn họ! Bọn họ cùng tao không có quan hệ! Tao—-phốc!”
Lần này không phải Hách Phúng, mà là Lâm Thâm đi đến, một chân đạp lên đầu ngón út hắn. Chỉ đạp đầu ngón tay nhưng mà dùng hết sức, tay đứt ruột xót, đau đớn như trát muối khiến Vương Hi nháy mắt xanh cả mặt, nói không ra lời.
“Không dựa vào? Mày cho rằng người bị thương ở đây là ai?”
Con người màu nâu của Lâm Thâm tối lại, không mang theo một độ ấm nhìn Vương Hi.
“Mày nghĩ là Vương bá vì che dấu ai mới bị thương?”
Hách Phúng kinh ngạc, Vương Hi ngây dại, hai người đồng thanh hỏi:”Anh/Mày có ý gì?!”
Editor lảm nhảm: Á Á Á truyện người ta đi nửa bộ là tình cảm hun hít nhau rồi, sao bộ này chả có gì thế lày, tui muốn anh em! tui muốn tỏ tình! tui muốn hun cơ
(눈_눈) (╥ω╥`)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.