Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em
Chương 78: Siêu âm
Kiều Uyển Ninh
02/08/2023
Bác sĩ khám cho Hạ Di Giai là một bác sĩ nữ độ tuổi cũng đã trung niên
nhìn qua cô đoán chắc là cũng tầm tuổi mẹ chồng. Nghe đến cái tên Hạ Di
Giai khiến bác sĩ thoáng lộ ra nét kinh ngạc, bà ngẩng đầu nhìn cô với
ánh mắt hoang mang như muốn hỏi điều gì nhưng lại không dám. Thấy vậy
Bách Ảnh Quân đứng bên cạnh mới lên tiếng:
- Bác sĩ, bà nhìn vợ tôi như vậy là có vấn đề gì cần hỏi sao? Hay nhìn cô ấy bà thấy không ổn chỗ nào?
Câu hỏi của Bách Ảnh Quân khiến vị bác sĩ thoáng giật mình, bà bối rối thu lại ánh mắt đăm đăm đang đặt trên người Hạ Di Giai cúi đầu lắp bắp nói:
- Không... không có gì!
Hạ Di Giai thấy vậy thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn nữ bác sĩ với trạng thái bối rối trước mặt thắc mắc:
- Bác sĩ, có việc gì bác sĩ cứ nói đi! Không sao đâu!
Nữ bác sĩ nghe vậy thì khẽ ngẩng đầu, bà đưa mắt nhìn Hạ Di Giai rồi lại liếc sang Bách Ảnh Quân im lặng. Hành động của nữ bác sĩ khiến Hạ Di Giai chợt hiểu ra, cô nhẹ nhàng cất tiếng:
- Bác sĩ, có phải bà sợ chồng tôi không? Không sao đâu, có việc gì bà cứ thả lỏng rồi từ từ hỏi.
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, anh nhướng mày thắc mắc chẳng lẽ bản thân lại đáng sợ đến thế sao? Anh còn chưa làm gì sao đã khiến vị bác sĩ kia căng thẳng? Càng nghĩ Bách Ảnh Quân càng cảm thấy khó hiểu, anh đơ ra mất mấy giây cho đến khi nghe tiếng nói của nữ bác sĩ thì mới choàng tỉnh.
Vị bác sĩ nữ trung niên sau khi im lặng một hồi thì bây giờ mới bắt đầu chịu nói, bà hướng ánh mắt tò mò về hướng của Hạ Di Giai cất tiếng:
- Phu nhân, cô có phải là thiếu phu nhân của Bách gia không?
Hạ Di Giai nghe bác sĩ hỏi vậy thì thoáng kinh ngạc, cô còn tưởng chuyện gì khiến bà tò mò thì ra là bà đang muốn hỏi việc đó. Nghĩ vậy Hạ Di Giai khẽ bật cười, cô nhìn nữ bác sĩ với ánh mắt nhẹ nhàng rồi đáp:
- Phải! Tôi chính là thiếu phu nhân của Bách gia. Nhưng sao bác sĩ hổ vậy?
- Hôm qua tôi có nghe tin là có một vị phu nhân của gia đình hào môn được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng mất máu nghiêm trọng. Sáng nay khi vào làm việc tôi vô tình nghe y tá nói vị phu nhân đó là thiếu phu nhân của Bách gia tên Hạ Di Giai nên khi nghe tên cô tôi hơi ngạc nhiên một chút.
Hạ Di Giai nghe vậy thì khẽ à lên một cái tỏ vẻ đã hiểu rồi lại nói:
- Ra là vậy!
- Nhưng tôi nghe nói tình trạng của cô rất nghiêm trọng mà sao giờ lại...
Nữ bác sĩ nói được một đoạn thì dừng lại, bà đưa tay lên vô thức che miệng rồi nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý!
- Không sao đâu! Tôi chỉ vừa tỉnh lại sáng nay thôi, lúc kiểm tra tình trạng sức khỏe cho tôi vị bác sĩ điều trị cho tôi đã phát hiện ra việc tôi có thai nên khuyên tôi đến khoa sản kiểm tra thử.
Vị bác sĩ nữ sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cuối xuống ghi chép gì đó vào sổ sau đó lại ngước lên hỏi:
- Cô có biết tuổi của thai không?
- Cũng được hơn một tháng rồi.
Vị bác sĩ nghe vậy thì kêu Hạ Di Giai nằm lên chiếc giường bên cạnh rồi bảo:
- Tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho cô! Bây giờ tôi sẽ siêu âm để kiểm tra tim thai em bé trước rồi mới tiến hành lấy mẫu máu với nước tiểu để xét nghiệm tình trạng.
Hạ Di Giai nằm lên chiếc giường, cô hồi hộp trong lòng nắm chặt hai tay với nhau xoay sang hỏi nữ bác sĩ:
- Có phải siêu am là tôi có thể thấy được em bé không?
Vị bác sĩ nữ khẽ gật đầu, bà đưa tay kéo áo của Hạ Di Giai lên cao rồi bôi lên bụng cô một loại chất lỏng. Cảm giác mát lạnh bắt đầu lan tỏa khắp vùng bụng tiếp theo là cảm giác có một thứ gì đó khẽ lướt nhẹ di chuyển trên bụng khiến cô bất giác hơi rùng mình. Hạ Di Giai nhắm chặt hai mắt không dám mở cho đến khi tiếng của nữ bác sĩ vang lên:
- Phu nhân, cô nhìn lên màn hình đi đây là em bé đó.
Hạ Di Giai lúc này mới khẽ mở mắt, cô hồi hộp khẽ ngước lên nhìn vào màn hình rồi bất giác chảy nước mắt. Cảm giác của Hạ Di Giai lúc này như vỡ òa khi thấy con mình, cô đưa mắt nhìn sang chồng muốn xem biểu cảm của anh thế nào thì bỗng giật mình. Bách Ảnh Quân lúc này đang cố gắng kiềm chế, hơi mắt anh rưng rưng đang nhìn về phía cô mếu máo. Nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ không cần nghĩ gì cũng biết anh đang rất hạnh phúc.
Sau khi siêu âm thì Hạ Di Giai được các y tá trong khoa sản tiến hành lấy mẫu máu, họ lấy ra một lượng máu tương đương cỡ khoảng 2 ống nghiệm nhỏ xong thì đưa cho cô một cái lọ để đựng mẫu nước tiểu rồi bảo cô sau khi lấy nộp lại thì ra ngoài ngồi chờ kết quả.
- Bác sĩ, bà nhìn vợ tôi như vậy là có vấn đề gì cần hỏi sao? Hay nhìn cô ấy bà thấy không ổn chỗ nào?
Câu hỏi của Bách Ảnh Quân khiến vị bác sĩ thoáng giật mình, bà bối rối thu lại ánh mắt đăm đăm đang đặt trên người Hạ Di Giai cúi đầu lắp bắp nói:
- Không... không có gì!
Hạ Di Giai thấy vậy thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn nữ bác sĩ với trạng thái bối rối trước mặt thắc mắc:
- Bác sĩ, có việc gì bác sĩ cứ nói đi! Không sao đâu!
Nữ bác sĩ nghe vậy thì khẽ ngẩng đầu, bà đưa mắt nhìn Hạ Di Giai rồi lại liếc sang Bách Ảnh Quân im lặng. Hành động của nữ bác sĩ khiến Hạ Di Giai chợt hiểu ra, cô nhẹ nhàng cất tiếng:
- Bác sĩ, có phải bà sợ chồng tôi không? Không sao đâu, có việc gì bà cứ thả lỏng rồi từ từ hỏi.
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, anh nhướng mày thắc mắc chẳng lẽ bản thân lại đáng sợ đến thế sao? Anh còn chưa làm gì sao đã khiến vị bác sĩ kia căng thẳng? Càng nghĩ Bách Ảnh Quân càng cảm thấy khó hiểu, anh đơ ra mất mấy giây cho đến khi nghe tiếng nói của nữ bác sĩ thì mới choàng tỉnh.
Vị bác sĩ nữ trung niên sau khi im lặng một hồi thì bây giờ mới bắt đầu chịu nói, bà hướng ánh mắt tò mò về hướng của Hạ Di Giai cất tiếng:
- Phu nhân, cô có phải là thiếu phu nhân của Bách gia không?
Hạ Di Giai nghe bác sĩ hỏi vậy thì thoáng kinh ngạc, cô còn tưởng chuyện gì khiến bà tò mò thì ra là bà đang muốn hỏi việc đó. Nghĩ vậy Hạ Di Giai khẽ bật cười, cô nhìn nữ bác sĩ với ánh mắt nhẹ nhàng rồi đáp:
- Phải! Tôi chính là thiếu phu nhân của Bách gia. Nhưng sao bác sĩ hổ vậy?
- Hôm qua tôi có nghe tin là có một vị phu nhân của gia đình hào môn được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng mất máu nghiêm trọng. Sáng nay khi vào làm việc tôi vô tình nghe y tá nói vị phu nhân đó là thiếu phu nhân của Bách gia tên Hạ Di Giai nên khi nghe tên cô tôi hơi ngạc nhiên một chút.
Hạ Di Giai nghe vậy thì khẽ à lên một cái tỏ vẻ đã hiểu rồi lại nói:
- Ra là vậy!
- Nhưng tôi nghe nói tình trạng của cô rất nghiêm trọng mà sao giờ lại...
Nữ bác sĩ nói được một đoạn thì dừng lại, bà đưa tay lên vô thức che miệng rồi nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý!
- Không sao đâu! Tôi chỉ vừa tỉnh lại sáng nay thôi, lúc kiểm tra tình trạng sức khỏe cho tôi vị bác sĩ điều trị cho tôi đã phát hiện ra việc tôi có thai nên khuyên tôi đến khoa sản kiểm tra thử.
Vị bác sĩ nữ sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cuối xuống ghi chép gì đó vào sổ sau đó lại ngước lên hỏi:
- Cô có biết tuổi của thai không?
- Cũng được hơn một tháng rồi.
Vị bác sĩ nghe vậy thì kêu Hạ Di Giai nằm lên chiếc giường bên cạnh rồi bảo:
- Tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho cô! Bây giờ tôi sẽ siêu âm để kiểm tra tim thai em bé trước rồi mới tiến hành lấy mẫu máu với nước tiểu để xét nghiệm tình trạng.
Hạ Di Giai nằm lên chiếc giường, cô hồi hộp trong lòng nắm chặt hai tay với nhau xoay sang hỏi nữ bác sĩ:
- Có phải siêu am là tôi có thể thấy được em bé không?
Vị bác sĩ nữ khẽ gật đầu, bà đưa tay kéo áo của Hạ Di Giai lên cao rồi bôi lên bụng cô một loại chất lỏng. Cảm giác mát lạnh bắt đầu lan tỏa khắp vùng bụng tiếp theo là cảm giác có một thứ gì đó khẽ lướt nhẹ di chuyển trên bụng khiến cô bất giác hơi rùng mình. Hạ Di Giai nhắm chặt hai mắt không dám mở cho đến khi tiếng của nữ bác sĩ vang lên:
- Phu nhân, cô nhìn lên màn hình đi đây là em bé đó.
Hạ Di Giai lúc này mới khẽ mở mắt, cô hồi hộp khẽ ngước lên nhìn vào màn hình rồi bất giác chảy nước mắt. Cảm giác của Hạ Di Giai lúc này như vỡ òa khi thấy con mình, cô đưa mắt nhìn sang chồng muốn xem biểu cảm của anh thế nào thì bỗng giật mình. Bách Ảnh Quân lúc này đang cố gắng kiềm chế, hơi mắt anh rưng rưng đang nhìn về phía cô mếu máo. Nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ không cần nghĩ gì cũng biết anh đang rất hạnh phúc.
Sau khi siêu âm thì Hạ Di Giai được các y tá trong khoa sản tiến hành lấy mẫu máu, họ lấy ra một lượng máu tương đương cỡ khoảng 2 ống nghiệm nhỏ xong thì đưa cho cô một cái lọ để đựng mẫu nước tiểu rồi bảo cô sau khi lấy nộp lại thì ra ngoài ngồi chờ kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.