Chương 4
Pơry Susu
04/09/2015
Ra về , tất cả học sinh nữ trong lớp khẽ cười nhìn Phượng Hoa đang ngủ say như chết , một lát sau :
- Ơ , về hết rồi sao ? - Phượng Hoa vươn người dậy
Đang mơ màng quay sang nhìn ra cửa sổ thì phát hiện cái cặp của mình đang nằm trên ngọn cây của trường . Khẽ lắc đầu , những trò trẻ con này muốn đuổi cô sao , xem thường cô quá rồi . Đi ra phòng dụng cụ lấy chiếc cầu thang trèo lên cây thì :
- Haha , mắc lừa rồi con nhỏ xấu xí ! - cả đám con gái cười lớn kéo cầu thang ra khỏi cây
- Này , mau trả cầu thang đây ! Các người quá đáng rồi đó ! - Phượng Hoa hét
- Haha , đây chỉ là cảnh cáo thôi , mày tốt nhất nên tránh xa anh Chấn Hạo ra đi !
Đám con gái bỏ đi chả thèm nghe tiếng hét của cô . Phượng Hoa nhìn xuống đất , run sợ . Cô đặc biệt sợ bóng tối và độ cao . Đeo cặp vào nhìn vào đồng hồ :
- Trễ giờ rồi , tam thiếu gia sẽ mắng ! Đành liều vậy !
Nhắm chặt mắt lại để kiếng vào cặp và
- A... ! - tiếng la vang lên
- Ủa sao không đau không lẽ mình chết rồi ! - Phượng Hoa nói
- Chết cái đầu cô , nặng quá đi xuống coi ! - một chàng trai la
Phượng Hoa đứng lên , đỡ lấy chàng trai .
- Xin lỗi ! Tôi không có ý !
- Im đi ! Bộ cô điên hay sao mà nhảy trên cây xuống vậy hả ? - chàng trai la
- Được rồi nha , anh làm gì chữi tôi ai biểu bao nhiêu chỗ anh không đi tự nhiên nhào tới chỗ này rồi bị tôi đè !
- Cô đè người ta mà con nói hả ?
Phượng Hoa quay sang nhìn chàng trai , bất ngờ trước sắc đẹp của Phượng Hoa , chàng trai đứng người .
- Cậu...cậu là Lâm Tử Kỳ ! - Phượng Hoa lấp bấp
- Cô là ... ! - Tử Kỳ nhìn
- Tôi là người sẽ giúp cho cậu quay về nhà !
- Từ bỏ ý định đi , không bao giờ tôi quay về nhà đó nữa ! - Tử Kỳ nói lạnh rồi bỏ đi
- Nhất định tôi sẽ thuyết phục được cậu !!! - Phượng Hoa la lên
Phượng Hoa mỉm cười nhẹ , chỉnh chu lại đồng phục rồi đeo kiếng lại đi ra ngoài cổng trường . Chấn Hạo từ trong xe nhìn thấy cô đi lên , lập tức ân cần hỏi :
- Em đi đâu nảy giờ vậy , mọi người đều ra hết rồi mà !
- Dạ , em có công chuyện riêng ạ ! - Phượng Hoa cười nhẹ
- Lần sau nhớ phải ra sớm biết không ? - Chấn Hạo nói nhẹ
- Vâng , ta đi về đi anh ! - Phượng Hoa nói
- Ừ , nhưng trước tiên ta phải đi mua đồ cho em , tối nay ta có một buổi tiệc quan trọng !
- Sao...sao phải mua cho em , em không đi đâu !
- Đây là buổi tiệc quan trọng , nếu cô muốn gặp những người kia thì nên đi ! - Hàn Phong lên tiếng
Phượng Hoa cúi đầu , Chấn Hạo mỉm cười xoa đầu cô rồi cùng Hàn Phong bàn về kế hoạch buổi tiệc . Chiếc xe sang trọng chạy tới trước cửa trung tâm mua sắm , Phượng Hoa ngây ngô nhìn 2 anh chàng đang phải cải trang che đi gương mặt của mình .Bước xuống xe , Chấn Hạo đeo mắt kiếng che đi gương mặt điển trai , Hàn Phong thì lấy chiếc mũ lưỡi trai che lại . Riêng Phượng Hoa vẫn diện bộ dạng của nàng mọt sách . Chấn Hạo nắm tay cô tới quầy shop thời trang .
-Woa ..đẹp quá ! – cô reo lên
- Em thích bộ nào cứ lấy đi ! – Chấn Hạo nói dịu dàng
- Nhưng … mấy bộ này mắc quá anh ơi .. ta đi về nhé ! – Phượng Hoa nói nhỏ
- Không sao đâu ! Em mau nhanh đi , Hàn Phong ghét nhất là chờ đợi đó !
Chưa kịp nói gì thì 2 cô nhân viên kéo cô vào trong phòng thay đồ .
-Nhột…nhột quá chị ơi ! – tiếng cười cô vang hết cả shop
Chấn Hạo khẽ cười nhẹ , Hàn Phong đi ra ngoài shop . Một lát sau , cậu quay lại . Một thân hình mảnh mai với chiếc váy hở vai dài chạm đất màu trắng , mái tóc xõa ra thật xinh đẹp .
-Tuyệt…quá ! – Chấn Hạo đỏ mặt
- Anh ơi … em … thấy cái váy này.. ! – Phượng Hoa nhìn cả 2 vị thiếu gia đỏ mặt
- Được rồi lấy cái váy đó đi ! – Hàn Phong nói lạnh lùng ra lệnh
- Nhưng … anh ơi , cái váy đó nó hở quá đi ! – Phượng Hoa nói
- Không sao đâu em người ta thường nói đẹp khoe xấu che mà , em không cần ngại làm gì ! – Chấn Hạo mỉm cười
Sau khi tính tiền xong bộ váy , Chấn Hạo đưa cô đi lựa giày cao gót , mua kính áp tròng , mua trang sức và cuối cùng là đi chăm sóc da cho cô .Phượng Hoa chán nản dù cô nói gì cũng vô dụng đối với 2 vị thiếu gia này .
-Hãy làm cho em ấy thật xinh đẹp biết chưa ? – Chấn Hạo nói
- Dạ , tam thiếu gia ! – các cô nhân viên cúi đầu
- Ta về thôi ! Phượng Hoa , em hãy thư giãn đi ! Tối đến sẽ có người tới đón em ! – Chấn Hạo nói với cô dịu dàng
- Vâng ! – Phượng Hoa nói
Chấn Hạo mỉm cười véo nhẹ má cô rồi đi , Hàn Phong bước tới đưa cho cô một chiếc điện thoại màu trắng rất đẹp là hàng mới nhất của năm .
-Tôi đã lưu số , chỉ cần bấm số 1 sẽ gọi cho tôi !
- Cám ơn !
Phượng Hoa cúi đầu e thẹn , Hàn Phong quay người bỏ đi . Tất cả nhân viên bước ra đưa cô đi thay đồ để thực hiện các kế hoạch làm đẹp cho cô .
Tối đến , tại khách sạn Kinger ---
Chiếc xe sang trọng của 2 vị thiếu gia tập đoàn Lâm Chấn làm cho ai cũng phải nể phục về tài năng và e thẹn về sắc đẹp . Chấn Hạo lịch lãm bảnh trai với bộ vest trắng tinh khôi , Hàn Phong thì quyến rũ đẹp trai với bộ vest đen huyền . Cả 2 đi lên tầng 20 – tầng của buổi tiệc sẽ diễn ra .
-Sao em ấy chưa tới nhỉ ? Có chuyện gì sao ? – Chấn Hạo lo
- Điện thoại này , mau gọi đi ! – Hàn Phong đưa điện thoại cho Chấn Hạo
- Uả , sao cậu có số em ấy vậy ? – Chấn Hạo quay sang hỏi Hàn Phong thì nhìn thấy anh bị một đám tiểu thư vây quanh liền chạy ra ngoài ban công
Tiếng chuông cứ reo một lúc thì :
- giọng nói đáng yêu của Phượng Hoa vang lên
-Sao em chưa tới ? – Chấn Hạo hỏi
< Dạ , em đang đi tới chỗ đó ! >
-Được rồi , em mau đến sớm nhé ! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi !
Cô trả lời xong cúp máy đi , Chấn Hạo mỉm cười trong lòng đang hồi hộp không biết Phượng Hoa ra sao .
Một lúc sau , cánh cửa mở ra , tất cả mọi người ngoái đầu ra nhìn . Một thân hình mảnh mai với chiếc váy cúp ngực màu đen chẻ đuôi váy ra làm 2 làm lộ đôi chân trắng nõn , một khuôn mặt dễ thương được che điểm xinh đẹp sắc sảo . Chấn Hạo đơ ra vài giây , rồi bước tới gần
-Phượng Hoa là em sao ?
- Tam thiếu gia ! Em xin lỗi vì tới trễ ! – Phượng Hoa cúi đầu
- Không sao ! – Chấn Hạo vui vẻ xua tay
- Ơ , về hết rồi sao ? - Phượng Hoa vươn người dậy
Đang mơ màng quay sang nhìn ra cửa sổ thì phát hiện cái cặp của mình đang nằm trên ngọn cây của trường . Khẽ lắc đầu , những trò trẻ con này muốn đuổi cô sao , xem thường cô quá rồi . Đi ra phòng dụng cụ lấy chiếc cầu thang trèo lên cây thì :
- Haha , mắc lừa rồi con nhỏ xấu xí ! - cả đám con gái cười lớn kéo cầu thang ra khỏi cây
- Này , mau trả cầu thang đây ! Các người quá đáng rồi đó ! - Phượng Hoa hét
- Haha , đây chỉ là cảnh cáo thôi , mày tốt nhất nên tránh xa anh Chấn Hạo ra đi !
Đám con gái bỏ đi chả thèm nghe tiếng hét của cô . Phượng Hoa nhìn xuống đất , run sợ . Cô đặc biệt sợ bóng tối và độ cao . Đeo cặp vào nhìn vào đồng hồ :
- Trễ giờ rồi , tam thiếu gia sẽ mắng ! Đành liều vậy !
Nhắm chặt mắt lại để kiếng vào cặp và
- A... ! - tiếng la vang lên
- Ủa sao không đau không lẽ mình chết rồi ! - Phượng Hoa nói
- Chết cái đầu cô , nặng quá đi xuống coi ! - một chàng trai la
Phượng Hoa đứng lên , đỡ lấy chàng trai .
- Xin lỗi ! Tôi không có ý !
- Im đi ! Bộ cô điên hay sao mà nhảy trên cây xuống vậy hả ? - chàng trai la
- Được rồi nha , anh làm gì chữi tôi ai biểu bao nhiêu chỗ anh không đi tự nhiên nhào tới chỗ này rồi bị tôi đè !
- Cô đè người ta mà con nói hả ?
Phượng Hoa quay sang nhìn chàng trai , bất ngờ trước sắc đẹp của Phượng Hoa , chàng trai đứng người .
- Cậu...cậu là Lâm Tử Kỳ ! - Phượng Hoa lấp bấp
- Cô là ... ! - Tử Kỳ nhìn
- Tôi là người sẽ giúp cho cậu quay về nhà !
- Từ bỏ ý định đi , không bao giờ tôi quay về nhà đó nữa ! - Tử Kỳ nói lạnh rồi bỏ đi
- Nhất định tôi sẽ thuyết phục được cậu !!! - Phượng Hoa la lên
Phượng Hoa mỉm cười nhẹ , chỉnh chu lại đồng phục rồi đeo kiếng lại đi ra ngoài cổng trường . Chấn Hạo từ trong xe nhìn thấy cô đi lên , lập tức ân cần hỏi :
- Em đi đâu nảy giờ vậy , mọi người đều ra hết rồi mà !
- Dạ , em có công chuyện riêng ạ ! - Phượng Hoa cười nhẹ
- Lần sau nhớ phải ra sớm biết không ? - Chấn Hạo nói nhẹ
- Vâng , ta đi về đi anh ! - Phượng Hoa nói
- Ừ , nhưng trước tiên ta phải đi mua đồ cho em , tối nay ta có một buổi tiệc quan trọng !
- Sao...sao phải mua cho em , em không đi đâu !
- Đây là buổi tiệc quan trọng , nếu cô muốn gặp những người kia thì nên đi ! - Hàn Phong lên tiếng
Phượng Hoa cúi đầu , Chấn Hạo mỉm cười xoa đầu cô rồi cùng Hàn Phong bàn về kế hoạch buổi tiệc . Chiếc xe sang trọng chạy tới trước cửa trung tâm mua sắm , Phượng Hoa ngây ngô nhìn 2 anh chàng đang phải cải trang che đi gương mặt của mình .Bước xuống xe , Chấn Hạo đeo mắt kiếng che đi gương mặt điển trai , Hàn Phong thì lấy chiếc mũ lưỡi trai che lại . Riêng Phượng Hoa vẫn diện bộ dạng của nàng mọt sách . Chấn Hạo nắm tay cô tới quầy shop thời trang .
-Woa ..đẹp quá ! – cô reo lên
- Em thích bộ nào cứ lấy đi ! – Chấn Hạo nói dịu dàng
- Nhưng … mấy bộ này mắc quá anh ơi .. ta đi về nhé ! – Phượng Hoa nói nhỏ
- Không sao đâu ! Em mau nhanh đi , Hàn Phong ghét nhất là chờ đợi đó !
Chưa kịp nói gì thì 2 cô nhân viên kéo cô vào trong phòng thay đồ .
-Nhột…nhột quá chị ơi ! – tiếng cười cô vang hết cả shop
Chấn Hạo khẽ cười nhẹ , Hàn Phong đi ra ngoài shop . Một lát sau , cậu quay lại . Một thân hình mảnh mai với chiếc váy hở vai dài chạm đất màu trắng , mái tóc xõa ra thật xinh đẹp .
-Tuyệt…quá ! – Chấn Hạo đỏ mặt
- Anh ơi … em … thấy cái váy này.. ! – Phượng Hoa nhìn cả 2 vị thiếu gia đỏ mặt
- Được rồi lấy cái váy đó đi ! – Hàn Phong nói lạnh lùng ra lệnh
- Nhưng … anh ơi , cái váy đó nó hở quá đi ! – Phượng Hoa nói
- Không sao đâu em người ta thường nói đẹp khoe xấu che mà , em không cần ngại làm gì ! – Chấn Hạo mỉm cười
Sau khi tính tiền xong bộ váy , Chấn Hạo đưa cô đi lựa giày cao gót , mua kính áp tròng , mua trang sức và cuối cùng là đi chăm sóc da cho cô .Phượng Hoa chán nản dù cô nói gì cũng vô dụng đối với 2 vị thiếu gia này .
-Hãy làm cho em ấy thật xinh đẹp biết chưa ? – Chấn Hạo nói
- Dạ , tam thiếu gia ! – các cô nhân viên cúi đầu
- Ta về thôi ! Phượng Hoa , em hãy thư giãn đi ! Tối đến sẽ có người tới đón em ! – Chấn Hạo nói với cô dịu dàng
- Vâng ! – Phượng Hoa nói
Chấn Hạo mỉm cười véo nhẹ má cô rồi đi , Hàn Phong bước tới đưa cho cô một chiếc điện thoại màu trắng rất đẹp là hàng mới nhất của năm .
-Tôi đã lưu số , chỉ cần bấm số 1 sẽ gọi cho tôi !
- Cám ơn !
Phượng Hoa cúi đầu e thẹn , Hàn Phong quay người bỏ đi . Tất cả nhân viên bước ra đưa cô đi thay đồ để thực hiện các kế hoạch làm đẹp cho cô .
Tối đến , tại khách sạn Kinger ---
Chiếc xe sang trọng của 2 vị thiếu gia tập đoàn Lâm Chấn làm cho ai cũng phải nể phục về tài năng và e thẹn về sắc đẹp . Chấn Hạo lịch lãm bảnh trai với bộ vest trắng tinh khôi , Hàn Phong thì quyến rũ đẹp trai với bộ vest đen huyền . Cả 2 đi lên tầng 20 – tầng của buổi tiệc sẽ diễn ra .
-Sao em ấy chưa tới nhỉ ? Có chuyện gì sao ? – Chấn Hạo lo
- Điện thoại này , mau gọi đi ! – Hàn Phong đưa điện thoại cho Chấn Hạo
- Uả , sao cậu có số em ấy vậy ? – Chấn Hạo quay sang hỏi Hàn Phong thì nhìn thấy anh bị một đám tiểu thư vây quanh liền chạy ra ngoài ban công
Tiếng chuông cứ reo một lúc thì :
-Sao em chưa tới ? – Chấn Hạo hỏi
< Dạ , em đang đi tới chỗ đó ! >
-Được rồi , em mau đến sớm nhé ! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi !
Cô trả lời xong cúp máy đi , Chấn Hạo mỉm cười trong lòng đang hồi hộp không biết Phượng Hoa ra sao .
Một lúc sau , cánh cửa mở ra , tất cả mọi người ngoái đầu ra nhìn . Một thân hình mảnh mai với chiếc váy cúp ngực màu đen chẻ đuôi váy ra làm 2 làm lộ đôi chân trắng nõn , một khuôn mặt dễ thương được che điểm xinh đẹp sắc sảo . Chấn Hạo đơ ra vài giây , rồi bước tới gần
-Phượng Hoa là em sao ?
- Tam thiếu gia ! Em xin lỗi vì tới trễ ! – Phượng Hoa cúi đầu
- Không sao ! – Chấn Hạo vui vẻ xua tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.