Chương 131: Chương ngoại: thử việc
Tiểu Cam Cam
27/08/2023
Cậu trai bị tiểu thư nhỏ nhà công tước đối xử không tốt, bị ném bùn lên mặt nhưng vẫn không hề tức giận. Hào Kiện chỉ vừa đưa cậu đến hoa viên, còn chưa kịp giới thiệu nữa chứ.
Anh nhìn Tinh Nhi đang hả hê ôm bụng cười trêu chọc rồi xoay sang chàng thiếu niên, áy náy lên tiếng:
'' Vẫn ổn chứ, Vũ Phong?''.
'' Vâng ạ''.
Dù gương mặt dính đầy bùn đất nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, tiểu thư nhỏ nhìn thấy cậu không hề thét lên như trong suy nghĩ thì mất hứng bỏ viên bùn trong tay còn lại xuống rồi tiến đến gần cậu.
Ánh mắt chạm nhau, cô gái nhỏ 8 tuổi chỉ có một mẫu ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên cao hơn mình gần gấp đôi bĩu môi. Gương mặt bầu bĩnh cùng với hai búi tóc của Tinh Nhi phản chiếu trong đôi mắt màu đen của Vũ Phong, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn thế này.
Tinh Nhi nhìn chăm chú vào gương mặt của người đối diện, mắt hơi nhíu lại rồi nói:
'' Hông đủ tiêu chuẩn đâu, nghỉ việc đi''.
Dứt lời, cô bé lau bàn tay dính đầy bùn vào áo của cậu.
'' ............''.
Những người có mặt tại đó xanh cả mặt, tiểu thư nhỏ nghịch ngợm thế này thì ai dám nhận nhiệm vụ bảo vệ?
Còn chưa tới độ tuổi nổi loạn kia mà!!!
Sau khi lau tay vào áo của cậu, Tinh Nhi đặt ngón tay trỏ ở phía dưới mắt rồi thè lưỡi:
'' Plèèèèèèè...'' - Sau đó chạy đi mất.
Hào Kiện đưa tay lên xoa xoa thái dương, chỉ có thể ái ngại nhìn cậu mà nói:
'' Vì hộ vệ trước đây thân thiết với tiểu thư nhỏ đã đi đến Công Quốc, nhất thời không chấp nhận được nên mới như thế, nếu như cậu không nhận việc này thì cũng...''.
'' Không ạ, tôi sẽ làm''.
'' Hả? À, vậy thì tạm thời cứ thử việc một tháng trước nhé''.
'' Vâng''.
Vũ Phong nhìn theo hướng mà cô tiểu thư nhỏ chạy đi, ánh mắt vẫn vô cùng điềm đạm không có lấy một chút tức giận.
Sau khi xin thử việc, những ngày tiếp theo cậu và Tinh Nhi gần như ở bên nhau...
À không, phải là cậu ở bên bảo vệ, còn tiểu thư nhỏ thì tìm cách chạy trốn để cậu đi tìm.
Sang ngày hôm sau Vũ Phong đã có kinh nghiệm, Tinh Nhi dù có ném bùn cỡ nào thì cũng không thể trúng cậu dù chỉ là một cái vạc áo.
Tiểu thư nhỏ tay chân đầy bùn thở hồng hộc vì mệt và tức giận nhưng chàng thiếu niên phía đối diện lại sạch sẽ không chút bụi trần, dáng vẻ nhu thuận lại càng khiến cho cậu toát lên một ánh hào quang.
Tinh Nhi tức lắm, phồng má giậm chân tại chỗ, Vũ Phong tiến tới rút trong túi áo ra một cái khăn rồi giúp cô lau mặt.
Tiểu thư nhỏ gạt tay cậu ra rồi thét:
'' Đừng có nghĩ đẹp trai thì sẽ được chấp nhận, bỏ cái chiêu mỹ nam kế rẻ tiền đó đi!!!''.
Nói xong đương nhiên xoay người chạy đi mất, Vũ Phong hơi đứng hình nhưng gương mặt của cậu không chút cảm xúc nào, dáng vẻ hơi thờ ơ với thế gian. Cậu đứng lên rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tinh Nhi chạy nhanh để cậu không theo kịp, nhưng làm sao có thể?
Chân cô bé không dài bằng, sức lực cũng không hơn cậu, vậy nên rất nhanh đã bị cậu bắt kịp.
Vũ Phong không thèm hỏi ý kiến đã bế xốc tiểu thư nhỏ lên rồi phóng đi.
'' Ách! Anh... anh làm cái gì vậy hả?!''.
'' Đi tắm thôi, tiểu thư trông chẳng khác nào thỏi socola, phu nhân nhìn thấy sẽ trách mắng mất''.
'' Tôi có bị mắng thì liên quan gì anh?!!!''.
'' Tôi đi theo cô mọi nơi, cô bị mắng đương nhiên tôi cũng phải nghe cùng''.
Tinh Nhi nghe thấy anh đáp như thế liền giãy giụa:
'' Vậy thì tôi càng phải ở bẩn để anh cũng bị vạ lây!!!''.
Vũ Phong hệt như một cơn bão đúng như cái tên của mình, anh đem cô đến phòng tắm rồi chuyển giao cho nữ giúp việc, còn bản thân liền đi ra bên ngoài.
Tinh Nhi ở trong phòng tắm náo loạn, không muốn gây khó dễ cho người hầu nhưng cũng không chịu hợp tác, chạy khắp nơi không cho ai động vào.
Một nữ hầu đi ra ngoài cửa, anh thấy lâu như thế vẫn còn chưa tắm xong liền đứng ở ngoài mà hỏi:
'' Đã xong chưa?''.
'' Tiểu thư không cho ai động vào cả!!!''.
'' Đừng mong động vào tôi!!!!!!'' - Tinh Nhi lớn giọng.
'' Vậy thì để tôi làm cho'' - Vũ Phong đứng ở ngoài xoay lưng với cánh cửa lên tiếng.
'' Anh dám? Có muốn cha tôi lóc xương anh không?!!!!''.
'' Tiểu thư không chịu tắm, nếu trở bệnh thì tôi cũng bị lóc xương thôi. Tôi vào đây''.
'' Á, đừng có vào. Tôi tắm, được chưa!!!!!!!!!!!!!!''.
Anh nhìn Tinh Nhi đang hả hê ôm bụng cười trêu chọc rồi xoay sang chàng thiếu niên, áy náy lên tiếng:
'' Vẫn ổn chứ, Vũ Phong?''.
'' Vâng ạ''.
Dù gương mặt dính đầy bùn đất nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, tiểu thư nhỏ nhìn thấy cậu không hề thét lên như trong suy nghĩ thì mất hứng bỏ viên bùn trong tay còn lại xuống rồi tiến đến gần cậu.
Ánh mắt chạm nhau, cô gái nhỏ 8 tuổi chỉ có một mẫu ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên cao hơn mình gần gấp đôi bĩu môi. Gương mặt bầu bĩnh cùng với hai búi tóc của Tinh Nhi phản chiếu trong đôi mắt màu đen của Vũ Phong, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn thế này.
Tinh Nhi nhìn chăm chú vào gương mặt của người đối diện, mắt hơi nhíu lại rồi nói:
'' Hông đủ tiêu chuẩn đâu, nghỉ việc đi''.
Dứt lời, cô bé lau bàn tay dính đầy bùn vào áo của cậu.
'' ............''.
Những người có mặt tại đó xanh cả mặt, tiểu thư nhỏ nghịch ngợm thế này thì ai dám nhận nhiệm vụ bảo vệ?
Còn chưa tới độ tuổi nổi loạn kia mà!!!
Sau khi lau tay vào áo của cậu, Tinh Nhi đặt ngón tay trỏ ở phía dưới mắt rồi thè lưỡi:
'' Plèèèèèèè...'' - Sau đó chạy đi mất.
Hào Kiện đưa tay lên xoa xoa thái dương, chỉ có thể ái ngại nhìn cậu mà nói:
'' Vì hộ vệ trước đây thân thiết với tiểu thư nhỏ đã đi đến Công Quốc, nhất thời không chấp nhận được nên mới như thế, nếu như cậu không nhận việc này thì cũng...''.
'' Không ạ, tôi sẽ làm''.
'' Hả? À, vậy thì tạm thời cứ thử việc một tháng trước nhé''.
'' Vâng''.
Vũ Phong nhìn theo hướng mà cô tiểu thư nhỏ chạy đi, ánh mắt vẫn vô cùng điềm đạm không có lấy một chút tức giận.
Sau khi xin thử việc, những ngày tiếp theo cậu và Tinh Nhi gần như ở bên nhau...
À không, phải là cậu ở bên bảo vệ, còn tiểu thư nhỏ thì tìm cách chạy trốn để cậu đi tìm.
Sang ngày hôm sau Vũ Phong đã có kinh nghiệm, Tinh Nhi dù có ném bùn cỡ nào thì cũng không thể trúng cậu dù chỉ là một cái vạc áo.
Tiểu thư nhỏ tay chân đầy bùn thở hồng hộc vì mệt và tức giận nhưng chàng thiếu niên phía đối diện lại sạch sẽ không chút bụi trần, dáng vẻ nhu thuận lại càng khiến cho cậu toát lên một ánh hào quang.
Tinh Nhi tức lắm, phồng má giậm chân tại chỗ, Vũ Phong tiến tới rút trong túi áo ra một cái khăn rồi giúp cô lau mặt.
Tiểu thư nhỏ gạt tay cậu ra rồi thét:
'' Đừng có nghĩ đẹp trai thì sẽ được chấp nhận, bỏ cái chiêu mỹ nam kế rẻ tiền đó đi!!!''.
Nói xong đương nhiên xoay người chạy đi mất, Vũ Phong hơi đứng hình nhưng gương mặt của cậu không chút cảm xúc nào, dáng vẻ hơi thờ ơ với thế gian. Cậu đứng lên rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tinh Nhi chạy nhanh để cậu không theo kịp, nhưng làm sao có thể?
Chân cô bé không dài bằng, sức lực cũng không hơn cậu, vậy nên rất nhanh đã bị cậu bắt kịp.
Vũ Phong không thèm hỏi ý kiến đã bế xốc tiểu thư nhỏ lên rồi phóng đi.
'' Ách! Anh... anh làm cái gì vậy hả?!''.
'' Đi tắm thôi, tiểu thư trông chẳng khác nào thỏi socola, phu nhân nhìn thấy sẽ trách mắng mất''.
'' Tôi có bị mắng thì liên quan gì anh?!!!''.
'' Tôi đi theo cô mọi nơi, cô bị mắng đương nhiên tôi cũng phải nghe cùng''.
Tinh Nhi nghe thấy anh đáp như thế liền giãy giụa:
'' Vậy thì tôi càng phải ở bẩn để anh cũng bị vạ lây!!!''.
Vũ Phong hệt như một cơn bão đúng như cái tên của mình, anh đem cô đến phòng tắm rồi chuyển giao cho nữ giúp việc, còn bản thân liền đi ra bên ngoài.
Tinh Nhi ở trong phòng tắm náo loạn, không muốn gây khó dễ cho người hầu nhưng cũng không chịu hợp tác, chạy khắp nơi không cho ai động vào.
Một nữ hầu đi ra ngoài cửa, anh thấy lâu như thế vẫn còn chưa tắm xong liền đứng ở ngoài mà hỏi:
'' Đã xong chưa?''.
'' Tiểu thư không cho ai động vào cả!!!''.
'' Đừng mong động vào tôi!!!!!!'' - Tinh Nhi lớn giọng.
'' Vậy thì để tôi làm cho'' - Vũ Phong đứng ở ngoài xoay lưng với cánh cửa lên tiếng.
'' Anh dám? Có muốn cha tôi lóc xương anh không?!!!!''.
'' Tiểu thư không chịu tắm, nếu trở bệnh thì tôi cũng bị lóc xương thôi. Tôi vào đây''.
'' Á, đừng có vào. Tôi tắm, được chưa!!!!!!!!!!!!!!''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.