Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em
Chương 58: Thì ra anh vẫn yêu cô như vậy
Kiều Uyển Ninh
23/07/2023
Reng reng reng
- Alo, mẹ?
- Tiểu Quân, mẹ đã điều tra được rồi!
Buổi sáng vui vẻ kết thúc bởi tiếng vang của cuộc gọi đến, nét mặt Bách Ảnh Quân tối sầm sau khi nghe được nội dung đầu dây bên kia truyền tải. Anh buông đũa xuống bàn, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Con nghĩ chúng ta cần gặp riêng để trao đổi.
Nói rồi Bách Ảnh Quân ngắt máy, anh đưa mắt nhìn sang Hạ Di Giai ôn tồn bảo:
- Giai nhi, chuyện lần trước anh nhờ mẹ điều tra đã có kết quả rồi.
Hạ Di Giai đang ăn sau khi nghe chồng mình nói xong cũng vội vàng buông đũa, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh rồi tò mò hỏi:
- Chuyện lần trước? Có phải là chuyện anh nhờ mẹ điều tra lúc em ở trong bệnh viện không?
- Đúng, là chuyện đó!
- Nhưng chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì sao anh và mẹ phải bí mật kỹ thế?
Bách Ảnh Quân ân cần nhìn Hạ Di Giai, anh nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của vợ mình, gương mặt biểu lộ sự khó xử:
- Chuyện đó là về vấn đề giữa anh và Du Mẫn Hoa! Anh nghĩ giờ cũng là lúc nên để em biết rồi. Ăn xong chúng ta sẽ cùng về nhà cũ để nghe mẹ nói nhé?
Dường như thấy được sự khó nói hiện hữu trong ánh mắt của chồng mình, Hạ Di Giai cũng hiểu chuyện chỉ im lặng gật đầu chứ không hỏi thêm gì nữa.
Ăn sáng xong Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân vội vàng lái xe trở về nhà, khi bước vào nhà cả hai đã thấy Vũ Kiều ngồi chờ sẵn. Nhìn dáng vẻ bà nghiêm trang đạo mạo, dáng ngồi thẳng tắp đang hướng mắt về phía hai người khiến Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân cũng có phần hơi rén.
Anh và cô khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi tiến thẳng đến trước mặt Vũ Kiều nghiêm túc ngồi thẳng xuống.
- Mẹ, chuyện bí mật giữa hai người rốt cuộc là chuyện gì?
Vũ Kiều đưa mắt nhìn vào mặt con dâu mình rồi thở dài một cái, bà dịu dàng đưa tay nắm lấy tay Hạ Di Giai, nét mặt khó nói:
- Giai Giai, chuyện đến nước này mẹ cũng không giấu giếm gì con nữa. Mọi việc xảy ra thực chất đều là sự sắp xếp của một mình Du Mẫn Hoa thôi chứ Tiểu Quân hoàn toàn không biết.
Hạ Di Giai lúc này nghiêng đầu khó hiểu nhìn mẹ chồng, cô nhíu mày hỏi:
- Mẹ nói vậy là sao ạ? Chuyện Du Mẫn Hoa sắp xếp là chuyện gì? Mà Ảnh Quân làm gì có lỗi với con?
Nghe Hạ Di Giai hỏi Bách Ảnh Quân cũng khẽ thở dài, anh nhích lại gần xoay cơ thể cô đối diện với mình, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Di Giai nói:
- Là chuyện lúc trước anh và Du Mẫn Hoa qua lại với nhau! Thực ra đó là do cô ta giở trò chứ anh không hề có ý gì hết.
Hạ Di Giai nghe vậy thì lại càng khó hiểu, cô rối trí nhìn mẹ chồng và chồng với gương mặt hoang mang rồi hỏi:
- Mẹ và anh nói vậy là sao? Chuyện anh yêu Du Mẫn Hoa sao lại là do cô ta sắp xếp?
- Lúc anh mới sang Anh du học thật ra vẫn luôn nhớ đến em, anh lúc nào cũng mang theo hình của em để trong túi áo cho đến một ngày. Ngày đó là ngày mà bọn bắt nạt vứt ảnh của em vào sọt rác, hôm đó anh đã lục tung cái thùng rác đó lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy tấm hình đó. Sau này anh mới biết lúc anh và tụi bắt nạt đang đánh nhau thì Du Mẫn Hoa đã lặng lẽ lấy tấm hình của em đi mất.
Nghe đến đây Hạ Di Giai vô cùng bất ngờ, cô kinh ngạc tròn mắt nhìn Bách Ảnh Quân hỏi:
- Du Mẫn Hoa lấy ảnh của em? Nhưng để làm gì chứ?
- Cô ta lấy ảnh đó để hãm hại Tiểu Quân!
Giọng nói của Vũ Kiều vang lên lần nữa làm Hạ Di Giai kinh ngạc, cô cũng biểu cảm đó tròn mắt nhìn bà như không tin rồi khẽ nhướng mày hỏi lại:
- Mẹ nói sao?
- Phải! Cô ta lấy ảnh của con sau đó là ảnh của cô ta mang đến nhà của một vị thầy nào đó. Cụ thể mẹ cũng không biết cô ta và ông thầy đó đã làm gì chỉ biết sau khi từ trong đó bước ra Du Mẫn Hoa đã cầm theo một chiếc lọ nhỏ. Cô ta dùng thứ trong chiếc lọ đó cho vào thức ăn của Tiểu Quân hằng ngày khiến nó phải say mê cô ta hơn mọi thứ.
Nói đến đây Bách Ảnh Quân bỗng quỳ xuống, anh quỳ trên sàn nhà trước mắt Hạ Di Giai cúi đầu không dám đối diện. Hạ Di Giai thấy hành động này thì bất ngờ bị đứng hình, sau vài giây cô đưa tay đỡ lấy Bách Ảnh Quân nhưng anh không chịu. Bách Ảnh Quân cứ thế quỳ trên nền đất, giọng nói nghẹn ngào:
- Giai nhi, anh biết anh làm chuyện có lỗi với em! Tuy không phải thật tâm anh muốn nhưng không thể chối cãi được việc anh đã làm tổn thương trái tim em. Không những thế có những lần anh còn quát em, anh xin lỗi!
Bao nhiêu câu nói Bách Ảnh Quân thốt ra là bấy nhiêu giọt nước mắt của Hạ Di Giai rơi xuống. Cô ngồi im trên ghế trước mặt Bách Ảnh Quân đau lòng nhìn anh rồi nhỏ giọng nói:
- Em không trách anh! Em đã tha thứ cho anh rồi mà không phải sao? Ông xã, nghe em đứng lên đi. Từ trước đến giờ em chưa từng có suy nghĩ sẽ oán hận anh, huống hồ bây giờ mọi việc đã được làm sáng tỏ. Lúc trước qua lại với Du Mẫn Hoa không phải là do anh muốn, do anh bị giở trò nên mới biến thành như thế. Em không có trách anh đâu! Đứng dậy đi ha! Còn quỳ nữa em sẽ đau lòng.
Chỉ một câu nói của Hạ Di Giai khiến cảm xúc vỡ òa, anh và cô ôm nhau trong nước mắt. Cô gái nhỏ của anh đúng là quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đau lòng!
Vũ Kiều lặng lẽ ngồi nhìn Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân rồi mỉm cười. Bà mừng vì lần này họ đã thật sự thấu hiểu nhau, ẩn sâu trong những giọt nước mắt kia chính là nụ cười hạnh phúc. Có lẽ từ giờ cả hai người sẽ càng thắm thiết mặn nồng, sẽ càng yêu thương quấn quýt nhau hơn lúc trước.
- Alo, mẹ?
- Tiểu Quân, mẹ đã điều tra được rồi!
Buổi sáng vui vẻ kết thúc bởi tiếng vang của cuộc gọi đến, nét mặt Bách Ảnh Quân tối sầm sau khi nghe được nội dung đầu dây bên kia truyền tải. Anh buông đũa xuống bàn, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Con nghĩ chúng ta cần gặp riêng để trao đổi.
Nói rồi Bách Ảnh Quân ngắt máy, anh đưa mắt nhìn sang Hạ Di Giai ôn tồn bảo:
- Giai nhi, chuyện lần trước anh nhờ mẹ điều tra đã có kết quả rồi.
Hạ Di Giai đang ăn sau khi nghe chồng mình nói xong cũng vội vàng buông đũa, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh rồi tò mò hỏi:
- Chuyện lần trước? Có phải là chuyện anh nhờ mẹ điều tra lúc em ở trong bệnh viện không?
- Đúng, là chuyện đó!
- Nhưng chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì sao anh và mẹ phải bí mật kỹ thế?
Bách Ảnh Quân ân cần nhìn Hạ Di Giai, anh nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của vợ mình, gương mặt biểu lộ sự khó xử:
- Chuyện đó là về vấn đề giữa anh và Du Mẫn Hoa! Anh nghĩ giờ cũng là lúc nên để em biết rồi. Ăn xong chúng ta sẽ cùng về nhà cũ để nghe mẹ nói nhé?
Dường như thấy được sự khó nói hiện hữu trong ánh mắt của chồng mình, Hạ Di Giai cũng hiểu chuyện chỉ im lặng gật đầu chứ không hỏi thêm gì nữa.
Ăn sáng xong Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân vội vàng lái xe trở về nhà, khi bước vào nhà cả hai đã thấy Vũ Kiều ngồi chờ sẵn. Nhìn dáng vẻ bà nghiêm trang đạo mạo, dáng ngồi thẳng tắp đang hướng mắt về phía hai người khiến Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân cũng có phần hơi rén.
Anh và cô khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi tiến thẳng đến trước mặt Vũ Kiều nghiêm túc ngồi thẳng xuống.
- Mẹ, chuyện bí mật giữa hai người rốt cuộc là chuyện gì?
Vũ Kiều đưa mắt nhìn vào mặt con dâu mình rồi thở dài một cái, bà dịu dàng đưa tay nắm lấy tay Hạ Di Giai, nét mặt khó nói:
- Giai Giai, chuyện đến nước này mẹ cũng không giấu giếm gì con nữa. Mọi việc xảy ra thực chất đều là sự sắp xếp của một mình Du Mẫn Hoa thôi chứ Tiểu Quân hoàn toàn không biết.
Hạ Di Giai lúc này nghiêng đầu khó hiểu nhìn mẹ chồng, cô nhíu mày hỏi:
- Mẹ nói vậy là sao ạ? Chuyện Du Mẫn Hoa sắp xếp là chuyện gì? Mà Ảnh Quân làm gì có lỗi với con?
Nghe Hạ Di Giai hỏi Bách Ảnh Quân cũng khẽ thở dài, anh nhích lại gần xoay cơ thể cô đối diện với mình, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Di Giai nói:
- Là chuyện lúc trước anh và Du Mẫn Hoa qua lại với nhau! Thực ra đó là do cô ta giở trò chứ anh không hề có ý gì hết.
Hạ Di Giai nghe vậy thì lại càng khó hiểu, cô rối trí nhìn mẹ chồng và chồng với gương mặt hoang mang rồi hỏi:
- Mẹ và anh nói vậy là sao? Chuyện anh yêu Du Mẫn Hoa sao lại là do cô ta sắp xếp?
- Lúc anh mới sang Anh du học thật ra vẫn luôn nhớ đến em, anh lúc nào cũng mang theo hình của em để trong túi áo cho đến một ngày. Ngày đó là ngày mà bọn bắt nạt vứt ảnh của em vào sọt rác, hôm đó anh đã lục tung cái thùng rác đó lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy tấm hình đó. Sau này anh mới biết lúc anh và tụi bắt nạt đang đánh nhau thì Du Mẫn Hoa đã lặng lẽ lấy tấm hình của em đi mất.
Nghe đến đây Hạ Di Giai vô cùng bất ngờ, cô kinh ngạc tròn mắt nhìn Bách Ảnh Quân hỏi:
- Du Mẫn Hoa lấy ảnh của em? Nhưng để làm gì chứ?
- Cô ta lấy ảnh đó để hãm hại Tiểu Quân!
Giọng nói của Vũ Kiều vang lên lần nữa làm Hạ Di Giai kinh ngạc, cô cũng biểu cảm đó tròn mắt nhìn bà như không tin rồi khẽ nhướng mày hỏi lại:
- Mẹ nói sao?
- Phải! Cô ta lấy ảnh của con sau đó là ảnh của cô ta mang đến nhà của một vị thầy nào đó. Cụ thể mẹ cũng không biết cô ta và ông thầy đó đã làm gì chỉ biết sau khi từ trong đó bước ra Du Mẫn Hoa đã cầm theo một chiếc lọ nhỏ. Cô ta dùng thứ trong chiếc lọ đó cho vào thức ăn của Tiểu Quân hằng ngày khiến nó phải say mê cô ta hơn mọi thứ.
Nói đến đây Bách Ảnh Quân bỗng quỳ xuống, anh quỳ trên sàn nhà trước mắt Hạ Di Giai cúi đầu không dám đối diện. Hạ Di Giai thấy hành động này thì bất ngờ bị đứng hình, sau vài giây cô đưa tay đỡ lấy Bách Ảnh Quân nhưng anh không chịu. Bách Ảnh Quân cứ thế quỳ trên nền đất, giọng nói nghẹn ngào:
- Giai nhi, anh biết anh làm chuyện có lỗi với em! Tuy không phải thật tâm anh muốn nhưng không thể chối cãi được việc anh đã làm tổn thương trái tim em. Không những thế có những lần anh còn quát em, anh xin lỗi!
Bao nhiêu câu nói Bách Ảnh Quân thốt ra là bấy nhiêu giọt nước mắt của Hạ Di Giai rơi xuống. Cô ngồi im trên ghế trước mặt Bách Ảnh Quân đau lòng nhìn anh rồi nhỏ giọng nói:
- Em không trách anh! Em đã tha thứ cho anh rồi mà không phải sao? Ông xã, nghe em đứng lên đi. Từ trước đến giờ em chưa từng có suy nghĩ sẽ oán hận anh, huống hồ bây giờ mọi việc đã được làm sáng tỏ. Lúc trước qua lại với Du Mẫn Hoa không phải là do anh muốn, do anh bị giở trò nên mới biến thành như thế. Em không có trách anh đâu! Đứng dậy đi ha! Còn quỳ nữa em sẽ đau lòng.
Chỉ một câu nói của Hạ Di Giai khiến cảm xúc vỡ òa, anh và cô ôm nhau trong nước mắt. Cô gái nhỏ của anh đúng là quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đau lòng!
Vũ Kiều lặng lẽ ngồi nhìn Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân rồi mỉm cười. Bà mừng vì lần này họ đã thật sự thấu hiểu nhau, ẩn sâu trong những giọt nước mắt kia chính là nụ cười hạnh phúc. Có lẽ từ giờ cả hai người sẽ càng thắm thiết mặn nồng, sẽ càng yêu thương quấn quýt nhau hơn lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.