Chương 6
Hàn Phong
11/08/2015
@@Chap6:Lo lắng
Sáng hôm sau, nó dậy hơi bị trễ. Nguyên nhân là vì cái tin nhắn chúc ngủ ngon của Tùng:/Chúc em nngon<3<3/. Nó vui mừng quá, đến nỗi không ngủ được luôn. Tại sao lại vui mừng? Nó cũng không biết. Nhưng mà qua cái tin đó nó hiểu ra được một điều: Sơn Tùng không xấu xa như các anti nói về anh, mà ngược lại, anh còn có vẻ rất quan tâm nó.có lẽ nó vui vì có một ông chủ tốt như vậy.(ngây thơ quá! Thế mak cũng k biết anh thíck mình)
********
Thấy nó đã hơn 8h rồi vẫn không có mặt, anh thực sự rất lo lắng. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không? Có bị ốm không? Anh cố là, cho những suy nghĩ vu vơ này tan biến đi, nhưng nó cứ quanh quẩn trong đầu anh. Anh lấy điện thoại gọi cho nó. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhạc:
"Anh tìm nỗi nhớ
Anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy
Xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ơr lại..."
Tiếng nhạc đó đã bị anh tắt đi. Vô lí! Hết sức vô lí! Tại sao ông chủ gọi mà nó không bắt máy. Đây là cuộc gọi thứ 101 rồi a(t/g có nói hơi quá không ta?!?).
................Tại nhà nó, 6 phút 59 giây sau............
Nó bước từ trong nhà vệ sinh ra với bộ quần áo đen từ trên xuống dưới(thành viên mới của tổ chức IS). Xuống nhà và:
-Ba ơi! Mẹ ơi! Con đi làm đây!_ Nói rồi, nó vớ chiếc giày thể thao đen đi vào rồi chạy biến luôn.
**********
Wow! Chị Lam Lam nhà ta đã lập kỉ lục đi làm muộn 1 giờ đồng hồ. 8h 30, nó xuất hiện trước cửa nhà anh, vừa bấm chuông vừa thở hổn hển:
-Phù phù...hộc hộc... Bác ơi mau mở... cửa cho cháu với...hộc hộc...
Nó khom người, đặt hai tay lên đầu gối thở dốc. Đến khi nghe tiếng 'Cạch'(tiếng cửa mở ík), nó nói mà không ngẩng đầu lên:
-Cảm ơn bác!
-Bác cái đầu em! Em có biết mình đi muộn không?(ai biểu sếp nhắn tin chúc ngủ ngon làm chi)
Cuối cùng, nó cũng chịu ngẩng lên. Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, sát khí lại còn bốc lên ngùn ngụt, nó vội nói:
-Xin lỗi ông chủ, hôm qua tui không ngủ được nên...
Anh ngắt lời nó:
-Dù có như vậy thì cũng phải nghe điện thoại chứ? Làm tôi lo..._Hai chữ "muốn chết" còn chưa kịp nói ra, anh đã lấy tay che miệng mình lại, sau đó vội sửa:
-Làm tôi tưởng em không muốn làm việc nữa chứ!
-Không có đâu mà! Hihi..._Nó nói rồi chạy nhanh vào nhà.
Sáng hôm sau, nó dậy hơi bị trễ. Nguyên nhân là vì cái tin nhắn chúc ngủ ngon của Tùng:/Chúc em nngon<3<3/. Nó vui mừng quá, đến nỗi không ngủ được luôn. Tại sao lại vui mừng? Nó cũng không biết. Nhưng mà qua cái tin đó nó hiểu ra được một điều: Sơn Tùng không xấu xa như các anti nói về anh, mà ngược lại, anh còn có vẻ rất quan tâm nó.có lẽ nó vui vì có một ông chủ tốt như vậy.(ngây thơ quá! Thế mak cũng k biết anh thíck mình)
********
Thấy nó đã hơn 8h rồi vẫn không có mặt, anh thực sự rất lo lắng. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không? Có bị ốm không? Anh cố là, cho những suy nghĩ vu vơ này tan biến đi, nhưng nó cứ quanh quẩn trong đầu anh. Anh lấy điện thoại gọi cho nó. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhạc:
"Anh tìm nỗi nhớ
Anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy
Xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ơr lại..."
Tiếng nhạc đó đã bị anh tắt đi. Vô lí! Hết sức vô lí! Tại sao ông chủ gọi mà nó không bắt máy. Đây là cuộc gọi thứ 101 rồi a(t/g có nói hơi quá không ta?!?).
................Tại nhà nó, 6 phút 59 giây sau............
Nó bước từ trong nhà vệ sinh ra với bộ quần áo đen từ trên xuống dưới(thành viên mới của tổ chức IS). Xuống nhà và:
-Ba ơi! Mẹ ơi! Con đi làm đây!_ Nói rồi, nó vớ chiếc giày thể thao đen đi vào rồi chạy biến luôn.
**********
Wow! Chị Lam Lam nhà ta đã lập kỉ lục đi làm muộn 1 giờ đồng hồ. 8h 30, nó xuất hiện trước cửa nhà anh, vừa bấm chuông vừa thở hổn hển:
-Phù phù...hộc hộc... Bác ơi mau mở... cửa cho cháu với...hộc hộc...
Nó khom người, đặt hai tay lên đầu gối thở dốc. Đến khi nghe tiếng 'Cạch'(tiếng cửa mở ík), nó nói mà không ngẩng đầu lên:
-Cảm ơn bác!
-Bác cái đầu em! Em có biết mình đi muộn không?(ai biểu sếp nhắn tin chúc ngủ ngon làm chi)
Cuối cùng, nó cũng chịu ngẩng lên. Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, sát khí lại còn bốc lên ngùn ngụt, nó vội nói:
-Xin lỗi ông chủ, hôm qua tui không ngủ được nên...
Anh ngắt lời nó:
-Dù có như vậy thì cũng phải nghe điện thoại chứ? Làm tôi lo..._Hai chữ "muốn chết" còn chưa kịp nói ra, anh đã lấy tay che miệng mình lại, sau đó vội sửa:
-Làm tôi tưởng em không muốn làm việc nữa chứ!
-Không có đâu mà! Hihi..._Nó nói rồi chạy nhanh vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.