Chương 17
Đường Tiểu Mạn
15/12/2022
Editor: Yeee
Beta: An Nhiên
Sau khi sắp xếp một ít công tác điều tra vụn vặt giao cho Trương Mộ Đồng, Trình Gia Dũng còn có một việc cần phải nhanh chóng đi chứng thực.
Gần tới giờ tan làm, Trình Gia Dũng gọi cho pháp y An Hâm một cuộc điện thoại, mong ông có thể chờ anh thêm một lát.
Đồng nghiệp của đội cảnh sát đều biết, An Hâm là một lão già đúng giờ lại cố chấp. Trừ phi có xuất hiện nhiệm vụ khẩn cấp, vừa qua thời gian tan làm, mời sáng mai, tuyệt đối không đợi!
Trình Gia Dũng muốn lái xe nhanh lên, một đường điên cuồng, chung quy có thể đến kịp giờ. Đáng tiếc, giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, đến chỗ nào cũng kẹt xe, lúc đuổi đến văn phòng của An Hâm, lão già đã sớm tan làm rồi.
Có lẽ kiện án tử này kéo dài quá lâu, trong lòng Trình Gia Dũng nóng vội muốn biết đáp án, giống như con kiến quay vòng vòng trên chảo nóng.
Trình Gia Dũng nóng vội, giống như đã không đợi được ngày mai. Lấy điện thoại gọi cho pháp y An Hâm, nghe được muốn hỏi vấn đề công việc, An Hâm không nhanh không chậm đáp một câu: “Tiểu Trình, chúng ta ngày mai ở văn phòng lại nói”.
Trình Gia Dũng là một người tính tình nôn nóng còn có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chuyện muốn giải quyết không giải quyết được, giá trị lo âu liền vọt thẳng lên trên.
Không có năng lực khống chế việc bản thân không khống chế được, Trình Gia Dũng chỉ có thể chán nản về nhà trước.
Đến cửa thang máy trong nhà, Trình Gia Dũng lại lần nữa gặp phải Tiêu Tiêu chuẩn bị ra cửa. Lần này đổi thành trong lòng anh có việc, mặt không biểu tình mà đi qua trước mắt cô, không còn tâm trạng để chào hỏi.
Tiêu Tiêu thấy Trình Gia Dũng một bộ dáng buồn bã ỉu xìu, không trực tiếp vào thang máy rời đi, mà kéo lại góc áo anh hỏi: “Anh làm sao vậy”?
Hiếm khi Tiêu Tiêu chủ động chào hỏi, có lẽ nhìn ra cảm xúc của anh không tốt, Trình Gia Dũng cảm thấy cô vẫn còn có chút tính người, liền thao thao bất tuyệt mà kể với cô việc đụng phải trắc trở chỗ pháp y An.
“Anh chính vì chuyện này mà mặt ủ mày chau”? Tiêu Tiêu hỏi.
“Đương nhiên, phá án phải tranh thủ thời gian mà”.
Tiêu Tiêu cười như không cười mà nhếch khóe miệng một chút, buông góc áo của Trình Gia Dũng ra, bấm lại nút đi xuống cửa thang máy.
Cô đây là lại bị bệnh câm à?
Trình Gia Dũng không hiểu ra sao, tay chân luống cuống mà đi tới đi lui tại chỗ, Tại sao Tiêu Tiêu đột nhiên lại thay đổi thái độ?
Trước khi thang máy đi xuống, Tiêu Tiêu nhấn nút đóng cửa thang máy, nói với Trình Gia Dũng như một tiểu tử ngốc nhìn lại chính mình một câu: “Nóng vội thì không thành công, hết thảy đều có là sự an bài tốt nhất”.
Kỳ quặc!
Tiêu Tiêu rời đi thật lâu, Trình Gia Dũng vẫn đứng phát ngốc tại hành lang, tinh tế ngẫm lại một câu của cô trước khi đi.
Đúng vậy, hết thảy đều có sự an bài tốt nhất!
Miệng của Tiêu Tiêu giống như được khai quang.
Pháp y An Hâm tự mình phát hiện vấn đề, lại một lần nữa làm kiểm tra thi thể lần hai với thi thể Châu Tiêu. Cha mẹ Châu Tiêu bởi vì không cách nào chấp nhận con gái mất đi ngoài ý muốn, di thể còn lưu lại ở phòng lạnh, vẫn luôn không có nhận đi.
Khi Trình Gia Dũng thỉnh giáo An Hâm nghi vấn, vừa lúc báo cáo nghiệm thi lần thứ hai mới được đóng dấu ra.
An Hâm cười cười, đưa báo cáo cho Trình Gia Dũng nói: “Tiểu Trình, cậu tới sớm một ngày, kết quả kiểm nghiệm còn chưa có. không sớm không muộn vừa vặn đúng lúc, đây là báo cáo bổ sung”.
Trình Gia Dũng mở báo cáo ra, hiểu ý cười, hết thảy đều là an bài tốt nhất!
Đồng thời, Trương Mộ Đồng bên kia cũng đã điều tra rõ ràng sự việc mà Trình Gia Dũng giao cho, chỉ cần xác nhận lại một hạng mục, tất cả các mảnh ghép đã được thu thập đủ.
Hạng mục cuối cùng, Trình Gia Dũng quyết định tự mình đi xác nhận.
Ngày hôm sau vừa lúc là ngày nghỉ lễ chung, Trình Gia Dũng đi vào đạo quán Tae Kwon Do, bởi vì là ngày nghỉ lễ, mỗi sân huấn luyện của đạo quán đều chật ních học viên.
Ở mỗi sân luyện tập Trình Gia Dũng đều đi quanh một vòng, liếc mắt nhìn, mục đích tìm kiếm. Chỉ là đáng tiếc, anh không có tìm được người anh muốn tìm.
Chẳng lẽ là mình suy đoán sai?
Trình Gia Dũng đang buồn bực, đột nhiên sau lưng có tiếng gọi tên anh, âm thanh nghe có chút quen tai.
Trình Gia Dũng quay đầu lại theo nơi phát ra âm thanh, thấy y tá trưởng Lâm Miểu, Trình Gia Dũng hiểu ý cười, đi về hướng của Lâm Miểu.
“Đại Dũng, gần đây cậu gầy đi không ít nha”! Lâm Miểu vỗ vỗ bả vai to rộng của Trình Gia Dũng, như người lớn thương tiếc.
“Gần đây có chút bận, dì Lâm vẫn ở đây học Tae Kwon Do sao? Đã lên tới đai đen rồi đi”?
Lâm Miểu ngượng ngùng cười, nói: “Tôi luyện chơi, bắt được hung thủ giết hại Tiểu Thì rồi sao”?
“Vẫn chưa đâu! Đúng rồi, dì Lâm, hiện tại dì có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi nói chuyện, tôi còn đang tính đi bệnh viện tìm dì, liên quan đến án tử của Tiểu Thì, tôi còn có một chút chuyện muốn hỏi dì”!
Lâm Miểu giơ tay lên nhìn thời gian, do dự một chút mới nói: “Được thôi, hai tiếng này tôi không có việc”.
“Sẽ không làm chậm trễ dì lâu đâu”.
Đạo quán Tae Kwon Do nằm trong trung tâm thương mại, cùng tầng lầu có rất nhiều quán ăn, Trình Gia Dũng tìm được một cửa hàng gần đó. Hai người hàn huyên mấy câu khách sáo việc nhà, Lâm Miểu chủ động nhắc tới án tử của Vương Tiểu Thì
“Đại Dũng, án tử của Tiểu Thì vẫn là một chút tiến triển cũng không có sao? Tôi còn có thể giúp cậu cái gì? Tôi biết cái gì nhất định đều nói cho cậu”.
“Thật ra cũng không phải một chút tiến triển đều không có, chúng tôi đã khóa chặt người bị tình nghi, chỉ là còn có chút chi tiết cần phải chứng thực một chút”.
“Là ai”?
Trong mắt Lâm Miểu hiện ra ánh sáng, thanh âm kích động đều biến điệu, Trình Gia Dũng nhìn ra được, Lâm Miểu thật sự rất quan tâm Vương Tiểu Thì.
“Dì Lâm, trước tiên dì đừng nóng vội, tôi cẩn thận nói cho dì nghe”.
“Được, vậy cậu nhanh nói đi”!
Thân thể Lâm Miểu không tự giác mà dựa lên trước, tư thế đã vào chỗ, thiếu chút hạt dưa đồ uống, chính là tiêu chuẩn quần chúng ăn dưa.
Trình Gia Dũng cười một chút, cũng bày ra thái độ giảng giải nghiêm túc nhất, nói: “Dì Lâm, năm nay là năm thứ bảy tôi làm cảnh sát hình sự, đây là lần đầu tiên phá án tử giết người liên hoàn. Rất may mắn, lúc xảy ra án tử tôi đang ở hiện trường, chỉ là một chút việc cũng không giúp được. Sư phụ tôi Tô đội có nói, phá án giết người liên hoàn, độ khó rất cao. Bởi vì cậu không biết được động cơ gây án của hung thủ là gì, có lẽ bọn họ căn bản không có động cơ rõ ràng, bọn họ là kẻ điên hoặc gọi là chính mình thay trời hành đạo”.
“Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy thi thể Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu, hai người họ đều mang thập tự giá ý nghĩa tượng trưng rõ ràng. Thập tự giá vừa lớn vừa chói mắt, đều không phải là trang sức thích hợp đeo ngày thường”.
“Đầu tiên tôi nghĩ đến nguyên nhân bọn họ bị mưu sát, đây có thể là một loại ý nghĩa tượng trưng của tôn giáo nào đó, cái chết của bọn họ hay là bị trừng phạt”?
“Nhưng đáng tiếc, sau nhiều lần điều tra, chúng tôi phát hiện Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu đều không tin giáo, hai người cũng không có tín ngưỡng đặc thù, nghi thức tôn giáo, tuyến bị trừng phạt này đứt đoạn”.
“Chính là kiểu như sư phụ nói, đây mới là điểm khó của án liên hoàn, tìm được mối liên hệ giữa mỗi người bị hại, thật sự không dễ dàng”.
“Tôi vốn cho rằng hai kiện án tử này sẽ bước vào thời kỳ bế tắc, không có biện pháp tiếp tục điều tra. Nhưng mà thật may mắn, nhờ có dì Lâm ngài cung cấp cho tôi một manh mối rất quan trọng, chính là Vương Tiểu Thì lén quan hệ với bác sĩ Trần chủ nhiệm khoa”.
“Lúc Vương Tiểu Thì chết, tôi liền cơ bản phán định hung thủ giết hại cô ấy rất có thể là người trong bệnh viện, hung thủ quen thuộc mỗi nơi trong bệnh viện, biết nhà kho dược phẩm là nơi tuyệt đối bí ẩn, hơn nữa có thể lấy được chìa khóa dự phòng đi mở cửa, những thứ này tương đối với một người ở ngoài bệnh viện, là chuyện rất khó làm được”.
“Càng thêm tin tức tốt là, nhân viên hóa nghiệm của phòng nghiệm chứng chúng tôi, ở trên thập tự giá ở trên cổ Châu Tiêu, kiểm tra ra thuốc khử trùng đặc thù thuộc về bệnh viện”.
“Hung thủ là người của bệnh viện, bác sĩ Trần là hung thủ, gần như có thể khẳng định như vậy”.
“Nhưng tôi còn có một điểm vẫn luôn nghĩ không thông, bác sĩ Trần sát hại Vương Tiểu Thì có thể nói là có động cơ gây án rõ ràng, vì thoát khỏi cô ấy để trở về với gia đình”.
“Nhưng Châu Tiêu thì sao? Bọn họ cũng không quen biết, ý nghĩa giết hại cô ấy lại là vì sao? Sau khi giết người, lại mang thập tự giá lên cổ mỗi người chết”?
“Tôi quyết định tự mình hỏi bác sĩ Trần tìm ra đáp án, đáng tiếc biểu hiện của Trần Vinh Sinh thật sự làm tôi đặc biệt thất vọng”.
“Tôi nghĩ suốt một đêm, phương thức thẩm vấn cu0ng bức lợi dụng hoặc là năn nỉ ỷ ôi có lẽ có thể tra ra chút dấu vết để lại, đến những cái này còn chưa dùng đến, bác sĩ Trần liền cái gì cũng khai. Hơn nữa còn chính miệng thừa nhận bản thân là tín đồ đạo Cơ Đốc, vậy cái thập tự giá mang tính biểu tượng kia, cũng đột nhiên có ý nghĩa tượng trưng của nó”.
“Vốn dĩ cho rằng hung thủ là kẻ thành thạo tính kế, lão hồ ly gan to cẩn thận? Không nghĩ tới hắn vậy mà không chịu nổi một kích, hắn khéo léo mà tránh thoát đám người bệnh viện, tránh thoát những máy camera theo dõi của tiểu khu nhà Châu Tiêu, nhưng lại đem chứng cứ bất lợi cho mình nhất, không hề giữ lại mà nói toàn bộ cho cảnh sát!
“Khi lập kế hoạch giết người bác sĩ Trần cực kỳ thông minh, giết người xong rồi lại đột nhiên giảm trí tuệ, đột nhiên, hứng thú truy bắt của tôi đều mất đi”.
“Đang lúc tôi chán nản nghi ngờ bác sĩ Trần rốt cuộc có phải là hung thủ không, đồng nghiệp khoa giám định của tôi mang đến cho tôi một manh mối khác ngoài ý muốn – nước hoa”.
“Chúng tôi điều tra qua nơi ở của Vương Tiểu Thì, trong nhà cô ấy, chúng tôi chỉ tìm được cùng một loại nước hoa, mà Châu Tiêu người chết thứ hai vậy mà lại là người nghiên cứu sáng lập ra loại nước hoa này. Đại cương tội phạm học cho thấy, đây không phải là một sự trùng hợp đơn giản”.
“Giết hại Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu, động cơ phạm tội của hung thủ, khả năng chính là bình nước hoa này”!
“Sau khi có được phát hiện mới này, ngày hôm sau tôi liền mang theo bình nước hoa này cố ý đi tìm bác sĩ Trần hỏi chuyện. Thật ngoài ý muốn, ông ta không có bất kỳ phản ứng nào – không hề có phản ứng với loại nước hoa này”?
“Mồi ngoan cực mạnh không câu được cá, ông ta quá bình tĩnh”!
“Tôi cho rằng bác sĩ Trần cách phạm tội hung thủ càng lúc càng xa rồi, nhưng tôi lại có một cách nghĩ khác”.
“Tên tiếng Trung của loại nước hoa này là ‘dụ hoặc trí mạng’, chính là giống như lần đầu tiên tôi gặp Vương Tiểu Thì, ấn tượng đầu tiên cô ấy cho tôi, trang điểm quá mức, mùi nước hoa nồng nặc. Cô ấy như vậy, giống như rất giống với loại nước hoa này, phải làm cho người tiếp xúc với cô ấy tràn ngập dụ hoặc”.
“Dì Lâm, dì đã từng nói với tôi, Vương Tiểu Thì cố ý thông đồng với bác sĩ Trần đã lâu, để hấp dẫn bác sĩ Trần, mỗi ngày đi làm mới trang điểm hoae hòe lộng lẫy như vậy”.
“Thuận theo suy nghĩ này, cô ấy có thể câu dẫn một người đàn ông, liền khó tránh khỏi sẽ có người thứ hai, thứ ba…ong bướm vây quanh người nhiều rồi, tự nhiên sẽ có lúc không cẩn thận dẫn lửa. Cho nên tôi quyết định đi tìm hiểu lịch sử của Vương Tiểu Thì, cũng ý đồ tìm được ong bướm khác”.
“Tôi đặc biệt đi đến quê nhà của Vương Tiểu Thì, nhưng từ chỗ đó tôi biết được Vương Tiểu Thì với Vương Tiểu Thì tôi gặp được lại là hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau”.
“Em trai cô ấy, bạn học cũ, bạn bè cũ, thậm chí là bạn trai cũ chia tay đã lâu, không ngoại lệ đều nói Vương Tiểu Thì thiện lương đơn thuần, chịu khổ chịu khó, trước giờ không trang điểm, là một cô gái rất đáng yêu”.
“Lúc đó tôi rất mê man, rốt cuộc là nên tin tưởng lời đồn? Hay là mắt thấy làm thật? Cái nào mới là Vương Tiểu Thì chân chính”?
“Cho đến khi tôi biết được tình huống gia đình lúc đầu của Vương Tiểu Thì, đồng nghiệp giúp tôi phân tích, Vương Tiểu Thì trang điểm đậm như vậy có thể là vì làm việc kiếm tiền. Bản chất của cô ấy cũng không có thay đổi. Còn có giáo hữu trong giáo hội của bác sĩ Trần nói cho tôi, bác sĩ Trần là một người đặc biệt đào hoa, sau lưng có rất nhiều phụ nữ cùng lúc, tôi đột nhiên liền thông suốt rồi”.
“Tôi lại lật tra khẩu cung của tất cả mọi người lần nữa, ấn tượng cơ bản của mọi người với Vương Tiểu Thì đều giống nhau, chỉ có một người là ngoại lệ, chính là dì Lâm”!
“Ngài chính là hung thủ sau cùng, dì Lâm Miểu”!
- -----oOo------
Beta: An Nhiên
Sau khi sắp xếp một ít công tác điều tra vụn vặt giao cho Trương Mộ Đồng, Trình Gia Dũng còn có một việc cần phải nhanh chóng đi chứng thực.
Gần tới giờ tan làm, Trình Gia Dũng gọi cho pháp y An Hâm một cuộc điện thoại, mong ông có thể chờ anh thêm một lát.
Đồng nghiệp của đội cảnh sát đều biết, An Hâm là một lão già đúng giờ lại cố chấp. Trừ phi có xuất hiện nhiệm vụ khẩn cấp, vừa qua thời gian tan làm, mời sáng mai, tuyệt đối không đợi!
Trình Gia Dũng muốn lái xe nhanh lên, một đường điên cuồng, chung quy có thể đến kịp giờ. Đáng tiếc, giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, đến chỗ nào cũng kẹt xe, lúc đuổi đến văn phòng của An Hâm, lão già đã sớm tan làm rồi.
Có lẽ kiện án tử này kéo dài quá lâu, trong lòng Trình Gia Dũng nóng vội muốn biết đáp án, giống như con kiến quay vòng vòng trên chảo nóng.
Trình Gia Dũng nóng vội, giống như đã không đợi được ngày mai. Lấy điện thoại gọi cho pháp y An Hâm, nghe được muốn hỏi vấn đề công việc, An Hâm không nhanh không chậm đáp một câu: “Tiểu Trình, chúng ta ngày mai ở văn phòng lại nói”.
Trình Gia Dũng là một người tính tình nôn nóng còn có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chuyện muốn giải quyết không giải quyết được, giá trị lo âu liền vọt thẳng lên trên.
Không có năng lực khống chế việc bản thân không khống chế được, Trình Gia Dũng chỉ có thể chán nản về nhà trước.
Đến cửa thang máy trong nhà, Trình Gia Dũng lại lần nữa gặp phải Tiêu Tiêu chuẩn bị ra cửa. Lần này đổi thành trong lòng anh có việc, mặt không biểu tình mà đi qua trước mắt cô, không còn tâm trạng để chào hỏi.
Tiêu Tiêu thấy Trình Gia Dũng một bộ dáng buồn bã ỉu xìu, không trực tiếp vào thang máy rời đi, mà kéo lại góc áo anh hỏi: “Anh làm sao vậy”?
Hiếm khi Tiêu Tiêu chủ động chào hỏi, có lẽ nhìn ra cảm xúc của anh không tốt, Trình Gia Dũng cảm thấy cô vẫn còn có chút tính người, liền thao thao bất tuyệt mà kể với cô việc đụng phải trắc trở chỗ pháp y An.
“Anh chính vì chuyện này mà mặt ủ mày chau”? Tiêu Tiêu hỏi.
“Đương nhiên, phá án phải tranh thủ thời gian mà”.
Tiêu Tiêu cười như không cười mà nhếch khóe miệng một chút, buông góc áo của Trình Gia Dũng ra, bấm lại nút đi xuống cửa thang máy.
Cô đây là lại bị bệnh câm à?
Trình Gia Dũng không hiểu ra sao, tay chân luống cuống mà đi tới đi lui tại chỗ, Tại sao Tiêu Tiêu đột nhiên lại thay đổi thái độ?
Trước khi thang máy đi xuống, Tiêu Tiêu nhấn nút đóng cửa thang máy, nói với Trình Gia Dũng như một tiểu tử ngốc nhìn lại chính mình một câu: “Nóng vội thì không thành công, hết thảy đều có là sự an bài tốt nhất”.
Kỳ quặc!
Tiêu Tiêu rời đi thật lâu, Trình Gia Dũng vẫn đứng phát ngốc tại hành lang, tinh tế ngẫm lại một câu của cô trước khi đi.
Đúng vậy, hết thảy đều có sự an bài tốt nhất!
Miệng của Tiêu Tiêu giống như được khai quang.
Pháp y An Hâm tự mình phát hiện vấn đề, lại một lần nữa làm kiểm tra thi thể lần hai với thi thể Châu Tiêu. Cha mẹ Châu Tiêu bởi vì không cách nào chấp nhận con gái mất đi ngoài ý muốn, di thể còn lưu lại ở phòng lạnh, vẫn luôn không có nhận đi.
Khi Trình Gia Dũng thỉnh giáo An Hâm nghi vấn, vừa lúc báo cáo nghiệm thi lần thứ hai mới được đóng dấu ra.
An Hâm cười cười, đưa báo cáo cho Trình Gia Dũng nói: “Tiểu Trình, cậu tới sớm một ngày, kết quả kiểm nghiệm còn chưa có. không sớm không muộn vừa vặn đúng lúc, đây là báo cáo bổ sung”.
Trình Gia Dũng mở báo cáo ra, hiểu ý cười, hết thảy đều là an bài tốt nhất!
Đồng thời, Trương Mộ Đồng bên kia cũng đã điều tra rõ ràng sự việc mà Trình Gia Dũng giao cho, chỉ cần xác nhận lại một hạng mục, tất cả các mảnh ghép đã được thu thập đủ.
Hạng mục cuối cùng, Trình Gia Dũng quyết định tự mình đi xác nhận.
Ngày hôm sau vừa lúc là ngày nghỉ lễ chung, Trình Gia Dũng đi vào đạo quán Tae Kwon Do, bởi vì là ngày nghỉ lễ, mỗi sân huấn luyện của đạo quán đều chật ních học viên.
Ở mỗi sân luyện tập Trình Gia Dũng đều đi quanh một vòng, liếc mắt nhìn, mục đích tìm kiếm. Chỉ là đáng tiếc, anh không có tìm được người anh muốn tìm.
Chẳng lẽ là mình suy đoán sai?
Trình Gia Dũng đang buồn bực, đột nhiên sau lưng có tiếng gọi tên anh, âm thanh nghe có chút quen tai.
Trình Gia Dũng quay đầu lại theo nơi phát ra âm thanh, thấy y tá trưởng Lâm Miểu, Trình Gia Dũng hiểu ý cười, đi về hướng của Lâm Miểu.
“Đại Dũng, gần đây cậu gầy đi không ít nha”! Lâm Miểu vỗ vỗ bả vai to rộng của Trình Gia Dũng, như người lớn thương tiếc.
“Gần đây có chút bận, dì Lâm vẫn ở đây học Tae Kwon Do sao? Đã lên tới đai đen rồi đi”?
Lâm Miểu ngượng ngùng cười, nói: “Tôi luyện chơi, bắt được hung thủ giết hại Tiểu Thì rồi sao”?
“Vẫn chưa đâu! Đúng rồi, dì Lâm, hiện tại dì có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi nói chuyện, tôi còn đang tính đi bệnh viện tìm dì, liên quan đến án tử của Tiểu Thì, tôi còn có một chút chuyện muốn hỏi dì”!
Lâm Miểu giơ tay lên nhìn thời gian, do dự một chút mới nói: “Được thôi, hai tiếng này tôi không có việc”.
“Sẽ không làm chậm trễ dì lâu đâu”.
Đạo quán Tae Kwon Do nằm trong trung tâm thương mại, cùng tầng lầu có rất nhiều quán ăn, Trình Gia Dũng tìm được một cửa hàng gần đó. Hai người hàn huyên mấy câu khách sáo việc nhà, Lâm Miểu chủ động nhắc tới án tử của Vương Tiểu Thì
“Đại Dũng, án tử của Tiểu Thì vẫn là một chút tiến triển cũng không có sao? Tôi còn có thể giúp cậu cái gì? Tôi biết cái gì nhất định đều nói cho cậu”.
“Thật ra cũng không phải một chút tiến triển đều không có, chúng tôi đã khóa chặt người bị tình nghi, chỉ là còn có chút chi tiết cần phải chứng thực một chút”.
“Là ai”?
Trong mắt Lâm Miểu hiện ra ánh sáng, thanh âm kích động đều biến điệu, Trình Gia Dũng nhìn ra được, Lâm Miểu thật sự rất quan tâm Vương Tiểu Thì.
“Dì Lâm, trước tiên dì đừng nóng vội, tôi cẩn thận nói cho dì nghe”.
“Được, vậy cậu nhanh nói đi”!
Thân thể Lâm Miểu không tự giác mà dựa lên trước, tư thế đã vào chỗ, thiếu chút hạt dưa đồ uống, chính là tiêu chuẩn quần chúng ăn dưa.
Trình Gia Dũng cười một chút, cũng bày ra thái độ giảng giải nghiêm túc nhất, nói: “Dì Lâm, năm nay là năm thứ bảy tôi làm cảnh sát hình sự, đây là lần đầu tiên phá án tử giết người liên hoàn. Rất may mắn, lúc xảy ra án tử tôi đang ở hiện trường, chỉ là một chút việc cũng không giúp được. Sư phụ tôi Tô đội có nói, phá án giết người liên hoàn, độ khó rất cao. Bởi vì cậu không biết được động cơ gây án của hung thủ là gì, có lẽ bọn họ căn bản không có động cơ rõ ràng, bọn họ là kẻ điên hoặc gọi là chính mình thay trời hành đạo”.
“Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy thi thể Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu, hai người họ đều mang thập tự giá ý nghĩa tượng trưng rõ ràng. Thập tự giá vừa lớn vừa chói mắt, đều không phải là trang sức thích hợp đeo ngày thường”.
“Đầu tiên tôi nghĩ đến nguyên nhân bọn họ bị mưu sát, đây có thể là một loại ý nghĩa tượng trưng của tôn giáo nào đó, cái chết của bọn họ hay là bị trừng phạt”?
“Nhưng đáng tiếc, sau nhiều lần điều tra, chúng tôi phát hiện Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu đều không tin giáo, hai người cũng không có tín ngưỡng đặc thù, nghi thức tôn giáo, tuyến bị trừng phạt này đứt đoạn”.
“Chính là kiểu như sư phụ nói, đây mới là điểm khó của án liên hoàn, tìm được mối liên hệ giữa mỗi người bị hại, thật sự không dễ dàng”.
“Tôi vốn cho rằng hai kiện án tử này sẽ bước vào thời kỳ bế tắc, không có biện pháp tiếp tục điều tra. Nhưng mà thật may mắn, nhờ có dì Lâm ngài cung cấp cho tôi một manh mối rất quan trọng, chính là Vương Tiểu Thì lén quan hệ với bác sĩ Trần chủ nhiệm khoa”.
“Lúc Vương Tiểu Thì chết, tôi liền cơ bản phán định hung thủ giết hại cô ấy rất có thể là người trong bệnh viện, hung thủ quen thuộc mỗi nơi trong bệnh viện, biết nhà kho dược phẩm là nơi tuyệt đối bí ẩn, hơn nữa có thể lấy được chìa khóa dự phòng đi mở cửa, những thứ này tương đối với một người ở ngoài bệnh viện, là chuyện rất khó làm được”.
“Càng thêm tin tức tốt là, nhân viên hóa nghiệm của phòng nghiệm chứng chúng tôi, ở trên thập tự giá ở trên cổ Châu Tiêu, kiểm tra ra thuốc khử trùng đặc thù thuộc về bệnh viện”.
“Hung thủ là người của bệnh viện, bác sĩ Trần là hung thủ, gần như có thể khẳng định như vậy”.
“Nhưng tôi còn có một điểm vẫn luôn nghĩ không thông, bác sĩ Trần sát hại Vương Tiểu Thì có thể nói là có động cơ gây án rõ ràng, vì thoát khỏi cô ấy để trở về với gia đình”.
“Nhưng Châu Tiêu thì sao? Bọn họ cũng không quen biết, ý nghĩa giết hại cô ấy lại là vì sao? Sau khi giết người, lại mang thập tự giá lên cổ mỗi người chết”?
“Tôi quyết định tự mình hỏi bác sĩ Trần tìm ra đáp án, đáng tiếc biểu hiện của Trần Vinh Sinh thật sự làm tôi đặc biệt thất vọng”.
“Tôi nghĩ suốt một đêm, phương thức thẩm vấn cu0ng bức lợi dụng hoặc là năn nỉ ỷ ôi có lẽ có thể tra ra chút dấu vết để lại, đến những cái này còn chưa dùng đến, bác sĩ Trần liền cái gì cũng khai. Hơn nữa còn chính miệng thừa nhận bản thân là tín đồ đạo Cơ Đốc, vậy cái thập tự giá mang tính biểu tượng kia, cũng đột nhiên có ý nghĩa tượng trưng của nó”.
“Vốn dĩ cho rằng hung thủ là kẻ thành thạo tính kế, lão hồ ly gan to cẩn thận? Không nghĩ tới hắn vậy mà không chịu nổi một kích, hắn khéo léo mà tránh thoát đám người bệnh viện, tránh thoát những máy camera theo dõi của tiểu khu nhà Châu Tiêu, nhưng lại đem chứng cứ bất lợi cho mình nhất, không hề giữ lại mà nói toàn bộ cho cảnh sát!
“Khi lập kế hoạch giết người bác sĩ Trần cực kỳ thông minh, giết người xong rồi lại đột nhiên giảm trí tuệ, đột nhiên, hứng thú truy bắt của tôi đều mất đi”.
“Đang lúc tôi chán nản nghi ngờ bác sĩ Trần rốt cuộc có phải là hung thủ không, đồng nghiệp khoa giám định của tôi mang đến cho tôi một manh mối khác ngoài ý muốn – nước hoa”.
“Chúng tôi điều tra qua nơi ở của Vương Tiểu Thì, trong nhà cô ấy, chúng tôi chỉ tìm được cùng một loại nước hoa, mà Châu Tiêu người chết thứ hai vậy mà lại là người nghiên cứu sáng lập ra loại nước hoa này. Đại cương tội phạm học cho thấy, đây không phải là một sự trùng hợp đơn giản”.
“Giết hại Vương Tiểu Thì cùng Châu Tiêu, động cơ phạm tội của hung thủ, khả năng chính là bình nước hoa này”!
“Sau khi có được phát hiện mới này, ngày hôm sau tôi liền mang theo bình nước hoa này cố ý đi tìm bác sĩ Trần hỏi chuyện. Thật ngoài ý muốn, ông ta không có bất kỳ phản ứng nào – không hề có phản ứng với loại nước hoa này”?
“Mồi ngoan cực mạnh không câu được cá, ông ta quá bình tĩnh”!
“Tôi cho rằng bác sĩ Trần cách phạm tội hung thủ càng lúc càng xa rồi, nhưng tôi lại có một cách nghĩ khác”.
“Tên tiếng Trung của loại nước hoa này là ‘dụ hoặc trí mạng’, chính là giống như lần đầu tiên tôi gặp Vương Tiểu Thì, ấn tượng đầu tiên cô ấy cho tôi, trang điểm quá mức, mùi nước hoa nồng nặc. Cô ấy như vậy, giống như rất giống với loại nước hoa này, phải làm cho người tiếp xúc với cô ấy tràn ngập dụ hoặc”.
“Dì Lâm, dì đã từng nói với tôi, Vương Tiểu Thì cố ý thông đồng với bác sĩ Trần đã lâu, để hấp dẫn bác sĩ Trần, mỗi ngày đi làm mới trang điểm hoae hòe lộng lẫy như vậy”.
“Thuận theo suy nghĩ này, cô ấy có thể câu dẫn một người đàn ông, liền khó tránh khỏi sẽ có người thứ hai, thứ ba…ong bướm vây quanh người nhiều rồi, tự nhiên sẽ có lúc không cẩn thận dẫn lửa. Cho nên tôi quyết định đi tìm hiểu lịch sử của Vương Tiểu Thì, cũng ý đồ tìm được ong bướm khác”.
“Tôi đặc biệt đi đến quê nhà của Vương Tiểu Thì, nhưng từ chỗ đó tôi biết được Vương Tiểu Thì với Vương Tiểu Thì tôi gặp được lại là hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau”.
“Em trai cô ấy, bạn học cũ, bạn bè cũ, thậm chí là bạn trai cũ chia tay đã lâu, không ngoại lệ đều nói Vương Tiểu Thì thiện lương đơn thuần, chịu khổ chịu khó, trước giờ không trang điểm, là một cô gái rất đáng yêu”.
“Lúc đó tôi rất mê man, rốt cuộc là nên tin tưởng lời đồn? Hay là mắt thấy làm thật? Cái nào mới là Vương Tiểu Thì chân chính”?
“Cho đến khi tôi biết được tình huống gia đình lúc đầu của Vương Tiểu Thì, đồng nghiệp giúp tôi phân tích, Vương Tiểu Thì trang điểm đậm như vậy có thể là vì làm việc kiếm tiền. Bản chất của cô ấy cũng không có thay đổi. Còn có giáo hữu trong giáo hội của bác sĩ Trần nói cho tôi, bác sĩ Trần là một người đặc biệt đào hoa, sau lưng có rất nhiều phụ nữ cùng lúc, tôi đột nhiên liền thông suốt rồi”.
“Tôi lại lật tra khẩu cung của tất cả mọi người lần nữa, ấn tượng cơ bản của mọi người với Vương Tiểu Thì đều giống nhau, chỉ có một người là ngoại lệ, chính là dì Lâm”!
“Ngài chính là hung thủ sau cùng, dì Lâm Miểu”!
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.