Chương 117: chiến trường
Tiểu Cam Cam
08/07/2023
Thương tích của hắn không có gì đáng lo ngại, cơ thể của hắn trời sinh khoẻ mạnh, vậy nên vết thương chẳng mấy chốc đã lành. Người đàn ông ở trong phòng nhìn xuống dưới hoa viên, cô gái nhỏ đang bế con đi dạo, môi mỏng cong lên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Gần một năm rưỡi không gặp, cô vẫn khoẻ, đây là điều mà hắn vui mừng.
Ba Lạc Bá Tư thở dài, nụ cười cũng tắt hẳn, xoay người nhìn Hào Kiện đang đứng phía sau rồi lên tiếng:
" Việc ta giao đã làm xong hết rồi chứ?".
Hào Kiện nhìn hắn đôi chút rồi cũng đáp lời:
" Vâng, đã xong rồi ạ. Xe ngựa... đang đợi ở bên ngoài".
" Đi thôi".
Người đàn ông mặc áo giáp, trang bị vũ khí và khoác áo choàng rồi đi ra khỏi phòng, Hào Kiện đi phía sau hắn, trong lòng cảm thấy tiếc nuối thay hắn.
Vốn nghĩ rằng khoảng thời gian cô ở đây, hai người có thể gần gũi, tình cảm từ đó cũng sẽ đi lên, nhưng ai mà ngờ được trong lúc này biên cương lại có chiến sự.
Công Quốc dẫn binh xâm chiếm, bệ hạ phái hắn đến đó lãnh đạo binh lính đánh trận.
" Công tước... có cần... chào tạm biệt không ạ?".
".........." - Hắn dừng cước bộ, vài giây sau liền tiếp tục bước đi rồi lên tiếng:
" Không cần, ngươi ở dinh thự nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt".
".........".
Hắn không phải là không muốn làm điều này, hắn là sợ bản thân sau khi chào cô thì không có dũng khí để đi nữa. Hơn hết, cô sợ hắn, cô không muốn nhìn thấy hắn, nếu vì sự xuất hiện của hắn khiến cho tâm trạng của cô chùng xuống thì thực sự không đáng.
Người đàn ông cưỡi lên con ngựa đen tuyền, cùng với đoàn kỵ binh nhanh chóng rời khỏi dinh thự.
Lưu Ly ở trong hoa viên chơi đùa với con gái, qua một lúc thì Hải Quỳ đi đến, trên gương mặt thấp thoáng nỗi bâng khuâng.
" Lưu Ly..." - Cô ấy gọi.
Cô nhìn sang, chỉ thấy cô ấy ấp úng:
" Người đó... hắn... phải ra chiến trường".
Gương mặt của Lưu Ly thoáng chút ngạc nhiên, cảm xúc trong lòng có đôi chút hỗn loạn, cô cứ như thế nhìn Hải Quỳ không chớp mắt như thể đang muốn hỏi tại sao phải ra chiến trường?
" Vừa mới rời khỏi".
Hắn rời đi, không trực tiếp tìm cô, tâm trạng của Lưu Ly lúc này lại không vui giống như cô tưởng tượng, hắn không gặp cô, đáng lý phải vui mới đúng.
" Công tước nói cô và Tinh Nhi nên ở lại đây, bây giờ biên cương xảy ra chiến sự, bên ngoài không được an toàn đâu".
"...........".
Lưu Ly bế con gái, nghi hoặc mà hỏi:
" Vết thương chưa lành... mà vẫn đi sao?" - Ba tuần trôi qua, thương tích nặng thế kia nói khỏi là khoẻ được sao.
Thực chất vết thương đó đã lành rồi, nhưng nếu như vẫn chưa lành thì hắn vẫn phải đi. Hải Quỳ không giải thích, chỉ nhẹ gật đầu, trong ánh mắt của Lưu Ly, cô ấy có thể thấy rõ sự lo lắng, đã quan tâm người ta đến thế nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Cùng lúc đó ở phía đại công tước, nghe nói Ba Lạc Đồ cũng đã ra ngoài chiến trường, mặc kệ Từ Huệ ngăn cản, anh cảm thấy việc liên quan đến quốc gia chỉ để anh trai gánh vác thì thực sự không công bằng. Anh là đàn ông, lại là người được hưởng hoàng ân, vậy thì cũng phải ra sức bảo vệ đất nước mới đúng.
Trong một ngày, cả hai đứa con trai đều rời đi, tâm trạng Từ Huệ suy sụp nghiêm trọng.
Lưu Ly biết hắn anh dũng thiện chiến, trên chiến trường đao kiếm vô tình nhưng hắn đều có thể dễ dàng vượt qua, chỉ là chẳng hiểu sao trong lòng lại bất an vô cùng, Tinh Nhi từ lúc hắn rời đi cũng khóc không ngừng.
Ba Lạc Bá Tư thúc ngựa ngày đêm ra ngoài vùng biên giới, lúc đến nơi thì mọi chuyện vẫn êm đẹp chưa có gì xảy ra. Bên phía Công Quốc dường như đang đợi thời cơ thích hợp để có cớ ra quân, nghe nói chỉ huy bên đó là Xích Diễm, hắn ta là tam hoàng tử nhưng so về sức mạnh và trí tuệ đều hơn hẳn những người anh em của mình.
Ba Lạc Bá Tư được ví như gấu đen thì Xích Diễm giống như báo hoa mai, chuyên rình mò và là kẻ săn mồi đáng sợ.
Nếu như đối đầu thì quả thực ai thắng ai bại vẫn không thể nói trước được.
Đêm đó, người đàn ông thức trắng đêm cùng với tướng sĩ bàn bạc cách thức đối phó với kẻ thù, còn cô cũng chẳng tài nào chợp mắt.
Từ khi hắn rời đi đã được năm ngày rồi, tại sao cảm giác thấp thỏm trong lòng vẫn chưa vơi đi?
Liệu có chuyện gì xấu xảy đến hay không?
Gần một năm rưỡi không gặp, cô vẫn khoẻ, đây là điều mà hắn vui mừng.
Ba Lạc Bá Tư thở dài, nụ cười cũng tắt hẳn, xoay người nhìn Hào Kiện đang đứng phía sau rồi lên tiếng:
" Việc ta giao đã làm xong hết rồi chứ?".
Hào Kiện nhìn hắn đôi chút rồi cũng đáp lời:
" Vâng, đã xong rồi ạ. Xe ngựa... đang đợi ở bên ngoài".
" Đi thôi".
Người đàn ông mặc áo giáp, trang bị vũ khí và khoác áo choàng rồi đi ra khỏi phòng, Hào Kiện đi phía sau hắn, trong lòng cảm thấy tiếc nuối thay hắn.
Vốn nghĩ rằng khoảng thời gian cô ở đây, hai người có thể gần gũi, tình cảm từ đó cũng sẽ đi lên, nhưng ai mà ngờ được trong lúc này biên cương lại có chiến sự.
Công Quốc dẫn binh xâm chiếm, bệ hạ phái hắn đến đó lãnh đạo binh lính đánh trận.
" Công tước... có cần... chào tạm biệt không ạ?".
".........." - Hắn dừng cước bộ, vài giây sau liền tiếp tục bước đi rồi lên tiếng:
" Không cần, ngươi ở dinh thự nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt".
".........".
Hắn không phải là không muốn làm điều này, hắn là sợ bản thân sau khi chào cô thì không có dũng khí để đi nữa. Hơn hết, cô sợ hắn, cô không muốn nhìn thấy hắn, nếu vì sự xuất hiện của hắn khiến cho tâm trạng của cô chùng xuống thì thực sự không đáng.
Người đàn ông cưỡi lên con ngựa đen tuyền, cùng với đoàn kỵ binh nhanh chóng rời khỏi dinh thự.
Lưu Ly ở trong hoa viên chơi đùa với con gái, qua một lúc thì Hải Quỳ đi đến, trên gương mặt thấp thoáng nỗi bâng khuâng.
" Lưu Ly..." - Cô ấy gọi.
Cô nhìn sang, chỉ thấy cô ấy ấp úng:
" Người đó... hắn... phải ra chiến trường".
Gương mặt của Lưu Ly thoáng chút ngạc nhiên, cảm xúc trong lòng có đôi chút hỗn loạn, cô cứ như thế nhìn Hải Quỳ không chớp mắt như thể đang muốn hỏi tại sao phải ra chiến trường?
" Vừa mới rời khỏi".
Hắn rời đi, không trực tiếp tìm cô, tâm trạng của Lưu Ly lúc này lại không vui giống như cô tưởng tượng, hắn không gặp cô, đáng lý phải vui mới đúng.
" Công tước nói cô và Tinh Nhi nên ở lại đây, bây giờ biên cương xảy ra chiến sự, bên ngoài không được an toàn đâu".
"...........".
Lưu Ly bế con gái, nghi hoặc mà hỏi:
" Vết thương chưa lành... mà vẫn đi sao?" - Ba tuần trôi qua, thương tích nặng thế kia nói khỏi là khoẻ được sao.
Thực chất vết thương đó đã lành rồi, nhưng nếu như vẫn chưa lành thì hắn vẫn phải đi. Hải Quỳ không giải thích, chỉ nhẹ gật đầu, trong ánh mắt của Lưu Ly, cô ấy có thể thấy rõ sự lo lắng, đã quan tâm người ta đến thế nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Cùng lúc đó ở phía đại công tước, nghe nói Ba Lạc Đồ cũng đã ra ngoài chiến trường, mặc kệ Từ Huệ ngăn cản, anh cảm thấy việc liên quan đến quốc gia chỉ để anh trai gánh vác thì thực sự không công bằng. Anh là đàn ông, lại là người được hưởng hoàng ân, vậy thì cũng phải ra sức bảo vệ đất nước mới đúng.
Trong một ngày, cả hai đứa con trai đều rời đi, tâm trạng Từ Huệ suy sụp nghiêm trọng.
Lưu Ly biết hắn anh dũng thiện chiến, trên chiến trường đao kiếm vô tình nhưng hắn đều có thể dễ dàng vượt qua, chỉ là chẳng hiểu sao trong lòng lại bất an vô cùng, Tinh Nhi từ lúc hắn rời đi cũng khóc không ngừng.
Ba Lạc Bá Tư thúc ngựa ngày đêm ra ngoài vùng biên giới, lúc đến nơi thì mọi chuyện vẫn êm đẹp chưa có gì xảy ra. Bên phía Công Quốc dường như đang đợi thời cơ thích hợp để có cớ ra quân, nghe nói chỉ huy bên đó là Xích Diễm, hắn ta là tam hoàng tử nhưng so về sức mạnh và trí tuệ đều hơn hẳn những người anh em của mình.
Ba Lạc Bá Tư được ví như gấu đen thì Xích Diễm giống như báo hoa mai, chuyên rình mò và là kẻ săn mồi đáng sợ.
Nếu như đối đầu thì quả thực ai thắng ai bại vẫn không thể nói trước được.
Đêm đó, người đàn ông thức trắng đêm cùng với tướng sĩ bàn bạc cách thức đối phó với kẻ thù, còn cô cũng chẳng tài nào chợp mắt.
Từ khi hắn rời đi đã được năm ngày rồi, tại sao cảm giác thấp thỏm trong lòng vẫn chưa vơi đi?
Liệu có chuyện gì xấu xảy đến hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.