Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em
Chương 75: Tỉnh lại.
Kiều Uyển Ninh
01/08/2023
10 giờ sáng
Phòng bệnh lúc này chỉ còn hai người là Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai, tuy các em của anh đều nói sẽ ở lại giúp đỡ nhưng vì có việc nên cũng đành ra về. Bách Ảnh Quyền nhận được một hợp đồng với một đối tác quan trọng nên là người đầu tiên phải đi. Sau đó đến Bách Tĩnh Ngưng, cô đang định sẽ dành cả ngày để ở cạnh săn sóc chị dâu thì bỗng tòa án gọi đến. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp báo với Bách Tĩnh Ngưng rằng đã xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng thế nên cô bé cũng đành ngậm ngùi đến chỗ làm việc.
Cuối cùng là Bách Mỹ Tranh, những nghĩ cô bé út này sẽ có chút thời gian rảnh để nán lại nhưng rồi cũng có việc khiến cô buộc phải xử lý. Bách Mỹ Tranh vào nửa tháng trước cũng đã bắt đầu tìm thấy thứ mình muốn làm, cô bé quyết định mở một tiệm bánh để kinh doanh nhờ vào một số công thức mà Hạ Di Giai đã dạy. Vừa nãy nhân viên ở cửa hàng gọi đến cho Bách Mỹ Tranh báo rằng có một đơn hàng vô cùng lớn cần cô về giúp thế nên cô em út cuối cùng dù không muốn cũng đành đi làm.
Cả ba người em của Bách Ảnh Quân khi đi đều cảm thấy rất áy náy, cả ba sau khi đến chỗ làm đều gọi điện tới xin lỗi anh, hứa sẽ xong việc thật nhanh rồi quay lại bệnh viện đỡ đần anh đôi chút. Đối mặt với biểu cảm có lỗi trên mặt các em mình Bách Ảnh Quân chỉ cảm thấy buồn cười, anh ôn tồn bảo:
- Được rồi, mấy đứa không cần phải lo! Ở đây có anh là được rồi dù sao giờ Giai nhi cũng đã không còn nguy hiểm nữa.
- Nhưng còn công việc của anh ở công ty thì sao? - Bách Tĩnh Ngưng hỏi.
- Không sao, việc ở công ty anh đã giao lại cho Sở Phàm rồi khi nào có vấn đề gì cậu ta sẽ báo.
Nghe vậy Bách Ảnh Quyền lên tiếng:
- Vậy cũng không được, có một số giấy tờ chỉ đích thân anh xử lý được vậy phải làm sao?
- Những giấy tờ chỉ thuộc về thẩm quyền của anh đã được Sở Phàm mang hết đến bệnh viện rồi. Anh có thể ở đây vừa chăm Giai nhi vừa làm vẫn được.
- Vậy thật sự sẽ không sao chứ? Em thấy anh đã hai ngày không chợp mắt rồi có ổn không vậy? - Bách Mỹ Tranh hỏi.
- Anh sẽ tranh thủ chợp mắt một tí mấy đứa đừng lo!
Dù rất muốn giúp nhưng vì công việc nên cả ba đều không có cách nào cuối cùng chỉ đành gật đầu đồng ý rồi cúp máy. Sau khi chấm dứt cuộc gọi xong còn chưa kịp đặt điện thoại lên bàn thì cuộc gọi từ Vũ Kiều lại tới. Bách Ảnh Quân vừa bắt máy đã nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của mẹ mình gấp gáp hỏi:
- Tiểu Quân, vợ con thế nào rồi? Đã tỉnh chưa? Có biểu hiện gì nghiêm trọng hơn không?
Bách lão gia ngồi kế bên nghe vợ mình hỏi dồn dập thì đành bất lực lên tiếng ngăn bà lại:
- Em bình tĩnh chút đi! Em hỏi tới tấp như vậy đừng nói là Tiểu Quân kể cả anh sống cùng em mấy chục năm cũng trả lời chưa được đấy.
Nhận ra mình đã quá đà lúc này Vũ Kiều mới ngừng lại, bà ngượng ngùng nhìn qua Bách lão gia rồi im lặng chờ câu trả lời từ con trai lớn. Bách Ảnh Quân thấy vậy thì cũng không để mẹ phải đợi lâu trực tiếp trả lời:
- Tình hình của Giai nhi đã ổn rồi hơn nữa cũng không có chuyển biến nặng gì nên mẹ cứ yên tâm. Có điều cô ấy vẫn chưa tỉnh lại ngay được, con đoán chắc phải đợi tầm ngày mai mới có thể tỉnh.
Nghe vậy Vũ Kiều và Bách lão gia cũng an tâm phần nào, vốn dĩ cả hai ông bà cũng muốn nán lại bệnh viện chờ con dâu tỉnh nhưng Bách Ảnh Quân cứ nhất quyết bảo hai người về nên cả hai cũng đành ra về trong lo lắng.
Cả đêm qua sau khi về nhà Vũ Kiều vì vừa phải chăm vết thương của Bách lão gia vừa nghĩ tới Hạ Di Giai nên trong lòng vẫn luôn không yên. Giờ nghe được tình hình con dâu ổn định bà cũng đã trút được nỗi lo trong lòng. Trước lúc cúp điện thoại bà dặn:
- Tiểu Quân, khi nào Tiểu Giai tỉnh thì nhớ gọi báo cho ba mẹ nhé!
- Con biết rồi!
Nói xong Bách Ảnh Quân ngắt máy, anh thở dài ngồi xuống cạnh Hạ Di Giai nắm lấy cánh tay đang ghim đầy kim tiêm của cô ánh mắt đau lòng thủ thỉ:
- Vợ à, em mau tỉnh lại nhé! Đừng ngủ lâu quá đấy có biết không, anh sẽ lo lắng!
Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt lại bàn tay cô xuống giường, kéo mền che kín nửa thân cô rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mở laptop làm việc. Trong lúc làm việc thỉnh thoảng Bách Ảnh Quân sẽ ngước lên nhìn Hạ Di Giai rồi lại cúi xuống tiếp tục.
3 tiếng trôi qua, Bách Ảnh Quân vẫn đang say sưa xử lý công việc thì bỗng có một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Ông xã...
Bách Ảnh Quân nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì như không tin khẽ ngước mắt lên nhìn về phía chiếc giường. Bách Ảnh Quân tưởng bản thân nghe lầm nên mau chóng đặt laptop sang một bên rồi đứng dậy đi đến bên giường khẽ cất tiếng:
- Giai nhi?
Đáp lại anh lại là giọng nói quen thuộc ấy khẽ vang lên:
- Ông xã...
Sau khi xác định được đúng là vợ mình đã tỉnh lúc này Bách Ảnh Quân mới vội lao nhanh về phía chiếc giường rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Di Giai nói:
- Em tỉnh rồi!
Phòng bệnh lúc này chỉ còn hai người là Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai, tuy các em của anh đều nói sẽ ở lại giúp đỡ nhưng vì có việc nên cũng đành ra về. Bách Ảnh Quyền nhận được một hợp đồng với một đối tác quan trọng nên là người đầu tiên phải đi. Sau đó đến Bách Tĩnh Ngưng, cô đang định sẽ dành cả ngày để ở cạnh săn sóc chị dâu thì bỗng tòa án gọi đến. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp báo với Bách Tĩnh Ngưng rằng đã xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng thế nên cô bé cũng đành ngậm ngùi đến chỗ làm việc.
Cuối cùng là Bách Mỹ Tranh, những nghĩ cô bé út này sẽ có chút thời gian rảnh để nán lại nhưng rồi cũng có việc khiến cô buộc phải xử lý. Bách Mỹ Tranh vào nửa tháng trước cũng đã bắt đầu tìm thấy thứ mình muốn làm, cô bé quyết định mở một tiệm bánh để kinh doanh nhờ vào một số công thức mà Hạ Di Giai đã dạy. Vừa nãy nhân viên ở cửa hàng gọi đến cho Bách Mỹ Tranh báo rằng có một đơn hàng vô cùng lớn cần cô về giúp thế nên cô em út cuối cùng dù không muốn cũng đành đi làm.
Cả ba người em của Bách Ảnh Quân khi đi đều cảm thấy rất áy náy, cả ba sau khi đến chỗ làm đều gọi điện tới xin lỗi anh, hứa sẽ xong việc thật nhanh rồi quay lại bệnh viện đỡ đần anh đôi chút. Đối mặt với biểu cảm có lỗi trên mặt các em mình Bách Ảnh Quân chỉ cảm thấy buồn cười, anh ôn tồn bảo:
- Được rồi, mấy đứa không cần phải lo! Ở đây có anh là được rồi dù sao giờ Giai nhi cũng đã không còn nguy hiểm nữa.
- Nhưng còn công việc của anh ở công ty thì sao? - Bách Tĩnh Ngưng hỏi.
- Không sao, việc ở công ty anh đã giao lại cho Sở Phàm rồi khi nào có vấn đề gì cậu ta sẽ báo.
Nghe vậy Bách Ảnh Quyền lên tiếng:
- Vậy cũng không được, có một số giấy tờ chỉ đích thân anh xử lý được vậy phải làm sao?
- Những giấy tờ chỉ thuộc về thẩm quyền của anh đã được Sở Phàm mang hết đến bệnh viện rồi. Anh có thể ở đây vừa chăm Giai nhi vừa làm vẫn được.
- Vậy thật sự sẽ không sao chứ? Em thấy anh đã hai ngày không chợp mắt rồi có ổn không vậy? - Bách Mỹ Tranh hỏi.
- Anh sẽ tranh thủ chợp mắt một tí mấy đứa đừng lo!
Dù rất muốn giúp nhưng vì công việc nên cả ba đều không có cách nào cuối cùng chỉ đành gật đầu đồng ý rồi cúp máy. Sau khi chấm dứt cuộc gọi xong còn chưa kịp đặt điện thoại lên bàn thì cuộc gọi từ Vũ Kiều lại tới. Bách Ảnh Quân vừa bắt máy đã nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của mẹ mình gấp gáp hỏi:
- Tiểu Quân, vợ con thế nào rồi? Đã tỉnh chưa? Có biểu hiện gì nghiêm trọng hơn không?
Bách lão gia ngồi kế bên nghe vợ mình hỏi dồn dập thì đành bất lực lên tiếng ngăn bà lại:
- Em bình tĩnh chút đi! Em hỏi tới tấp như vậy đừng nói là Tiểu Quân kể cả anh sống cùng em mấy chục năm cũng trả lời chưa được đấy.
Nhận ra mình đã quá đà lúc này Vũ Kiều mới ngừng lại, bà ngượng ngùng nhìn qua Bách lão gia rồi im lặng chờ câu trả lời từ con trai lớn. Bách Ảnh Quân thấy vậy thì cũng không để mẹ phải đợi lâu trực tiếp trả lời:
- Tình hình của Giai nhi đã ổn rồi hơn nữa cũng không có chuyển biến nặng gì nên mẹ cứ yên tâm. Có điều cô ấy vẫn chưa tỉnh lại ngay được, con đoán chắc phải đợi tầm ngày mai mới có thể tỉnh.
Nghe vậy Vũ Kiều và Bách lão gia cũng an tâm phần nào, vốn dĩ cả hai ông bà cũng muốn nán lại bệnh viện chờ con dâu tỉnh nhưng Bách Ảnh Quân cứ nhất quyết bảo hai người về nên cả hai cũng đành ra về trong lo lắng.
Cả đêm qua sau khi về nhà Vũ Kiều vì vừa phải chăm vết thương của Bách lão gia vừa nghĩ tới Hạ Di Giai nên trong lòng vẫn luôn không yên. Giờ nghe được tình hình con dâu ổn định bà cũng đã trút được nỗi lo trong lòng. Trước lúc cúp điện thoại bà dặn:
- Tiểu Quân, khi nào Tiểu Giai tỉnh thì nhớ gọi báo cho ba mẹ nhé!
- Con biết rồi!
Nói xong Bách Ảnh Quân ngắt máy, anh thở dài ngồi xuống cạnh Hạ Di Giai nắm lấy cánh tay đang ghim đầy kim tiêm của cô ánh mắt đau lòng thủ thỉ:
- Vợ à, em mau tỉnh lại nhé! Đừng ngủ lâu quá đấy có biết không, anh sẽ lo lắng!
Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt lại bàn tay cô xuống giường, kéo mền che kín nửa thân cô rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mở laptop làm việc. Trong lúc làm việc thỉnh thoảng Bách Ảnh Quân sẽ ngước lên nhìn Hạ Di Giai rồi lại cúi xuống tiếp tục.
3 tiếng trôi qua, Bách Ảnh Quân vẫn đang say sưa xử lý công việc thì bỗng có một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Ông xã...
Bách Ảnh Quân nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì như không tin khẽ ngước mắt lên nhìn về phía chiếc giường. Bách Ảnh Quân tưởng bản thân nghe lầm nên mau chóng đặt laptop sang một bên rồi đứng dậy đi đến bên giường khẽ cất tiếng:
- Giai nhi?
Đáp lại anh lại là giọng nói quen thuộc ấy khẽ vang lên:
- Ông xã...
Sau khi xác định được đúng là vợ mình đã tỉnh lúc này Bách Ảnh Quân mới vội lao nhanh về phía chiếc giường rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Di Giai nói:
- Em tỉnh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.