Chương 10
Hàn Phong
11/08/2015
@@Chap10: Tôi không cho em nghỉ việc đâu!
Gần một tuần sau, anh khoẻ hẳn, bắt đầu đi diễn lại như bình thường. Đây cũng là lúc nó phải bắt đầu một năm học mới. Các bạn có biết như vậy có nghĩa là sao không? Vâng! Nó phải đi học, vậy nên cũng phải nghỉ làm ở nhà anh. Chắc sau này, nó và anh không còn có cơ hội gặp nhau nữa, mà nếu có thì chắc anh cũng không nhớ nó nữa đâu. Nó tự nghĩ vậy(sao lại nghĩ sếp vô tâm thế chứ). Mà không nhớ nữa cũng tốt. Nó sẽ học cách quên anh, quên luôn tình yêu đơn phương(đơn cái đầu bà) mà nó dành cho anh. Mặc dù nó rất buồn, nhưng không thể làm khác được. Tương lai của nó đang chờ đợi nó phía trước, nó không thể bỏ mặc.
*********
Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của nó. Nó bước vào trong, định đưa đơn xin nghỉ việc cho anh thì nghe bà Dương bảo anh đang đến công ty, xíu nữa mới về. Nghe vậy, nó rất sợ. Nó sợ sẽ không biết đối diện với anh như thế nào, sợ sẽ không kiềm chế được mình mà ôm lấy anh. Trước khi quyết định bước vào đây, nó đã lấy hết can đảm của mình rồi. Nó không biết lát nữa lòng can đảm của mình có tồn tại nữa không. Nó sợ lắm...
Sau khi nói chuyện với cái ông Tổng giám đốc, anh đi về, lẩm bẩm(tự kỉ):
-Haizzz... Ngồi nghe thôi mà cũng mỏi cổ quá đi. Lịch diễn gì mà tùm lum hết trơn. Nhưng mà thôi kệ, được về nhà là tốt quá rồi còn gì. Hehe...
********
-Cậu chủ! Tới nhà rồi ạ!_Bác tài xế kính cẩn nói.
-Ờ._Anh đáp một câu gọn lỏn rồi đi vào nhà, đúng kiểu lạnh lùng boy^_^.
Anh vừa vào phòng đã giật mình bởi gương mặt "không cảm xúc" của chị Lam nhà ta(ơ không cảm xúc là của Hồ Quang Hiếu mà). Anh trêu:
-Ê! Làm gì mà trưng cái mặt như đưa đám đó ra vậy? Bộ ai chết à?
Nó thì đã sớm không còn tâm trạng đùa với anh rồi. Nó chỉ đưa cái tờ giấy nhỏ nhỏ trong tay ra, nói:
-Anh xem đi!
Anh thấy nó nghiêm túc một cách bất bình thường như vậy thì cũng nghiêm túc theo. Nụ cười trên mặt đã tắt ngấm tự bao giờ, thay vào đó là bộ mặt lạnh tanh. Anh cầm lấy tờ giấy nó đưa, mở ra và bắt đầu đọc.
Sau khi anh đọc xong cái tờ giấy đó thì cũng là lúc mặt anh trở nên lạnh không thể lạnh hơn được nữa. Anh hỏi cô:
-Tại sao? Tôi chưa đủ tốt với em?
Nó vội lắc đầu. Nếu anh là một ông chủ tồi thì đến 99.9% các ông chủ trên thế giới đều không tốt.
Anh lại hỏi:
-Tiền lương tôi trả cho em ít lắm sao?
Nó lại lắc đầu. Nếu tiền lương anh cho nó mà ít thì cũng chả có ai trả lương cao nữa.
-Vậy tại sao?
Nó bối rối một chút, sau đó trả lời:
-Vì... Vì tôi phải đi học. Sắp vào năm học rồi, tôi không thể giúp việc cho anh nữa.
-Chỉ vậy thôi sao?_Anh nhếch nhếch khoé miệng- Nếu vậy thì...tôi sẽ không cho em nghỉ đâu! Vì vậy nên... HÃY NGOAN NGOÃN LÀM VIỆC ĐI NHA!!!~~
Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng. Nó ngạc nhiên nói:
-Nhưng mà... Còn việc học của tôi thì tính sao?
Anh buông một câu:
-Chủ nhật hằng tuần đến làm việc!
Sau đó bỏ đi luôn.
><
Gần một tuần sau, anh khoẻ hẳn, bắt đầu đi diễn lại như bình thường. Đây cũng là lúc nó phải bắt đầu một năm học mới. Các bạn có biết như vậy có nghĩa là sao không? Vâng! Nó phải đi học, vậy nên cũng phải nghỉ làm ở nhà anh. Chắc sau này, nó và anh không còn có cơ hội gặp nhau nữa, mà nếu có thì chắc anh cũng không nhớ nó nữa đâu. Nó tự nghĩ vậy(sao lại nghĩ sếp vô tâm thế chứ). Mà không nhớ nữa cũng tốt. Nó sẽ học cách quên anh, quên luôn tình yêu đơn phương(đơn cái đầu bà) mà nó dành cho anh. Mặc dù nó rất buồn, nhưng không thể làm khác được. Tương lai của nó đang chờ đợi nó phía trước, nó không thể bỏ mặc.
*********
Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của nó. Nó bước vào trong, định đưa đơn xin nghỉ việc cho anh thì nghe bà Dương bảo anh đang đến công ty, xíu nữa mới về. Nghe vậy, nó rất sợ. Nó sợ sẽ không biết đối diện với anh như thế nào, sợ sẽ không kiềm chế được mình mà ôm lấy anh. Trước khi quyết định bước vào đây, nó đã lấy hết can đảm của mình rồi. Nó không biết lát nữa lòng can đảm của mình có tồn tại nữa không. Nó sợ lắm...
Sau khi nói chuyện với cái ông Tổng giám đốc, anh đi về, lẩm bẩm(tự kỉ):
-Haizzz... Ngồi nghe thôi mà cũng mỏi cổ quá đi. Lịch diễn gì mà tùm lum hết trơn. Nhưng mà thôi kệ, được về nhà là tốt quá rồi còn gì. Hehe...
********
-Cậu chủ! Tới nhà rồi ạ!_Bác tài xế kính cẩn nói.
-Ờ._Anh đáp một câu gọn lỏn rồi đi vào nhà, đúng kiểu lạnh lùng boy^_^.
Anh vừa vào phòng đã giật mình bởi gương mặt "không cảm xúc" của chị Lam nhà ta(ơ không cảm xúc là của Hồ Quang Hiếu mà). Anh trêu:
-Ê! Làm gì mà trưng cái mặt như đưa đám đó ra vậy? Bộ ai chết à?
Nó thì đã sớm không còn tâm trạng đùa với anh rồi. Nó chỉ đưa cái tờ giấy nhỏ nhỏ trong tay ra, nói:
-Anh xem đi!
Anh thấy nó nghiêm túc một cách bất bình thường như vậy thì cũng nghiêm túc theo. Nụ cười trên mặt đã tắt ngấm tự bao giờ, thay vào đó là bộ mặt lạnh tanh. Anh cầm lấy tờ giấy nó đưa, mở ra và bắt đầu đọc.
Sau khi anh đọc xong cái tờ giấy đó thì cũng là lúc mặt anh trở nên lạnh không thể lạnh hơn được nữa. Anh hỏi cô:
-Tại sao? Tôi chưa đủ tốt với em?
Nó vội lắc đầu. Nếu anh là một ông chủ tồi thì đến 99.9% các ông chủ trên thế giới đều không tốt.
Anh lại hỏi:
-Tiền lương tôi trả cho em ít lắm sao?
Nó lại lắc đầu. Nếu tiền lương anh cho nó mà ít thì cũng chả có ai trả lương cao nữa.
-Vậy tại sao?
Nó bối rối một chút, sau đó trả lời:
-Vì... Vì tôi phải đi học. Sắp vào năm học rồi, tôi không thể giúp việc cho anh nữa.
-Chỉ vậy thôi sao?_Anh nhếch nhếch khoé miệng- Nếu vậy thì...tôi sẽ không cho em nghỉ đâu! Vì vậy nên... HÃY NGOAN NGOÃN LÀM VIỆC ĐI NHA!!!~~
Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng. Nó ngạc nhiên nói:
-Nhưng mà... Còn việc học của tôi thì tính sao?
Anh buông một câu:
-Chủ nhật hằng tuần đến làm việc!
Sau đó bỏ đi luôn.
>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.