Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 56: Mang thai
Công Tử Tầm Hoan
28/06/2023
Cái thai động rất nhỏ này chỉ có Tiểu Bạch mới có thể cảm giác được, Lục Thành Nghiễm chỉ cảm nhận được một cái bụng tròn mềm nhũn dưới tay.
Nhưng nếu nói Tiểu Bạch mập, lại không có khả năng. Rõ ràng cậu có tứ
chi mảnh khảnh, làm sao có thể có bụng nhỏ rõ ràng như vậy.
Hứa Kiêu Bạch cho rằng Lục Thành Nghiễm bị nhóc con liên tiếp đá mười mấy cước này choáng váng, hắn cứ cứng ngắc đứng trước mặt Hứa Kiêu Bạch, trong lúc nhất thời liền quên nói cái gì. Trên mặt tràn đầy nghi hoặc cùng mê mang.
Mang... Mang thai? Tiểu Bạch là con trai, làm sao có thể?
Chờ đã, có một loại con trai có thể mang thai. Nhưng xác suất kia quả thực quá thấp, toàn bộ thể chất nam tính dẽ mang thai của cả nước cũng sẽ không vượt qua một nghìn người. Bởi vì bọn họ quá mức quý hiếm cho nên đều sẽ được cẩn thận đăng ký lập sổ sách.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trên chứng minh thư của Tiểu Bạch rõ ràng viết giới tính nam. Làm sao cậu có thể mang thai?
Tiểu Bạch ở phía đối diện lại hướng về phía cậu vui tươi thè lưỡi nói: "Bất ngờ không, có bất ngờ không?"
Lục Thành Nghiễn ở trong lòng khiếp sợ còn chưa tiêu hóa, lại nghênh đón cái ôm từ Tiểu Bạch: "Lục Thành Nghiễm, tôi phải đi Nam Phi, sau khi trở về sẽ đồng ý làm bạn trai của chú. Mấy ngày nay chú suy nghĩ kỹ đi, đứa nhỏ trong bụng này tôi nhất định sẽ sinh ra. Nếu chú không thể chấp nhận nó, chú hãy biến mất khỏi thế giới của tôi và đừng theo đuổi tôi nữa được chứ?"
Trái tim Lục Thành Nghiễm đang kịch liệt nhảy lên, hắn ôm lấy hai vai gầy gò của Tiểu Bạch hỏi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em là... Thể chất dễ mang thai sao? Sao bây giờ em mới nói cho tôi biết? Nó... Gần 3 tháng rồi sao? Tiểu Bạch, em đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Kiêu Bạch vừa định trả lời, điện thoại của cậu liền vang lên, là Hứa Tuấn Lân gọi tới. Tiểu Bạch nhận điện thoại, thanh âm Hứa Tuấn Lân truyền tới, cậu lập tức hướng phía Lục Thành Nghiễm làm động tác im lặng, ý bảo hắn không được nói chuyện.
"Alo? Có chuyện gì vậy ba? Con lên ngay đây."
Hứa Tuấn Lân nói: "Không có việc gì, không cần vội, ba chỉ hỏi điều khiển từ xa điều hòa trong phòng khách của con để đâu rồi thôi."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Dưới máy pha trà chỗ... Bỏ đi, để con về tìm cho ba vậy." Nói xong cậu liền cúp máy.
Thấy Tiểu Bạch sắp lên tầng, Lục Thành Nghiễm làm sao chịu để cậu đi? Ném cho hắn một quả bom xong lại còn đòi chạy thoát? Dễ như vậy sao? Lục Thành Nghiễm gắt gao túm lấy cậu nói: "Tiểu Bạch, em không được đi, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng cho tôi."
Đầu Hứa Kiêu Bạch đầy hắc tuyến, nửa ngày sau nói: "Chú Lục, chú như vậy... Tôi còn tưởng chú sẽ khóc cảm động vào giây sau chứ. DÙng ngữ khí như tiểu oán phụ này là ý gì?"
Tiểu oán phụ Lục Thành Nghiễm không có tâm tình cùng Hứa Kiêu Bạch nói giỡn, tiếp tục truy hỏi: "Tiểu Bạch, em đi theo tôi được không? Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem... Con chúng ta... đứa bé có ổn không."
Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ gửi cho hắn một tấm ảnh siêu âm B nói: "Chú tự xem nó đi. Tôi có thể ăn được như vậy nó còn không tốt sao?" Từ khi mang thai nhóc con, cậu béo lên ước chừng năm cân đó! Cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cân nặng sẽ trở nên không thể vãn hồi.
Lục Thành Nghiễm không nhìn siêu âm B kia, chỉ kéo tay Tiểu Bạch không chịu để cậu đi, phập phồng trong lòng chẳng những không đè xuống được mà ngược lại dẫn phát sóng thần.
Sắc mặt hắn có chút ửng hồng, cố gắng nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể? Tôi... Tôi có phải là súc sinh không?"
Hứa Kiêu Bạch ngoáy lỗ tai, xua tay nói: "Đừng khách khí đừng khách khí, chú đột nhiên khách khí như vậy tôi cũng ngại lắm. Tôi thực sự phải quay về rồi chú đừng như vậy. Chuyện này nếu để cho ba tôi biết, tôi sẽ bị ba đánh chết mất. Có chuyện gì cứ nói trên WeChat đi. Dù sao, chú biết chuyện này là được rồi."
So với Hứa Kiêu Bạch bình thản không để ý lắm, Lục Thành Nghiễm thật sự không bình tĩnh xuống được.
Nhưng lúc này thang máy đã tới, Hứa Kiêu Bạch nhất định phải lên nhà. Mắt thấy đã gần mười một giờ, nếu không trở về nhất định sẽ bị học trưởng nhìn ra cái gì đó.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, không chịu buông tay Hứa Kiêu Bạch ra: "Tiểu Bạch, để tôi đi lên nói rõ ràng với học trưởng."
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức hồn sắp đăng xuất, đánh vào tay Lục Thành Nghiễm nói: "Chú mau câm miệng lại! Chú không muốn sống tôi còn muốn sống đấy! Chuyện này phải chậm rãi thẩm thấu với đồng chí Hứa, bằng không ba khẳng định không tiếp nhận được."
Lục Thành Nghiễm thật sự không cam lòng cứ như vậy thả Tiểu Bạch lên lầu, chỉ đành nói: "Vậy tôi... Tôi sẽ chờ em ở tầng dưới trong xe, chờ họ ngủ, em xuống đây được không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không muốn, cực kỳ không muốn! Sớm biết chú không khỏi sợ hãi như vậy tôi sẽ không nói cho chú biết. Sao chú lại nhạy cảm hơn ba tôi vậy? Được rồi, tôi sẽ nói sự thật với chú. Tôi chính là thể chất trời sinh dễ mang thai, tối hôm đó sau khi trở về vừa vặn nhận được một thông báo, bận liên tiếp ba ngày nên cũng quên mất chuyện mua thuốc tránh thai. Chờ đến khi tôi nhớ tới thì đã bắt đầu có phản ứng rồi."
"Vậy đoạn thời gian trước em vẫn nôn..." Trên mặt Lục Thành Nghiễm có vài phần mờ mịt, lại bỗng nhiên ảo não nói: "Là bởi vì mang thai sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Còn có thể vì cái gì? Có điều là cũng may, nôn vài ngày cũng không có việc gì."
Lục Thành Nghiễm lâm vào trầm mặc, hắn không muốn thả Tiểu Bạch lên liền muốn giữ cậu ở bên cạnh. Hắn cảm thấy mình là một tên cặn bã, tại sao sao? Rõ ràng trong tủ đầu giường của khách sạn có đồ dùng, vì sao không dùng? Hắn muốn hận chết chính mình lúc ấy, hận không thể cho mình hai cái tát lúc này.
Vì vậy, hắn tiến lên cầm lấy tay Tiểu Bạch nói: "Em tát tôi hai cái đi! Làm cho tôi tỉnh táo đi."
Hứa Kiêu Bạch bị hắn chọc cười nói: "Tôi đánh chú làm gì? Chuyện có gì to tát chứ? Chú Lục, chú về đi! Hãy suy nghĩ về tương lai của chúng ta, suy nghĩ xem chú có thể chấp nhận đứa bé này không."
Lục Thành Nghiễm nói: "Em đang nói đùa sao? Cho dù em sinh ra một trăm đứa tôi cũng chấp nhận! Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là... Tiểu Bạch, em mới... 18 tuổi. Em... Em bảo tôi làm sao nhẫn tâm, khi em mười tám tuổi, liền gánh vác những thứ này? Nhưng mà..." Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Bạch, hắn cũng phát điên mà muốn.
Cũng không phải bởi vì người Lục gia bọn họ đinh bất vượng, mà là bởi vì một người vĩnh viễn khát vọng thân tình, sau khi biết mình sắp có được một huyết thống chân chính, loại hưng phấn đó khó có thể che dấu.
Đương nhiên, lúc này Hứa Kiêu Bạch cũng không thể lý giải cảm giác của Lục Thành Nghiễm, cậu chỉ biết nếu như mình không đi, lão Hứa phỏng chừng lại gọi liên hoàn đoạt mạng cho cậu mất.
Cậu nhân cơ hội đẩy Lục Thành Nghiễm ra, ấn tầng nhà mình, hướng ra ngoài thang máy hô: "Nói chuyện trên WeChat đi! Không được để ba tôi biết, chú nhất định phải giữ bí mật đấy!"
Trên tay Lục Thành Nghiễm trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng. Hắn dựa vào tường giữa thang máy một lúc rồi trở lại xe. Hắn rất hiếm khi hút thuốc, hắn lấy một hộp thuốc lá ra khỏi xe. Sau khi châm lửa, chậm rãi thở ra một hơi.
Nhịp tim thất tốc của hắn dần dần trở lại tốc độ nhịp đập bình thường, hít sâu một hơi, dập tắt khói.
Lục Thành Nghiễm khởi động xe, trở về chỗ ở của mình. Trùng kích vừa mới qua đi liền lưu lại di chứng vui sướng.
Mặc dù vẫn tự trách mình nhưng nhiều hơn là lòng biết ơn. Lục Thành Nghiễm thừa nhận mình thiếu tình yêu, một trái tim tình cảm tràn lan thành tai họa, không có chỗ gửi gắm, rốt cục có thể an bài trên người cha con bọn họ.
Mà sau khi Hứa Kiêu Bạch trở về, vốn tưởng rằng Hứa Tuấn Lân sẽ hỏi cậu cái gì, không nghĩ tới lại thật sự chỉ để cậu tìm điều khiển từ xa.
Tật xấu này của Hứa Kiêu Bạch từ nhỏ đã như vậy, những thứ nhỏ nhặt này vừa đến trong tay cậu người khác liền tìm không thấy. Mà người có thể tìm được chúng, chỉ có bản thân Hứa Kiêu Bạch.
Cậu lấy bộ điều khiển ra từ giữa hai hộp dưới bàn trà, sau khi tắt điều hòa liền trở về phòng.
Vừa định đóng cửa, liền nghe thấy trong phòng ngủ Hứa Tuấn Lân hai người đang nói chuyện nhỏ.
"Lục Thành Nghiễm lôi kéo Tiểu Bạch tán gẫu cái gì được chứ? Sao lại nửa ngày như vậy mới lên đây? Hắn chắc chắn lại tẩy não Tiểu Bạch!"
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Nghiễm khi còn bé đã rất hứng thú với Thám tử lừng danh Conan. Vừa vặn chương trình tạp kỹ mà Tiểu Bạch tham gia có chủ đề về thám tử, hai người bọn họ có đề tài chung, nói chuyện nhiều một chút cũng bình thường."
"Hiện tại hắn thấy ra tay từ em cũng vô dụng liền muốn cùng Tiểu Bạch kéo gần quan hệ. Em yên tâm, tôi sẽ không ghen chút nào đâu. Người phải ghen là hắn, hắn ghen tị tôi và em đã kết hôn."
"Có gì để ghen tị? Khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ, cảm thấy cảm giác có gia đình với tôi mới có thể làm ra hành động như vậy. Anh nên biết rằng cha mẹ và ông bà của Tiểu Nghiễm đã chết trong cùng một tai nạn. Lúc đó cậu ta mới mấy tuổi chứ, đả kích như vậy đối với một đứa nhỏ mà nói không thể nghi ngờ là rất lớn."
Trong phòng ngủ yên tĩnh nửa ngày, Hứa Kiêu Bạch cũng trở về phòng mình.
Thì ra cha mẹ và ông bà nội Lục Thành Nghiễm đều chết vì tai nạn sao?
Người ngoài chỉ thấy hắn quang tươi huy hoàng lại không biết thân thế của hắn thê thảm đến mức này. Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên có chút đau lòng, hối hận vừa rồi mình không ôm hắn thật chặt. Khó trách sau khi cậu nói cho hắn biết tin mình mang thai, hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
Năm đó bởi vì lão Hứa cho hắn nhiều ấm áp cùng quan tâm nhất, liền muốn theo đuổi y. Hiện giờ mình mang thai conử của hắn, chỉ sợ hắn càng không muốn buông tay.
Nghĩ tới đây, Hứa Kiêu Bạch liền lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên nhìn thấy Lục Thành Nghiễm đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
"Tiểu Bạch em dọa sợ tôi rồi."
"Em có giận không? Có phải sẽ trách tôi vì đã khiến em thành như vậy."
"Rõ ràng em có thể ở độ tuổi tốt nhất, có được tinh đồ rực rỡ nhất, tôi lại... làm em có thai."
"Tiểu Bạch em có đó không?"
Hứa Kiêu Bạch mở khóa màn hình, trả lời một tin nhắn: "Có"
Hộp thoại của Lục Thành Nghiễm rất nhanh đã hiển thị trạng thái đang nhập, nhưng nhập nửa ngày, lại chỉ gửi tới mấy chữ: "Em đi ngủ sớm một chút đi, không được thức đêm."
Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên muốn cười, ngón tay cậu nhanh chóng đánh chữ: "Chú Lục, chú làm tôi nghĩ đến chú hàng xóm trong thôn chúng tôi cưới vợ nhỏ hơn 10 tuổi. Chú ấy ở trong nhà không có địa vị gia đình, cái gì cũng nghe theo vợ mình. Mọi người trong thôn chúng tôi đều lặng lẽ ở bên ngoài chê cười hắn, nhưng nhưng cô vợ nhỏ trong thôn chúng tôi đều lặng lẽ hâm mộ vợ hắn. Ha ha ha tôi rốt cục cũng hiểu vì sao khi tìm đối tượng mọi người đều muốn tìm người lớn hơn mình rồi. Chú Lục, chú nhìn xem chú còn có chút tiền đồ nào không?"
Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến, nửa ngày sau mới trả lời một câu: "Nhóc thối, em đừng có một tấc tiến một thước."
Hứa Kiêu Bạch cười đến lăn lộn khắp giường, không cẩn thận vui vẻ quá mức, từng đợt cảm giác đầu váng mắt hoa buồn nôn ập đến, không thể không ngoan ngoãn nằm trở lại giường.
Sờ sờ tiểu bánh bao trong bụng vui vẻ lăn lộn, Hứa Kiêu bạch nói: "Nhóc con, cha con còn rất dễ trọc đấy."
Lục Thành Nghiễm rất thú vị ôm di động nhìn nửa ngày, muốn nhắn tin cho Hứa Kiêu, rồi lại sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Hứa Kiêu Bạch lại gửi cho hắn một tin nhắn: "Chú Lục, chú cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Lục Thành Nghiễm trả lời: "Tôi hơi không ngủ được." Chuyện lớn như vậy, hắn có thể ngủ được mới là lạ.
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Tôi có một biện pháp, chú làm một lát liền có thể ngủ được."
Lục Thành Nghiễm nói: "Ồ? Có cách gì hay đây?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chú đi ra ngoài chạy năm cây số, trở về khẳng định mệt đến mức nằm liệt giường luôn, muốn không cũng khó."
Lục Thành Nghiễm: "Nhóc thối, em mau ngủ đi."
Hứa Kiêu Bạch không trả lời lại tin nhắn của Lục Thành Nghiễm nữa, mà Lục Thành Nghiễm nằm trên giường nửa giờ, đứng dậy lấy ra trang phục thể thao của mình, dọc theo lối đi trong tiểu khu mà chạy bộ.
Hứa Kiêu Bạch cho rằng Lục Thành Nghiễm bị nhóc con liên tiếp đá mười mấy cước này choáng váng, hắn cứ cứng ngắc đứng trước mặt Hứa Kiêu Bạch, trong lúc nhất thời liền quên nói cái gì. Trên mặt tràn đầy nghi hoặc cùng mê mang.
Mang... Mang thai? Tiểu Bạch là con trai, làm sao có thể?
Chờ đã, có một loại con trai có thể mang thai. Nhưng xác suất kia quả thực quá thấp, toàn bộ thể chất nam tính dẽ mang thai của cả nước cũng sẽ không vượt qua một nghìn người. Bởi vì bọn họ quá mức quý hiếm cho nên đều sẽ được cẩn thận đăng ký lập sổ sách.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trên chứng minh thư của Tiểu Bạch rõ ràng viết giới tính nam. Làm sao cậu có thể mang thai?
Tiểu Bạch ở phía đối diện lại hướng về phía cậu vui tươi thè lưỡi nói: "Bất ngờ không, có bất ngờ không?"
Lục Thành Nghiễn ở trong lòng khiếp sợ còn chưa tiêu hóa, lại nghênh đón cái ôm từ Tiểu Bạch: "Lục Thành Nghiễm, tôi phải đi Nam Phi, sau khi trở về sẽ đồng ý làm bạn trai của chú. Mấy ngày nay chú suy nghĩ kỹ đi, đứa nhỏ trong bụng này tôi nhất định sẽ sinh ra. Nếu chú không thể chấp nhận nó, chú hãy biến mất khỏi thế giới của tôi và đừng theo đuổi tôi nữa được chứ?"
Trái tim Lục Thành Nghiễm đang kịch liệt nhảy lên, hắn ôm lấy hai vai gầy gò của Tiểu Bạch hỏi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em là... Thể chất dễ mang thai sao? Sao bây giờ em mới nói cho tôi biết? Nó... Gần 3 tháng rồi sao? Tiểu Bạch, em đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Kiêu Bạch vừa định trả lời, điện thoại của cậu liền vang lên, là Hứa Tuấn Lân gọi tới. Tiểu Bạch nhận điện thoại, thanh âm Hứa Tuấn Lân truyền tới, cậu lập tức hướng phía Lục Thành Nghiễm làm động tác im lặng, ý bảo hắn không được nói chuyện.
"Alo? Có chuyện gì vậy ba? Con lên ngay đây."
Hứa Tuấn Lân nói: "Không có việc gì, không cần vội, ba chỉ hỏi điều khiển từ xa điều hòa trong phòng khách của con để đâu rồi thôi."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Dưới máy pha trà chỗ... Bỏ đi, để con về tìm cho ba vậy." Nói xong cậu liền cúp máy.
Thấy Tiểu Bạch sắp lên tầng, Lục Thành Nghiễm làm sao chịu để cậu đi? Ném cho hắn một quả bom xong lại còn đòi chạy thoát? Dễ như vậy sao? Lục Thành Nghiễm gắt gao túm lấy cậu nói: "Tiểu Bạch, em không được đi, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng cho tôi."
Đầu Hứa Kiêu Bạch đầy hắc tuyến, nửa ngày sau nói: "Chú Lục, chú như vậy... Tôi còn tưởng chú sẽ khóc cảm động vào giây sau chứ. DÙng ngữ khí như tiểu oán phụ này là ý gì?"
Tiểu oán phụ Lục Thành Nghiễm không có tâm tình cùng Hứa Kiêu Bạch nói giỡn, tiếp tục truy hỏi: "Tiểu Bạch, em đi theo tôi được không? Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem... Con chúng ta... đứa bé có ổn không."
Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ gửi cho hắn một tấm ảnh siêu âm B nói: "Chú tự xem nó đi. Tôi có thể ăn được như vậy nó còn không tốt sao?" Từ khi mang thai nhóc con, cậu béo lên ước chừng năm cân đó! Cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cân nặng sẽ trở nên không thể vãn hồi.
Lục Thành Nghiễm không nhìn siêu âm B kia, chỉ kéo tay Tiểu Bạch không chịu để cậu đi, phập phồng trong lòng chẳng những không đè xuống được mà ngược lại dẫn phát sóng thần.
Sắc mặt hắn có chút ửng hồng, cố gắng nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể? Tôi... Tôi có phải là súc sinh không?"
Hứa Kiêu Bạch ngoáy lỗ tai, xua tay nói: "Đừng khách khí đừng khách khí, chú đột nhiên khách khí như vậy tôi cũng ngại lắm. Tôi thực sự phải quay về rồi chú đừng như vậy. Chuyện này nếu để cho ba tôi biết, tôi sẽ bị ba đánh chết mất. Có chuyện gì cứ nói trên WeChat đi. Dù sao, chú biết chuyện này là được rồi."
So với Hứa Kiêu Bạch bình thản không để ý lắm, Lục Thành Nghiễm thật sự không bình tĩnh xuống được.
Nhưng lúc này thang máy đã tới, Hứa Kiêu Bạch nhất định phải lên nhà. Mắt thấy đã gần mười một giờ, nếu không trở về nhất định sẽ bị học trưởng nhìn ra cái gì đó.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, không chịu buông tay Hứa Kiêu Bạch ra: "Tiểu Bạch, để tôi đi lên nói rõ ràng với học trưởng."
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức hồn sắp đăng xuất, đánh vào tay Lục Thành Nghiễm nói: "Chú mau câm miệng lại! Chú không muốn sống tôi còn muốn sống đấy! Chuyện này phải chậm rãi thẩm thấu với đồng chí Hứa, bằng không ba khẳng định không tiếp nhận được."
Lục Thành Nghiễm thật sự không cam lòng cứ như vậy thả Tiểu Bạch lên lầu, chỉ đành nói: "Vậy tôi... Tôi sẽ chờ em ở tầng dưới trong xe, chờ họ ngủ, em xuống đây được không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không muốn, cực kỳ không muốn! Sớm biết chú không khỏi sợ hãi như vậy tôi sẽ không nói cho chú biết. Sao chú lại nhạy cảm hơn ba tôi vậy? Được rồi, tôi sẽ nói sự thật với chú. Tôi chính là thể chất trời sinh dễ mang thai, tối hôm đó sau khi trở về vừa vặn nhận được một thông báo, bận liên tiếp ba ngày nên cũng quên mất chuyện mua thuốc tránh thai. Chờ đến khi tôi nhớ tới thì đã bắt đầu có phản ứng rồi."
"Vậy đoạn thời gian trước em vẫn nôn..." Trên mặt Lục Thành Nghiễm có vài phần mờ mịt, lại bỗng nhiên ảo não nói: "Là bởi vì mang thai sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Còn có thể vì cái gì? Có điều là cũng may, nôn vài ngày cũng không có việc gì."
Lục Thành Nghiễm lâm vào trầm mặc, hắn không muốn thả Tiểu Bạch lên liền muốn giữ cậu ở bên cạnh. Hắn cảm thấy mình là một tên cặn bã, tại sao sao? Rõ ràng trong tủ đầu giường của khách sạn có đồ dùng, vì sao không dùng? Hắn muốn hận chết chính mình lúc ấy, hận không thể cho mình hai cái tát lúc này.
Vì vậy, hắn tiến lên cầm lấy tay Tiểu Bạch nói: "Em tát tôi hai cái đi! Làm cho tôi tỉnh táo đi."
Hứa Kiêu Bạch bị hắn chọc cười nói: "Tôi đánh chú làm gì? Chuyện có gì to tát chứ? Chú Lục, chú về đi! Hãy suy nghĩ về tương lai của chúng ta, suy nghĩ xem chú có thể chấp nhận đứa bé này không."
Lục Thành Nghiễm nói: "Em đang nói đùa sao? Cho dù em sinh ra một trăm đứa tôi cũng chấp nhận! Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là... Tiểu Bạch, em mới... 18 tuổi. Em... Em bảo tôi làm sao nhẫn tâm, khi em mười tám tuổi, liền gánh vác những thứ này? Nhưng mà..." Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Bạch, hắn cũng phát điên mà muốn.
Cũng không phải bởi vì người Lục gia bọn họ đinh bất vượng, mà là bởi vì một người vĩnh viễn khát vọng thân tình, sau khi biết mình sắp có được một huyết thống chân chính, loại hưng phấn đó khó có thể che dấu.
Đương nhiên, lúc này Hứa Kiêu Bạch cũng không thể lý giải cảm giác của Lục Thành Nghiễm, cậu chỉ biết nếu như mình không đi, lão Hứa phỏng chừng lại gọi liên hoàn đoạt mạng cho cậu mất.
Cậu nhân cơ hội đẩy Lục Thành Nghiễm ra, ấn tầng nhà mình, hướng ra ngoài thang máy hô: "Nói chuyện trên WeChat đi! Không được để ba tôi biết, chú nhất định phải giữ bí mật đấy!"
Trên tay Lục Thành Nghiễm trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng. Hắn dựa vào tường giữa thang máy một lúc rồi trở lại xe. Hắn rất hiếm khi hút thuốc, hắn lấy một hộp thuốc lá ra khỏi xe. Sau khi châm lửa, chậm rãi thở ra một hơi.
Nhịp tim thất tốc của hắn dần dần trở lại tốc độ nhịp đập bình thường, hít sâu một hơi, dập tắt khói.
Lục Thành Nghiễm khởi động xe, trở về chỗ ở của mình. Trùng kích vừa mới qua đi liền lưu lại di chứng vui sướng.
Mặc dù vẫn tự trách mình nhưng nhiều hơn là lòng biết ơn. Lục Thành Nghiễm thừa nhận mình thiếu tình yêu, một trái tim tình cảm tràn lan thành tai họa, không có chỗ gửi gắm, rốt cục có thể an bài trên người cha con bọn họ.
Mà sau khi Hứa Kiêu Bạch trở về, vốn tưởng rằng Hứa Tuấn Lân sẽ hỏi cậu cái gì, không nghĩ tới lại thật sự chỉ để cậu tìm điều khiển từ xa.
Tật xấu này của Hứa Kiêu Bạch từ nhỏ đã như vậy, những thứ nhỏ nhặt này vừa đến trong tay cậu người khác liền tìm không thấy. Mà người có thể tìm được chúng, chỉ có bản thân Hứa Kiêu Bạch.
Cậu lấy bộ điều khiển ra từ giữa hai hộp dưới bàn trà, sau khi tắt điều hòa liền trở về phòng.
Vừa định đóng cửa, liền nghe thấy trong phòng ngủ Hứa Tuấn Lân hai người đang nói chuyện nhỏ.
"Lục Thành Nghiễm lôi kéo Tiểu Bạch tán gẫu cái gì được chứ? Sao lại nửa ngày như vậy mới lên đây? Hắn chắc chắn lại tẩy não Tiểu Bạch!"
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Nghiễm khi còn bé đã rất hứng thú với Thám tử lừng danh Conan. Vừa vặn chương trình tạp kỹ mà Tiểu Bạch tham gia có chủ đề về thám tử, hai người bọn họ có đề tài chung, nói chuyện nhiều một chút cũng bình thường."
"Hiện tại hắn thấy ra tay từ em cũng vô dụng liền muốn cùng Tiểu Bạch kéo gần quan hệ. Em yên tâm, tôi sẽ không ghen chút nào đâu. Người phải ghen là hắn, hắn ghen tị tôi và em đã kết hôn."
"Có gì để ghen tị? Khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ, cảm thấy cảm giác có gia đình với tôi mới có thể làm ra hành động như vậy. Anh nên biết rằng cha mẹ và ông bà của Tiểu Nghiễm đã chết trong cùng một tai nạn. Lúc đó cậu ta mới mấy tuổi chứ, đả kích như vậy đối với một đứa nhỏ mà nói không thể nghi ngờ là rất lớn."
Trong phòng ngủ yên tĩnh nửa ngày, Hứa Kiêu Bạch cũng trở về phòng mình.
Thì ra cha mẹ và ông bà nội Lục Thành Nghiễm đều chết vì tai nạn sao?
Người ngoài chỉ thấy hắn quang tươi huy hoàng lại không biết thân thế của hắn thê thảm đến mức này. Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên có chút đau lòng, hối hận vừa rồi mình không ôm hắn thật chặt. Khó trách sau khi cậu nói cho hắn biết tin mình mang thai, hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
Năm đó bởi vì lão Hứa cho hắn nhiều ấm áp cùng quan tâm nhất, liền muốn theo đuổi y. Hiện giờ mình mang thai conử của hắn, chỉ sợ hắn càng không muốn buông tay.
Nghĩ tới đây, Hứa Kiêu Bạch liền lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên nhìn thấy Lục Thành Nghiễm đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
"Tiểu Bạch em dọa sợ tôi rồi."
"Em có giận không? Có phải sẽ trách tôi vì đã khiến em thành như vậy."
"Rõ ràng em có thể ở độ tuổi tốt nhất, có được tinh đồ rực rỡ nhất, tôi lại... làm em có thai."
"Tiểu Bạch em có đó không?"
Hứa Kiêu Bạch mở khóa màn hình, trả lời một tin nhắn: "Có"
Hộp thoại của Lục Thành Nghiễm rất nhanh đã hiển thị trạng thái đang nhập, nhưng nhập nửa ngày, lại chỉ gửi tới mấy chữ: "Em đi ngủ sớm một chút đi, không được thức đêm."
Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên muốn cười, ngón tay cậu nhanh chóng đánh chữ: "Chú Lục, chú làm tôi nghĩ đến chú hàng xóm trong thôn chúng tôi cưới vợ nhỏ hơn 10 tuổi. Chú ấy ở trong nhà không có địa vị gia đình, cái gì cũng nghe theo vợ mình. Mọi người trong thôn chúng tôi đều lặng lẽ ở bên ngoài chê cười hắn, nhưng nhưng cô vợ nhỏ trong thôn chúng tôi đều lặng lẽ hâm mộ vợ hắn. Ha ha ha tôi rốt cục cũng hiểu vì sao khi tìm đối tượng mọi người đều muốn tìm người lớn hơn mình rồi. Chú Lục, chú nhìn xem chú còn có chút tiền đồ nào không?"
Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến, nửa ngày sau mới trả lời một câu: "Nhóc thối, em đừng có một tấc tiến một thước."
Hứa Kiêu Bạch cười đến lăn lộn khắp giường, không cẩn thận vui vẻ quá mức, từng đợt cảm giác đầu váng mắt hoa buồn nôn ập đến, không thể không ngoan ngoãn nằm trở lại giường.
Sờ sờ tiểu bánh bao trong bụng vui vẻ lăn lộn, Hứa Kiêu bạch nói: "Nhóc con, cha con còn rất dễ trọc đấy."
Lục Thành Nghiễm rất thú vị ôm di động nhìn nửa ngày, muốn nhắn tin cho Hứa Kiêu, rồi lại sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Hứa Kiêu Bạch lại gửi cho hắn một tin nhắn: "Chú Lục, chú cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Lục Thành Nghiễm trả lời: "Tôi hơi không ngủ được." Chuyện lớn như vậy, hắn có thể ngủ được mới là lạ.
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Tôi có một biện pháp, chú làm một lát liền có thể ngủ được."
Lục Thành Nghiễm nói: "Ồ? Có cách gì hay đây?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chú đi ra ngoài chạy năm cây số, trở về khẳng định mệt đến mức nằm liệt giường luôn, muốn không cũng khó."
Lục Thành Nghiễm: "Nhóc thối, em mau ngủ đi."
Hứa Kiêu Bạch không trả lời lại tin nhắn của Lục Thành Nghiễm nữa, mà Lục Thành Nghiễm nằm trên giường nửa giờ, đứng dậy lấy ra trang phục thể thao của mình, dọc theo lối đi trong tiểu khu mà chạy bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.