Chương 9
Pơry Susu
01/06/2017
Ăn sáng xong Phượng Hoa liền ra vườn lấy điện thoại gọi cho Huyền Trân :
-Cậu sao rồi , có việc gì xảy ra không ?
-Tớ không sao , cũng may hôm nay trường cho nghỉ đột xuất nên tớ có thể ngủ bù ! –Huyền Trân nói giọng ngái ngủ.
-Vậy tớ không làm phiền cậu nữa , cậu ngủ ngon !
Nói xong , cô dập máy đi quay người thì thấy Hàn Phong đứng gần đó liền giật mình , anh chỉ nhìn cô lạnh nhạt rồi hỏi:
-Lần trước .. cô đụng vào laptop tôi ?
-..Phải , nhưng tôi chỉ muốn giúp anh .. xin lỗi ! – Phượng Hoa cúi đầu.
-Nếu như thế thì dự án lần này cô làm .. lần qua Italy này , cô sẽ đứng ra giải thích vấn đề dự án ! – Hàn Phong lạnh nhạt đối diện cô.
-Sao ? Sao có thể ..không được ..tôi không được ! –Phượng Hoa xua tay.
-Có thể làm được bản báo cáo như vậy thì cô cũng có tư cách đó .. quyết định vậy đi !- Hàn Phong nói xong quay người đi.
Phượng Hoa định nói nhưng biết khi anh quyết định thì sẽ chẳng thay đổi nên đành im lặng đi theo vào nhà .
Thời gian trôi qua nhanh chóng , thoắt cái đã đến ngày cả ba người đi Italy , Phượng Hoa cầm điện thoại gọi cho Huyền Trân:
-Huyền Trân , tớ đi Italy khoảng 3 ngày đấy , nếu có việc gì cứ nhờ anh hai của tớ giúp nhé !
-Cậu đi Italy làm gì ? Đi với ai ? Tớ ra sân bay tiễn nhé ! – Huyền Trân nói gấp.
-Tớ đi với hai vị thiếu gia , đi công việc thôi , sắp lên máy bay rồi cậu khỏi ra tiễn nhé .. tớ bay tới nơi sẽ gọi !
-Được , nhớ tới nơi gọi cho tớ ! – Huyền Trân lo lắng.
-Được rồi , tớ lên máy bay rồi , cúp máy đây !
Phượng Hoa cúp máy bỏ vào túi xách thì xe cũng dừng lại , Hàn Phong và Chấn Hạo thật soái ca trong áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu . Cả hai người bước xuống trước , cô liền nối gót theo sau , cô giản dị trong chiếc váy đen ren , mái tóc buộc lên gọn gàng , khuôn mặt bị lu mờ bởi đôi kính dày cộm.
Chấn Hạo cầm lấy vali cô đi ra , Phượng Hoa định tự kéo thì anh chỉ mỉm cười rồi nắm tay cô đi tới cổng kiểm soát , Hàn Phong thì im lặng đi phía sau gọi điện bên phía Italy cho người chuẩn bị.
Sau khi lên máy bay , Chấn Hạo liền đi tìm ghế cho cô thì :
-Hàn Phong…sao cậu lại chọn ghế ngay bên cạnh Phượng Hoa vậy ?
-Một .. cô ấy là người chọn vé , hai ..cô ấy là thư kí thì điều này dĩ nhiên và cuối cùng là..cậu có tư cách gì mà hỏi tôi hả ? – Hàn Phong lạnh lùng nhìn Chấn Hạo.
-Cậu..!
-Thôi , thôi ! Em không có ý kiến gì , tam thiếu gia anh mau về chỗ ngồi đi , máy bay sắp cất cánh rồi ! – Phượng Hoa nói nhẹ.
Chấn Hạo quay qua nhìn cô rồi đưa vali lên khoang , anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay lưng đi . Phượng Hoa nhìn Hàn Phong , rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh.
-Cô nên xem những bản báo cáo về những đối tượng trong bản dự án này , dự án này cô sẽ phụ trách đấy ! – Hàn Phong đưa cho cô một sấp hồ sơ.
-Sao…anh lại đưa dự án lớn như vậy cho tôi ? – Phượng Hoa lo lắng.
-Nếu cô thất bại thì .. lập tức rời khỏi nhà , tôi không chứa những kẻ vô dụng bên cạnh !
Phượng Hoa tức giận , tay siết chặt lại rồi cắm cúi xem những tư liệu … anh quá xem thường cô rồi .
Khi máy bay hạ cánh thì trời cũng đã xế chiều , Phượng Hoa mơ màng tỉnh giấc thì bị bế bổng lên :
-A…chuyện gì vậy ? – Phượng Hoa hốt hoảng.
-Em mệt rồi , mau ngủ đi , nhớ quay mặt vào trong kí giả sẽ chụp đấy ! – Chấn Hạo cười khẽ.
-Tam..thiếu , em ..em có thể tự đi mà !
-Được rồi , đi thôi !
Chấn Hạo cười khẽ , vòng tay bất giác siết chặt lại. Hàn Phong liếc mắt nhìn rồi im lặng đeo kính lên đi thẳng ra ngoài. Đúng như lời dự đoán của Chấn Hạo , kí giả đều tập trung ở đây , khi thấy hai người họ đi ra liền nhanh chóng chạy đến nói tiếng anh :
-Hàn đại thiếu .. anh có thể cho biết dự án sắp tới bên Italy là gì không ?
-Hàn tam thiếu ..nghe nói anh đang quen với Dương tiểu thư có phải không ?
-Xin lỗi , bạn của tôi , cô ấy không khỏe , mọi người nhường đường ! – Chấn Hạo mỉm cười tỏa nắng.
Các kí giả lập tức để ý cô gái đang nằm trong vòng tay anh liền tin tưởng mà nhường đường , thế là cả ba người họ lên xe an toàn .
-Thì ra , anh lấy em ra làm cái cớ ! – Phượng Hoa phùng má.
-Phượng Hoa , xin lỗi nhé ! – Chấn Hạo khẽ cười.
-Em chỉ đùa thôi , bây giờ trời cũng tối rồi , ta về khách sạn ! – cô cười nhẹ.
Chiếc xe sang trọng vụt lao trên con đường dẫn đến khách sạn lớn nhất nước . Thư kí của Hàn Phong – Ranny đã chuẩn bị phòng tổng thống cho họ. Phượng Hoa lấy chìa khóa liền về phòng tắm rửa ngay , khi cô bước ra khỏi phòng trên người chỉ có chiếc khăn tắm mái tóc được bới lên bởi chiếc khăn khác :
-Ăn mặc cũng mát mẻ quá nhỉ ? – là tiếng Hàn Phong.
-Này…sao anh ở đây ? – Phượng Hoa giật mình che người lại.
-Coi lại bản kế hoạch , đối tượng của cô lần này là tổng bộ E&R , nhất định phải thành công không được thất bại !
-Lần sau làm ơn nhớ gõ cửa !
Phượng Hoa thấy anh đi rồi liền bước tới lấy tài liệu công ty E&R lên xem , đây là một công ty thời trang nổi tiếng ở Italy , nó là nguồn cung cấp mọi hoạt động cho các chi nhánh nhỏ cũng như các công ty thời trang khác nên người ta gọi nó là tổng bộ E&R và người chỉ huy là … Jackson Renwar .
Jackson Renwar … Phượng Hoa đã từng gặp qua một lần , anh ta là một người có năng khiếu thời trang khó ai sánh được , một tài năng thiên phú khiến người ta khâm phục , lần cô gặp được anh là vào năm cô 10 tuổi , trong khi đó anh mới 12 tuổi đã nổi danh thế giới rồi … quả nhiên , đây là dự án trở ngại cho cô mà.
Phượng Hoa khẽ mím môi , đặt tài liệu xuống rồi quay về mở máy tính lên nhắn tin cho Minh Khải :
-Anh hai , em cần sự giúp đỡ của anh !
Lập tức có tin nhắn trả lời , Phượng Hoa khẽ cười nhẹ , cô liền nhờ sự trợ giúp từ Minh Khải.
-Cậu sao rồi , có việc gì xảy ra không ?
-Tớ không sao , cũng may hôm nay trường cho nghỉ đột xuất nên tớ có thể ngủ bù ! –Huyền Trân nói giọng ngái ngủ.
-Vậy tớ không làm phiền cậu nữa , cậu ngủ ngon !
Nói xong , cô dập máy đi quay người thì thấy Hàn Phong đứng gần đó liền giật mình , anh chỉ nhìn cô lạnh nhạt rồi hỏi:
-Lần trước .. cô đụng vào laptop tôi ?
-..Phải , nhưng tôi chỉ muốn giúp anh .. xin lỗi ! – Phượng Hoa cúi đầu.
-Nếu như thế thì dự án lần này cô làm .. lần qua Italy này , cô sẽ đứng ra giải thích vấn đề dự án ! – Hàn Phong lạnh nhạt đối diện cô.
-Sao ? Sao có thể ..không được ..tôi không được ! –Phượng Hoa xua tay.
-Có thể làm được bản báo cáo như vậy thì cô cũng có tư cách đó .. quyết định vậy đi !- Hàn Phong nói xong quay người đi.
Phượng Hoa định nói nhưng biết khi anh quyết định thì sẽ chẳng thay đổi nên đành im lặng đi theo vào nhà .
Thời gian trôi qua nhanh chóng , thoắt cái đã đến ngày cả ba người đi Italy , Phượng Hoa cầm điện thoại gọi cho Huyền Trân:
-Huyền Trân , tớ đi Italy khoảng 3 ngày đấy , nếu có việc gì cứ nhờ anh hai của tớ giúp nhé !
-Cậu đi Italy làm gì ? Đi với ai ? Tớ ra sân bay tiễn nhé ! – Huyền Trân nói gấp.
-Tớ đi với hai vị thiếu gia , đi công việc thôi , sắp lên máy bay rồi cậu khỏi ra tiễn nhé .. tớ bay tới nơi sẽ gọi !
-Được , nhớ tới nơi gọi cho tớ ! – Huyền Trân lo lắng.
-Được rồi , tớ lên máy bay rồi , cúp máy đây !
Phượng Hoa cúp máy bỏ vào túi xách thì xe cũng dừng lại , Hàn Phong và Chấn Hạo thật soái ca trong áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu . Cả hai người bước xuống trước , cô liền nối gót theo sau , cô giản dị trong chiếc váy đen ren , mái tóc buộc lên gọn gàng , khuôn mặt bị lu mờ bởi đôi kính dày cộm.
Chấn Hạo cầm lấy vali cô đi ra , Phượng Hoa định tự kéo thì anh chỉ mỉm cười rồi nắm tay cô đi tới cổng kiểm soát , Hàn Phong thì im lặng đi phía sau gọi điện bên phía Italy cho người chuẩn bị.
Sau khi lên máy bay , Chấn Hạo liền đi tìm ghế cho cô thì :
-Hàn Phong…sao cậu lại chọn ghế ngay bên cạnh Phượng Hoa vậy ?
-Một .. cô ấy là người chọn vé , hai ..cô ấy là thư kí thì điều này dĩ nhiên và cuối cùng là..cậu có tư cách gì mà hỏi tôi hả ? – Hàn Phong lạnh lùng nhìn Chấn Hạo.
-Cậu..!
-Thôi , thôi ! Em không có ý kiến gì , tam thiếu gia anh mau về chỗ ngồi đi , máy bay sắp cất cánh rồi ! – Phượng Hoa nói nhẹ.
Chấn Hạo quay qua nhìn cô rồi đưa vali lên khoang , anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay lưng đi . Phượng Hoa nhìn Hàn Phong , rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh.
-Cô nên xem những bản báo cáo về những đối tượng trong bản dự án này , dự án này cô sẽ phụ trách đấy ! – Hàn Phong đưa cho cô một sấp hồ sơ.
-Sao…anh lại đưa dự án lớn như vậy cho tôi ? – Phượng Hoa lo lắng.
-Nếu cô thất bại thì .. lập tức rời khỏi nhà , tôi không chứa những kẻ vô dụng bên cạnh !
Phượng Hoa tức giận , tay siết chặt lại rồi cắm cúi xem những tư liệu … anh quá xem thường cô rồi .
Khi máy bay hạ cánh thì trời cũng đã xế chiều , Phượng Hoa mơ màng tỉnh giấc thì bị bế bổng lên :
-A…chuyện gì vậy ? – Phượng Hoa hốt hoảng.
-Em mệt rồi , mau ngủ đi , nhớ quay mặt vào trong kí giả sẽ chụp đấy ! – Chấn Hạo cười khẽ.
-Tam..thiếu , em ..em có thể tự đi mà !
-Được rồi , đi thôi !
Chấn Hạo cười khẽ , vòng tay bất giác siết chặt lại. Hàn Phong liếc mắt nhìn rồi im lặng đeo kính lên đi thẳng ra ngoài. Đúng như lời dự đoán của Chấn Hạo , kí giả đều tập trung ở đây , khi thấy hai người họ đi ra liền nhanh chóng chạy đến nói tiếng anh :
-Hàn đại thiếu .. anh có thể cho biết dự án sắp tới bên Italy là gì không ?
-Hàn tam thiếu ..nghe nói anh đang quen với Dương tiểu thư có phải không ?
-Xin lỗi , bạn của tôi , cô ấy không khỏe , mọi người nhường đường ! – Chấn Hạo mỉm cười tỏa nắng.
Các kí giả lập tức để ý cô gái đang nằm trong vòng tay anh liền tin tưởng mà nhường đường , thế là cả ba người họ lên xe an toàn .
-Thì ra , anh lấy em ra làm cái cớ ! – Phượng Hoa phùng má.
-Phượng Hoa , xin lỗi nhé ! – Chấn Hạo khẽ cười.
-Em chỉ đùa thôi , bây giờ trời cũng tối rồi , ta về khách sạn ! – cô cười nhẹ.
Chiếc xe sang trọng vụt lao trên con đường dẫn đến khách sạn lớn nhất nước . Thư kí của Hàn Phong – Ranny đã chuẩn bị phòng tổng thống cho họ. Phượng Hoa lấy chìa khóa liền về phòng tắm rửa ngay , khi cô bước ra khỏi phòng trên người chỉ có chiếc khăn tắm mái tóc được bới lên bởi chiếc khăn khác :
-Ăn mặc cũng mát mẻ quá nhỉ ? – là tiếng Hàn Phong.
-Này…sao anh ở đây ? – Phượng Hoa giật mình che người lại.
-Coi lại bản kế hoạch , đối tượng của cô lần này là tổng bộ E&R , nhất định phải thành công không được thất bại !
-Lần sau làm ơn nhớ gõ cửa !
Phượng Hoa thấy anh đi rồi liền bước tới lấy tài liệu công ty E&R lên xem , đây là một công ty thời trang nổi tiếng ở Italy , nó là nguồn cung cấp mọi hoạt động cho các chi nhánh nhỏ cũng như các công ty thời trang khác nên người ta gọi nó là tổng bộ E&R và người chỉ huy là … Jackson Renwar .
Jackson Renwar … Phượng Hoa đã từng gặp qua một lần , anh ta là một người có năng khiếu thời trang khó ai sánh được , một tài năng thiên phú khiến người ta khâm phục , lần cô gặp được anh là vào năm cô 10 tuổi , trong khi đó anh mới 12 tuổi đã nổi danh thế giới rồi … quả nhiên , đây là dự án trở ngại cho cô mà.
Phượng Hoa khẽ mím môi , đặt tài liệu xuống rồi quay về mở máy tính lên nhắn tin cho Minh Khải :
-Anh hai , em cần sự giúp đỡ của anh !
Lập tức có tin nhắn trả lời , Phượng Hoa khẽ cười nhẹ , cô liền nhờ sự trợ giúp từ Minh Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.