Chương 123: xin lỗi
Tiểu Cam Cam
18/07/2023
Người đàn ông nửa cái mạng gần như đang ở điện Diêm Vương, nay lại thêm nhiễm trùng, bác sĩ phải vất vả lắm mới có thể cứu được, mạng của hắn đúng là lớn thật.
Ba Lạc Bá Tư nằm trên giường, gương mặt không còn chút huyết sắc, trắng hơn cả tuyết.
Kể từ lúc được chữa trị đã được một tuần, tình trạng cơ thể khả quan nhưng ý chí thì vẫn như thế.
Từ Huệ có đến vài lần, nhìn thấy hắn như thế, bà ta vô cùng suy sụp, trong tâm sinh ra hối hận vì không đối xử với hắn tốt hơn. Ba Lạc Đồ im lặng không biết nên nói gì, còn cha hắn thì từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện.
Lưu Ly lúc nào cũng ngồi ở bên giường, luôn miệng kể cho hắn nghe những chuyện khi cô rời đi.
Chiến tranh đã kết thúc rồi, Công Quốc vô cùng vẻ vang vì đã hạ được kẻ mạnh nhất chến trường, chỉ có Xích Diễm từ lúc trở về vẫn luôn hậm hực. Hắn ta vẫn đã chuẩn bị tâm thế để hứng trọn nhát kiếm cuối cùng, ấy vậy mà Ba Lạc Bá Tư lại không chém xuống, lúc máu chảy khắp nơi hắn còn nở nụ cười mãn nguyện, càng chọc điên Xích Diễm.
Hắn ta sai người đem đến Đế Quốc những thứ thuốc quý chỉ mong vết thương của hắn mau chóng hồi phục, vậy thì sau này mới có thể tiếp tục giao đấu.
Lúc đầu thái tử còn nghi ngờ hành động này, nhưng sau khi kiểm tra mới biết đều là những thảo dược hiếm có khó tìm, vết thương của Ba Lạc Bá Tư cũng phục hồi nhanh hơn.
Cô gái ngồi ở bên giường, cẩn thận dùng khăn lau bàn tay đã gầy đi không ít của người đàn ông, từ lúc hắn được đưa về với mớ thương tích trên người thì chẳng ngày nào cô ngủ ngon. Lưu Ly sau khi đã lau người cho hắn sạch sẽ thì gục đầu lên giường rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Ba Lạc Bá Tư rong ruỏi trong giấc mơ mờ ảo, chẳng biết bản thân đã chạy bao lâu, chỉ biết dù muốn nhưng mãi không thoát ra được bóng tối.
Mỗi lần hắn chạy đến cuối con đường liền bị vô số cánh tay đen đúa kéo xuống, tiếp đó lại bắt đầu mọot vòng lặp vô tận.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bản thân lúc còn nhỏ vui vẻ cười tươi, đến khi thành niên thì gương mặt liền trở nên lạnh lẽo, rồi đến vả việc cô xuất hiện, lúc đó hắn mới có lại được những cảm giác cứ ngỡ đã mất từ lâu.
Rồi hình ảnh cô với thân thể đẫm máu hiện rõ trong tầm mắt, Ba Lạc Bá Tư giơ tay lên ngang tầm mắt, chỉ thấy bàn tay hắn dính đầy chất lỏng đỏ tươi và tanh tưởi. Hắn mơ thấy cô không còn sống nữa, chính là vì bị hắn bức ép đến mức dùng cái chết để giải thoát.
Đôi mắt của người đàn ông chậm rãi mở ra, cảnh tượng trong giấc mơ bình thường đến mức khiến cho hắn cảm thấy ông trời vẫn còn ưu ái với mình.
Không có những bàn tay kéo hắn xuống vực, cũng không có máu me đầm đìa, chỉ có cô gái nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh.
Một khung cảnh bình yên.
Ba Lạc Bá Tư nhẹ vươn tay, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng chẳng có, cố gắng lắm mới nhích được một chút nhưng lại run rẩy mãi không thôi.
Đôi mắt hắn mệt mỏi, môi mỏng lại mỉm cười, bàn tay gần chạm đến gò má thì chợt con ngươi đen láy chấn động, trên chiếc cổ trắng mịn của cô lộ ra một vết sẹo dài như một con rết nhỏ, tim hắn lúc này thắt lại, động tác cũng dừng hẳn.
" Ưm..." - Cảm thấy bản thân dường như ngủ thiếp đi, cô nhíu nhẹ chân mày rồi chầm chậm mở mắt.
Lưu Ly ngẩng đầu liền thấy người đàn ông lúc này đã tỉnh, dường như còn đang định chạm vào cô, môi mọng hé mở, vui đến mức chẳng biết nên nói gì, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên thân ảnh to lớn ấy đã ngồi dậy.
Hắn bật dậy.
Cô thoáng kinh ngạc. Đã hôn mê cả tuần rồi, lại còn bị thương nặng, sao hắn có thể làm được điều này kia chứ?
Ba Lạc Ba Tư chẳng hề cảm thấy đau đớn, lúc này đây hắn chỉ muốn cách xa cô nhất có thể.
Người đàn ông run rẩy thu tay lại, hắn ngồi quỳ trên giường, ánh mắt mang chút kinh hãi nhìn vào cô rồi cố gắng giải thích:
" Xin lỗi... anh xin lỗi, anh vẫn chưa chạm vào đâu, anh không cố ý chạm vào người em đâu, anh không chạm vào, em đừng chết".
Có lẽ lúc bấy giờ thần trí hắn đã mơ hồ đến mức không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Ba Lạc Bá Tư nằm trên giường, gương mặt không còn chút huyết sắc, trắng hơn cả tuyết.
Kể từ lúc được chữa trị đã được một tuần, tình trạng cơ thể khả quan nhưng ý chí thì vẫn như thế.
Từ Huệ có đến vài lần, nhìn thấy hắn như thế, bà ta vô cùng suy sụp, trong tâm sinh ra hối hận vì không đối xử với hắn tốt hơn. Ba Lạc Đồ im lặng không biết nên nói gì, còn cha hắn thì từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện.
Lưu Ly lúc nào cũng ngồi ở bên giường, luôn miệng kể cho hắn nghe những chuyện khi cô rời đi.
Chiến tranh đã kết thúc rồi, Công Quốc vô cùng vẻ vang vì đã hạ được kẻ mạnh nhất chến trường, chỉ có Xích Diễm từ lúc trở về vẫn luôn hậm hực. Hắn ta vẫn đã chuẩn bị tâm thế để hứng trọn nhát kiếm cuối cùng, ấy vậy mà Ba Lạc Bá Tư lại không chém xuống, lúc máu chảy khắp nơi hắn còn nở nụ cười mãn nguyện, càng chọc điên Xích Diễm.
Hắn ta sai người đem đến Đế Quốc những thứ thuốc quý chỉ mong vết thương của hắn mau chóng hồi phục, vậy thì sau này mới có thể tiếp tục giao đấu.
Lúc đầu thái tử còn nghi ngờ hành động này, nhưng sau khi kiểm tra mới biết đều là những thảo dược hiếm có khó tìm, vết thương của Ba Lạc Bá Tư cũng phục hồi nhanh hơn.
Cô gái ngồi ở bên giường, cẩn thận dùng khăn lau bàn tay đã gầy đi không ít của người đàn ông, từ lúc hắn được đưa về với mớ thương tích trên người thì chẳng ngày nào cô ngủ ngon. Lưu Ly sau khi đã lau người cho hắn sạch sẽ thì gục đầu lên giường rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Ba Lạc Bá Tư rong ruỏi trong giấc mơ mờ ảo, chẳng biết bản thân đã chạy bao lâu, chỉ biết dù muốn nhưng mãi không thoát ra được bóng tối.
Mỗi lần hắn chạy đến cuối con đường liền bị vô số cánh tay đen đúa kéo xuống, tiếp đó lại bắt đầu mọot vòng lặp vô tận.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bản thân lúc còn nhỏ vui vẻ cười tươi, đến khi thành niên thì gương mặt liền trở nên lạnh lẽo, rồi đến vả việc cô xuất hiện, lúc đó hắn mới có lại được những cảm giác cứ ngỡ đã mất từ lâu.
Rồi hình ảnh cô với thân thể đẫm máu hiện rõ trong tầm mắt, Ba Lạc Bá Tư giơ tay lên ngang tầm mắt, chỉ thấy bàn tay hắn dính đầy chất lỏng đỏ tươi và tanh tưởi. Hắn mơ thấy cô không còn sống nữa, chính là vì bị hắn bức ép đến mức dùng cái chết để giải thoát.
Đôi mắt của người đàn ông chậm rãi mở ra, cảnh tượng trong giấc mơ bình thường đến mức khiến cho hắn cảm thấy ông trời vẫn còn ưu ái với mình.
Không có những bàn tay kéo hắn xuống vực, cũng không có máu me đầm đìa, chỉ có cô gái nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh.
Một khung cảnh bình yên.
Ba Lạc Bá Tư nhẹ vươn tay, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng chẳng có, cố gắng lắm mới nhích được một chút nhưng lại run rẩy mãi không thôi.
Đôi mắt hắn mệt mỏi, môi mỏng lại mỉm cười, bàn tay gần chạm đến gò má thì chợt con ngươi đen láy chấn động, trên chiếc cổ trắng mịn của cô lộ ra một vết sẹo dài như một con rết nhỏ, tim hắn lúc này thắt lại, động tác cũng dừng hẳn.
" Ưm..." - Cảm thấy bản thân dường như ngủ thiếp đi, cô nhíu nhẹ chân mày rồi chầm chậm mở mắt.
Lưu Ly ngẩng đầu liền thấy người đàn ông lúc này đã tỉnh, dường như còn đang định chạm vào cô, môi mọng hé mở, vui đến mức chẳng biết nên nói gì, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên thân ảnh to lớn ấy đã ngồi dậy.
Hắn bật dậy.
Cô thoáng kinh ngạc. Đã hôn mê cả tuần rồi, lại còn bị thương nặng, sao hắn có thể làm được điều này kia chứ?
Ba Lạc Ba Tư chẳng hề cảm thấy đau đớn, lúc này đây hắn chỉ muốn cách xa cô nhất có thể.
Người đàn ông run rẩy thu tay lại, hắn ngồi quỳ trên giường, ánh mắt mang chút kinh hãi nhìn vào cô rồi cố gắng giải thích:
" Xin lỗi... anh xin lỗi, anh vẫn chưa chạm vào đâu, anh không cố ý chạm vào người em đâu, anh không chạm vào, em đừng chết".
Có lẽ lúc bấy giờ thần trí hắn đã mơ hồ đến mức không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.