Chương 2
Hàn Phong
11/08/2015
@Chap2: Oan gia gặp lại
Ngày hôm sau, nó thức dậy thật sớm, VSCN rồi đi đến ngôi nhà của ông chủ nó. Trong xe buýt rất đông nhưng trông nó vẫn nổi bật nhờ chiếc áo thun màu xám kết hợp với quần bò ôm sát cơ thể. Nhưng từ trước tới nay, hình như nó vẫn không có hứng thú với đám con trai. Trước kia có rất nhiều người theo đuổi nó, nhưng cũng bị từ chối một cách thẳng thừng đó thôi.
Sau khi đã xuống xe buýt, nó đi bộ ngắm cảnh một chút. Bỗng nhiên:
-Á! Cướp! Cướp!
Nó vội đuổi theo tên cướp đó(vừa chạy vừa la), nhưng sức lực của một cô bé 18 làm sao mà bì được với hắn. Chạy được một lúc, nó đã ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Khi nó đã hết hi vọng thì một người không biết từ đâu chạy vụt qua, đuổi theo hắn đang chạy thục mạng. Một lúc sau, người đó(nđ) đưa chiếc túi xách đến cho nó, hỏi:
-Này bé, bé có sao không? Bé còn nhỏ đeo túi xách lằm gì cơ chứ?
Nó ngước lên nhìn nđ. Nđ mặc một chiếc áo khoác xanh dương, bên trong mặc áo phông xám. Còn nữa, cái mặt không biết đẹp trai hay không mà bịt cái khẩu trang kín mít z troài! Như ngôi sao điện ảnh không bằng! Nhưng mà...
Khoan đã, lúc nãy nđ kêu nó là gì cơ? Bé!?! Phen này anh ta chết chắc rồi!
Đúng là không nằm ngoài dự đoán...
-Này anh kia! Thật lòng tui rất cảm ơn anh. Nhưng mà...anh gọi tui là cái gì cơ? Bé sao? Nhìn tui giống cháu chắt anh lắm à? Sao anh lại kêu tui như vậy(nv)? Hay anh bị thần kinh, nhầm lẫn ban ngày với ban đêm vậy? Ngồi đó mà mơ với mộng. Đồ điên!
Anh nghe nó nói như vậy thì ngẩn người ra. Quả thật, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh chưa từng thấy người nào mà...người nhỏ mỏ dài nv. Nhưng mà, không hiểu sao, anh rất có hứng thú với cô gái này.
-Cháu chắt thì không phải, nhưng mà...anh thích gọi là bé thôi. Bé cũng phải nhớ anh đây là ân nhân của bé đó nha. Tại sao lại nỡ lòng nào đối xử với anh như thế?
Từ trước đến giờ, trời biết, đất biết, nó và những ai quen nó đều biết rằng độ tò mò của nó là 10/10 điểm. Vì vậy cho nên, khi nhìn thấy nđó bịt kín mít như vậy, độ tò mò của nó lại dâng cao. Nó làm bộ nói:
-À thì...coi như tui xin lỗi anh đi. Cơ mà ban ngày ban mặt, anh bịt kín mít làm gì chứ? Cởi khẩu trang ra đi! Tui coi cái mặt anh chút. Tui cũng phải biết ân nhân của mình để mà trả ơn chớ!
Nđó nhìn nó một lúc, rồi. Lại nhìn xung quanh xem có ai không. Sau khi xác định là chỉ có anh và nó, anh mới từ từ cởi khẩu trang ra.
-Á Á Á! Anh đẹp trai!!! Nhưng mà tui thấy anh ở đâu rùi í. Đâu ta?!?
Anh chờ đợi nó nói ra tên anh nhưng cô không thể nhớ được. Nghĩ vậy, anh định nói cho nó luôn. Nhưng mà...
-Anh là ai thì mặc kệ anh chứ! Dù anh có là thiên thần cũng đâu mắc mớ gì tui? Thôi tui đi đây. Tui còn có việc. Pye pye...
Nó vừa đi khỏi thì anh quản lí cũng vừa đi tới, thở hổn hển:
-Tùng ơi là Tùng! Tại sao em lai có thể chạy nhanh như vậy chứ? Anh chạy theo một lúc đax không thấy em đâu rồi! Làm anh đi tìm mãi. Mà em đuổi theo ai vậy?
-À không có gì đâu. Thôi đi nào! Về nhà thôi.
*********
Sau khi đến địa chỉ mà hôm qua cô nhân viên nói, Lam Lam nhìn ngôi nhà, nghĩ: "Đây đâu phải là nhà. Đây là biệt thự đó chứ. Phải giúp việc trong cái biệt thự này chắc mình chết
Nó đi vào, nhấn chuông:"Ting ting". Một bảo vệ ra mở cửa cho cô. Bác hỏi, nhưng mặt lạnh tanh:
-Cháu là ai? Đến đây làm gì?
Nó lễ phép:
-Dạ cháu đến tìm ông chủ ạ.
Lúc này, thái độ của bác bảo vệ mới giảm đi đôi chút đáng sợ:
-À, ra vậy. Cháu là giúp việc mới hả? Vào nhà đi cháu.
Nói rồi, bác mở cửa cho nó vào. Nó nhìn một lượt xung quanh. Quả thật từ trước đến nay nó chưa từng thấy qua ngôi nhà nào to lớn như vậy. Nó bước vào nhà, xung quanh...
Không có một ai.
Ngước lên, nó nhìn thấy một bức hình rất to treo trên tường. Đó là...người lúc nãy đây mà! Không phải chứ!?!
><
Ngày hôm sau, nó thức dậy thật sớm, VSCN rồi đi đến ngôi nhà của ông chủ nó. Trong xe buýt rất đông nhưng trông nó vẫn nổi bật nhờ chiếc áo thun màu xám kết hợp với quần bò ôm sát cơ thể. Nhưng từ trước tới nay, hình như nó vẫn không có hứng thú với đám con trai. Trước kia có rất nhiều người theo đuổi nó, nhưng cũng bị từ chối một cách thẳng thừng đó thôi.
Sau khi đã xuống xe buýt, nó đi bộ ngắm cảnh một chút. Bỗng nhiên:
-Á! Cướp! Cướp!
Nó vội đuổi theo tên cướp đó(vừa chạy vừa la), nhưng sức lực của một cô bé 18 làm sao mà bì được với hắn. Chạy được một lúc, nó đã ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Khi nó đã hết hi vọng thì một người không biết từ đâu chạy vụt qua, đuổi theo hắn đang chạy thục mạng. Một lúc sau, người đó(nđ) đưa chiếc túi xách đến cho nó, hỏi:
-Này bé, bé có sao không? Bé còn nhỏ đeo túi xách lằm gì cơ chứ?
Nó ngước lên nhìn nđ. Nđ mặc một chiếc áo khoác xanh dương, bên trong mặc áo phông xám. Còn nữa, cái mặt không biết đẹp trai hay không mà bịt cái khẩu trang kín mít z troài! Như ngôi sao điện ảnh không bằng! Nhưng mà...
Khoan đã, lúc nãy nđ kêu nó là gì cơ? Bé!?! Phen này anh ta chết chắc rồi!
Đúng là không nằm ngoài dự đoán...
-Này anh kia! Thật lòng tui rất cảm ơn anh. Nhưng mà...anh gọi tui là cái gì cơ? Bé sao? Nhìn tui giống cháu chắt anh lắm à? Sao anh lại kêu tui như vậy(nv)? Hay anh bị thần kinh, nhầm lẫn ban ngày với ban đêm vậy? Ngồi đó mà mơ với mộng. Đồ điên!
Anh nghe nó nói như vậy thì ngẩn người ra. Quả thật, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh chưa từng thấy người nào mà...người nhỏ mỏ dài nv. Nhưng mà, không hiểu sao, anh rất có hứng thú với cô gái này.
-Cháu chắt thì không phải, nhưng mà...anh thích gọi là bé thôi. Bé cũng phải nhớ anh đây là ân nhân của bé đó nha. Tại sao lại nỡ lòng nào đối xử với anh như thế?
Từ trước đến giờ, trời biết, đất biết, nó và những ai quen nó đều biết rằng độ tò mò của nó là 10/10 điểm. Vì vậy cho nên, khi nhìn thấy nđó bịt kín mít như vậy, độ tò mò của nó lại dâng cao. Nó làm bộ nói:
-À thì...coi như tui xin lỗi anh đi. Cơ mà ban ngày ban mặt, anh bịt kín mít làm gì chứ? Cởi khẩu trang ra đi! Tui coi cái mặt anh chút. Tui cũng phải biết ân nhân của mình để mà trả ơn chớ!
Nđó nhìn nó một lúc, rồi. Lại nhìn xung quanh xem có ai không. Sau khi xác định là chỉ có anh và nó, anh mới từ từ cởi khẩu trang ra.
-Á Á Á! Anh đẹp trai!!! Nhưng mà tui thấy anh ở đâu rùi í. Đâu ta?!?
Anh chờ đợi nó nói ra tên anh nhưng cô không thể nhớ được. Nghĩ vậy, anh định nói cho nó luôn. Nhưng mà...
-Anh là ai thì mặc kệ anh chứ! Dù anh có là thiên thần cũng đâu mắc mớ gì tui? Thôi tui đi đây. Tui còn có việc. Pye pye...
Nó vừa đi khỏi thì anh quản lí cũng vừa đi tới, thở hổn hển:
-Tùng ơi là Tùng! Tại sao em lai có thể chạy nhanh như vậy chứ? Anh chạy theo một lúc đax không thấy em đâu rồi! Làm anh đi tìm mãi. Mà em đuổi theo ai vậy?
-À không có gì đâu. Thôi đi nào! Về nhà thôi.
*********
Sau khi đến địa chỉ mà hôm qua cô nhân viên nói, Lam Lam nhìn ngôi nhà, nghĩ: "Đây đâu phải là nhà. Đây là biệt thự đó chứ. Phải giúp việc trong cái biệt thự này chắc mình chết
Nó đi vào, nhấn chuông:"Ting ting". Một bảo vệ ra mở cửa cho cô. Bác hỏi, nhưng mặt lạnh tanh:
-Cháu là ai? Đến đây làm gì?
Nó lễ phép:
-Dạ cháu đến tìm ông chủ ạ.
Lúc này, thái độ của bác bảo vệ mới giảm đi đôi chút đáng sợ:
-À, ra vậy. Cháu là giúp việc mới hả? Vào nhà đi cháu.
Nói rồi, bác mở cửa cho nó vào. Nó nhìn một lượt xung quanh. Quả thật từ trước đến nay nó chưa từng thấy qua ngôi nhà nào to lớn như vậy. Nó bước vào nhà, xung quanh...
Không có một ai.
Ngước lên, nó nhìn thấy một bức hình rất to treo trên tường. Đó là...người lúc nãy đây mà! Không phải chứ!?!
>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.